“ Cảnh sát tìm thấy đồ của cô Vu ở hiện trường, nên tôi đoán là cô ấy đã từng tới đây.” Trợ lý nói.
Sắc mặt của Hàn Dịch rất nặng nề, trong mắt ngập tràn lo lắng.
Sau đó, cảnh sát tiến hành điều tra người dân xung quanh, kết quả thật sự có người nói là đã thấy Ngô Thiến dẫn hai cô gái về nhà, cách ăn mặc, trang điểm đều phù hợp với Vu Hiểu Huyên và Nhan Tịch.
Nhưng lại không có ai nhìn thấy Vu Hiểu Huyên và Nhan Tịch rời đi lúc nào.
Sau đó có một bà lão nói, nửa đêm bà thức dậy đi vệ sinh thì nhìn thấy có ba gã đàn ông đưa hai cô gái đi. Nghe bà ấy miêu tả thì có vẻ đó chính là Vu Hiểu Huyên và Nhan Tịch, chẳng qua lúc đó trời quá tối, bà ấy cũng đang mơ mơ màng màng nên không thấy rõ ba người kia, ngay cả chuyện họ đi về phía nào bà cũng không để ý.
Nghe thư ký báo cáo xong, Hàn Dịch liền đánh rơi điện thoại xuống đất, tim anh rơi xuống đáy vực, máu trong toàn thân đều đông cứng lại, tay run run. Anh khom lưng muốn nhặt điện thoại lên, nhưng thử nhiều lần vẫn không được, đành chán nản tựa vào vô lăng.
“Vu Hiểu Huyên, rốt cuộc bây giờ em đang ở đâu? Anh chỉ vừa đi hai ngày mà em đã chạy lung tung bên ngoài! Có phải anh nên buộc vào em vào thắt lung để mang theo mọi lúc mọi nơi không?”
“Vu Hiểu Huyên, em nhất định phải bình an.”
Hàn Dịch lái xe lang thang vô định trên đường, hy vọng bóng dáng quen thuộc kia bỗng nhiên xuất hiện trước mắt anh, mỉm cười hỏi anh: “Hàn Dịch, anh đang tìm em sao?”
Lúc Hàn Dịch về nhà đã là rạng sáng. Anh mệt mỏi vô cùng, vừa nằm xuống ngủ chưa được bốn tiếng thì đã thức dậy, thay đồ chuẩn bị ra ngoài.
“Hàn Dịch, tao nghe nói mày bỏ cả dự án hợp tác ở nước F? Làm cái gì mà phải trở về gấp gáp như vậy hả?” Hàn Chính Sơn đang ăn sáng, thấy Hàn Dịch thì liền chất vấn.
Hàn Dịch lạnh lùng nhìn ông ta, không hề dừng bước, “Tốt nhất là ông bớt xía vào chuyện của tôi đi.”
Hàn Chính Sơn đang định tức giận thì Hàn Dịch đã đi rồi, ông ta chỉ có thể tức điên chửi vọng ra ngoài cửa.
**
Thẩm Thanh Lan nhìn ly nước trước mắt, nghĩ xem nếu bây giờ đánh nhau thì cô nắm chắc bao nhiêu phần. Cô nhìn súng trong tay hai gã đàn ông phương Tây kia một giây, sau đó lập tức bỏ qua ý định này.
Trên bàn tay của bọn chúng đều có vết chai rất dày, chứng tỏ chúng thường xuyên dùng súng, nên dù cô có mạnh thì cũng không chắc có thể giết chết hai người cùng một lúc. Huống hồ, bên cạnh bọn chúng còn có một gã vẫn đang nhìn cô chằm chằm như hổ đói.
“Thế nào, cô Thẩm, suy nghĩ kỹ chưa? Sức kiên nhẫn của tôi có giới hạn đấy.” Gã đàn ông kia thúc giục.
“Làm sao tôi biết được sau khi tôi uống rồi thì các người chắc sẽ thả bọn họ đi? Quyền chủ động không nằm trong tay tôi, chẳng phải sao?” Thẩm Thanh Lan bình thản nói.
“Cô Thẩm, bây giờ cô không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tin chúng tôi thôi. Dĩ nhiên cô cũng có thể không tin, nhưng cô sẽ nhanh chóng biết được hậu quả thôi.”
Gã nói xong lại đưa mắt ra hiệu cho hai gã kia, một trong hai gã đó liền mở băng dính trên miệng Vu Hiểu Huyên ra.
Sau khi miệng Vu Hiểu Huyên được tự do, cô lập tức hét lên với Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, cậu mau đi đi, đừng lo cho bọn tớ. Mục tiêu của bọn chúng là cậu, chỉ cần cậu đi thì bọn tớ sẽ không sao đâu.”
Thẩm Thanh Lan không thể đi, cô vẫn chưa quên dáng vẻ chết không nhắm mắt của Ngô Thiến. Nếu cô bỏ đi, Vu Hiểu Huyên và Nhan Tịch nhất định sẽ mất mạng, không có chuyện gì mà đám người của BK không dám làm cả.
Gã đàn ông kia tát Vu Hiểu Huyên một cái, rồi nắm lấy tóc cô, rót ly nước kia vào miệng cô, khiến cô ho sặc sụa.
Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan trở nên khó coi: “Dừng tay.”
Gã đàn ông kia đặt cái ly lên bàn, buông tay ra, “Cô Thẩm, tôi không lừa cô, trong nước ngoại trừ chỉ có một chút thuốc ngủ ra thì không có bất cứ thứ gì khác. Bạn cô đã giúp cô thử rồi đấy, bây giờ cô có thể yên tâm chưa?”
Vu Hiểu Huyên bị sặc, ho đến mỗi mặt đỏ bừng, cộng thêm dấu tay trên mặt và lớp trang điểm trôi hết, khiến cô trông vô cùng chật vật.
Thẩm Thanh Lan nhìn gã bằng ánh mắt đầy lạnh lẽo, nếu không phải vì Nhan Tịch và Vu Hiểu Huyên đang ở trong tay gã thì e là lúc này, ba người bọn chúng đã biến thành ba cái xác chết lạnh băng từ lâu rồi.
Gã đàn ông kia lại lấy một lọ thuốc ngủ từ trong túi ra, “Cô Thẩm, bây giờ cô có thể yên tâm uống chưa?”
Thẩm Thanh Lan không nhận lấy, gã kia thấy thế thì đã hơi mất kiên nhẫn, “Nếu Cô Thẩm đã không chịu phối hợp thì tôi chỉ có thể chuẩn bị cho bạn cô ít đồ tốt vậy.”
Nói xong, gã cầm một ống tiêm chứa chất lỏng trong suốt lên. Nhìn biểu cảm trên mặt gã, Thẩm Thanh Lan liền biết thứ trong ống tiêm đó tuyệt đối không phải là thứ tốt lành gì.
“Tiêm cho người nào trước đây?” Ánh mắt của gã đàn ông chần chừ dao động giữa Vu Hiểu Huyên và Nhan Tịch, cứ như không biết nên chọn ai. Vu Hiểu Huyên đang choáng váng, ánh mắt bắt đầu mơ màng. Gã đàn ông này nói ly nước kia là thuốc ngủ, nhưng không biết là thuốc gì mà dược tính rất mạnh, hơn nữa còn có tác dụng cực kỳ nhanh.
Nhan Tịch hoảng sợ trợn to mắt nhìn, nhưng cũng không hề khóc.
“Tôi uống.” Cuối cùng Thẩm Thanh Lan cũng lên tiếng.
Gã đàn ông nở nụ cười, bỏ ống tiêm xuống: “Cô Thẩm nói sớm có phải hay hơn không? Nhưng để an toàn, trước tiên mời Cô Thẩm lấy mấy thứ trên người xuống đã.”
“Tôi không hiểu ý của anh.”
“Không, cô hiểu.”
Thẩm Thanh Lan nhìn gã, một lúc sau mới thò tay xuống thắt lưng, lấy đồ giắt trong đó ra, ném xuống đất.
Hai mắt Vu Hiểu Huyên vốn đang mơ màng, nhưng khi thấy Thẩm Thanh Lan ném thứ trên người ra thì liền tỉnh táo lại, yếu ớt gọi: “Thanh Lan.”
Thẩm Thanh Lan không nhìn về phía cô mà chỉ nhìn chằm chằm vào gã kia, rồi lại lấy một con dao quân dụng ra, ném xuống đất, “Bây giờ được rồi chứ?” Đây đã là toàn bộ vũ khí trên người cô rồi.
“Cô Thẩm, lấy cả đồng hồ trên tay cô xuống đi.”
Mặt Thẩm Thanh Lan không hề biến sắc, cô tháo đồng hồ trên tay ra, ném xuống đất.
Gã đàn ông kia tỏ ra đã hài lòng, ném lọ thuốc cho Thẩm Thanh Lan, “Loại thuốc này có dược tính cực cao, tôi gợi ý cô Thẩm chỉ nên uống một viên là được rồi.”
Thẩm Thanh Lan cũng không thèm nhìn lọ thuốc, lấy một viên ra rồi ném vào trong miệng.
Trong thời gian đợi thuốc ngấm, Thẩm Thanh Lan ném lọ thuốc qua một bên, “Bây giờ có thể thả hai người họ đi được chưa.”
“Tất nhiên rồi, chúng tôi nói lời sẽ giữ lấy lời.” Gã kia cười cười, đưa mắt ra hiệu cho hai gã đàn ông phương Tây. Hai gã đó lập tức cởi trói cho Nhan Tịch và Vu Hiểu Huyên.
Nhan Tịch liền giãy giụa đỡ Vu Hiểu Huyên đã hôn mê lên, “Chị Hiểu Huyên.”
Tuy hai người đã được cởi trói, nhưng miệng súng vẫn nhắm ngay vào đầu họ, nên Thẩm Thanh Lan vẫn không thể manh động.
Vu Hiểu Huyên bất tỉnh, chỉ bằng sức một mình Nhan Tịch thì hoàn toàn không thể đỡ cô ấy đi nổi. Hay nói cách khác, bây giờ bọn họ hoàn toàn không có cách nào đi được.
Thẩm Thanh Lan thầm than kế hoạch thất bại rồi. Cô nhìn đồng hồ dưới đất, chỉ hy vọng nhóm Eden mau chóng đến đây.
Gã đàn ông kia ném một còng tay cho Thẩm Thanh Lan, “Cô Thẩm, mời đeo vào.”
Thẩm Thanh Lan không chút do dự, lập tức tự còng tay lại, “Chúng ta có thể đi rồi chứ.”
Gã đàn ông kia gật đầu, phất tay, đang định bảo hai tên đồng bọn cùng rời đi thì điện thoại di động bất chợt đổ chuông. Gã bắt máy, Thẩm Thanh Lan để ý thấy gã nhìn về phía Nhan Tịch một lúc thì lập tức có linh cảm chẳng lành.
“Biết rồi.” Gã trả lời một tiếng rồi cúp điện thoại.
“Mang cô ta đi.” Gã đàn ông kia chỉ vào Nhan Tịch.
Thẩm Thanh Lan lập tức biến sắc, “Anh muốn đổi ý?”
Gã kia nhún vai, “Cô Thẩm, không phải tôi không muốn làm theo thỏa thuận, mà là có người chỉ định phải dẫn cô ta đi, không liên quan gì tới tôi, tôi cũng chỉ là người thực hiện thôi.”
