Cúp điện thoại, Thẩm Thanh Lan nói với Ôn Hề Dao: “Daniel nói sẽ hỏi ông ấy. Hai năm vừa rồi, sức khỏe ông ấy không tốt nên ít khi vẽ, Daniel không chắc sẽ mua được.”
Ôn Hề Dao mỉm cười, “Dù có mua được hay không thì chị vẫn phải cảm ơn em.”
“Chị Hề Dao, chúng ta là người một nhà, đừng cảm ơn em.”
“Cũng đúng, người một nhà vốn dĩ không cần khách sáo. Mẹ chị nhờ chị hỏi em, trái cây lần trước ăn ngon không.”
“Rất ngon ạ.” Mấy ngày trước, Thẩm Quân Dục đưa cho cô một túi trái cây, nói là Ôn Hệ Dao cho, chắc là bà Ôn gửi tới.
“Nếu em muốn ăn thì chị sẽ nói mẹ chị gửi thêm.”
“Chị Hồ Dao, em còn chưa ăn hết nữa, không cần phiền bác gái quá đâu.”
“Có gì phiền đầu, mẹ chị còn hy vọng em ăn nhiều nữa đấy.”
Tất nhiên Thẩm Thanh Lan biết bà Ôn đối xử tốt với cô như vậy, là bởi vì chuyện ở lễ đính hôn, “Chị Hồ Dao, chị nói bác gái đừng để ý chuyện lần trước nữa, bác gái đã cảm ơn em rồi.” Bộ trang sức giá trên trời đó cô còn đang để trong két sắt kia kìa.
“Chỉ là một vài thứ linh tinh thôi mà, dù không có chuyện đó, chỉ với thân phận em gái Quân Dục, cũng đủ để mẹ chị đối đãi với em như vậy rồi.”
Nhắc đến chuyện này, Thẩm Thanh Lan lại nhớ tới người gây ra chuyện, “Chị Hồ Dao, Đỗ Nam sao rồi?”
Nụ cười của Ôn Hề Dạo nhạt đi vài phần, “Anh ta đã về thành phố Hải rồi, từ sau lần đó không còn liên lạc với chị nữa.”
Nghe vậy, Thẩm Thanh Lan mới yên tâm.
Thật ra không phải Đỗ Nam không muốn tìm Ôn Hề Dao, mà là vì anh ta không thể phân thân được. Đỗ Thị bị Ôn Thị rút vốn, cộng thêm đối thủ cạnh tranh ác ý, nên bây giờ Đỗ Thị đang rất khó khăn.
Tuy Ôn Bính Xuyên đã bỏ qua chuyện lần trước, Đỗ Hồng Hải có thể vay vốn ngân hàng, nhưng mọi người đều thấy hiềm khích giữa Ôn Thị và Đỗ Thị nên vẫn không có ai bảo lãnh cho họ vay vốn ngân hàng.
Đỗ Hồng Hải lao lực vì công ty tới mức phải nhập viện, bà Đỗ muốn cầu xin nhà họ Ôn giúp đỡ, nhưng lại bị Đỗ Hồng Hải ngăn lại. Con trai làm ra chuyện mất mặt như vậy, ông còn mặt mũi nào gặp bạn già nữa.
Đỗ Hồng Hải nằm viện, chuyện của công ty liền rơi lên đầu Đỗ Nam. Mấy năm nay, anh ta chỉ lo chú ý đến Ôn Hệ Dao, nên dù có làm việc ở công ty nhiều năm, cũng không làm cho người ta tin phục được. Biết tin Đỗ Hồng Hải nằm viện, những người có dã tâm trong công ty bắt đầu rục rịch. Để áp chế bọn họ, Đỗ Nam đã phải dùng hết vốn liếng của mình.
Công ty loạn cả lên, trong nhà lại như vậy, Đỗ Nam phải lao tâm lao lực, đã sớm ốc không mang nổi thân mình, thì làm gì có thời gian tìm Ôn Hề Dao.
“Vậy cũng tốt. Chị Hồ Dao, gần đây công việc nhiều lắm hả, em thấy sắc mặt của chị không tốt?”
