Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 275 - Nhiệm Vụ Treo Thưởng

/475


Thẩm Thanh Lan nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi cười nói: “Có thể cháu và Hoành Dật suy nghĩ nhiều rồi. Bây giờ dượng còn đang bị thương nên nghỉ ngơi nhiều hơn đi ạ.”

Cố Bác Văn gật đầu, “Ừ, dượng biết rồi. Đúng rồi, cô của hai cháu đâu?”

Phó Hoành Dật đáp: “Chúng cháu từ nhà đến đây, không về Đại Viện, hay là để cháu gọi điện thoại cho cô?”

Cố Bác Văn vội ngăn, “Không cần đâu, cô cháu chăm sóc dượng nhiều ngày, có lẽ cũng mệt mỏi rồi, để bà ấy nghỉ ngơi đi.”

Sau khi về nhà, Phó Tĩnh Đình liền giam mình trong phòng. Tắm nước nóng xong, bà liền lên giường nằm, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, trong đầu toàn là lời Cố Bác Văn nói hôm nay.

Trằn trọc hồi lâu, mãi cho đến khi Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật về, bà vẫn không ngủ được.

Phó lão gia không ở nhà mà đến nhà họ Thẩm đánh cờ với Thẩm lão gia.

Thẩm Thanh Lan không nhìn thấy Phó Tĩnh Đình đâu, bèn hỏi dì Triệu: “Dì Triệu, cô đâu ạ?”

“Vừa về thì lên lầu ngay, nói là mệt nên muốn ngủ, bảo dì đừng gọi nó.”

Thẩm Thanh Lan nghĩ ngợi rồi lên lầu gõ cửa. Phó Tĩnh Đình mở cửa ra ngay, “Cô, cô vừa dậy ạ?”

Phó Tĩnh Đình mỉm cười, “Ngủ không được, đang suy nghĩ một chút chuyện. Cháu vào đi. Hoành Dật về rồi sao?”

“Về rồi ạ, đang ở dưới lầu. Chúng cháu nghe nói dượng đã tỉnh, vì vậy liền đến bệnh viện thăm dượng. Bác sĩ nói hiện giờ dượng không sao cả, nhưng máu tụ trong đầu còn chưa tan, nếu như sau này vẫn không tan thì sẽ đè lên dây thần kinh, làm ảnh hưởng đến sinh hoạt, có thể phải phẫu thuật bất cứ lúc nào. Sau khi dượng tỉnh thì liền hỏi thăm cô. Cô, cô có muốn đến bệnh viện thăm dượng không?”

Phó Tĩnh Đình nghe vậy thì lắc đầu, “Bác sĩ nói không sao là được rồi, cô đến đó cũng chẳng để làm gì.”

Thẩm Thanh Lan thấy vẻ mặt bình thản của Phó Tĩnh Đình, do dự một lát rồi đáp: “Cô, cháu và Hoành Dật đều nghi ngờ vụ tai nạn lần này không phải là sự cố, rất có thể là ai đó cố ý trả thù.”

Phó Tĩnh Đình lập tức ngước đầu lên, nhìn Thẩm Thanh Lan chằm chằm, “Thanh Lan, ý cháu là?”

Thẩm Thanh Lan thuật lại những phát hiện và suy đoán của họ cho Phó Tĩnh Đình nghe, “Mặc dù đây chỉ là suy đoán của chúng cháu, nhưng cháu và Hoành Dật đều cảm thấy đúng đến 90%. Nhưng tạm thời bây giờ chúng cháu chưa nghi ngờ ai, cũng không có bằng chứng.”

Vẻ mặt Phó Tĩnh Đình nghiêm trọng, “Thanh Lan, chuyện này không thể nói đùa được đâu.”

Cố ý mưu sát và sự cố là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Nếu chỉ là tai nạn thì coi như thôi, còn nếu là cố ý mưu sát, ai biết người đứng sau thấy lần này cảm thấy không đạt được mục đích sẽ còn làm chuyện gì tiếp theo nữa chứ.

“Cô, chúng cháu sẽ không lấy chuyện này ra để đùa với cô. Dượng làm người thế nào, chúng ta đều hiểu rõ, khả năng kết thù kết oán với người khác rất thấp, nên bây giờ chúng cháu mới mất phương hướng điều tra.”

Đúng là một chuyện khó giải quyết, Phó Tĩnh Đình cau mày, cũng không biết nên nói gì.

“Cô, nếu cô có thời gian thì hãy đến bệnh viện thăm dượng đi, tốt nhất là có thể ở bên cạnh dượng nhiều hơn, lỡ như…” Cô không nói tiếp, vì cô tin Phó Tĩnh Đình có thể hiểu ý mình.

Phó Tĩnh Đình nghe vậy thì hơi do dự, sau đó gật đầu, “Cô biết rồi, cháu cũng mệt mỏi mấy ngày rồi, về phòng nghỉ ngơi đi, nếu không ông nội về mà thấy sẽ đau lòng.”

Thẩm Thanh Lan mỉm cười, ra khỏi phòng Phó Tĩnh Đình. Lúc trở lại phòng mình, cô thấy Phó Hoành Dật đang nói chuyện điện thoại với ai đó, hình như từ quân khu gọi đến.