Cơ thể Thẩm Thanh Lan bắt đầu rũ rượi, kiệt sức. Cô biết thuốc đã bát đầu có tác dụng rồi, mọi thứ trước mắt bắt đầu nhòe đi, chồng lên nhau. Cô cố lắc lắc đầu, giữ tỉnh táo.
“Buông ra, các người buông ra! Chị, cứu em với!” Nhan Tịch giãy giụa kịch liệt, nhưng sức cô sao có thể chống lại hai gã đàn ông cường tráng được.
Thẩm Thanh Lan muốn đến giúp cô, nhưng trước mắt bỗng tối sầm, cả người lập tức ngã xuống đất.
“Ngoài con bé kia ra, còn lại dẫn đi.” Gã đàn ông kia nói. Nhan Tịch muốn kêu lên nhưng liền bị đánh ngất xỉu.
Ba người bọn họ đưa Nhan Tịch và Thẩm Thanh Lan ra khỏi căn nhà gỗ, đi về phía khu rừng. Hai gã đàn ông phương Tây đi trước, còn gã phương Đông đi phía sau, cẩn thận xóa dấu vết của bọn chúng.
Sau khi bọn chúng rời đi chưa đầy hai phút, Eden và Sicily đã đến căn nhà gỗ, nhưng ở đó chỉ còn lại Vu Hiểu Huyên đang hôn mê bất tỉnh và những thứ Thẩm Thanh Lan ném xuống đất. Bọn họ lập tức biến sắc, nhanh chóng đuổi theo, nhưng vẫn không tìm được dấu vết của bọn chúng.
Gã đàn ông kia đi bộ vào trong ngọn núi khoảng mười phút thì tới một mảnh đất trống bằng phẳng, trên đó có đậu một chiếc trực thăng.
Eden và Sicily vẫn không tìm được dấu vết của bọn chúng, chợt nghe thấy tiếng cánh quạt, sau đó một chiếc trực thăng liền xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.
“SHIT.” Eden chửi thề, vung tay đánh mạnh lên thân cây khô bên cạnh.
“Mau lên, gọi cho Ân Hi đi.”
Eden nhanh chóng khôi phục tinh thần, lập tức gọi điện thoại cho Kim Ân Hi: “Ân Hi, bọn tôi để mất dấu chúng rồi.”
Kim Ân Hi lập tức hiểu được tình hình, gõ bàn phím vài cái, trên màn hình liền xuất hiện một điểm đỏ nhấp nháy, “Bọn chúng đang đi về hướng Vịnh Tam Giác.”
Nhưng sau đó, giọng cô lại chợt thay đổi, “Chờ đã! Tín hiệu trên người An biết mất rồi.”
Vẻ mặt của Eden và Sicily lập tức trở nên rất khó coi. Trên người Thẩm Thanh Lan có lắp thiết bị định vị, bất kể cô đang ở đâu, bọn họ cũng có thể tìm được cô, nên vừa rồi khi thấy cô bị dẫn đi thì bọn họ cũng không đến mức hoảng sợ. Nhưng hiện giờ tín hiệu đã biến mất, tức là bọn họ đã thật sự mất liên lạc với cô rồi.
Mặc dù biết đích đến của bọn chúng chính là Vịnh Tam Giác, nhưng phạm vi rộng lớn như vậy, muốn tìm được Thẩm Thanh Lan trong một thời gian ngắn quả thật vô cùng khó khăn.
Trên trực thăng, gã đàn ông gỡ chiếc hoa tai của Thẩm Thanh Lan xuống, cười gằn: “Không ngờ vẫn còn một con cá lọt lưới.” Nhìn chiếc hoa tai được chế tạo một cách tinh xảo, gã vung tay lên, chiếc hoa tai liền rơi khỏi trực thăng.
***
Ngày hôm sau, Phó Hoành Dật mới ý thức được điều bất thường.
Vu Hiểu Huyên mất tích, Nhan Tịch cũng mất tích, chuyện này quá trùng hợp. Anh cố liên lạc với Thẩm Thanh Lan nhưng không được, lúc đang lo lắng thì điện thoại lại đột nhiên nhận được một tin nhắn video. Anh mở ra xem, không ngờ lại thấy Thẩm Thanh Lan đang bị trói chặt nằm dưới đất, không rõ sống chết.
Nội dung tin nhắn gửi kèm: “Phó Hoành Dật, đây là quà tao tặng cho mày. Vợ mày thật xinh đẹp, tao sẽ giúp mày chăm sóc cô ta thật tốt.” Ký tên: KING.
Máu trong người Phó Hoành Dật lập tức đông lại, tay anh run run, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ. Anh nắm chặt điện thoại, xoay người đi về văn phòng lãnh đạo quân khu.
Lãnh đạo quân khu tất nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này nên đã phê duyệt cho Phó Hoành Dật nghỉ phép. Nhưng anh là quân nhân, hơn nữa còn là sĩ quan, nên muốn ra ngoài cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Phó Hoành Dật gọi điện thoại đến cho lãnh đạo trực tiếp của mình, nhưng lại nhận được câu trả lời: “Hoành Dật, tôi hiểu tâm trạng của cậu, nhưng cậu là sĩ quan, tôi sẽ sắp xếp người nghĩ cách cứu vợ cậu, nhưng cậu phải giữ vững cương vị của mình.”
Sắc mặt của Phó Hoành Dật vô cùng nặng nề, “Tôi là một quân nhân, vì tổ quốc, tôi có thể không chút do dự hiến dâng tính mạng của mình. Nhưng tôi cũng là một người chồng, hiện giờ vợ tôi đang trong tình cảnh nguy hiểm, nếu ngay cả vợ mình mà tôi cũng không thể cứu, không thể bảo vệ được thì tôi còn có tư cách gì để nói đến chuyện bảo vệ quốc gia?”
Lãnh đạo im lặng, một lúc sau mới nói: “Nhưng bây giờ cậu cũng không xác định được vị trí cụ thể của vợ cậu. Trước hết cậu hãy chờ đã, tôi sẽ lập tức liên hệ với cảnh sát, để bọn họ phối hợp cùng cậu.”
Phó Hoành Dật không trả lời đồng ý hay không mà cúp điện thoại, lập tức lái xe rời khỏi quân khu.
“Hàn Dịch, có phải Andrew vẫn đang quay phim ở thủ đô không?” Phó Hoành Dật gọi cho Hàn Dịch, đi thẳng vào vấn đề.
Hàn Dịch vẫn đang trên đường tìm kiếm tung tích Vu Hiểu Huyên, nên nhất thời không kịp hiểu câu hỏi của Phó Hoành Dật. Anh đành hỏi lại một lần: “Hàn Dịch, hiện giờ Andrew đang ở đâu?”
Cuối cùng Hàn Dịch cũng đã hiểu, lập tức trả lời theo bản năng: “Ở tiệm trà của chị dâu tại Nam Thành, gần đây bọn họ có cảnh quay ở đó.”
Phó Hoành Dật cúp điện thoại, đi thẳng đến tiệm trà, nhưng lại không gặp ai. Anh suy nghĩ một chút rồi đến Thượng Nhã Uyển, nhưng vẫn không thấy ai.
Trong lúc Phó Hoành Dật đang không biết làm thế nào thì trong đầu bỗng nảy ra một suy nghĩ. Anh lấy điện thoại ra gọi tới một dãy số.
Kim Ân Hi đang bàn bạc với Andrew thì nhận được điện thoại của Phó Hoành Dật, “Tôi là Phó Hoành Dật, chồng của Thẩm Thanh Lan, tôi biết cô ấy đã bị bọn BK bắt đi, hiện giờ các cô đang ở đâu?”
Kim Ân Hi hơi do dự, đưa mắt nhìn Andrew, thấy anh gật đầu thì mới nói địa chỉ.
Phó Hoành Dật hoàn toàn không ngạc nhiên khi nhìn thấy Kim Ân Hi đang ở cùng Andrew. Lần đầu tiên gặp anh ta, anh đã cảm thấy bóng lưng của người này rất quen, chẳng qua lúc đó không nghĩ ra, sau này anh mới nhớ ra bóng lưng của người đàn ông này rất giống bóng lưng của người đàn ông đi cùng Thẩm Thanh Lan trong rừng mưa nhiệt đới.
Sau đó, Andrew lại xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật của Thẩm Thanh Lan. Phó Hoành Dật liền hoàn toàn có thể khẳng định hai người bọn họ quen biết nhau từ trước.
“Tôi biết giữa mọi người có một phương thức liên lạc riêng, tôi hy vọng mọi người có thể nói cho ta biết hiện giờ Thanh Lan đang ở đâu.” Phó Hoành Dật đi thẳng vào vấn đề, không hề nói lời dư thừa nào.
Kim Ân Hi im lặng, nhưng Andrew lại lên tiếng: “Hiện giờ chúng tôi cũng đã mất dấu cô ấy, chỉ biết là cô ấy đã bị người của BK đưa đến Vịnh Tam Giác. Nhưng phạm vi quá rộng, chúng tôi không thể xác định được vị trí cụ thể, thiết bị định vị trên người cô ấy cũng đã bị phát hiện.”
Phó Hoành Dật cho rằng bọn họ có thể biết được vị trí cụ thể của Thẩm Thanh Lan, nhưng giờ nghe họ nói như vậy, anh liền thấy thất vọng.
Trong mắt anh hiện vẻ chán nản, nếu biết trước sẽ thế này thì lúc đó anh đã không hùng hồn công bố chuyện đính hôn. Nhưng anh cũng không ngờ người của BK lại to gan như vậy, dám đến tận thủ đô để bắt người.
Kim Ân Hi nhìn đến chiếc đồng hồ trên tay Phó Hoành Dật thì ánh mắt chợt lóe, nói: “Tạm thời chúng ta không thể xác định được vị trí của Thanh Lan, nhưng anh có thể tìm được cô ấy.”
“Ý của cô là?”
Kim Ân Hi chỉ vào chiếc đồng hồ trên tay anh, “Trong chiếc đồng hồ này có lắp thiết bị định vị, nhưng phạm vi rất nhỏ, chỉ có thể hoạt động được trong một khoảng cách nhất định. Trên người Thanh Lan cũng có một cái như thế, lúc trước cũng được lắp trên đồng hồ, nhưng trông nó quá bắt mắt nên tôi đã cải tiến nó lại, lắp vào trong vòng cổ của cậu ấy.”
Vừa nghe vậy, Phó Hoành Dật bỗng nhớ ra vài ngày trước, anh phát hiện Thẩm Thanh Lan bắt đầu đeo vòng cổ. Lúc đó anh còn hỏi cô, cô lại nói là đột nhiên thích thôi.
Anh bỗng thấy thật may mắn vì sở thích bất chợt này của cô.
“Bây giờ tôi phải phối hợp thế nào?” Phó Hoành Dật hỏi.
“Cái máy trên người anh không có cách nào chủ động hoạt động được, giờ chỉ có thể hy vọng ở Thanh Lan. Hơn nữa, máy theo dõi này có một nhược điểm trí mạng, đó là chỉ có thể cảm ứng nhau trong phạm vi hai nghìn mét, trong vòng năm trăm mét mới có thể biết được vị trí cụ thể. Vì thế, muốn biết vị trí của cô ấy, chúng ta phải rút ngắn phạm vi tìm kiếm từng bước một.”
“Vậy bây giờ chúng ta lập tức xuất phát.” Phó Hoành Dật quyết định rất dứt khoát, không hề do dự lấy một giây.
“Chờ đã, anh có thể rời khỏi biên giới nước Z sao?” Andrew hỏi anh.