Ôn Hề Dao sờ lên mặt, thở dài, “Mấy ngày nữa chị phải đi công tác nước ngoài, nên cần phải sắp xếp chuyện trong công ty cho xong. Gần đây chị đều phải tăng ca, sắc mặt tốt mới là lạ. Hôm qua anh của em còn trêu chị, nói chị là thiếu phụ luống tuổi có chồng.”
Không phải người phụ nữ nào cũng nhịn được khi bị nói như vậy, Thẩm Thanh Lan hỏi: “Chị Hồ Dao, chị không giận anh em sao?”
“Giận chứ, sao có thể không giận được? Hôm qua chị thèm thèm để ý anh ấy cả ngày, hôm nay cũng không nghe điện thoại của anh ấy.” Ôn Hề Dao nghiến răng, sau đó lại bật cười.
Thẩm Thanh Lan không hề đồng tình với anh trai mình. Những câu dễ gây tổn thương như vậy, Ôn Hề Dao chỉ không nghe điện thoại là tốt lắm rồi. Cô bèn đảo mắt, nói: “Chị Hồ Dao, em cũng thấy anh em nói vậy là hơi quá đáng, chị đừng tha thứ cho anh ấy, để em chỉ cho chị một chiều.”
Ôn Hề Dao tò mò nhìn cô, “Chiêu gì?”
“Lát đi về, chị đến siêu thị mua một quả sầu riêng, ăn xong chừa lại vỏ cho anh em quỳ lên.”
Ôn Hề Dạo bật cười, “Nếu anh em nghe những lời này của em thì sẽ rất đau lòng đấy.” Đứa em gái mình luôn cưng chiều lại xúi giục Vợ mình cho mình quỳ vỏ sầu riêng. Thẩm Quân Dục có thể không đau lòng sao?
Thẩm Thanh Lan nhướng mày, “Còn không phải là vì xả giận cho chị sao? Để anh ấy khó chịu còn hơn là làm chị khó chịu.”
Ôn Hề Dao bật cười hỏi cô, “Thảo nào Quân Dục thương em như vậy. Nhìn bộ dáng bảo vệ anh trai của em kìa, biết rõ chị sẽ không làm như thế nên mới xúi giục chị. Em dám nói không phải để chị sớm tha thứ cho anh em?”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, cũng không phủ nhận ý đồ của mình, “Bây giờ chị thấy thoải mái hơn chưa?”
“Em đó, nhưng mà đúng là chị bớt giận rồi.”
Vốn là chỉ là một câu nói đùa, Ôn Hồ Dao cũng không tức giận thật, chỉ buồn bực một lát là hết.
Thẩm Thanh Lan cười không nói.
Đến tối, Ôn Hề Dao ra khỏi nhà họ Phó. Vừa ra cổng, liền thấy Thẩm Quân Dục đang đứng bên ngoài.
Ôn Hề Dao nhướng mày, “Sao không đi vào?”
“Anh đứng đây chờ em.” Thẩm Quân Dục cười dịu dàng, rồi lấy bó hoa hồng trắng giấu sau lưng ra, “Tặng em.”
Ôn Hề Dao cầm bó hoa, “Cũng không tệ, nhưng đừng tưởng rằng chỉ đơn giản như vậy là em sẽ tha thứ cho anh.”
Thẩm Quân Dục mở cửa xe, “Đương nhiên phải vậy rồi. Mời cô chủ Ôn Hệ Dao xinh đẹp lên xe.”
Trong mắt Ôn Hề Dao đầy ý cười, cũng không hỏi Thẩm Quân Dục muốn dẫn cô đi đâu.
Thẩm Quân Dục lái xe chở Ôn Hề Dao đến rạp chiếu phim, hừm, xem phim kinh dị.
Ra khỏi rạp chiếu phim, Ôn Hề Dao hỏi Thẩm Quân Dục, “Anh cố ý?”
Thẩm Quân Dục gật đầu, “Đương nhiên, nếu không... sao em có thể chủ động yêu thương nhung nhớ anh.”
Hay! Lý do chính đáng, Ôn Hề Dao không nói lại được.
“Được rồi, đừng giận nữa. Hôm qua anh chỉ đùa em thôi mà, đừng nói em là thiếu phụ luống tuổi có chồng, dù em có biến thành bà già thì cũng là người anh yêu.” Thẩm Quân Dục đưa tay, ngón tay hai người đan chặt vào nhau.
