“Tiểu Thất, em vẫn nhạy bén như thế.” Allen ngồi trên sô pha, hai chân gác chéo lên nhau, nét mặt bình thản.
Thẩm Thanh Lan lạnh lùng nhìn Allen, “Anh đến đây làm gì?”
“Không làm gì cả, chỉ muốn thăm em một chút thôi. Quả nhiên tên KING vô dụng đó không thể làm gì được em. Mà cũng đúng, nếu em bị thương chỉ vì KING thì anh sẽ hoài nghi không biết em có còn là Tiểu Thất do một tay anh dạy dỗ không.”
Thẩm Thanh Lan nhìn người đàn ông trước mặt, tạm thời chưa rõ ý đồ của hắn. Cô mím môi đứng đó không nói gì.
“Tiểu Thất, anh không hề có ác ý gì cả, chỉ muốn tới đây thăm em một chút thôi mà. Đề nghị lần trước của anh, em suy nghĩ thế nào rồi?” Allen cười khẽ hỏi.
Thẩm Thanh Lan sa sầm mặt, lạnh nhạt nói: “Tôi sẽ không đồng ý bất cứ đề nghị nào của anh cả.”
Allen nghe vậy cũng không nổi giận mà chỉ gật gật đầu, “Ồ, quả nhiên là Tiểu Thất. Em không sợ anh nói thân phận của em cho Phó Hoành Dật biết ư?”
Thẩm Thanh Lan ngồi xuống đối diện Allen, vẻ mặt bình thản, “Cứ tự nhiên.”
Trong mắt Allen hiện vẻ u ám, nhưng chỉ trong chớp mắt đã trở lại bình thường, nếu dễ dàng thỏa hiệp như vậy thì đã không phải là Thẩm Thanh Lan rồi, “Xem ra, Tiểu Thất đã chuẩn bị phản bội bạn bè rồi.”
“Allen, tôi chưa bao giờ chịu uy hiếp.” Trong ánh mắt Thẩm Thanh Lan hiện lên ý muốn giết người, nhưng rồi cố gắng nhịn ý muốn đó xuống. Nếu Allen đã dám xuất hiện ở đây thì chắc chắn phải có chuẩn bị trước.
“Nếu đã như vậy thì chúng ta cùng chờ xem.” Allen đứng lên chuẩn bị rời khỏi, nhưng đi được mấy bước thì chợt dừng lại nhìn Thẩm Thanh Lan, “Tiểu Thất, phiền em chuyển lời cho những người kia, có vay có trả, bảo bọn họ hãy chuẩn bị sẵn sàng đi. Còn nữa, thấy em không sao, anh rất vui.”
Thẩm Thanh Lan tự động không để ý đến câu nói sau cùng của hắn, im lặng chờ Allen đi thì liền vội vàng rời khỏi Giang Tâm Nhã Uyển. Allen đã tới đây, ai mà biết được hắn đã làm gì trong khoảng thời gian cô không ở đây chứ.
Mà Thẩm Thanh Lan không nhìn thấy, sau khi Allen đi ra ngoài, hắn quay đầu nhìn thật lâu vào cánh cửa đang đóng chặt.
Vừa mới đi xuống dưới, chân Allen liền mềm nhũn. Hắn vịn vào tường, vẻ mặt đau đớn. Peter đi nhanh tới đó rồi đỡ hắn lên xe, “Anh thật đúng là, đã thành ra thế này rồi mà vẫn còn từ xa chạy tới đây chỉ để xem người ta có bình an vô sự hay không. Allen, nói anh là thằng điên là đã xem trọng anh lắm rồi.” Như thế này sao gọi là điên được, phải gọi là một kẻ ngốc si tình mới đúng.
Trán Allen đổ đầy mồ hôi, ngay cả gân xanh trên cổ cũng nổi lên rõ rệt. Hắn dùng sức đấm mạnh vào hai chân, Peter thấy thế thì vội vàng kéo tay hắn ra, “Anh điên rồi hả, bây giờ chân của anh rất yếu, nếu như anh đánh gãy nó tôi cũng không chữa nổi nó đâu.”
Allen nghiến răng, từng đợt đau đớn xâm nhập vào thần kinh khiến lý trí hắn dần dần tan rã, buộc hắn phải rít lên một chữ qua kẽ răng: “Tiêm.”
“Không được, Allen, tác dụng của thuốc giảm đau với anh đã càng ngày càng yếu, bây giờ chỉ có thể dựa vào ý chí của anh để chịu đựng thôi.” Peter bất đắc dĩ nói, chỉ cần thuốc giảm đau còn một chút tác dụng với Allen thôi thì anh ta đã cho hắn dùng rồi. Nhưng bây giờ cơ thể của Allen đã có biểu hiện kháng thuốc giảm đau, hoàn toàn không còn tác dụng gì nữa.
Allen nghiến chặt răng. Để tránh cho hắn cắn phải đầu lưỡi, Peter đặt một miếng vải vào miệng hắn. Allen gầm gừ hệt như dã thú đang chờ cơn đau đớn qua đi. Peter đành phải khống chế hai tay hắn thật chặt, để hắn không tự làm mình bị thương.
Chẳng biết qua bao lâu, Allen mới an tĩnh trở lại. Peter buông hắn ra, thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới vòng sang vị trí tài xế, lái xe rời khỏi Giang Tâm Nhã Uyển. Thật ra anh ta không tài nào hiểu được hành vi của Allen, rõ ràng là hắn vô cùng độc đoán, không cho phép bất cứ ai chống lại mệnh lệnh của mình, vậy mà lại hết lần này tới lần khác nhường nhịn cô gái tên Thẩm Thanh Lan kia.
***
“Ông Hàn, ông không thể vào đó.” Mới sáng sớm, trước cửa văn phòng Tổng Giám đốc của tập đoàn Hàn thị đã truyền đến tiếng ầm ĩ.
Hàn Chính Sơn đẩy tay thư ký ra, “Cậu tránh ra cho tôi, tôi đến tìm Hàn Dịch, cậu bảo nó bò ra đây cho tôi.”
“Tổng Giám đốc Hàn đang họp, mời ông tới phòng nghỉ chờ anh ấy một lát, được không?” Thư ký đứng chắn ngoài cửa, không cho ông ta đi vào.
Hàn Chính Sơn nổi giận đùng đùng, “Nếu không có ở đây thì tôi đến phòng làm việc của nó chờ nó.”
Thư ký lại tiếp tục cản ông ta, “Ông Hàn, Tổng giám đốc không ở đây, bất cứ ai cũng không được vào văn phòng của anh ấy.”
“Tôi là ba nó, sao tôi không thể vào phòng làm việc của nó? Cậu tránh ra cho tôi.”
Thư ký tỏ vẻ khó xử, Hàn Chính Sơn đúng là ba của Hàn Dịch. Nhưng ở đây là tập đoàn Hàn thị, lại còn là văn phòng Tổng Giám đốc của Hàn Dịch, bên trong có rất nhiều văn kiện cơ mật, nếu không cẩn thận làm mất hoặc bị tiết lộ ra bên ngoài, vậy ai sẽ chịu trách nhiệm?
Thư ký cười mỉm, đứng trước mặt Hàn Chính Sơn, không chịu nhường đường, “Thưa ông, ông vẫn nên về phòng khách chờ Tổng Giám đốc Hàn đi ạ. Tổng Giám đốc cũng sắp họp xong rồi.”
“Nếu tôi cứ nhất quyết phải vào đó thì sao?”
“Ông Hàn, ông đừng làm khó chúng tôi. Tôi chỉ là một nhân viên quèn thôi ạ.”
Hàn Chính Sơn thấy thái độ khôn khéo của thư ký, đang muốn tức giận thì sau lưng chợt truyền đến giọng nói châm trọc của Hàn Dịch, “Xem kìa, mới sáng sớm mà ba đã chơi trò ra oai gì đấy?”
Hàn Chính Sơn quay người lại, liền thấy Hàn Dịch cười như không nhìn ông ta. Cơn giận của Hàn Chính Sơn lập tức bộc phát, ông ta chỉ tay vào mặt Hàn Dịch, “Hàn Dịch, đồ bất hiếu này, ngay cả ba của mình mà cũng tính toán.”
Mấy vị lãnh đạo cấp cao của công ty đang theo sau Hàn Dịch, bây giờ lại quay sang nhìn nhau, rồi đều đồng loạt cúi đầu xuống, xem như mình không tồn tại. Bọn họ không được xen vào việc nhà của ông chủ, thậm chí đến cả hóng hớt còn chẳng dám.
Vẻ mặt của Hàn Dịch vẫn không thay đổi, anh phất tay, “Mọi người về làm việc trước đi, nhanh chóng triển khai phương án mới thảo luận trong cuộc họp hôm nay.”
Mấy vị lãnh đạo như được ân xá, gật đầu rồi vội vàng rời đi.
“Khoan đi đã.” Hàn Chính Sơn gọi bọn họ lại, “Hàn Dịch, mày đã dám làm mà còn sợ người ta biết hả? Bây giờ tao đây còn muốn để bọn họ đánh giá thử xem rốt cuộc phẩm chất của Tổng Giám đốc tập đoàn Hàn thị của bọn họ là như thế nào.”
Ai ngờ khi nghe những lời này, mấy vị lãnh đạo kia càng đi nhanh hơn, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng người đâu nữa, ngay cả thư ký cũng trở về làm việc. Trước cửa phòng họp chỉ còn lại Hàn Dịch và Hàn Chính Sơn.
Hàn Dịch nhíu mày hỏi ông ta, “Không phải muốn đi vào sao?”
Hàn Chính Sơn hừ lạnh đẩy cửa vào văn phòng rồi đi vào. Ông ta nhìn cách bài trí xa xỉ trong văn phòng, trong mắt liền hiện lên vẻ khát vọng, đáy lòng lại càng hận người cha đã qua đời hơn. Nếu không phải tại ông già cố chấp đó thì vị trí này đã là của ông ta.
Hàn Dịch đi đến ngồi xúng ghế dựa của mình, bắt chéo chân, “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì.”
Hàn Chính Sơn lạnh lùng nói: “Cổ phần của tao là do mày sai người thu mua?”
“Đúng.” Hàn Dịch sảng khoái thừa nhận.
Mặt Hàn Chính Sơn xanh mét, “Hàn Dịch, tao là ba mày, không ngờ mày lại tính kế tao như thế!”
Hàn Dịch duỗi một ngón tay ra lắc lắc, “Không không không. Người ba vĩ đại của tôi ạ, có một chuyện tôi nhất định phải sửa lại một chút, là do ông tính toán tôi trước. Tôi làm vậy chỉ có thể gọi là phòng vệ chính đáng mà thôi.”
“Chỉ vì một đứa con gái mà mày dám tính toán với ba ruột mày. Hàn Dịch, mày giỏi lắm!”
Hàn Dịch mỉm cười, “Lúc trước ông có thể vì một người phụ nữ mà khiến mẹ tôi chết ấm ức như thế. Tôi là con của ông, đương nhiên phải con hơn cha thì nhà mới có phúc được.”
“Mày. . . Mày. . .” Hàn Chính Sơn chỉ vào Hàn Dịch, cứ “mày mày” nửa ngày mà vẫn không thể nói thêm được chữ nào. Ông ta là người đuối lý trong chuyện này, mẹ Hàn Dịch qua đời thật sự không nằm trong dự đoán của ông ta.