“Chuyện này tôi sẽ giải quyết. Chiều mai bốn giờ, thị trấn Thanh Hà, nước Z, tôi sẽ ở đó chờ mọi người.” Phó Hoành Dật nói xong liền rời đi, nhưng khi ra tới cửa, anh lại dừng bước, “Có phải hiện giờ còn có hai cô gái cũng bị bắt đi với Thanh Lan không?”
“Không, đã tìm được cô gái tên Vu Hiểu Huyên rồi, nhưng cô ấy bị ép uống một lượng khá nhiều thuốc ngủ, hiện đã được đưa đến bệnh viện rửa ruột, đang ở thành phố Tân La. Còn người tên Nhan Tịch thì chúng tôi không tìm được, chắc đã bị đưa đi cùng rồi.” Andrew trả lời.
Phó Hoành Dật gật đầu. Ra khỏi biệt thự, anh gọi cho Hàn Dịch một cuộc điện thoại, sau đó mới đi thẳng đến sân bay, mua vé chuyến bay sớm nhất, rồi vòng về quân khu.
“Tôi muốn đến Vịnh Tam Giác.” Phó Hoành Dật nói thẳng với lãnh đạo quân khu.
Lãnh đạo thấy Phó Hoành Dật trở về thì đã biết là vì chuyện gì, “Không được.”
“Tôi nhất định phải đi.”
Lãnh đạo tức giận, “Phó Hoành Dật, bây giờ cậu có còn biết mình là một quân nhân không? Tôi đã từng phân tích mặt lợi và hại với cậu, cũng đã liên lạc với bên cảnh sát rồi, bọn họ đang cố gắng hết sức tìm kiếm vị trí của vợ cậu. Điều cậu cần làm bây giờ là bình tĩnh chờ đợi.”
Vẻ mặt của Phó Hoành Dật rất nặng nề, “Nếu hôm nay người bị bắt là vợ anh, thì anh còn có thể nói thế này không?”
Vẻ mặt của lãnh đạo cứng đờ, không nói nên lời. Nếu rơi vào trường hợp đó, có lẽ ông ta cũng không thể ngồi yên được.
“Thẩm Thanh Lan là vợ tôi, cô ấy vì tôi mới trở thành mục tiêu của BK. Nếu tôi không đi cứu cô ấy thì tôi còn mặt mũi nào tiếp tục mặc bộ quân trang này nữa?”
Lãnh đạo từ từ bình tĩnh lại, từ tốn nói, “Hoành Dật, tôi hiểu tâm trạng của cậu. Nếu đám người này còn ở trong nước, tôi chắc chắn sẽ đồng ý để cậu đi ngay. Nhưng bây giờ bọn chúng đã ra khỏi biên giới rồi! Đây đã không còn là vấn đề của một mình cậu nữa, rất có thể nó sẽ ảnh hưởng đến quan hệ ngoại giao của quốc gia.”
Lời ông ta nói là sự thật, trước khi Phó Hoành Dật tới đây, ông ta gọi điện thoại cho lãnh đạo phía trên để báo cáo tình hình. Lãnh đạo phía trên cũng đã lập tức liên lạc bộ ngoại giao, yêu cầu bộ ngoại giao liên lạc với bọn họ, nhưng bây giờ tạm thời vẫn chưa có tin tức gì báo về.
“Tôi yêu cầu được lấy danh nghĩa cá nhân tôi đi tìm cách cứu vợ mình. Mọi hành động của tôi không liên quan gì đến đất nước cả.” Phó Hoành Dật nghiêm giọng nói.
Lãnh đạo kinh ngạc nhìn anh, “Phó Hoành Dật, cậu có biết mình đang nói cái gì không hả?”
“Biết, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm cho hành động lần này. Nếu không cẩn thận bị phát hiện, tôi nhất định sẽ không để lại bất kỳ chứng cứ nào.”
Lãnh đạo nghiêm mặt, không nói câu nào, chỉ nhìn Phó Hoành Dật.
“Cậu để tôi suy nghĩ một chút đã.”
“Tôi không có nhiều thời gian như vậy.”
“Phó Hoành Dật.” Lãnh đạo đập bàn, nhưng Phó Hoành Dật vẫn không mảy may chùn bước.
Một lúc sau, lãnh đạo đành thở dài một hơi, “Tôi biết rồi, nửa tiếng nữa tôi sẽ cho cậu câu trả lời.”
Phó Hoành Dật nghe vậy liền xoay người rời khỏi văn phòng.
Lãnh đạo lại lần nữa nhấc điện thoại lên, bấm một dãy số.
***
Lúc Thẩm Thanh Lan tỉnh lại thì không thấy Nhan Tịch đâu, chỉ có một mình cô bị nhốt trong một căn phòng, tay chân đều bị trói chặt, cô thử cử động cổ tay nhưng không được.
Bên ngoài phòng, hình như có người đang nhỏ giọng nói gì đó. Cô lắng nghe một lúc đã có thể xác định vị trí hiện tại của mình là ở Vịnh Tam Giác, bởi vì những người kia đang nói tiếng địa phương. Tuy cô không thông thạo ngôn ngữ này lắm, nhưng cũng có thể hiểu được sơ bộ.
Bây giờ cô vô cùng lo lắng, không phải lo cho tình cảnh của mình, mà là lo lắng cho sự an nguy của Nhan Tịch và Vu Hiểu Huyên. Trước khi hôn mê, cô nhớ rõ những kẻ đó đã muốn bắt Nhan Tịch theo, vậy còn Vu Hiểu Huyên thì sao? Cô ấy có an toàn không? Những kẻ đó đã dám giết người ở thủ đô, có nghĩa là tình cảnh của Vu Hiểu Huyên còn nguy hiểm hơn cả Nhan Tịch.
Còn cú điện thoại trước đó là ai gọi? Gã đàn ông kia nói có người chỉ thị phải bắt Nhan Tịch theo, người đó là ai, có mục đích gì? Nhan Tịch là người nhà họ Nhan, chẳng lẽ chuyện có liên quan đến nhà bọn họ?
Thẩm Thanh Lan nghĩ mãi không ra, tác dụng của thuốc khiến đầu óc của cô vẫn còn choáng váng nặng nề. Cô nghiêng đầu sang một bên, ép đầu mình xuống đất, lúc này mới phát hiện hoa tai đã biến mất.
Thẩm Thanh Lan liền biết những thiết bị định vị khác trên người mình chắc cũng đã không còn nữa, cô không nhìn xuống chiếc vòng cổ của mình, vì cô không thể xác định được trong căn phòng này có lắp thiết bị theo dõi hay không.
Thẩm Thanh Lan đoán rất chính xác. Lúc này, trong một căn phòng cạnh bên phòng cô đang ở, quả thật có người đang quan sát cô. Thấy cô tỉnh lại đã kiểm tra tai trước, người đó liền nở nụ cười, “Chiếc hoa tai kia quả nhiên có vấn đề. Không có nó, tôi xem bọn họ làm sao tìm được cô.”
Người nói chuyện là gã đàn ông phương Đông, cũng chính là một trong những người đã bắt Thẩm Thanh Lan đi.
Đứng bên cạnh gã là một gã đàn ông có một vết sẹo trên trán. Nghe gã kia nói, gã mặt sẹo liền tiếp lời: “Dù chúng có tìm đến đây thì cũng không hề gì. Phó Hoành Dật giết nhiều anh em của chúng ta nhiều như vậy, hiện giờ vợ hắn lại ở trong tay chúng ta. Chỉ cần hắn dám đến, tôi sẽ khiến hắn có đi mà không có về.”
“Không phải KING nói muốn tra tấn cô ả này thật mạnh tay sao? Còn phải quay video lại rồi gửi cho Phó Hoành Dật nữa, bây giờ chúng ta có thể ra tay rồi chứ?”
Gã mặt sẹo gật đầu, “KING nói phải chăm sóc con bé này thật tốt, nhưng không được giết chết.”
“Được.” Gã đàn ông trả lời một tiếng rồi nhìn màn hình trước mặt, cười hung ác.
Cửa phòng bị mở ra, Thẩm Thanh Lan nhìn về phía người đang đi vào, là gã đàn ông phương Đông kia, “Cô Thẩm, cô tỉnh rồi.”
Thẩm Thanh Lan lạnh lùng nhìn hắn, ngồi dưới đất không nói lời nào. Cô cố gắng đứng lên, nhưng cả người không có chút sức lực nào. Cô liền biết chắc chắn lúc cô hôn mê đã bị tiêm hoặc ép dùng thứ gì đó rồi.
Không cảm thấy chỗ nào khác thường nữa, nên tạm thời Thẩm thanh Lan cũng không thể xác định loại thuốc bọn họ bắt cô uống ngoài việc làm cả người cô mất hết sức lực ra thì còn có tác dụng gì khác không.
“Cô Thẩm, chúng tôi mời cô tới đây thật ra cũng không có ý gì khác. Chồng cô, Phó Hoành Dật đã từng giết không ít anh em của chúng tôi. Mối thù này không thể không báo. Cô là vợ hắn, chúng tôi không tìm được hắn, thì tất nhiên chỉ có thể tìm cô thôi.” Gã đần ông nở nụ cười, ngồi xuống trước mặt Thẩm Thanh Lan, kiên nhẫn nói rõ nguyên do.
“Các anh hợp tác với ai?” Thẩm Thanh Lan hỏi.
“Cái gì?” Gã đàn ông không hiểu rõ ý cô.
“Người cuối cùng gọi điện thoại bảo anh đưa Nhan Tịch theo là ai, người đó có mục đích gì?”
“Cô Thẩm, bây giờ cô tự lo cho bản thân mình còn không xong mà vẫn có thời gian quan tâm đến sống chết của người khác sao? Tôi nên khen cô can đảm hơn người, hay phải nói cô điếc không sợ súng đây?”
“Anh đã biết tôi khó giữ nổi thân mình rồi, hơn nữa nếu tôi đoán không lầm thì KING hoàn toàn không có ý định để tôi sống mà rời khỏi nơi này, sớm muộn gì cũng phải chết, vậy anh nói cho tôi biết thì có làm sao.”
“Cô Thẩm nói rất có lý, nhưng thật đáng tiếc, tôi cũng không biết người kia là ai, chỉ là người làm nhiệm vụ, nghe theo chỉ thị bên trên thôi.”
Lời gã nói là sự thật, cú điện thoại cuối cùng kia là đích thân KING gọi cho gã, nhưng gã chắc chắn đó không phải là ý của KING.
“Vậy người bạn còn lại của tôi thì sao? Các người làm gì cô ấy rồi?”
“Dĩ nhiên là đã thả ra rồi! Tôi là người rất giữ chữ tín, nói thả thì nhất định sẽ thả. Nhưng có ai tìm được cô ta hay không thì tôi cũng không biết được.”
Nói rồi, gã đàn ông đứng lên, nhìn xuống Thẩm Thanh Lan, “Cô Thẩm, trò chuyện xong rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu vào vấn đề chính nhé.”
Thẩm Thanh Lan nghe vậy cũng không biến sắc, ngược lại còn thở phào trong lòng. Chỉ cần bọn chúng không ra tay với Vu Hiểu Huyên thì nhất định Eden và Sicily sẽ tìm được cô ấy.
Gã đàn ông phương Đông vỗ tay một cái, hai gã đàn ông lập tức đi vào, kéo Thẩm Thanh Lan đứng lên rồi dẫn cô đi ra ngoài. Lúc này Thẩm Thanh Lan mới phát hiện thì ra căn phòng này tương tự một phòng tra tấn, trông rất giống căn phòng mà Kim Ân Hi vừa thiết đặt ở biệt thự.