Trong lòng Ôn Hệ Dao dâng lên cảm giác ngọt ngào, cô nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau, rồi liếc anh, “Ngoại trừ biết dỗ bạn gái vui vẻ, thì anh còn biết làm gì nữa?”
Thẩm Quân Dục cười thần bí, “Bây giờ không thể nói cho em biết được, sau này em sẽ biết.”
Thành phố Sydney.
Nhan Tịch trở về thì thấy Nhan Thịnh Vũ tới, cô vui vẻ nói: “Anh, cuối cùng anh cũng đến thăm em rồi.”
Nhan Thịnh Vũ nhìn Nhan Tịch, trong mắt tràn đầy cưng chiều, “Ừ, gần đây em có khỏe không? Sống ở đây quen không?”
Nhan Tịch híp mắt, tựa vào vai Nhan Thịnh Vũ, “Em rất khỏe, cũng rất thích ở đây. Anh, lần này anh đến thăm em và mẹ hả?”
“Ừ, anh tới xem em và mẹ có khỏe không?”
“Em và mẹ rất khỏe. Mà này, anh ra nước ngoài như vậy, không sợ bị ông chủ mắng sao?”
Vừa nghe em gái hỏi, Nhan Thịnh Vũ mới nhớ mình chưa xin nghỉ phép. Anh cười cười, nói: “Không sao cả, anh xin nghỉ phép rồi. Anh định ở đây với em và mẹ vài ngày. Em vui không?”
“Vui chứ, nếu có ba thì sẽ vui hơn nữa.” Nhan Tịch nói.
Ý cười trong mắt Nhan Thịnh Vũ nhạt đi, “Ba là sĩ quan, rất khó ra nước ngoài. Hơn nữa, công việc của ba rất bận, tạm thời không đi được.”
Sau khi Nhan Tịch tỉnh dậy, người nhà họ Nhan rất ăn ý giấu chuyện Triệu Giai Khanh và Nhan An Bang ly hôn. Vì vậy, cho tới tận bây giờ, Nhan Tịch vẫn chưa biết cha mẹ mình đã ly hôn.
“Cũng đúng. Đợi em nghỉ hè, em và mẹ về nước vậy.” Nhan Tịch nói, “Anh, anh biết Thẩm Thanh Lan không?”
Sắc mặt Nhan Thịnh Vũ chợt đổi, nhưng ngay lập tức đã bình thường trở lại, “Thẩm Thanh Lan là ai?”
Nhan Tịch không thấy sự khác thường của anh, “Chính là hoạ sĩ Lãnh Thanh Thu. Nghe nói chị ấy rất nổi tiếng trong nước mà, sao anh lại không biết?”
Nhan Thịnh Vũ giả vờ như vừa mới nhớ ra, “À, thì ra là cô ấy. Anh từng nghe cái tên Lãnh Thanh Thu, nhưng không biết cô ấy. Có chuyện gì vậy?”
“Em đã gặp chị ấy.” Nhan Tịch nói.
Nhan Thịnh Vũ nhìn cô, “Em gặp cô ấy khi nào?”
“Lúc Sydney tổ chức lễ hội nghệ thuật. Hôm đó em và mẹ đến Lake Macquarie chơi, vô tình gặp chị ấy và bạn đến đó du lịch. Chị ấy rất đẹp, em rất thích chị ấy.”
Nhan Thịnh Vũ đè nỗi bất an trong lòng xuống, vô tình hỏi: “Trước đây em không biết cô ấy, sao lại gặp một lần là thích được?”
Nhan Tịch nhún vai, “Em cũng không biết nữa, từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy chị ấy, là em đã thích rồi. Em cũng không biết mình thích chị ấy ở điểm nào, chỉ là thấy chị ấy thật thân thiết, ấm áp, giống như một người chị. Đúng vậy, là cảm giác chị em.”
Đôi mắt Nhan Thịnh Vũ tối sầm, nhớ tới người con gái tỏa sáng dưới ánh mặt trời đó, sâu trong đáy lòng lại cảm thấy đau đớn. Anh cười cười, ra vẻ ung dung nói: “Anh tưởng em thích tranh vẽ của người ta cơ đấy. Anh còn đang nghĩ em nghĩ thông suốt lúc nào, mà bày đặt thích nghệ thuật.”
