Hứa Nặc mỉm cười nhìn cô, ngón tay bóp cò súng. Kim Ân Hi biến sắc, cúi đầu theo phản xạ, né được phát súng đầu tiên. Cô đạp ga, chiếc xe lập tức lao vút đi như một mũi tên vừa bắn khỏi cung.
Hứa Nặc bám sát theo sau. Chiếc xe của Kim Ân Hi lạng lách trên đường để né làn đạn, bánh xe ma sát với mặt đường, tóe ra những tia lửa.
Thấy Hứa Nặc vẫn bám sát theo sau, vẻ mặt của Kim Ân Hi trở nên lạnh lùng. Cô liếc qua gương chiếu hậu, sau đó gọi điện thoại cho Eden, “Eden, tôi đây. Tôi bất ngờ gặp rắc rối, đang đi qua đường Tân Hà, đối phương chỉ có một mình, tôi cần giúp đỡ.”
“Tôi sẽ đến ngay, cẩn thận.” Eden dặn dò rồi cúp máy, lấy một túi đồ từ hộc tủ đầu giường ra rồi đi nhanh ra ngoài.
“Thích chơi thì tôi chiều.” Kim Ân Hi nhếch môi, nhìn chiếc xe đang bám theo sau rồi đạp chân ga lần nữa. May mà nơi này là vùng ngoại ô, trời lại đổ mưa to nên trên đường không có bóng xe nào khác.
Hứa Nặc vẫn không ngừng truy đuổi, nhưng lại không thể bắn trúng Kim Ân Hi. Ánh mắt cô ta vô cùng lạnh lẽo, trước đây cô ta đã từng giao đấu với Kim Ân Hi, dĩ nhiên biết cô gái này khó đối phó nên mới lựa chọn lúc này. Ai ngờ dưới tình huống trong tay không có bất cứ vũ khí nào mà cô gái này vẫn giảo hoạt như vậy.
Nhìn chiếc xe đang phóng đi như bay, Hứa Nặc cũng tăng tốc lao theo, khoảng cách giữa hai chiếc xe không ngừng được rút ngắn lại. Kim Ân Hi liếc nhìn qua kính chiếu hậu, rồi nhìn khúc cua gần 90 độ ở phía trước. Ánh mắt cô hiện vẻ hung ác, cô đột ngột cua gấp, trôi đi vẽ thành một đường tuyệt đẹp. Hứa Nặc không kịp đổi hướng nên đâm sầm vào dải phân cách.
Kim Ân Hi cười to, huýt sáo một tiếng với Hứa Nặc rồi ra dấu bye bye.
“Khốn kiếp.” Đầu xe của Hứa Nặc bị móp vào, cô ta đập mạnh vào tay lái, lấy một món đồ trên ghế lái bên cạnh rồi xuống xe, cười nhạt một tiếng, nhắm vào xe của Kim Ân Hi mà bóp cò. Kim Ân Hi thấy hình ảnh đó qua kính chiếu hậu thì biến sắc, vội mở cửa xe lăn xuống đường, trực tiếp bỏ xe chạy lấy người.
Một tiếng nổ lớn vang lên trong đêm mưa. Kim Ân Hi nhìn chiếc xe đã biến thành đống sắt vụn, thở phào một tiếng. Suýt chút nữa thì thăng rồi!
Thấy Hứa Nặc đuổi theo sau, Kim Ân Hi liền quay đầu bỏ chạy, còn không quên thề rằng, nếu thoát khỏi vụ này thì cô nhất định sẽ không tha cho ả Hứa Nặc kia. Cảnh chật vật thế này đã bao nhiêu năm rồi không xảy ra, đột nhiên lại bị người ta truy đuổi, nếu người khác biết được thì mặt mũi cô bị vứt sạch.
Nếu cô có vũ khí thì nhất định sẽ đấu đến cùng với Hứa Nặc, nhưng hiện giờ… cô vẫn nên chạy thì hơn.
Kim Ân Hi chạy rất nhanh, nhưng tốc độ của Hứa Nặc cũng không thua kém, bám dai như đỉa. Kim Ân Hi muốn thoát khỏi cô ta cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Bỗng nhiên, Hứa Nặc giơ khẩu súng chẳng biết lấy ra từ bao giờ lên, nhắm bắn vào người chạy đằng trước. Kim Ân Hi kêu lên một tiếng đau đớn, bước chân hơi lảo đảo, nhưng cô vẫn không dừng lại mà càng chạy nhanh hơn. Hứa Nặc đuổi càng lúc càng gần, nhưng chỉ vừa chạy thêm mấy bước thì một người bỗng lao đến chỗ cô ta từ bên cạnh.