Chính giữa căn phòng có một cái giá hình chữ thập. Bọn chúng trói Thẩm Thanh Lan lên đó, nhưng vẻ mặt của Thẩm Thanh Lan vẫn bình tĩnh, không hề gợn sóng.
Gã đàn ông phương Đông cũng không thèm để ý, trò hay vẫn còn chưa bắt đầu đâu. Gã lấy một cây roi trên tường, giơ tay lên quất một roi vào người Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan đau đớn kêu lên một tiếng, rũ mắt không nói lời nào.
Gã kia thấy Thẩm Thanh Lan đã có phản ứng thì liền bắt đầu thấy hào hứng, liên tục quất hết roi này đến roi khác lên người cô. Cô có thể cảm nhận rất rõ cơn đau truyền tới lúc dây roi đó quất lên da thịt mình. Trán cô dần dần rịn mồ hôi, quần áo trên người cũng đã ướt sũng vì máu.
Gã đàn ông kia đánh đến mỏi tay mới dừng lại. Nhìn Thẩm Thanh Lan nãy giờ vẫn không hé nửa lời, gã liền tặc lưỡi khen ngợi. Cô ả này đâu phải là một cô chiêu bình thường được? Nói cô là một đặc công được huấn luyện thì gã cũng tin. Sức chịu đựng này còn hơn cả một số đàn ông khỏe mạnh.
Lúc này, một người phụ nữ cao gầy đi vào. Dáng người của cô ả rất đẹp, có lồi có lõm, nhưng trên mặt lại có một vết sẹo rất dài.
Khi ả nhìn thấy gương mặt của Thẩm Thanh Lan, trong mắt liền hiện lên sự ghen ghét và cả thù hận. Nhưng vẻ thù hận đó không nhằm vào cô mà là Phó Hoành Dật. Trong lần hành động lúc trước, người yêu của ả đã chết ở nước Z.
Ả đến gần Thẩm Thanh Lan, nâng cằm cô lên, “Quả là một người đẹp. Chắc không phải vì anh thấy cô ả xinh đẹp nên mới nhẹ tay đấy chứ? KING đã căn dặn phải chăm sóc cô ta thật cẩn thận mà.”
Gã kia nhún vai, “Có ngon thì cô tự ra tay đi.”
Khóe miệng ả kia khẽ cong lên. Ả đấm vào bụng Thẩm Thanh Lan một cái khiến cô nhíu mày thật chặt, nhưng vẫn không rên lên một tiếng. Cô ả kia thấy thế thì liền cau mày, cứ như không được vừa lòng nên lại thụi vào người Thẩm Thanh Lan vài cái.
Đến khi người phụ nữ kia dừng lại thì trên trán của Thẩm Thanh Lan đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng ánh mắt cô vẫn lạnh tanh như cũ. Lúc còn ở căn cứ ma quỷ, cô đã từng nếm trải những thủ đoạn này rồi, thậm chí còn cả những thủ đoạn kinh khủng hơn nữa, nên mấy trò này chẳng là gì cả.
“Không ngờ cô ả này lại cứng đầu cứng cổ như vậy. Có điều, dáng vẻ bây giờ của cô ta cũng đủ để gửi cho Phó Hoành Dật xem rồi.”
Cô ả kia lấy điện thoại di động ra, chụp Thẩm Thanh Lan vài bức.
Trong hình, cả người Thẩm Thanh Lan nhầy nhụa máu, vô cùng nhếch nhác.
“Không biết sau khi xem những tấm hình này rồi, Phó Hoành Dật có phát điên không nhỉ?” Cô ả lẩm bẩm bằng tiếng Anh, nhưng ả tin chắc Thẩm Thanh Lan hiểu được những gì ả nói.
Nhưng mặc cho ả có nói gì thì Thẩm Thanh Lan cũng không đáp trả, thậm chí còn chẳng thèm liếc bọn chúng lấy một cái, hệt như một con rối không có chút cảm xúc nào.
Cô ả kia nói một lúc vẫn không thấy Thẩm Thanh Lan trả lời thì liền tức giận, “Kiên cường quá nhỉ? Vẫn có thể tiếp tục kiên trì đúng không? Được, tôi xem cô có thể kiên trì tới lúc nào.”
Nói rồi, ả gọi hai gã đàn ông kia tới, đưa Thẩm Thanh Lan vào một phòng tối nhỏ, sau khi cửa vừa đóng thì bên trong liền chìm vào trong u ám.
Vì Thẩm Thanh Lan vừa bị tra tấn dã man nên bọn họ nghĩ cô không thể trốn thoát được, vì thế cũng không trói tay chân cô lại. Thẩm Thanh Lan ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn vào cái lỗ thông gió duy nhất trong căn phòng tối tăm này. Nó cách mặt đất khoảng hai mét, rất nhỏ, chỉ lớn bằng đầu của một đứa bé.
Cửa căn phòng được làm bằng sắt dày, chỉ có thể mở ra từ bên ngoài.
Trong phòng tối tăm, ngoài ánh sáng mờ nhạt xuyên vào từ cái lỗ thông gió kia thì không còn bất cứ nguồn sáng nào nữa. Nhưng ngay cả chút ánh sáng này cũng không giống ánh sáng tự nhiên, mà lại giống ánh đèn hơn.
Thẩm Thanh Lan lập tức hiểu ra, ở đây chắc là tầng hầm bí mật. Bọn họ nhốt cô ở chỗ này dĩ nhiên là để tiến hành tra tấn tinh thần cô.
Khóe miệng cô nhếch lên, cười giễu cợt. Thủ đoạn của những kẻ này cũng chỉ có vậy.
Thẩm Thanh Lan cử động tay chân mình, cũng không biết là may mắn hay xui xẻo, nhờ trận tra tấn tàn khốc kia mà cô đã toát không ít mồ hôi, vì thế dược tính của thuốc trong cơ thể cô cũng mất tác dụng phần nào.
Trên người cô đều là những vết thương ngoài da, có lẽ vì không muốn đánh chết cô nên bọn chúng ra tay cũng không quá nặng. Tuy vết thương khắp người cô trông rất đáng sợ, nhưng không tổn thương đến gân cốt.
Thẩm Thanh Lan lần mò tìm kiếm, phát hiện bên trong còn đặt một chiếc giường. Cô nằm xuống đó, rồi mới đưa tay chạm vào sợi dây chuyền trên cổ, trên mặt dây chuyền hình trái tim có khảm vài viên kim cương. Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng ấn xuống viên kim cương ở giữa một cái, sau đó mới nhắm mắt lại, ngủ thật say. Bây giờ cô rất mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi.
Lúc Thẩm Thanh Lan mở mắt ra, trước mắt vẫn tối đen. Cô không biết bây giờ là ban ngày hay là ban đêm, nhưng ước chừng cô đã ngủ khoảng sáu tiếng. Lúc những người đó mang cô vào căn phòng tối nhỏ hẹp này thì bên ngoài trời vẫn nắng chói chang, hiện giờ cùng lắm cũng chỉ là rạng sáng.
Vừa ngủ dậy nên Thẩm Thanh Lan không thấy buồn ngủ nữa. Cô mắt mở to, suy nghĩ xem làm sao để thoát khỏi chỗ này.
Thiết bị trên người cô chỉ có thể cảm ứng được ở khoảng cách rất ngắn, cô không chắc nó có tác dụng hay không. Cứ ở lại đây thêm một ngày thì mức độ nguy hiểm sẽ tăng lên một phần. Còn Nhan Tịch nữa, không biết bây giờ con bé thế nào rồi. Qua lời gã đàn ông kia, Thẩm Thanh Lan chỉ có thể khẳng định Vu Hiểu Huyên không gặp nguy hiểm, có Eden và Sicily theo sát ở phía sau, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.
Vết thương trên người không được xử lý nên bắt đầu âm ỉ đau đớn. Thẩm Thanh Lan cau mày, thay đổi tư thế khác.
Mỗi ngày lại có người đưa thức ăn cho cô qua một ô cửa sổ nhỏ, chỉ có một ổ bánh mì và một chai nước, ngoài ra thì không có thứ gì nữa. Thẩm Thanh Lan để ý thấy thời gian bọn chúng đưa cơm không cố định, nói cách khác, cô hoàn toàn không còn cách nào đoán được mình đã bị bọn chúng nhốt ở đây bao lâu qua thời gian và số lần đưa thức ăn đến.
Trong căn phòng tối nhỏ chỉ có một mình cô, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hơi thở và nhịp tim của mình. Hai ngày đầu, Thẩm Thanh Lan dành phần lớn thời gian để ngủ, chỉ có ngủ mới có thể quên đi cảm giác đau đớn trên người.
Nhưng sang ngày thứ ba, thời gian Thẩm Thanh Lan ngủ bắt đầu ít hơn. Có lẽ do ngủ đủ rồi nên không thể ngủ nữa. Cô không biết mình bị giam ở chỗ này đã bao lâu, có lẽ lúc này, nhóm Eden cũng đã tới Vịnh Tam Giác, chỉ là không biết hiện giờ họ đang ở đâu, liệu có tìm được cô không.
Thẩm Thanh Lan không ngủ được, trong đầu cô dần hiện lên những chuyện trước kia. Nhớ lại cậu bé cô gặp được khi bị bọn buôn người bắt cóc, cô vẫn còn nhớ rất rõ trên cổ tay của cậu bé có một vết sẹo nhỏ, nghe cậu nói là do ham chơi nên bị bỏng nước sôi, vì không được xử lý kịp thời nên để lại vết sẹo kia.
Trên người của Triệu Nguy cũng có một vết sẹo như vậy, vị trí giống hệt nhau. Tuy vết sẹo đó đã nhạt đi, nhưng nó quả thật là do bị bỏng. Chỉ là bây giờ, cô vẫn không thể xác định được Triệu Nguy có phải là cậu bé năm đó không. Cô vốn định điều tra thử, nhưng vì chuyện này nên phải hoãn lại.
Thẩm Thanh Lan chưa từng ngừng nhớ đến cậu bé kia. Trong những năm tháng ở nơi gian khổ đó, cậu ấy là người đầu tiên đã mang lại sự ấm áp cho cô.
Có lẽ do không gian quá yên tĩnh, nên những ký ức trong quá khứ càng lúc càng rõ ràng. Từng chuyện cũ hiện lên trong đầu, đôi mắt Thẩm Thanh Lan cũng dần dần trở nên mơ màng.
Từ lúc năm tuổi, lần đầu tiên đến căn cứ ma quỷ. Năm bảy tuổi, lần đầu tiên dùng dao găm đâm vào cơ thể người khác. Năm mười một tuổi, lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ. Năm mười ba tuổi, bị xăm hình hoa bỉ ngạn lên người. Năm mười lăm tuổi, hủy diệt căn cứ kia. Năm mười sáu tuổi, trở về nhà họ Thẩm. Năm hai mươi mốt tuổi, gặp gỡ Phó Hoành Dật rồi kết hôn với anh. Năm hai mươi hai tuổi, được Phó Hoành Dật cầu hôn.
Những chuyện cô đã trải qua trong đời như thước phim ngắn, chiếu lên từng đoạn một trong đầu cô, lần lượt hiện lên rồi biến mất. Có rất nhiều điều mà cô đã từng không muốn nghĩ đến, nhưng bây giờ nghĩ lại, dường như đã không còn cảm thấy đau đớn như lúc đó nữa.