“Hơn nữa, cổ phần là do chính tay ông bán, chứ đâu phải do tôi ép.” Hàn Dịch còn bồi thêm.
Nói đến chuyện này Hàn Chính Sơn càng tức giận hơn, “Nếu không phải mày cho người gài bẫy tao thì sao tao có thể bán cổ phần đi được?”
Vẻ mặt Hàn Dịch nguội lạnh, “Tôi đã từng nói ông đừng có động vào Vu Hiểu Huyên, nhưng ông lại cho phép Hạ Phỉ dùng tiền sỉ nhục cô ấy, tôi còn rất muốn biết rốt cuộc ông có bao nhiêu tiền để sỉ nhục người ta đấy. Bây giờ thấy rồi, cũng chỉ có như thế mà thôi.”
Sắc mặt Hàn Chính Sơn tái xanh, “Được, được lắm, mày quả nhiên là con trai ngoan của tao, đủ thâm độc.”
“Vẫn còn kém ông.” Hàn Dịch cười tủm tỉm.
“Bớt nhiều lời đi, trả cổ phần lại cho tao.”
Hàn Dịch ra vẻ ngạc nhiên nhìn ông ta, “Ông vừa nói gì? Tôi nghe không rõ.”
Hàn Chính Sơn lặp lại lần nữa, “Trả cổ phần của tao lại cho tao.”
“Ha ha. Ba, ông đến đây để nói đùa với tôi hả? Đồ đã bán đi mà còn muốn người khác trả lại.” Nói xong, Hàn Dịch thu hồi nét mặt tươi cười, ra chiều nghiêm túc suy nghĩ nhìn Hàn Chính Sơn, “Có điều, ông muốn lấy lại số cổ phần đó cũng không phải là không thể.” “Điều kiện gì?”
“Đuổi ả đàn bà ở nhà đi, tôi có thể cho ông 3% cổ phần.”
Mặt Hàn Chính Sơn cứng đờ, “Hạ Phỉ là vợ tao, là nữ chủ nhân của nhà họ Hàn.”
“Vậy thì không còn cách nào khác rồi, trên đời này làm gì có chuyện không cần nỗ lực mà vẫn có thể đạt được thứ mình muốn.” Nói rồi ánh mắt Hàn Dịch lạnh lẽo, “Tôi chỉ thừa nhận mẹ tôi và vợ tôi là nữ chủ nhân của nhà họ Hàn, còn Hạ Phỉ kia là cái thứ gì.”
“Hàn Dịch, mày nhất định phải tuyệt tình như thế sao?” Sắc mặt Hàn Chính Sơn u ám.
Hàn Dịch cười nhạo, “Còn thua ba nhiều.”
Lúc trước, khi ông nội vừa mới mất, anh tiếp nhận công ty thì Hàn Chính Sơn đã hợp tác với cổ đông và ban quản trị để chèn ép anh rời khỏi công ty, thủ đoạn đó còn thâm độc hơn anh nhiều.
Hàn Chính Sơn im lặng nhìn Hàn Dịch, thấy anh không hề có ý thay đổi quyết định thì đành rời đi. Đứa con trai này, xem như hoàn toàn nuôi vô ích rồi, nuôi nó còn không bằng nuôi một con chó, ít nhất chó còn biết quẫy đuôi lúc chủ nhân trở về, còn Hàn Dịch thì đúng là một kẻ vong ân phụ nghĩa, nuôi phí công.
Hàn Chính Sơn lần đầu tiên chợt nghĩ, nếu Hàn Dịch chết rồi thì tất cả đều sẽ khác.
Hàn Dịch thấy Hàn Chính Sơn đi rồi thì vẻ mặt liền trở nên vô cảm. Anh kéo ngăn bàn ra, bên trong đó có một phong thư, đựng một xấp ảnh chụp. Tất cả đều là ảnh thân mật của Hạ Phỉ và một người đàn ông khác. Anh xem từng bức một, khóe miệng nhếch thành nụ cười lạnh lùng.
Sau khi về nhà, Hàn Chính Sơn nổi đóa đập phá một trận. Hạ Phỉ hỏi thế nào ông ta cũng không chịu nói. Từ trước đến nay ông ta chưa bao giờ nói cho Hạ Phỉ biết mấy chuyện liên quan đến cổ phần, bây giờ cũng thế.
***
Vu Hiểu Huyên ngán ngẩm nhìn Hạ Phỉ lại đến tìm mình.
“Bà Hàn, bà có việc gì?”
“Tôi thật sự không ngờ lòng dạ cô Vu lại sâu như thế.”
Vu Hiểu Huyên nghe vậy liền hiểu rõ Hạ Phỉ muốn ám chỉ điều gì, bèn mỉm cười, “Tôi chỉ là không thích giấu Hàn Dịch thôi mà, dù là vợ chồng hay là người yêu thì vẫn nên thẳng thắn với nhau. Bà thấy có đúng không, bà Hàn?”
Hạ Phỉ nghiến răng, đúng cái rắm ấy! Vì chuyện này mà Hàn Dịch đã cắt mất tiền sinh hoạt của cô ta và Hàn Chính Sơn. Lý do chính là nếu bọn họ đã có tiền để sỉ nhục Vu Hiểu Huyên, vậy chắc tiền trong tay cũng không ít, nếu thế thì chút tiền sinh hoạt kia cũng dư thừa, vậy nên không cho nữa.
“Cô cho rằng cô bám được Hàn Dịch thì không cần lo lắng gì hả? Có bước chân được vào nhà họ Hàn hay không cũng không phải do cô quyết định.”
Vu Hiểu Huyên thờ ơ mỉm cười, chợt nhìn ra sau lưng Hạ Phỉ, “Không sao cả, tôi không bước chân vào nhà họ Hàn được thì để Hàn Dịch ở rể nhà họ Vu tôi là được rồi.”
“Ha ha, cô nằm mơ à!”
“Có phải nằm mơ hay không thì cứ hỏi anh ấy là biết thôi. Hàn Dịch, anh thấy đề nghị của em thế nào?”
Hạ Phỉ giật mình, vô thức quay người lại liền nhìn thấy Hàn Dịch khoanh tay đứng dựa vào tường, chẳng biết đã đến bao lâu rồi.
Hàn Dịch nghe thấy Vu Hiểu Huyên hỏi mình thì mỉm cười gật đầu, “Anh cảm thấy đề nghị này không tệ. Không hổ là vợ anh, thật thông minh.”
Vu Hiểu Huyên trừng anh, cô còn chưa đồng ý kết hôn với anh đấy, ai là vợ của anh cơ chứ!
Hàn Dịch cười tít mắt, bây giờ không đồng ý thì sau này nhất định cũng sẽ đồng ý, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi!
Đúng là không biết xấu hổ, Vu Hiểu Huyên trợn mắt, cũng không thèm để ý đến Hạ Phỉ nữa mà xoay người bỏ đi.
Hạ Phỉ bắt gặp ánh mắt của Hàn Dịch thì da đầu run lên, cười khan, “Hàn Dịch, sao con lại tới đây?”
“Câu này tôi phải hỏi bà mới đúng.”
“Đúng lúc dì đi dạo phố ở gần đây, chợt nhớ ra cô Vu cũng ở đây nên mới đến thăm cô ấy.” Hạ Phỉ mất tự nhiên nói.
“Tốt nhất là như vậy. Tuyệt đối đừng nên có ý đồ khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi. Con người tôi không có lòng kiên nhẫn lắm đâu. Lần này tôi có thể nhịn, nhưng nếu lại có lần sau thì bà chỉ có thể tự cầu phúc cho mình thôi.” Nói rồi, Hàn Dịch ẩn ý nhìn Hạ Phỉ, sau đó mới đuổi theo Vu Hiểu Huyên. Anh muốn tìm Vu Hiểu Huyên ăn cơm chứ không rảnh ở đây tán dóc với cô ta.
Vẻ mặt Hạ Phỉ rất khó coi, nhưng lại không có cách nào để đối phó với Hàn Dịch. Ai giữ tiền thì lời nói của người đó có trọng lượng hơn cả, lời này càng chính xác ở nhà họ Hàn.
“Cái bà mẹ kế này của anh thật đáng ghét mà.” Nhìn thấy Hàn Dịch, Vu Hiểu Huyên nhịn không được mà lẩm bẩm, tìm một lần đã đành rồi, bây giờ còn tìm đến lần thứ hai.
“Về sau em nhìn thấy bà ta thì không cần để ý. Nếu bà ta lại dám đến gây phiền phức cho em thì em hãy phát huy bản tính đanh đá của mình đi.”
Vu Hiểu Huyên liếc xéo anh, “Nói ai đanh đá hả?”
“Anh nói một cô nhân viên của công ty mình, mới lúc nãy đi ra anh nhìn thấy cô ấy và chồng cãi nhau, cô ấy còn nhéo tai nhéo mặt người ta nữa chứ.” Hàn Dịch nghiêm túc nói.
Vu Hiểu Huyên hài lòng. Sau đó thì đi ăn cơm trưa cùng Hàn Dịch, cảnh này lại bị paparazzi chụp được. Vốn scandal lần trước còn chưa hạ nhiệt, bây giờ lại có bằng chứng mới, lại còn có ảnh Hàn Dịch và Vu Hiểu Huyên cùng nhau về nhà, liền có nghi vấn hai người ở chung.
Tin tức này vừa lan ra, Vu Hiểu Huyên lại lên hot search. Linda đang xem báo giải trí trong phòng trang điểm bèn nhìn vào bóng của Vu Hiểu Huyên trong gương, nói với giọng đùa cợt, “Coi như cũng không cần lo em hết hot rồi.”
Vu Hiểu Huyên thấy Linda đang xem tin tức, cô còn tưởng mình sẽ bị mắng, ai nghờ Linda lại nói thế.
“Chị Linda, chuyện này chúng ta không làm sáng tỏ sao?” Trợ lý nhỏ giọng hỏi.
“Vốn dĩ là sự thật thì cần gì phải làm sáng tỏ. Hiểu Huyên, lát nữa em đăng lên Weibo, thẳng thắn thừa nhận chuyện tình cảm của mình đi.” Linda nói.
Vu Hiểu Huyên ngẩng đầu nhìn chị ấy, “Chị Linda?”
“Trước đó giấu giếm là vì tránh để người ta nói em dựa vào địa vị của Tổng Giám đốc Hàn, nhưng bây giờ thì không cần thiết phải giấu nữa rồi. Nếu có thể thì bảo Tổng Giám đốc Hàn phối hợp với em một chút.”
Vu Hiểu Huyên cũng biết Linda muốn tốt cho cô nên cũng không phản đối, “Vâng, em biết rồi.”
Lúc định gửi tin nhắn cho Hàn Dịch, tiện tay ấn mở Weibo, cô lại nhìn thấy Hàn Dịch đăng status mới: “Chào mọi người, để tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là bạn gái của tôi, @Vu Hiểu Huyên.” Kèm theo bài đăng là một bức ảnh Vu Hiểu Huyên đang nằm ngủ ngon lành trên Tatami(*).
(*) Tatami: (kanji: 畳) là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) có phần lõi được làm từ rơm khô đan ép chặt với nhau được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản.
Khóe miệng Vu Hiểu Huyên nhếch lên, đây có được coi là thần giao cách cảm không?
