Thủ đô.
Cúp điện thoại, Thẩm Quân Dục hỏi trợ lý Dư Bân: “Có chuyện gì?”
“Tổng Giám đốc, ba giờ chiều anh phải đi đón Tổng Giám đốc Ôn, cùng tham dự tiệc từ thiện vào tối nay.”
“Tôi biết rồi. Còn chuyện gì không?” Thấy Dư Bân vẫn chưa đi, Thẩm Quân Dục hỏi tiếp.
“Lúc anh đang họp, có một cô gái tên Trần Tố liên tục gọi mấy cuộc điện thoại, anh có muốn gọi lại không?”
Lúc họp, Thẩm Quân Dục giao điện thoại cho Dư Bân giữ. Ngoại trừ điện thoại của Thẩm Thanh Lan, người nhà và Ôn Hề Dao ra, thì anh không nghe bất cứ cuộc gọi của ai khác trong lúc họp. Lúc nãy là anh cố ý dừng họp để ra ngoài nghe điện thoại của Thẩm Thanh Lan.
“Tạm thời không cần gọi lại, báo với giám đốc Tần tiếp tục chủ trì cuộc họp. Tôi có chuyện cần làm nên đi trước.”
Dư Bân gật đầu, đợi Thẩm Quân Dục vào thang máy rồi mới quay lại phòng họp.
Thẩm Quân Dục vừa xuống đại sảnh thì nhìn thấy Trần Tố đang đợi mình: “Quân Dục.”
Thẩm Quân Dục dừng bước, “Trần Tố?”
Trần Tố đứng lên, cười nói: “Giám đốc Thẩm thật đúng là xưa đâu bằng nay, muốn gặp anh cũng phải hẹn trước.”
Thẩm Quân Dục cười khẽ, “Vừa rồi tôi đang họp, định lát nữa sẽ gọi lại cho cô, ai ngờ cô đã tới đây rồi.”
“Cùng ăn trưa không?”
“Đi thôi, người đẹp Trần đã lên tiếng mời thì tôi đâu từ chối được.”
Trần Tố tự lái xe tới, nên Thẩm Quân Dục lên xe của cô ta.
Trần Tố vừa lái xe vừa hỏi, “Ăn ở đâu?”
“Tùy em.” Thẩm Quân Dục cười nói.
“Mấy năm nay em vẫn ở nước ngoài, không quen thuộc trong nước, anh chọn chỗ ăn đi.”
Thẩm Quân Dục suy nghĩ một chút, rồi nói một địa chỉ, Trần Tố mở bản đồ lên xem.
Thẩm Quân Dục cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Ôn Hề Dao. Trần Tố nhìn lướt qua, trêu anh: “Ra ngoài ăn cơm với bạn mà cũng phải báo cáo nữa sao?”
Thẩm Quân Dục bỏ điện thoại vào trong túi, cười cười, “Nếu đã đính hôn thì phải có trách nhiệm.”
Đáy mắt của Trần Tố tối sầm xuống, cô ta chỉ mới ra nước ngoài học mấy tháng theo yêu cầu của công ty, quay về đã biết tin Thẩm Quân Dục đính hôn rồi.
“Em còn chưa kịp chúc mừng anh đính hôn nữa. Vừa từ nước ngoài về, chưa kịp chuẩn bị quà tặng. Bao giờ anh tổ chức hôn lễ, em sẽ tặng cho anh một bao lì xì.”
Thẩm Quân Dục hòa nhã nói: “Dự kiến là tháng ba năm sau, lúc đó chắc chắn sẽ mời em một ly rượu mừng.”
“Vợ chưa cưới của anh là cô gái chúng ta gặp ở nhà hàng lúc trước?”
“Ừ, cô ấy tên Ôn Hề Dao, là Tổng Giám đốc của Tập đoàn quốc tế Tân Hòa.”
Lúc nhắc tới Ôn Hề Dao, vẻ mặt của Thẩm Quân Dục rất dịu dàng. Nụ cười trên mặt Trần Tố cứng đờ, thầm hối hận vì bỗng nhiên lại nhắc tới chủ đề này. Càng như vậy, cô ta lại càng thấy tò mò về cô gái tên Ôn Hề Dao.
“Hai người quen nhau nhờ công việc à?” Trần Tố tò mò hỏi.
“Đúng vậy, lúc đầu tôi và cô ấy đều không thích nhau.” Nhớ tới lúc mới quen biết Ôn Hề Dao, ý cười trong mắt Thẩm Quân Dục càng tươi hơn.
Trái tim Trần Tố đau như bị ai đâm một nhát đau điếng. Cô ta bối rối, không biết phải nói tiếp như thế nào, cũng may là đã đến nơi.
Trần Tố bèn xuống xe, cùng Thẩm Quân Dục vào nhà hàng.
Thẩm Quân Dục đưa thực đơn cho cô ta, “Nhà hàng này mở được một năm rồi, tôi và khách hàng tới ăn mấy lần, đồ ăn không tệ. Đã lâu em không ở thủ đô, có thể nếm thử một chút.”
Trần Tố lật xem thực đơn rồi đưa lại cho Thẩm Quân Dục, “Em không giỏi gọi món lắm, anh gọi đi, em dễ ăn lắm. Chúng ta quen biết đã nhiều năm, cũng không đến mức không nhớ khẩu vị của em chứ?”
Thẩm Quân Dục mỉm cười, “Nhớ chứ.”
Anh gọi vài món ăn rồi hỏi: “Anh nhớ không sai chứ?”
“Không ngờ đã nhiều năm rồi mà anh vẫn còn nhớ em thích ăn gì.”
Câu nói này rất khiến người ta dễ suy nghĩ xa hơn, nhưng Thẩm Quân Dục vẫn bình thản, “Những người khác cũng sẽ không quên em thích món gì đâu. Trước đây, em cũng chỉ thích những món này, lần nào đi ăn cũng sẽ gọi. Bốn năm qua, bọn anh đã ăn cùng em không biết bao nhiêu lần, muốn không nhớ cũng khó.”
“Điều này chứng tỏ em là một người chung tình, đã thích cái gì rồi là sẽ không thay đổi. Với đồ ăn là như thế, với người khác cũng là như vậy.” Trần Tố nói một cách nghiêm túc.
Thẩm Quân Dục biết Trần Tố muốn nói gì. Thời còn đi học, anh không có tình cảm đấy với Trần Tố, bây giờ anh đã đính hôn với Ôn Hề Dao, mà anh cũng thích cô ấy, nên càng không thể có gì đó với Trần Tố.
“Trước đây nghe nói em định ở thủ đô làm việc. Sao lại ra nước ngoài rồi?” Thẩm Quân Dục nói sang chuyện khác.
Thấy Thẩm Quân Dục không tiếp lời, Trần Tố hơi thất vọng, nhưng vẫn trả lời: “Đúng là em định ở lại thủ đô làm việc. Nhưng mấy tháng trước công ty cử em ra nước ngoài học, em mới về hôm qua.” Vừa trở lại, cô ta đã nghe bạn bè nói Thẩm Quân Dục đã đính hôn. Nếu biết mình ra nước ngoài mấy tháng sẽ mất đi anh, thì dù có như thế nào cô ta cũng sẽ không đi.
“Sau này có định ở lại thủ đô không?”
“Có, em cũng đã có tuổi rồi, không bôn ba nổi nữa, mà người nhà cũng giục chuyện chồng con. Em không có hứng thú với đàn ông nước ngoài nên đành quay về nước thôi.”
Quay lại chuyện lúc nãy nữa rồi, Thẩm Quân Dục thầm than khổ, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Bây giờ em đang làm ở đâu?”
Lại bị Thẩm Quân Dục nói sang chuyện khác, Trần Tố biết anh cố ý nên không nhắc lại nữa. Cô ta nói tên công ty đang làm rồi tiếp tục: “Em đang làm trưởng phòng marketing. Gần đây, công ty đang định lấn sang lĩnh vực sản xuất game. Tập đoàn Quân Lan chuyên về mảng này, đến lúc đó, em sẽ học hỏi kinh nghiệm từ anh. Chúng ta là bạn bè lâu năm, anh sẽ giúp em chứ?”
“Tất nhiên rồi.” Tập đoàn Quân Lan ngày càng lớn mạnh, không ngừng thử sức các lĩnh vực mới, nhưng sản xuất game vẫn là trọng điểm phát triển của tập đoàn, nên lời Trần Tố vừa mới nói cũng khá là hợp tình hợp lý.
Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện công việc. Bỏ qua vấn đề tình cảm, Thẩm Quân Dục và Trần Tố cũng coi như rất hợp nhau. Mấy năm ở nước ngoài, Trần Tố rất có tiến bộ, lại làm việc ở công ty lớn nên tầm nhìn cũng cao.
Đang trò chuyện vui vẻ, Ôn Hề Dao bỗng nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, mỉm cười nói, “Lúc nãy em còn tưởng mình nhìn lầm, đúng là anh rồi. Anh ăn cơm với khách hàng sao?”
Thấy Ôn Hề Dao, Thẩm Quân Dục liền tự nhiên giới thiệu: “Đây là bạn đại học của anh, Trần Tố. Còn đây là vị hôn thê của tôi, Ôn Hề Dao.”
Ôn Hề Dao nở nụ cười khéo léo, “Cô Trần, chào cô.”
Trần Tố bắt tay Ôn Hề Dao, tiện thể quan sát cô, “Cô Ôn, rất vui khi được gặp cô. Tôi vừa nghe Quân Dục nhắc tới cô, còn định tìm cơ hội làm quen, không ngờ lại gặp ở đây.”
Nói tới đây, cô ta nhìn về phía người đang ngồi cách đó không xa rồi hỏi: “Cô Ôn đi ăn cùng bạn sao?”
“Không phải, đó là khách hàng của công ty tôi. Tôi thấy Quân Dục nên mới qua đây. Quân Dục, em đưa khách hàng về trước. Anh lái xe tới sao?”