Nhan Tịch bĩu môi, “Anh, anh đừng khinh thường em. Em học thiết kế thời trang, nên cũng có tế bào nghệ thuật, chỉ là không biết vẽ mà thôi, nhưng em vẫn có trình độ thưởng thức. Em thích Thẩm Thanh Lan, cũng thích tranh vẽ của chị ấy. Nó cho em cảm giác ấm áp, giống như chính con người của chị ấy.”
Nhan Tịch tự mình nói, không chú ý đến sự buồn bã trong mắt Nhan Thịnh Vũ, “Em nghe nói chị ấy là người thủ đô. Lần sau về nước, em muốn đến thủ đô tìm chị ấy xin chữ ký. Anh, không phải anh ở thủ đô sao? Lúc về nước, anh mua cho em một bức tranh của chị ấy đi. Lần trước em muốn mua, nhưng không mua được. Tốt nhất là tranh có chữ ký, vậy mới hoàn mỹ.”
Thấy mình nói liên tục mà Nhan Thịnh Vũ không đáp lại, Nhan Tịch chu môi, huơ huơ tay trước mặt anh, “Anh, rốt cuộc anh có nghe em nói không vậy?”
Nhan Thịnh Vũ hoàn hồn, “Xin lỗi em, anh vừa thất thần. Em mới nói gì vậy?”
Nhan Tịch lặp lại một lần, “Anh, anh nhất định phải giúp em xin chữ ký của chị ấy đó.”
Nhan Thịnh Vũ cười gật đầu, “Được, anh nhất định sẽ xin chữ ký.”
Nhan Tịch cảm thấy vui vẻ. Đúng lúc này, Triệu Giai Khanh gọi bọn họ đi ăn cơm, chủ đề này liền dừng lại.
Ngày hôm sau, Nhan Tịch rủ Nhan Thịnh Vũ ra ngoài. Cô nói muốn dẫn anh đi xem thành phố cổ đang sống.
Nhan Tịch dẫn Nhan Thịnh Vũ tới trang viên rượu nho nổi tiếng ở Sydney. Vừa mới xuống xe, Nhan Thịnh Vũ cảm thấy hơi khó chịu nên đi WC. Nhan Tịch đi dạo một mình trong trang viên.
“Ơ, là anh hả?” Nhan Tịch vui vẻ nhìn người trước mắt, cô không ngờ lại gặp Doug Gers ở đây.
Doug Gers cũng không ngờ gặp Nhan Tịch hai lần trong mấy ngày ngắn ngủi. Anh mỉm cười, “Thật là trùng hợp. Cô đến đây chơi sao?”
“Vâng, tôi đi cùng anh trai. Còn anh thì sao?”
“Tôi và chủ trang viên là bạn, mấy hôm nay tôi vẫn luôn ở đây.” Doug nói.
“Thì ra là vậy, lần trước gặp nhau trong quán cà phê, tôi còn tưởng sau này không có cơ hội gặp lại anh nữa.” Nhan Tịch vừa cười vừa nói.
Nhan Thịnh Vũ tìm một vòng mới thấy Nhan Tịch. Từ xa, anh thấy cô đang nói chuyện với một người đàn ông. Lại gần, mới phát hiện người đó từng là bác sĩ điều trị cho Nhân Tịch. Anh biến sắc, nhưng rất nhanh thì kiềm nén kinh ngạc lại.
“Tiểu Tịch.” Nhan Thịnh Vũ gọi, Nhan Tịch cười híp mắt vẫy tay, “Anh, em ở bên này.”
Doug nhìn thoáng qua Nhan Thịnh Vũ, vừa cười vừa nói: “Anh cô đã tới rồi, tôi đi trước đây. Rượu nho ở đây rất ngon, nếu lúc về không ngại thì mua một ít đem về.”
Nhan Thịnh Vũ đợi Doug đi rồi, mới hỏi Nhan Tịch: “Lúc nãy em nói chuyện với ai vậy?”
“Một người bạn mới quen. Anh, sao anh đi WC lâu vậy?”
Nhan Thịnh Vũ thấy Nhan Tịch không nhận ra Doug, thì hơi yên tâm, “Còn không phải là vì tìm em sao? Dặn em đừng đi lung tung, nhưng chớp mắt một cái là không thấy em nữa rồi.”
Nhan Tịch lè lưỡi trêu Nhan Thịnh Vũ.