Linda cũng nhìn thấy status này, liền cong môi lên. Hàn Dịch thật sự đối xử với Vu Hiểu Huyên rất tốt. Chưa cần biết tương lai như thế nào, nhưng ít nhất thì bây giờ vẫn luôn quan tâm cô ấy từng li từng tí.
Sau đó Vu Hiểu Huyên chia sẻ status trên Weibo của Hàn Dịch, không nói thêm gì cả, chỉ để ba hình trái tim.
Chỉ trong chớp mắt, Weibo cứ như nổ tung lên. Tuy Hàn Dịch không phải minh tinh nhưng dù gì cũng là Tổng Giám đốc tập đoàn Hàn thị. Tuổi trẻ, nhiều tiền lại đẹp trai, nên dĩ nhiên có không ít fans. Status này vừa được đăng lên thì đã lập tức có hơn nghìn bình luận. Mặc dù có một vài người nói Vu Hiểu Huyên không xứng với Hàn Dịch, nhưng đa số đều là chúc phúc. Tuy vậy, cũng có mấy người để lại bình luận bên dưới với nội dung ‘để xem lần này Hàn Dịch và cô người yêu này có thể duy trì được bao lâu’.
Lúc Vu Hiểu Huyên nhìn thấy mấy bình luận đó thì vừa tức vừa buồn cười. Lúc về nhà, cô ấy còn cố ý nấu bữa tối cho Hàn Dịch. Đến lúc anh về, thấy cô xuống bếp thì rất ngạc nhiên.
“Em nấu món gì đó?”
Vu Hiểu Huyên bê đồ ăn lên, có tất cả ba đĩa. Hàn Dịch nhìn ba đĩa đều đựng đồ ăn giống nhau như đúc thì không biết nên nói gì, “Thế thôi ư?”
Vu Hiểu Huyên cười tủm tỉm, ăn một thìa cơm, “Có măng xào thịt rồi mà còn chưa đủ à? Anh còn muốn ăn gì nữa?”
Hàn Dịch chỉ cảm thấy nụ cười của Vu Hiểu Huyên đem lại cảm giác lạnh cả sống lưng, bèn cười hì hì rồi gắp một miếng măng xào thịt, “Sao thế được, có món này là đủ rồi, anh thích ăn măng xào thịt nhất.”
Vu Hiểu Huyên rất hào lòng với dáng vẻ biết điều của Hàn Dịch, bèn gắp một đũa đồ ăn bỏ vào bát của anh, dịu dàng nói: “Nếu đã thích thì ăn nhiều một chút.”
Hàn Dịch cũng mỉm cười dịu dàng, trong đôi mắt hoa đào tràn đầy tình ý, “Vợ của anh hiền lành quá làm anh rất cảm động “
***
“Phì. . .” Phương Đồng ở nước ngoài, nhìn thấy status này liền phun hết cơm ra. Lý Bác Minh ngồi đối diện thì câm nín nhìn cô, sau đó mới đưa cho cô một tờ khăn giấy.
Phương Đồng nhận lấy, vội lau miệng, “Ngại quá ngại quá, tại em hơi xúc động.” Lý Bác Minh mỉm cười bất đắc dĩ, “Sao đến ăn cơm cũng giống trẻ con như vậy.”
Phương Đồng cười gượng, vừa rồi là do cô quá ngạc nhiên thôi mà. Nhưng nghĩ lại mấy vụ ồn ào gần đây, cô liền hiểu Hàn Dịch làm vậy là vì muốn bảo vệ Vu Hiểu Huyên.
“Chiều nay anh bay rồi à?” Phương Đồng để điện thoại xuống, hỏi Lý Bác Minh đang ngồi đối diện.
Lý Bác Minh gật đầu, “Có gì muốn anh mang về cho chú dì không?”
“Anh nhắc em mới nhớ là có, lần trước em có mua cho mẹ một cái máy mát xa vai gáy, anh mang về giúp em nhé.”
Lý Bác Minh vui vẻ đồng ý.
Lý Bác Minh sang nước M công tác, đã tới đây rồi nên bèn hẹn Phương Đồng cùng ăn cơm. Có thể gặp được bạn ở nơi đất khách quê người thế này, Phương Đồng tất nhiên là rất vui.
Sau khi chia tay Đinh Minh Huy, tinh thần của cô rất sa sút. Trong thời gian đó, Lý Bác Minh thường xuyên lấy cớ đến tìm cô. Cô biết anh đang lo lắng cho mình. Tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng Phương Đồng lại rất cảm kích.
Nhưng bây giờ cô không thể đón nhận anh, ít nhất là bây giờ không thể. Vì vậy cô mới lựa chọn ra nước ngoài học tập, cũng lấy đó là cái cớ để tránh né anh. Lý Bác Minh cũng chỉ đành tôn trọng quyết định của cô.
Chỗ ở bây giờ của Phương Đồng là do công ty sắp xếp, ngoại trừ cô ra còn có hai người cùng qua đây học, nhưng hôm nay hai người đó không ở nhà, nên lúc Lý Bác Minh đến thì chỉ có một mình cô.
Lần đầu tiên Lý Bác Minh đến chỗ ở của Phương Đồng. Anh quan sát căn phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, trên mặt bàn và giá sách có bày mấy món đồ trang trí xinh xắn, cả căn phòng lộ vẻ ấm áp của con gái.
“Em còn giữ cái này à?” Lý Bác Minh cầm một quả cầu thủy tinh trên bàn lên, khẽ hỏi.
Sắc mặt Phương Đồng hơi ngượng ngùng, quả cầu thủy tinh đó là Lý Bác Minh tặng cho cô trước khi anh ra nước ngoài du học. Lúc cô thu dọn hành lý thì nhìn thấy, nên tiện tay bỏ vào hành lý rồi mang theo.
“Vâng, em nhớ anh đã tặng em nhân dịp sinh nhật mười bảy tuổi của anh. Đây chính là biểu tượng cho tình bạn giữa hai chúng ta, nên em phải giữ gìn thật cẩn thận.” Lời giải thích này hơi gượng ép.
Lý Bác Minh mỉm cười, đặt quả cầu thủy tinh xuống.
“Em có viết cách dùng ở bên trong, anh chỉ cần đưa cho mẹ em là được rồi.”
Lý Bác Minh nhận lấy, rồi bỏ vào trong va li.
Lúc hai người đi ra lại trùng hợp gặp hai bạn cùng phòng của Phương Đồng. Lý Bác Minh không để cô tiễn nữa, sau khi xuống lầu thì đón xe đến sân bay. Lúc Phương Đồng trở về phòng, hai người bạn kia đang ngồi ở phòng khách.
“Phương Đồng, người vừa rồi là bạn trai của cậu hả? Đẹp trai quá đi mất!” Một cô bạn cùng phòng cười híp mắt nói.
Phương Đồng mỉm cười, “Anh ấy không phải bạn trai tớ, bọn tớ chỉ là bạn bè bình thường thôi. Đúng lúc anh ấy qua nước M công tác nên tớ nhờ anh ấy mang một ít đồ về cho mẹ tớ.”
Người bạn vừa hỏi nghe vậy liền sáng bừng mắt, “Vậy anh ấy có bạn gái chưa? Cậu thấy tớ thế nào?”
Phương Đồng cười cười, “Hình như anh ấy có người trong lòng rồi.”
Cô bạn cùng phòng thất vọng thở dài, “Haizz, đàn ông tốt đều là của người khác, đến bao giờ tớ mới có thể gặp được nửa kia của tớ đây!”
Phương Đồng mỉm cười, không tiếp lời.
Ngày 25 tháng 6, Phương Đồng tan học về nhà thì nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh quốc tế, mở ra xem thì thấy một tấm thiệp mời đỏ thẫm.
Ánh mắt Phương Đồng thoáng thay đổi, cô mở thiệp mời ra, nhìn thấy ảnh chụp và tên in trên tấm thiệp thì vẻ mặt lập tức trở nên tái nhợt. Bạn cùng phòng thấy vậy, khó hiểu nhìn cô, “Phương Đồng, cậu sao vậy?”
Phương Đồng lắc đầu, “Tớ đột nhiên cảm thấy hơi mệt, tớ đi ngủ trước đây, tối nay tớ không ăn cơm đâu.” Nói xong, cô liền đi vào phòng ngủ, khóa cửa phòng lại rồi buông mình xuống giường. Trong tay cô còn cầm tấm thiệp mời đám cưới kia, trên thiệp in rõ tên và ảnh chụp của Đinh Minh Huy cùng với Lưu Tuệ, thời gian kết hôn là ngày 30 tháng 6, còn cách hôm nay năm ngày.
Phương Đồng vùi đầu vào chăn, hít một hơi thật sâu, cố kìm nén nước mắt của mình lại.
***
Sáng sớm, Thẩm Thanh Lan vừa dậy đã bắt đầu quét dọn vệ sinh trong nhà từ trong ra ngoài, sạch sẽ đến từng ngóc ngách. Từ sau khi Allen tới đây, cô liền đổi khóa cửa trong nhà, thậm chí còn kiểm tra mỗi một góc trong nhà, đề phòng hắn đã động tay động chân, ngay cả ghế sô pha hắn ngồi cô cũng đổi luôn.
Lúc Phó Hoành Dật về, lấy chìa khoá ra mở cửa thì lại phát hiện không mở được. Thẩm Thanh Lan nghe thấy tiếng động từ bên ngoài, bèn đi ra mở cửa, quả nhiên liền thấy anh.
“Sao lại thay khóa?” Phó Hoành Dật hỏi cô.
“Ân Hi nói loại khóa này có thể phòng trộm, em thấy không tệ nên liền đổi.” Thẩm Thanh Lan giải thích, cũng không kể với anh rằng Allen đã từng tới đây. Cô đưa một chiếc chìa khóa cho Phó Hoành Dật, “Đây là chìa khoá mới.”
Phó Hoành Dật nhận lấy, móc chìa khoá vào chùm chìa khóa của mình. Thẩm Thanh Lan thấy anh chú ý tới sô pha trong nhà, bèn nói: “Hôm đó đi xem đồ nội thất với Ân Hi thì thấy bộ ghế sô pha này, em thấy rất thích nên đã mua về, anh thấy thế nào?”
Phó Hoành Dật ngắm nhìn kỹ, thậm chí còn ngồi lên thử, sau đó mới gật đầu, không hề nghi ngờ, “Rất êm.”
Buổi tối, hai người về nhà họ Thẩm ăn cơm. Phó lão gia vẫn đang đi nghỉ dưỡng chưa về.
Lúc bọn họ về nhà thì lại gặp cả nhà Thẩm Nhượng. Sắc mặt Thẩm Nhượng hình như tái nhợt hơn trước, người cũng gầy đi nhiều. Trong suốt khoảng thời gian này, vì chồng bị bệnh, Lư Nhã Cầm luôn ở bên cạnh quan tâm chăm sóc nên cũng tiều tụy đi phần nào. Thẩm Thanh Lan chào hỏi bọn họ, rồi ngồi xuống bên cạnh lão gia, “Ông nội.”
Thẩm lão gia nhìn thấy Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật về thì rất vui. Sở Vân Dung từ trong phòng bếp đi ra, thấy cô thì liền hỏi: “Thanh Lan, trưa nay mẹ nấu xương sườn, con muốn ăn kiểu nướng tỏi hay kho tàu?”
Thẩm Thanh Lan thấy Sở Vân Dung, nghĩ tới tay nghề nấu ăn của bà thì ngập ngừng hỏi, “Chị Tống đâu ạ?”