“Anh không lái xe, em đưa khách hàng về xong thì quay lại đón anh nhé, sẵn tiện đi dự tiệc luôn.”
“Vâng.” Ôn Hề Dao nhìn Trần Tố rồi chào, “Cô Trần cứ từ từ ăn, tôi đi trước.”
Trần Tố cười gật đầu, đợi Ôn Hề Dao đi rồi mới nói: “Vị hôn thê của anh thật giỏi giang.”
Thẩm Quân Dục gật đầu, “Ừ, cô ấy không chỉ đẹp mà còn rất có năng lực.”
Người mình thích khen người phụ nữ khác trước mặt mình, Trần Tố không biết phải hình dung tâm trạng lúc này của mình như thế nào, cũng không còn tâm trạng muốn ăn nữa.
“Sao không ăn? Thức ăn ở đây không hợp khẩu vị sao?” Thẩm Quân Dục hỏi.
“Không phải, là em no rồi.”
Thẩm Quân Dục thấy Trần Tố không ăn nữa thì gọi phục vụ đến tính tiền, sau đó cùng cô ta ra khỏi nhà hàng, cũng không hỏi mục đích cô ta tìm anh là gì.
“Em đưa anh về.” Trần Tố giả vờ quên chuyện Ôn Hề Dao sẽ đến đón Thẩm Quân Dục.
“Không cần khách sáo như vậy, Hề Dao sẽ đến đón anh ngay. Em về trước đi, hôm khác chúng ta sẽ liên lạc.” Thẩm Quân Dục từ chối ý tốt của Trần Tố, đứng bên lề đường đợi Ôn Hề Dao, quả thật cô cũng đến rất nhanh.
Thẩm Quân Dục lên xe, liền trông thấy vẻ mặt như cười như không của Ôn Hề Dao.
“Sao lại nhìn anh như vậy?”
Ôn Hề Dao cười cười, “Tổng Giám đốc Thẩm à, không ngờ ăn trưa thôi mà cũng gặp được anh.”
Thẩm Quân Dục cười dịu dàng, “Là chúng ta có duyên.”
Ôn Hề Dao không tin lời anh nói, rõ ràng là anh cố ý đến nhà hàng đó ăn. Hai tiếng trước anh hỏi cô ăn trưa ở đâu, cô không tin anh không biết cô đãi khách ở nhà hàng đó.
“Người đẹp lúc nãy là mối tình đầu của anh?”
“Em cảm thấy anh ngốc đến mức dẫn mối tình đầu đến trước mặt em sao?”
“Ai biết được, e là anh muốn để em thấy anh được nhiều người thích, rồi bảo em phải biết quý trọng anh.” Ôn Hề Dao cười rạng rỡ, chính cô cũng bị ý nghĩ này của mình chọc cười.
Thẩm Quân Dục nhìn cô với vẻ bất đắc dĩ. Đúng là anh cố ý chọn nhà hàng đó, nhưng không phải vì chọc cô ghen, mà là vì anh muốn làm Trần Tố biết khó mà lui. Có vài tấm màn không nhất thiết phải chọc thủng, vẫn nên chừa lại mặt mũi cho mọi người.
Đưa Thẩm Quân Dục về công ty xong, Ôn Hề Dao liền lái xe về công ty của mình, cô còn một văn kiện quan trọng cần xử lý, mà Thẩm Quân Dục cũng có công việc chưa làm xong.
Ba giờ chiều, Thẩm Quân Dục đúng giờ xuất hiện dưới lầu Tập đoàn quốc tế Tân Hòa. Anh gọi điện thoại cho Ôn Hề Dao, một lát sau cô liền xuống, còn cầm theo một cái túi, “Mẹ em gửi từ thành phố Hải đến cho Thanh Lan, buổi tối anh về thì nhớ cầm đấy.”
“Cái gì thế?”
“Một ít trái cây thôi, Thanh Lan đang mang thai, để cho em ấy ăn thử. Nếu thích thì mẹ em sẽ gửi tới nữa.” Thành phố Hải có nhiều loại trái cây nhiệt đới mà thủ đô không có.
“Mẹ em không biết Thanh Lan thích ăn gì, nên mỗi loại gửi một ít. Bây giờ Thanh Lan không ở thủ đô, trái cây để lâu sẽ hỏng, thành ra anh được lời rồi.” Nói đến câu cuối cùng, giọng điệu của cô hơi gay gắt, chắc là nhớ lại chuyện không vui gì đó nên lại trừng Thẩm Quân Dục.
Thẩm Quân Dục cảm thấy buồn cười. Buổi trưa, thấy Ôn Hề Dao không có phản ứng gì, anh còn tưởng rằng cô thật sự không để ý, thì ra là có ghen.
“Ghen sao?”
Ôn Hề Dao lại trừng anh, “Anh đừng có tưởng bở, em mà ghen sao? Em đâu có nhỏ mọn như vậy.”
Thẩm Quân Dục cười cưng chiều.
“Thanh Lan có nói bao giờ quay lại không?” Ôn Hề Dao hỏi.
“Em ấy không nói. Con bé ấy à, chỉ cần đi cùng Phó Hoành Dật là vui đến quên cả trời đất. Nghe con bé nói ngày mai sẽ đến suối nước nóng.”
“Aizz, Thanh Lan thật thong dong, muốn đi đâu thì đi, đâu giống chúng ta, quanh năm suốt tháng chẳng được nghỉ ngơi.” Ôn Hề Dao cảm thán.
“Tháng sau được nghỉ Quốc Khánh, chúng ta cùng nhau du lịch đi.”
“Thôi, Quốc Khánh có nhiều người đi chơi lắm. Chúng ta cứ ở nhà xem ti vi là được rồi.”
“Đến thành phố Sydney. Lần trước Lan Lan đến đó tham gia lễ hội nghệ thuật có gửi ảnh cho anh xem, phong cảnh rất đẹp.”
Ôn Hề Dao suy nghĩ một chút, thời gian đó cô cũng không có việc gấp cần làm, “Vậy tối nay em sẽ đặt vé máy bay và khách sạn.”
Hai người đến trung tâm làm tóc. Vì tiệc từ thiện tối nay không phải vô cùng trang trọng nên Ôn Hề Dao không mặc lễ phục sang trọng, mà chỉ mặc một bộ lễ phục trang nhã và trang điểm đơn giản.
Chuẩn bị xong thì thời gian vẫn còn sớm, Thẩm Quân Dục và Ôn Hề Dao bèn đến một nhà hàng cao cấp ăn tối trước. Ăn xong thì đến nơi tổ chức tiệc, vừa đúng giờ.
Thật ra tháng nào cũng có vài lần tổ chức từ thiện, lần nào Thẩm Quân Dục cũng nhận được thiệp mời, nhưng anh không thích tới những nơi này. Không phải là không muốn làm từ thiện, mà là anh cảm thấy từ thiện thế này rất giả tạo. Thay vì lá mặt lá trái với đám người ở đây, anh thà xây thêm vài trường học và thư viện trong nước.
Có điều dù không thích thì lúc cần vẫn phải tham gia. Nói trắng ra, đây là cơ hội quen biết những nhân vật tầm cỡ, mở rộng mạng lưới giao thiệp, tìm kiếm mối làm ăn. Nếu không có quen biết thì khó mà trụ nổi trong thương trường, dù cho gia thế có lớn đến mấy đi chăng nữa.
Vừa ra tới cửa, Thẩm Quân Dục và Ôn Hề Dao đã gặp phải người quen.
Ôn Hề Dao nhìn Thẩm Quân Dục với ánh mắt trêu chọc. Anh nhìn lại cô bằng ánh mắt vô tội, anh thật sự không gọi cô ta đến mà.
“Quân Dục, cô Ôn, không ngờ chúng ta lại gặp mặt.” Trần Tố nở nụ cười đúng mực.
Ôn Hề Dao cũng mỉm cười, “Đúng vậy, trưa nay vừa gặp, tối lại gặp nữa, đúng là chúng ta thật có duyên.”
“Quân Dục, nếu em biết anh cũng tới bữa tiệc này thì em đã đi cùng anh rồi. Đi một mình có vẻ cô đơn quá.”
Ôn Hề Dao nghe thế thì nhất thời trong lòng liền cảm thấy chán ghét, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, “Sao cô Trần không đi cùng chồng?”
Mặt Trần Tố cứng đờ, “Tôi còn chưa kết hôn, tạm thời vẫn độc thân.”
Ôn Hề Dao cười ngượng ngùng, “Xin lỗi, Quân Dục chỉ nói cô là bạn học nên tôi cứ nghĩ cô kết hôn rồi. Xinh đẹp như cô Trần đây, chắc có không ít người theo đuổi.”
Vẻ mặt Trần Tố cứ như ăn phải ruồi, cô ta nhìn về phía Ôn Hề Dao với vẻ dò xét. Người này khó đối phó hơn cô ta tưởng.
Cô ta đã suy nghĩ kỹ rồi, chỉ cần Thẩm Quân Dục chưa kết hôn thì cô ta vẫn còn cơ hội. Cô ta thích anh đã nhiều năm, nên không muốn buông tay một cách dễ dàng như vậy. Cho dù anh có kết hôn rồi, cô ta cũng có thể chia rẽ vợ chồng bọn họ. Không có góc tường nào mà không đào được, chỉ là cái cuốc có cần cù hay không thôi.
“Tôi vừa thấy một người bạn, tôi đi trước đây.” Trần Tố xoay người đi.
Đợi Trần Tố đi rồi, Ôn Hề Dao nhéo eo của Thẩm Quân Dục một cái rồi cười dịu dàng, “Hoa đào của anh bám dai thật đấy!”
