Ba ngày trước lễ cưới, Thẩm Thanh Lan phải dọn về nhà họ Thẩm ở. Mặc dù nghe nói ba ngày trước khi kết hôn cô dâu chú rể tốt nhất là không nên gặp nhau, nhưng tối đến, Phó Hoành Dật lại rất đúng giờ có mặt trong phòng cô. Thấy anh lại nhảy vào qua cửa sổ, cô chỉ biết câm nín.
“Anh không thể vào từ cửa chính à?” Người trong nhà đều mắt nhắm mắt mở, vậy mà người này vẫn cứ nghiện trèo cửa sổ.
Phó Hoành Dật mỉm cười, “Độ cao tầm này chẳng là gì với anh cả.”
Thẩm Thanh Lan cạn lời, dĩ nhiên cô biết rõ độ cao này không làm khó được Phó Hoành Dật.
Phó Hoành Dật nằm xuống bên cạnh Thẩm Thanh Lan, đưa tay đặt nhẹ lên bụng cô, ánh mắt dìu dịu, “Hôm nay con có ngoan không?”
“Có, rất ngoan.” Thẩm Thanh Lan dịu dàng trả lời, ngoại trừ ngày đầu tiên có chút triệu chứng làm cô buồn nôn dữ dội ra thì đứa bé này thật sự rất ngoan, có thai hay không cũng như nhau, à, chỉ có khác là hiện giờ cô ngủ rất nhiều.
Phó Hoành Dật ôm Thẩm Thanh Lan vào lòng, khẽ hỏi, “Ngày mai kết hôn rồi, em có hồi hộp không?”
Thẩm Thanh Lan nhìn sang Phó Hoành Dật, “Anh hồi hộp lắm à?”
Phó Hoành Dật gật đầu, rất thản nhiên thừa nhận, “Ừ, anh rất hồi hộp.”
Thẩm Thanh Lan cảm thấy thật thú vị, không ngờ Phó Hoành Dật mà cũng biết hồi hộp. Thấy ánh mắt trêu ghẹo của vợ yêu, Phó Hoành Dật hơi buồn cười, “Anh cũng là người thường mà, sắp kết hôn cùng người phụ nữ anh yêu thì hồi hộp chẳng phải là bình thường sao?”
“Bình thường, rất bình thường.” Thẩm Thanh Lan nghiêm túc gật đầu, dáng vẻ nghiêm túc này của cô lại càng làm Phó Hoành Dật hết chỗ nói. Anh nhìn cô, bất đắc dĩ lắc đầu, “Ngày mai sẽ rất bận rộn, ngủ sớm một chút đi em.”
Thẩm Thanh Lan vùi vào lòng Phó Hoành Dật rồi nhanh chóng ngủ say, thật ra nếu buổi tối Phó Hoành Dật không đến, cô sẽ ngủ không được.
Ngày hôm sau, lúc Thẩm Thanh Lan thức dậy thì đã có nhà tạo mẫu và thợ trang điểm đang chờ cô dưới phòng khách.
“Cô Thẩm thường ngày dùng loại mỹ phẩm nào dưỡng da vậy, làn da cô được chăm sóc tốt quá.” Thợ trang điểm vừa trang điểm cho Thẩm Thanh Lan vừa khen ngợi.
Hôm nay sắc mặt Thẩm Thanh Lan rất dịu dàng, không còn vẻ lạnh lùng như thường ngày nữa, “Bình thường tôi chẳng dùng loại mỹ phẩm dưỡng da nào cả.” Da của cô thật sự từ khi sinh ra đã như vậy, rất đàn hồi.
“Vậy thì cô Thẩm đúng là thật may mắn.” Thợ trang điểm cười nói. Vì Thẩm Thanh Lan co thai nên chỉ trang điểm nhẹ, ngay cả sản phẩm được dùng cũng là do Sở Vân Dung và Phó Tĩnh Đình lựa chọn cẩn thận, vì sợ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của Thẩm Thanh Lan và đứa bé.
“Được rồi, cô Thẩm, cô xem xem có hài lòng không?” Thợ trang điểm làm xong, liền hỏi ý Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan nhìn vào gương rồi gật đầu, “Thế này được rồi, cứ vậy đi, cảm ơn cô.”
“Nếu cô không có ý kiến gì nữa vậy ngày mai tôi sẽ trang điểm cho cô theo phong cách này nhé.” Người tạo mẫu và thợ trang điểm đã thấy váy cưới của Thẩm Thanh Lan, cho nên cách trang điểm cũng phải phù hớp với phong cách lễ phục ngày mai.
“Được.”
Phó Hoành Dật đi tới, Thẩm Thanh Lan liền nhìn sang hỏi, “Anh thấy sao?”
Phó Hoành Dật gật đầu chắc nịch, “Vợ anh đẹp, có trang điểm thế nào cũng đẹp cả.”
Còn có người ngoài ở đây vậy mà người này ăn nói cũng không kiêng dè gì, Thẩm Thanh Lan lén trừng anh một cái. Phó Hoành Dật tươi cười, dịu dàng nhìn lại cô, người tạo mẫu và thợ trang điểm che miệng cười khẽ, tình cảm của đôi vợ chồng trẻ này thật ngọt ngào.
Vì làn da Thẩm Thanh Lan đẹp sẵn, để tự nhiên đã rất xinh đẹp nên quá trình trang điểm rất nhanh liền xong, nhưng họ vẫn chưa rời đi ngay mà còn đang chờ Vu Hiểu Huyên và Phương Đồng.
Trong hôn lễ ngày mai, Vu Hiểu Huyên và Phương Đồng chính là phù dâu theo sau Thẩm Thanh Lan. Từ khi biết cô muốn tổ chức hôn lễ theo kiểu truyền thống thì hai người họ liền chủ động báo danh.
Vu Hiểu Huyên và Phương Đồng đều tạm hoãn công việc của mình lại, hẹn nhau hôm nay cùng đến nhà họ Thẩm bầu bạn với Thẩm Thanh Lan, sẵn tiện trang điểm thử luôn. Hay tin cô mang thai, Vu Hiểu Huyên nhìn xuống bụng cô mà cảm thấy rất thần kỳ, “Thanh Lan, trong bụng của cậu thật sự đang có baby sao?”
Thẩm Thanh Lan cười gật đầu, “Ừ, đã hai mươi mốt ngày rồi.” Thẩm Thanh Lan sờ sờ bụng mình, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
“Không ngờ trong đám bạn chúng ta, Thanh Lan lại là người kết hôn và có con sớm nhất, haizzz, ngẫm lại đúng là thật thần kỳ.” Vu Hiểu Huyên cảm thán.
Phương Đồng gật đầu đồng tình, “Thanh Lan, đến khi con của cậu ra đời, tớ muốn làm mẹ đỡ đầu.”
“Ôi, Phương Đồng, cậu thật không có đạo đức, dám cướp lời thoại của tớ.” Vu Hiểu Huyên tức giận rồi nhìn sang Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, tớ cũng muốn làm mẹ đỡ đầu, cho tớ là mẹ lớn, Phương Đồng là làm mẹ nhỏ đi.”
“Dựa vào đâu chứ?” Phương Đồng hỏi.
“Dựa vào việc tớ lớn hơn cậu ba tháng.” Vu Hiểu Huyên đắc ý nói.
Phương Đồng câm nín, quay sang lườm Vu Hiểu Huyên, nhưng cô nàng vẫn chẳng hề đoái hoài, chỉ hưng phấn nói với Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, cục cưng trong bụng cậu là con trai hay con gái vậy, để tớ chuẩn bị quà gặp mặt cho bé.”
Thẩm Thanh Lan cạn lời, “Bây giờ mới ba tuần, có thể nhìn ra cái gì chứ?”
Phương Đồng cười nhạo, “Vu Hiểu Huyên, cậu trả lại hết kiến thức sinh học cho giáo viên rồi à.”
Vu Hiểu Huyên cười ngượng, “Vừa rồi vui quá nên quên mất thôi.” Cô lại nhìn chằm chằm vào bụng Thẩm Thanh Lan, vẻ tò mò trong mắt không hề giảm đi chút nào, “Thanh Lan, tớ có thể sờ nó một cái không?”
Thẩm Thanh Lan nhìn ánh mắt tha thiết của cô rồi gật đầu. Vu Hiểu Huyên cẩn thận từng li từng tí đặt tay lên bụng cô, “Ồ, cảm giác cũng không khác trước đây tẹo nào, Thanh Lan, phải ba tháng nữa thai mới lộ rõ sao?”
Vu Hiểu Huyên xem ra vẫn chưa quên hết kiến thức sinh học giáo viên đã dạy.
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Ừ, bây giờ còn ít tháng, bác sĩ nói phải bốn năm tháng mới bắt đầu có máy thai, lúc đó có thể giao tiếp với con rồi.”
Mắt Vu Hiểu Huyên sáng lên, “Con của cậu và ngài Phó nhất định sẽ rất xinh đẹp, nếu sinh đôi thì tốt quá, tốt nhất là long phượng thai, như vậy cậu sẽ có cả con trai con gái trong một lần rồi, nghĩ thôi đã thấy vui rồi.”
Thẩm Thanh Lan buồn cười, cô nàng này quả thật có tâm hồn mơ mộng, song sinh vốn đã hiếm, thai long phượng lại càng hiếm hơn.
Vu Hiểu Huyên rút tay về, ngồi bên cạnh Thẩm Thanh Lan, ánh mắt sáng lấp lánh. Cô rất thích trẻ con, con của Thanh Lan lại càng thích hơn.
“Thanh Lan, bây giờ cậu có thai rồi, vậy ngày mai trong tiệc cưới cậu tuyệt đối không được uống rượu, chuyện uống rượu cậu cứ giao cho tớ và Phương Đồng là được, bọn tớ sẽ uống thay cậu.” Vu Hiểu Huyên vỗ ngực cam đoan.
Phương Đồng cũng hùa theo, “Đúng vậy, ngày mai bọn tớ sẽ chịu trách nhiệm đỡ rượu cho cậu.” Cô nhìn sang Vu Hiểu Huyên, “Có điều Hiểu Huyên à, cậu tuyệt đối không được uống đến say mèm như lần trước đâu, bằng không tớ sợ tiệc cưới êm đẹp của Thanh Lan sẽ bị cậu làm hỏng mất.”
Nghe vậy, Vu Hiểu Huyên thở phì phò trừng mắt với Phương Đồng, “Tớ làm gì đến nỗi đấy.” Nhưng cô biết Phương Đồng chỉ vì muốn tốt cho mình thôi, nên cũng không nói gì nữa.
“Hiểu Huyên, cậu với Hàn Dịch thế nào rồi?” Thẩm Thanh Lan hỏi, mấy ngày trước cô đã muốn hỏi thăm, nhưng cứ bận hết chuyện này đến chuyện khác, mà Vu Hiểu Huyên cũng liên tục bận rộn nên hai người không có thời gian trò chuyện với nhau.
Còn Phương Đồng sau khi về nước mới biết được chuyện của Vu Hiểu Huyên và Hàn Dịch, bây giờ nghe Thẩm Thanh Lan hỏi vậy, cô cũng nhìn sang Vu Hiểu Huyên.
Nụ cười trên mặt Vu Hiểu Huyên nhạt đi, “Tớ với anh ấy có thể có chuyện gì chứ, bọn tớ rất tốt.” Mặc dù mấy ngày nay cô không gặp mặt Hàn Dịch, nhưng vẫn để ý đến tin tức của nhà họ Hàn. Qua đoạn ghi âm kia, cô đã biết Hàn Dịch thật sự bị Hạ Phỉ gài bẫy, mục đích chính là để phá hoại tình cảm giữa cô và Hàn Dịch. Cô cũng biết mình đã hiểu lầm anh nên trong lòng đã sớm nguôi giận.