Sở Vân Dung lập tức hiểu ý cô, vẻ mặt hơi xấu hổ, “Mẹ nhờ chị Tống giúp.”
Thẩm Thanh Lan nghe vậy liền yên tâm, cô chọn món xương sườn nướng tỏi vì cô nhớ Phó Hoành Dật thích ăn món này.
Phó Hoành Dật nghe thấy thế liền mỉm cười nhìn cô.
“Gần đây sức khỏe chú hai thế nào rồi ạ?” Phó Hoành Dật chủ động hỏi thăm.
Thẩm Nhượng cười nói: “Vẫn thế. Lần này ghé thăm ông nội cháu một chút rồi buổi chiều sẽ đến bệnh viện.”
“Bác sĩ nói thế nào vậy? Cháu có quen một chuyên gia ung bướu, hay để cháu liên lạc giúp chú hai.”
“Không cần đâu, chú gặp bác sĩ còn ít sao? Tìm gặp mấy chuyên gia thì đều kết luận giống nhau, không phải làm kiểm tra nhiều một chút thì là uống thuốc nhiều một chút. Sức khỏe của chú thế nào thì chú tự biết. Khoảng thời gian cuối đời này, chú chỉ muốn ở cùng người nhà nhiều hơn thôi.”
Nụ cười trên mặt Thẩm lão gia liền biến mất. Thời gian gần đây, Thẩm Nhượng thường xuyên đến Đại Viện, Thẩm lão gia cũng có thể đoán ra một hai phần nguyên do. Lần này Phó lão gia ra ngoài nghỉ dưỡng, trong lòng ông còn rất biết ơn sự cảm thông của ông bạn già.
Nhìn thấy con trai càng ngày càng suy yếu, trong lòng Thẩm lão gia cũng rất khó chịu. Tuy ông vẫn trách cứ chuyện Thẩm Nhượng gây ra năm đó, nhưng bây giờ người cũng sắp chết, nỗi bất mãn trong lòng cũng bị nỗi đau vì con trai sắp rời xa mình làm phai nhạt đi rất nhiều.
“Được rồi, chuyển về nhà ở từ hôm nay đi.” Thẩm lão gia thở dài nói.
Đôi mắt Thẩm Nhượng sáng lên, nhìn về phía Thẩm lão gia, “Ba.”
“Cảm ơn ông nội.” Thẩm Quân Trạch vội lên tiếng.
Lúc này Thẩm Thanh Lan mới chú ý đến cậu ta, nhận ra Thẩm Quân Trạch vẫn luôn im lặng không lên tiếng từ nãy giờ, chắc là vì đã biết được tình hình của ba mình. Trông Thẩm Quân Trạch cũng thay đổi rất nhiều, lúc mới gặp thì thấy cậu ta ương ngạnh, phách lối, khiến Thẩm Thanh Lan muốn dạy dỗ cậu ta một trận. Nhưng còn bây giờ, cả người Thẩm Quân Trạch đều toát lên vẻ đau thương và chán chường.
Lư Nhã Cầm như già đi cả mười tuổi, nghe thấy lời nói của Thẩm lão gia thì nhìn ông với ánh mắt vô cùng cảm kích. Tâm nguyện của chồng bà chỉ đơn giản như thế, lão gia đã đồng ý hoàn thành tâm nguyện này của Thẩm Nhượng, người làm vợ như bà đương nhiên rất biết ơn.
Lúc ăn tối, Thẩm Thanh Lan ngồi bên cạnh Thẩm lão gia, thấy trong bát của ông vẫn còn nhiều cơm thì biết tâm trạng ông không tốt, bèn múc một bát canh rồi đặt xuống trước mặt ông, “Ông nội, canh tối nay rất ngon, ông nếm thử đi.”
Thẩm lão gia cười cười, không từ chối lòng tốt của cháu gái. Cơm nước xong xuôi, Thẩm Thanh Lan nháy mắt với Phó Hoành Dật, anh liền gật đầu, đưa ông nội đến thư phòng đánh cờ.
Vì cả nhà Thẩm Nhượng sẽ về đây ở nên vừa ăn cơm xong, Sở Vân Dung liền vội vàng đi chuẩn bị phòng cho bọn họ.
Trong phòng khách chỉ còn lại Thẩm Thanh Lan và gia đình Thẩm Nhượng. Hai ngày trước, Thẩm Quân Dục đã đến thành phố Hải để gặp cha mẹ Ôn Hề Dao, cũng coi như là lần đầu tiên gặp mặt phụ huynh.
“Chú hai, có phải chú có lời muốn nói với cháu không?” Thẩm Thanh Lan chủ động lên tiếng trước. Lúc ăn cơm, Thẩm Nhượng thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô, tuy ánh mắt rất khó hiểu nhưng cô vẫn nhận ra.
“Đưa đồ cho Thanh Lan đi.” Thẩm Nhượng quay đầu nói với Lư Nhã Cầm.
Lư Nhã Cầm lấy một xấp văn kiện từ trong túi ra đưa cho Thẩm Thanh Lan, là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
“Đây là 5% cổ phần công ty chú, xem như là quà cưới của chú hai tặng cháu. Chú không thể tham dự hôn lễ nên tặng quà cho cháu trước, cháu nhận lấy đi.” Thẩm Nhượng thân thiết nói.
Thẩm Thanh Lan đặt văn kiện xuống bàn trà, “Chú hai, tấm lòng của chú cháu xin nhận, nhưng phần quà này thì cháu xin phép từ chối. Chú hãy để lại nó cho thím hai và Thẩm Quân Trạch, hai người họ cần mấy thứ này hơn cháu.”
Thẩm Nhượng mỉm cười, “Phần của hai mẹ con dĩ nhiên chú đã chuẩn bị xong rồi, đây là phần của chú để lại cho cháu và Quân Dục. Cổ phần công ty cũng không nhiều lắm, mỗi người các cháu có 5% cổ phần. Đây là tấm lòng của chú hai, hai cháu đừng chê.”
“Chú hai, cháu không thiếu mấy thứ này.” Thẩm Thanh Lan nói, trong tay cô giữ không ít cổ phần, nào là tập đoàn Quân Lan, Mị Sắc, Thánh Huyên. Ngoài ra còn cộng thêm lợi nhuận từ tiệm trà, tài sản của cô nắm giữ có khi còn gấp nhiều lần so với Thẩm Nhượng.
“Chú hai biết cháu không thiếu mấy thứ này, nên chỉ tặng một phần quà nhỏ như vậy thôi. Hơn nữa, chú hai cũng có chuyện muốn nhờ cháu. Từ bé Quân Trạch đã bị chú và mẹ nó chiều hư, nên tính tình không được tốt, mẹ nó thì mềm lòng, không thể quản được nó. Sau này nếu chú đi rồi, hy vọng cháu hãy nể mặt chú hai, quan tâm đến hai mẹ con bọn họ một chút. Nếu Quân Trạch có làm sai chỗ nào, cháu cứ việc đánh mắng thoải mái, chú thím cháu sẽ không có bất kỳ ý kiến gì.”
Thẩm Thanh Lan nhíu mày, cô không thích hành động như thể trăng trối trước khi qua đời này của chú hai. Dù biết chú ấy không còn nhiều thời gian, nhưng gửi gắm Thẩm Quân Trạch cho cô hình như không thích hợp lắm thì phải?
“Ba.” Thẩm Quân Trạch bất mãn kêu.
Thẩm Nhượng trừng cậu ta, Thẩm Quân Trạch liền ngậm miệng.
Lư Nhã Cầm vẫn im lặng nãy giờ, bà không muốn chồng nói mấy lời như vậy, nhưng bà biết ông không yên tâm về họ, đành cúi đầu lẳng lặng lau nước mắt.
Thật ra Thẩm Nhượng cũng không còn cách nào khác. Ông biết rõ Thẩm Quân Trạch có tật xấu gì. Ông luôn mong muốn nó sữa đổi, nhưng Lư Nhã Cầm quá cưng chiều con trai. Vào lúc này, ông còn có thể dạy dỗ Thẩm Quân Trạch, nhưng lúc ông đi rồi, nếu không có người quản nó thì nó sẽ gây họa mất.
Trong thời gian trở về đây, tuy không gặp cô cháu gái này thường xuyên, nhưng ông cũng hiểu rõ mấy phần. Nếu Thẩm Thanh Lan chịu để ý giúp Thẩm Quân Trạch thì tương lai sau này dù nó không đạt được thành tích nào lớn thì ít ra cũng sẽ không gây họa lớn.
Thẩm Nhượng lại bảo Lư Nhã Cầm lấy một văn kiện khác ra, “Đây là di chúc chú lập ra trước khi đi. Sau khi chú đi đi rồi, cổ phần của công ty sẽ tạm thời do cháu quản lý, cháu có thể đợi đến khi Quân Trạch kết hôn rồi giao lại cho nó, hoặc chờ đến lúc cháu cảm thấy nó có thể gánh vác được công ty thì hãy giao lại. Đi kèm với bảng di chúc này còn có một văn kiện quyền đại diện cổ phần. Chú hy vọng cháu có thể giúp chú chuyện này.”
Thẩm Nhượng rất chân thành nói, nhưng Thẩm Thanh Lan lại không đồng ý, “Chú hai, xin lỗi chú, cháu không thể đồng ý với chú được. Không giấu gì chú, trong công ty anh cháu cũng có cổ phần của cháu, nhưng cháu chưa từng tham dự vào việc quản lý công ty, cũng không thích làm việc này. Nhưng nếu như chú không yên tâm thì cháu có thể tìm một người chuyên nghiệp đến quản lý. Còn bản thân cháu, cháu rất xin lỗi.”
Thẩm Nhượng đã đoán được trước là Thẩm Thanh Lan sẽ từ chối, nhưng lại không chịu từ bỏ, “Thanh Lan, chú biết yêu cầu này là làm khó cho cháu, nhưng chú thật sự không còn cách nào khác. Tính tình Quân Trạch ngang ngược, làm việc gì cũng xốc nổi, chú thật sự không thể yên lòng giao công ty cho nó được. Chú không muốn tâm huyết cả đời của chú bị hủy trong tay nó.”
“Ba, con đâu đến nỗi hết thuốc chữa như ba nói chứ.” Thẩm Quân Trạch khó chịu.
Nhưng Thẩm Nhượng không nhìn cậu ta, “Thanh Lan, nếu cháu không thích quản lý công ty thì tìm một người chuyên nghiệp đến quản lý giúp chú cũng được. Chú chỉ mong cháu có thể giúp đỡ trông coi công ty, đừng phó mặc cho tâm huyết của chú trôi theo dòng nước.”
Nhưng cuối cùng Thẩm Thanh Lan vẫn không đồng ý, chờ Phó Hoành Dật từ trên lầu đi xuống thì liền cùng anh rời khỏi Đại Viện.
Cô kể chuyện chú hai cho Phó Hoành Dật nghe, anh nghĩ ngợi rồi nói, “Chuyện này chỉ cần em nghĩ kỹ là được rồi. Đương nhiên chú hai em đáng thương, nhưng chuyện này vừa tốn công hơn nữa còn rắc rối. Anh không muốn em lãng phí công sức vì người khác, rồi cuối cùng còn bị người ta chỉ trích là thèm khát gia sản của người ta.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, bây giờ thím hai không có ý kiến gì, nhưng lòng người khó dò, ai mà biết được sau này sẽ thế nào chứ?
