MẬT NGỌT HÔN NHÂN

Chương 274: Ai đang giở trò quỷ?

/880


TThẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật liếc nhìn nhau, hai người như hiểu được suy nghĩ của dối phương. Thẩm Thanh Lan nghĩ ngợi rồi hỏi: “Bác sĩ có nói khi nào dượng sẽ tỉnh lại không?”

Cố Khải lắc đầu, “Không, còn phải xem tình hình thôi.”

Nghe thấy lời Cố Khải nói, Phó Tĩnh Đình liền bật dậy, nhìn người đang nằm trong phòng ICU cắm đầy dây rợ, bà im lặng không nói gì.

Thẩm Thanh Lan cũng không biết nói gì. Ban đầu cô và Cố Dương định dựng vở kịch dượng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau đó giả vờ làm nghiêm trọng hơn, lợi dụng cơ hội đó để cô giãi bày tâm sự. Đó chỉ là giả, nhưng lần này không may lại là thật. Bây giờ dượng nằm trong đó không rõ sống chết, coi như từ giả biến thành thật rồi.

“Báo cho Cố Dương chưa?” Phó Hoành Dật nặng nề hỏi.

“Đã báo rồi, Cố Dương đang trên đường về.”

Đúng lúc này, Cố Dương xuất hiện, vẫn mặc quân phục, cả người đầy mồ hôi, “Ba tôi thế nào rồi?”

Cố Khải lặp lại lời vừa nói với Thẩm Thanh Lan. Sắc mặt Cố Dương nghiêm trọng đứng bên cạnh Phó Tĩnh Đình, không nói gì.

Thật lâu sau, Phó Tĩnh Đình mới khàn giọng nói: “Thanh Lan, Hoành Dật, hai đứa về trước đi, đừng nói cho ông nội biết, ở đây có cô là được rồi.”

“Cô.” Phó Hoành Dật lên tiếng.

Phó Tĩnh Đình không xoay người lại, ánh mắt vẫn dán chặt vào Cố Bác Văn đang nằm trong phòng bệnh, “Về đi.”

Sau khi rời khỏi bệnh viện, thấy vẻ mặt Phó Hoành Dật nặng nề, Thẩm Thanh Lan bèn an ủi anh, “Anh yên tâm, dượng ở hiền gặp lành, sẽ không sao đâu. Hay là em gọi Eden tới đây, trình độ y thuật của anh ấy rất tốt, chắc chắn sẽ có cách.”

Phó Hoành Dật đồng ý nhưng trong lòng vẫn không yên tâm.

Thẩm Thanh Lan cảm thấy lạ, bèn hỏi: “Sao vậy?”

Phó Hoành Dật nhíu mày, “Anh cảm thấy chuyện này có vẻ quá trùng hợp.” Dượng chỉ đến công ty một chuyến, vậy mà đúng lúc có một người say rượu lái xe lao về phía dượng.

“Ý anh là có người sắp xếp tất cả sao?”

“Anh không chắc lắm, nhưng vẫn luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.”

Trực giác của anh luôn chính xác, những người thường xuyên đối mặt với thử thách sống chết như Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật lại càng có trực giác vượt xa người thường. Nếu anh cảm thấy có điều kỳ lạ thì nhất định phải điều tra chuyện này cho rõ ràng.

“Em sẽ nhờ Ân Hi đi điều tra chuyện này.”

Phó Hoành Dật gật đầu, hai ngày nữa anh hết phép, “Nếu đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thì thôi, còn nếu có người giở trò…” Giọng Phó Hoành Dật đầy lạnh lẽo.

“Nếu có người đứng sau giở trò thì đương nhiên không thể bỏ qua đơn giản như vậy. Anh không cần lo lắng, em tự biết phải làm gì.”

Sau khi về nhà, Thẩm Thanh Lan liền gọi điện thoại cho Kim Ân Hi, sau đó mới lên giường.

Còn Phó Hoành Dật cũng không rãnh rỗi, gọi đến lãnh đạo của cục Giao thông nói muốn kiểm tra camera giám sát ngày hôm đó. Phó Hoành Dật đã mở miệng, dĩ nhiên đối phương sẽ không từ chối yêu cầu nhỏ này, bảo đảm ngày mai sẽ gửi đến cho anh.

“Đừng lo lắng nữa, nghỉ ngơi trước đi, chuyện này thế nào cũng điều tra rõ ràng thôi.” Thấy Thẩm Thanh Lan vẫn chưa chịu ngủ, Phó Hoành Dật đành ôm cô vào lòng, dịu dàng nói.

Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Em biết rồi.” Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng cô vẫn rất bận tâm đến chuyện này. Dù cô có ngủ thiếp đi nhưng cũng không được ngon giấc.

Hôm sau, camera giám sát được đưa tới. Kim Ân Hi cũng đến nhà kiểm tra camera cùng Thẩm Thanh Lan. Xem xong, cô đột nhiên nói, “Không đúng, video này đã bị động vào rồi.”

Phó Hoành Dật nghe vậy thì ánh mắt liền biến, thấp giọng hỏi, “Có ý gì? Video này đã từng bị chỉnh sửa?”

“Đúng, nội dung thiếu khoảng năm phút, hai người nhìn chỗ này này.” Cô di chuột, chỉ vào thời gian trên màn hình, “Thời gian hiển thị trên này thiếu mất năm phút.”