Chờ Phó Hoành Dật cúp điện thoại, Thẩm Thanh Lan mới hỏi anh: “Trong quân khu có việc?”

“Không có gì, là điện thoại của Mục Liên Thành thôi. Gần đây quân khu đang tuyển chọn một tốp lính mới, cậu ta hỏi anh về mấy chuyện huấn luyện thôi.”

“Ngày nghỉ của anh sắp kết thúc rồi, có phải lúc trở về sẽ phụ trách việc tuyển chọn lính mới không?”

“Ừ, việc tuyển chọn lính mới lần này khác trong quân khu thủ đô lần trước. Lần này đơn vị của anh sẽ tuyển chọn, anh là đại đội trưởng, cũng là tổng huấn luyện viên, chính là phụ trách tất cả mọi việc. Nên lần này sau khi trở lại quân khu thì rất có thể rất lâu mới về nhà được. Thật sự xin lỗi em, tình hình như vậy mà anh lại để em ở nhà một mình.”

Thẩm Thanh Lan nghe vậy thì phì cười, “Phó Hoành Dật, không cần lo lắng cho em, em và con sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về.”

Lúc Thẩm Thanh Lan chưa mang thai, Phó Hoành Dật đã luôn lo lắng cho cô rồi. Bây giờ cô còn là phụ nữ có thai, sao anh có thể không lo lắng được chứ, “Anh đã bàn bạc với ông nội rồi, chờ anh đi rồi, em hãy chuyển về nhà ở, trong nhà có nhiều người, anh cũng yên tâm hơn, dì cũng sẽ chú ý đến chuyện ăn uống của em.”

Thấy tâm trạng lo lắng quá độ của Phó Hoành Dật, Thẩm Thanh Lan không biết làm sao, chỉ có thể an ủi anh: “Phó Hoành Dật, thật sự không cần phiền phức vậy đâu, một mình em có thể tự lo được mà. Hơn nữa, bây giờ mới mấy tháng đầu, em đi lại cũng không bị ảnh hưởng gì cả.”

“Em coi như là để anh yên tâm đi, được không?” Phó Hoành Dật cúi đầu hôn lên trán cô.

Ngay cả mỹ nam kế anh cũng dùng rồi, đương nhiên Thẩm Thanh Lan phải đầu hàng thôi, “Được rồi, em đồng ý với anh, chờ anh về quân khu, em sẽ chuyển về đây ở cùng ông nội. Mỗi ngày đều báo cáo tình hình của con cho anh biết, như vậy được chưa?”

Phó Hoành Dật lại hôn lên tóc Thẩm Thanh Lan, “Vợ anh ngoan quá, thưởng cho em.”

Thẩm Thanh Lan: “…”

***

Trong một chung cư cao cấp nào đó ở thủ đô, gã đàn ông đi tới đi lui trong phòng, vẻ mặt bực dọc, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại trên bàn. Mãi cho đến khi chuông điện thoại vang lên, ánh mắt hắn mới phát sáng, hắn vội vàng bắt máy.

Điện thoại vừa được kết nối, gã đàn ông không đợi kịp đã hỏi, “Sao rồi, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật có điều tra được gì không?”

Đầu dây bên kia là giọng nói khàn khàn, không biết là nam hay nữ, rõ ràng đã qua xử lý, “Yên tâm, bọn họ không tra được bất cứ manh mối nào đâu. Tôi đã nói chuyện này sẽ không bị phát hiện, bây giờ anh tin chưa?”

Gã đàn ông nghe vậy, vẻ nôn nóng trên mặt lập tức biến mất, thay bằng vẻ đắc ý, “Vậy thì tốt quá. Nhưng thật đáng tiếc, lần này không thể giết chết Cố Bác Văn. Nếu ông ta chết, tôi sẽ tiết lộ nguyên nhân ông ta chết là vì Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật, xem bọn họ có thể làm được gì. Tôi không tin nhà họ Thẩm và nhà họ Phó còn có thể đoàn kết như trước được nữa.”

Người bên kia điện thoại cười châm biếm, “Nếu lúc đó anh chịu nghe tôi tàn nhẫn thêm một chút thì Cố Bác Văn có thể còn sống sao?”

Vẻ mặt gã đàn ông cứng lại, một lát sau, hắn mới hỏi, “Anh xác định đã xử lý sạch sẽ cái đuôi lần này chưa? Anh sẽ không giữ lại bằng chứng nào chứ?”

“Nếu anh không tin thì có thể tự mình làm đi.”

Gã đàn ông nghiêm mặt, u ám nói, “Xử lý sạch sẽ là được rồi, tôi không muốn chuyện này liên lụy đến tôi, nếu như tôi bị kéo vào thì anh cũng không được lợi ích gì cả.”

Người ở đầu dây bên kia nghe vậy cũng không tức giận, chỉ nói, “Chuyện này anh có thể yên tâm, dù tôi có bị kéo vào đó thì anh cũng không bị liên lụy đâu. Bao giờ thì anh gửi số tiền còn lại cho tôi?”