Thẩm Thanh Lan lạnh lùng nhìn Allen, “Anh đến đây làm gì?”
“Không làm gì cả, chỉ muốn thăm em một chút thôi. Quả nhiên tên KING vô dụng đó không thể làm gì được em. Mà cũng đúng, nếu em bị thương chỉ vì KING thì anh sẽ hoài nghi không biết em có còn là Tiểu Thất do một tay anh dạy dỗ không.”
Thẩm Thanh Lan nhìn người đàn ông trước mặt, tạm thời chưa rõ ý đồ của hắn. Cô mím môi đứng đó không nói gì.
“Tiểu Thất, anh không hề có ác ý gì cả, chỉ muốn tới đây thăm em một chút thôi mà. Đề nghị lần trước của anh, em suy nghĩ thế nào rồi?” Allen cười khẽ hỏi.
Thẩm Thanh Lan sa sầm mặt, lạnh nhạt nói: “Tôi sẽ không đồng ý bất cứ đề nghị nào của anh cả.”
Allen nghe vậy cũng không nổi giận mà chỉ gật gật đầu, “Ồ, quả nhiên là Tiểu Thất. Em không sợ anh nói thân phận của em cho Phó Hoành Dật biết ư?”
Thẩm Thanh Lan ngồi xuống đối diện Allen, vẻ mặt bình thản, “Cứ tự nhiên.”
Trong mắt Allen hiện vẻ u ám, nhưng chỉ trong chớp mắt đã trở lại bình thường, nếu dễ dàng thỏa hiệp như vậy thì đã không phải là Thẩm Thanh Lan rồi, “Xem ra, Tiểu Thất đã chuẩn bị phản bội bạn bè rồi.”
“Allen, tôi chưa bao giờ chịu uy hiếp.” Trong ánh mắt Thẩm Thanh Lan hiện lên ý muốn giết người, nhưng rồi cố gắng nhịn ý muốn đó xuống. Nếu Allen đã dám xuất hiện ở đây thì chắc chắn phải có chuẩn bị trước.
“Nếu đã như vậy thì chúng ta cùng chờ xem.” Allen đứng lên chuẩn bị rời khỏi, nhưng đi được mấy bước thì chợt dừng lại nhìn Thẩm Thanh Lan, “Tiểu Thất, phiền em chuyển lời cho những người kia, có vay có trả, bảo bọn họ hãy chuẩn bị sẵn sàng đi. Còn nữa, thấy em không sao, anh rất vui.”
Thẩm Thanh Lan tự động không để ý đến câu nói sau cùng của hắn, im lặng chờ Allen đi thì liền vội vàng rời khỏi Giang Tâm Nhã Uyển. Allen đã tới đây, ai mà biết được hắn đã làm gì trong khoảng thời gian cô không ở đây chứ.
Mà Thẩm Thanh Lan không nhìn thấy, sau khi Allen đi ra ngoài, hắn quay đầu nhìn thật lâu vào cánh cửa đang đóng chặt.
Vừa mới đi xuống dưới, chân Allen liền mềm nhũn. Hắn vịn vào tường, vẻ mặt đau đớn. Peter đi nhanh tới đó rồi đỡ hắn lên xe, “Anh thật đúng là, đã thành ra thế này rồi mà vẫn còn từ xa chạy tới đây chỉ để xem người ta có bình an vô sự hay không. Allen, nói anh là thằng điên là đã xem trọng anh lắm rồi.” Như thế này sao gọi là điên được, phải gọi là một kẻ ngốc si tình mới đúng.
Trán Allen đổ đầy mồ hôi, ngay cả gân xanh trên cổ cũng nổi lên rõ rệt. Hắn dùng sức đấm mạnh vào hai chân, Peter thấy thế thì vội vàng kéo tay hắn ra, “Anh điên rồi hả, bây giờ chân của anh rất yếu, nếu như anh đánh gãy nó tôi cũng không chữa nổi nó đâu.”
Allen nghiến răng, từng đợt đau đớn xâm nhập vào thần kinh khiến lý trí hắn dần dần tan rã, buộc hắn phải rít lên một chữ qua kẽ răng: “Tiêm.”
“Không được, Allen, tác dụng của thuốc giảm đau với anh đã càng ngày càng yếu, bây giờ chỉ có thể dựa vào ý chí của anh để chịu đựng thôi.” Peter bất đắc dĩ nói, chỉ cần thuốc giảm đau còn một chút tác dụng với Allen thôi thì anh ta đã cho hắn dùng rồi. Nhưng bây giờ cơ thể của Allen đã có biểu hiện kháng thuốc giảm đau, hoàn toàn không còn tác dụng gì nữa.
Allen nghiến chặt răng. Để tránh cho hắn cắn phải đầu lưỡi, Peter đặt một miếng vải vào miệng hắn. Allen gầm gừ hệt như dã thú đang chờ cơn đau đớn qua đi. Peter đành phải khống chế hai tay hắn thật chặt, để hắn không tự làm mình bị thương.
Chẳng biết qua bao lâu, Allen mới an tĩnh trở lại. Peter buông hắn ra, thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới vòng sang vị trí tài xế, lái xe rời khỏi Giang Tâm Nhã Uyển. Thật ra anh ta không tài nào hiểu được hành vi của Allen, rõ ràng là hắn vô cùng độc đoán, không cho phép bất cứ ai chống lại mệnh lệnh của mình, vậy mà lại hết lần này tới lần khác nhường nhịn cô gái tên Thẩm Thanh Lan kia.
***
“Ông Hàn, ông không thể vào đó.” Mới sáng sớm, trước cửa văn phòng Tổng Giám đốc của tập đoàn Hàn thị đã truyền đến tiếng ầm ĩ.
Hàn Chính Sơn đẩy tay thư ký ra, “Cậu tránh ra cho tôi, tôi đến tìm Hàn Dịch, cậu bảo nó bò ra đây cho tôi.”
“Tổng Giám đốc Hàn đang họp, mời ông tới phòng nghỉ chờ anh ấy một lát, được không?” Thư ký đứng chắn ngoài cửa, không cho ông ta đi vào.
Hàn Chính Sơn nổi giận đùng đùng, “Nếu không có ở đây thì tôi đến phòng làm việc của nó chờ nó.”
Thư ký lại tiếp tục cản ông ta, “Ông Hàn, Tổng giám đốc không ở đây, bất cứ ai cũng không được vào văn phòng của anh ấy.”
“Tôi là ba nó, sao tôi không thể vào phòng làm việc của nó? Cậu tránh ra cho tôi.”
Thư ký tỏ vẻ khó xử, Hàn Chính Sơn đúng là ba của Hàn Dịch. Nhưng ở đây là tập đoàn Hàn thị, lại còn là văn phòng Tổng Giám đốc của Hàn Dịch, bên trong có rất nhiều văn kiện cơ mật, nếu không cẩn thận làm mất hoặc bị tiết lộ ra bên ngoài, vậy ai sẽ chịu trách nhiệm?
Thư ký cười mỉm, đứng trước mặt Hàn Chính Sơn, không chịu nhường đường, “Thưa ông, ông vẫn nên về phòng khách chờ Tổng Giám đốc Hàn đi ạ. Tổng Giám đốc cũng sắp họp xong rồi.”
“Nếu tôi cứ nhất quyết phải vào đó thì sao?”
“Ông Hàn, ông đừng làm khó chúng tôi. Tôi chỉ là một nhân viên quèn thôi ạ.”
Hàn Chính Sơn thấy thái độ khôn khéo của thư ký, đang muốn tức giận thì sau lưng chợt truyền đến giọng nói châm trọc của Hàn Dịch, “Xem kìa, mới sáng sớm mà ba đã chơi trò ra oai gì đấy?”
Hàn Chính Sơn quay người lại, liền thấy Hàn Dịch cười như không nhìn ông ta. Cơn giận của Hàn Chính Sơn lập tức bộc phát, ông ta chỉ tay vào mặt Hàn Dịch, “Hàn Dịch, đồ bất hiếu này, ngay cả ba của mình mà cũng tính toán.”
Mấy vị lãnh đạo cấp cao của công ty đang theo sau Hàn Dịch, bây giờ lại quay sang nhìn nhau, rồi đều đồng loạt cúi đầu xuống, xem như mình không tồn tại. Bọn họ không được xen vào việc nhà của ông chủ, thậm chí đến cả hóng hớt còn chẳng dám.
Vẻ mặt của Hàn Dịch vẫn không thay đổi, anh phất tay, “Mọi người về làm việc trước đi, nhanh chóng triển khai phương án mới thảo luận trong cuộc họp hôm nay.”
Mấy vị lãnh đạo như được ân xá, gật đầu rồi vội vàng rời đi.
“Khoan đi đã.” Hàn Chính Sơn gọi bọn họ lại, “Hàn Dịch, mày đã dám làm mà còn sợ người ta biết hả? Bây giờ tao đây còn muốn để bọn họ đánh giá thử xem rốt cuộc phẩm chất của Tổng Giám đốc tập đoàn Hàn thị của bọn họ là như thế nào.”
Ai ngờ khi nghe những lời này, mấy vị lãnh đạo kia càng đi nhanh hơn, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng người đâu nữa, ngay cả thư ký cũng trở về làm việc. Trước cửa phòng họp chỉ còn lại Hàn Dịch và Hàn Chính Sơn.
Hàn Dịch nhíu mày hỏi ông ta, “Không phải muốn đi vào sao?”
Hàn Chính Sơn hừ lạnh đẩy cửa vào văn phòng rồi đi vào. Ông ta nhìn cách bài trí xa xỉ trong văn phòng, trong mắt liền hiện lên vẻ khát vọng, đáy lòng lại càng hận người cha đã qua đời hơn. Nếu không phải tại ông già cố chấp đó thì vị trí này đã là của ông ta.
Hàn Dịch đi đến ngồi xúng ghế dựa của mình, bắt chéo chân, “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì.”
Hàn Chính Sơn lạnh lùng nói: “Cổ phần của tao là do mày sai người thu mua?”
“Đúng.” Hàn Dịch sảng khoái thừa nhận.
Mặt Hàn Chính Sơn xanh mét, “Hàn Dịch, tao là ba mày, không ngờ mày lại tính kế tao như thế!”
Hàn Dịch duỗi một ngón tay ra lắc lắc, “Không không không. Người ba vĩ đại của tôi ạ, có một chuyện tôi nhất định phải sửa lại một chút, là do ông tính toán tôi trước. Tôi làm vậy chỉ có thể gọi là phòng vệ chính đáng mà thôi.”
“Chỉ vì một đứa con gái mà mày dám tính toán với ba ruột mày. Hàn Dịch, mày giỏi lắm!”
Hàn Dịch mỉm cười, “Lúc trước ông có thể vì một người phụ nữ mà khiến mẹ tôi chết ấm ức như thế. Tôi là con của ông, đương nhiên phải con hơn cha thì nhà mới có phúc được.”
“Mày. . . Mày. . .” Hàn Chính Sơn chỉ vào Hàn Dịch, cứ “mày mày” nửa ngày mà vẫn không thể nói thêm được chữ nào. Ông ta là người đuối lý trong chuyện này, mẹ Hàn Dịch qua đời thật sự không nằm trong dự đoán của ông ta.
“Hơn nữa, cổ phần là do chính tay ông bán, chứ đâu phải do tôi ép.” Hàn Dịch còn bồi thêm.