Vừa rồi Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật chỉ chú ý theo dõi hình ảnh, không hề để ý đến thời gian. Bây giờ xem lại, quả nhiên có vấn đề.

“Thanh Lan, anh đi ra ngoài một lát.” Phó Hoành Dật nói.

Thẩm Thanh Lan gật đầu, cũng không hỏi anh đi đâu. Chờ Phó Hoành Dật đi rồi cô mới nhìn Kim Ân Hi, “Có cách nào khôi phục băng ghi hình này lại như cũ không?”

Kim Ân Hi do dự một chút rồi nói, “Để tớ thử xem, nhưng không chắc lắm.”

Nói rồi, cô ngồi xuống, gõ gõ trên bàn phím. Một lát sau, Kim Ân Hi nhíu mày nói: “An, dữ liệu đã bị người khác hủy rồi. Người này làm việc rất cẩn thận, không để lại chút dấu vết nào cả. Tớ không tra được, xin lỗi cậu.”

Thẩm Thanh Lan nghe vậy thì chau mày, “Không sao.”

Rõ ràng đây không phải là sự cố, nhưng rốt cuộc là người nào đã ra tay với Cố Bác Văn? Chẳng lẽ là đối thủ cạnh tranh trên thương trường với dượng?

Thẩm Thanh Lan nghĩ ngợi rồi gọi điện thoại cho Cố Khải, “Gần đây dượng có đắc tội với ai trên thương trường không?”

Cố Khải nghe vậy dường như hơi nghi ngờ, vô thức nói: “Không, trước giờ chú út làm việc luôn có chừng mực, đối nhân xử thế rất tốt, chưa từng thấy đắc tội với người khác, quan hệ cũng rất tốt.”

Trên thương trường không có kẻ thù, vậy thì trong cuộc sống lại càng không có. Tạm thời Thẩm Thanh Lan không có manh mối.

“Chị dâu, có phải chị nghi ngờ chú út bị tai nạn không phải là chuyện ngoài ý muốn?”

“Vẫn chưa chắc chắn được, chuyện này tôi sẽ nghĩ cách điều tra rõ ràng. Hiện giờ tình hình dượng thế này, tạm thời không thể đến công ty được.”

“Trong công ty còn có tôi, tạm thời tôi sẽ giấu người trong công ty.” Lúc đầu Cố Bác Văn đã nói chuyện ông sẽ ra nước ngoài với nhóm lãnh đạo trong công ty, nên muốn giấu chuyện này cũng không khó.

“Ừm, vậy công ty giao lại cho anh, nếu có gặp khó khăn thì hãy tìm anh tôi.” Chuyện trên thương trường, Thẩm Quân Dục vẫn am hiểu hơn.

Biết Thẩm Thanh Lan đang mang thai, Cố Khải không quên nói thêm: “Được rồi chị dâu, chuyện của chú út, chị không cần bận tâm quá, phải chú ý đến sức khoẻ.”

Cúp điện thoại, Thẩm Thanh Lan và Kim Ân Hi nhìn nhau, tạm thời cũng không rõ kẻ nào đã ra tay, đành phải ở nhà chờ Phó Hoành Dật về.

Phó Hoành Dật đi cũng không lâu, lát sau đã thấy quay lại. Nhìn nét mặt anh, Thẩm Thanh Lan cũng đã có thể đoán được. Quả nhiên, câu nói tiếp theo của anh y như cô đoán, “Tài liệu ban đầu cũng bị người khác hủy, tạm thời không tra được đoạn video này đã qua tay những ai.”

“Em cũng không tra được gì, bây giờ manh mối đã đứt, chỉ có thể chờ dượng tỉnh lại mới biết được.” Thẩm Thanh Lan nói.

Phó Hoành Dật vuốt mặt rồi gật đầu. Kim Ân Hi thấy không còn chuyện cần mình làm nữa nên mới rời đi.

***

Trong bệnh viện, Phó Tĩnh Đình vẫn đứng bên ngoài, chăm chú nhìn Cố Bác Văn đang nằm trong phòng ICU. Cố Dương thấy ngay cả giày bà cũng không thay, trên người cũng chỉ mặc bộ quần áo mỏng manh, thì đành cởi áo khoác quân trang trên người, choàng cho bà, “Mẹ, mẹ về thay quần áo rồi lại đến đây.”

Phó Tĩnh Đình lại như không nghe thấy gì, không hề có một chút phản ứng nào.

Cố Dương lặp lại lần nữa, thấy Phó Tĩnh Đình vẫn không có phản ứng thì cũng đành thôi, không nói nữa, chỉ yên lặng đứng bên cạnh cùng bà nhìn người nằm trong đó.

Phó Tĩnh Đình đứng suốt đêm. Sáng sớm hôm sau, bác sĩ đến làm kiểm tra cho Cố Bác Văn. Bà nhìn bác sĩ không chớp mắt. Bác sĩ vừa đi ra, Phó Tĩnh Đình liền chạy lại, “Bác sĩ, ông ấy sao rồi?”

Bác sĩ nhìn Phó Tĩnh Đình rồi hỏi, “Bà có quan hệ thế nào với bệnh nhân?”

Phó Tĩnh Đình do dự một chút rồi đáp, “Tôi là vợ cũ của ông ấy.”

“Bệnh nhân đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng trong đầu ông ấy vẫn còn máu tụ, tạm thời bây giờ không thể làm phẫu thuật được. Bao giờ tỉnh lại thì phải xem may mắn của ông ấy thôi.”