Cùng Nhan Tịch đi dạo trong trang viên. Từ xa, Nhan Thịnh Vũ nhìn thấy Doug. Anh nói với Nhan Tịch một tiếng, rồi đi về phía Doug.
“Anh Doug.” Nhan Thịnh Vũ chào hỏi.
Doug cười hòa nhã, “Đã lâu không gặp.”
“Không ngờ có thể gặp anh ở đây.”
“Tôi tới đây thăm bạn, kết quả lại gặp được Nhan Tịch. Xem ra cô ấy hồi phục rất tốt, cũng đã quen với cuộc sống ở đây.”
Nhan Thịnh Vũ từ từ nói: “Còn phải cám ơn anh Doug giúp đỡ. Nếu không có anh thì có lẽ Tiểu Tịch...”
“Không cần khách sáo như vậy. Trước đây, là tôi được bạn nhờ. Sau khi Nhan Tịch đi, tôi cũng muốn tìm cơ hội đến thăm, để xác định tình huống của cô ấy. Bây giờ thấy cô ấy như vậy, tôi cũng yên tâm.”
Người bạn này là ai, không cần nói thì Nhan Thịnh Vũ cũng biết.
“Anh Doug, tôi rất bất ngờ khi gặp anh ở đây. Đúng lúc tôi có một thắc mắc, không biết anh có thể trả lời giúp tối không?”
“Xin mời.”
Nhan Thịnh Vũ kể lại chuyện Nhan Tịch gặp Thẩm Thanh Lan, “Bấy giờ, Nhan Tịch vẫn rất thích cô ấy. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì liệu có ngày nào đó Nhan Tịch sẽ nhớ lại tất cả?”
Doug nghe vậy, suy nghĩ một lát, rồi nói: “Điều này chứng tỏ trong lòng Nhan Tịch, Thẩm Thanh là một khái niệm tồn tại rất quan trọng. Dù cô ấy đã quên hết tất cả, nhưng vẫn còn nhớ rõ cảm giác Thẩm Thanh Lan đem lại cho cô ấy. Có điều, cậu cũng đừng lo lắng quá, cũng không cần cố gắng ngăn cản, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi. Trước đây, tôi tiến hành thôi miên sâu, trừ khi bị kích thích cực lớn, nếu không thì cô ấy không thể nhớ lại đâu.”
Lúc này, Nhan Thịnh Vũ mới yên tâm phần nào, nói cảm ơn với Doug, sau đó quay lại chỗ Nhan Tịch.
“Anh, anh nói gì với anh ấy vậy?” Nhan Tịch tò mò hỏi.
“Không có gì. Anh ta nói rượu ở trang viên này rất ngon, anh hỏi mua ở đâu, loại nào ngon, để mua về nước cho bạn bè.”
Nhan Tịch không hứng thú với mấy chuyện này lắm, cùng Nhan Thịnh Vũ đi mua mấy chai rượu rồi về.
Nhan Thịnh Vũ ở Sydney chơi ba ngày. Lúc về, Nhan Tịch dặn dò anh đủ thứ, “Anh, anh phải nhớ cuốn artbook có chữ ký của em đấy nhá, về nước là phải mua cho em ngay biết chưa?”
Đây đã là lần thứ n+1 Nhan Tịch nói chuyện này rồi, Nhan Thịnh Vũ bóp trán, “Anh biết rồi. Về nước rồi, chuyện đầu tiên anh làm là mua tranh cho em, được chưa?”
Nhan Tịch gật đầu, “Vâng, em biết anh tốt với em nhất mà.”
Triệu Giai Khanh không biết hai anh em đang nói cái gì nên hỏi, Nhan Tịch cười tủm tỉm không chịu nói, Nhan Thịnh Vũ thuận miệng nói một lý do. Triệu Giai Khanh thấy dáng vẻ bí mật của hai anh em, thì không hỏi nữa.
Sau khi về nước, Nhan Thịnh Vũ có nhận được điện thoại của Nhan An Bang, nhưng anh không nghe.
Anh đến nhà sách mua artbook của Thẩm Thanh Lan, sau đó nhìn một cái tên trong danh bạ, do dự thật lâu mới bấm gọi.