Cô ta nghiêng người né đòn, chỉ có thể giương mắt nhìn Kim Ân Hi chạy mất dạng. Bực bội, cô ta quay người sang, nhắm thẳng người đang chạy rồi nổ súng.
Kim Ân Hi cắt đuôi được Hứa Nặc thì dừng chân lại, đưa tay lên ngực trái mới phát hiện ra phát súng cuối cùng của Hứa Nặc đã bắn trúng cô, vết thương đang chảy máu.
Cô tháo chiếc khăn lụa đang quàng ở cổ ra rồi ấn lên vết thương, lảo đảo chạy về một hướng. Cô không biết mình đã chạy bao lâu, vừa rồi để cắt đuôi Hứa Nặc, cô đã chạy vào một con đường nhỏ, lại thêm trời mưa to nên cô đã không còn nhận ra được phương hướng nữa.
Những giọt mưa lạnh buốt bủa vây, máu của cô hòa vào nước mưa, chảy xuống đất. May mà lúc này trời đang mưa to, nếu không, để Hứa Nặc lần theo vết máu đuổi đến thì chỉ e rằng tối nay cô thật sự phải nằm lại ở đây rồi.
Cô dần kiệt sức, ý thức dần tan rã.
“Kít…!!!” Tiếng phanh xe chói tai vang lên. Kim Ân Hi chỉ nhìn thấy một ánh đèn chói lóa.
Cô nhắm mắt, ngất lịm. Trước khi ngất còn mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Trong xe, Daniel nhìn người vừa ngã gục trước mũi xe mình thì mặt cắt không còn giọt máu, cứ tưởng rằng mình vừa đâm phải ai đó.
Ngồi trong xe một lúc, Daniel mới trấn tĩnh lại, bước xuống xe nhìn người vừa bị mình đâm trúng, người này hình như là phụ nữ.
“Này, cô không sao chứ?” Giọng nói của Daniel hơi run rẩy. Thấy người kia không động đậy, anh đưa tay chạm khẽ một cái, nhưng Kim Ân Hi vẫn không có phản ứng gì, “Không phải là chết rồi đấy chứ?”
Sắc mặt của Daniel lại càng thêm trắng bệch, thấy người phụ nữ ngã lăn trên đường thì đánh bạo quay mặt cô lại. Khi nhìn rõ là khuôn mặt của Kim Ân Hi thì vẻ mặt Daniel bỗng trở nên cực kỳ đặc sắc.
Anh không ngờ người bị mình đâm trúng lại chính là bạn của Thẩm Thanh Lan. Nhưng khi Daniel nhìn rõ máu đang chảy ra từ ngực của Kim Ân Hi nhờ vào ánh đèn xe, anh mới lập tức nhận ra có điều gì đó không được bình thường.
Vết thương trên người cô chắc chắn không phải do bị anh đâm trúng.
Anh vội vàng ngồi xuống, nâng Kim Ân Hi lên, “Này, tỉnh lại đi.”
Daniel vỗ vỗ vào mặt Kim Ân Hi, nhưng chẳng có tác dụng gì.
“Này, cô nhất định không được chết đấy nhé, nếu cô chết rồi thì dù tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không hết tội đâu.”
Kim Ân Hi gắng gượng mở mắt ra, trừng người đàn ông trước mắt, “Đừng kêu nữa, tôi vẫn chưa chết.”
Bị mất nhiều máu nên giọng của cô cực kỳ yếu ớt.
Mắt Daniel sáng bừng lên, “May quá, cô vẫn chưa chết, bây giờ tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện.”
Daniel vừa nói vừa bế cô lên, nhưng lại bị Kim Ân Hi kéo tay lại, “Không thể đến bệnh viện, không thể đến bệnh viện.”
Vẻ mặt Daniel đầy lo lắng, “Nếu không đến bệnh viện cô sẽ chết đấy.” Anh đã nhận ra vết thương trên người cô hoàn toàn không phải vết thương bình thường.
Luật pháp nước Z cấm tàng trữ vũ phí trái phép. Tại sao một cô gái bình thường như cô lại bị thương như vậy, lại còn ở một nơi hẻo lánh như thế này? Đây là ngoại ô thủ đô, sát vùng núi, xung quanh chỉ có những nông trang vắng vẻ. Hôm nay anh đến đây chơi với bạn, vốn định ngủ lại một đêm, nhưng đến tối lại đột nhiên nhận được điện thoại yêu cầu anh về thành phố để xử lý một vài việc, nào ngờ trên đường lại gặp phải Kim Ân Hi bị thương thế này.