Phó Tĩnh Đình nghe vậy thì vui mừng, nhưng nghe thêm mấy câu tiếp theo thì nụ cười trên mặt liền cứng ngắc, “Bác sĩ, ý ông là ông ấy sẽ trở thành người thực vật?”

“Không không không, bà hiểu lầm ý tôi rồi, ông Cố không phải người thực vật, chỉ là vì trong đầu ông ấy có máu tụ đè lên dây thần kinh nên tạm thời ông ấy chưa tỉnh, chờ đến khi khối máu đó tan thì có thể tỉnh lại. Còn nếu sau một thời gian mà máu tụ vẫn chưa tan, thì chúng tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện làm phẫu thuật cho ông Cố để lấy khối máu tụ ra.”

Phó Tĩnh Đình nghe vậy mới yên tâm. Nhưng bà còn chưa kịp thả lỏng, bác sĩ đã lại nói tiếp, “Nhưng nếu khối máu tụ không tan, vẫn đè lên dây thần kinh, thì ông Cố vẫn còn trong tình trạng nguy hiểm. Trong quá trình chăm sóc, người nhà thường xuyên phải chú ý đến tình trạng của bệnh nhân, nếu có gì bất thường thì phải lập tức báo cho bác sĩ biết.”

“Được, cảm ơn bác sĩ.”

“Hoặc là mọi người có thể thường xuyên nói chuyện, để giúp bệnh nhân có ý thức, mau tỉnh dậy hơn.”

“Ông ấy có thể nghe thấy lời chúng tôi nói sao?”

“Có một số bệnh nhân hôn mê nhưng vẫn có phản ứng đối với tình hình bên ngoài, có thể nghe thấy mọi người nói chyện. Nhưng cũng có một số bệnh nhân không có ý thức, tạm thời không thể đoán được ông Cố thuộc vào dạng nào, mọi người có thể thử xem.”

Phó Tĩnh Đình nghe vậy, trong mắt hiện vẻ thất vọng, rồi bà gật đầu, “Cảm ơn bác sĩ.”

“Lát nữa chúng tôi sẽ chuyển ông Cố đến phòng bệnh bình thường, người nhà đi làm thủ tục trước đi.”

Cố Dương đi đến, “Để tôi đi. Tôi là con trai của bệnh nhân.”

Cố Dương đi theo y tá làm thủ tục, còn Phó Tĩnh Đình thì theo y tá đến đẩy giường của Cố Bác Văn vào phòng bệnh. Ông đã được tháo ống thở ra, khuôn mặt bị trầy xước, tay và chân đều bó thạch cao.

Phó Tĩnh Đình ngồi một bên lẳng lặng nhìn ông, không hề che giấu vẻ dịu dàng trong mắt. Bà đã không được nhìn kỹ ông hơn hai mươi năm rồi. Bà đưa tay nhẹ nhàng chạm vào tóc bạc bên tai ông, thì thầm: “Cố Bác Văn, ông có tóc bạc rồi này, ông cũng già rồi.”

Cố Bác Văn yên tĩnh ngủ, không biết có nghe thấy lời Phó Tĩnh Đình nói hay không.

“Nghĩ lại cũng đúng, Cố Dương đã lớn như vậy rồi, chúng ta có thể không già sao? Cố Bác Văn, ông là người đàn ông cố chấp nhất mà tôi từng gặp, biết rõ tôi không yêu ông, cũng không muốn ở lại bên cạnh ông, vậy mà còn chờ tôi ròng rã hơn hai mươi năm. Ông nói xem, ông có phải là người đàn ông xuẩn ngốc nhất trên đời này không?”

Bà nhẹ nhàng nắm chặt tay Cố Bác Văn, trong trí nhớ của bà, đôi tay này khô ráo mà ấm áp, nhưng bây giờ lại lạnh buốt. Bà áp mặt mình vào lòng bàn tay ông, “Bây giờ tôi rất hối hận vì lúc đầu đã đồng ý lấy ông. Nếu như ông không cưới tôi thì có phải sẽ gặp được một người tốt hơn tôi không? Một người toàn tâm toàn ý yêu ông, sinh con dưỡng cái cho ông, cùng ông đi hết quãng đời còn lại, bầu bạn với ông đến già. Ông đã có một gia đình hạnh phúc, chứ không như bây giờ, trông chờ một người không có hy vọng đến gần nửa đời người. Thậm chí cuối cùng còn nằm trên giường bệnh, ngay cả cử động cũng không làm được. Cố Bác Văn, xin lỗi vì đã làm trễ nải nửa đời người của ông.”

“Tôi cũng không biết bây giờ ông có nghe thấy lời tôi đang nói không. Cho dù ông có nghe thấy hay không, chỉ có đối mặt với ông lúc này, tôi mới có can đảm nói cho ông biết những lời thật lòng của tôi. Cố Bác Văn, chắc chắn ông sẽ không biết, thật ra người mà tôi yêu chính là ông. Từ lúc bắt đầu đồng ý lấy ông, thì trong lòng tôi, Thẩm Nhượng đã không còn là gì nữa rồi. Tôi biết ông có rất nhiều thắc mắc, nếu tôi đã yêu ông thì tại sao lại rời xa ông?”