Mặt Thẩm Quân Dục biến sắc, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường. Anh ôm eo Ôn Hề Dao, ánh mắt đầy cưng chiều, “Dù người ta có tốt thế nào thì cũng anh cũng không thích. Ba nghìn con sông, anh chỉ cần một gáo nước.”
Ôn Hề Dao ngẩn người, xoa xoa chỗ mình vừa nhéo, “Đi vào thôi, đứng ở đây cản đường người ta.”
Thẩm Quân Dục cười gật đầu, trong lòng lại thầm kêu khổ, Trần Tố này có vẻ vẫn chưa chịu thôi.
Tiệc từ thiện nào cũng giống nhau, nên giữa buổi tiệc, Thẩm Quân Dục và Ôn Hề Dao góp một khoản tiền rồi đi về.
Trên đường trở về, nhớ tới ánh mắt của Trần Tố khi nhìn Thẩm Quân Dục, Ôn Hề Dao càng nghĩ càng khó chịu, không nhịn được hỏi: “Quân Dục, Trần Tố thật sự chỉ là bạn học của anh thôi sao?”
Thẩm Quân Dục tỏ vẻ vô tội, “Anh thề với trời, anh và cô ta chỉ là bạn học. Trước đây, anh và cô ta đều ở trong hội học sinh, học cùng một ngành, nên cũng có tiếp xúc nhiều. Anh bảo đảm lúc đó anh không hề thả thính cô ta một chút nào.”
“Trần Tố xinh đẹp, lại có tình cảm với anh, anh chưa từng nghĩ sẽ hẹn hò với cô ta sao?” Ôn Hề Dao nghi ngờ nhìn Thẩm Quân Dục.
Thẩm Quân Dục càng tỏ vẻ vô tội, “Anh không thích cô ta thì hẹn hò cái gì? Em mới là mối tình đầu của anh.”
Cuối cùng Ôn Hề Dao cũng cảm thấy thỏa mãn, cảm giác khó chịu trong lòng cũng biến mất.
“Sau này anh cách xa Trần Tố một chút, em không thích cô ta.”
Dù Ôn Hề Dao không nói thì Thẩm Quân Dục cũng sẽ làm vậy, vì anh không phải là người thích những trò dây dưa mờ ám.
“Thùng giấm chua.” Thẩm Quân Dục cười nói.
Ôn Hề Dao nghe giọng điệu cưng chiều của anh thì đỏ mặt, quay đầu nhìn ra ngoài xe.
***
Chiều hôm đó, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đến suối nước nóng. Suối nước nóng được phát hiện vào hai năm trước, người trong trấn xây một khu tắm suối nước nóng, sau đó tuyên truyền ra ngoài. Dần dà, dân địa phương cũng hay đến suối nước nóng vào mùa đông, nhưng bọn họ chỉ tuyên truyền được trong phạm vi nhỏ nên không có nhiều người biết đến, nếu không nơi đây có lẽ đã kinh doanh tốt hơn.
Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đi dạo trong khu suối nước nóng. Nhìn cảnh vật xung quanh, ý tưởng cải tạo nơi đây của cô càng thêm rõ ràng, bèn vừa đi vừa nói cho anh nghe.
“Nếu Quân Dục không có hứng thú với chuyện này thì em hãy bàn bạc với Hàn Dịch thử xem. Có điều bây giờ em đang mang thai, không được để mình mệt, biết chưa?”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Em chỉ đề nghị thôi, còn cụ thể như thế nào thì để bọn họ tự làm.” Cô không hiểu về lĩnh vực này nên sẽ không nhúng tay vào, chỉ là thấy không nỡ mà thôi. Một thị trấn tràn đầy phong tình thế này thật sự không thích hợp để xây nhà cao tầng.
Thẩm Thanh Lan không biết rằng ngay ngày hôm sau, Thẩm Quân Dục đã phái người của công ty đến đây tiến hành khảo sát. Anh nghiêm túc suy nghĩ lời đề nghị của cô, đồng thời triệu tập hội nghị cấp cao để thảo luận chuyện này và được phần đa mọi người đồng ý.
Đương nhiên, những chuyện này đều là chuyện về sau.
Buổi tối, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật thay quần áo xong rồi liền đến suối nước nóng.
Suối nước nóng ở đây không phải là suối lưu huỳnh hóa thành, nên không nặng mùi lưu huỳnh.
Thẩm Thanh Lan chỉ ngồi cạnh bờ ngâm chân chứ không bước xuống nước.
Vừa rồi bọn họ gặp một người phụ nữ ở cửa, chị ấy tò mò hỏi Thẩm Thanh Lan: “Cô là phụ nữ có thai sao?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, thấy chị ấy đang dắt theo một đứa trẻ.
Người phụ nữ nhìn bụng của Thẩm Thanh Lan, do dự một chút rồi mới nói: “Nếu cái thai chưa đến ba tháng thì không nên ngâm suối nước nóng, sẽ ảnh hưởng không tốt đến cái thai, có thể sẽ bị sảy. Mặc dù suối nước nóng có lợi với phụ nữ mang thai nhưng không có lợi cho giai đoạn đầu. Dù là giai đoạn giữa thì cũng không được ngâm mình quá mười lăm phút, nhiệt độ không thể cao hơn 45 độ.”
Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật hơi ngẩn ra, bọn họ thật sự không biết chuyện này.
“Cảm ơn chị.” Phó Hoành Dật chân thành cảm ơn, nếu không phải nhờ chị gái này nhắc nhở thì e là sẽ xảy ra chuyện rồi.
Người phụ nữ kia cười cười, “Hai cô cậu không trách tôi xen vào việc của người khác là được rồi.”
Đợi chị ấy đi rồi, Phó Hoành Dật mới ảo não nói: “Thanh Lan, nếu không được ngâm nước thì chúng ta về thôi.”
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Đã tới rồi sao lại về luôn được. Em không thể ngâm, nhưng anh có thể mà.”
Thẩm Thanh Lan đi vào trong, ngồi bên bờ suối.
Phó Hoành Dật xuống nước, ngồi cạnh Thẩm Thanh Lan. Nhiệt độ nước không quá cao, hơi nước bốc lên mờ ảo. Cô vừa nghịch nước vừa ngắm Phó Hoành Dật đang nhắm mắt, bỗng nhiên muốn đùa giỡn, bèn vẩy nước vào mặt anh.
Phó Hoành Dật mở mắt ra, trông thấy ánh mắt đầy ý cười của Thẩm Thanh Lan thì nở nụ cười bất đắc dĩ. Anh đứng dậy, vóc người săn chắc hiện ra trước mặt cô.
Thẩm Thanh Lan sờ sờ cơ bụng của anh, “Nếu để người mẫu nam thấy vóc dáng này của anh thì bọn họ nhất định sẽ tự ti mất.”
Ánh mắt Phó Hoành Dật sâu thẳm, “Em từng thấy rất nhiều vóc dáng của người mẫu nam?”
Thẩm Thanh Lan không biết phải trả lời như thế nào. Ngài Phó chính là một bình giấm chua, nếu trả lời là “đúng vậy” thì bình giấm đổ ào ra ngay. Cô bèn mỉm cười, “Em chỉ mới thấy vóc dáng của một mình anh thôi, chắc chắn vóc dáng của anh là đẹp nhất, em đoán những người khác đều không bằng anh.”
Phó Hoành Dật hài lòng nở nụ cười, cúi đầu hôn lên môi Thẩm Thanh Lan, được cô nhiệt tình đáp lại.
Nhiệt độ trong suối nước nóng dần lên, Thẩm Thanh Lan thành công khơi mào cơn đói của Phó Hoành Dật, rồi chợt nở nụ cười vô tội, còn anh thì nhìn chằm chằm bụng của cô với ánh mắt u oán.
Thẩm Thanh Lan cười khúc khích, xoa đầu anh như đang dỗ trẻ con, “Ngoan nào, em ra ngoài trước đây.”
Phó Hoành Dật ra khỏi suối, quấn thêm khăn tắm rồi cùng Thẩm Thanh Lan ra ngoài.
Vì Thẩm Thanh Lan không được ngâm suối nước nóng, nên ngay ngày hôm sau bọn họ liền trở về thủ đô. Phó Hoành Dật vốn định ở lại thị trấn vài ngày, nhưng Thẩm Thanh Lan không mang đủ dụng cụ vẽ, lại đang có cảm hứng nên hai người quyết định trở về.
Vừa về đến nhà, Thẩm Thanh Lan lập tức vào phòng vẽ tranh. Bọn họ đã dọn ra khỏi Giang Tâm Nhã Uyển, đến Hòa Sơn Tân Phủ ở. Biết Thẩm Thanh Lan thích vẽ nên lúc sửa nhà, Phó Hoành Dật đã chuẩn bị cho cô một phòng vẽ.
Vì Thẩm Thanh Lan mang thai nên trong nhà đã mời một người phụ trách ăn uống cho Thẩm Thanh Lan. Dù không thích trong nhà có người lạ, nhưng vì sức khỏe của mình và con, cô cũng không phản đối sự sắp xếp này của anh.
Liên tiếp ba ngày, Thẩm Thanh Lan vẫn ở trong phòng vẽ. Phó Hoành Dật đặt một tấm thảm sàn bên trong. Lúc cô vẽ, anh sẽ nằm đó đọc sách, nhân tiện giám sát giờ giấc ăn uống nghỉ ngơi của Thẩm Thanh Lan.
Ba ngày sau, Thẩm Thanh Lan đặt bút xuống, nhìn về phía Phó Hoành Dật đang nằm nghỉ ngơi, nói: “Cuối cùng cũng vẽ xong rồi, Hoành Dật, anh tới xem này.”
Phó Hoành Dật mở mắt, đứng dậy đi tới bên cạnh Thẩm Thanh Lan, nhìn bức tranh sơn dầu của cô, “Em muốn tuyên truyền miễn phí cho thị trấn đó?” Mấy tác phẩm này đều là vẽ về thị trấn đó.