“Dù có chết cũng không thể chết ở bệnh viện.” Kim Ân Hi rít mấy chữ qua kẽ răng. Cô đang rất chóng mặt, nhưng vẫn nhìn Daniel chằm chằm. Nếu đến bệnh viện thì sẽ gặp phải những rắc rối không đáng có, hơn nữa còn rất có thể còn liên lụy đến Thẩm Thanh Lan.
“Được rồi, được rồi, tôi không đưa cô đến bệnh viện, tôi đưa cô về nhà, được chưa?” Daniel thỏa hiệp.
“Đến nhà anh.” Thượng Nhã Uyển rất có thể đã bị bại lộ rồi, nếu bây giờ trở về, ai biết được có kẻ nào đợi sẵn cô ở nhà hay không. Chỗ Eden lại không an toàn tuyệt đối, bây giờ chỉ có chỗ Daniel là an toàn nhất.
Daniel không có ý kiến gì, dìu Kim Ân Hi lên xe. Nhìn vết thương vẫn chảy máu như cũ, anh liền cảm thấy bất lực, “Vết thương của cô cứ chảy máu như vậy, phải làm sao đây?”
Kim Ân Hi ngồi ở ghế phụ, tay ôm vết thương, “Không nghiêm trọng, mau đi thôi.” Nếu không đi, đợi Hứa Nặc đuổi đến nơi thì bọn họ không thể chạy thoát khỏi đây được nữa.
“Vết thương của cô thật sự không nghiêm trọng chứ?” Anh chưa từng gặp ai có thể chảy nhiều máu như vậy mà không chết.
“Đừng lải nhải nữa, mau đi đi.”
Daniel không nhiều lời nữa, đạp chân ga, không màng an nguy mà phóng xe về hướng nhà của mình, chốc chốc lại nhìn sang Kim Ân Hi đang ngồi bên cạnh.
Đợi chiếc xe chạy đến trước khu nhà thì Kim Ân Hi đã hôn mê hẳn rồi. Daniel cởi áo vest phủ lên người cô, che vết thương trên ngực cô lại rồi mới bế cô vào nhà.
Bất chấp việc cả người Kim Ân Hi ướt đẫm, Daniel vẫn đặt cô lên giường, lo lắng tìm hộp thuốc, nhưng lại không biết phải xử lý vết thương trên người cô thế nào.
Nhìn sắc mặt trắng bệnh của Kim Ân Hi, Daniel vỗ đầu một cái, lúc này mới nghĩ đến việc gọi điện cho Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan vừa đi ngủ, nhận được điện thoại của Daniel thì không nói câu nào, lập tức cầm chìa khóa đi ra khỏi nhà, ngay cả quần áo cũng không kịp thay. Trên đường đi, cô gọi cho Eden nhưng không ai bắt máy, vẻ mặt cô lập tức trở nên khó coi, phóng như bay đến nhà Daniel.
Daniel đã thay bộ đồ khác cho Kim Ân Hi, lúc mở cửa, nhìn thấy Thẩm Thanh Lan như thấy cứu tinh.
“Ân Hi đâu rồi?”
Daniel dẫn Thẩm Thanh Lan vào phòng ngủ, Thẩm Thanh Lan nhìn thấy Kim Ân Hi đang nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, không còn chút sức sống, đồng tử co lại, tròng mắt đen tới mức không thấy đáy.
Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên. Thẩm Thanh Lan liếc nhìn một cái, thấy là Eden thì liền nói địa chỉ nhà Daniel, xong xuôi thì đuổi Daniel ra khỏi phòng ngủ.
Cô cởi áo của Kim Ân Hi, để lộ ra phần ngực, nhìn chiếc khăn lụa dày đè trên vết thương mà vẫn hằn vết máu của Kim Ân Hi, không cần nghĩ cô cũng biết chuyện này do ai gây ra.
Đáng lẽ sáng nay cô không nên tha cho Hứa Nặc.
Eden đến rất nhanh, cả người ướt đẫm, vừa bước vào nhà đã chẳng nói chẳng rằng đi thẳng vào phòng ngủ. Anh nhìn Kim Ân Hi một lượt, sắc mặt nghiêm trọng, “Tình hình của Ân Hi bây giờ rất nguy kịch, viên đạn vẫn còn đang nằm trong lồng ngực của cô ấy. Nếu giờ không kịp thời lấy ra thì sẽ không cầm máu được, bây giờ nhất định phải đến bệnh viện.
“Vậy chúng ta lập tức đến bệnh viện, để em lái xe.” Thẩm Thanh Lan nhanh chóng quyết định.
“Không được, không thể đến bệnh viện.” Kim Ân Hi chẳng biết đã tỉnh lại từ lúc nào, nghe thấy lời bọn họ bàn nhau thì bèn yếu ớt nói.