“Cố Bác Văn, tôi vẫn luôn biết, năm đó ông và người phụ nữ kia không có bất kỳ quan hệ gì cả. Bởi vì chuyện đó từ đầu tới đuôi đều do tôi sắp xếp. Vì tôi muốn rời khỏi ông, nên mới tìm một người phụ nữ đến để gài bẫy ông, chỉ có như vậy, ông mới có thể để tôi đi. Cố Bác Văn, đã để ông chịu oan nhiều năm như vậy, thật xin lỗi ông.”

Nói đến đây, Phó Tĩnh Đình đột nhiên rơi nước mắt, có lẽ là nhớ đến chuyện cũ nên trong mắt bà tràn đầy đau khổ, thế nhưng trong đau khổ lại chứa nét dịu dàng.

Nước mắt ấm áp rơi vào lòng bàn tay Cố Bác Văn, Phó Tĩnh Đình không nhìn thấy mí mắt ông run lên nhè nhẹ, nhưng qua một lát lại trở về bình thường.

“Lấy ông là quyết định tuyệt vời nhất của tôi trong cuộc đời này, tôi may mắn vì đã từng kết hôn với ông, còn có một đứa con. Tôi muốn được sống cùng ông và con của chúng ta đến già biết bao. Nhưng mà Cố Bác Văn, tôi không còn sạch sẽ nữa, tôi đã mất đi tư cách ở bên ông.”

Trong phòng bệnh, Phó Tĩnh Đình thủ thỉ bí mật chôn giấu trong lòng hơn hai mươi mấy năm với Cố Bác Văn. Nhưng thật đáng tiếc, hai mắt ông vẫn nhắm nghiền, không biết có nghe thấy lời bà nói hay không.

Cố Dương làm xong thủ tục xong thì quay lại, nhìn qua cửa sổ thủy tinh trong phòng bệnh, liền thấy hình ảnh Phó Tĩnh Đình cầm tay Cố Bác Văn nói chuyện. Cậu ta dừng bước, ngồi xuống băng ghế ngoài hành lang.

Cố Khải về nhà lấy quần áo để cho Cố Dương thay. Lúc đến nơi, trông thấy dáng vẻ im lặng của cậu ta, anh ta bèn vỗ vai, “Chú út sẽ không sao đâu, đừng lo.”

Cố Dương ngẩng đầu nhìn anh ta, không nói gì. Cậu ta chạy từ quân khu về đây, huấn luyện một ngày đã rất mệt mỏi rồi, cộng thêm tối qua đứng chờ bên ngoài phòng bệnh cùng Phó Tĩnh Đình cả đêm, bây giờ vẻ mặt đầy mệt mỏi, trên cằm còn mọc lún phún râu.

“Đi thay quần áo rồi rửa mặt trước đi.” Cố Khải đưa cái túi cho cậu ta. Cố Dương nhận lấy, đứng dậy vào nhà vệ sinh thay quần áo.

Lúc Cố Khải đi vào phòng bệnh, Phó Tĩnh Đình đã buông tay Cố Bác Văn ra, vẻ mặt cũng bình tĩnh trở lại, nhìn thấy anh ta còn chủ động hỏi han.

“Thím út, cháu có đem đồ ăn đến cho thím, thím ăn một chút đi, chú út để cháu trông cho.”

Phó Tĩnh Đình lắc đầu, “Giờ thím không đói bụng, cháu để đó đi. Trong nhà vẫn ổn chứ?” Theo suy đoán của bà, nhà họ Cố chắc đã biết tin Cố Bác Văn nằm viện rồi.

“Ba cháu đã biết rồi, bây giờ ông ấy đã đến công ty xử lý một chút chuyện, sau đó sẽ đến đây. Chuyện chú út nằm viện, cháu không nói cho ông ngoại biết.”

“Ừm, như vậy cũng tốt, cháu có việc ở công ty thì cứ đi xử lý đi, trong bệnh viện có thím trông là được rồi.”

“Không sao đâu ạ, cháu đã xin nghỉ rồi. Hôm qua thím còn chưa ăn, bây giờ ăn chút gì đi, muốn chăm sóc cho chú út cũng phải có sức chứ, nếu thím suy sụp thì đến khi chú út tỉnh dậy sẽ rất đau lòng.”

Phó Tĩnh Đình cũng không ương bướng nữa, mặc dù không có khẩu vị gì nhưng vẫn ăn một bát cháo. Bà mới ăn xong thì Thẩm Thanh Lan lại tới đưa quần áo cho bà thay. Tối qua Phó Tĩnh Đình không về nhà, Phó lão gia có hỏi, nhưng bị Thẩm Thanh Lan viện một cái cớ cho qua. Bình thường cô cũng chưa từng nói dối hay giấu giếm ông điều gì, nên Phó lão gia vẫn rất tin tưởng lời cô.

“Cô, cháu mang quần áo tới cho cô thay này.” Thẩm Thanh Lan thấy Phó Tĩnh Đình đã ăn xong nên để đồ ăn mang tới trên bàn, rồi đưa quần áo cho bà.

“Cô, cô đã cả đêm không ngủ rồi, bây giờ đi nghỉ ngơi một lát đi ạ. Ở đây có cháu và Cố Khải rồi.”

Phó Tĩnh Đình nhếch khóe miệng, muốn mỉm cười nhưng lại cười không nổi, “Chuyện ở đây cháu đừng bận tâm, bây giờ cháu còn mang thai, về trước đi, ở lâu trong bệnh viện không tốt cho đứa bé.”

Cố Khải hùa theo, “Đúng đó chị dâu, chị về trước đi, ở đây còn có chúng tôi mà.”