“Em rất thích phong cảnh ở thị trấn đó. Nếu sau này anh trai muốn đầu tư, thì đây cũng không tính là một cách tuyên truyền miễn phí.” Nói cách khác, cho dù Thẩm Quân Dục không có hứng thú với thị trấn đó thì mấy bức tranh này của Thẩm Thanh Lan cũng là một loại tuyên truyền cho thị trấn, xem như một chút tấm lòng của cô.
Phó Hoành Dật hiểu ý của cô thì chỉ cười. Vừa định nói chuyện, bên ngoài đã có tiếng chuông cửa.
Phó Hoành Dật ra mở cửa, Thẩm Thanh Lan thu dọn dụng cụ vẽ. Một lát sau, anh quay lại, “Daniel tới.”
Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan đầy thắc mắc, không biết Daniel đến đây làm gì. Ra khỏi phòng vẽ, cô liền thấy Daniel đang ngồi trên ghế sô pha chờ cô.
Đây là lần đầu Daniel tới nhà mới của Thẩm Thanh Lan, anh quan sát xung quanh, thấy cô đến thì mới thôi, “Thanh Lan, xin lỗi đã quấy rầy tuần trăng mặt của cô.”
“Có chuyện gì thế?” Thẩm Thanh Lan không cảm thấy phiền gì, dù sao cô và Phó Hoành Dật cũng không đi hưởng tuần trăng mật.
Daniel cười nhẹ, “Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là Frank và Noah tới thủ đô, muốn gặp cô. Tôi định gọi điện thoại cho cô, nhưng đúng lúc hôm nay có việc ở gần đây, tiện đường đến đây thăm cô luôn. Nghe Ân Hi nói cô đang mang thai?”
Thẩm Thanh Lan nhướng mày, không ngờ Kim Ân Hi lại nói chuyện này với Daniel. Nói đúng hơn là cô không ngờ cô ấy và Daniel qua lại với nhau.
“Ừ, một tháng rồi. Bọn họ tới thủ đô làm gì?”
“Bọn họ tới tìm cô, muốn mua tác phẩm của cô được trưng bày ở lễ hội nghệ thuật. Tôi không đồng ý bán nên bọn họ muốn trực tiếp hỏi cô.”
“Daniel, tôi đã nói rồi, anh có quyền thay tôi quyết định, tôi không có ý kiến gì cả.”
Daniel cười cười, anh đã biết kết quả sẽ như vậy, “Thanh Lan, hiếm khi bọn họ tới nước Z, tôi nghĩ cô nên gặp một lần, có lợi cho sự phát triển sau này của cô. Tôi đã nói với bọn họ là cô vừa mới kết hôn, nên lúc này bọn họ sẽ không làm phiền cô lâu. Bọn họ sẽ ở nước Z nửa tháng nữa, cô xem hôm nào tiện thì hẹn gặp bọn họ.”
Phó Hoành Dật ngồi bên cạnh nghe hai người nói chuyện thì cảm thấy Thẩm Thanh Lan thích hợp với con đường họa sĩ hơn. Trước đây bọn họ đã từng nhắc tới vấn đề này rồi, cô không cũng không cự tuyệt thì anh sẽ ủng hộ, bèn nói: “Hẹn ngày mai đi.”
Ngài Phó đã nói vậy thì tất nhiên Thẩm Thanh Lan cũng không có ý kiến gì nữa, bèn nhìn sang Daniel, “Vậy ngày mai đi, đúng lúc mấy ngày trước tôi vừa vẽ xong vài bức tranh, anh mang về luôn.”
Nghe vậy, mắt Daniel liền sáng lên. Thật ra anh đã trông ngóng tác phẩm mới của Thẩm Thanh Lan từ rất lâu rồi, nên vội hỏi ngay, “Tác phẩm mới ở đâu vậy?”
Phó Hoành Dật dẫn Daniel đến phòng tranh. Thấy mấy bức tranh đặt lung tung dưới đất, anh lập tức trợn mắt nhìn Thẩm Thanh Lan, vẻ mặt cực kỳ đau lòng, “Bà cô của tôi ơi, rốt cuộc cô có biết bây giờ một bức tranh của cô có giá trị thế nào không? Sao có thể ném tranh lung tung dưới đất thế này, nếu bị hỏng thì làm sao?”
Sắc mặt của Thẩm Thanh Lan vẫn không thay đổi, cô thản nhiên nói, “Hỏng thì vẽ bức khác.”
Daniel trừng mắt, lười cãi lại cô, chỉ cẩn thận nhặt mấy bức tranh lên rồi ôm vào lòng như ôm báu vật hiếm có. Ngoại trừ vài bức tranh còn chưa khô màu vì Thẩm Thanh Lan mới vẽ xong hôm nay, thì mấy bức tranh cô vẽ mấy ngày qua, Daniel đều mang đi hết.
“Thanh Lan, tôi cảm thấy có thể mở một buổi triển lãm riêng cho các tác phẩm kỳ này của cô rồi, chủ đề sẽ là 'Trấn nhỏ trời thu'.” Daniel ôm mấy bức tranh của Thẩm Thanh Lan, cười tít mắt.
Thẩm Thanh Lan không thèm tiếp lời anh ta, nhưng anh ta vừa nhận được tranh mới nên tâm trạng vô cùng tốt, không mè nheo ở chỗ cô lâu mà nhanh chóng ra về.
“Anh nói xem quan hệ của Daniel và Kim Ân Hi là thế nào?” Thẩm Thanh Lan bỗng nhiên hỏi Phó Hoành Dật,
Phó Hoành Dật nhướng mày, “Nếu em muốn biết thì sao vừa rồi không hỏi thẳng cậu ta đi?”
“Em cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi. Phó Hoành Dật, em đói bụng rồi.”
“Trưa nay em muốn ăn gì?”
“Em muốn ăn sườn sốt tương.”
Phó Hoành Dật đi vào nhà bếp, trong nhà tuy có mời người giúp việc, nhưng mấy ngày nay anh vẫn chưa gọi bà ấy tới nấu, chuyện ăn uống của Thẩm Thanh Lan vẫn do chính tay anh lo liệu.
Ăn cơm xong, buổi chiều Thẩm Thanh Lan rãnh rỗi nên cùng Phó Hoành Dật trở về Đại Viện, trước tiên là đến nhà họ Phó trò chuyện với Phó lão gia một lúc lâu, sau đó mới đến nhà họ Thẩm. Nhưng vừa đến cửa, bọn họ đã nghe trong nhà truyền ra tiếng cãi vã, có vẻ là giọng của Thẩm Quân Trạch.
Thẩm Thanh Lan không đi vào ngay mà đứng ngoài cửa lắng nghe ngóng tình hình bên trong.
Thẩm Quân Trạch tức giận nói, “Ông nội, anh hai cũng thật quá đáng, mảnh đất đó là cháu chọn trước, cháu đã sắp đàm phán xong với bọn họ rồi, bây giờ anh ta chen ngang như vậy là muốn gì đây?”
Thẩm lão gia và Thẩm Quân Dục đang ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt Thẩm lão gia rất nặng nề. Nhưng trái ngược với Thẩm Quân Trạch đang nổi giận đùng đùng, Thẩm Quân Dục thì lại rất thản nhiên.
“Quân Dục, cháu nói xem chuyện này là thế nào?” Dù đã biết chuyện gì xảy ra, nhưng Thẩm lão gia vẫn quay sang hỏi Thẩm Quân Dục.
Thẩm Quân Dục mỉm cười, “Ông nội, ông cũng biết chuyện rồi đấy, thật ra người dân ở đó không đồng ý bán đất mà là chính Thẩm Quân Trạch đã ép buộc dụ dỗ họ. Nhưng dù là như vậy thì lúc cháu đến đó, bọn họ vẫn chưa bàn bạc xong.”
Sắc mặt Thẩm Quân Trạch vô cùng khó coi, “Nếu anh không chen ngang thì bây giờ mấy mảnh đất đó đã là của tôi cả rồi.”
Thẩm Quân Dục nói với vẻ già đời: “Quân Trạch, không phải tôi muốn lên mặt ra vẻ anh hai với cậu, nhưng tốt xấu gì tôi cũng ăn nhiều hơn cậu mấy chén cơm. Tôi thật lòng khuyên cậu vài câu, việc kinh doanh không đơn giản như cậu nghĩ đâu, nhất là cái ngành bất động sản này. Nghề này quanh co khúc khuỷu, muốn người ta bán đất cho cậu thì ít nhất phải tỏ chút thành ý, nếu chỉ dựa vào thủ đoạn gian dối lừa gạt của cậu, một khi bọn họ biết được sự thật thì sớm muộn gì họ cũng sẽ làm lớn chuyện lên thôi.”
“Nói vậy tôi còn phải cảm ơn anh sao?” Thẩm Quân Trạch nghiến răng nghiến lợi.
“Cảm ơn thì không cần, cậu chỉ cần ghi nhớ trong lòng là được. Chú hai đi rồi, tôi thân là anh trai cậu, coi như nể mặt chú hai cũng nên quan tâm tới cậu, không thể trơ mắt nhìn cậu càng ngày càng lạc lối được.”
Thẩm Quân Trạch tái mặt, nhìn sang Thẩm lão gia, “Ông nội, ông không định xử lý chuyện này sao? Anh ta cạnh tranh kinh doanh với người khác thì thôi đi, lại còn cướp cả mối làm ăn của anh em trong nhà, thật quá đáng.”
Thẩm lão gia vẫn ung dung, còn chưa nói gì thì giọng của Thẩm Thanh Lan đã vọng vào từ ngoài cửa, “Con cháu nhà họ Thẩm làm việc đều dựa vào bản lĩnh của mình, cậu nói anh ấy giành mối làm ăn với cậu, vậy sao cậu không nói cho ông nội biết mấy chuyện tốt cậu đã làm ra đi?”