Thẩm Thanh Lan nhìn cô, “Ân Hi, bây giờ không phải lúc cãi nhau. Cậu bắt buộc phải đến bệnh viện, đây là mệnh lệnh.”
“Không đến bệnh viện đâu. An, nếu cậu đưa tớ đến bệnh viện thì tớ thà chết còn hơn. Eden, anh phẫu thuật cho tôi đi, nếu phải chết thì tôi cũng chấp nhận.”
Thẩm Thanh Lan tái mặt nhìn ánh mắt kiên quyết của cô ấy. Thấy dù đến bước đường này rồi mà cô ấy vẫn lo lắng sẽ đem lại rắc rối cho mình, vẻ mặt cô liền dịu lại, nhẹ nhàng nói, “Ân Hi, cậu nghe tớ, chúng ta đến bệnh viện đi. Chút rắc rối đó… tớ có thể giải quyết.”
Ân Hi lắc đầu, “Tớ không đến bệnh viện. An, cậu biết nơi tớ ghét nhất chính là bệnh viện mà. Tớ không muốn chết ở bệnh viện.”
Eden lên tiếng, “Không kịp nữa rồi, An, làm ở đây đi. Nhưng anh cần nhóm máu O, chúng ta không ai là nhóm máu O, phải làm sau đây An?”
Daniel đứng làm nền nãy giờ, lúc này lại rụt rè nói, “Tôi thuộc nhóm máu O.”
Ánh mắt liền Eden sáng rỡ, “Anh lại đây, nhưng lượng máu cần khá nhiều, anh có chịu được không?”
Daniel gật đầu, thái độ kiên quyết thấy chết cũng không sợ, duỗi một cánh tay ra, “Được, anh lấy đi.”
Hộp thuốc của Eden to hơn hộp sơ cứu bình thường một chút, bên trong đựng đầy những thứ cần thiết để sơ cứu vết thương thông thường. Anh để Daniel ngồi một bên, sau đó gây mê cho Kim Ân Hi.
Thẩm Thanh Lan đứng một bên cầm đèn, bây giờ không có đèn giải phẫu, tất cả chỉ có thể đơn giản thế này.
Daniel thấy Eden rút ra một con dao phẫu thuật thì sợ đến nỗi nhắm nghiền mắt lại, nhưng vẫn không hề xê dịch vị trí. Khi viên đạn được gắp ra khỏi lồng ngực của Kim Ân Hi, đến khi vết thương được khâu lại, vẻ mặt của Daniel không chỉ là tái nhợt nữa.
Lo lắng Daniel có thể cũng gặp chuyện, Eden bèn dừng đường truyền máu lại, “An, bây giờ tạm thời ổn rồi, nhưng vết thương của Ân Hi bị nhiễm trùng, có lẽ nửa đêm sẽ phát sốt.”
“Ừm, ở đây cứ để em lo, anh ra ngoài thay đồ đi.” Thẩm Thanh Lan khẽ nói, để đảm bảo phẫu thuật an toàn nên lúc nãy Eden đã cởi áo của mình ra, nhưng anh bị ngấm mưa lâu như vậy, Thẩm Thanh Lan sợ anh cũng sẽ gục.
Eden nói với Daniel một tiếng coi như là chào hỏi, rồi lấy một bộ quần áo từ tủ đồ của anh ta ra, sau đó thì đi vào nhà tắm.
Thẩm Thanh Lan lặng lẽ ngồi một bên nhìn Kim Ân Hi đang hôn mê bằng ánh mắt lạnh lẽo.
“An, người truy sát Ân Hi hôm nay là ai?” Eden bước ra khỏi nhà tắm, xem xét tình hình của Kim Ân Hi và Daniel rồi hỏi.
“Là người của Allen.”
Mặt Eden biến sắc, “Allen quả thật vẫn chưa chết?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, nét mặt nghiêm nghị, “Sáng nay em phát hiện có người theo dõi mình, cũng chính là cô ả lần trước theo đuổi bọn anh đấy.”
Buổi tối, mặc dù Eden đã đến giúp Kim Ân Hi, nhưng Hứa Nặc chạy quá nhanh, cộng thêm trời mưa rất to nên Eden vẫn không hề nhìn rõ mặt cô ta.
“Cô ta tên là Hứa Nặc, là người của Allen.”
“An, nếu quả thật Allen vẫn còn sống, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.” Không chỉ Allen hiểu bọn họ, mà bọn họ cũng rất hiểu tính cách của Allen. Nếu hắn còn sống, trừ khi hắn chết, hoặc bọn họ chết, giữa bọn họ không đời nào có thể có chuyện cùng tồn tại.
“Bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ xem, sắp tới anh nhắc mọi người phải chú ý cẩn thận một chút.” Thẩm Thanh Lan nói, cô có dự cảm mãnh liệt rằng Allen sẽ sớm xuất hiện thôi.
Hứa Nặc bám sát theo sau. Chiếc xe của Kim Ân Hi lạng lách trên đường để né làn đạn, bánh xe ma sát với mặt đường, tóe ra những tia lửa.
Thấy Hứa Nặc vẫn bám sát theo sau, vẻ mặt của Kim Ân Hi trở nên lạnh lùng. Cô liếc qua gương chiếu hậu, sau đó gọi điện thoại cho Eden, “Eden, tôi đây. Tôi bất ngờ gặp rắc rối, đang đi qua đường Tân Hà, đối phương chỉ có một mình, tôi cần giúp đỡ.”
“Tôi sẽ đến ngay, cẩn thận.” Eden dặn dò rồi cúp máy, lấy một túi đồ từ hộc tủ đầu giường ra rồi đi nhanh ra ngoài.
“Thích chơi thì tôi chiều.” Kim Ân Hi nhếch môi, nhìn chiếc xe đang bám theo sau rồi đạp chân ga lần nữa. May mà nơi này là vùng ngoại ô, trời lại đổ mưa to nên trên đường không có bóng xe nào khác.
Hứa Nặc vẫn không ngừng truy đuổi, nhưng lại không thể bắn trúng Kim Ân Hi. Ánh mắt cô ta vô cùng lạnh lẽo, trước đây cô ta đã từng giao đấu với Kim Ân Hi, dĩ nhiên biết cô gái này khó đối phó nên mới lựa chọn lúc này. Ai ngờ dưới tình huống trong tay không có bất cứ vũ khí nào mà cô gái này vẫn giảo hoạt như vậy.
Nhìn chiếc xe đang phóng đi như bay, Hứa Nặc cũng tăng tốc lao theo, khoảng cách giữa hai chiếc xe không ngừng được rút ngắn lại. Kim Ân Hi liếc nhìn qua kính chiếu hậu, rồi nhìn khúc cua gần 90 độ ở phía trước. Ánh mắt cô hiện vẻ hung ác, cô đột ngột cua gấp, trôi đi vẽ thành một đường tuyệt đẹp. Hứa Nặc không kịp đổi hướng nên đâm sầm vào dải phân cách.
Kim Ân Hi cười to, huýt sáo một tiếng với Hứa Nặc rồi ra dấu bye bye.
“Khốn kiếp.” Đầu xe của Hứa Nặc bị móp vào, cô ta đập mạnh vào tay lái, lấy một món đồ trên ghế lái bên cạnh rồi xuống xe, cười nhạt một tiếng, nhắm vào xe của Kim Ân Hi mà bóp cò. Kim Ân Hi thấy hình ảnh đó qua kính chiếu hậu thì biến sắc, vội mở cửa xe lăn xuống đường, trực tiếp bỏ xe chạy lấy người.
Một tiếng nổ lớn vang lên trong đêm mưa. Kim Ân Hi nhìn chiếc xe đã biến thành đống sắt vụn, thở phào một tiếng. Suýt chút nữa thì thăng rồi!
Thấy Hứa Nặc đuổi theo sau, Kim Ân Hi liền quay đầu bỏ chạy, còn không quên thề rằng, nếu thoát khỏi vụ này thì cô nhất định sẽ không tha cho ả Hứa Nặc kia. Cảnh chật vật thế này đã bao nhiêu năm rồi không xảy ra, đột nhiên lại bị người ta truy đuổi, nếu người khác biết được thì mặt mũi cô bị vứt sạch.
Nếu cô có vũ khí thì nhất định sẽ đấu đến cùng với Hứa Nặc, nhưng hiện giờ… cô vẫn nên chạy thì hơn.
Kim Ân Hi chạy rất nhanh, nhưng tốc độ của Hứa Nặc cũng không thua kém, bám dai như đỉa. Kim Ân Hi muốn thoát khỏi cô ta cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Bỗng nhiên, Hứa Nặc giơ khẩu súng chẳng biết lấy ra từ bao giờ lên, nhắm bắn vào người chạy đằng trước. Kim Ân Hi kêu lên một tiếng đau đớn, bước chân hơi lảo đảo, nhưng cô vẫn không dừng lại mà càng chạy nhanh hơn. Hứa Nặc đuổi càng lúc càng gần, nhưng chỉ vừa chạy thêm mấy bước thì một người bỗng lao đến chỗ cô ta từ bên cạnh.
Cô ta nghiêng người né đòn, chỉ có thể giương mắt nhìn Kim Ân Hi chạy mất dạng. Bực bội, cô ta quay người sang, nhắm thẳng người đang chạy rồi nổ súng.