Thẩm Thanh Lan không rời đi ngay mà ngồi trong phòng bệnh thêm một lát, mãi cho đến khi Phó Tĩnh Đình thúc giục đến lần thứ năm thì mới đứng dậy, nháy mắt ra hiệu với Cố Khải rồi đi ra ngoài. Cố Khải cũng đứng lên theo, “Chị dâu, để tôi đưa chị xuống.”

Ra khỏi phòng bệnh, Thẩm Thanh Lan nói với Cố Khải: “Cố Khải, anh nghĩ kỹ lại thử xem, gần đây dượng có tranh chấp hay đắc tội với người nào không? Cho dù là trên thương trường hay là cả trong cuộc sống hằng ngày.”

Tối qua Thẩm Thanh Lan suy nghĩ cả đêm, vẫn cảm thấy khả năng trả thù rất cao. Nhưng tính tình Cố Bác Văn rất tốt, ít khi kết thù với ai, nên ngay cả cô cũng không dám chắc chắn.

Cố Khải nghe vậy thì nghiêm túc hơn, suy nghĩ một lúc lâu rồi vẫn lắc đầu, “Chị dâu, chị cũng biết tính tình chú út rồi đó, bình thường không kết thù kết oán với ai đâu. Mặc dù gần đây trong công ty có nhận mấy hạng mục lớn, nhưng chú ấy đều dựa vào cách làm việc thường thấy để nhận thầu, không thể có chuyện đắc tội với người khác, nhất thời tôi cũng không nghĩ ra ngay được. Chị dâu, có phải trong lòng chị đã nghi ngờ ai rồi không?”

Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Tạm thời vẫn chưa. Thôi được rồi, chuyện này cứ để đó đã. Tôi đi trước, chuyện ở bệnh viện giao lại cho anh.”

“Được, đi đường cẩn thận.”

Thẩm Thanh Lan rời khỏi bệnh viện liền về nhà. Phó Hoành Dật vẫn chưa về, cô lại mở video mà anh đem về xem đi xem lại mấy lần, ngoại trừ thiếu mất năm phút ra, thì trong video cũng không có gì khác thường. Nhìn qua, đây chỉ là một vụ tai nạn giao thông ngoài ý muốn, nhưng vì thiếu mất năm phút nên cô càng chắc chắn chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Kẻ chủ mưu rốt cuộc là ai? Mục đích là gì? Muốn nhắm vào Cố Bác Văn, hay ông chỉ là người bị liên luỵ?

Lúc Phó Hoành Dật trở về, Thẩm Thanh Lan vẫn đang suy nghĩ vấn đề này, ngay cả anh đến bên cạnh lúc nào cũng không phát hiện. Anh âm thầm cảm thán, từ khi ở cùng anh, tính cảnh giác của cô càng ngày càng thấp. Nếu đây mà là kẻ thù thì e rằng cô gặp nguy biết bao nhiêu lần rồi.

“Đang nghĩ gì mà mất hồn thế?” Phó Hoành Dật nhỏ giọng hỏi.

Thẩm Thanh Lan nói mối nghi ngờ trong lòng mình cho Phó Hoành Dật biết, anh đưa tay xoa mặt cô, “Chuyện này cứ giao cho anh, không cần nghĩ quá nhiều, em ăn trưa chưa?”

Lúc này Thẩm Thanh Lan mới nhớ mình suy nghĩ quá nhập tâm nên ngay cả cơm cũng chưa ăn, bèn sờ bụng. Phó Hoành Dật liền hiểu ra, bất đắc dĩ nhìn cô, “Em đó, chỉ lần này thôi, về sau không được như vậy nữa.”

Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Biết rồi mà.”

Phó Hoành Dật vào phòng bếp nấu cơm cho Thẩm Thanh Lan. Vì đã qua bữa trưa, sợ cô đói nên anh cũng không nấu mấy món phức tạp, mà chỉ dùng canh gà còn dư hôm qua nấu một bát mì gà.

Có thể do đói bụng nên Thẩm Thanh Lan ăn rất ngon miệng, giải quyết sạch bát mì.

Thẩm Thanh Lan lấp đầy bụng rồi mới thỏa mãn hỏi: “Chuyện của dượng có manh mối gì không?”

“Bây giờ còn chưa có, hôm nay anh đã đến cục một chuyến, cục trưởng nói ngày hôm đó không có ai vào phòng quan sát, trừ người trực ban. Nhưng người trực ban thì không chỉ có một, tất cả đều không ở một mình.”

Nếu vậy thì vụ án này không có manh mối sao?

Thẩm Thanh Lan không tin trên đời này lại có vụ án hoàn hảo như thế, bây giờ chưa phát hiện ra chỉ có thể chứng minh bọn họ đã bỏ sót chỗ nào đó. Hoặc là từ lúc bắt đầu, phương hướng của bọn họ đã sai rồi.

Thẩm Thanh Lan cố tập trung, sắp xếp mọi chuyện trong đầu lại lần nữa, nhưng vẫn không có manh mối gì.

Phó Hoành Dật thấy chân mày cô nhíu chặt bèn đưa tay lên vuốt, “Tạm thời đừng nghĩ đến chuyện này nữa. Tối qua em ngủ không ngon, bây giờ lên lầu ngủ một giấc đi.”