“Vội cái gì? Tôi gửi ngay đây.” Gã đàn ông kia cúp điện thoại, rồi bấm bấm vài phím, chuyển khoản cho đối phương, sau đó ngồi xuống ghế, cầm ly rượu vang lên uống.

Chất lỏng màu đỏ dính lên môi, hắn lè lưỡi liếm liếm, “Thẩm Thanh Lan, tôi không tin không động được cô. Tôi vô cùng chờ mong từng người từng người thân của cô xảy ra chuyện vì cô, để xem cô còn dửng dưng được nữa không. Đừng trách tôi độc ác, nếu không phải vì cô thì tôi đâu đến bước đường này.”

Hắn ngước mắt nhìn những tấm ảnh dán trên tường. Nếu Thẩm Thanh Lan ở đây, cô sẽ phát hiện, trên tường đều là ảnh chụp của người thân, bạn bè cô: Vu Hiểu Huyên, Phương Đồng, Cố Dương, Hàn Dịch, Cố Khải, Ôn Hề Dao, Thẩm Quân Dục...

***

Đến ngày thứ ba sau khi Cố Bác Văn tỉnh lại, Phó Tĩnh Đình mới tới bệnh viện, cũng do do Cố Dương lôi kéo mãi mới tới.

Sau khi nghe Thẩm Thanh Lan nói, Phó Tĩnh Đình rất lo lắng cho Cố Bác Văn. Nhưng bây giờ, bà vẫn chưa thể đối mặt với ông được, nên cứ do dự không chịu đến bệnh viện.

Cuối cùng, Cố Dương không nhìn nổi nữa, chạy thẳng tới nhà họ Phó, nói với Phó Tĩnh Đình: “Mẹ, mấy ngày nay ba không chịu phối hợp với bác sĩ, ba cứ đòi gặp mẹ. Ba nói nếu không gặp mẹ, thì ba sẽ không uống thuốc, không châm cứu, không thay băng vết thương. Mẹ mau đến bệnh viện thăm ba đi. Nếu mẹ còn không đi, dù ba có thể khỏe lại thì cũng sẽ tự hại mình chết.”

Phó Tĩnh Đình vẫn còn do dự, không biết nên đi hay không đi. Bà thấy Cố Dương không giống nói dối, nên mới ỡm ờ đi theo Cố Dương đến bệnh viện.

Lúc đến bệnh viện, bác sĩ đang thay băng cho Cố Bác Văn. Thấy cảnh này, Phó Tĩnh Đình liền biết bà bị thằng nhóc Cố Dương lừa. Bà trừng Cố Dương một cái, rồi xoay người đi.

“Mẹ, mẹ đã tới đây rồi, thì vào thăm ba đi. Ba đã thành cái dạng này rồi, mẹ nhẫn tâm để ba một mình sao?”

“Tĩnh Đình, vào đây đi.” Trong phòng bệnh truyền ra tiếng gọi của Cố Bác Văn.

Cố Bác Văn biết Phó Tĩnh Đình không muốn vào, nên nói thêm: “Nếu bây giờ bà dám đi về, thì tôi sẽ bò xuống giường đuổi theo bà. Cùng lắm thì tàn phế hai chân thôi, cái giá này tôi trả nổi.”

Nghe Cố Bác Văn nói vậy, Phó Tĩnh Đình đi không được, mà ở lại cũng không xong. Trong phút chốc bà cứ đứng yên đó, không biết phải phản ứng như thế nào.

Cố Bác Văn mềm giọng nói: “Tĩnh Đình, vào nói chuyện với tôi đi.”

Cố Dương nhìn Phó Tĩnh Đình một cái, đẩy bà vào trong phòng bệnh, “Mẹ, ba đã gọi tha thiết như vậy rồi, mẹ vào đi thôi.”

Bác sĩ hiểu ý đi ra ngoài, Cố Dương đóng cửa phòng bệnh lại, canh giữ bên ngoài cửa. Cậu ta quyết định, cả ngày hôm nay sẽ không cho Phó Tĩnh Đình ra ngoài.

Phó Tĩnh Đình cảm thấy rất bất đắc dĩ, đành phải đi đến ngồi cạnh giường bệnh, vẻ mặt lạnh lùng, không nói câu nào.

Cố Bác Văn nhìn bà chằm chằm, dịu dàng nói: “Tĩnh Đình, sắc mặt của bà hơi xanh xao, bà ngủ không ngon sao?”

Phó Tĩnh Đình vẫn im lặng.

Cố Bác Văn nắm lấy tay Phó Tĩnh Đình, bà muốn giật ra, nhưng lại thấy chỗ kim truyền nước bị rướm máu, thì lạnh giọng nói: “Ông không biết mình đang truyền nước sao? Người thì lớn tướng rồi mà toàn làm những chuyện như đứa trẻ vậy?”

Tuy bị mắng, nhưng Cố Bác Văn lại không hề phật ý hay ảo não, mà còn nở nụ cười, “Chỉ cần bà không đi là được rồi.”

Khuôn mặt Phó Tĩnh Đình cứng đờ, rũ mắt không nói lời nào.