Chỉ là... không biết nghĩ đến điều gì mà Vu Hiểu Huyên chợt có vẻ buồn bã.
“Hiểu Huyên, có một số việc có thể cậu không nghĩ thông suốt được ngay, nhưng cũng không thể cứ để tâm tới mấy chuyện vụn vặt mãi được. Không ai có thể chờ ai cả đời đâu.” Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng nói.
Vẻ mặt Vu Hiểu Huyên hơi chán nản, khẽ nói, “Thanh Lan, tớ chỉ... Tớ chỉ cảm thấy tớ không có tư cách ở bên cạnh Hàn Dịch, không phải vì gia thế, cũng không phải vì tính cách, mà là vì tớ thiếu tin tưởng anh ấy. Tớ đã không yêu anh ấy như anh ấy yêu tớ, đã không hết lòng hết dạ tin tưởng anh ấy.”
Vu Hiểu Huyên nói thế làm Phương Đồng đau lòng, cô ấy ôm lấy vai Vu Hiểu Huyên, “Hiểu Huyên.”
Thẩm Thanh Lan khẽ thở dài, Hàn Dịch cứ cho là Vu Hiểu Huyên vẫn không tin mình, còn đang tức giận, chứ đâu ngờ rằng bây giờ cô ấy đang tự ti, cảm thấy mình không xứng với anh ấy, “Vu Hiểu Huyên, hạnh phúc nằm ngay trong tay chính mình, cuộc sống là phải tự trải nghiệm, giày có vừa chân hay không thì phải mang thử mới biết. Cậu cảm giác mình không xứng với Hàn Dịch, không thể hoàn toàn tin tưởng anh ấy, vậy thì sau này chỉ cần cậu yêu anh ấy nhiều hơn, học cách tin tưởng anh ấy hơn thôi.”
Vu Hiểu Huyên nhìn Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, tớ có thể làm được sao?”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Vu Hiểu Huyên mà tớ biết từ xưa đến nay đâu phải là người thiếu tự tin thế này.”
Vu Hiểu Huyên im lặng một lúc rồi từ từ mỉm cười, “Ừ, Thanh Lan cậu nói rất đúng, tớ nhất định sẽ làm được.”
Vì kích cỡ lễ phục của Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên có chút vấn đề, mấy hôm trước phải mang đi sửa, cho nên bây giờ còn chưa được gửi tới. Đến khi có lễ phục hai người mới đi thử.
“Thanh Lan, sau này tớ cũng muốn tổ chức hôn lễ kiểu truyền thống.” Vu Hiểu Huyên nhìn lễ phục trên người, hâm mộ nói.
“Lần này ngài Phó nhà cậu chi mạnh tay thật, ngay cả lễ phục của phù dâu cũng được chú trọng như vậy.” Phương Đồng nhìn lễ phục phù dâu được cắt may khéo léo công phu trên người mình thì không khỏi khen ngợi. Cô và Vu Hiểu Huyên chỉ làm phù dâu cho Thẩm Thanh Lan, vậy mà lễ phục Phó Hoành Dật chuẩn bị cho họ còn lỗng lẫy đẹp đẽ hơn cả áo cưới của cô dâu trong mấy cửa hàng đồ cưới.
Thật ra nếu biết trước Thẩm Thanh Lan mang thai thì nhà họ Thẩm và nhà họ Phó đã không tổ chức hôn lễ kiểu truyền thống rồi, lễ phục cô dâu kiểu truyền thống quá nặng nề, bọn họ lo Thẩm Thanh Lan sẽ không chịu nổi. Thậm chí khi biết Thẩm Thanh Lan mang thai, hai ông cụ còn định đổi hôn lễ thành kiểu phương Tây, nếu không phải lo không may kịp lễ phục, có lẽ bọn họ đã thật sự làm như vậy rồi.
Trang điểm thử cho Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên xong, stylist và thợ trang điểm mới rời đi, ngày mai bọn họ sẽ đến lần nữa.
Vu Hiểu Huyên và Phương Đồng thấy Thẩm Thanh Lan đã bắt đầu buồn ngủ. Biết phụ nữ có thai rất dễ buồn ngủ, nên cả hai cũng nhanh chóng ra về.
Phương Đồng vừa mới ra khỏi Đại Viện đã nhìn thấy Lý Bác Minh, “Sao anh lại tới đây?”
Lý Bác Minh mỉm cười, “Anh vừa gọi điện thoại cho cô chú, biết em đang ở đây nên tới đón em.”
Vu Hiểu Huyên nhìn thấy Lý Bác Minh, liền nhìn Phương Đồng với ánh mắt mập mờ rồi cười tủm tỉm rời đi.
Bởi vì ngày trước Phương Đồng phản kháng, nên Phó Phương Hoa đã từ bỏ ý nghĩ tác hợp cho Phương Đồng với Lý Bác Minh, thậm chí còn vô số lần nói với Phương Thừa Chí rằng cảm thấy rất tiếc vì Lý Bác Minh không thể trở thành con rể của mình.
Về sau, Phương Đồng và Đinh Minh Huy chia tay thì Phương Đồng cứ như một người đã chết, nên Phó Phương Hoa càng không dám đề cập chuyện này với con gái, sợ không cẩn thận sẽ phản tác dụng. Ai ngờ bà không quan tâm nữa, thì ngược lại Phương Đồng và Lý Bác Minh càng liên lạc với nhau nhiều hơn.
Hiện Phương Đồng đang du học, rất ít về nước, còn Lý Bác Minh cứ dăm ba bữa là lại đến nhà họ Phương thăm ba mẹ Phương Đồng. Cứ như vậy, Phó Phương Hoa và Phương Thừa Chí làm gì còn có điểm nào không hài lòng về Lý Bác Minh nữa.
Phương Đồng cũng biết Lý Bác Minh rất tốt với ba mẹ mình, hơn nữa cô và Đinh Minh Huy đã chia tay lâu như vậy, nên cô cũng đã thông suốt rất nhiều chuyện. Lý Bác Minh một lòng một dạ đối xử tốt với cô, thật lòng mà nói trong lòng Phương Đồng không phải là không hề cảm động.
Tuy chút cảm động này không đủ để cô thích Lý Bác Minh, nhưng cô cũng muốn cho cả hai một cơ hội, nên cứ để mặc anh tiếp cận mình.
“Đồng Đồng, đây là lễ phục của em vào ngày mai sao?” Lý Bác Minh nhìn chiếc hộp trong tay Phương Đồng, hỏi.
Phương Đồng gật đầu, “Vâng, hôm nay em bỗng nhận ra lễ phục của đám cưới kiểu truyền thống cũng rất đẹp.”
“Em thích kiểu truyền thống à?”
Phương Đồng suy nghĩ một chút rồi gật đầu, “Trước đây chỉ thấy trên ti vi, hôm nay thấy đồ cưới của Thanh Lan, đột nhiên cảm thấy hôn lễ kiểu truyền thống hay hơn hôn lễ phương Tây rất nhiều.”
Lý Bác Minh âm thầm ghi nhớ.
“Đúng rồi, anh có tham dự hôn lễ của Thanh Lan không?” Phương Đồng hỏi.
“Có, anh đã nhận được thiệp mời, đến lúc đó nhất định sẽ tham sự, chúng ta cùng đi nhé?”
“Đến lúc đó em sẽ đi thẳng nhà họ Thẩm để đi cùng Thanh Lan, anh đi với ba mẹ em nhé.”
“Vậy cũng được, vừa hay anh cũng không thân với nhà họ Thẩm và nhà họ Phó lắm, có cô chú đi cùng anh yên tâm hơn.”
Nghe vậy, Phương Đồng mỉm cười, “Anh còn sợ người lạ à?”
“Có người quen vẫn thấy thân thuộc hơn mà.”
Đúng là thế thật, bây giờ Phương Đồng đã nghĩ thông suốt, nên ở bên cạnh Lý Bác Minh cũng tự nhiên hơn trước. Hai người trò chuyện suốt đường đi, rất nhanh đã về đến nhà.
Khi hai người vào nhà họ Phương, Phó Phương Hoa đã làm cơm nước xong cả, chỉ đang chờ bọn họ.
“Mẹ, ba con đâu rồi?” Phương Đồng không nhìn thấy Phương Thừa Chí nên hỏi.
“Ở trong phòng sách đấy.” Phó Phương Hoa trả lời.
Phương Đồng vào gọi Phương Thừa chí ra ăn cơm, Lý Bác Minh tất nhiên cũng ở lại nhà họ Phương gia ăn ké.
***
Tại một trang viên ở nước ngoài.
Allen ngồi trong thư phòng, sắc mặt vô cùng âm u. Hứa Nặc quỳ dưới đất, trước mặt cô ta là một tờ báo, trên đó viết là tin tức Andrew bị thương phải nằm viện thật ra chỉ là một tin đồn thất thiệt, Andrew đã ra mặt bác bỏ tin đồn này.
“Đây là nhiệm vụ chắc chắn đã hoàn thành mà cô đã nói đấy hả? Hứa Nặc, cô cho tôi là kẻ ngốc để đùa giỡn sao?” Allen nổi trận lôi đình, làm cả người Hứa Nặc vô thức run lên.
“Lần này là sơ suất của tôi.” Sao ả có thể nghĩ đến chuyện Andrew lại hợp tác với bác sĩ lừa ả được chứ.
“Hứa Nặc, bên cạnh tôi không cần một người vô dụng.” Allen lạnh lùng nói.
“Chủ nhân, xin đừng đuổi tôi đi, tôi có thể vì ngài mà làm bất cứ chuyện gì, tôi biết ngài không muốn Thẩm Thanh Lan gả cho Phó Hoành Dật, tôi có thể phá hoại hôn lễ này, để bọn họ không thể kết hôn.”
Allen cười nhạo, chẳng phải hắn khinh thường Hứa Nặc, nhưng người do chính hắn đào tạo có bản lĩnh thế nào sao hắn không biết rõ? Hứa Nặc thật sự kém xa nhóm người Andrew.
Nhóm Andrew là một trong những nhóm người xuất sắc nhất mà Allen từng dạy, đây chẳng phải là một câu nói suông, bằng không thì trước đây dù hắn có chút cố tình, thì chỉ với mấy người bọn họ cũng sẽ không thể phá hủy căn cứ.
“Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cô, cô cút ra ngoài cho tôi.” Allen lạnh lùng nói.
Ánh mắt Hứa Nặc vô cùng ảm đạm, còn định cầu xin thêm một cơ hội nữa, nhưng Allen đã quay đi không nhìn cô ta, cuối cùng Hứa Nặc đành phải lui ra ngoài.
Allen cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì mà ánh mắt vô cùng phức tạp.
***
Kim Ân Hi tựa vào ghế, cầm một cái máy tính bảng trong tay, lướt weibo một lúc rồi nhìn sang Andrew, “Andrew, tuyên bố ra bên ngoài tin cậu bị thương chỉ là giả vào lúc này là thích hợp thật sao?”
Andrew đang cẩn thận lau chùi con dao quân dụng trong tay, “Cho dù lúc này tôi có tuyên bố hay không cũng vậy thôi. Một khi Allen thấy cảm thấy lấy chuyện này ra không thể uy hiếp được An thì hắn sẽ nghi ngờ. Ngay từ đầu hắn đã không định để hôn lễ của An được cử hành thuận lợi rồi, vậy chi bằng chúng ta cứ quang minh chính đại mà lộ diện, trực tiếp chống lại hắn, như vậy còn tốt hơn là cứ thấp thỏm đề phòng hắn âm thầm ra tay.”