Thẩm Thanh Lan nghĩ mãi mà cũng không nghĩ ra được điều gì, đành gác chuyện này sang một bên, nghe lời Phó Hoành Dật lên lầu nghỉ ngơi, anh cũng không đi đâu, vì vậy đi theo cô lên lầu.

***

Trong bệnh viện, sau khi đuổi Cố Dương và Cố Khải về, một mình Phó Tĩnh Đình trông Cố Bác Văn, nhưng bà chỉ cầm tay ông không nói gì.

Thấy tóc bên tai Cố Bác Văn đã bạc trắng, khóe mắt có nếp nhăn, chẳng hiểu sao bà nhớ lại những chuyện khi mới quen ông. Lúc lên cấp ba, cuối tuần hẹn ra ngoài đi chơi với Thẩm Nhượng. Lúc đến nơi, bà mới phát hiện ông ấy còn dẫn theo một chàng trai rất hay xấu hổ, không thích nói chuyện lắm, còn thẹn thùng nữa. Mỗi lần bà nói chuyện với ông là ông lại đỏ mặt, khiến bà cảm thấy rất thú vị, nhịn không được mà cứ mở miệng trêu đùa.

Sau đó gặp mặt nhiều lần hơn, bà mới biết Cố Bác Văn là cậu hai nhà họ Cố. Rõ ràng là con ông cháu cha, nhưng Cố Bác Văn được dạy dỗ rất tốt, không hề có cái tính nết của mấy cậu ấm cô chiêu.

Sau khi lên đại học, Phó Tĩnh Đình vào trường quân đội. Khi đó lại không có điện thoại, muốn liên lạc với người khác chỉ có thể viết thư. Bà và Thẩm Nhượng thư từ qua lại rất thân thiết. Còn Cố Bác Văn thì một tháng mới có thể viết cho bà một bức thư, trong thư đa phần là nói đến cuộc sống đại học của ông. Có lẽ bởi vì như thế nên ngay từ đầu, bà không nhận ra ông có tình cảm với mình.

Sau khi đính hôn với Thẩm Nhượng, có một khoảng thời gian rất dài Cố Bác Văn không viết thư cho Phó Tĩnh Đình nữa. Bà chỉ nghĩ chắc ông có cuộc sống mới, hoặc là bận bịu quá nên quên. Lúc đó, toàn bộ tâm trí của bà đều đặt vào việc học, bà một lòng muốn tham gia quân ngũ. Phó lão gia đã nói chỉ cần thành tích của bà làm ông hài lòng thì có thể cho bà vào quân đội. Chỉ còn lại một chút thời gian, bà cũng dành hết cho Thẩm Nhượng.

Khi đó với Phó Tĩnh Đình, Cố Bác Văn chỉ là một người bạn bình thường, mãi cho đến khi Thẩm Nhượng từ hôn.

Phó Tĩnh Đình cũng không ngờ Thẩm Nhượng lại vì một cô gái mà từ hôn với bà, càng không ngờ tới Cố Bác Văn lại chạy tới đánh nhau với ông ấy. Nếu không phải Thẩm Nhượng cố ý nhường thì e rằng ông đã bị thương nặng rồi.

Phó Tĩnh Đình là người thông minh, trước kia không để ý đến nên mới không phát hiện ra. Thấy Cố Bác Văn thế này, bà còn gì không hiểu chứ, điều duy nhất không hiểu chính là ông đã thích bà từ lúc nào?

Nghĩ đến đây, Phó Tĩnh Đình nhìn người vẫn ngủ yên trên giường, thì thầm hỏi: “Cố Đần, ông hãy tỉnh lại nói cho tôi biết, ông thích tôi từ bao giờ vậy?” Lời bà nói mang chút trêu ghẹo, nhưng phần lớn là sự mong đợi.

Mấy phút trôi qua, thấy người trên giường vẫn không có phản ứng, Phó Tĩnh Đình mỉm cười tự giễu. Bà đúng là điên rồi, ngay cả bác sĩ cũng nói chờ máu tụ trong đầu Cố Bác Văn tan đi thì ông mới có thể tỉnh lại được mà.

Phó Tĩnh Đình nhìn đồng hồ, đứng dậy vào phòng vệ sinh, bê chậu rửa mặt còn đang bốc hơi nóng ra, vắt khô khăn mặt rồi lau người cho Cố Bác Văn. Hai ngày qua, bà đều tự tay lau cho ông.

Sau khi thay quần áo cho Cố Bác Văn xong, Phó Tĩnh Đình dém chăn cho ông, thấy ông vẫn không phản ứng thì thở dài: “Cố Bác Văn, nếu bây giờ ông mở mắt, tôi sẽ tha thứ cho ông, quay về bên ông.”

Ngay lúc Phó Tĩnh Đình cho rằng vẫn sẽ không có ai trả lời, thì tay bà lại bị giữ lại, “Lời bà vừa nói là thật chứ?”

Mặc dù giọng nói khàn khàn rất yếu, nhưng đúng là giọng của Cố Bác Văn. Cả người Phó Tĩnh Đình đột nhiên cứng đờ, nhưng không dám xoay người lại.

“Tĩnh Đình, lời bà vừa nói là thật chứ? Chỉ cần bây giờ tôi tỉnh lại, bà sẽ tha thứ cho tôi, quay về bên tôi?” Cố Bác Văn hỏi lại lần nữa, giọng nói yếu ớt hơi run rẩy và đầy chờ mong.