“Nếu vì chuyện đó mà bà cảm thấy có lỗi với tôi, thì tôi có thể nói cho bà biết, tôi không ngại. Tĩnh Đình, chúng ta đều già rồi, không còn bao nhiêu thời gian nữa. Trải qua lần tai nạn xe này, tôi cũng nghĩ thông suốt rồi. Trong lòng bà có tôi, mà tôi không thể rời xa bà, con chúng ta cũng đã lớn rồi, đừng như thế này nữa được không.”

Cố Bác Văn dừng một chút rồi tiếp tục: “Bà nói kiếp sau sẽ ở bên cạnh tôi. Nhưng mà, kiếp sau xa vời quá, tôi chỉ cầu kiếp này.”

Phó Tĩnh Đình vẫn cúi đầu im lặng, Cố Bác Văn không đoán được bà nghĩ gì, nên cũng chỉ đành im lặng chờ.

Một lúc sau, Phó Tĩnh Đình nhẹ giọng thở dài: “Cố Bác Văn, ông biết rõ chuyện đã xảy ra, cần gì phải…”

Cố Bác Văn mỉm cười, “Ở cái tuổi này mà còn nói chuyện yêu đương thì kỳ quá, nhưng Tĩnh Đình, tôi yêu bà, yêu từ lần đầu tiên tôi gặp bà. Nhiều năm trôi qua, tình yêu này chưa từng thay đổi. Tôi tin trong lòng bà cũng có tôi. Nếu đã như vậy, thì sao chúng ta còn tiếp tục phí hoài quãng đời còn lại?”

Trong lòng Phó Tĩnh Đình có đủ loại cảm xúc, từ ấm áp, chua xót, cho đến đắng ngắt. Bà nghẹn ngào nói: “Tôi vẫn còn để ý chuyện năm xưa.”

“Tĩnh Đình, hãy quên chuyện đó đi. Nó không phải là lỗi của bà, bà đừng suốt ngày canh cánh trong lòng nữa. Tôi đã nói rồi, tôi thật sự không để tâm.”

Tất nhiên Phó Tĩnh Đình biết Cố Bác Văn nói thật lòng, nhưng bà không vượt qua được lòng mình, khúc mắc hơn hai mươi năm, đâu có thể nói bỏ liền bỏ được.

Cố Bác Văn nhìn bà với ánh mắt dịu dàng, “Tĩnh Đình, nếu lúc đó tôi xảy ra chuyện tương tự thì bà có để tâm không?”

Phó Tĩnh Đình cạn lời. Một người đàn ông sẽ hỏi câu vô nghĩa như thế này sao?

“Câu trả lời này rất quan trọng với tôi.” Hình như nhìn thấu suy nghĩ của bà, nên Cố Bác Văn nói thêm một câu.

Phó Tĩnh Đình im lặng, Cố Bác Văn nắm tay bà, nói: “Tĩnh Đình, trong đầu tôi vẫn còn máu bầm. Nếu nó tan hết, thì tôi sẽ còn tiếp tục đợi bà. Nhưng nếu nó không tan, thì nó sẽ ảnh hưởng cuộc sống của tôi, có thể tôi sẽ không xuống được bàn phẫu thuật.”

“Ông đừng nói bậy.” Phó Tĩnh Đình quát nhỏ.

Cố Bác Văn cười cười, “Tôi không nói bậy, đây là lời của bác sĩ nói. Tĩnh Đình, cuộc sống ngắn ngủi mấy chục năm, mà chúng ta đã bỏ phí nhiều năm rồi, đừng tiếp tục như thế nữa. Bà thấy sao?”

Thật ra, Phó Tĩnh Đình đã dao động, chỉ là có vài việc bà vẫn nghĩ chưa thông mà thôi.

“Cố Bác Văn, ông thật sự muốn tôi quay lại?” Phó Tĩnh Đình nghiêm túc hỏi Cố Bác Văn.

Cố Bác Văn lập tức trả lời: “Đúng vậy, tôi luôn mong bà quay lại.”

“Cố Bác Văn, tôi không phải là một người vợ tốt, trước đây không phải, sau này cũng không phải.”

“Không sao cả, gia đình chúng ta chỉ cần một người chồng tốt là đủ rồi. Tĩnh Đình, hoan nghênh bà về nhà.”

Trong mắt Phó Tĩnh Đình long lanh, bà quay đầu, cố nén nước mắt lại.

Mặc dù Cố Dương đang ở bên ngoài, nhưng cậu vẫn luôn chú ý động tĩnh bên trong. Thấy Cố Bác Văn nở nụ cười, dù không nghe được nội dung cuộc nói chuyện bên trong, thì Cố Dương cũng có thể đoán được ba mình đã thuyết phục được mẹ rồi.

Lúc tới bệnh viện, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đúng lúc thấy dáng vẻ vui sướng của Cố Dương.

“Có chuyện gì mà vui thế?” Thẩm Thanh Lan hỏi.

Cố Dương nhìn thấy Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan, thì càng vui mừng hơn, “Chị dâu, tôi nói cho chị biết, ba mẹ tôi làm hòa rồi. Tôi đoán, khi ba xuất viện, mẹ sẽ về nhà cùng ba.”