“Thật ra thì tớ vẫn không hiểu Allen, người khác không biết thân phận của chúng ta thì không nói, nhưng hắn là người huấn luyện chúng ta, là người hiểu rõ chúng ta hơn ai hết. Nếu hắn trực tiếp nói thân phận của chúng ta cho người khác biết, một khi thân phận bại lộ, dựa vào việc trước đây chúng ta đắc tội với người nhiều như vậy, nhất định sẽ có người tìm chúng ta trả thù, không cần hắn phải ra tay thì chúng ta cũng sẽ xong đời. Vậy mà lâu như thế hắn vẫn không nói ra, vì cái gì nhỉ?” Kim Ân Hi nói, cô đã thắc mắc vấn đề này rất lâu rồi, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.
Sicily liếc mắt sang, “Điều này có gì mà nghĩ không ra, Allen là một kẻ cao ngạo cỡ nào, hắn sẽ để người khác biết hắn đã bị người mà mình tự tay huấn luyện ra hủy diệt sao? Hơn nữa, nếu hắn muốn trị người khác, nhất định sẽ tự mình ra tay.”
Nói tới đây, Sicily bỗng cười rộ lên, hả hê nói, “Cho nên tớ đoán lần này trở về, cô ả Hứa Nặc chết tiệt kia chắc chắn sẽ không kết cục tốt.”
Nghĩ vậy, Kim Ân Hi cũng tàn nhẫn cười rộ lên, “Tốt nhất là Allen cứ nhốt ả vào chuồng thú đi.”
Sicily run lên, “Ân Hi, bây giờ cậu càng ngày càng ác đấy.”
“Cậu dám nói cậu không muốn như vậy?” Kim Ân Hi cười vô cùng đáng yêu, nhìn Sicily với vẻ mặt “đừng tưởng tớ không biết suy nghĩ của cậu”.
Đúng là trong lòng Sicily cũng muốn như vậy. Cô chướng mắt ả Hứa Nặc chết tiệt kia lâu lắm rồi. Cô không biến thái như Allen, không đến mức phải tự tay trừng trị người khác, chỉ cần có thể thấy Hứa Nặc gặp xui xẻo thì trong lòng cô liền vui vẻ.
“Thật ra để Allen biết được cũng tốt, dù sao thì chúng ta cũng phải tham dự hôn lễ của An mà.” Andrew nói.
Kim Ân Hi và Sicily cũng đồng ý với câu nói này, nếu vì trốn tránh Allen mà không thể tham dự lễ cưới của Thẩm Thanh Lan, như vậy thì bọn họ quá thiệt thòi rồi.
***
Hôm nay là ngày diễn ra hôn lễ của Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật, Thẩm Thanh Lan đã thức dậy từ rất sớm. Lúc cô xuống lầu, Sở Vân Dung cũng đã thức, đang ngồi trên ghế sô pha sắp xếp lại đồ trong một cái rương nhỏ. Thấy cô, bà liền hỏi: “Thanh Lan, sao con không ngủ thêm một lúc nữa?”
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Con ngủ không được nữa nên đành dậy luôn.” Thật ra thì mới năm giờ sáng cô đã tỉnh, không biết là vì quá hưng phấn hay vì tối hôm qua không có Phó Hoành Dật ở bên cạnh, tóm lại cô thức dậy rất sớm.
Sở Vân Dung hiểu rất rõ tâm trạng của Thẩm Thanh Lan, chỉ cười cười, “Ngủ không được thì đến đây trò chuyện với mẹ một chút đi.”
Thẩm Thanh Lan dạ một tiếng, rồi ngồi xuống bên cạnh Sở Vân Dung. Bà đưa tay vuốt ve mái tóc cô, nhìn con gái với ánh mắt đầy yêu thương, “Không ngờ mới chớp mắt mà con đã lấy chồng rồi. Mẹ cũng không có gì quý giá tặng cho con, trong đây là của hồi môn mẹ đã chuẩn bị cho con mấy năm qua, con nhận đi.”
Sở Vân Dung nói xong thì đưa cái rương nhỏ vừa sắp xếp cho Thẩm Thanh Lan. Cô nhận lấy, mở ra xem liền thấy bên trong là mấy hộp trang sức được xếp rất ngay ngắn, không cần xem cũng biết giá trị của nó không thấp, phía trên còn có một tấm thẻ.
“Mật mã thẻ là sinh nhật của con. Mẹ biết con không thiếu tiền, nhưng đây là tấm lòng của mẹ.” Sở Vân Dung nói trước.
“Cảm ơn mẹ.” Thẩm Thanh Lan không từ chối, để cái rương qua một bên, thấy ánh mắt không nỡ của Sở Vân Dung thì cười nói, “Nhà họ Thẩm và nhà họ Phó gần như vậy, đi bộ cũng chỉ mất hơn mười phút thôi, mẹ, mẹ đừng buồn.”
Sở Vân Dung không buồn mà là luyến tiếc. Bà nợ đứa con gái này quá nhiều, vẫn chưa bù đắp lại được thì con gái đã ra sống riêng, “Mẹ không buồn, mẹ vui lắm. Hoành Dật là một người đàn ông tốt, giao con cho nó mẹ rất yên tâm. Có điều Hoành Dật là quân nhân, sau này chắc chắn sẽ thường xuyên vắng nhà, con làm vợ phải biết khoan dung. Nhưng nếu có ấm ức gì thì cũng đừng chịu đựng, cứ về nói với mẹ.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con và Phó Hoành Dật kết hôn cũng đã một năm rồi, bây giờ chỉ là cử hành hôn lễ thôi mà.”
Sở Vân Dung khẽ thở dài, “Như vậy cũng không giống nhau. Trước kia các con chỉ mới đăng ký, mẹ vẫn chưa có cảm giác như vậy, bây giờ các con đã thật sự kết hôn rồi.”
Sau hôn lễ này, Thẩm Thanh Lan sẽ thật sự là con dâu nhà họ Phó rồi. Đối với Sở Vân Dung mà nói, chuyện này có ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.
Hai mẹ con đang trò chuyện thì Thẩm lão gia cũng từ tầng trên xuống. Thấy Thẩm Thanh Lan, trong mắt ông liền hiện lên vẻ luyến tiếc, khẽ thở dài một hơi, trong lòng tự an ủi, cháu gái đã lớn thì phải lập gia đình. Hhơn nữa còn lấy đứa cháu mà ông hài lòng nhất, chắt của ông cũng sắp ra đời rồi. Nghĩ như vậy, trong lòng Thẩm lão gia ít nhiều cũng dễ chịu hơn.
“Đã chuẩn bị xong hết chưa?” Ông hỏi, Thẩm Thanh Lan gật đầu, chỗ cô đã chuẩn bị xong cả rồi.
Hôn lễ cử hành vào xế chiều, nhưng tạo hình và trang điểm mất rất nhiều thời gian, nên sau khi ăn sáng xong thì stylist và thợ trang điểm đã tới. Lúc Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên đến thì Thẩm Thanh Lan cũng vừa thay xong lễ phục.
“Thanh Lan, áo cưới của cậu đẹp quá.” Tay Phương Đồng nhẹ lướt trên hình thêu tỉ mỉ, nhẹ giọng tán thưởng. Bộ áo cưới này là do một thợ thêu nổi tiếng tự tay thêu từng đường kim mũi chỉ, nên bất kể là đường may hay hoa văn đều tinh xảo đẹp đẽ không tì vết.
Vu Hiểu Huyên cũng nói: “Thanh Lan, chi phí của bộ áo cưới trên người cậu thậm chí còn đắt hơn một bộ váy cưới mà người ta may tỉ mỉ trong cả nửa năm đấy.”
Bộ áo cưới này mất hơn nửa năm mới hoàn thành, những sợi chỉ vàng thêu mặt ngoài đều được làm từ vàng thật, giá trị ngàn vạn tuyệt đối không phải chỉ là cái giá khoa trương.
Thợ trang điểm đang làm tóc cho Thẩm Thanh Lan, tóc cô được búi cao lên, trên tóc không có bất kỳ trang sức nào, bởi vì là để Sở Vân Dung tự tay mang cho Thẩm Thanh Lan, còn trang sức đã được sắp xếp ngay ngắn ở một bên trên bàn trang điểm. Những món trang sức này là do Phó Hoành Dật mời nhà thiết kế làm riêng cho cô, vô cùng tinh xảo, hệt như một tác phẩm nghệ thuật.
Lần đầu tiên nhóm Phương Đồng nhìn thấy đã không ngừng ngạc nhiên khen ngợi.
Cô dâu dù chỉ trang điểm nhẹ thì vẫn khá rườm rà phức tạp, nên phải mất mấy tiếng sau mới hoàn thành.
“Thanh Lan, em thật sự đẹp quá.” Lúc Ôn Hề Dao đi vào, Thẩm Thanh Lan đã trang điểm xong. Thấy Thẩm Thanh Lan thế này, dù là phụ nữ với nhau nhưng Ôn Hề Dao vẫn không thể không khen ngợi.
“Thanh Lan, chuẩn bị xong chưa? Phó Hoành Dật tới rồi này.” Ôn Hề Dao nói, Vu Hiểu Huyên, Phương Đồng và cả Bùi Nhất Ninh đã xuống phía dưới cản đoàn đón dâu của Phó Hoành Dật.
***
Nhà họ Phó.
Sáng sớm, Phó Hoành Dật đã thức dậy rồi xuống tầng dưới. Vừa ăn sáng xong, Phó Tĩnh Đình đã mang đồ cưới tới.
Vì hôn lễ này, nhà họ Thẩm và nhà họ Phó đã đặc biệt mời giáo viên chuyên về lễ nghi tới giảng dạy nghi thức hôn lễ, ngay cả hai ông cụ cũng luyện tập một thời gian.
Phó Tĩnh Đình giúp Phó Hoành Dật mặc lễ phục.
“Thấy cháu kết hôn, trong lòng cô cũng có chút không nỡ.” Phó Tĩnh Đình vừa chỉnh sửa cổ áo cho Phó Hoành Dật, vừa cười nói. Tuy ngoài miệng nói luyến tiếc, nhưng đáy mắt lại tràn ngập vui mừng.
Phó Hoành Dật mỉm cười, “Cô nên vui mừng mới phải.”
“Ừ, cô rất vui.”
Phó Tĩnh Đình cầm mũ cưới lên, Phó Hoành Dật phối hợp cúi thấp xuống cho vừa với chiều cao của bà.
Những việc này vốn nên do mẹ của Phó Hoành Dật làm, nhưng ba mẹ anh đã mất từ nhỏ, nên tất cả đều do Phó Tĩnh Đình làm thay.
Mặc đồ cưới xong, Phó lão gia đưa một chén rượu cho Phó Hoành Dật, “Sau khi kết hôn, cháu không còn độc thân nữa mà sẽ là một người chồng, cũng sẽ là một người cha. Cháu phải giữ gìn bảo vệ gia đình của mình, phải đối xử với Thanh Lan thật tốt.”
Phó Hoành Dật trịnh trọng gật đầu. Thấy ánh mắt vui mừng của ông nội, anh nói: “Ông nội, ông yên tâm.”
Phó lão gia lấy một cặp nhạn gỗ bên cạnh đến, đây là cặp nhạn gỗ ông đã thuê người khắc cho Phó Hoành Dật để dùng trong đám cưới. Sau khi nhà họ Phó chuẩn bị xong, Phó Hoành Dật liền mang theo đôi nhạn gỗ đến nhà họ Thẩm, đi phía sau là Giang Thần Hi, Hàn Dịch, Cố Dương và Cố Khải.
Cửa chính nhà họ Thẩm đóng chặt, Cố Dương bước lên gõ cửa, “Chú rể đến đón cô dâu đây.”