Thẩm Thanh Lan nghe Nhan Thịnh Vũ nói xong, thì chỉ nhàn nhạt nói: “Chiều nay tôi rảnh, anh đến quán trà của tôi đi.”
“Được.”
Buổi chiều ngày hôm sau, Nhan Thịnh Vũ đến quán trả trước nửa tiếng. Thấy người từ ngoài cửa đi vào, ánh mắt của anh trở nên ngẩn ngơ. Đây là lần đầu tiên từ sau khi Nhan Tịch ra nước ngoài, anh gặp lại Thẩm Thanh Lan ở khoảng cách gần như vậy, “Ngồi đây đi.”
Anh biết Thẩm Thanh Lan đã kết hôn rồi. Thậm chí, anh còn lén đi xem hôn lễ của cô. Anh đứng từ xa, nhìn cô lên kiệu hoa. Tuy không thấy khuôn mặt của cô, nhưng anh vẫn có thể tưởng tượng ra được vẻ đẹp lộng lẫy của cô khi mặc lên mình chiếc áo cưới.
Thẩm Thanh Lan ngồi đối diện Nhan Thịnh Vũ. Người đàn ông trước mặt đã không còn nét trẻ con năm nào, mà trở nên trầm ổn và trưởng thành hơn nhiều. Trong một năm ngắn ngủi, trong nhà gặp nhiều chuyện như vậy, bất cứ ai cũng phải thay đổi thôi.
Cô lấy cuốn artbook của Nhan Thịnh Vũ đặt trên bàn, mở ra ký tên vào, còn viết thêm mấy câu trên đó.
Nhan Thịnh Vũ cất tập tranh đi, “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo. Nghe nói anh làm việc ở thành phố G, công việc thuận lợi không?”
Nhan Thịnh Vũ cười cười, “Không tính thuận lợi, nhưng cũng không có khó khăn gì. Kinh tế ở thành phố G tuy không theo kịp những thành phố khác, nhưng tôi rất thích nơi đó, cuộc sống ở đây rất giản dị mộc mạc.”
“Lần này anh tới đây là vì mua tranh cho Nhân Tịch?”
“Ừ, Nhan Tịch rất thích cố, dặn tối nhất định phải mua cho được tập tranh của cô.”
Trong mắt Thẩm Thanh Lan thoáng lên vẻ bị thương. Dù đã quên hết tất cả, nhưng Nhan Tịch vẫn còn thích cô, nhưng cô lại không bảo vệ tốt cô ấy.
“Thẩm Thanh Lan, tôi nợ cô một cầu xin lỗi. Lúc đầu, tôi bị kích động, từng nói những lời không tốt, cổ đừng giữ trong lòng.” Nhan Thịnh Vũ chân thành xin lỗi.
Mấy tháng qua, anh nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện. Trước đây, anh và người nhà đều đẩy hết trách nhiệm lên người Thẩm Thanh Lan. Thật ra, điều này không công bằng với cô. Nếu không có cố, thì bọn họ đã không còn gặp lại Nhan Tịch nữa rồi.
Thẩm Thanh Lan run nhè nhẹ, “Chuyện đó thật sự có liên quan đến tôi, mọi người nghĩ vậy cũng không có gì sai cả.”
“Thật ra sau đấy tôi đã nghĩ kỹ rồi, bạn bè của cổ nói rất đúng, chúng tôi là một lũ nhát gan, không dám đối mặt với sự thật, nên đẩy hết trách nhiệm lên người cô.” Nhan Thịnh Vũ nói, anh chợt nhớ lại, lần đó Thẩm Thanh Lan cũng bị thương.
Thẩm Thanh Lan không muốn nhắc tới đề tài này, bởi nó là vết thương vĩnh viễn không lành trong lòng mỗi người bọn họ. Nhan Thịnh Vũ chỉ nói thêm vài câu với Thẩm Thanh Lan liền rời đi.
Có một số việc, tuy là hiểu rõ ràng, nhưng không thể dễ dàng vượt qua khoảng cách tồn tại ở giữa được. Tình yêu thời niên thiếu, cuối cùng vẫn phải lấy cách tàn khốc nhất để kết thúc.
Nhan Thịnh Vũ đi rồi, Thẩm Thanh Lan cũng về.
Vừa lái xe ra khỏi quán trà, cô nhìn lướt qua kính chiếu hậu, cười lạnh.