Nói đến chuyện này Hàn Chính Sơn càng tức giận hơn, “Nếu không phải mày cho người gài bẫy tao thì sao tao có thể bán cổ phần đi được?”
Vẻ mặt Hàn Dịch nguội lạnh, “Tôi đã từng nói ông đừng có động vào Vu Hiểu Huyên, nhưng ông lại cho phép Hạ Phỉ dùng tiền sỉ nhục cô ấy, tôi còn rất muốn biết rốt cuộc ông có bao nhiêu tiền để sỉ nhục người ta đấy. Bây giờ thấy rồi, cũng chỉ có như thế mà thôi.”
Sắc mặt Hàn Chính Sơn tái xanh, “Được, được lắm, mày quả nhiên là con trai ngoan của tao, đủ thâm độc.”
“Vẫn còn kém ông.” Hàn Dịch cười tủm tỉm.
“Bớt nhiều lời đi, trả cổ phần lại cho tao.”
Hàn Dịch ra vẻ ngạc nhiên nhìn ông ta, “Ông vừa nói gì? Tôi nghe không rõ.”
Hàn Chính Sơn lặp lại lần nữa, “Trả cổ phần của tao lại cho tao.”
“Ha ha. Ba, ông đến đây để nói đùa với tôi hả? Đồ đã bán đi mà còn muốn người khác trả lại.” Nói xong, Hàn Dịch thu hồi nét mặt tươi cười, ra chiều nghiêm túc suy nghĩ nhìn Hàn Chính Sơn, “Có điều, ông muốn lấy lại số cổ phần đó cũng không phải là không thể.” “Điều kiện gì?”
“Đuổi ả đàn bà ở nhà đi, tôi có thể cho ông 3% cổ phần.”
Mặt Hàn Chính Sơn cứng đờ, “Hạ Phỉ là vợ tao, là nữ chủ nhân của nhà họ Hàn.”
“Vậy thì không còn cách nào khác rồi, trên đời này làm gì có chuyện không cần nỗ lực mà vẫn có thể đạt được thứ mình muốn.” Nói rồi ánh mắt Hàn Dịch lạnh lẽo, “Tôi chỉ thừa nhận mẹ tôi và vợ tôi là nữ chủ nhân của nhà họ Hàn, còn Hạ Phỉ kia là cái thứ gì.”
“Hàn Dịch, mày nhất định phải tuyệt tình như thế sao?” Sắc mặt Hàn Chính Sơn u ám.
Hàn Dịch cười nhạo, “Còn thua ba nhiều.”
Lúc trước, khi ông nội vừa mới mất, anh tiếp nhận công ty thì Hàn Chính Sơn đã hợp tác với cổ đông và ban quản trị để chèn ép anh rời khỏi công ty, thủ đoạn đó còn thâm độc hơn anh nhiều.
Hàn Chính Sơn im lặng nhìn Hàn Dịch, thấy anh không hề có ý thay đổi quyết định thì đành rời đi. Đứa con trai này, xem như hoàn toàn nuôi vô ích rồi, nuôi nó còn không bằng nuôi một con chó, ít nhất chó còn biết quẫy đuôi lúc chủ nhân trở về, còn Hàn Dịch thì đúng là một kẻ vong ân phụ nghĩa, nuôi phí công.
Hàn Chính Sơn lần đầu tiên chợt nghĩ, nếu Hàn Dịch chết rồi thì tất cả đều sẽ khác.
Hàn Dịch thấy Hàn Chính Sơn đi rồi thì vẻ mặt liền trở nên vô cảm. Anh kéo ngăn bàn ra, bên trong đó có một phong thư, đựng một xấp ảnh chụp. Tất cả đều là ảnh thân mật của Hạ Phỉ và một người đàn ông khác. Anh xem từng bức một, khóe miệng nhếch thành nụ cười lạnh lùng.
Sau khi về nhà, Hàn Chính Sơn nổi đóa đập phá một trận. Hạ Phỉ hỏi thế nào ông ta cũng không chịu nói. Từ trước đến nay ông ta chưa bao giờ nói cho Hạ Phỉ biết mấy chuyện liên quan đến cổ phần, bây giờ cũng thế.
***
Vu Hiểu Huyên ngán ngẩm nhìn Hạ Phỉ lại đến tìm mình.
“Bà Hàn, bà có việc gì?”
“Tôi thật sự không ngờ lòng dạ cô Vu lại sâu như thế.”
Vu Hiểu Huyên nghe vậy liền hiểu rõ Hạ Phỉ muốn ám chỉ điều gì, bèn mỉm cười, “Tôi chỉ là không thích giấu Hàn Dịch thôi mà, dù là vợ chồng hay là người yêu thì vẫn nên thẳng thắn với nhau. Bà thấy có đúng không, bà Hàn?”
Hạ Phỉ nghiến răng, đúng cái rắm ấy! Vì chuyện này mà Hàn Dịch đã cắt mất tiền sinh hoạt của cô ta và Hàn Chính Sơn. Lý do chính là nếu bọn họ đã có tiền để sỉ nhục Vu Hiểu Huyên, vậy chắc tiền trong tay cũng không ít, nếu thế thì chút tiền sinh hoạt kia cũng dư thừa, vậy nên không cho nữa.
“Cô cho rằng cô bám được Hàn Dịch thì không cần lo lắng gì hả? Có bước chân được vào nhà họ Hàn hay không cũng không phải do cô quyết định.”
Vu Hiểu Huyên thờ ơ mỉm cười, chợt nhìn ra sau lưng Hạ Phỉ, “Không sao cả, tôi không bước chân vào nhà họ Hàn được thì để Hàn Dịch ở rể nhà họ Vu tôi là được rồi.”
“Ha ha, cô nằm mơ à!”
“Có phải nằm mơ hay không thì cứ hỏi anh ấy là biết thôi. Hàn Dịch, anh thấy đề nghị của em thế nào?”
Hạ Phỉ giật mình, vô thức quay người lại liền nhìn thấy Hàn Dịch khoanh tay đứng dựa vào tường, chẳng biết đã đến bao lâu rồi.
Hàn Dịch nghe thấy Vu Hiểu Huyên hỏi mình thì mỉm cười gật đầu, “Anh cảm thấy đề nghị này không tệ. Không hổ là vợ anh, thật thông minh.”
Vu Hiểu Huyên trừng anh, cô còn chưa đồng ý kết hôn với anh đấy, ai là vợ của anh cơ chứ!
Hàn Dịch cười tít mắt, bây giờ không đồng ý thì sau này nhất định cũng sẽ đồng ý, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi!
Đúng là không biết xấu hổ, Vu Hiểu Huyên trợn mắt, cũng không thèm để ý đến Hạ Phỉ nữa mà xoay người bỏ đi.
Hạ Phỉ bắt gặp ánh mắt của Hàn Dịch thì da đầu run lên, cười khan, “Hàn Dịch, sao con lại tới đây?”
“Câu này tôi phải hỏi bà mới đúng.”
“Đúng lúc dì đi dạo phố ở gần đây, chợt nhớ ra cô Vu cũng ở đây nên mới đến thăm cô ấy.” Hạ Phỉ mất tự nhiên nói.
“Tốt nhất là như vậy. Tuyệt đối đừng nên có ý đồ khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi. Con người tôi không có lòng kiên nhẫn lắm đâu. Lần này tôi có thể nhịn, nhưng nếu lại có lần sau thì bà chỉ có thể tự cầu phúc cho mình thôi.” Nói rồi, Hàn Dịch ẩn ý nhìn Hạ Phỉ, sau đó mới đuổi theo Vu Hiểu Huyên. Anh muốn tìm Vu Hiểu Huyên ăn cơm chứ không rảnh ở đây tán dóc với cô ta.
Vẻ mặt Hạ Phỉ rất khó coi, nhưng lại không có cách nào để đối phó với Hàn Dịch. Ai giữ tiền thì lời nói của người đó có trọng lượng hơn cả, lời này càng chính xác ở nhà họ Hàn.
“Cái bà mẹ kế này của anh thật đáng ghét mà.” Nhìn thấy Hàn Dịch, Vu Hiểu Huyên nhịn không được mà lẩm bẩm, tìm một lần đã đành rồi, bây giờ còn tìm đến lần thứ hai.
“Về sau em nhìn thấy bà ta thì không cần để ý. Nếu bà ta lại dám đến gây phiền phức cho em thì em hãy phát huy bản tính đanh đá của mình đi.”
Vu Hiểu Huyên liếc xéo anh, “Nói ai đanh đá hả?”
“Anh nói một cô nhân viên của công ty mình, mới lúc nãy đi ra anh nhìn thấy cô ấy và chồng cãi nhau, cô ấy còn nhéo tai nhéo mặt người ta nữa chứ.” Hàn Dịch nghiêm túc nói.
Vu Hiểu Huyên hài lòng. Sau đó thì đi ăn cơm trưa cùng Hàn Dịch, cảnh này lại bị paparazzi chụp được. Vốn scandal lần trước còn chưa hạ nhiệt, bây giờ lại có bằng chứng mới, lại còn có ảnh Hàn Dịch và Vu Hiểu Huyên cùng nhau về nhà, liền có nghi vấn hai người ở chung.
Tin tức này vừa lan ra, Vu Hiểu Huyên lại lên hot search. Linda đang xem báo giải trí trong phòng trang điểm bèn nhìn vào bóng của Vu Hiểu Huyên trong gương, nói với giọng đùa cợt, “Coi như cũng không cần lo em hết hot rồi.”
Vu Hiểu Huyên thấy Linda đang xem tin tức, cô còn tưởng mình sẽ bị mắng, ai nghờ Linda lại nói thế.
“Chị Linda, chuyện này chúng ta không làm sáng tỏ sao?” Trợ lý nhỏ giọng hỏi.
“Vốn dĩ là sự thật thì cần gì phải làm sáng tỏ. Hiểu Huyên, lát nữa em đăng lên Weibo, thẳng thắn thừa nhận chuyện tình cảm của mình đi.” Linda nói.
Vu Hiểu Huyên ngẩng đầu nhìn chị ấy, “Chị Linda?”
“Trước đó giấu giếm là vì tránh để người ta nói em dựa vào địa vị của Tổng Giám đốc Hàn, nhưng bây giờ thì không cần thiết phải giấu nữa rồi. Nếu có thể thì bảo Tổng Giám đốc Hàn phối hợp với em một chút.”
Vu Hiểu Huyên cũng biết Linda muốn tốt cho cô nên cũng không phản đối, “Vâng, em biết rồi.”
Lúc định gửi tin nhắn cho Hàn Dịch, tiện tay ấn mở Weibo, cô lại nhìn thấy Hàn Dịch đăng status mới: “Chào mọi người, để tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là bạn gái của tôi, @Vu Hiểu Huyên.” Kèm theo bài đăng là một bức ảnh Vu Hiểu Huyên đang nằm ngủ ngon lành trên Tatami(*).
(*) Tatami: (kanji: 畳) là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) có phần lõi được làm từ rơm khô đan ép chặt với nhau được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản.
Khóe miệng Vu Hiểu Huyên nhếch lên, đây có được coi là thần giao cách cảm không?
Linda cũng nhìn thấy status này, liền cong môi lên. Hàn Dịch thật sự đối xử với Vu Hiểu Huyên rất tốt. Chưa cần biết tương lai như thế nào, nhưng ít nhất thì bây giờ vẫn luôn quan tâm cô ấy từng li từng tí.