Bên trong truyền ra giọng nói của Phương Đồng, “Mở cửa cũng được, nhưng phải đưa lì xì trước đã.”
Cố Dương và Hàn Dịch nhìn nhau. Hàn Dịch cầm trong tay mấy bao lì xì, nói: “Lì xì đã chuẩn bị xong, các em không mở cửa thì làm sao anh đưa được?”
“Nhét qua khe cửa đi.” Câu này là của Bùi Nhất Ninh.
Cố Dương vốn định thừa dịp họ mở cửa lấy bao lì xì thì xông vào, nghe vậy thì lập tức nghiến răng nghiến lợi.
Cố Dương ngồi xổm xuống, nhét từng bao lì xì vào qua khe cửa. Phương Đồng nhặt lên, cầm trong tay ước lượng, cảm nhận được độ dày bên trong thì mỉm cười.
“Quả nhiên là ngài Phó, chi thật mạnh tay.” Vu Hiểu Huyên cười híp mắt nói.
“Bây giờ lì xì đã đưa rồi, có thể mở cửa chứ?” Cố Dương nói.
“Gấp cái gì, bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi. Ngài Phó à, Thanh Lan là bảo bối của nhà họ Thẩm đấy, không thể để anh cưới về dễ dàng như vậy được. Người xưa đón dâu đều phải làm một bài thơ, bọn em thì không cần anh làm thơ, anh cứ đọc một bài là được.” Giọng nói vui vẻ của Vu Hiểu Huyên từ bên trong truyền ra, đây là nghi lễ kết hôn truyền thống mà tối quá cô đã cố ý tìm hiểu.
Cố Dương ngẩn ra, nhìn sang Phó Hoành Dật. Trong mắt ngài Phó hiện vẻ khó xử, anh thật sự không hiểu biết về thơ lắm. Tầm mắt của mọi người đồng loạt nhìn sang Giang Thần Hi, vị này là giáo sư nhân dân, ít nhiều cũng phải biết chứ?
Giang Thần Hi bình tĩnh lấy giấy ra, nhanh chóng viết lên trên giấy một bài thơ rồi đưa cho Phó Hoành Dật. Anh nhận lấy, đọc theo:
“Hoa Nhan công chúa quý, xuất giá Vũ hầu gia. Thiên mẫu thân điều phấn, nhật huynh liên tứ hoa. Thôi phô bách tử trướng, đãi chướng thất hương xa. Tá vấn trang thành vị, Đông Phương dục hiểu hà.”
Dịch nghĩa: Hoa Nhan công chúa quý, gả cho Vũ hầu gia. Thiên mẫu thân điều phấn, ngày huynh thương xót ban thưởng hoa. Hối thúc cửa hàng bách tử trướng, đợi chướng bảy hương xa. Thử hỏi trang thành chưa, họ Đông Phương muốn hiểu hà.
Vu Hiểu Huyên và Phương Đồng nhìn nhau rồi quay sang Bùi Nhất Ninh, hỏi: “Có thể qua ải không?”
Trong mắt Bùi Nhất Ninh đầy ý cười, gật đầu, nhưng khi Vu Hiểu Huyên đang định mở thì cô ngăn lại, nói vọng ra ngoài cửa: “Thơ thì đạt yêu cầu, nhưng lì xì thì vẫn chưa đủ dày.”
Nghe vậy, Hàn Dịch lập tức hiểu ra, lại nhét mấy bao lì xì trong tay qua khe cửa vào trong, “Bây giờ đã đủ chưa?”
Cánh cửa đóng chặt được mở ra, Vu Hiểu Huyên, Phương Đồng và Bùi Nhất Ninh mặc lễ phục thời Hán, mỉm cười nhìn bọn họ.
Phó Hoành Dật ôm trên tay một cặp nhạn gỗ dẫn đầu đi vào phòng. Thẩm Khiêm và Sở Vân Dung đã ngồi trong phòng khách.
Phó Hoành Dật giao cặp nhạn gỗ cho Giang Thần Hi, rồi quỳ xuống trước mặt Thẩm Khiêm và Sở Vân Dung, cúi lạy sát đất, sau đó đưa cặp nhạn gỗ cho hai người, nhẹ nhàng nói: “Ba, mẹ, cám ơn ba mẹ đã gả Thanh Lan cho con.”
Thẩm Khiêm nhìn Phó Hoành Dật, nghiêm túc căn dặn: “Sau này giao Thanh Lan cho con, con phải đối xử tốt với con bé. Những điều khác ba sẽ không nói nhiều, nếu con đối xử không tốt với con bé, thì bất cứ lúc nào nhà họ Thẩm cũng chào đón con bé trở về.”
Phó Hoành Dật trịnh trọng gật đầu, “Ba mẹ yên tâm.”
Thẩm Khiêm và Sở Vân Dung dĩ nhiên rất yên tâm.
Phó Hoành Dật kính trà. Sở Vân Dung uống trà xong thì đứng dậy đi lên phòng của Thẩm Thanh Lan. Thẩm Thanh Lan đang ngồi trên giường, mặc áo cưới đỏ thẫm, khiến gương mặt cô càng trở nên xinh đẹp hơn.
Ôn Hề Dao đang ngồi trò chuyện với cô. Sở Vân Dung đi đến, cầm hộp trang sức trên bàn, cài từng cây kẹp hoa và trâm lên tóc cô, cuối cùng mới đội mũ phượng chạm hình rồng lên trên đầu cô, mắt bà ngân ngấn lệ.
Thẩm Thanh Lan không nói gì, chỉ nhìn Sở Vân Dung, hai tay cô nắm chặt, giấu trong ống tay áo, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi. Sở Vân Dung thấy con gái khẩn trương thì cảm giác mất mát trong lòng cũng vơi đi ít nhiều, cười khẽ: “Hoành Dật đang ở bên dưới chờ con đấy.”
Nghe vậy, Thẩm Thanh Lan chẳng những không thả lỏng, mà lại càng khẩn trương hơn, “Mẹ, hôm nay con ổn không?” Tối qua cô ngủ không ngon nên lo sắc mặt sẽ khó coi.
Ôn Hề Dao phì cười, “Thanh Lan, không ngờ em cũng biết khẩn trương đấy.”
Thẩm Thanh Lan liếc cô ấy một cái, thản nhiên nói, “Đến khi chị kết hôn thì đừng có khẩn trương nhé.”
Ôn Hề Dao mỉm cười không nói gì, cô nhất định sẽ không khẩn trương.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Thẩm Thanh Lan như nghe thấy tiếng nhịp tim dồn dập của chính mình. Một đôi giày đen xuất hiện trước mắt cô, giọng nói trầm thấp đầy nam tính vang lên: “Thanh Lan.”
Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật bốn mắt nhìn nhau, tâm trạng khẩn trương của cô tức khắc bình tĩnh lại ngay khi đối diện với ánh mắt của anh. Cô mỉm cười, đặt tay vào lòng bàn tay anh.
Phó Hoành Dật bế Thẩm Thanh Lan lên, bước ra khỏi phòng.
Đi tới dưới tầng, anh thả Thẩm Thanh Lan xuống. Thẩm Quân Dục thấy em gái trang điểm lộng lẫy thì vẻ mặt vô cùng phức tạp, bước tới phía trước, nhìn Thẩm Thanh Lan, nụ cười ấm áp đầy cưng chiều: “Lan Lan, chúc em hạnh phúc.”
Thanh Lan cũng nhìn anh, dịu dàng mỉm cười, “Vâng, anh cũng phải hạnh phúc đấy.”
“Sắp đến giờ lành rồi, chúng ta nên xuất phát thôi.” Giang Thần Hi nói.
Thẩm Quân Dục ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Thanh Lan, “Lan Lan, lên đi, hôm nay anh trai đưa em đi lấy chồng.”
Thẩm Thanh Lan nhìn bờ vai rộng của anh mình rồi nằm lên đó. Thẩm Quân Dục đứng dậy, vững vàng cõng Thẩm Thanh Lan lên, ước lượng rồi nói, “Lan Lan, em nhẹ quá, sau này nhớ ăn nhiều lên, mập một chút cũng không sao, nếu Phó Hoành Dật dám chê em, anh sẽ đánh cậu ta cho em.”
Thẩm Thanh Lan nghe vậy thì trong lòng hơi xót xa, ôm cổ Thẩm Quân Dục rồi gật đầu thật mạnh, “Được, em nhất định sẽ ăn nhiều hơn.”
Thẩm Quân Dục đi rất chậm, anh rất muốn con đường này không bao giờ kết thúc, để anh có thể cõng em gái mình đi thật lâu trên con đường dài này, che chở em gái sau lưng mình. Chỉ là, cho dù anh có đi chậm thế nào thì con đường này cuối cùng vẫn kết thúc.
Nhìn kiệu hoa đỏ thẫm ngoài cửa chính, Thẩm Quân Dục khẽ cười, “Lan Lan, đột nhiên anh không muốn gả em cho Phó Hoành Dật nữa.”
Phó Hoành Dật đang đi bên cạnh anh, nghe vậy thì sắc mặt hơi đen lại, còn Thẩm Khiêm vỗ lên vai con trai mình một cái, “Hôm nay là ngày vui của em gái con, nói năng lung tung cái gì đấy.”
Sở Vân Dung bật cười nhìn chồng, nếu nén nước mắt trong mắt lại thì lời này của ông còn hơi thuyết phục đấy. Ban đầu bà cứ cho rằng người không nỡ gả con gái đi nhất là mình, không ngờ lại là chồng bà. Vừa rồi, khi Thẩm Quân Dục cõng Thẩm Thanh Lan ra khỏi nhà, bà còn thấy Thẩm Khiêm đưa lưng về phía mọi người, lén lau nước mắt.
Thẩm Quân Dục thả Thẩm Thanh Lan xuống rồi để cô ngồi vào kiệu hoa. Đỉnh kiệu hoa này cũng đã được Phó Hoành Dật chuẩn bị xong từ trước, tốn rất nhiều công sức.
Người khiêng kiệu là Mạnh Lương, Tiền Phi, Trương Vệ và mấy người mà Thẩm Thanh Lan chưa từng gặp, tổng cộng có tám người.
Kiệu hoa đi từ Đại Viện đến khách sạn, cả đoạn đường mất khoảng nửa tiếng.
Đoàn rước dâu không thổi kèn đánh trống rầm rộ. Phó Hoành Dật cưỡi một con ngựa cao lớn đi đầu, kiệu hoa của Thẩm Thanh Lan theo sau, hai bên kiệu hoa là Vu Hiểu Huyên và Phương Đồng, phía sau cỗ kiệu là một hàng ngũ đón dâu, trong đó có mấy đồng đội của Phó Hoành Dật, còn cả vài người bạn của Thẩm Quân Dục và bạn học của Thẩm Thanh Lan, tất cả đều xung phong đi theo đón dâu.
Hàng người rất dài với phong cách hôn lễ độc đáo, nên đã lập tức thu hút ánh mắt của mọi người. Hôn lễ của Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật vốn là tiêu điểm chú ý ở thủ đô rồi. Từ sáng sớm, các ký giả truyền thông lớn đã chờ sẵn ở bên ngoài để đưa tin buổi hôn lễ long trọng này.
Thẩm Thanh Lan ngồi trong kiệu nên không nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, nhưng vẫn có thể nghe thấy người đi đường bàn tán về hôn lễ này. Hơn nữa, Vu Hiểu Huyên còn liên tục cập nhật tình hình với cô cảnh tượng vào lúc này.
“Thanh Lan, tớ thấy có người đang cầm điện thoại livestream đấy, ôi chao, cậu lại sắp hot trên weibo rồi. Còn có rất nhiều ký giả truyền thông nữa.”