Sắc mặt của Hàn Dịch rất nặng nề, trong mắt ngập tràn lo lắng.
Sau đó, cảnh sát tiến hành điều tra người dân xung quanh, kết quả thật sự có người nói là đã thấy Ngô Thiến dẫn hai cô gái về nhà, cách ăn mặc, trang điểm đều phù hợp với Vu Hiểu Huyên và Nhan Tịch.
Nhưng lại không có ai nhìn thấy Vu Hiểu Huyên và Nhan Tịch rời đi lúc nào.
Sau đó có một bà lão nói, nửa đêm bà thức dậy đi vệ sinh thì nhìn thấy có ba gã đàn ông đưa hai cô gái đi. Nghe bà ấy miêu tả thì có vẻ đó chính là Vu Hiểu Huyên và Nhan Tịch, chẳng qua lúc đó trời quá tối, bà ấy cũng đang mơ mơ màng màng nên không thấy rõ ba người kia, ngay cả chuyện họ đi về phía nào bà cũng không để ý.
Nghe thư ký báo cáo xong, Hàn Dịch liền đánh rơi điện thoại xuống đất, tim anh rơi xuống đáy vực, máu trong toàn thân đều đông cứng lại, tay run run. Anh khom lưng muốn nhặt điện thoại lên, nhưng thử nhiều lần vẫn không được, đành chán nản tựa vào vô lăng.
“Vu Hiểu Huyên, rốt cuộc bây giờ em đang ở đâu? Anh chỉ vừa đi hai ngày mà em đã chạy lung tung bên ngoài! Có phải anh nên buộc vào em vào thắt lung để mang theo mọi lúc mọi nơi không?”
“Vu Hiểu Huyên, em nhất định phải bình an.”
Hàn Dịch lái xe lang thang vô định trên đường, hy vọng bóng dáng quen thuộc kia bỗng nhiên xuất hiện trước mắt anh, mỉm cười hỏi anh: “Hàn Dịch, anh đang tìm em sao?”
Lúc Hàn Dịch về nhà đã là rạng sáng. Anh mệt mỏi vô cùng, vừa nằm xuống ngủ chưa được bốn tiếng thì đã thức dậy, thay đồ chuẩn bị ra ngoài.
“Hàn Dịch, tao nghe nói mày bỏ cả dự án hợp tác ở nước F? Làm cái gì mà phải trở về gấp gáp như vậy hả?” Hàn Chính Sơn đang ăn sáng, thấy Hàn Dịch thì liền chất vấn.
Hàn Dịch lạnh lùng nhìn ông ta, không hề dừng bước, “Tốt nhất là ông bớt xía vào chuyện của tôi đi.”
Hàn Chính Sơn đang định tức giận thì Hàn Dịch đã đi rồi, ông ta chỉ có thể tức điên chửi vọng ra ngoài cửa.
**
Thẩm Thanh Lan nhìn ly nước trước mắt, nghĩ xem nếu bây giờ đánh nhau thì cô nắm chắc bao nhiêu phần. Cô nhìn súng trong tay hai gã đàn ông phương Tây kia một giây, sau đó lập tức bỏ qua ý định này.
Trên bàn tay của bọn chúng đều có vết chai rất dày, chứng tỏ chúng thường xuyên dùng súng, nên dù cô có mạnh thì cũng không chắc có thể giết chết hai người cùng một lúc. Huống hồ, bên cạnh bọn chúng còn có một gã vẫn đang nhìn cô chằm chằm như hổ đói.
“Thế nào, cô Thẩm, suy nghĩ kỹ chưa? Sức kiên nhẫn của tôi có giới hạn đấy.” Gã đàn ông kia thúc giục.
“Làm sao tôi biết được sau khi tôi uống rồi thì các người chắc sẽ thả bọn họ đi? Quyền chủ động không nằm trong tay tôi, chẳng phải sao?” Thẩm Thanh Lan bình thản nói.
“Cô Thẩm, bây giờ cô không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tin chúng tôi thôi. Dĩ nhiên cô cũng có thể không tin, nhưng cô sẽ nhanh chóng biết được hậu quả thôi.”
Gã nói xong lại đưa mắt ra hiệu cho hai gã kia, một trong hai gã đó liền mở băng dính trên miệng Vu Hiểu Huyên ra.
Sau khi miệng Vu Hiểu Huyên được tự do, cô lập tức hét lên với Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, cậu mau đi đi, đừng lo cho bọn tớ. Mục tiêu của bọn chúng là cậu, chỉ cần cậu đi thì bọn tớ sẽ không sao đâu.”
Thẩm Thanh Lan không thể đi, cô vẫn chưa quên dáng vẻ chết không nhắm mắt của Ngô Thiến. Nếu cô bỏ đi, Vu Hiểu Huyên và Nhan Tịch nhất định sẽ mất mạng, không có chuyện gì mà đám người của BK không dám làm cả.
Gã đàn ông kia tát Vu Hiểu Huyên một cái, rồi nắm lấy tóc cô, rót ly nước kia vào miệng cô, khiến cô ho sặc sụa.
Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan trở nên khó coi: “Dừng tay.”
Gã đàn ông kia đặt cái ly lên bàn, buông tay ra, “Cô Thẩm, tôi không lừa cô, trong nước ngoại trừ chỉ có một chút thuốc ngủ ra thì không có bất cứ thứ gì khác. Bạn cô đã giúp cô thử rồi đấy, bây giờ cô có thể yên tâm chưa?”
Vu Hiểu Huyên bị sặc, ho đến mỗi mặt đỏ bừng, cộng thêm dấu tay trên mặt và lớp trang điểm trôi hết, khiến cô trông vô cùng chật vật.
Thẩm Thanh Lan nhìn gã bằng ánh mắt đầy lạnh lẽo, nếu không phải vì Nhan Tịch và Vu Hiểu Huyên đang ở trong tay gã thì e là lúc này, ba người bọn chúng đã biến thành ba cái xác chết lạnh băng từ lâu rồi.
Gã đàn ông kia lại lấy một lọ thuốc ngủ từ trong túi ra, “Cô Thẩm, bây giờ cô có thể yên tâm uống chưa?”
Thẩm Thanh Lan không nhận lấy, gã kia thấy thế thì đã hơi mất kiên nhẫn, “Nếu Cô Thẩm đã không chịu phối hợp thì tôi chỉ có thể chuẩn bị cho bạn cô ít đồ tốt vậy.”
Nói xong, gã cầm một ống tiêm chứa chất lỏng trong suốt lên. Nhìn biểu cảm trên mặt gã, Thẩm Thanh Lan liền biết thứ trong ống tiêm đó tuyệt đối không phải là thứ tốt lành gì.
“Tiêm cho người nào trước đây?” Ánh mắt của gã đàn ông chần chừ dao động giữa Vu Hiểu Huyên và Nhan Tịch, cứ như không biết nên chọn ai. Vu Hiểu Huyên đang choáng váng, ánh mắt bắt đầu mơ màng. Gã đàn ông này nói ly nước kia là thuốc ngủ, nhưng không biết là thuốc gì mà dược tính rất mạnh, hơn nữa còn có tác dụng cực kỳ nhanh.
Nhan Tịch hoảng sợ trợn to mắt nhìn, nhưng cũng không hề khóc.
“Tôi uống.” Cuối cùng Thẩm Thanh Lan cũng lên tiếng.
Gã đàn ông nở nụ cười, bỏ ống tiêm xuống: “Cô Thẩm nói sớm có phải hay hơn không? Nhưng để an toàn, trước tiên mời Cô Thẩm lấy mấy thứ trên người xuống đã.”
“Tôi không hiểu ý của anh.”
“Không, cô hiểu.”
Thẩm Thanh Lan nhìn gã, một lúc sau mới thò tay xuống thắt lưng, lấy đồ giắt trong đó ra, ném xuống đất.
Hai mắt Vu Hiểu Huyên vốn đang mơ màng, nhưng khi thấy Thẩm Thanh Lan ném thứ trên người ra thì liền tỉnh táo lại, yếu ớt gọi: “Thanh Lan.”
Thẩm Thanh Lan không nhìn về phía cô mà chỉ nhìn chằm chằm vào gã kia, rồi lại lấy một con dao quân dụng ra, ném xuống đất, “Bây giờ được rồi chứ?” Đây đã là toàn bộ vũ khí trên người cô rồi.
“Cô Thẩm, lấy cả đồng hồ trên tay cô xuống đi.”
Mặt Thẩm Thanh Lan không hề biến sắc, cô tháo đồng hồ trên tay ra, ném xuống đất.
Gã đàn ông kia tỏ ra đã hài lòng, ném lọ thuốc cho Thẩm Thanh Lan, “Loại thuốc này có dược tính cực cao, tôi gợi ý cô Thẩm chỉ nên uống một viên là được rồi.”
Thẩm Thanh Lan cũng không thèm nhìn lọ thuốc, lấy một viên ra rồi ném vào trong miệng.
Trong thời gian đợi thuốc ngấm, Thẩm Thanh Lan ném lọ thuốc qua một bên, “Bây giờ có thể thả hai người họ đi được chưa.”
“Tất nhiên rồi, chúng tôi nói lời sẽ giữ lấy lời.” Gã kia cười cười, đưa mắt ra hiệu cho hai gã đàn ông phương Tây. Hai gã đó lập tức cởi trói cho Nhan Tịch và Vu Hiểu Huyên.
Nhan Tịch liền giãy giụa đỡ Vu Hiểu Huyên đã hôn mê lên, “Chị Hiểu Huyên.”
Tuy hai người đã được cởi trói, nhưng miệng súng vẫn nhắm ngay vào đầu họ, nên Thẩm Thanh Lan vẫn không thể manh động.
Vu Hiểu Huyên bất tỉnh, chỉ bằng sức một mình Nhan Tịch thì hoàn toàn không thể đỡ cô ấy đi nổi. Hay nói cách khác, bây giờ bọn họ hoàn toàn không có cách nào đi được.
Thẩm Thanh Lan thầm than kế hoạch thất bại rồi. Cô nhìn đồng hồ dưới đất, chỉ hy vọng nhóm Eden mau chóng đến đây.
Gã đàn ông kia ném một còng tay cho Thẩm Thanh Lan, “Cô Thẩm, mời đeo vào.”
Thẩm Thanh Lan không chút do dự, lập tức tự còng tay lại, “Chúng ta có thể đi rồi chứ.”
Gã đàn ông kia gật đầu, phất tay, đang định bảo hai tên đồng bọn cùng rời đi thì điện thoại di động bất chợt đổ chuông. Gã bắt máy, Thẩm Thanh Lan để ý thấy gã nhìn về phía Nhan Tịch một lúc thì lập tức có linh cảm chẳng lành.
“Biết rồi.” Gã trả lời một tiếng rồi cúp điện thoại.
“Mang cô ta đi.” Gã đàn ông kia chỉ vào Nhan Tịch.
Thẩm Thanh Lan lập tức biến sắc, “Anh muốn đổi ý?”
Gã kia nhún vai, “Cô Thẩm, không phải tôi không muốn làm theo thỏa thuận, mà là có người chỉ định phải dẫn cô ta đi, không liên quan gì tới tôi, tôi cũng chỉ là người thực hiện thôi.”
Cơ thể Thẩm Thanh Lan bắt đầu rũ rượi, kiệt sức. Cô biết thuốc đã bát đầu có tác dụng rồi, mọi thứ trước mắt bắt đầu nhòe đi, chồng lên nhau. Cô cố lắc lắc đầu, giữ tỉnh táo.