Trước đó, cô thấy Phó Tĩnh Đình không chịu tới bệnh viện, thì cho rằng chuyện này sẽ chẳng đi tới đâu. Không ngờ hôm nay lại có kết quả này, đã xảy ra chuyện gì mà cô không hay biết sao?

Cố Dương vui vẻ nói: “Sớm biết chiêu này có tác dụng, thì tôi đã làm mấy năm trước rồi.”

Thẩm Thanh Lan không nhịn được đả kích Cố Dương: “Dượng suýt thì mất mạng, mới làm cô siêu lòng được đấy.”

Nụ cười trên mặt Cố Dương cứng đờ, hình như cậu đang nhớ lại nỗi sợ hãi lúc đó, “Nói vậy cũng đúng, lần này tôi sợ muốn chết, may là trong họa có phúc. Nếu không có lần tai nạn này, thì không biết đến bao giờ ba mẹ tôi mới quay lại với nhau.”

Trong phòng bệnh, Phó Tĩnh Đình và Cố Bác Văn đang trò chuyện. Chủ yếu là ông nói, thỉnh thoảng bà đáp lại một câu. Chỉ thế này thôi, mà ông đã vô cùng thỏa mãn rồi. Khi Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật vào, liền thấy mặt mày Cố Bác Văn tràn đầy ý cười.

“Cô, dượng.” Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật chào hai người, “Dượng, có chuyện gì mà dượng vui vậy?”

Phó Hoành Dật biết rõ còn hỏi.

Phó Tĩnh Đình đã rút tay về, nghe Phó Hoành Dật hỏi, bà ngượng ngùng trừng Cố Bác Văn. Ông cười nói: “Là chuyện vui, một chuyện vui lớn. Vừa rồi, dượng đã bàn với cô cháu, khi nào dượng xuất viện sẽ đi làm thủ tục tái hôn.”

Thẩm Thanh Lan cũng cười nói: “Cháu và Hoành Dật phải chúc mừng cô dượng rồi. Nếu ông nội biết tin này, ông nhất định sẽ rất vui vẻ.”

Cố Bác Văn tươi cười, “Ba chưa biết tin dượng nằm viện, các cháu tạm thời đừng nói chuyện này, khi nào dượng khỏe rồi, dượng sẽ tự mình nói với ba.”

“Vâng.”

Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật ngồi thêm một lát rồi mới đi, cả nhà người ta vui vẻ hòa thuận, bọn họ cũng không ở đó vướng tay vướng chân làm gì.

Ra khỏi bệnh viện, Phó Hoành Dật hỏi Thẩm Thanh Lan: “Em vui lắm sao?”

Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Hoành Dật, em phát hiện gần đây em rất mềm lòng, thấy người có tình được ở bên nhau thì sẽ rất vui vẻ.” Cô của bây giờ, hoàn toàn khác cô của quá khứ.

Phó Hoành Dật mỉm cười, “Như vậy không tốt sao?”

“Không phải, như vậy rất tốt.” Thẩm Thanh Lan trả lời. Với sát thủ mà nói, thay đổi tâm tình chính là thay đổi trí mạng. Nhưng bây giờ, cô không phải là sát thủ, mà cô là Thẩm Thanh Lan, là vợ của Phó Hoành Dật.

Phó Hoành Dật cài dây an toàn cho Thẩm Thanh Lan, “Tạm thời chưa điều tra ra manh mối vụ tai nạn của dượng. Bây giờ, chúng ta không làm gì được người đứng sau vụ này. Nhưng mà, chỉ cần hắn ra tay, thì chúng ta sẽ tìm ra thôi. Ngày mai anh hết ngày nghỉ phép, hôm nay chúng ta đi xem phim.”

Hơi thở của anh phả bên tai, Thẩm Thanh Lan cảm thấy vô cùng ấm áp, “Vâng, chúng ta liền đi.”

Phó Hoành Dật cười cười, lái xe chở Thẩm Thanh Lan đến rạp chiếu phim. Bọn họ chọn một bộ phim điện ảnh, lần đầu tiên không bỏ ngang, mà xem hết bộ phim.

Ra khỏi rạp chiếu phim, Thẩm Thanh Lan ngẩn người nhìn người đàn ông bên cạnh mình.

Phó Hoành Dật cảm thấy buồn cười, “Nghĩ gì mà nhập tâm thế?”

Giọng nói trầm thấp lọt vào trong tai, làm cho Thẩm Thanh Lan hoàn hồn, “Đợi bé con ra đời, một nhà ba người chúng ta sẽ cùng nhau đi xem phim.” Lúc nãy, cô thấy có một nhà ba người ngồi xem phim, hình ảnh đó quả thực rất ấm áp.

Phó Hoành Dật cười dịu dàng, “Cái này có gì khó đâu.”

Đến giờ cơm, Thẩm Thanh Lan không muốn ăn, nhưng vì đứa bé trong bụng, cô không thể không ăn. Vì vậy, cô và Phó Hoành Dật tùy tiện tìm một quán ăn. Thẩm Thanh Lan nhìn thoáng qua hướng kia, vẻ mặt có chút nghi hoặc.

“Sao vậy?”

Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Không có gì, em tưởng nhìn thấy người quen, nhưng không phải.”