Thẩm Thanh Lan ngồi trong kiệu, nghe Vu Hiểu Huyên nói không ngừng thì môi cong lên, nở nụ cười xinh đẹp. Cô rất sẵn lòng để mọi người chứng kiến hạnh phúc của mình.
“Anh không thể vào từ cửa chính à?” Người trong nhà đều mắt nhắm mắt mở, vậy mà người này vẫn cứ nghiện trèo cửa sổ.
Phó Hoành Dật mỉm cười, “Độ cao tầm này chẳng là gì với anh cả.”
Thẩm Thanh Lan cạn lời, dĩ nhiên cô biết rõ độ cao này không làm khó được Phó Hoành Dật.
Phó Hoành Dật nằm xuống bên cạnh Thẩm Thanh Lan, đưa tay đặt nhẹ lên bụng cô, ánh mắt dìu dịu, “Hôm nay con có ngoan không?”
“Có, rất ngoan.” Thẩm Thanh Lan dịu dàng trả lời, ngoại trừ ngày đầu tiên có chút triệu chứng làm cô buồn nôn dữ dội ra thì đứa bé này thật sự rất ngoan, có thai hay không cũng như nhau, à, chỉ có khác là hiện giờ cô ngủ rất nhiều.
Phó Hoành Dật ôm Thẩm Thanh Lan vào lòng, khẽ hỏi, “Ngày mai kết hôn rồi, em có hồi hộp không?”
Thẩm Thanh Lan nhìn sang Phó Hoành Dật, “Anh hồi hộp lắm à?”
Phó Hoành Dật gật đầu, rất thản nhiên thừa nhận, “Ừ, anh rất hồi hộp.”
Thẩm Thanh Lan cảm thấy thật thú vị, không ngờ Phó Hoành Dật mà cũng biết hồi hộp. Thấy ánh mắt trêu ghẹo của vợ yêu, Phó Hoành Dật hơi buồn cười, “Anh cũng là người thường mà, sắp kết hôn cùng người phụ nữ anh yêu thì hồi hộp chẳng phải là bình thường sao?”
“Bình thường, rất bình thường.” Thẩm Thanh Lan nghiêm túc gật đầu, dáng vẻ nghiêm túc này của cô lại càng làm Phó Hoành Dật hết chỗ nói. Anh nhìn cô, bất đắc dĩ lắc đầu, “Ngày mai sẽ rất bận rộn, ngủ sớm một chút đi em.”
Thẩm Thanh Lan vùi vào lòng Phó Hoành Dật rồi nhanh chóng ngủ say, thật ra nếu buổi tối Phó Hoành Dật không đến, cô sẽ ngủ không được.
Ngày hôm sau, lúc Thẩm Thanh Lan thức dậy thì đã có nhà tạo mẫu và thợ trang điểm đang chờ cô dưới phòng khách.
“Cô Thẩm thường ngày dùng loại mỹ phẩm nào dưỡng da vậy, làn da cô được chăm sóc tốt quá.” Thợ trang điểm vừa trang điểm cho Thẩm Thanh Lan vừa khen ngợi.
Hôm nay sắc mặt Thẩm Thanh Lan rất dịu dàng, không còn vẻ lạnh lùng như thường ngày nữa, “Bình thường tôi chẳng dùng loại mỹ phẩm dưỡng da nào cả.” Da của cô thật sự từ khi sinh ra đã như vậy, rất đàn hồi.
“Vậy thì cô Thẩm đúng là thật may mắn.” Thợ trang điểm cười nói. Vì Thẩm Thanh Lan co thai nên chỉ trang điểm nhẹ, ngay cả sản phẩm được dùng cũng là do Sở Vân Dung và Phó Tĩnh Đình lựa chọn cẩn thận, vì sợ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của Thẩm Thanh Lan và đứa bé.
“Được rồi, cô Thẩm, cô xem xem có hài lòng không?” Thợ trang điểm làm xong, liền hỏi ý Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan nhìn vào gương rồi gật đầu, “Thế này được rồi, cứ vậy đi, cảm ơn cô.”
“Nếu cô không có ý kiến gì nữa vậy ngày mai tôi sẽ trang điểm cho cô theo phong cách này nhé.” Người tạo mẫu và thợ trang điểm đã thấy váy cưới của Thẩm Thanh Lan, cho nên cách trang điểm cũng phải phù hớp với phong cách lễ phục ngày mai.
“Được.”
Phó Hoành Dật đi tới, Thẩm Thanh Lan liền nhìn sang hỏi, “Anh thấy sao?”
Phó Hoành Dật gật đầu chắc nịch, “Vợ anh đẹp, có trang điểm thế nào cũng đẹp cả.”
Còn có người ngoài ở đây vậy mà người này ăn nói cũng không kiêng dè gì, Thẩm Thanh Lan lén trừng anh một cái. Phó Hoành Dật tươi cười, dịu dàng nhìn lại cô, người tạo mẫu và thợ trang điểm che miệng cười khẽ, tình cảm của đôi vợ chồng trẻ này thật ngọt ngào.
Vì làn da Thẩm Thanh Lan đẹp sẵn, để tự nhiên đã rất xinh đẹp nên quá trình trang điểm rất nhanh liền xong, nhưng họ vẫn chưa rời đi ngay mà còn đang chờ Vu Hiểu Huyên và Phương Đồng.
Trong hôn lễ ngày mai, Vu Hiểu Huyên và Phương Đồng chính là phù dâu theo sau Thẩm Thanh Lan. Từ khi biết cô muốn tổ chức hôn lễ theo kiểu truyền thống thì hai người họ liền chủ động báo danh.
Vu Hiểu Huyên và Phương Đồng đều tạm hoãn công việc của mình lại, hẹn nhau hôm nay cùng đến nhà họ Thẩm bầu bạn với Thẩm Thanh Lan, sẵn tiện trang điểm thử luôn. Hay tin cô mang thai, Vu Hiểu Huyên nhìn xuống bụng cô mà cảm thấy rất thần kỳ, “Thanh Lan, trong bụng của cậu thật sự đang có baby sao?”
Thẩm Thanh Lan cười gật đầu, “Ừ, đã hai mươi mốt ngày rồi.” Thẩm Thanh Lan sờ sờ bụng mình, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
“Không ngờ trong đám bạn chúng ta, Thanh Lan lại là người kết hôn và có con sớm nhất, haizzz, ngẫm lại đúng là thật thần kỳ.” Vu Hiểu Huyên cảm thán.
Phương Đồng gật đầu đồng tình, “Thanh Lan, đến khi con của cậu ra đời, tớ muốn làm mẹ đỡ đầu.”
“Ôi, Phương Đồng, cậu thật không có đạo đức, dám cướp lời thoại của tớ.” Vu Hiểu Huyên tức giận rồi nhìn sang Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, tớ cũng muốn làm mẹ đỡ đầu, cho tớ là mẹ lớn, Phương Đồng là làm mẹ nhỏ đi.”
“Dựa vào đâu chứ?” Phương Đồng hỏi.
“Dựa vào việc tớ lớn hơn cậu ba tháng.” Vu Hiểu Huyên đắc ý nói.
Phương Đồng câm nín, quay sang lườm Vu Hiểu Huyên, nhưng cô nàng vẫn chẳng hề đoái hoài, chỉ hưng phấn nói với Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, cục cưng trong bụng cậu là con trai hay con gái vậy, để tớ chuẩn bị quà gặp mặt cho bé.”
Thẩm Thanh Lan cạn lời, “Bây giờ mới ba tuần, có thể nhìn ra cái gì chứ?”
Phương Đồng cười nhạo, “Vu Hiểu Huyên, cậu trả lại hết kiến thức sinh học cho giáo viên rồi à.”
Vu Hiểu Huyên cười ngượng, “Vừa rồi vui quá nên quên mất thôi.” Cô lại nhìn chằm chằm vào bụng Thẩm Thanh Lan, vẻ tò mò trong mắt không hề giảm đi chút nào, “Thanh Lan, tớ có thể sờ nó một cái không?”
Thẩm Thanh Lan nhìn ánh mắt tha thiết của cô rồi gật đầu. Vu Hiểu Huyên cẩn thận từng li từng tí đặt tay lên bụng cô, “Ồ, cảm giác cũng không khác trước đây tẹo nào, Thanh Lan, phải ba tháng nữa thai mới lộ rõ sao?”
Vu Hiểu Huyên xem ra vẫn chưa quên hết kiến thức sinh học giáo viên đã dạy.
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Ừ, bây giờ còn ít tháng, bác sĩ nói phải bốn năm tháng mới bắt đầu có máy thai, lúc đó có thể giao tiếp với con rồi.”
Mắt Vu Hiểu Huyên sáng lên, “Con của cậu và ngài Phó nhất định sẽ rất xinh đẹp, nếu sinh đôi thì tốt quá, tốt nhất là long phượng thai, như vậy cậu sẽ có cả con trai con gái trong một lần rồi, nghĩ thôi đã thấy vui rồi.”
Thẩm Thanh Lan buồn cười, cô nàng này quả thật có tâm hồn mơ mộng, song sinh vốn đã hiếm, thai long phượng lại càng hiếm hơn.
Vu Hiểu Huyên rút tay về, ngồi bên cạnh Thẩm Thanh Lan, ánh mắt sáng lấp lánh. Cô rất thích trẻ con, con của Thanh Lan lại càng thích hơn.
“Thanh Lan, bây giờ cậu có thai rồi, vậy ngày mai trong tiệc cưới cậu tuyệt đối không được uống rượu, chuyện uống rượu cậu cứ giao cho tớ và Phương Đồng là được, bọn tớ sẽ uống thay cậu.” Vu Hiểu Huyên vỗ ngực cam đoan.
Phương Đồng cũng hùa theo, “Đúng vậy, ngày mai bọn tớ sẽ chịu trách nhiệm đỡ rượu cho cậu.” Cô nhìn sang Vu Hiểu Huyên, “Có điều Hiểu Huyên à, cậu tuyệt đối không được uống đến say mèm như lần trước đâu, bằng không tớ sợ tiệc cưới êm đẹp của Thanh Lan sẽ bị cậu làm hỏng mất.”
Nghe vậy, Vu Hiểu Huyên thở phì phò trừng mắt với Phương Đồng, “Tớ làm gì đến nỗi đấy.” Nhưng cô biết Phương Đồng chỉ vì muốn tốt cho mình thôi, nên cũng không nói gì nữa.
“Hiểu Huyên, cậu với Hàn Dịch thế nào rồi?” Thẩm Thanh Lan hỏi, mấy ngày trước cô đã muốn hỏi thăm, nhưng cứ bận hết chuyện này đến chuyện khác, mà Vu Hiểu Huyên cũng liên tục bận rộn nên hai người không có thời gian trò chuyện với nhau.
Còn Phương Đồng sau khi về nước mới biết được chuyện của Vu Hiểu Huyên và Hàn Dịch, bây giờ nghe Thẩm Thanh Lan hỏi vậy, cô cũng nhìn sang Vu Hiểu Huyên.
Nụ cười trên mặt Vu Hiểu Huyên nhạt đi, “Tớ với anh ấy có thể có chuyện gì chứ, bọn tớ rất tốt.” Mặc dù mấy ngày nay cô không gặp mặt Hàn Dịch, nhưng vẫn để ý đến tin tức của nhà họ Hàn. Qua đoạn ghi âm kia, cô đã biết Hàn Dịch thật sự bị Hạ Phỉ gài bẫy, mục đích chính là để phá hoại tình cảm giữa cô và Hàn Dịch. Cô cũng biết mình đã hiểu lầm anh nên trong lòng đã sớm nguôi giận.
Chỉ là... không biết nghĩ đến điều gì mà Vu Hiểu Huyên chợt có vẻ buồn bã.