“Buông ra, các người buông ra! Chị, cứu em với!” Nhan Tịch giãy giụa kịch liệt, nhưng sức cô sao có thể chống lại hai gã đàn ông cường tráng được.
Thẩm Thanh Lan muốn đến giúp cô, nhưng trước mắt bỗng tối sầm, cả người lập tức ngã xuống đất.
“Ngoài con bé kia ra, còn lại dẫn đi.” Gã đàn ông kia nói. Nhan Tịch muốn kêu lên nhưng liền bị đánh ngất xỉu.
Ba người bọn họ đưa Nhan Tịch và Thẩm Thanh Lan ra khỏi căn nhà gỗ, đi về phía khu rừng. Hai gã đàn ông phương Tây đi trước, còn gã phương Đông đi phía sau, cẩn thận xóa dấu vết của bọn chúng.
Sau khi bọn chúng rời đi chưa đầy hai phút, Eden và Sicily đã đến căn nhà gỗ, nhưng ở đó chỉ còn lại Vu Hiểu Huyên đang hôn mê bất tỉnh và những thứ Thẩm Thanh Lan ném xuống đất. Bọn họ lập tức biến sắc, nhanh chóng đuổi theo, nhưng vẫn không tìm được dấu vết của bọn chúng.
Gã đàn ông kia đi bộ vào trong ngọn núi khoảng mười phút thì tới một mảnh đất trống bằng phẳng, trên đó có đậu một chiếc trực thăng.
Eden và Sicily vẫn không tìm được dấu vết của bọn chúng, chợt nghe thấy tiếng cánh quạt, sau đó một chiếc trực thăng liền xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.
“SHIT.” Eden chửi thề, vung tay đánh mạnh lên thân cây khô bên cạnh.
“Mau lên, gọi cho Ân Hi đi.”
Eden nhanh chóng khôi phục tinh thần, lập tức gọi điện thoại cho Kim Ân Hi: “Ân Hi, bọn tôi để mất dấu chúng rồi.”
Kim Ân Hi lập tức hiểu được tình hình, gõ bàn phím vài cái, trên màn hình liền xuất hiện một điểm đỏ nhấp nháy, “Bọn chúng đang đi về hướng Vịnh Tam Giác.”
Nhưng sau đó, giọng cô lại chợt thay đổi, “Chờ đã! Tín hiệu trên người An biết mất rồi.”
Vẻ mặt của Eden và Sicily lập tức trở nên rất khó coi. Trên người Thẩm Thanh Lan có lắp thiết bị định vị, bất kể cô đang ở đâu, bọn họ cũng có thể tìm được cô, nên vừa rồi khi thấy cô bị dẫn đi thì bọn họ cũng không đến mức hoảng sợ. Nhưng hiện giờ tín hiệu đã biến mất, tức là bọn họ đã thật sự mất liên lạc với cô rồi.
Mặc dù biết đích đến của bọn chúng chính là Vịnh Tam Giác, nhưng phạm vi rộng lớn như vậy, muốn tìm được Thẩm Thanh Lan trong một thời gian ngắn quả thật vô cùng khó khăn.
Trên trực thăng, gã đàn ông gỡ chiếc hoa tai của Thẩm Thanh Lan xuống, cười gằn: “Không ngờ vẫn còn một con cá lọt lưới.” Nhìn chiếc hoa tai được chế tạo một cách tinh xảo, gã vung tay lên, chiếc hoa tai liền rơi khỏi trực thăng.
***
Ngày hôm sau, Phó Hoành Dật mới ý thức được điều bất thường.
Vu Hiểu Huyên mất tích, Nhan Tịch cũng mất tích, chuyện này quá trùng hợp. Anh cố liên lạc với Thẩm Thanh Lan nhưng không được, lúc đang lo lắng thì điện thoại lại đột nhiên nhận được một tin nhắn video. Anh mở ra xem, không ngờ lại thấy Thẩm Thanh Lan đang bị trói chặt nằm dưới đất, không rõ sống chết.
Nội dung tin nhắn gửi kèm: “Phó Hoành Dật, đây là quà tao tặng cho mày. Vợ mày thật xinh đẹp, tao sẽ giúp mày chăm sóc cô ta thật tốt.” Ký tên: KING.
Máu trong người Phó Hoành Dật lập tức đông lại, tay anh run run, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ. Anh nắm chặt điện thoại, xoay người đi về văn phòng lãnh đạo quân khu.
Lãnh đạo quân khu tất nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này nên đã phê duyệt cho Phó Hoành Dật nghỉ phép. Nhưng anh là quân nhân, hơn nữa còn là sĩ quan, nên muốn ra ngoài cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Phó Hoành Dật gọi điện thoại đến cho lãnh đạo trực tiếp của mình, nhưng lại nhận được câu trả lời: “Hoành Dật, tôi hiểu tâm trạng của cậu, nhưng cậu là sĩ quan, tôi sẽ sắp xếp người nghĩ cách cứu vợ cậu, nhưng cậu phải giữ vững cương vị của mình.”
Sắc mặt của Phó Hoành Dật vô cùng nặng nề, “Tôi là một quân nhân, vì tổ quốc, tôi có thể không chút do dự hiến dâng tính mạng của mình. Nhưng tôi cũng là một người chồng, hiện giờ vợ tôi đang trong tình cảnh nguy hiểm, nếu ngay cả vợ mình mà tôi cũng không thể cứu, không thể bảo vệ được thì tôi còn có tư cách gì để nói đến chuyện bảo vệ quốc gia?”
Lãnh đạo im lặng, một lúc sau mới nói: “Nhưng bây giờ cậu cũng không xác định được vị trí cụ thể của vợ cậu. Trước hết cậu hãy chờ đã, tôi sẽ lập tức liên hệ với cảnh sát, để bọn họ phối hợp cùng cậu.”
Phó Hoành Dật không trả lời đồng ý hay không mà cúp điện thoại, lập tức lái xe rời khỏi quân khu.
“Hàn Dịch, có phải Andrew vẫn đang quay phim ở thủ đô không?” Phó Hoành Dật gọi cho Hàn Dịch, đi thẳng vào vấn đề.
Hàn Dịch vẫn đang trên đường tìm kiếm tung tích Vu Hiểu Huyên, nên nhất thời không kịp hiểu câu hỏi của Phó Hoành Dật. Anh đành hỏi lại một lần: “Hàn Dịch, hiện giờ Andrew đang ở đâu?”
Cuối cùng Hàn Dịch cũng đã hiểu, lập tức trả lời theo bản năng: “Ở tiệm trà của chị dâu tại Nam Thành, gần đây bọn họ có cảnh quay ở đó.”
Phó Hoành Dật cúp điện thoại, đi thẳng đến tiệm trà, nhưng lại không gặp ai. Anh suy nghĩ một chút rồi đến Thượng Nhã Uyển, nhưng vẫn không thấy ai.
Trong lúc Phó Hoành Dật đang không biết làm thế nào thì trong đầu bỗng nảy ra một suy nghĩ. Anh lấy điện thoại ra gọi tới một dãy số.
Kim Ân Hi đang bàn bạc với Andrew thì nhận được điện thoại của Phó Hoành Dật, “Tôi là Phó Hoành Dật, chồng của Thẩm Thanh Lan, tôi biết cô ấy đã bị bọn BK bắt đi, hiện giờ các cô đang ở đâu?”
Kim Ân Hi hơi do dự, đưa mắt nhìn Andrew, thấy anh gật đầu thì mới nói địa chỉ.
Phó Hoành Dật hoàn toàn không ngạc nhiên khi nhìn thấy Kim Ân Hi đang ở cùng Andrew. Lần đầu tiên gặp anh ta, anh đã cảm thấy bóng lưng của người này rất quen, chẳng qua lúc đó không nghĩ ra, sau này anh mới nhớ ra bóng lưng của người đàn ông này rất giống bóng lưng của người đàn ông đi cùng Thẩm Thanh Lan trong rừng mưa nhiệt đới.
Sau đó, Andrew lại xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật của Thẩm Thanh Lan. Phó Hoành Dật liền hoàn toàn có thể khẳng định hai người bọn họ quen biết nhau từ trước.
“Tôi biết giữa mọi người có một phương thức liên lạc riêng, tôi hy vọng mọi người có thể nói cho ta biết hiện giờ Thanh Lan đang ở đâu.” Phó Hoành Dật đi thẳng vào vấn đề, không hề nói lời dư thừa nào.
Kim Ân Hi im lặng, nhưng Andrew lại lên tiếng: “Hiện giờ chúng tôi cũng đã mất dấu cô ấy, chỉ biết là cô ấy đã bị người của BK đưa đến Vịnh Tam Giác. Nhưng phạm vi quá rộng, chúng tôi không thể xác định được vị trí cụ thể, thiết bị định vị trên người cô ấy cũng đã bị phát hiện.”
Phó Hoành Dật cho rằng bọn họ có thể biết được vị trí cụ thể của Thẩm Thanh Lan, nhưng giờ nghe họ nói như vậy, anh liền thấy thất vọng.
Trong mắt anh hiện vẻ chán nản, nếu biết trước sẽ thế này thì lúc đó anh đã không hùng hồn công bố chuyện đính hôn. Nhưng anh cũng không ngờ người của BK lại to gan như vậy, dám đến tận thủ đô để bắt người.
Kim Ân Hi nhìn đến chiếc đồng hồ trên tay Phó Hoành Dật thì ánh mắt chợt lóe, nói: “Tạm thời chúng ta không thể xác định được vị trí của Thanh Lan, nhưng anh có thể tìm được cô ấy.”
“Ý của cô là?”
Kim Ân Hi chỉ vào chiếc đồng hồ trên tay anh, “Trong chiếc đồng hồ này có lắp thiết bị định vị, nhưng phạm vi rất nhỏ, chỉ có thể hoạt động được trong một khoảng cách nhất định. Trên người Thanh Lan cũng có một cái như thế, lúc trước cũng được lắp trên đồng hồ, nhưng trông nó quá bắt mắt nên tôi đã cải tiến nó lại, lắp vào trong vòng cổ của cậu ấy.”
Vừa nghe vậy, Phó Hoành Dật bỗng nhớ ra vài ngày trước, anh phát hiện Thẩm Thanh Lan bắt đầu đeo vòng cổ. Lúc đó anh còn hỏi cô, cô lại nói là đột nhiên thích thôi.
Anh bỗng thấy thật may mắn vì sở thích bất chợt này của cô.
“Bây giờ tôi phải phối hợp thế nào?” Phó Hoành Dật hỏi.
“Cái máy trên người anh không có cách nào chủ động hoạt động được, giờ chỉ có thể hy vọng ở Thanh Lan. Hơn nữa, máy theo dõi này có một nhược điểm trí mạng, đó là chỉ có thể cảm ứng nhau trong phạm vi hai nghìn mét, trong vòng năm trăm mét mới có thể biết được vị trí cụ thể. Vì thế, muốn biết vị trí của cô ấy, chúng ta phải rút ngắn phạm vi tìm kiếm từng bước một.”
“Vậy bây giờ chúng ta lập tức xuất phát.” Phó Hoành Dật quyết định rất dứt khoát, không hề do dự lấy một giây.
“Chờ đã, anh có thể rời khỏi biên giới nước Z sao?” Andrew hỏi anh.