Phó Tĩnh Đình từ từ xoay người lại, trông thấy đôi mắt ngập tràn mong đợi của Cố Bác Văn, bà bỗng dưng mở to mắt, không hề che giấu sự vui mừng. Nhưng chỉ trong nháy mắt, đôi mắt ấy lại bị vẻ lạnh lùng thay thế, “Ông đã tỉnh rồi, vậy tôi đi gọi bác sĩ đến đây.”

Cố Bác Văn vẫn kéo tay Phó Tĩnh Đình không buông, “Tĩnh Đình, bà trả lời tôi trước đi, lời bà vừa nói có phải là thật không?”

Phó Tĩnh Đình xoay đầu không nhìn ông, “Ông nghe nhầm rồi.”

Ánh sáng trong mắt Cố Bác Văn liền vụt tắt, bàn tay buông thõng xuống. Trong lòng Phó Tĩnh Đình chua xót, nhưng vẻ mặt lại không có biểu cảm gì, “Tôi đi gọi bác sĩ, ông nằm thêm một lát đi.”

“Phó Tĩnh Đình.” Cố Bác Văn gọi bà lại, nhưng chỉ vừa mới gọi tên đã bắt đầu ho dữ dội. Phó Tĩnh Đình hoảng hốt, lập tức xoay người đi đến vỗ lưng giúp ông, “Có gì thì không thể chờ lát nữa rồi nói sao?”

Cố Bác Văn nắm chặt cổ tay bà, “Phó Tĩnh Đình, mặc dù mấy ngày nay tôi hôn mê, nhưng những lời bà nói, tôi đều nghe thấy cả rồi.”

Vẻ mặt vô cảm của Phó Tĩnh Đình cuối cùng cũng thay đổi, trong mắt bà hiện lên vẻ hoảng hốt. Bà muốn đứng dậy rời đi, nhưng lại bị Cố Bác Văn giữ chặt lấy tay. Vì động tác của bà bất ngờ, ông không đề phòng trước, nên suýt ngã xuống giường. Phó Tĩnh Đình lập tức không dám động đậy nữa, đỡ ông nằm xuống.

“Cố Bác Văn, ông bỏ tôi ra trước đi.”

Cố Bác Văn vẫn không buông, chỉ nhìn bà chằm chằm, “Phó Tĩnh Đình, bà nói người bà vẫn luôn yêu là tôi, có thật không? Nếu bà đã yêu tôi, vậy vì sao năm đó chỉ vì chút chuyện nhỏ mà rời xa tôi. Chẳng phải đã nói giữa vợ chồng phải thẳng thắn với nhau sao? Vì sao bà lại không chịu tin tưởng tôi, không chịu nói cho tôi biết? Sao bà có thể nhẫn tâm bỏ lại tôi và Cố Dương, bỏ đi nhiều năm như vậy?”

“Nếu ông đã nghe được lời tôi nói thì chắc ông cũng biết nguyên nhân rồi?”

“Phó Tĩnh Đình, bà hoàn toàn không tin tưởng tôi sẽ cùng đối mặt với bà có đúng không? Nên sau khi xảy ra chuyện đó, bà thà tình nguyện một mình rời khỏi quê nhà cũng không muốn nói cho tôi biết? Phó Tĩnh Đình, bà luôn miệng nói yêu tôi, nhưng trong lòng bà rốt cuộc xem tôi là cái gì? Xem Cố Dương là cái gì?”

Nghe những lời chất vấn của Cố Bác Văn, Phó Tĩnh Đình á khẩu không trả lời được, chỉ cúi đầu, vẻ mặt đau đớn, “Ông vốn không biết chuyện như vậy đối với một người phụ nữ đau khổ đến nhường nào. Ông nói xem, tôi làm sao có thể nói với ông rằng vợ ông bị người khác cưỡng bức? Cố Bác Văn, ông muốn tôi nói với ông thế nào đây?”

Phó Tĩnh Đình rưng rưng khóc. Cố Bác Văn lập tức bối rối, luống cuống đưa tay muốn lau nước mắt cho bà, nhưng lại quên vết thương chằng chịt trên người mình, một tay còn băng bó thạch cao, mới cử động đã động đến vết thương, đau đến cau mày.

Phó Tĩnh Đình không kịp đau lòng, vội vàng ấn chuông trên đầu giường.

Trong chốc lát bác sĩ đã tới, kiểm tra sơ bộ cho Cố Bác Văn, “Bây giờ chúng tôi cần phải đưa ông Cố đi làm kiểm tra toàn thân. Bà Phó, bà đi nộp viện phí với y tá đi.”

Phó Tĩnh Đình gật đầu, đi theo y tá ra ngoài. Cố Bác Văn muốn giữ bà lại, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

Nộp viện phí xong, Phó Tĩnh Đình gọi điện thoại cho Cố Dương, bảo cậu ta đến đây thay cho bà.

Lúc Cố Dương thở hồng hộc chạy tới bệnh viện, còn chưa kịp nói gì thì bà đã rời đi.

Cố Dương gọi bà, nhưng bà không hề xoay đầu lại. Cậu ta sờ mũi, không có thời gian để lo mấy chuyện này, vội vàng chạy lên lầu tìm ba.

Cố Bác Văn kiểm tra xong, đi ra thì thấy chỉ có một mình Cố Dương đứng chờ bên ngoài, cũng không nhìn thấy bóng dáng Phó Tĩnh Đình đâu, ông buồn bã cụp mắt.