Kim Ân Hi cắt đuôi được Hứa Nặc thì dừng chân lại, đưa tay lên ngực trái mới phát hiện ra phát súng cuối cùng của Hứa Nặc đã bắn trúng cô, vết thương đang chảy máu.
Cô tháo chiếc khăn lụa đang quàng ở cổ ra rồi ấn lên vết thương, lảo đảo chạy về một hướng. Cô không biết mình đã chạy bao lâu, vừa rồi để cắt đuôi Hứa Nặc, cô đã chạy vào một con đường nhỏ, lại thêm trời mưa to nên cô đã không còn nhận ra được phương hướng nữa.
Những giọt mưa lạnh buốt bủa vây, máu của cô hòa vào nước mưa, chảy xuống đất. May mà lúc này trời đang mưa to, nếu không, để Hứa Nặc lần theo vết máu đuổi đến thì chỉ e rằng tối nay cô thật sự phải nằm lại ở đây rồi.
Cô dần kiệt sức, ý thức dần tan rã.
“Kít…!!!” Tiếng phanh xe chói tai vang lên. Kim Ân Hi chỉ nhìn thấy một ánh đèn chói lóa.
Cô nhắm mắt, ngất lịm. Trước khi ngất còn mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Trong xe, Daniel nhìn người vừa ngã gục trước mũi xe mình thì mặt cắt không còn giọt máu, cứ tưởng rằng mình vừa đâm phải ai đó.
Ngồi trong xe một lúc, Daniel mới trấn tĩnh lại, bước xuống xe nhìn người vừa bị mình đâm trúng, người này hình như là phụ nữ.
“Này, cô không sao chứ?” Giọng nói của Daniel hơi run rẩy. Thấy người kia không động đậy, anh đưa tay chạm khẽ một cái, nhưng Kim Ân Hi vẫn không có phản ứng gì, “Không phải là chết rồi đấy chứ?”
Sắc mặt của Daniel lại càng thêm trắng bệch, thấy người phụ nữ ngã lăn trên đường thì đánh bạo quay mặt cô lại. Khi nhìn rõ là khuôn mặt của Kim Ân Hi thì vẻ mặt Daniel bỗng trở nên cực kỳ đặc sắc.
Anh không ngờ người bị mình đâm trúng lại chính là bạn của Thẩm Thanh Lan. Nhưng khi Daniel nhìn rõ máu đang chảy ra từ ngực của Kim Ân Hi nhờ vào ánh đèn xe, anh mới lập tức nhận ra có điều gì đó không được bình thường.
Vết thương trên người cô chắc chắn không phải do bị anh đâm trúng.
Anh vội vàng ngồi xuống, nâng Kim Ân Hi lên, “Này, tỉnh lại đi.”
Daniel vỗ vỗ vào mặt Kim Ân Hi, nhưng chẳng có tác dụng gì.
“Này, cô nhất định không được chết đấy nhé, nếu cô chết rồi thì dù tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không hết tội đâu.”
Kim Ân Hi gắng gượng mở mắt ra, trừng người đàn ông trước mắt, “Đừng kêu nữa, tôi vẫn chưa chết.”
Bị mất nhiều máu nên giọng của cô cực kỳ yếu ớt.
Mắt Daniel sáng bừng lên, “May quá, cô vẫn chưa chết, bây giờ tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện.”
Daniel vừa nói vừa bế cô lên, nhưng lại bị Kim Ân Hi kéo tay lại, “Không thể đến bệnh viện, không thể đến bệnh viện.”
Vẻ mặt Daniel đầy lo lắng, “Nếu không đến bệnh viện cô sẽ chết đấy.” Anh đã nhận ra vết thương trên người cô hoàn toàn không phải vết thương bình thường.
Luật pháp nước Z cấm tàng trữ vũ phí trái phép. Tại sao một cô gái bình thường như cô lại bị thương như vậy, lại còn ở một nơi hẻo lánh như thế này? Đây là ngoại ô thủ đô, sát vùng núi, xung quanh chỉ có những nông trang vắng vẻ. Hôm nay anh đến đây chơi với bạn, vốn định ngủ lại một đêm, nhưng đến tối lại đột nhiên nhận được điện thoại yêu cầu anh về thành phố để xử lý một vài việc, nào ngờ trên đường lại gặp phải Kim Ân Hi bị thương thế này.
“Dù có chết cũng không thể chết ở bệnh viện.” Kim Ân Hi rít mấy chữ qua kẽ răng. Cô đang rất chóng mặt, nhưng vẫn nhìn Daniel chằm chằm. Nếu đến bệnh viện thì sẽ gặp phải những rắc rối không đáng có, hơn nữa còn rất có thể còn liên lụy đến Thẩm Thanh Lan.