“Hiểu Huyên, có một số việc có thể cậu không nghĩ thông suốt được ngay, nhưng cũng không thể cứ để tâm tới mấy chuyện vụn vặt mãi được. Không ai có thể chờ ai cả đời đâu.” Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng nói.
Vẻ mặt Vu Hiểu Huyên hơi chán nản, khẽ nói, “Thanh Lan, tớ chỉ... Tớ chỉ cảm thấy tớ không có tư cách ở bên cạnh Hàn Dịch, không phải vì gia thế, cũng không phải vì tính cách, mà là vì tớ thiếu tin tưởng anh ấy. Tớ đã không yêu anh ấy như anh ấy yêu tớ, đã không hết lòng hết dạ tin tưởng anh ấy.”
Vu Hiểu Huyên nói thế làm Phương Đồng đau lòng, cô ấy ôm lấy vai Vu Hiểu Huyên, “Hiểu Huyên.”
Thẩm Thanh Lan khẽ thở dài, Hàn Dịch cứ cho là Vu Hiểu Huyên vẫn không tin mình, còn đang tức giận, chứ đâu ngờ rằng bây giờ cô ấy đang tự ti, cảm thấy mình không xứng với anh ấy, “Vu Hiểu Huyên, hạnh phúc nằm ngay trong tay chính mình, cuộc sống là phải tự trải nghiệm, giày có vừa chân hay không thì phải mang thử mới biết. Cậu cảm giác mình không xứng với Hàn Dịch, không thể hoàn toàn tin tưởng anh ấy, vậy thì sau này chỉ cần cậu yêu anh ấy nhiều hơn, học cách tin tưởng anh ấy hơn thôi.”
Vu Hiểu Huyên nhìn Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, tớ có thể làm được sao?”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Vu Hiểu Huyên mà tớ biết từ xưa đến nay đâu phải là người thiếu tự tin thế này.”
Vu Hiểu Huyên im lặng một lúc rồi từ từ mỉm cười, “Ừ, Thanh Lan cậu nói rất đúng, tớ nhất định sẽ làm được.”
Vì kích cỡ lễ phục của Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên có chút vấn đề, mấy hôm trước phải mang đi sửa, cho nên bây giờ còn chưa được gửi tới. Đến khi có lễ phục hai người mới đi thử.
“Thanh Lan, sau này tớ cũng muốn tổ chức hôn lễ kiểu truyền thống.” Vu Hiểu Huyên nhìn lễ phục trên người, hâm mộ nói.
“Lần này ngài Phó nhà cậu chi mạnh tay thật, ngay cả lễ phục của phù dâu cũng được chú trọng như vậy.” Phương Đồng nhìn lễ phục phù dâu được cắt may khéo léo công phu trên người mình thì không khỏi khen ngợi. Cô và Vu Hiểu Huyên chỉ làm phù dâu cho Thẩm Thanh Lan, vậy mà lễ phục Phó Hoành Dật chuẩn bị cho họ còn lỗng lẫy đẹp đẽ hơn cả áo cưới của cô dâu trong mấy cửa hàng đồ cưới.
Thật ra nếu biết trước Thẩm Thanh Lan mang thai thì nhà họ Thẩm và nhà họ Phó đã không tổ chức hôn lễ kiểu truyền thống rồi, lễ phục cô dâu kiểu truyền thống quá nặng nề, bọn họ lo Thẩm Thanh Lan sẽ không chịu nổi. Thậm chí khi biết Thẩm Thanh Lan mang thai, hai ông cụ còn định đổi hôn lễ thành kiểu phương Tây, nếu không phải lo không may kịp lễ phục, có lẽ bọn họ đã thật sự làm như vậy rồi.
Trang điểm thử cho Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên xong, stylist và thợ trang điểm mới rời đi, ngày mai bọn họ sẽ đến lần nữa.
Vu Hiểu Huyên và Phương Đồng thấy Thẩm Thanh Lan đã bắt đầu buồn ngủ. Biết phụ nữ có thai rất dễ buồn ngủ, nên cả hai cũng nhanh chóng ra về.
Phương Đồng vừa mới ra khỏi Đại Viện đã nhìn thấy Lý Bác Minh, “Sao anh lại tới đây?”
Lý Bác Minh mỉm cười, “Anh vừa gọi điện thoại cho cô chú, biết em đang ở đây nên tới đón em.”
Vu Hiểu Huyên nhìn thấy Lý Bác Minh, liền nhìn Phương Đồng với ánh mắt mập mờ rồi cười tủm tỉm rời đi.
Bởi vì ngày trước Phương Đồng phản kháng, nên Phó Phương Hoa đã từ bỏ ý nghĩ tác hợp cho Phương Đồng với Lý Bác Minh, thậm chí còn vô số lần nói với Phương Thừa Chí rằng cảm thấy rất tiếc vì Lý Bác Minh không thể trở thành con rể của mình.
Về sau, Phương Đồng và Đinh Minh Huy chia tay thì Phương Đồng cứ như một người đã chết, nên Phó Phương Hoa càng không dám đề cập chuyện này với con gái, sợ không cẩn thận sẽ phản tác dụng. Ai ngờ bà không quan tâm nữa, thì ngược lại Phương Đồng và Lý Bác Minh càng liên lạc với nhau nhiều hơn.
Hiện Phương Đồng đang du học, rất ít về nước, còn Lý Bác Minh cứ dăm ba bữa là lại đến nhà họ Phương thăm ba mẹ Phương Đồng. Cứ như vậy, Phó Phương Hoa và Phương Thừa Chí làm gì còn có điểm nào không hài lòng về Lý Bác Minh nữa.
Phương Đồng cũng biết Lý Bác Minh rất tốt với ba mẹ mình, hơn nữa cô và Đinh Minh Huy đã chia tay lâu như vậy, nên cô cũng đã thông suốt rất nhiều chuyện. Lý Bác Minh một lòng một dạ đối xử tốt với cô, thật lòng mà nói trong lòng Phương Đồng không phải là không hề cảm động.
Tuy chút cảm động này không đủ để cô thích Lý Bác Minh, nhưng cô cũng muốn cho cả hai một cơ hội, nên cứ để mặc anh tiếp cận mình.
“Đồng Đồng, đây là lễ phục của em vào ngày mai sao?” Lý Bác Minh nhìn chiếc hộp trong tay Phương Đồng, hỏi.
Phương Đồng gật đầu, “Vâng, hôm nay em bỗng nhận ra lễ phục của đám cưới kiểu truyền thống cũng rất đẹp.”
“Em thích kiểu truyền thống à?”
Phương Đồng suy nghĩ một chút rồi gật đầu, “Trước đây chỉ thấy trên ti vi, hôm nay thấy đồ cưới của Thanh Lan, đột nhiên cảm thấy hôn lễ kiểu truyền thống hay hơn hôn lễ phương Tây rất nhiều.”
Lý Bác Minh âm thầm ghi nhớ.
“Đúng rồi, anh có tham dự hôn lễ của Thanh Lan không?” Phương Đồng hỏi.
“Có, anh đã nhận được thiệp mời, đến lúc đó nhất định sẽ tham sự, chúng ta cùng đi nhé?”
“Đến lúc đó em sẽ đi thẳng nhà họ Thẩm để đi cùng Thanh Lan, anh đi với ba mẹ em nhé.”
“Vậy cũng được, vừa hay anh cũng không thân với nhà họ Thẩm và nhà họ Phó lắm, có cô chú đi cùng anh yên tâm hơn.”
Nghe vậy, Phương Đồng mỉm cười, “Anh còn sợ người lạ à?”
“Có người quen vẫn thấy thân thuộc hơn mà.”
Đúng là thế thật, bây giờ Phương Đồng đã nghĩ thông suốt, nên ở bên cạnh Lý Bác Minh cũng tự nhiên hơn trước. Hai người trò chuyện suốt đường đi, rất nhanh đã về đến nhà.
Khi hai người vào nhà họ Phương, Phó Phương Hoa đã làm cơm nước xong cả, chỉ đang chờ bọn họ.
“Mẹ, ba con đâu rồi?” Phương Đồng không nhìn thấy Phương Thừa Chí nên hỏi.
“Ở trong phòng sách đấy.” Phó Phương Hoa trả lời.
Phương Đồng vào gọi Phương Thừa chí ra ăn cơm, Lý Bác Minh tất nhiên cũng ở lại nhà họ Phương gia ăn ké.
***
Tại một trang viên ở nước ngoài.
Allen ngồi trong thư phòng, sắc mặt vô cùng âm u. Hứa Nặc quỳ dưới đất, trước mặt cô ta là một tờ báo, trên đó viết là tin tức Andrew bị thương phải nằm viện thật ra chỉ là một tin đồn thất thiệt, Andrew đã ra mặt bác bỏ tin đồn này.
“Đây là nhiệm vụ chắc chắn đã hoàn thành mà cô đã nói đấy hả? Hứa Nặc, cô cho tôi là kẻ ngốc để đùa giỡn sao?” Allen nổi trận lôi đình, làm cả người Hứa Nặc vô thức run lên.
“Lần này là sơ suất của tôi.” Sao ả có thể nghĩ đến chuyện Andrew lại hợp tác với bác sĩ lừa ả được chứ.
“Hứa Nặc, bên cạnh tôi không cần một người vô dụng.” Allen lạnh lùng nói.
“Chủ nhân, xin đừng đuổi tôi đi, tôi có thể vì ngài mà làm bất cứ chuyện gì, tôi biết ngài không muốn Thẩm Thanh Lan gả cho Phó Hoành Dật, tôi có thể phá hoại hôn lễ này, để bọn họ không thể kết hôn.”
Allen cười nhạo, chẳng phải hắn khinh thường Hứa Nặc, nhưng người do chính hắn đào tạo có bản lĩnh thế nào sao hắn không biết rõ? Hứa Nặc thật sự kém xa nhóm người Andrew.
Nhóm Andrew là một trong những nhóm người xuất sắc nhất mà Allen từng dạy, đây chẳng phải là một câu nói suông, bằng không thì trước đây dù hắn có chút cố tình, thì chỉ với mấy người bọn họ cũng sẽ không thể phá hủy căn cứ.
“Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cô, cô cút ra ngoài cho tôi.” Allen lạnh lùng nói.
Ánh mắt Hứa Nặc vô cùng ảm đạm, còn định cầu xin thêm một cơ hội nữa, nhưng Allen đã quay đi không nhìn cô ta, cuối cùng Hứa Nặc đành phải lui ra ngoài.
Allen cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì mà ánh mắt vô cùng phức tạp.
***
Kim Ân Hi tựa vào ghế, cầm một cái máy tính bảng trong tay, lướt weibo một lúc rồi nhìn sang Andrew, “Andrew, tuyên bố ra bên ngoài tin cậu bị thương chỉ là giả vào lúc này là thích hợp thật sao?”
Andrew đang cẩn thận lau chùi con dao quân dụng trong tay, “Cho dù lúc này tôi có tuyên bố hay không cũng vậy thôi. Một khi Allen thấy cảm thấy lấy chuyện này ra không thể uy hiếp được An thì hắn sẽ nghi ngờ. Ngay từ đầu hắn đã không định để hôn lễ của An được cử hành thuận lợi rồi, vậy chi bằng chúng ta cứ quang minh chính đại mà lộ diện, trực tiếp chống lại hắn, như vậy còn tốt hơn là cứ thấp thỏm đề phòng hắn âm thầm ra tay.”