Sau đó Vu Hiểu Huyên chia sẻ status trên Weibo của Hàn Dịch, không nói thêm gì cả, chỉ để ba hình trái tim.
Chỉ trong chớp mắt, Weibo cứ như nổ tung lên. Tuy Hàn Dịch không phải minh tinh nhưng dù gì cũng là Tổng Giám đốc tập đoàn Hàn thị. Tuổi trẻ, nhiều tiền lại đẹp trai, nên dĩ nhiên có không ít fans. Status này vừa được đăng lên thì đã lập tức có hơn nghìn bình luận. Mặc dù có một vài người nói Vu Hiểu Huyên không xứng với Hàn Dịch, nhưng đa số đều là chúc phúc. Tuy vậy, cũng có mấy người để lại bình luận bên dưới với nội dung ‘để xem lần này Hàn Dịch và cô người yêu này có thể duy trì được bao lâu’.
Lúc Vu Hiểu Huyên nhìn thấy mấy bình luận đó thì vừa tức vừa buồn cười. Lúc về nhà, cô ấy còn cố ý nấu bữa tối cho Hàn Dịch. Đến lúc anh về, thấy cô xuống bếp thì rất ngạc nhiên.
“Em nấu món gì đó?”
Vu Hiểu Huyên bê đồ ăn lên, có tất cả ba đĩa. Hàn Dịch nhìn ba đĩa đều đựng đồ ăn giống nhau như đúc thì không biết nên nói gì, “Thế thôi ư?”
Vu Hiểu Huyên cười tủm tỉm, ăn một thìa cơm, “Có măng xào thịt rồi mà còn chưa đủ à? Anh còn muốn ăn gì nữa?”
Hàn Dịch chỉ cảm thấy nụ cười của Vu Hiểu Huyên đem lại cảm giác lạnh cả sống lưng, bèn cười hì hì rồi gắp một miếng măng xào thịt, “Sao thế được, có món này là đủ rồi, anh thích ăn măng xào thịt nhất.”
Vu Hiểu Huyên rất hào lòng với dáng vẻ biết điều của Hàn Dịch, bèn gắp một đũa đồ ăn bỏ vào bát của anh, dịu dàng nói: “Nếu đã thích thì ăn nhiều một chút.”
Hàn Dịch cũng mỉm cười dịu dàng, trong đôi mắt hoa đào tràn đầy tình ý, “Vợ của anh hiền lành quá làm anh rất cảm động “
***
“Phì. . .” Phương Đồng ở nước ngoài, nhìn thấy status này liền phun hết cơm ra. Lý Bác Minh ngồi đối diện thì câm nín nhìn cô, sau đó mới đưa cho cô một tờ khăn giấy.
Phương Đồng nhận lấy, vội lau miệng, “Ngại quá ngại quá, tại em hơi xúc động.” Lý Bác Minh mỉm cười bất đắc dĩ, “Sao đến ăn cơm cũng giống trẻ con như vậy.”
Phương Đồng cười gượng, vừa rồi là do cô quá ngạc nhiên thôi mà. Nhưng nghĩ lại mấy vụ ồn ào gần đây, cô liền hiểu Hàn Dịch làm vậy là vì muốn bảo vệ Vu Hiểu Huyên.
“Chiều nay anh bay rồi à?” Phương Đồng để điện thoại xuống, hỏi Lý Bác Minh đang ngồi đối diện.
Lý Bác Minh gật đầu, “Có gì muốn anh mang về cho chú dì không?”
“Anh nhắc em mới nhớ là có, lần trước em có mua cho mẹ một cái máy mát xa vai gáy, anh mang về giúp em nhé.”
Lý Bác Minh vui vẻ đồng ý.
Lý Bác Minh sang nước M công tác, đã tới đây rồi nên bèn hẹn Phương Đồng cùng ăn cơm. Có thể gặp được bạn ở nơi đất khách quê người thế này, Phương Đồng tất nhiên là rất vui.
Sau khi chia tay Đinh Minh Huy, tinh thần của cô rất sa sút. Trong thời gian đó, Lý Bác Minh thường xuyên lấy cớ đến tìm cô. Cô biết anh đang lo lắng cho mình. Tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng Phương Đồng lại rất cảm kích.
Nhưng bây giờ cô không thể đón nhận anh, ít nhất là bây giờ không thể. Vì vậy cô mới lựa chọn ra nước ngoài học tập, cũng lấy đó là cái cớ để tránh né anh. Lý Bác Minh cũng chỉ đành tôn trọng quyết định của cô.
Chỗ ở bây giờ của Phương Đồng là do công ty sắp xếp, ngoại trừ cô ra còn có hai người cùng qua đây học, nhưng hôm nay hai người đó không ở nhà, nên lúc Lý Bác Minh đến thì chỉ có một mình cô.
Lần đầu tiên Lý Bác Minh đến chỗ ở của Phương Đồng. Anh quan sát căn phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, trên mặt bàn và giá sách có bày mấy món đồ trang trí xinh xắn, cả căn phòng lộ vẻ ấm áp của con gái.
“Em còn giữ cái này à?” Lý Bác Minh cầm một quả cầu thủy tinh trên bàn lên, khẽ hỏi.
Sắc mặt Phương Đồng hơi ngượng ngùng, quả cầu thủy tinh đó là Lý Bác Minh tặng cho cô trước khi anh ra nước ngoài du học. Lúc cô thu dọn hành lý thì nhìn thấy, nên tiện tay bỏ vào hành lý rồi mang theo.
“Vâng, em nhớ anh đã tặng em nhân dịp sinh nhật mười bảy tuổi của anh. Đây chính là biểu tượng cho tình bạn giữa hai chúng ta, nên em phải giữ gìn thật cẩn thận.” Lời giải thích này hơi gượng ép.
Lý Bác Minh mỉm cười, đặt quả cầu thủy tinh xuống.
“Em có viết cách dùng ở bên trong, anh chỉ cần đưa cho mẹ em là được rồi.”
Lý Bác Minh nhận lấy, rồi bỏ vào trong va li.
Lúc hai người đi ra lại trùng hợp gặp hai bạn cùng phòng của Phương Đồng. Lý Bác Minh không để cô tiễn nữa, sau khi xuống lầu thì đón xe đến sân bay. Lúc Phương Đồng trở về phòng, hai người bạn kia đang ngồi ở phòng khách.
“Phương Đồng, người vừa rồi là bạn trai của cậu hả? Đẹp trai quá đi mất!” Một cô bạn cùng phòng cười híp mắt nói.
Phương Đồng mỉm cười, “Anh ấy không phải bạn trai tớ, bọn tớ chỉ là bạn bè bình thường thôi. Đúng lúc anh ấy qua nước M công tác nên tớ nhờ anh ấy mang một ít đồ về cho mẹ tớ.”
Người bạn vừa hỏi nghe vậy liền sáng bừng mắt, “Vậy anh ấy có bạn gái chưa? Cậu thấy tớ thế nào?”
Phương Đồng cười cười, “Hình như anh ấy có người trong lòng rồi.”
Cô bạn cùng phòng thất vọng thở dài, “Haizz, đàn ông tốt đều là của người khác, đến bao giờ tớ mới có thể gặp được nửa kia của tớ đây!”
Phương Đồng mỉm cười, không tiếp lời.
Ngày 25 tháng 6, Phương Đồng tan học về nhà thì nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh quốc tế, mở ra xem thì thấy một tấm thiệp mời đỏ thẫm.
Ánh mắt Phương Đồng thoáng thay đổi, cô mở thiệp mời ra, nhìn thấy ảnh chụp và tên in trên tấm thiệp thì vẻ mặt lập tức trở nên tái nhợt. Bạn cùng phòng thấy vậy, khó hiểu nhìn cô, “Phương Đồng, cậu sao vậy?”
Phương Đồng lắc đầu, “Tớ đột nhiên cảm thấy hơi mệt, tớ đi ngủ trước đây, tối nay tớ không ăn cơm đâu.” Nói xong, cô liền đi vào phòng ngủ, khóa cửa phòng lại rồi buông mình xuống giường. Trong tay cô còn cầm tấm thiệp mời đám cưới kia, trên thiệp in rõ tên và ảnh chụp của Đinh Minh Huy cùng với Lưu Tuệ, thời gian kết hôn là ngày 30 tháng 6, còn cách hôm nay năm ngày.
Phương Đồng vùi đầu vào chăn, hít một hơi thật sâu, cố kìm nén nước mắt của mình lại.
***
Sáng sớm, Thẩm Thanh Lan vừa dậy đã bắt đầu quét dọn vệ sinh trong nhà từ trong ra ngoài, sạch sẽ đến từng ngóc ngách. Từ sau khi Allen tới đây, cô liền đổi khóa cửa trong nhà, thậm chí còn kiểm tra mỗi một góc trong nhà, đề phòng hắn đã động tay động chân, ngay cả ghế sô pha hắn ngồi cô cũng đổi luôn.
Lúc Phó Hoành Dật về, lấy chìa khoá ra mở cửa thì lại phát hiện không mở được. Thẩm Thanh Lan nghe thấy tiếng động từ bên ngoài, bèn đi ra mở cửa, quả nhiên liền thấy anh.
“Sao lại thay khóa?” Phó Hoành Dật hỏi cô.
“Ân Hi nói loại khóa này có thể phòng trộm, em thấy không tệ nên liền đổi.” Thẩm Thanh Lan giải thích, cũng không kể với anh rằng Allen đã từng tới đây. Cô đưa một chiếc chìa khóa cho Phó Hoành Dật, “Đây là chìa khoá mới.”
Phó Hoành Dật nhận lấy, móc chìa khoá vào chùm chìa khóa của mình. Thẩm Thanh Lan thấy anh chú ý tới sô pha trong nhà, bèn nói: “Hôm đó đi xem đồ nội thất với Ân Hi thì thấy bộ ghế sô pha này, em thấy rất thích nên đã mua về, anh thấy thế nào?”
Phó Hoành Dật ngắm nhìn kỹ, thậm chí còn ngồi lên thử, sau đó mới gật đầu, không hề nghi ngờ, “Rất êm.”
Buổi tối, hai người về nhà họ Thẩm ăn cơm. Phó lão gia vẫn đang đi nghỉ dưỡng chưa về.
Lúc bọn họ về nhà thì lại gặp cả nhà Thẩm Nhượng. Sắc mặt Thẩm Nhượng hình như tái nhợt hơn trước, người cũng gầy đi nhiều. Trong suốt khoảng thời gian này, vì chồng bị bệnh, Lư Nhã Cầm luôn ở bên cạnh quan tâm chăm sóc nên cũng tiều tụy đi phần nào. Thẩm Thanh Lan chào hỏi bọn họ, rồi ngồi xuống bên cạnh lão gia, “Ông nội.”
Thẩm lão gia nhìn thấy Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật về thì rất vui. Sở Vân Dung từ trong phòng bếp đi ra, thấy cô thì liền hỏi: “Thanh Lan, trưa nay mẹ nấu xương sườn, con muốn ăn kiểu nướng tỏi hay kho tàu?”
Thẩm Thanh Lan thấy Sở Vân Dung, nghĩ tới tay nghề nấu ăn của bà thì ngập ngừng hỏi, “Chị Tống đâu ạ?”