“Được rồi, được rồi, tôi không đưa cô đến bệnh viện, tôi đưa cô về nhà, được chưa?” Daniel thỏa hiệp.
“Đến nhà anh.” Thượng Nhã Uyển rất có thể đã bị bại lộ rồi, nếu bây giờ trở về, ai biết được có kẻ nào đợi sẵn cô ở nhà hay không. Chỗ Eden lại không an toàn tuyệt đối, bây giờ chỉ có chỗ Daniel là an toàn nhất.
Daniel không có ý kiến gì, dìu Kim Ân Hi lên xe. Nhìn vết thương vẫn chảy máu như cũ, anh liền cảm thấy bất lực, “Vết thương của cô cứ chảy máu như vậy, phải làm sao đây?”
Kim Ân Hi ngồi ở ghế phụ, tay ôm vết thương, “Không nghiêm trọng, mau đi thôi.” Nếu không đi, đợi Hứa Nặc đuổi đến nơi thì bọn họ không thể chạy thoát khỏi đây được nữa.
“Vết thương của cô thật sự không nghiêm trọng chứ?” Anh chưa từng gặp ai có thể chảy nhiều máu như vậy mà không chết.
“Đừng lải nhải nữa, mau đi đi.”
Daniel không nhiều lời nữa, đạp chân ga, không màng an nguy mà phóng xe về hướng nhà của mình, chốc chốc lại nhìn sang Kim Ân Hi đang ngồi bên cạnh.
Đợi chiếc xe chạy đến trước khu nhà thì Kim Ân Hi đã hôn mê hẳn rồi. Daniel cởi áo vest phủ lên người cô, che vết thương trên ngực cô lại rồi mới bế cô vào nhà.
Bất chấp việc cả người Kim Ân Hi ướt đẫm, Daniel vẫn đặt cô lên giường, lo lắng tìm hộp thuốc, nhưng lại không biết phải xử lý vết thương trên người cô thế nào.
Nhìn sắc mặt trắng bệnh của Kim Ân Hi, Daniel vỗ đầu một cái, lúc này mới nghĩ đến việc gọi điện cho Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan vừa đi ngủ, nhận được điện thoại của Daniel thì không nói câu nào, lập tức cầm chìa khóa đi ra khỏi nhà, ngay cả quần áo cũng không kịp thay. Trên đường đi, cô gọi cho Eden nhưng không ai bắt máy, vẻ mặt cô lập tức trở nên khó coi, phóng như bay đến nhà Daniel.
Daniel đã thay bộ đồ khác cho Kim Ân Hi, lúc mở cửa, nhìn thấy Thẩm Thanh Lan như thấy cứu tinh.
“Ân Hi đâu rồi?”
Daniel dẫn Thẩm Thanh Lan vào phòng ngủ, Thẩm Thanh Lan nhìn thấy Kim Ân Hi đang nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, không còn chút sức sống, đồng tử co lại, tròng mắt đen tới mức không thấy đáy.
Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên. Thẩm Thanh Lan liếc nhìn một cái, thấy là Eden thì liền nói địa chỉ nhà Daniel, xong xuôi thì đuổi Daniel ra khỏi phòng ngủ.
Cô cởi áo của Kim Ân Hi, để lộ ra phần ngực, nhìn chiếc khăn lụa dày đè trên vết thương mà vẫn hằn vết máu của Kim Ân Hi, không cần nghĩ cô cũng biết chuyện này do ai gây ra.
Đáng lẽ sáng nay cô không nên tha cho Hứa Nặc.
Eden đến rất nhanh, cả người ướt đẫm, vừa bước vào nhà đã chẳng nói chẳng rằng đi thẳng vào phòng ngủ. Anh nhìn Kim Ân Hi một lượt, sắc mặt nghiêm trọng, “Tình hình của Ân Hi bây giờ rất nguy kịch, viên đạn vẫn còn đang nằm trong lồng ngực của cô ấy. Nếu giờ không kịp thời lấy ra thì sẽ không cầm máu được, bây giờ nhất định phải đến bệnh viện.
“Vậy chúng ta lập tức đến bệnh viện, để em lái xe.” Thẩm Thanh Lan nhanh chóng quyết định.
“Không được, không thể đến bệnh viện.” Kim Ân Hi chẳng biết đã tỉnh lại từ lúc nào, nghe thấy lời bọn họ bàn nhau thì bèn yếu ớt nói.
Thẩm Thanh Lan nhìn cô, “Ân Hi, bây giờ không phải lúc cãi nhau. Cậu bắt buộc phải đến bệnh viện, đây là mệnh lệnh.”