“Thật ra thì tớ vẫn không hiểu Allen, người khác không biết thân phận của chúng ta thì không nói, nhưng hắn là người huấn luyện chúng ta, là người hiểu rõ chúng ta hơn ai hết. Nếu hắn trực tiếp nói thân phận của chúng ta cho người khác biết, một khi thân phận bại lộ, dựa vào việc trước đây chúng ta đắc tội với người nhiều như vậy, nhất định sẽ có người tìm chúng ta trả thù, không cần hắn phải ra tay thì chúng ta cũng sẽ xong đời. Vậy mà lâu như thế hắn vẫn không nói ra, vì cái gì nhỉ?” Kim Ân Hi nói, cô đã thắc mắc vấn đề này rất lâu rồi, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.
Sicily liếc mắt sang, “Điều này có gì mà nghĩ không ra, Allen là một kẻ cao ngạo cỡ nào, hắn sẽ để người khác biết hắn đã bị người mà mình tự tay huấn luyện ra hủy diệt sao? Hơn nữa, nếu hắn muốn trị người khác, nhất định sẽ tự mình ra tay.”
Nói tới đây, Sicily bỗng cười rộ lên, hả hê nói, “Cho nên tớ đoán lần này trở về, cô ả Hứa Nặc chết tiệt kia chắc chắn sẽ không kết cục tốt.”
Nghĩ vậy, Kim Ân Hi cũng tàn nhẫn cười rộ lên, “Tốt nhất là Allen cứ nhốt ả vào chuồng thú đi.”
Sicily run lên, “Ân Hi, bây giờ cậu càng ngày càng ác đấy.”
“Cậu dám nói cậu không muốn như vậy?” Kim Ân Hi cười vô cùng đáng yêu, nhìn Sicily với vẻ mặt “đừng tưởng tớ không biết suy nghĩ của cậu”.
Đúng là trong lòng Sicily cũng muốn như vậy. Cô chướng mắt ả Hứa Nặc chết tiệt kia lâu lắm rồi. Cô không biến thái như Allen, không đến mức phải tự tay trừng trị người khác, chỉ cần có thể thấy Hứa Nặc gặp xui xẻo thì trong lòng cô liền vui vẻ.
“Thật ra để Allen biết được cũng tốt, dù sao thì chúng ta cũng phải tham dự hôn lễ của An mà.” Andrew nói.
Kim Ân Hi và Sicily cũng đồng ý với câu nói này, nếu vì trốn tránh Allen mà không thể tham dự lễ cưới của Thẩm Thanh Lan, như vậy thì bọn họ quá thiệt thòi rồi.
***
Hôm nay là ngày diễn ra hôn lễ của Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật, Thẩm Thanh Lan đã thức dậy từ rất sớm. Lúc cô xuống lầu, Sở Vân Dung cũng đã thức, đang ngồi trên ghế sô pha sắp xếp lại đồ trong một cái rương nhỏ. Thấy cô, bà liền hỏi: “Thanh Lan, sao con không ngủ thêm một lúc nữa?”
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Con ngủ không được nữa nên đành dậy luôn.” Thật ra thì mới năm giờ sáng cô đã tỉnh, không biết là vì quá hưng phấn hay vì tối hôm qua không có Phó Hoành Dật ở bên cạnh, tóm lại cô thức dậy rất sớm.
Sở Vân Dung hiểu rất rõ tâm trạng của Thẩm Thanh Lan, chỉ cười cười, “Ngủ không được thì đến đây trò chuyện với mẹ một chút đi.”
Thẩm Thanh Lan dạ một tiếng, rồi ngồi xuống bên cạnh Sở Vân Dung. Bà đưa tay vuốt ve mái tóc cô, nhìn con gái với ánh mắt đầy yêu thương, “Không ngờ mới chớp mắt mà con đã lấy chồng rồi. Mẹ cũng không có gì quý giá tặng cho con, trong đây là của hồi môn mẹ đã chuẩn bị cho con mấy năm qua, con nhận đi.”
Sở Vân Dung nói xong thì đưa cái rương nhỏ vừa sắp xếp cho Thẩm Thanh Lan. Cô nhận lấy, mở ra xem liền thấy bên trong là mấy hộp trang sức được xếp rất ngay ngắn, không cần xem cũng biết giá trị của nó không thấp, phía trên còn có một tấm thẻ.
“Mật mã thẻ là sinh nhật của con. Mẹ biết con không thiếu tiền, nhưng đây là tấm lòng của mẹ.” Sở Vân Dung nói trước.
“Cảm ơn mẹ.” Thẩm Thanh Lan không từ chối, để cái rương qua một bên, thấy ánh mắt không nỡ của Sở Vân Dung thì cười nói, “Nhà họ Thẩm và nhà họ Phó gần như vậy, đi bộ cũng chỉ mất hơn mười phút thôi, mẹ, mẹ đừng buồn.”
Sở Vân Dung không buồn mà là luyến tiếc. Bà nợ đứa con gái này quá nhiều, vẫn chưa bù đắp lại được thì con gái đã ra sống riêng, “Mẹ không buồn, mẹ vui lắm. Hoành Dật là một người đàn ông tốt, giao con cho nó mẹ rất yên tâm. Có điều Hoành Dật là quân nhân, sau này chắc chắn sẽ thường xuyên vắng nhà, con làm vợ phải biết khoan dung. Nhưng nếu có ấm ức gì thì cũng đừng chịu đựng, cứ về nói với mẹ.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con và Phó Hoành Dật kết hôn cũng đã một năm rồi, bây giờ chỉ là cử hành hôn lễ thôi mà.”
Sở Vân Dung khẽ thở dài, “Như vậy cũng không giống nhau. Trước kia các con chỉ mới đăng ký, mẹ vẫn chưa có cảm giác như vậy, bây giờ các con đã thật sự kết hôn rồi.”
Sau hôn lễ này, Thẩm Thanh Lan sẽ thật sự là con dâu nhà họ Phó rồi. Đối với Sở Vân Dung mà nói, chuyện này có ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.
Hai mẹ con đang trò chuyện thì Thẩm lão gia cũng từ tầng trên xuống. Thấy Thẩm Thanh Lan, trong mắt ông liền hiện lên vẻ luyến tiếc, khẽ thở dài một hơi, trong lòng tự an ủi, cháu gái đã lớn thì phải lập gia đình. Hhơn nữa còn lấy đứa cháu mà ông hài lòng nhất, chắt của ông cũng sắp ra đời rồi. Nghĩ như vậy, trong lòng Thẩm lão gia ít nhiều cũng dễ chịu hơn.
“Đã chuẩn bị xong hết chưa?” Ông hỏi, Thẩm Thanh Lan gật đầu, chỗ cô đã chuẩn bị xong cả rồi.
Hôn lễ cử hành vào xế chiều, nhưng tạo hình và trang điểm mất rất nhiều thời gian, nên sau khi ăn sáng xong thì stylist và thợ trang điểm đã tới. Lúc Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên đến thì Thẩm Thanh Lan cũng vừa thay xong lễ phục.
“Thanh Lan, áo cưới của cậu đẹp quá.” Tay Phương Đồng nhẹ lướt trên hình thêu tỉ mỉ, nhẹ giọng tán thưởng. Bộ áo cưới này là do một thợ thêu nổi tiếng tự tay thêu từng đường kim mũi chỉ, nên bất kể là đường may hay hoa văn đều tinh xảo đẹp đẽ không tì vết.
Vu Hiểu Huyên cũng nói: “Thanh Lan, chi phí của bộ áo cưới trên người cậu thậm chí còn đắt hơn một bộ váy cưới mà người ta may tỉ mỉ trong cả nửa năm đấy.”
Bộ áo cưới này mất hơn nửa năm mới hoàn thành, những sợi chỉ vàng thêu mặt ngoài đều được làm từ vàng thật, giá trị ngàn vạn tuyệt đối không phải chỉ là cái giá khoa trương.
Thợ trang điểm đang làm tóc cho Thẩm Thanh Lan, tóc cô được búi cao lên, trên tóc không có bất kỳ trang sức nào, bởi vì là để Sở Vân Dung tự tay mang cho Thẩm Thanh Lan, còn trang sức đã được sắp xếp ngay ngắn ở một bên trên bàn trang điểm. Những món trang sức này là do Phó Hoành Dật mời nhà thiết kế làm riêng cho cô, vô cùng tinh xảo, hệt như một tác phẩm nghệ thuật.
Lần đầu tiên nhóm Phương Đồng nhìn thấy đã không ngừng ngạc nhiên khen ngợi.
Cô dâu dù chỉ trang điểm nhẹ thì vẫn khá rườm rà phức tạp, nên phải mất mấy tiếng sau mới hoàn thành.
“Thanh Lan, em thật sự đẹp quá.” Lúc Ôn Hề Dao đi vào, Thẩm Thanh Lan đã trang điểm xong. Thấy Thẩm Thanh Lan thế này, dù là phụ nữ với nhau nhưng Ôn Hề Dao vẫn không thể không khen ngợi.
“Thanh Lan, chuẩn bị xong chưa? Phó Hoành Dật tới rồi này.” Ôn Hề Dao nói, Vu Hiểu Huyên, Phương Đồng và cả Bùi Nhất Ninh đã xuống phía dưới cản đoàn đón dâu của Phó Hoành Dật.
***
Nhà họ Phó.
Sáng sớm, Phó Hoành Dật đã thức dậy rồi xuống tầng dưới. Vừa ăn sáng xong, Phó Tĩnh Đình đã mang đồ cưới tới.
Vì hôn lễ này, nhà họ Thẩm và nhà họ Phó đã đặc biệt mời giáo viên chuyên về lễ nghi tới giảng dạy nghi thức hôn lễ, ngay cả hai ông cụ cũng luyện tập một thời gian.
Phó Tĩnh Đình giúp Phó Hoành Dật mặc lễ phục.
“Thấy cháu kết hôn, trong lòng cô cũng có chút không nỡ.” Phó Tĩnh Đình vừa chỉnh sửa cổ áo cho Phó Hoành Dật, vừa cười nói. Tuy ngoài miệng nói luyến tiếc, nhưng đáy mắt lại tràn ngập vui mừng.
Phó Hoành Dật mỉm cười, “Cô nên vui mừng mới phải.”
“Ừ, cô rất vui.”
Phó Tĩnh Đình cầm mũ cưới lên, Phó Hoành Dật phối hợp cúi thấp xuống cho vừa với chiều cao của bà.
Những việc này vốn nên do mẹ của Phó Hoành Dật làm, nhưng ba mẹ anh đã mất từ nhỏ, nên tất cả đều do Phó Tĩnh Đình làm thay.
Mặc đồ cưới xong, Phó lão gia đưa một chén rượu cho Phó Hoành Dật, “Sau khi kết hôn, cháu không còn độc thân nữa mà sẽ là một người chồng, cũng sẽ là một người cha. Cháu phải giữ gìn bảo vệ gia đình của mình, phải đối xử với Thanh Lan thật tốt.”
Phó Hoành Dật trịnh trọng gật đầu. Thấy ánh mắt vui mừng của ông nội, anh nói: “Ông nội, ông yên tâm.”
Phó lão gia lấy một cặp nhạn gỗ bên cạnh đến, đây là cặp nhạn gỗ ông đã thuê người khắc cho Phó Hoành Dật để dùng trong đám cưới. Sau khi nhà họ Phó chuẩn bị xong, Phó Hoành Dật liền mang theo đôi nhạn gỗ đến nhà họ Thẩm, đi phía sau là Giang Thần Hi, Hàn Dịch, Cố Dương và Cố Khải.
Cửa chính nhà họ Thẩm đóng chặt, Cố Dương bước lên gõ cửa, “Chú rể đến đón cô dâu đây.”
Bên trong truyền ra giọng nói của Phương Đồng, “Mở cửa cũng được, nhưng phải đưa lì xì trước đã.”
Cố Dương và Hàn Dịch nhìn nhau. Hàn Dịch cầm trong tay mấy bao lì xì, nói: “Lì xì đã chuẩn bị xong, các em không mở cửa thì làm sao anh đưa được?”