Cố Dương đẩy xe cho ông, nhịn không được phỉ nhổ, “Ba, ba đừng vừa mới tỉnh lại, nhìn thấy con thì liền tỏ ra ghét bỏ như thế chứ. Tốt xấu gì con cũng là con trai ruột của ba đấy.”

Cố Bác Văn không trả lời cậu ta mà chỉ hỏi: “Mẹ con đâu?”

“Mẹ gọi con tới bệnh viện rồi đi ngay, chắc là về nhà nghỉ ngơi rồi. Mấy ngày ba hôn mê, mẹ vẫn ở đây chăm sóc, con bảo mẹ đi nghỉ ngơi một lát mẹ cũng không chịu, sợ con chăm sóc ba không chu đáo, phải tự mình đi làm mọi việc mới được, con chỉ có thể đứng một bên nhìn. Ba, con cảm thấy mẹ vẫn còn tình cảm với ba, hay ba nghĩ lại chuyện ra nước ngoài, ở lại đây với mẹ và con đi? Vừa hay, mượn cơ hội lần này để ở bên mẹ con, biết đâu mẹ lại hồi tâm chuyển ý.”

Nói một lúc lâu cũng không thấy Cố Bác Văn trả lời, Cố Dương bĩu môi, chán chường ngậm miệng lại.

***

Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật biết Cố Bác Văn đã tỉnh thì chạy tới bệnh viện ngay. Lúc đến, Cố Dương đang nói chuyện với Cố Bác Văn, Cố Khải cũng ở đó.

“Dượng tỉnh rồi.” Thẩm Thanh Lan lại gần, thấy Cố Bác Văn đã tỉnh, tinh thần cũng rất tốt.

Cố Bác Văn mỉm cười, “Ừm, mấy ngày nay khiến các cháu lo lắng rồi. Ông cụ ở nhà vẫn ổn chứ?”

“Ông nội vẫn chưa biết, chúng cháu không nói cho ông biết.” Phó Hoành Dật trả lời. Đầu năm nay, Phó lão gia làm kiểm tra sức khỏe, phát hiện huyết áp hơi cao, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt, nên Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật quyết định không nói chuyện này cho ông biết.

“Ông cụ không biết là được rồi, miễn lại khiến cho ông ấy lo lắng, bây giờ dượng không sao rồi.”

Thẩm Thanh Lan hỏi Cố Dương, “Bác sĩ kiểm tra rồi nói thế nào?”

“Bác sĩ nói máu tụ trong đầu ba đã dời vị trí, tạm thời không đè lên dây thần kinh nữa, nên mới tỉnh lại. Vì vị trí máu tụ hơi đặc biệt, nên nếu như phẫu thuật ngay, cộng thêm tình trạng sức khoẻ của ba bây giờ thì quá mạo hiểm. Dù sao khối máu tụ không còn ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường nữa, nên sau khi tôi và ba bàn bạc thì đã quyết định tạm thời không làm phẫu thuật. Hơn nữa bác sĩ cũng nói, hiện giờ không cần làm phẫu thuật, có thể mấy ngày sau máu tụ sẽ tự tan đi, nếu thế chờ sau này tiến hành phẫu thuật cũng được.”

Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật nghe vậy thì yên tâm hơn.

Cố Khải nháy mắt với Cố Dương, cậu ta còn chưa hiểu chuyện gì đã bị anh kéo đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người Thẩm Thanh Lan, Phó Hoành Dật và Cố Bác Văn.

Cố Bác Văn mỉm cười, “Hai cháu có chuyện muốn hỏi dượng đúng không?”

Phó Hoành Dật gật đầu, “Dượng, dượng thấy tai nạn xe lần này thế nào?”

Cố Bác Văn từ tốn hỏi Phó Hoành Dật, “Hai cháu nghi ngờ vụ tai nạn không phải là sự cố?”

Nếu như là sự cố, Phó Hoành Dật sẽ không hỏi thế.

“Vâng, không giấu gì dượng, sau khi dượng xảy ra chuyện, cháu đã xem camera giám sát đoạn đường xảy ra tai nạn từ đại đội cảnh sát giao thông, nhưng lại phát hiện trong video giám sát thiếu mất năm phút, nội dung đã bị người khác chỉnh sửa.”

Thẩm Thanh Lan tiếp lời, “Chúng cháu đang nghĩ có phải gần đây dượng đã đắc tội với ai nên mới có người tìm cách trả thù. Dượng, dượng nghĩ kỹ lại xem gần đây có kết thù với ai không?”

Cố Bác Văn nghe vậy thì nhíu mày trầm tư, một lúc lâu sau mới chậm rãi lắc đầu, “Thậy sự không nghĩ ra. Dượng tự thấy mình luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người, không tùy tiện kết thù kết oán với ai. Còn trên thương trường mấy năm nay, tuy có rất nhiều đối thủ cạnh tranh, nhưng cũng chỉ là cạnh tranh thương nghiệp bình thường thôi, hoàn toàn không liên quan đến ân oán cá nhân.”

Lời giải thích này khá giống những gì Cố Khải đã nói với bọn họ, đồng nghĩa với việc mất manh mối.

“Có phải hai cháu đã suy nghĩ nhiều quá không? Có lẽ đây chỉ là tai nạn giao thông ngoài ý muốn.”

Tai nạn xe cộ do tài xế say rượu lái xe chẳng xa lạ gì, ba mẹ Vu Hiểu Huyên không phải cũng mất vì nguyên nhân này sao?

/880

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status