“Không đến bệnh viện đâu. An, nếu cậu đưa tớ đến bệnh viện thì tớ thà chết còn hơn. Eden, anh phẫu thuật cho tôi đi, nếu phải chết thì tôi cũng chấp nhận.”
Thẩm Thanh Lan tái mặt nhìn ánh mắt kiên quyết của cô ấy. Thấy dù đến bước đường này rồi mà cô ấy vẫn lo lắng sẽ đem lại rắc rối cho mình, vẻ mặt cô liền dịu lại, nhẹ nhàng nói, “Ân Hi, cậu nghe tớ, chúng ta đến bệnh viện đi. Chút rắc rối đó… tớ có thể giải quyết.”
Ân Hi lắc đầu, “Tớ không đến bệnh viện. An, cậu biết nơi tớ ghét nhất chính là bệnh viện mà. Tớ không muốn chết ở bệnh viện.”
Eden lên tiếng, “Không kịp nữa rồi, An, làm ở đây đi. Nhưng anh cần nhóm máu O, chúng ta không ai là nhóm máu O, phải làm sau đây An?”
Daniel đứng làm nền nãy giờ, lúc này lại rụt rè nói, “Tôi thuộc nhóm máu O.”
Ánh mắt liền Eden sáng rỡ, “Anh lại đây, nhưng lượng máu cần khá nhiều, anh có chịu được không?”
Daniel gật đầu, thái độ kiên quyết thấy chết cũng không sợ, duỗi một cánh tay ra, “Được, anh lấy đi.”
Hộp thuốc của Eden to hơn hộp sơ cứu bình thường một chút, bên trong đựng đầy những thứ cần thiết để sơ cứu vết thương thông thường. Anh để Daniel ngồi một bên, sau đó gây mê cho Kim Ân Hi.
Thẩm Thanh Lan đứng một bên cầm đèn, bây giờ không có đèn giải phẫu, tất cả chỉ có thể đơn giản thế này.
Daniel thấy Eden rút ra một con dao phẫu thuật thì sợ đến nỗi nhắm nghiền mắt lại, nhưng vẫn không hề xê dịch vị trí. Khi viên đạn được gắp ra khỏi lồng ngực của Kim Ân Hi, đến khi vết thương được khâu lại, vẻ mặt của Daniel không chỉ là tái nhợt nữa.
Lo lắng Daniel có thể cũng gặp chuyện, Eden bèn dừng đường truyền máu lại, “An, bây giờ tạm thời ổn rồi, nhưng vết thương của Ân Hi bị nhiễm trùng, có lẽ nửa đêm sẽ phát sốt.”
“Ừm, ở đây cứ để em lo, anh ra ngoài thay đồ đi.” Thẩm Thanh Lan khẽ nói, để đảm bảo phẫu thuật an toàn nên lúc nãy Eden đã cởi áo của mình ra, nhưng anh bị ngấm mưa lâu như vậy, Thẩm Thanh Lan sợ anh cũng sẽ gục.
Eden nói với Daniel một tiếng coi như là chào hỏi, rồi lấy một bộ quần áo từ tủ đồ của anh ta ra, sau đó thì đi vào nhà tắm.
Thẩm Thanh Lan lặng lẽ ngồi một bên nhìn Kim Ân Hi đang hôn mê bằng ánh mắt lạnh lẽo.
“An, người truy sát Ân Hi hôm nay là ai?” Eden bước ra khỏi nhà tắm, xem xét tình hình của Kim Ân Hi và Daniel rồi hỏi.
“Là người của Allen.”
Mặt Eden biến sắc, “Allen quả thật vẫn chưa chết?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, nét mặt nghiêm nghị, “Sáng nay em phát hiện có người theo dõi mình, cũng chính là cô ả lần trước theo đuổi bọn anh đấy.”
Buổi tối, mặc dù Eden đã đến giúp Kim Ân Hi, nhưng Hứa Nặc chạy quá nhanh, cộng thêm trời mưa rất to nên Eden vẫn không hề nhìn rõ mặt cô ta.
“Cô ta tên là Hứa Nặc, là người của Allen.”
“An, nếu quả thật Allen vẫn còn sống, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.” Không chỉ Allen hiểu bọn họ, mà bọn họ cũng rất hiểu tính cách của Allen. Nếu hắn còn sống, trừ khi hắn chết, hoặc bọn họ chết, giữa bọn họ không đời nào có thể có chuyện cùng tồn tại.
“Bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ xem, sắp tới anh nhắc mọi người phải chú ý cẩn thận một chút.” Thẩm Thanh Lan nói, cô có dự cảm mãnh liệt rằng Allen sẽ sớm xuất hiện thôi.
/475
|