Phó Hoành Dật cũng không để ý, “Đi thôi, ăn cơm xong thì chúng ta về nhà.”

Có điều, bữa cơm này đã định trước là ăn không xong rồi. Nhân viên vừa bày món ăn lên, Thẩm Thanh Lan đã bắt đầu nôn nghén.

Thấy Thẩm Thanh Lan nôn dữ dội, Phó Hoành Dật rất đau lòng, chẳng còn tâm trạng ăn gì nữa, bèn đưa cô về nhà.

Dọc đường về, Thẩm Thanh không còn nôn nữa. Lúc đi ngang một quán ăn khuya, cô bỗng nhiên nói: “Đợi đã.”

Phó Hoành Dật nhìn Thẩm Thanh Lan, cô nói: “Em muốn ăn cái đó.” Cô chỉ một quán ăn ven đường, Phó Hoành Dật nhìn sang, là một quán cháo.

Đây là lần đầu tiên, kể từ khi mang thai, Thẩm Thanh Lan chủ động nói muốn ăn thú gì đó. Phó Hoành Dật dừng xe bên lề, hai người đi vào quán ăn.

Trước khi vào cửa, Thẩm Thanh Lan lại nhìn hướng kia, rồi lập tức thu mắt lại.

Ăn xong, lúc ra xe, Thẩm Thanh Lan giống như vô ý nhìn xung quanh.

Trên xe, Phó Hoành Dật hỏi: “Chúng ta bị theo dõi?”

Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Em không chắc lắm, chỉ là cảm giác, chứ không thấy người.”

“Em đừng lo, dù là ai đi nữa, nếu nhắm vào chúng ta, thì nhất định sẽ lộ mặt sớm thôi.”

“Vâng, em biết rồi.” Thẩm Thanh Lan không biết ai theo dõi mình, nên tạm thời không nghĩ nhiều nữa.

Ngày hôm sau, Phó lão gia biết tin tức Cố Bác Văn nằm viện. Là vì Phó lão gia thấy Phó Tĩnh Đình nhờ dì Triệu hầm canh bồi bổ cho Cố Bác Văn.

Sau đó, ông liền chạy đến bệnh viện, lạnh giọng nói với Cố Bác Văn: “Đang yên lành, sao lại bị tai nạn xe?”

Cố Bác Văn cười cười, “Tài xế say rượu tông vào đuôi xe, khiến mấy chiếc xe đâm vào nhau. Con chỉ bị thương nhẹ ở tay chân thôi, mấy tháng là lành thôi. Con không định nói với ba, kết quả ba vẫn biết.”

“Con nói cái gì vậy? Con nằm viện, ba có thể không đến thăm sao” Phó lão gia trừng Cố Bác Văn.

Cố Bác Văn thấy Phó Tĩnh Đình không ở đây, mới nói: “Ba, thật ra con còn rất vui vì bị tai nạn xe.” Thấy Phó lão gia lại trừng mắt, Cố Bác Văn vội giải thích, “Tĩnh Đình đã đồng ý về nhà với con, chỉ cần con xuất viện, Tĩnh Đình và con sẽ tái hôn.”

Phó lão gia nuốt lời muốn nói lại, nhìn Cố Bác Văn với ánh mắt không thể tin nổi, “Con nói thật sao? Tĩnh Đình bằng lòng quay lại với con?”

Cố Bác Văn cười gật đầu, “Ba, làm sao con lại lấy chuyện này ra đùa được.”

“Được, được. Trong họa có phúc, tai nạn xe lần này sem ra cũng có chỗ tốt.” Phó lão gia vỗ tay cười to, hiển nhiên là cực kỳ vui vẻ.

Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật vừa bước vào, nghe được câu nói cuối cùng của Phó lão gia, Phó Hoành Dật không nhịn được nói: “Ông nội, ông đừng để cô nghe được mấy lời này, coi chừng cô sẽ giận ông đấy.”

Phó lão gia không thèm để ý, “Biết rồi, biết rồi, cho nó theo Bác Văn đi. Suốt ngày đi qua đi lại trước mặt ông, không cho làm cái này, không cho làm cái kia, phiền chết đi được.”

“Ba đang nói ai vậy?” Giọng Phó Tĩnh Đình từ cửa truyền đến.

“Nói con chứ ai, giống hệt bà quản gia, làm ba chả được tự do gì hết.” Phó lão gia oán giận.

Trong mắt Thẩm Thanh Lan tràn đầy ý cười, “Ông nội, cô mà đi thật thì ông sẽ than cô đơn đấy.”

Phó lão gia hừ lạnh, “Ông còn cháu mà. Thanh Lan, cháu đừng có quản ông giống cô cháu. Ông lớn tuổi rồi, không còn sống được bao lâu, thế mà cái này không thể ăn, cái kia không thể chạm, cuộc sống không còn gì thú vị nữa.”

Thẩm Thanh Lan cười không đáp.