Cúp điện thoại, Thẩm Quân Dục hỏi trợ lý Dư Bân: “Có chuyện gì?”
“Tổng Giám đốc, ba giờ chiều anh phải đi đón Tổng Giám đốc Ôn, cùng tham dự tiệc từ thiện vào tối nay.”
“Tôi biết rồi. Còn chuyện gì không?” Thấy Dư Bân vẫn chưa đi, Thẩm Quân Dục hỏi tiếp.
“Lúc anh đang họp, có một cô gái tên Trần Tố liên tục gọi mấy cuộc điện thoại, anh có muốn gọi lại không?”
Lúc họp, Thẩm Quân Dục giao điện thoại cho Dư Bân giữ. Ngoại trừ điện thoại của Thẩm Thanh Lan, người nhà và Ôn Hề Dao ra, thì anh không nghe bất cứ cuộc gọi của ai khác trong lúc họp. Lúc nãy là anh cố ý dừng họp để ra ngoài nghe điện thoại của Thẩm Thanh Lan.
“Tạm thời không cần gọi lại, báo với giám đốc Tần tiếp tục chủ trì cuộc họp. Tôi có chuyện cần làm nên đi trước.”
Dư Bân gật đầu, đợi Thẩm Quân Dục vào thang máy rồi mới quay lại phòng họp.
Thẩm Quân Dục vừa xuống đại sảnh thì nhìn thấy Trần Tố đang đợi mình: “Quân Dục.”
Thẩm Quân Dục dừng bước, “Trần Tố?”
Trần Tố đứng lên, cười nói: “Giám đốc Thẩm thật đúng là xưa đâu bằng nay, muốn gặp anh cũng phải hẹn trước.”
Thẩm Quân Dục cười khẽ, “Vừa rồi tôi đang họp, định lát nữa sẽ gọi lại cho cô, ai ngờ cô đã tới đây rồi.”
“Cùng ăn trưa không?”
“Đi thôi, người đẹp Trần đã lên tiếng mời thì tôi đâu từ chối được.”
Trần Tố tự lái xe tới, nên Thẩm Quân Dục lên xe của cô ta.
Trần Tố vừa lái xe vừa hỏi, “Ăn ở đâu?”
“Tùy em.” Thẩm Quân Dục cười nói.
“Mấy năm nay em vẫn ở nước ngoài, không quen thuộc trong nước, anh chọn chỗ ăn đi.”
Thẩm Quân Dục suy nghĩ một chút, rồi nói một địa chỉ, Trần Tố mở bản đồ lên xem.
Thẩm Quân Dục cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Ôn Hề Dao. Trần Tố nhìn lướt qua, trêu anh: “Ra ngoài ăn cơm với bạn mà cũng phải báo cáo nữa sao?”
Thẩm Quân Dục bỏ điện thoại vào trong túi, cười cười, “Nếu đã đính hôn thì phải có trách nhiệm.”
Đáy mắt của Trần Tố tối sầm xuống, cô ta chỉ mới ra nước ngoài học mấy tháng theo yêu cầu của công ty, quay về đã biết tin Thẩm Quân Dục đính hôn rồi.
“Em còn chưa kịp chúc mừng anh đính hôn nữa. Vừa từ nước ngoài về, chưa kịp chuẩn bị quà tặng. Bao giờ anh tổ chức hôn lễ, em sẽ tặng cho anh một bao lì xì.”
Thẩm Quân Dục hòa nhã nói: “Dự kiến là tháng ba năm sau, lúc đó chắc chắn sẽ mời em một ly rượu mừng.”
“Vợ chưa cưới của anh là cô gái chúng ta gặp ở nhà hàng lúc trước?”
“Ừ, cô ấy tên Ôn Hề Dao, là Tổng Giám đốc của Tập đoàn quốc tế Tân Hòa.”
Lúc nhắc tới Ôn Hề Dao, vẻ mặt của Thẩm Quân Dục rất dịu dàng. Nụ cười trên mặt Trần Tố cứng đờ, thầm hối hận vì bỗng nhiên lại nhắc tới chủ đề này. Càng như vậy, cô ta lại càng thấy tò mò về cô gái tên Ôn Hề Dao.
“Hai người quen nhau nhờ công việc à?” Trần Tố tò mò hỏi.
“Đúng vậy, lúc đầu tôi và cô ấy đều không thích nhau.” Nhớ tới lúc mới quen biết Ôn Hề Dao, ý cười trong mắt Thẩm Quân Dục càng tươi hơn.
Trái tim Trần Tố đau như bị ai đâm một nhát đau điếng. Cô ta bối rối, không biết phải nói tiếp như thế nào, cũng may là đã đến nơi.
Trần Tố bèn xuống xe, cùng Thẩm Quân Dục vào nhà hàng.
Thẩm Quân Dục đưa thực đơn cho cô ta, “Nhà hàng này mở được một năm rồi, tôi và khách hàng tới ăn mấy lần, đồ ăn không tệ. Đã lâu em không ở thủ đô, có thể nếm thử một chút.”
Trần Tố lật xem thực đơn rồi đưa lại cho Thẩm Quân Dục, “Em không giỏi gọi món lắm, anh gọi đi, em dễ ăn lắm. Chúng ta quen biết đã nhiều năm, cũng không đến mức không nhớ khẩu vị của em chứ?”
Thẩm Quân Dục mỉm cười, “Nhớ chứ.”
Anh gọi vài món ăn rồi hỏi: “Anh nhớ không sai chứ?”
“Không ngờ đã nhiều năm rồi mà anh vẫn còn nhớ em thích ăn gì.”
Câu nói này rất khiến người ta dễ suy nghĩ xa hơn, nhưng Thẩm Quân Dục vẫn bình thản, “Những người khác cũng sẽ không quên em thích món gì đâu. Trước đây, em cũng chỉ thích những món này, lần nào đi ăn cũng sẽ gọi. Bốn năm qua, bọn anh đã ăn cùng em không biết bao nhiêu lần, muốn không nhớ cũng khó.”
“Điều này chứng tỏ em là một người chung tình, đã thích cái gì rồi là sẽ không thay đổi. Với đồ ăn là như thế, với người khác cũng là như vậy.” Trần Tố nói một cách nghiêm túc.
Thẩm Quân Dục biết Trần Tố muốn nói gì. Thời còn đi học, anh không có tình cảm đấy với Trần Tố, bây giờ anh đã đính hôn với Ôn Hề Dao, mà anh cũng thích cô ấy, nên càng không thể có gì đó với Trần Tố.
“Trước đây nghe nói em định ở thủ đô làm việc. Sao lại ra nước ngoài rồi?” Thẩm Quân Dục nói sang chuyện khác.
Thấy Thẩm Quân Dục không tiếp lời, Trần Tố hơi thất vọng, nhưng vẫn trả lời: “Đúng là em định ở lại thủ đô làm việc. Nhưng mấy tháng trước công ty cử em ra nước ngoài học, em mới về hôm qua.” Vừa trở lại, cô ta đã nghe bạn bè nói Thẩm Quân Dục đã đính hôn. Nếu biết mình ra nước ngoài mấy tháng sẽ mất đi anh, thì dù có như thế nào cô ta cũng sẽ không đi.
“Sau này có định ở lại thủ đô không?”
“Có, em cũng đã có tuổi rồi, không bôn ba nổi nữa, mà người nhà cũng giục chuyện chồng con. Em không có hứng thú với đàn ông nước ngoài nên đành quay về nước thôi.”
Quay lại chuyện lúc nãy nữa rồi, Thẩm Quân Dục thầm than khổ, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Bây giờ em đang làm ở đâu?”
Lại bị Thẩm Quân Dục nói sang chuyện khác, Trần Tố biết anh cố ý nên không nhắc lại nữa. Cô ta nói tên công ty đang làm rồi tiếp tục: “Em đang làm trưởng phòng marketing. Gần đây, công ty đang định lấn sang lĩnh vực sản xuất game. Tập đoàn Quân Lan chuyên về mảng này, đến lúc đó, em sẽ học hỏi kinh nghiệm từ anh. Chúng ta là bạn bè lâu năm, anh sẽ giúp em chứ?”
“Tất nhiên rồi.” Tập đoàn Quân Lan ngày càng lớn mạnh, không ngừng thử sức các lĩnh vực mới, nhưng sản xuất game vẫn là trọng điểm phát triển của tập đoàn, nên lời Trần Tố vừa mới nói cũng khá là hợp tình hợp lý.
Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện công việc. Bỏ qua vấn đề tình cảm, Thẩm Quân Dục và Trần Tố cũng coi như rất hợp nhau. Mấy năm ở nước ngoài, Trần Tố rất có tiến bộ, lại làm việc ở công ty lớn nên tầm nhìn cũng cao.
Đang trò chuyện vui vẻ, Ôn Hề Dao bỗng nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, mỉm cười nói, “Lúc nãy em còn tưởng mình nhìn lầm, đúng là anh rồi. Anh ăn cơm với khách hàng sao?”
Thấy Ôn Hề Dao, Thẩm Quân Dục liền tự nhiên giới thiệu: “Đây là bạn đại học của anh, Trần Tố. Còn đây là vị hôn thê của tôi, Ôn Hề Dao.”
Ôn Hề Dao nở nụ cười khéo léo, “Cô Trần, chào cô.”
Trần Tố bắt tay Ôn Hề Dao, tiện thể quan sát cô, “Cô Ôn, rất vui khi được gặp cô. Tôi vừa nghe Quân Dục nhắc tới cô, còn định tìm cơ hội làm quen, không ngờ lại gặp ở đây.”
Nói tới đây, cô ta nhìn về phía người đang ngồi cách đó không xa rồi hỏi: “Cô Ôn đi ăn cùng bạn sao?”
“Không phải, đó là khách hàng của công ty tôi. Tôi thấy Quân Dục nên mới qua đây. Quân Dục, em đưa khách hàng về trước. Anh lái xe tới sao?”