“Chuyện này tôi sẽ giải quyết. Chiều mai bốn giờ, thị trấn Thanh Hà, nước Z, tôi sẽ ở đó chờ mọi người.” Phó Hoành Dật nói xong liền rời đi, nhưng khi ra tới cửa, anh lại dừng bước, “Có phải hiện giờ còn có hai cô gái cũng bị bắt đi với Thanh Lan không?”
“Không, đã tìm được cô gái tên Vu Hiểu Huyên rồi, nhưng cô ấy bị ép uống một lượng khá nhiều thuốc ngủ, hiện đã được đưa đến bệnh viện rửa ruột, đang ở thành phố Tân La. Còn người tên Nhan Tịch thì chúng tôi không tìm được, chắc đã bị đưa đi cùng rồi.” Andrew trả lời.
Phó Hoành Dật gật đầu. Ra khỏi biệt thự, anh gọi cho Hàn Dịch một cuộc điện thoại, sau đó mới đi thẳng đến sân bay, mua vé chuyến bay sớm nhất, rồi vòng về quân khu.
“Tôi muốn đến Vịnh Tam Giác.” Phó Hoành Dật nói thẳng với lãnh đạo quân khu.
Lãnh đạo thấy Phó Hoành Dật trở về thì đã biết là vì chuyện gì, “Không được.”
“Tôi nhất định phải đi.”
Lãnh đạo tức giận, “Phó Hoành Dật, bây giờ cậu có còn biết mình là một quân nhân không? Tôi đã từng phân tích mặt lợi và hại với cậu, cũng đã liên lạc với bên cảnh sát rồi, bọn họ đang cố gắng hết sức tìm kiếm vị trí của vợ cậu. Điều cậu cần làm bây giờ là bình tĩnh chờ đợi.”
Vẻ mặt của Phó Hoành Dật rất nặng nề, “Nếu hôm nay người bị bắt là vợ anh, thì anh còn có thể nói thế này không?”
Vẻ mặt của lãnh đạo cứng đờ, không nói nên lời. Nếu rơi vào trường hợp đó, có lẽ ông ta cũng không thể ngồi yên được.
“Thẩm Thanh Lan là vợ tôi, cô ấy vì tôi mới trở thành mục tiêu của BK. Nếu tôi không đi cứu cô ấy thì tôi còn mặt mũi nào tiếp tục mặc bộ quân trang này nữa?”
Lãnh đạo từ từ bình tĩnh lại, từ tốn nói, “Hoành Dật, tôi hiểu tâm trạng của cậu. Nếu đám người này còn ở trong nước, tôi chắc chắn sẽ đồng ý để cậu đi ngay. Nhưng bây giờ bọn chúng đã ra khỏi biên giới rồi! Đây đã không còn là vấn đề của một mình cậu nữa, rất có thể nó sẽ ảnh hưởng đến quan hệ ngoại giao của quốc gia.”
Lời ông ta nói là sự thật, trước khi Phó Hoành Dật tới đây, ông ta gọi điện thoại cho lãnh đạo phía trên để báo cáo tình hình. Lãnh đạo phía trên cũng đã lập tức liên lạc bộ ngoại giao, yêu cầu bộ ngoại giao liên lạc với bọn họ, nhưng bây giờ tạm thời vẫn chưa có tin tức gì báo về.
“Tôi yêu cầu được lấy danh nghĩa cá nhân tôi đi tìm cách cứu vợ mình. Mọi hành động của tôi không liên quan gì đến đất nước cả.” Phó Hoành Dật nghiêm giọng nói.
Lãnh đạo kinh ngạc nhìn anh, “Phó Hoành Dật, cậu có biết mình đang nói cái gì không hả?”
“Biết, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm cho hành động lần này. Nếu không cẩn thận bị phát hiện, tôi nhất định sẽ không để lại bất kỳ chứng cứ nào.”
Lãnh đạo nghiêm mặt, không nói câu nào, chỉ nhìn Phó Hoành Dật.
“Cậu để tôi suy nghĩ một chút đã.”
“Tôi không có nhiều thời gian như vậy.”
“Phó Hoành Dật.” Lãnh đạo đập bàn, nhưng Phó Hoành Dật vẫn không mảy may chùn bước.
Một lúc sau, lãnh đạo đành thở dài một hơi, “Tôi biết rồi, nửa tiếng nữa tôi sẽ cho cậu câu trả lời.”
Phó Hoành Dật nghe vậy liền xoay người rời khỏi văn phòng.
Lãnh đạo lại lần nữa nhấc điện thoại lên, bấm một dãy số.
***
Lúc Thẩm Thanh Lan tỉnh lại thì không thấy Nhan Tịch đâu, chỉ có một mình cô bị nhốt trong một căn phòng, tay chân đều bị trói chặt, cô thử cử động cổ tay nhưng không được.
Bên ngoài phòng, hình như có người đang nhỏ giọng nói gì đó. Cô lắng nghe một lúc đã có thể xác định vị trí hiện tại của mình là ở Vịnh Tam Giác, bởi vì những người kia đang nói tiếng địa phương. Tuy cô không thông thạo ngôn ngữ này lắm, nhưng cũng có thể hiểu được sơ bộ.
Bây giờ cô vô cùng lo lắng, không phải lo cho tình cảnh của mình, mà là lo lắng cho sự an nguy của Nhan Tịch và Vu Hiểu Huyên. Trước khi hôn mê, cô nhớ rõ những kẻ đó đã muốn bắt Nhan Tịch theo, vậy còn Vu Hiểu Huyên thì sao? Cô ấy có an toàn không? Những kẻ đó đã dám giết người ở thủ đô, có nghĩa là tình cảnh của Vu Hiểu Huyên còn nguy hiểm hơn cả Nhan Tịch.
Còn cú điện thoại trước đó là ai gọi? Gã đàn ông kia nói có người chỉ thị phải bắt Nhan Tịch theo, người đó là ai, có mục đích gì? Nhan Tịch là người nhà họ Nhan, chẳng lẽ chuyện có liên quan đến nhà bọn họ?
Thẩm Thanh Lan nghĩ mãi không ra, tác dụng của thuốc khiến đầu óc của cô vẫn còn choáng váng nặng nề. Cô nghiêng đầu sang một bên, ép đầu mình xuống đất, lúc này mới phát hiện hoa tai đã biến mất.
Thẩm Thanh Lan liền biết những thiết bị định vị khác trên người mình chắc cũng đã không còn nữa, cô không nhìn xuống chiếc vòng cổ của mình, vì cô không thể xác định được trong căn phòng này có lắp thiết bị theo dõi hay không.
Thẩm Thanh Lan đoán rất chính xác. Lúc này, trong một căn phòng cạnh bên phòng cô đang ở, quả thật có người đang quan sát cô. Thấy cô tỉnh lại đã kiểm tra tai trước, người đó liền nở nụ cười, “Chiếc hoa tai kia quả nhiên có vấn đề. Không có nó, tôi xem bọn họ làm sao tìm được cô.”
Người nói chuyện là gã đàn ông phương Đông, cũng chính là một trong những người đã bắt Thẩm Thanh Lan đi.
Đứng bên cạnh gã là một gã đàn ông có một vết sẹo trên trán. Nghe gã kia nói, gã mặt sẹo liền tiếp lời: “Dù chúng có tìm đến đây thì cũng không hề gì. Phó Hoành Dật giết nhiều anh em của chúng ta nhiều như vậy, hiện giờ vợ hắn lại ở trong tay chúng ta. Chỉ cần hắn dám đến, tôi sẽ khiến hắn có đi mà không có về.”
“Không phải KING nói muốn tra tấn cô ả này thật mạnh tay sao? Còn phải quay video lại rồi gửi cho Phó Hoành Dật nữa, bây giờ chúng ta có thể ra tay rồi chứ?”
Gã mặt sẹo gật đầu, “KING nói phải chăm sóc con bé này thật tốt, nhưng không được giết chết.”
“Được.” Gã đàn ông trả lời một tiếng rồi nhìn màn hình trước mặt, cười hung ác.
Cửa phòng bị mở ra, Thẩm Thanh Lan nhìn về phía người đang đi vào, là gã đàn ông phương Đông kia, “Cô Thẩm, cô tỉnh rồi.”
Thẩm Thanh Lan lạnh lùng nhìn hắn, ngồi dưới đất không nói lời nào. Cô cố gắng đứng lên, nhưng cả người không có chút sức lực nào. Cô liền biết chắc chắn lúc cô hôn mê đã bị tiêm hoặc ép dùng thứ gì đó rồi.
Không cảm thấy chỗ nào khác thường nữa, nên tạm thời Thẩm thanh Lan cũng không thể xác định loại thuốc bọn họ bắt cô uống ngoài việc làm cả người cô mất hết sức lực ra thì còn có tác dụng gì khác không.
“Cô Thẩm, chúng tôi mời cô tới đây thật ra cũng không có ý gì khác. Chồng cô, Phó Hoành Dật đã từng giết không ít anh em của chúng tôi. Mối thù này không thể không báo. Cô là vợ hắn, chúng tôi không tìm được hắn, thì tất nhiên chỉ có thể tìm cô thôi.” Gã đần ông nở nụ cười, ngồi xuống trước mặt Thẩm Thanh Lan, kiên nhẫn nói rõ nguyên do.
“Các anh hợp tác với ai?” Thẩm Thanh Lan hỏi.
“Cái gì?” Gã đàn ông không hiểu rõ ý cô.
“Người cuối cùng gọi điện thoại bảo anh đưa Nhan Tịch theo là ai, người đó có mục đích gì?”
“Cô Thẩm, bây giờ cô tự lo cho bản thân mình còn không xong mà vẫn có thời gian quan tâm đến sống chết của người khác sao? Tôi nên khen cô can đảm hơn người, hay phải nói cô điếc không sợ súng đây?”
“Anh đã biết tôi khó giữ nổi thân mình rồi, hơn nữa nếu tôi đoán không lầm thì KING hoàn toàn không có ý định để tôi sống mà rời khỏi nơi này, sớm muộn gì cũng phải chết, vậy anh nói cho tôi biết thì có làm sao.”
“Cô Thẩm nói rất có lý, nhưng thật đáng tiếc, tôi cũng không biết người kia là ai, chỉ là người làm nhiệm vụ, nghe theo chỉ thị bên trên thôi.”
Lời gã nói là sự thật, cú điện thoại cuối cùng kia là đích thân KING gọi cho gã, nhưng gã chắc chắn đó không phải là ý của KING.
“Vậy người bạn còn lại của tôi thì sao? Các người làm gì cô ấy rồi?”
“Dĩ nhiên là đã thả ra rồi! Tôi là người rất giữ chữ tín, nói thả thì nhất định sẽ thả. Nhưng có ai tìm được cô ta hay không thì tôi cũng không biết được.”
Nói rồi, gã đàn ông đứng lên, nhìn xuống Thẩm Thanh Lan, “Cô Thẩm, trò chuyện xong rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu vào vấn đề chính nhé.”
Thẩm Thanh Lan nghe vậy cũng không biến sắc, ngược lại còn thở phào trong lòng. Chỉ cần bọn chúng không ra tay với Vu Hiểu Huyên thì nhất định Eden và Sicily sẽ tìm được cô ấy.
Gã đàn ông phương Đông vỗ tay một cái, hai gã đàn ông lập tức đi vào, kéo Thẩm Thanh Lan đứng lên rồi dẫn cô đi ra ngoài. Lúc này Thẩm Thanh Lan mới phát hiện thì ra căn phòng này tương tự một phòng tra tấn, trông rất giống căn phòng mà Kim Ân Hi vừa thiết đặt ở biệt thự.