“Nhét qua khe cửa đi.” Câu này là của Bùi Nhất Ninh.
Cố Dương vốn định thừa dịp họ mở cửa lấy bao lì xì thì xông vào, nghe vậy thì lập tức nghiến răng nghiến lợi.
Cố Dương ngồi xổm xuống, nhét từng bao lì xì vào qua khe cửa. Phương Đồng nhặt lên, cầm trong tay ước lượng, cảm nhận được độ dày bên trong thì mỉm cười.
“Quả nhiên là ngài Phó, chi thật mạnh tay.” Vu Hiểu Huyên cười híp mắt nói.
“Bây giờ lì xì đã đưa rồi, có thể mở cửa chứ?” Cố Dương nói.
“Gấp cái gì, bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi. Ngài Phó à, Thanh Lan là bảo bối của nhà họ Thẩm đấy, không thể để anh cưới về dễ dàng như vậy được. Người xưa đón dâu đều phải làm một bài thơ, bọn em thì không cần anh làm thơ, anh cứ đọc một bài là được.” Giọng nói vui vẻ của Vu Hiểu Huyên từ bên trong truyền ra, đây là nghi lễ kết hôn truyền thống mà tối quá cô đã cố ý tìm hiểu.
Cố Dương ngẩn ra, nhìn sang Phó Hoành Dật. Trong mắt ngài Phó hiện vẻ khó xử, anh thật sự không hiểu biết về thơ lắm. Tầm mắt của mọi người đồng loạt nhìn sang Giang Thần Hi, vị này là giáo sư nhân dân, ít nhiều cũng phải biết chứ?
Giang Thần Hi bình tĩnh lấy giấy ra, nhanh chóng viết lên trên giấy một bài thơ rồi đưa cho Phó Hoành Dật. Anh nhận lấy, đọc theo:
“Hoa Nhan công chúa quý, xuất giá Vũ hầu gia. Thiên mẫu thân điều phấn, nhật huynh liên tứ hoa. Thôi phô bách tử trướng, đãi chướng thất hương xa. Tá vấn trang thành vị, Đông Phương dục hiểu hà.”
Dịch nghĩa: Hoa Nhan công chúa quý, gả cho Vũ hầu gia. Thiên mẫu thân điều phấn, ngày huynh thương xót ban thưởng hoa. Hối thúc cửa hàng bách tử trướng, đợi chướng bảy hương xa. Thử hỏi trang thành chưa, họ Đông Phương muốn hiểu hà.
Vu Hiểu Huyên và Phương Đồng nhìn nhau rồi quay sang Bùi Nhất Ninh, hỏi: “Có thể qua ải không?”
Trong mắt Bùi Nhất Ninh đầy ý cười, gật đầu, nhưng khi Vu Hiểu Huyên đang định mở thì cô ngăn lại, nói vọng ra ngoài cửa: “Thơ thì đạt yêu cầu, nhưng lì xì thì vẫn chưa đủ dày.”
Nghe vậy, Hàn Dịch lập tức hiểu ra, lại nhét mấy bao lì xì trong tay qua khe cửa vào trong, “Bây giờ đã đủ chưa?”
Cánh cửa đóng chặt được mở ra, Vu Hiểu Huyên, Phương Đồng và Bùi Nhất Ninh mặc lễ phục thời Hán, mỉm cười nhìn bọn họ.
Phó Hoành Dật ôm trên tay một cặp nhạn gỗ dẫn đầu đi vào phòng. Thẩm Khiêm và Sở Vân Dung đã ngồi trong phòng khách.
Phó Hoành Dật giao cặp nhạn gỗ cho Giang Thần Hi, rồi quỳ xuống trước mặt Thẩm Khiêm và Sở Vân Dung, cúi lạy sát đất, sau đó đưa cặp nhạn gỗ cho hai người, nhẹ nhàng nói: “Ba, mẹ, cám ơn ba mẹ đã gả Thanh Lan cho con.”
Thẩm Khiêm nhìn Phó Hoành Dật, nghiêm túc căn dặn: “Sau này giao Thanh Lan cho con, con phải đối xử tốt với con bé. Những điều khác ba sẽ không nói nhiều, nếu con đối xử không tốt với con bé, thì bất cứ lúc nào nhà họ Thẩm cũng chào đón con bé trở về.”
Phó Hoành Dật trịnh trọng gật đầu, “Ba mẹ yên tâm.”
Thẩm Khiêm và Sở Vân Dung dĩ nhiên rất yên tâm.
Phó Hoành Dật kính trà. Sở Vân Dung uống trà xong thì đứng dậy đi lên phòng của Thẩm Thanh Lan. Thẩm Thanh Lan đang ngồi trên giường, mặc áo cưới đỏ thẫm, khiến gương mặt cô càng trở nên xinh đẹp hơn.
Ôn Hề Dao đang ngồi trò chuyện với cô. Sở Vân Dung đi đến, cầm hộp trang sức trên bàn, cài từng cây kẹp hoa và trâm lên tóc cô, cuối cùng mới đội mũ phượng chạm hình rồng lên trên đầu cô, mắt bà ngân ngấn lệ.
Thẩm Thanh Lan không nói gì, chỉ nhìn Sở Vân Dung, hai tay cô nắm chặt, giấu trong ống tay áo, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi. Sở Vân Dung thấy con gái khẩn trương thì cảm giác mất mát trong lòng cũng vơi đi ít nhiều, cười khẽ: “Hoành Dật đang ở bên dưới chờ con đấy.”
Nghe vậy, Thẩm Thanh Lan chẳng những không thả lỏng, mà lại càng khẩn trương hơn, “Mẹ, hôm nay con ổn không?” Tối qua cô ngủ không ngon nên lo sắc mặt sẽ khó coi.
Ôn Hề Dao phì cười, “Thanh Lan, không ngờ em cũng biết khẩn trương đấy.”
Thẩm Thanh Lan liếc cô ấy một cái, thản nhiên nói, “Đến khi chị kết hôn thì đừng có khẩn trương nhé.”
Ôn Hề Dao mỉm cười không nói gì, cô nhất định sẽ không khẩn trương.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Thẩm Thanh Lan như nghe thấy tiếng nhịp tim dồn dập của chính mình. Một đôi giày đen xuất hiện trước mắt cô, giọng nói trầm thấp đầy nam tính vang lên: “Thanh Lan.”
Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật bốn mắt nhìn nhau, tâm trạng khẩn trương của cô tức khắc bình tĩnh lại ngay khi đối diện với ánh mắt của anh. Cô mỉm cười, đặt tay vào lòng bàn tay anh.
Phó Hoành Dật bế Thẩm Thanh Lan lên, bước ra khỏi phòng.
Đi tới dưới tầng, anh thả Thẩm Thanh Lan xuống. Thẩm Quân Dục thấy em gái trang điểm lộng lẫy thì vẻ mặt vô cùng phức tạp, bước tới phía trước, nhìn Thẩm Thanh Lan, nụ cười ấm áp đầy cưng chiều: “Lan Lan, chúc em hạnh phúc.”
Thanh Lan cũng nhìn anh, dịu dàng mỉm cười, “Vâng, anh cũng phải hạnh phúc đấy.”
“Sắp đến giờ lành rồi, chúng ta nên xuất phát thôi.” Giang Thần Hi nói.
Thẩm Quân Dục ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Thanh Lan, “Lan Lan, lên đi, hôm nay anh trai đưa em đi lấy chồng.”
Thẩm Thanh Lan nhìn bờ vai rộng của anh mình rồi nằm lên đó. Thẩm Quân Dục đứng dậy, vững vàng cõng Thẩm Thanh Lan lên, ước lượng rồi nói, “Lan Lan, em nhẹ quá, sau này nhớ ăn nhiều lên, mập một chút cũng không sao, nếu Phó Hoành Dật dám chê em, anh sẽ đánh cậu ta cho em.”
Thẩm Thanh Lan nghe vậy thì trong lòng hơi xót xa, ôm cổ Thẩm Quân Dục rồi gật đầu thật mạnh, “Được, em nhất định sẽ ăn nhiều hơn.”
Thẩm Quân Dục đi rất chậm, anh rất muốn con đường này không bao giờ kết thúc, để anh có thể cõng em gái mình đi thật lâu trên con đường dài này, che chở em gái sau lưng mình. Chỉ là, cho dù anh có đi chậm thế nào thì con đường này cuối cùng vẫn kết thúc.
Nhìn kiệu hoa đỏ thẫm ngoài cửa chính, Thẩm Quân Dục khẽ cười, “Lan Lan, đột nhiên anh không muốn gả em cho Phó Hoành Dật nữa.”
Phó Hoành Dật đang đi bên cạnh anh, nghe vậy thì sắc mặt hơi đen lại, còn Thẩm Khiêm vỗ lên vai con trai mình một cái, “Hôm nay là ngày vui của em gái con, nói năng lung tung cái gì đấy.”
Sở Vân Dung bật cười nhìn chồng, nếu nén nước mắt trong mắt lại thì lời này của ông còn hơi thuyết phục đấy. Ban đầu bà cứ cho rằng người không nỡ gả con gái đi nhất là mình, không ngờ lại là chồng bà. Vừa rồi, khi Thẩm Quân Dục cõng Thẩm Thanh Lan ra khỏi nhà, bà còn thấy Thẩm Khiêm đưa lưng về phía mọi người, lén lau nước mắt.
Thẩm Quân Dục thả Thẩm Thanh Lan xuống rồi để cô ngồi vào kiệu hoa. Đỉnh kiệu hoa này cũng đã được Phó Hoành Dật chuẩn bị xong từ trước, tốn rất nhiều công sức.
Người khiêng kiệu là Mạnh Lương, Tiền Phi, Trương Vệ và mấy người mà Thẩm Thanh Lan chưa từng gặp, tổng cộng có tám người.
Kiệu hoa đi từ Đại Viện đến khách sạn, cả đoạn đường mất khoảng nửa tiếng.
Đoàn rước dâu không thổi kèn đánh trống rầm rộ. Phó Hoành Dật cưỡi một con ngựa cao lớn đi đầu, kiệu hoa của Thẩm Thanh Lan theo sau, hai bên kiệu hoa là Vu Hiểu Huyên và Phương Đồng, phía sau cỗ kiệu là một hàng ngũ đón dâu, trong đó có mấy đồng đội của Phó Hoành Dật, còn cả vài người bạn của Thẩm Quân Dục và bạn học của Thẩm Thanh Lan, tất cả đều xung phong đi theo đón dâu.
Hàng người rất dài với phong cách hôn lễ độc đáo, nên đã lập tức thu hút ánh mắt của mọi người. Hôn lễ của Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật vốn là tiêu điểm chú ý ở thủ đô rồi. Từ sáng sớm, các ký giả truyền thông lớn đã chờ sẵn ở bên ngoài để đưa tin buổi hôn lễ long trọng này.
Thẩm Thanh Lan ngồi trong kiệu nên không nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, nhưng vẫn có thể nghe thấy người đi đường bàn tán về hôn lễ này. Hơn nữa, Vu Hiểu Huyên còn liên tục cập nhật tình hình với cô cảnh tượng vào lúc này.
“Thanh Lan, tớ thấy có người đang cầm điện thoại livestream đấy, ôi chao, cậu lại sắp hot trên weibo rồi. Còn có rất nhiều ký giả truyền thông nữa.”
Thẩm Thanh Lan ngồi trong kiệu, nghe Vu Hiểu Huyên nói không ngừng thì môi cong lên, nở nụ cười xinh đẹp. Cô rất sẵn lòng để mọi người chứng kiến hạnh phúc của mình.
/475
|