“Anh không lái xe, em đưa khách hàng về xong thì quay lại đón anh nhé, sẵn tiện đi dự tiệc luôn.”
“Vâng.” Ôn Hề Dao nhìn Trần Tố rồi chào, “Cô Trần cứ từ từ ăn, tôi đi trước.”
Trần Tố cười gật đầu, đợi Ôn Hề Dao đi rồi mới nói: “Vị hôn thê của anh thật giỏi giang.”
Thẩm Quân Dục gật đầu, “Ừ, cô ấy không chỉ đẹp mà còn rất có năng lực.”
Người mình thích khen người phụ nữ khác trước mặt mình, Trần Tố không biết phải hình dung tâm trạng lúc này của mình như thế nào, cũng không còn tâm trạng muốn ăn nữa.
“Sao không ăn? Thức ăn ở đây không hợp khẩu vị sao?” Thẩm Quân Dục hỏi.
“Không phải, là em no rồi.”
Thẩm Quân Dục thấy Trần Tố không ăn nữa thì gọi phục vụ đến tính tiền, sau đó cùng cô ta ra khỏi nhà hàng, cũng không hỏi mục đích cô ta tìm anh là gì.
“Em đưa anh về.” Trần Tố giả vờ quên chuyện Ôn Hề Dao sẽ đến đón Thẩm Quân Dục.
“Không cần khách sáo như vậy, Hề Dao sẽ đến đón anh ngay. Em về trước đi, hôm khác chúng ta sẽ liên lạc.” Thẩm Quân Dục từ chối ý tốt của Trần Tố, đứng bên lề đường đợi Ôn Hề Dao, quả thật cô cũng đến rất nhanh.
Thẩm Quân Dục lên xe, liền trông thấy vẻ mặt như cười như không của Ôn Hề Dao.
“Sao lại nhìn anh như vậy?”
Ôn Hề Dao cười cười, “Tổng Giám đốc Thẩm à, không ngờ ăn trưa thôi mà cũng gặp được anh.”
Thẩm Quân Dục cười dịu dàng, “Là chúng ta có duyên.”
Ôn Hề Dao không tin lời anh nói, rõ ràng là anh cố ý đến nhà hàng đó ăn. Hai tiếng trước anh hỏi cô ăn trưa ở đâu, cô không tin anh không biết cô đãi khách ở nhà hàng đó.
“Người đẹp lúc nãy là mối tình đầu của anh?”
“Em cảm thấy anh ngốc đến mức dẫn mối tình đầu đến trước mặt em sao?”
“Ai biết được, e là anh muốn để em thấy anh được nhiều người thích, rồi bảo em phải biết quý trọng anh.” Ôn Hề Dao cười rạng rỡ, chính cô cũng bị ý nghĩ này của mình chọc cười.
Thẩm Quân Dục nhìn cô với vẻ bất đắc dĩ. Đúng là anh cố ý chọn nhà hàng đó, nhưng không phải vì chọc cô ghen, mà là vì anh muốn làm Trần Tố biết khó mà lui. Có vài tấm màn không nhất thiết phải chọc thủng, vẫn nên chừa lại mặt mũi cho mọi người.
Đưa Thẩm Quân Dục về công ty xong, Ôn Hề Dao liền lái xe về công ty của mình, cô còn một văn kiện quan trọng cần xử lý, mà Thẩm Quân Dục cũng có công việc chưa làm xong.
Ba giờ chiều, Thẩm Quân Dục đúng giờ xuất hiện dưới lầu Tập đoàn quốc tế Tân Hòa. Anh gọi điện thoại cho Ôn Hề Dao, một lát sau cô liền xuống, còn cầm theo một cái túi, “Mẹ em gửi từ thành phố Hải đến cho Thanh Lan, buổi tối anh về thì nhớ cầm đấy.”
“Cái gì thế?”
“Một ít trái cây thôi, Thanh Lan đang mang thai, để cho em ấy ăn thử. Nếu thích thì mẹ em sẽ gửi tới nữa.” Thành phố Hải có nhiều loại trái cây nhiệt đới mà thủ đô không có.
“Mẹ em không biết Thanh Lan thích ăn gì, nên mỗi loại gửi một ít. Bây giờ Thanh Lan không ở thủ đô, trái cây để lâu sẽ hỏng, thành ra anh được lời rồi.” Nói đến câu cuối cùng, giọng điệu của cô hơi gay gắt, chắc là nhớ lại chuyện không vui gì đó nên lại trừng Thẩm Quân Dục.
Thẩm Quân Dục cảm thấy buồn cười. Buổi trưa, thấy Ôn Hề Dao không có phản ứng gì, anh còn tưởng rằng cô thật sự không để ý, thì ra là có ghen.
“Ghen sao?”
Ôn Hề Dao lại trừng anh, “Anh đừng có tưởng bở, em mà ghen sao? Em đâu có nhỏ mọn như vậy.”
Thẩm Quân Dục cười cưng chiều.
“Thanh Lan có nói bao giờ quay lại không?” Ôn Hề Dao hỏi.
“Em ấy không nói. Con bé ấy à, chỉ cần đi cùng Phó Hoành Dật là vui đến quên cả trời đất. Nghe con bé nói ngày mai sẽ đến suối nước nóng.”
“Aizz, Thanh Lan thật thong dong, muốn đi đâu thì đi, đâu giống chúng ta, quanh năm suốt tháng chẳng được nghỉ ngơi.” Ôn Hề Dao cảm thán.
“Tháng sau được nghỉ Quốc Khánh, chúng ta cùng nhau du lịch đi.”
“Thôi, Quốc Khánh có nhiều người đi chơi lắm. Chúng ta cứ ở nhà xem ti vi là được rồi.”
“Đến thành phố Sydney. Lần trước Lan Lan đến đó tham gia lễ hội nghệ thuật có gửi ảnh cho anh xem, phong cảnh rất đẹp.”
Ôn Hề Dao suy nghĩ một chút, thời gian đó cô cũng không có việc gấp cần làm, “Vậy tối nay em sẽ đặt vé máy bay và khách sạn.”
Hai người đến trung tâm làm tóc. Vì tiệc từ thiện tối nay không phải vô cùng trang trọng nên Ôn Hề Dao không mặc lễ phục sang trọng, mà chỉ mặc một bộ lễ phục trang nhã và trang điểm đơn giản.
Chuẩn bị xong thì thời gian vẫn còn sớm, Thẩm Quân Dục và Ôn Hề Dao bèn đến một nhà hàng cao cấp ăn tối trước. Ăn xong thì đến nơi tổ chức tiệc, vừa đúng giờ.
Thật ra tháng nào cũng có vài lần tổ chức từ thiện, lần nào Thẩm Quân Dục cũng nhận được thiệp mời, nhưng anh không thích tới những nơi này. Không phải là không muốn làm từ thiện, mà là anh cảm thấy từ thiện thế này rất giả tạo. Thay vì lá mặt lá trái với đám người ở đây, anh thà xây thêm vài trường học và thư viện trong nước.
Có điều dù không thích thì lúc cần vẫn phải tham gia. Nói trắng ra, đây là cơ hội quen biết những nhân vật tầm cỡ, mở rộng mạng lưới giao thiệp, tìm kiếm mối làm ăn. Nếu không có quen biết thì khó mà trụ nổi trong thương trường, dù cho gia thế có lớn đến mấy đi chăng nữa.
Vừa ra tới cửa, Thẩm Quân Dục và Ôn Hề Dao đã gặp phải người quen.
Ôn Hề Dao nhìn Thẩm Quân Dục với ánh mắt trêu chọc. Anh nhìn lại cô bằng ánh mắt vô tội, anh thật sự không gọi cô ta đến mà.
“Quân Dục, cô Ôn, không ngờ chúng ta lại gặp mặt.” Trần Tố nở nụ cười đúng mực.
Ôn Hề Dao cũng mỉm cười, “Đúng vậy, trưa nay vừa gặp, tối lại gặp nữa, đúng là chúng ta thật có duyên.”
“Quân Dục, nếu em biết anh cũng tới bữa tiệc này thì em đã đi cùng anh rồi. Đi một mình có vẻ cô đơn quá.”
Ôn Hề Dao nghe thế thì nhất thời trong lòng liền cảm thấy chán ghét, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, “Sao cô Trần không đi cùng chồng?”
Mặt Trần Tố cứng đờ, “Tôi còn chưa kết hôn, tạm thời vẫn độc thân.”
Ôn Hề Dao cười ngượng ngùng, “Xin lỗi, Quân Dục chỉ nói cô là bạn học nên tôi cứ nghĩ cô kết hôn rồi. Xinh đẹp như cô Trần đây, chắc có không ít người theo đuổi.”
Vẻ mặt Trần Tố cứ như ăn phải ruồi, cô ta nhìn về phía Ôn Hề Dao với vẻ dò xét. Người này khó đối phó hơn cô ta tưởng.
Cô ta đã suy nghĩ kỹ rồi, chỉ cần Thẩm Quân Dục chưa kết hôn thì cô ta vẫn còn cơ hội. Cô ta thích anh đã nhiều năm, nên không muốn buông tay một cách dễ dàng như vậy. Cho dù anh có kết hôn rồi, cô ta cũng có thể chia rẽ vợ chồng bọn họ. Không có góc tường nào mà không đào được, chỉ là cái cuốc có cần cù hay không thôi.
“Tôi vừa thấy một người bạn, tôi đi trước đây.” Trần Tố xoay người đi.
Đợi Trần Tố đi rồi, Ôn Hề Dao nhéo eo của Thẩm Quân Dục một cái rồi cười dịu dàng, “Hoa đào của anh bám dai thật đấy!”