Chính giữa căn phòng có một cái giá hình chữ thập. Bọn chúng trói Thẩm Thanh Lan lên đó, nhưng vẻ mặt của Thẩm Thanh Lan vẫn bình tĩnh, không hề gợn sóng.
Gã đàn ông phương Đông cũng không thèm để ý, trò hay vẫn còn chưa bắt đầu đâu. Gã lấy một cây roi trên tường, giơ tay lên quất một roi vào người Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan đau đớn kêu lên một tiếng, rũ mắt không nói lời nào.
Gã kia thấy Thẩm Thanh Lan đã có phản ứng thì liền bắt đầu thấy hào hứng, liên tục quất hết roi này đến roi khác lên người cô. Cô có thể cảm nhận rất rõ cơn đau truyền tới lúc dây roi đó quất lên da thịt mình. Trán cô dần dần rịn mồ hôi, quần áo trên người cũng đã ướt sũng vì máu.
Gã đàn ông kia đánh đến mỏi tay mới dừng lại. Nhìn Thẩm Thanh Lan nãy giờ vẫn không hé nửa lời, gã liền tặc lưỡi khen ngợi. Cô ả này đâu phải là một cô chiêu bình thường được? Nói cô là một đặc công được huấn luyện thì gã cũng tin. Sức chịu đựng này còn hơn cả một số đàn ông khỏe mạnh.
Lúc này, một người phụ nữ cao gầy đi vào. Dáng người của cô ả rất đẹp, có lồi có lõm, nhưng trên mặt lại có một vết sẹo rất dài.
Khi ả nhìn thấy gương mặt của Thẩm Thanh Lan, trong mắt liền hiện lên sự ghen ghét và cả thù hận. Nhưng vẻ thù hận đó không nhằm vào cô mà là Phó Hoành Dật. Trong lần hành động lúc trước, người yêu của ả đã chết ở nước Z.
Ả đến gần Thẩm Thanh Lan, nâng cằm cô lên, “Quả là một người đẹp. Chắc không phải vì anh thấy cô ả xinh đẹp nên mới nhẹ tay đấy chứ? KING đã căn dặn phải chăm sóc cô ta thật cẩn thận mà.”
Gã kia nhún vai, “Có ngon thì cô tự ra tay đi.”
Khóe miệng ả kia khẽ cong lên. Ả đấm vào bụng Thẩm Thanh Lan một cái khiến cô nhíu mày thật chặt, nhưng vẫn không rên lên một tiếng. Cô ả kia thấy thế thì liền cau mày, cứ như không được vừa lòng nên lại thụi vào người Thẩm Thanh Lan vài cái.
Đến khi người phụ nữ kia dừng lại thì trên trán của Thẩm Thanh Lan đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng ánh mắt cô vẫn lạnh tanh như cũ. Lúc còn ở căn cứ ma quỷ, cô đã từng nếm trải những thủ đoạn này rồi, thậm chí còn cả những thủ đoạn kinh khủng hơn nữa, nên mấy trò này chẳng là gì cả.
“Không ngờ cô ả này lại cứng đầu cứng cổ như vậy. Có điều, dáng vẻ bây giờ của cô ta cũng đủ để gửi cho Phó Hoành Dật xem rồi.”
Cô ả kia lấy điện thoại di động ra, chụp Thẩm Thanh Lan vài bức.
Trong hình, cả người Thẩm Thanh Lan nhầy nhụa máu, vô cùng nhếch nhác.
“Không biết sau khi xem những tấm hình này rồi, Phó Hoành Dật có phát điên không nhỉ?” Cô ả lẩm bẩm bằng tiếng Anh, nhưng ả tin chắc Thẩm Thanh Lan hiểu được những gì ả nói.
Nhưng mặc cho ả có nói gì thì Thẩm Thanh Lan cũng không đáp trả, thậm chí còn chẳng thèm liếc bọn chúng lấy một cái, hệt như một con rối không có chút cảm xúc nào.
Cô ả kia nói một lúc vẫn không thấy Thẩm Thanh Lan trả lời thì liền tức giận, “Kiên cường quá nhỉ? Vẫn có thể tiếp tục kiên trì đúng không? Được, tôi xem cô có thể kiên trì tới lúc nào.”
Nói rồi, ả gọi hai gã đàn ông kia tới, đưa Thẩm Thanh Lan vào một phòng tối nhỏ, sau khi cửa vừa đóng thì bên trong liền chìm vào trong u ám.
Vì Thẩm Thanh Lan vừa bị tra tấn dã man nên bọn họ nghĩ cô không thể trốn thoát được, vì thế cũng không trói tay chân cô lại. Thẩm Thanh Lan ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn vào cái lỗ thông gió duy nhất trong căn phòng tối tăm này. Nó cách mặt đất khoảng hai mét, rất nhỏ, chỉ lớn bằng đầu của một đứa bé.
Cửa căn phòng được làm bằng sắt dày, chỉ có thể mở ra từ bên ngoài.
Trong phòng tối tăm, ngoài ánh sáng mờ nhạt xuyên vào từ cái lỗ thông gió kia thì không còn bất cứ nguồn sáng nào nữa. Nhưng ngay cả chút ánh sáng này cũng không giống ánh sáng tự nhiên, mà lại giống ánh đèn hơn.
Thẩm Thanh Lan lập tức hiểu ra, ở đây chắc là tầng hầm bí mật. Bọn họ nhốt cô ở chỗ này dĩ nhiên là để tiến hành tra tấn tinh thần cô.
Khóe miệng cô nhếch lên, cười giễu cợt. Thủ đoạn của những kẻ này cũng chỉ có vậy.
Thẩm Thanh Lan cử động tay chân mình, cũng không biết là may mắn hay xui xẻo, nhờ trận tra tấn tàn khốc kia mà cô đã toát không ít mồ hôi, vì thế dược tính của thuốc trong cơ thể cô cũng mất tác dụng phần nào.
Trên người cô đều là những vết thương ngoài da, có lẽ vì không muốn đánh chết cô nên bọn chúng ra tay cũng không quá nặng. Tuy vết thương khắp người cô trông rất đáng sợ, nhưng không tổn thương đến gân cốt.
Thẩm Thanh Lan lần mò tìm kiếm, phát hiện bên trong còn đặt một chiếc giường. Cô nằm xuống đó, rồi mới đưa tay chạm vào sợi dây chuyền trên cổ, trên mặt dây chuyền hình trái tim có khảm vài viên kim cương. Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng ấn xuống viên kim cương ở giữa một cái, sau đó mới nhắm mắt lại, ngủ thật say. Bây giờ cô rất mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi.
Lúc Thẩm Thanh Lan mở mắt ra, trước mắt vẫn tối đen. Cô không biết bây giờ là ban ngày hay là ban đêm, nhưng ước chừng cô đã ngủ khoảng sáu tiếng. Lúc những người đó mang cô vào căn phòng tối nhỏ hẹp này thì bên ngoài trời vẫn nắng chói chang, hiện giờ cùng lắm cũng chỉ là rạng sáng.
Vừa ngủ dậy nên Thẩm Thanh Lan không thấy buồn ngủ nữa. Cô mắt mở to, suy nghĩ xem làm sao để thoát khỏi chỗ này.
Thiết bị trên người cô chỉ có thể cảm ứng được ở khoảng cách rất ngắn, cô không chắc nó có tác dụng hay không. Cứ ở lại đây thêm một ngày thì mức độ nguy hiểm sẽ tăng lên một phần. Còn Nhan Tịch nữa, không biết bây giờ con bé thế nào rồi. Qua lời gã đàn ông kia, Thẩm Thanh Lan chỉ có thể khẳng định Vu Hiểu Huyên không gặp nguy hiểm, có Eden và Sicily theo sát ở phía sau, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.
Vết thương trên người không được xử lý nên bắt đầu âm ỉ đau đớn. Thẩm Thanh Lan cau mày, thay đổi tư thế khác.
Mỗi ngày lại có người đưa thức ăn cho cô qua một ô cửa sổ nhỏ, chỉ có một ổ bánh mì và một chai nước, ngoài ra thì không có thứ gì nữa. Thẩm Thanh Lan để ý thấy thời gian bọn chúng đưa cơm không cố định, nói cách khác, cô hoàn toàn không còn cách nào đoán được mình đã bị bọn chúng nhốt ở đây bao lâu qua thời gian và số lần đưa thức ăn đến.
Trong căn phòng tối nhỏ chỉ có một mình cô, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hơi thở và nhịp tim của mình. Hai ngày đầu, Thẩm Thanh Lan dành phần lớn thời gian để ngủ, chỉ có ngủ mới có thể quên đi cảm giác đau đớn trên người.
Nhưng sang ngày thứ ba, thời gian Thẩm Thanh Lan ngủ bắt đầu ít hơn. Có lẽ do ngủ đủ rồi nên không thể ngủ nữa. Cô không biết mình bị giam ở chỗ này đã bao lâu, có lẽ lúc này, nhóm Eden cũng đã tới Vịnh Tam Giác, chỉ là không biết hiện giờ họ đang ở đâu, liệu có tìm được cô không.
Thẩm Thanh Lan không ngủ được, trong đầu cô dần hiện lên những chuyện trước kia. Nhớ lại cậu bé cô gặp được khi bị bọn buôn người bắt cóc, cô vẫn còn nhớ rất rõ trên cổ tay của cậu bé có một vết sẹo nhỏ, nghe cậu nói là do ham chơi nên bị bỏng nước sôi, vì không được xử lý kịp thời nên để lại vết sẹo kia.
Trên người của Triệu Nguy cũng có một vết sẹo như vậy, vị trí giống hệt nhau. Tuy vết sẹo đó đã nhạt đi, nhưng nó quả thật là do bị bỏng. Chỉ là bây giờ, cô vẫn không thể xác định được Triệu Nguy có phải là cậu bé năm đó không. Cô vốn định điều tra thử, nhưng vì chuyện này nên phải hoãn lại.
Thẩm Thanh Lan chưa từng ngừng nhớ đến cậu bé kia. Trong những năm tháng ở nơi gian khổ đó, cậu ấy là người đầu tiên đã mang lại sự ấm áp cho cô.
Có lẽ do không gian quá yên tĩnh, nên những ký ức trong quá khứ càng lúc càng rõ ràng. Từng chuyện cũ hiện lên trong đầu, đôi mắt Thẩm Thanh Lan cũng dần dần trở nên mơ màng.
Từ lúc năm tuổi, lần đầu tiên đến căn cứ ma quỷ. Năm bảy tuổi, lần đầu tiên dùng dao găm đâm vào cơ thể người khác. Năm mười một tuổi, lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ. Năm mười ba tuổi, bị xăm hình hoa bỉ ngạn lên người. Năm mười lăm tuổi, hủy diệt căn cứ kia. Năm mười sáu tuổi, trở về nhà họ Thẩm. Năm hai mươi mốt tuổi, gặp gỡ Phó Hoành Dật rồi kết hôn với anh. Năm hai mươi hai tuổi, được Phó Hoành Dật cầu hôn.
Những chuyện cô đã trải qua trong đời như thước phim ngắn, chiếu lên từng đoạn một trong đầu cô, lần lượt hiện lên rồi biến mất. Có rất nhiều điều mà cô đã từng không muốn nghĩ đến, nhưng bây giờ nghĩ lại, dường như đã không còn cảm thấy đau đớn như lúc đó nữa.
/475
|