Bởi vì tai nạn xe, Phó Tĩnh Đình và Cố Bác Văn cũng đã thấu hiểu nhau hơn liền quay về với nhau. Dù vậy thì vẫn phải tra ra chủ mưu của chuyện này. Có điều, Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan đều vận dụng mối quan hệ riêng của mình, nhưng vẫn không điều tra được một chút manh mối nào. Tài xế láy xe say rượu thì đã tử vong, không để lại chút manh mối gì, video giám sát ngoại trừ bị cắt mất mấy phút thì cũng không có điểm đáng nghi nào. Điều tra tới cùng, vẫn không tra ra chút manh mối nào.

Thẩm Thanh Lan nhíu chặt mày, nằm trên ghế ngoài ban công. Phó Hoành Dật đưa cho cô một ly nước mật ong, nói: “Em đừng nghĩ về chuyện này nữa. Chúng ta đang ở đầu ngọn gió, mà kẻ chủ mưu lại cẩn thận như vậy, dù có điều tra cũng sẽ không có kết quả gì. Chúng ta đợi thêm một thời gian nữa đi.”

Tựa như đêm hôm đó, Thẩm Thanh Lan rõ ràng cảm giác được có người theo dõi mình, nhưng lại không nhìn thấy ai.

“Em luôn cảm thấy có ai đó thao túng mọi việc. Hoành Dật, em cảm thấy rất bất an.” Giọng điệu của Thẩm Thanh Lan mang theo sự lo lắng.

Phó Hoành Dật mỉm cười, “Đừng quá lo lắng, cái gì tới sẽ tới. Dù trời có sập thì vẫn còn có anh chống đỡ cho em.”

Thẩm Thanh Lan vẫn không hề yên tâm, “Khi quay về quân đội, anh phải làm việc cẩn thận. Nếu có nhiệm vụ, thì càng phải cẩn thận hơn nữa. Anh hãy nghĩ đến em và bảo bối của chúng ta.”

Phó Hoành Dật ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Thanh Lan, nhẹ nhàng sờ mặt cô, “Vì hai mẹ con em, anh nhất định sẽ bảo vệ tốt bản thân. Anh biết em lo KING sẽ gây ra chuyện gì, em hãy yên tâm, bàn về đấu tay đôi, KING không phải là đối thủ của anh.”

Tất nhiên Thẩm Thanh Lan biết chuyện này. Có điều, đã lâu lắm rồi KING không có bất kỳ hành động gì, đây không phải là một dấu hiệu tốt. Trực giác của Thẩm Thanh Lan quả thực không sai. Chỉ là, người xảy ra chuyện không phải là Phó Hoành Dật, mà là Eden.

Vào chiều hôm Phó Hoành Dật quay về quân đội, Thẩm Thanh Lan nhận được điện thoại của Sicily, nói là Eden bị thương.

Khuya ngày hôm trước, trên đường về nhà, Eden bị một đám người vây đánh. Bọn họ không nói lời nào liền nhào vào đánh, ai cũng có thân thủ rất tốt, không giống bọn lưu manh đường phố, mà giống bọn người được huấn luyện bài bản.

Eden là người có thân thủ kém nhất trong đám bọn họ, mà đối phương lại có nhiều người, nếu không phải Andrew chạy tới kịp thì sợ rằng Eden không chỉ đơn giản là bị thương ở cánh tay.

“Biết ai làm không?” Thẩm Thanh Lan trầm giọng hỏi.

Khuôn mặt Sicily trầm xuống, “Là người của BK, có một người có hình xăm của bọn BK. Chị đoán là KING đã biết chuyện ở MD có sự tham gia của Eden, nên mới ra tay với Eden.”

Lần trước đến MD, ngoại trừ Eden, thì Sicily và Andrew đều hóa trang, bởi vì hai người là nhân vật của công chúng. Kể cả bọn Phó Hoành Dật cũng hóa trang theo đề nghị của Sicily. Với bộ dạng đó, dù hiện tại Ryan có thấy bọn họ, cũng chưa chắc đã nhận ra được.

Vì vậy, Eden trở thành mục tiêu số một.

“Chẳng lẽ nội bộ KA có kẻ phản bội?” Thẩm Thanh Lan suy đoán. Sau khi bọn họ đã phá hủy hang ổ tạm thời của KING, còn có thêm một nhóm người tới sau đã cho nổ tung nơi đó, giết hết người của KING. Nói cách khác, ngoại trừ Thẩm Thanh Lan, thì bọn KA cũng biết chuyện này.

“An, em nghi ngờ Ryan sao?” Sicily do dự nói. Nếu như là Ryan, vậy thì tất cả đã trở nên dễ hiểu, dù sao thì Ryan chính là người hiểu rõ tình hình lúc đó nhất.

“Không, Eden và Ryan có giao tình, nếu Ryan muốn làm như vậy thì trước đây anh ta sẽ không giúp chúng ta. Hơn nữa, dù sao thì Ryan cũng tham gia vào chuyện này. Theo tính tình có thù tất báo của KING, chắc chắn hắn sẽ không tha cho Ryan. Nếu em đoán không sai, có tám chín phần là nội bộ KA có kẻ phản bội, tiết lộ chuyện cho KING, gây phiền phức cho Ryan.”

Thẩm Thanh Lan đoán không sai, bây giờ Ryan đang gặp phải phiền phức rất lớn. Trong ba ngày ngắn ngủi, anh ta đã bị ám sát đến ba lần. Nếu không phải anh ta may mắn thì đã đi gặp thượng đế từ lâu rồi.