Mặt Thẩm Quân Dục biến sắc, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường. Anh ôm eo Ôn Hề Dao, ánh mắt đầy cưng chiều, “Dù người ta có tốt thế nào thì cũng anh cũng không thích. Ba nghìn con sông, anh chỉ cần một gáo nước.”
Ôn Hề Dao ngẩn người, xoa xoa chỗ mình vừa nhéo, “Đi vào thôi, đứng ở đây cản đường người ta.”
Thẩm Quân Dục cười gật đầu, trong lòng lại thầm kêu khổ, Trần Tố này có vẻ vẫn chưa chịu thôi.
Tiệc từ thiện nào cũng giống nhau, nên giữa buổi tiệc, Thẩm Quân Dục và Ôn Hề Dao góp một khoản tiền rồi đi về.
Trên đường trở về, nhớ tới ánh mắt của Trần Tố khi nhìn Thẩm Quân Dục, Ôn Hề Dao càng nghĩ càng khó chịu, không nhịn được hỏi: “Quân Dục, Trần Tố thật sự chỉ là bạn học của anh thôi sao?”
Thẩm Quân Dục tỏ vẻ vô tội, “Anh thề với trời, anh và cô ta chỉ là bạn học. Trước đây, anh và cô ta đều ở trong hội học sinh, học cùng một ngành, nên cũng có tiếp xúc nhiều. Anh bảo đảm lúc đó anh không hề thả thính cô ta một chút nào.”
“Trần Tố xinh đẹp, lại có tình cảm với anh, anh chưa từng nghĩ sẽ hẹn hò với cô ta sao?” Ôn Hề Dao nghi ngờ nhìn Thẩm Quân Dục.
Thẩm Quân Dục càng tỏ vẻ vô tội, “Anh không thích cô ta thì hẹn hò cái gì? Em mới là mối tình đầu của anh.”
Cuối cùng Ôn Hề Dao cũng cảm thấy thỏa mãn, cảm giác khó chịu trong lòng cũng biến mất.
“Sau này anh cách xa Trần Tố một chút, em không thích cô ta.”
Dù Ôn Hề Dao không nói thì Thẩm Quân Dục cũng sẽ làm vậy, vì anh không phải là người thích những trò dây dưa mờ ám.
“Thùng giấm chua.” Thẩm Quân Dục cười nói.
Ôn Hề Dao nghe giọng điệu cưng chiều của anh thì đỏ mặt, quay đầu nhìn ra ngoài xe.
***
Chiều hôm đó, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đến suối nước nóng. Suối nước nóng được phát hiện vào hai năm trước, người trong trấn xây một khu tắm suối nước nóng, sau đó tuyên truyền ra ngoài. Dần dà, dân địa phương cũng hay đến suối nước nóng vào mùa đông, nhưng bọn họ chỉ tuyên truyền được trong phạm vi nhỏ nên không có nhiều người biết đến, nếu không nơi đây có lẽ đã kinh doanh tốt hơn.
Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đi dạo trong khu suối nước nóng. Nhìn cảnh vật xung quanh, ý tưởng cải tạo nơi đây của cô càng thêm rõ ràng, bèn vừa đi vừa nói cho anh nghe.
“Nếu Quân Dục không có hứng thú với chuyện này thì em hãy bàn bạc với Hàn Dịch thử xem. Có điều bây giờ em đang mang thai, không được để mình mệt, biết chưa?”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Em chỉ đề nghị thôi, còn cụ thể như thế nào thì để bọn họ tự làm.” Cô không hiểu về lĩnh vực này nên sẽ không nhúng tay vào, chỉ là thấy không nỡ mà thôi. Một thị trấn tràn đầy phong tình thế này thật sự không thích hợp để xây nhà cao tầng.
Thẩm Thanh Lan không biết rằng ngay ngày hôm sau, Thẩm Quân Dục đã phái người của công ty đến đây tiến hành khảo sát. Anh nghiêm túc suy nghĩ lời đề nghị của cô, đồng thời triệu tập hội nghị cấp cao để thảo luận chuyện này và được phần đa mọi người đồng ý.
Đương nhiên, những chuyện này đều là chuyện về sau.
Buổi tối, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật thay quần áo xong rồi liền đến suối nước nóng.
Suối nước nóng ở đây không phải là suối lưu huỳnh hóa thành, nên không nặng mùi lưu huỳnh.
Thẩm Thanh Lan chỉ ngồi cạnh bờ ngâm chân chứ không bước xuống nước.
Vừa rồi bọn họ gặp một người phụ nữ ở cửa, chị ấy tò mò hỏi Thẩm Thanh Lan: “Cô là phụ nữ có thai sao?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, thấy chị ấy đang dắt theo một đứa trẻ.
Người phụ nữ nhìn bụng của Thẩm Thanh Lan, do dự một chút rồi mới nói: “Nếu cái thai chưa đến ba tháng thì không nên ngâm suối nước nóng, sẽ ảnh hưởng không tốt đến cái thai, có thể sẽ bị sảy. Mặc dù suối nước nóng có lợi với phụ nữ mang thai nhưng không có lợi cho giai đoạn đầu. Dù là giai đoạn giữa thì cũng không được ngâm mình quá mười lăm phút, nhiệt độ không thể cao hơn 45 độ.”
Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật hơi ngẩn ra, bọn họ thật sự không biết chuyện này.
“Cảm ơn chị.” Phó Hoành Dật chân thành cảm ơn, nếu không phải nhờ chị gái này nhắc nhở thì e là sẽ xảy ra chuyện rồi.
Người phụ nữ kia cười cười, “Hai cô cậu không trách tôi xen vào việc của người khác là được rồi.”
Đợi chị ấy đi rồi, Phó Hoành Dật mới ảo não nói: “Thanh Lan, nếu không được ngâm nước thì chúng ta về thôi.”
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Đã tới rồi sao lại về luôn được. Em không thể ngâm, nhưng anh có thể mà.”
Thẩm Thanh Lan đi vào trong, ngồi bên bờ suối.
Phó Hoành Dật xuống nước, ngồi cạnh Thẩm Thanh Lan. Nhiệt độ nước không quá cao, hơi nước bốc lên mờ ảo. Cô vừa nghịch nước vừa ngắm Phó Hoành Dật đang nhắm mắt, bỗng nhiên muốn đùa giỡn, bèn vẩy nước vào mặt anh.
Phó Hoành Dật mở mắt ra, trông thấy ánh mắt đầy ý cười của Thẩm Thanh Lan thì nở nụ cười bất đắc dĩ. Anh đứng dậy, vóc người săn chắc hiện ra trước mặt cô.
Thẩm Thanh Lan sờ sờ cơ bụng của anh, “Nếu để người mẫu nam thấy vóc dáng này của anh thì bọn họ nhất định sẽ tự ti mất.”
Ánh mắt Phó Hoành Dật sâu thẳm, “Em từng thấy rất nhiều vóc dáng của người mẫu nam?”
Thẩm Thanh Lan không biết phải trả lời như thế nào. Ngài Phó chính là một bình giấm chua, nếu trả lời là “đúng vậy” thì bình giấm đổ ào ra ngay. Cô bèn mỉm cười, “Em chỉ mới thấy vóc dáng của một mình anh thôi, chắc chắn vóc dáng của anh là đẹp nhất, em đoán những người khác đều không bằng anh.”
Phó Hoành Dật hài lòng nở nụ cười, cúi đầu hôn lên môi Thẩm Thanh Lan, được cô nhiệt tình đáp lại.
Nhiệt độ trong suối nước nóng dần lên, Thẩm Thanh Lan thành công khơi mào cơn đói của Phó Hoành Dật, rồi chợt nở nụ cười vô tội, còn anh thì nhìn chằm chằm bụng của cô với ánh mắt u oán.
Thẩm Thanh Lan cười khúc khích, xoa đầu anh như đang dỗ trẻ con, “Ngoan nào, em ra ngoài trước đây.”
Phó Hoành Dật ra khỏi suối, quấn thêm khăn tắm rồi cùng Thẩm Thanh Lan ra ngoài.
Vì Thẩm Thanh Lan không được ngâm suối nước nóng, nên ngay ngày hôm sau bọn họ liền trở về thủ đô. Phó Hoành Dật vốn định ở lại thị trấn vài ngày, nhưng Thẩm Thanh Lan không mang đủ dụng cụ vẽ, lại đang có cảm hứng nên hai người quyết định trở về.
Vừa về đến nhà, Thẩm Thanh Lan lập tức vào phòng vẽ tranh. Bọn họ đã dọn ra khỏi Giang Tâm Nhã Uyển, đến Hòa Sơn Tân Phủ ở. Biết Thẩm Thanh Lan thích vẽ nên lúc sửa nhà, Phó Hoành Dật đã chuẩn bị cho cô một phòng vẽ.
Vì Thẩm Thanh Lan mang thai nên trong nhà đã mời một người phụ trách ăn uống cho Thẩm Thanh Lan. Dù không thích trong nhà có người lạ, nhưng vì sức khỏe của mình và con, cô cũng không phản đối sự sắp xếp này của anh.
Liên tiếp ba ngày, Thẩm Thanh Lan vẫn ở trong phòng vẽ. Phó Hoành Dật đặt một tấm thảm sàn bên trong. Lúc cô vẽ, anh sẽ nằm đó đọc sách, nhân tiện giám sát giờ giấc ăn uống nghỉ ngơi của Thẩm Thanh Lan.
Ba ngày sau, Thẩm Thanh Lan đặt bút xuống, nhìn về phía Phó Hoành Dật đang nằm nghỉ ngơi, nói: “Cuối cùng cũng vẽ xong rồi, Hoành Dật, anh tới xem này.”
Phó Hoành Dật mở mắt, đứng dậy đi tới bên cạnh Thẩm Thanh Lan, nhìn bức tranh sơn dầu của cô, “Em muốn tuyên truyền miễn phí cho thị trấn đó?” Mấy tác phẩm này đều là vẽ về thị trấn đó.