Sở Vân Dung lập tức hiểu ý cô, vẻ mặt hơi xấu hổ, “Mẹ nhờ chị Tống giúp.”
Thẩm Thanh Lan nghe vậy liền yên tâm, cô chọn món xương sườn nướng tỏi vì cô nhớ Phó Hoành Dật thích ăn món này.
Phó Hoành Dật nghe thấy thế liền mỉm cười nhìn cô.
“Gần đây sức khỏe chú hai thế nào rồi ạ?” Phó Hoành Dật chủ động hỏi thăm.
Thẩm Nhượng cười nói: “Vẫn thế. Lần này ghé thăm ông nội cháu một chút rồi buổi chiều sẽ đến bệnh viện.”
“Bác sĩ nói thế nào vậy? Cháu có quen một chuyên gia ung bướu, hay để cháu liên lạc giúp chú hai.”
“Không cần đâu, chú gặp bác sĩ còn ít sao? Tìm gặp mấy chuyên gia thì đều kết luận giống nhau, không phải làm kiểm tra nhiều một chút thì là uống thuốc nhiều một chút. Sức khỏe của chú thế nào thì chú tự biết. Khoảng thời gian cuối đời này, chú chỉ muốn ở cùng người nhà nhiều hơn thôi.”
Nụ cười trên mặt Thẩm lão gia liền biến mất. Thời gian gần đây, Thẩm Nhượng thường xuyên đến Đại Viện, Thẩm lão gia cũng có thể đoán ra một hai phần nguyên do. Lần này Phó lão gia ra ngoài nghỉ dưỡng, trong lòng ông còn rất biết ơn sự cảm thông của ông bạn già.
Nhìn thấy con trai càng ngày càng suy yếu, trong lòng Thẩm lão gia cũng rất khó chịu. Tuy ông vẫn trách cứ chuyện Thẩm Nhượng gây ra năm đó, nhưng bây giờ người cũng sắp chết, nỗi bất mãn trong lòng cũng bị nỗi đau vì con trai sắp rời xa mình làm phai nhạt đi rất nhiều.
“Được rồi, chuyển về nhà ở từ hôm nay đi.” Thẩm lão gia thở dài nói.
Đôi mắt Thẩm Nhượng sáng lên, nhìn về phía Thẩm lão gia, “Ba.”
“Cảm ơn ông nội.” Thẩm Quân Trạch vội lên tiếng.
Lúc này Thẩm Thanh Lan mới chú ý đến cậu ta, nhận ra Thẩm Quân Trạch vẫn luôn im lặng không lên tiếng từ nãy giờ, chắc là vì đã biết được tình hình của ba mình. Trông Thẩm Quân Trạch cũng thay đổi rất nhiều, lúc mới gặp thì thấy cậu ta ương ngạnh, phách lối, khiến Thẩm Thanh Lan muốn dạy dỗ cậu ta một trận. Nhưng còn bây giờ, cả người Thẩm Quân Trạch đều toát lên vẻ đau thương và chán chường.
Lư Nhã Cầm như già đi cả mười tuổi, nghe thấy lời nói của Thẩm lão gia thì nhìn ông với ánh mắt vô cùng cảm kích. Tâm nguyện của chồng bà chỉ đơn giản như thế, lão gia đã đồng ý hoàn thành tâm nguyện này của Thẩm Nhượng, người làm vợ như bà đương nhiên rất biết ơn.
Lúc ăn tối, Thẩm Thanh Lan ngồi bên cạnh Thẩm lão gia, thấy trong bát của ông vẫn còn nhiều cơm thì biết tâm trạng ông không tốt, bèn múc một bát canh rồi đặt xuống trước mặt ông, “Ông nội, canh tối nay rất ngon, ông nếm thử đi.”
Thẩm lão gia cười cười, không từ chối lòng tốt của cháu gái. Cơm nước xong xuôi, Thẩm Thanh Lan nháy mắt với Phó Hoành Dật, anh liền gật đầu, đưa ông nội đến thư phòng đánh cờ.
Vì cả nhà Thẩm Nhượng sẽ về đây ở nên vừa ăn cơm xong, Sở Vân Dung liền vội vàng đi chuẩn bị phòng cho bọn họ.
Trong phòng khách chỉ còn lại Thẩm Thanh Lan và gia đình Thẩm Nhượng. Hai ngày trước, Thẩm Quân Dục đã đến thành phố Hải để gặp cha mẹ Ôn Hề Dao, cũng coi như là lần đầu tiên gặp mặt phụ huynh.
“Chú hai, có phải chú có lời muốn nói với cháu không?” Thẩm Thanh Lan chủ động lên tiếng trước. Lúc ăn cơm, Thẩm Nhượng thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô, tuy ánh mắt rất khó hiểu nhưng cô vẫn nhận ra.
“Đưa đồ cho Thanh Lan đi.” Thẩm Nhượng quay đầu nói với Lư Nhã Cầm.
Lư Nhã Cầm lấy một xấp văn kiện từ trong túi ra đưa cho Thẩm Thanh Lan, là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
“Đây là 5% cổ phần công ty chú, xem như là quà cưới của chú hai tặng cháu. Chú không thể tham dự hôn lễ nên tặng quà cho cháu trước, cháu nhận lấy đi.” Thẩm Nhượng thân thiết nói.
Thẩm Thanh Lan đặt văn kiện xuống bàn trà, “Chú hai, tấm lòng của chú cháu xin nhận, nhưng phần quà này thì cháu xin phép từ chối. Chú hãy để lại nó cho thím hai và Thẩm Quân Trạch, hai người họ cần mấy thứ này hơn cháu.”
Thẩm Nhượng mỉm cười, “Phần của hai mẹ con dĩ nhiên chú đã chuẩn bị xong rồi, đây là phần của chú để lại cho cháu và Quân Dục. Cổ phần công ty cũng không nhiều lắm, mỗi người các cháu có 5% cổ phần. Đây là tấm lòng của chú hai, hai cháu đừng chê.”
“Chú hai, cháu không thiếu mấy thứ này.” Thẩm Thanh Lan nói, trong tay cô giữ không ít cổ phần, nào là tập đoàn Quân Lan, Mị Sắc, Thánh Huyên. Ngoài ra còn cộng thêm lợi nhuận từ tiệm trà, tài sản của cô nắm giữ có khi còn gấp nhiều lần so với Thẩm Nhượng.
“Chú hai biết cháu không thiếu mấy thứ này, nên chỉ tặng một phần quà nhỏ như vậy thôi. Hơn nữa, chú hai cũng có chuyện muốn nhờ cháu. Từ bé Quân Trạch đã bị chú và mẹ nó chiều hư, nên tính tình không được tốt, mẹ nó thì mềm lòng, không thể quản được nó. Sau này nếu chú đi rồi, hy vọng cháu hãy nể mặt chú hai, quan tâm đến hai mẹ con bọn họ một chút. Nếu Quân Trạch có làm sai chỗ nào, cháu cứ việc đánh mắng thoải mái, chú thím cháu sẽ không có bất kỳ ý kiến gì.”
Thẩm Thanh Lan nhíu mày, cô không thích hành động như thể trăng trối trước khi qua đời này của chú hai. Dù biết chú ấy không còn nhiều thời gian, nhưng gửi gắm Thẩm Quân Trạch cho cô hình như không thích hợp lắm thì phải?
“Ba.” Thẩm Quân Trạch bất mãn kêu.
Thẩm Nhượng trừng cậu ta, Thẩm Quân Trạch liền ngậm miệng.
Lư Nhã Cầm vẫn im lặng nãy giờ, bà không muốn chồng nói mấy lời như vậy, nhưng bà biết ông không yên tâm về họ, đành cúi đầu lẳng lặng lau nước mắt.
Thật ra Thẩm Nhượng cũng không còn cách nào khác. Ông biết rõ Thẩm Quân Trạch có tật xấu gì. Ông luôn mong muốn nó sữa đổi, nhưng Lư Nhã Cầm quá cưng chiều con trai. Vào lúc này, ông còn có thể dạy dỗ Thẩm Quân Trạch, nhưng lúc ông đi rồi, nếu không có người quản nó thì nó sẽ gây họa mất.
Trong thời gian trở về đây, tuy không gặp cô cháu gái này thường xuyên, nhưng ông cũng hiểu rõ mấy phần. Nếu Thẩm Thanh Lan chịu để ý giúp Thẩm Quân Trạch thì tương lai sau này dù nó không đạt được thành tích nào lớn thì ít ra cũng sẽ không gây họa lớn.
Thẩm Nhượng lại bảo Lư Nhã Cầm lấy một văn kiện khác ra, “Đây là di chúc chú lập ra trước khi đi. Sau khi chú đi đi rồi, cổ phần của công ty sẽ tạm thời do cháu quản lý, cháu có thể đợi đến khi Quân Trạch kết hôn rồi giao lại cho nó, hoặc chờ đến lúc cháu cảm thấy nó có thể gánh vác được công ty thì hãy giao lại. Đi kèm với bảng di chúc này còn có một văn kiện quyền đại diện cổ phần. Chú hy vọng cháu có thể giúp chú chuyện này.”
Thẩm Nhượng rất chân thành nói, nhưng Thẩm Thanh Lan lại không đồng ý, “Chú hai, xin lỗi chú, cháu không thể đồng ý với chú được. Không giấu gì chú, trong công ty anh cháu cũng có cổ phần của cháu, nhưng cháu chưa từng tham dự vào việc quản lý công ty, cũng không thích làm việc này. Nhưng nếu như chú không yên tâm thì cháu có thể tìm một người chuyên nghiệp đến quản lý. Còn bản thân cháu, cháu rất xin lỗi.”
Thẩm Nhượng đã đoán được trước là Thẩm Thanh Lan sẽ từ chối, nhưng lại không chịu từ bỏ, “Thanh Lan, chú biết yêu cầu này là làm khó cho cháu, nhưng chú thật sự không còn cách nào khác. Tính tình Quân Trạch ngang ngược, làm việc gì cũng xốc nổi, chú thật sự không thể yên lòng giao công ty cho nó được. Chú không muốn tâm huyết cả đời của chú bị hủy trong tay nó.”
“Ba, con đâu đến nỗi hết thuốc chữa như ba nói chứ.” Thẩm Quân Trạch khó chịu.
Nhưng Thẩm Nhượng không nhìn cậu ta, “Thanh Lan, nếu cháu không thích quản lý công ty thì tìm một người chuyên nghiệp đến quản lý giúp chú cũng được. Chú chỉ mong cháu có thể giúp đỡ trông coi công ty, đừng phó mặc cho tâm huyết của chú trôi theo dòng nước.”
Nhưng cuối cùng Thẩm Thanh Lan vẫn không đồng ý, chờ Phó Hoành Dật từ trên lầu đi xuống thì liền cùng anh rời khỏi Đại Viện.
Cô kể chuyện chú hai cho Phó Hoành Dật nghe, anh nghĩ ngợi rồi nói, “Chuyện này chỉ cần em nghĩ kỹ là được rồi. Đương nhiên chú hai em đáng thương, nhưng chuyện này vừa tốn công hơn nữa còn rắc rối. Anh không muốn em lãng phí công sức vì người khác, rồi cuối cùng còn bị người ta chỉ trích là thèm khát gia sản của người ta.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, bây giờ thím hai không có ý kiến gì, nhưng lòng người khó dò, ai mà biết được sau này sẽ thế nào chứ?
/475
|