Tại trụ sở KA.

Ryan ngồi ở chủ vị, lạnh lùng nhìn người đang quỳ trên mặt đất, “Eugene, anh dám phản bội tôi?”

Eugene không nói lời nào. Lúc bắt đầu làm chuyện này, hắn đã biết trước hậu quả, nhưng hắn không còn cách nào khác nữa. KING nghi ngờ Ryan, nhưng không tìm được chứng cứ. Cho nên, KING bắt vợ con hắn uy hiếp hắn tìm chứng cứ.

KING cũng khá là may mắn, bắt đúng Eugene – người cũng biết chân tướng của vụ đó. Hắn là phụ tá đắc lực của Ryan, nên có rất nhiều chuyện Ryan sẽ không giấu hắn. Tất nhiên là ngoại trừ thân phận của bọn Phó Hoành Dật, bởi ngay chính bản thân Ryan cũng không rõ lắm.

Vợ con mình bị bắt, Eugene đành phải khai hết mọi chuyện cho KING biết. Có điều, dù hắn có khai rồi, thì cũng không đổi được tính mạng của vợ con, bọn họ đều chết trước mặt hắn.

“Eugene, tôi tự nhận mình đối với anh không tệ, chúng ta cùng nhau vào sinh ra tử biết bao nhiêu năm, vậy mà anh lại phản bội tôi. Nguyên nhân là gì?”

Eugene đang cúi đầu, mất đi vợ con, phản bội anh em, đáng ra hắn phải chết từ sớm, nhưng KING lại không giết hắn.

Họng súng đen ngóm chĩa vào đầu Eugene, Ryan nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo, “Eugene, nếu anh không nói, tôi sẽ bóp cò.”

“Nổ súng đi.” Cuối cùng Eugene cũng chịu mở miệng nói câu đầu tiên.

Ánh mắt của Ryan càng thêm lạnh lẽo, “Anh nghĩ tôi không dám sao?”

“Anh dám. Tôi phản bội anh, bị trừng phạt là cái giá tôi nên trả. Dù anh giết tôi, tôi cũng sẽ không oán thán gì.”

Ryan đặt ngón tay lên cò súng, chỉ cần ấn nhẹ một cái, thì sinh mạng của Eugene sẽ lập tức chấm hết. Anh ta híp mắt lại, nhìn vết thương trên vai Eugene. Hôm qua, Eugene đã thay anh ta cản một viên đạn trí mạng. Nếu không phải vì vậy, thì e rằng bây giờ anh ta đã không thể đứng ở chỗ này.

Vẻ mặt Eugene đờ đẫn, dường như đã không còn để tâm đến sống chết. Ryan buông súng xuống, trầm giọng nói: “Anh đi đi, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nếu còn để tôi thấy anh, thì tôi sẽ tiễn anh đến chỗ của thượng đế chơi.”

Eugene ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt Ryan, nói một tiếng xin lỗi, rồi xoay người rời đi.

Ryan ôm đầu ngồi trên ghế, trong phút chốc bỗng không biết nên làm gì tiếp theo. KING là một thằng điên, đã thế còn là một thằng điên biết cắn người. Bây giờ KING đã biết anh ta nhúng tay trong vụ hủy căn cứ của hắn, e rằng sau này sẽ khó sống. May là từ sau chuyện năm xưa, anh ta đã đưa con đến một nơi an toàn, ngoại trừ anh ta thì không một ai biết.

Ryan gõ ngón tay lên bàn, trầm tư, qua một lúc lâu mới nói: “Liên hệ với KING, nói tôi có một cuộc làm ăn muốn bàn với hắn.”

Đàn em nhận lệnh rồi đi ra ngoài.

Ryan gọi điện thoại cho Eden, biết Eden cũng bị ám sát, thì càng thêm khẳng định tất cả là do KING đang trả thù.

***

Sau khi rõ mọi chuyện, Thẩm Thanh Lan nói: “Tạm thời chuyển Eden đến một nơi an toàn để dưỡng thương. Giao lại KING cho em.”

Sắc mặt Sicily lập tức thay đổi, “An, em muốn làm gì?”

Ánh mắt Thẩm Thanh Lan lạnh lẽo, “Em sẽ không đặt mình trong hoàn cảnh nguy hiểm, chị yên tâm đi.” Dứt lời, Thẩm Thanh Lan liền cúp điện thoại.

Nếu KING biết chuyện này có liên quan đến Eden, thì sẽ không dễ dàng buông tha Eden, cách tốt nhất là giải quyết KING. Nhưng mà, KING là ông trùm của BK, rất khó giải quyết. Cũng chỉ có thể tìm một ít chuyện để hắn làm, cho hắn bớt nghĩ đến chuyện báo thù thôi.

Thẩm Thanh Lan đi vào thư phòng, mở máy vi tính lên, bấm vào một trang web. Nếu Kim Ân Hi ở đây, thì sẽ nhận ra trang web đó chuyên đăng tải nhiệm vụ và nhận nhiệm vụ.

Thẩm Thanh Lan đăng nhiệm vụ lên, rồi đóng trang web.

/475

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status