“Em rất thích phong cảnh ở thị trấn đó. Nếu sau này anh trai muốn đầu tư, thì đây cũng không tính là một cách tuyên truyền miễn phí.” Nói cách khác, cho dù Thẩm Quân Dục không có hứng thú với thị trấn đó thì mấy bức tranh này của Thẩm Thanh Lan cũng là một loại tuyên truyền cho thị trấn, xem như một chút tấm lòng của cô.
Phó Hoành Dật hiểu ý của cô thì chỉ cười. Vừa định nói chuyện, bên ngoài đã có tiếng chuông cửa.
Phó Hoành Dật ra mở cửa, Thẩm Thanh Lan thu dọn dụng cụ vẽ. Một lát sau, anh quay lại, “Daniel tới.”
Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan đầy thắc mắc, không biết Daniel đến đây làm gì. Ra khỏi phòng vẽ, cô liền thấy Daniel đang ngồi trên ghế sô pha chờ cô.
Đây là lần đầu Daniel tới nhà mới của Thẩm Thanh Lan, anh quan sát xung quanh, thấy cô đến thì mới thôi, “Thanh Lan, xin lỗi đã quấy rầy tuần trăng mặt của cô.”
“Có chuyện gì thế?” Thẩm Thanh Lan không cảm thấy phiền gì, dù sao cô và Phó Hoành Dật cũng không đi hưởng tuần trăng mật.
Daniel cười nhẹ, “Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là Frank và Noah tới thủ đô, muốn gặp cô. Tôi định gọi điện thoại cho cô, nhưng đúng lúc hôm nay có việc ở gần đây, tiện đường đến đây thăm cô luôn. Nghe Ân Hi nói cô đang mang thai?”
Thẩm Thanh Lan nhướng mày, không ngờ Kim Ân Hi lại nói chuyện này với Daniel. Nói đúng hơn là cô không ngờ cô ấy và Daniel qua lại với nhau.
“Ừ, một tháng rồi. Bọn họ tới thủ đô làm gì?”
“Bọn họ tới tìm cô, muốn mua tác phẩm của cô được trưng bày ở lễ hội nghệ thuật. Tôi không đồng ý bán nên bọn họ muốn trực tiếp hỏi cô.”
“Daniel, tôi đã nói rồi, anh có quyền thay tôi quyết định, tôi không có ý kiến gì cả.”
Daniel cười cười, anh đã biết kết quả sẽ như vậy, “Thanh Lan, hiếm khi bọn họ tới nước Z, tôi nghĩ cô nên gặp một lần, có lợi cho sự phát triển sau này của cô. Tôi đã nói với bọn họ là cô vừa mới kết hôn, nên lúc này bọn họ sẽ không làm phiền cô lâu. Bọn họ sẽ ở nước Z nửa tháng nữa, cô xem hôm nào tiện thì hẹn gặp bọn họ.”
Phó Hoành Dật ngồi bên cạnh nghe hai người nói chuyện thì cảm thấy Thẩm Thanh Lan thích hợp với con đường họa sĩ hơn. Trước đây bọn họ đã từng nhắc tới vấn đề này rồi, cô không cũng không cự tuyệt thì anh sẽ ủng hộ, bèn nói: “Hẹn ngày mai đi.”
Ngài Phó đã nói vậy thì tất nhiên Thẩm Thanh Lan cũng không có ý kiến gì nữa, bèn nhìn sang Daniel, “Vậy ngày mai đi, đúng lúc mấy ngày trước tôi vừa vẽ xong vài bức tranh, anh mang về luôn.”
Nghe vậy, mắt Daniel liền sáng lên. Thật ra anh đã trông ngóng tác phẩm mới của Thẩm Thanh Lan từ rất lâu rồi, nên vội hỏi ngay, “Tác phẩm mới ở đâu vậy?”
Phó Hoành Dật dẫn Daniel đến phòng tranh. Thấy mấy bức tranh đặt lung tung dưới đất, anh lập tức trợn mắt nhìn Thẩm Thanh Lan, vẻ mặt cực kỳ đau lòng, “Bà cô của tôi ơi, rốt cuộc cô có biết bây giờ một bức tranh của cô có giá trị thế nào không? Sao có thể ném tranh lung tung dưới đất thế này, nếu bị hỏng thì làm sao?”
Sắc mặt của Thẩm Thanh Lan vẫn không thay đổi, cô thản nhiên nói, “Hỏng thì vẽ bức khác.”
Daniel trừng mắt, lười cãi lại cô, chỉ cẩn thận nhặt mấy bức tranh lên rồi ôm vào lòng như ôm báu vật hiếm có. Ngoại trừ vài bức tranh còn chưa khô màu vì Thẩm Thanh Lan mới vẽ xong hôm nay, thì mấy bức tranh cô vẽ mấy ngày qua, Daniel đều mang đi hết.
“Thanh Lan, tôi cảm thấy có thể mở một buổi triển lãm riêng cho các tác phẩm kỳ này của cô rồi, chủ đề sẽ là 'Trấn nhỏ trời thu'.” Daniel ôm mấy bức tranh của Thẩm Thanh Lan, cười tít mắt.
Thẩm Thanh Lan không thèm tiếp lời anh ta, nhưng anh ta vừa nhận được tranh mới nên tâm trạng vô cùng tốt, không mè nheo ở chỗ cô lâu mà nhanh chóng ra về.
“Anh nói xem quan hệ của Daniel và Kim Ân Hi là thế nào?” Thẩm Thanh Lan bỗng nhiên hỏi Phó Hoành Dật,
Phó Hoành Dật nhướng mày, “Nếu em muốn biết thì sao vừa rồi không hỏi thẳng cậu ta đi?”
“Em cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi. Phó Hoành Dật, em đói bụng rồi.”
“Trưa nay em muốn ăn gì?”
“Em muốn ăn sườn sốt tương.”
Phó Hoành Dật đi vào nhà bếp, trong nhà tuy có mời người giúp việc, nhưng mấy ngày nay anh vẫn chưa gọi bà ấy tới nấu, chuyện ăn uống của Thẩm Thanh Lan vẫn do chính tay anh lo liệu.
Ăn cơm xong, buổi chiều Thẩm Thanh Lan rãnh rỗi nên cùng Phó Hoành Dật trở về Đại Viện, trước tiên là đến nhà họ Phó trò chuyện với Phó lão gia một lúc lâu, sau đó mới đến nhà họ Thẩm. Nhưng vừa đến cửa, bọn họ đã nghe trong nhà truyền ra tiếng cãi vã, có vẻ là giọng của Thẩm Quân Trạch.
Thẩm Thanh Lan không đi vào ngay mà đứng ngoài cửa lắng nghe ngóng tình hình bên trong.
Thẩm Quân Trạch tức giận nói, “Ông nội, anh hai cũng thật quá đáng, mảnh đất đó là cháu chọn trước, cháu đã sắp đàm phán xong với bọn họ rồi, bây giờ anh ta chen ngang như vậy là muốn gì đây?”
Thẩm lão gia và Thẩm Quân Dục đang ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt Thẩm lão gia rất nặng nề. Nhưng trái ngược với Thẩm Quân Trạch đang nổi giận đùng đùng, Thẩm Quân Dục thì lại rất thản nhiên.
“Quân Dục, cháu nói xem chuyện này là thế nào?” Dù đã biết chuyện gì xảy ra, nhưng Thẩm lão gia vẫn quay sang hỏi Thẩm Quân Dục.
Thẩm Quân Dục mỉm cười, “Ông nội, ông cũng biết chuyện rồi đấy, thật ra người dân ở đó không đồng ý bán đất mà là chính Thẩm Quân Trạch đã ép buộc dụ dỗ họ. Nhưng dù là như vậy thì lúc cháu đến đó, bọn họ vẫn chưa bàn bạc xong.”
Sắc mặt Thẩm Quân Trạch vô cùng khó coi, “Nếu anh không chen ngang thì bây giờ mấy mảnh đất đó đã là của tôi cả rồi.”
Thẩm Quân Dục nói với vẻ già đời: “Quân Trạch, không phải tôi muốn lên mặt ra vẻ anh hai với cậu, nhưng tốt xấu gì tôi cũng ăn nhiều hơn cậu mấy chén cơm. Tôi thật lòng khuyên cậu vài câu, việc kinh doanh không đơn giản như cậu nghĩ đâu, nhất là cái ngành bất động sản này. Nghề này quanh co khúc khuỷu, muốn người ta bán đất cho cậu thì ít nhất phải tỏ chút thành ý, nếu chỉ dựa vào thủ đoạn gian dối lừa gạt của cậu, một khi bọn họ biết được sự thật thì sớm muộn gì họ cũng sẽ làm lớn chuyện lên thôi.”
“Nói vậy tôi còn phải cảm ơn anh sao?” Thẩm Quân Trạch nghiến răng nghiến lợi.
“Cảm ơn thì không cần, cậu chỉ cần ghi nhớ trong lòng là được. Chú hai đi rồi, tôi thân là anh trai cậu, coi như nể mặt chú hai cũng nên quan tâm tới cậu, không thể trơ mắt nhìn cậu càng ngày càng lạc lối được.”
Thẩm Quân Trạch tái mặt, nhìn sang Thẩm lão gia, “Ông nội, ông không định xử lý chuyện này sao? Anh ta cạnh tranh kinh doanh với người khác thì thôi đi, lại còn cướp cả mối làm ăn của anh em trong nhà, thật quá đáng.”
Thẩm lão gia vẫn ung dung, còn chưa nói gì thì giọng của Thẩm Thanh Lan đã vọng vào từ ngoài cửa, “Con cháu nhà họ Thẩm làm việc đều dựa vào bản lĩnh của mình, cậu nói anh ấy giành mối làm ăn với cậu, vậy sao cậu không nói cho ông nội biết mấy chuyện tốt cậu đã làm ra đi?”
/475
|