Cô xem như không thấy mà tiếp tục lái xe. Đi được một đoạn, cô lại nhìn kính chiếu hậu. Quả nhiên, có một chiếc xe đang bám theo sau, là một chiếc minivan màu trắng, người theo dõi rất cẩn thận, chạy cách xe có một khoảng cách không gần không xa.
Thẩm Thanh Lan rẽ, chiếc xe đó cũng rẽ. Cô suy nghĩ một chút, lái xe về hướng ngoại ô. Có điều, sắp đến ngoại ô, chiếc xe đó không tiếp tục theo, mà rẽ sang một đường khác. Thẩm Thanh Lan dừng xe bên lề, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, chẳng lẽ cô đã đoán sai?
Cô gọi điện thoại cho Kim n Hi, nói biển số xe cho cô ấy biết.
“An, hình như đó là một chiếc xe đã bị vứt.” Kim n Hi nói.
Lúc này, Thẩm Thanh Lan đã khẳng định được mình bị theo dõi. Có điều, là do người đó cẩn thận, phát hiện tình hình không ổn nên rút, hay là vì chuyện gì bất đắc dĩ nên mới rút:
“Có thể điều tra được chủ trước của xe không?” Thẩm Thanh Lan hỏi.
“Cậu chờ tớ một lát.” Kim n Hi đáp.
Thẩm Thanh Lan ngồi trong xe chờ Kim n Hi. Một lát sau, Kim n Hi gọi điện thoại lại, “An, người đó qua đời nửa năm trước rồi.”
Trong mắt Thẩm Thanh Lan lướt qua một tia hứng thú, manh mối lại bị chặt đứt.
“ n Hi, trò chơi ngày càng thú vị rồi.”
Kim n Hi nở nụ cười, “Đúng vậy. Có điều, An à, bây giờ cậu không giống như trước đây, làm gì cũng phải cẩn thận hơn mới được.”
“Tớ biết rồi. Chuyện lần trước tớ nhờ cậu để ý sao rồi?”
“Không có manh mối, nên không có hướng điều tra. Hơn nữa, người đó rất cẩn thận, từ sau vụ lần trước là không còn hành động gì nữa. Tớ cảm thấy người này không phải là người đơn giản. An, có phải là Allen không?”
Nhắc Allen, Thẩm Thanh Lan mới nhớ Allen đã yên lặng lâu rồi. Lâu đến mức cô suýt nữa thì quên sự tồn tại của hắn.
“Không phải là hắn ta.” Thẩm Thanh Lan khẳng định. Allen làm việc rất tàn nhẫn, luôn nhắm đúng đối tượng mà ra tay. Nếu là Allen, hắn ta sẽ không ra tay với Cố Bác Văn và Vu Hiểu Huyên. Quan trọng nhất là, nếu Allen ra tay, nạn nhân tuyệt đối sẽ không phải bị thương nhẹ, hay chỉ đe dọa đơn giản như vậy.
Kim n Hi ngẫm lại cũng thấy đúng, “Nếu không phải là Allen, thì là ai? Chẳng lẽ là Hứa Nặc?”
“Cậu đi điều tra cô ta thử xem.” Thẩm Thanh Lan nói vậy rất đúng ý của Kim n Hi. Nếu thật sự là Hứa Nặc giở trò, vậy thì chuyện cùng thú vị.
“Chuyện này giao cho tớ, khi nào có kết quả tớ sẽ báo cho cậu.”
Thẩm Thanh Lan cúp điện thoại, lái xe về nhà.
Trong khi đó, Hứa Nặc đang trải qua một cuộc sống không dễ dàng chút nào. Ở bị Allen ném vào trụ sở huấn luyện, lý do là ả không đủ bản lĩnh làm hắn ta mất mặt.
“Chủ nhân.” Hứa Nặc mới vừa ra khỏi một trận huấn luyện, vết thương chằng chịt, có vài vết thương còn đang chảy máu. Ả cúi đầu, đứng trước mặt Allen.
Allen thờ ơ nói: “Biết mình không đủ năng lực chưa?”
“Vâng.” Chỉ một lần huấn luyện bình thường, mà ả vẫn để mình bị thương khắp người.
“Nếu biết rồi thì trở về đi. Khi nào không làm tôi mất mặt nữa thì mới được ra.”
“Vâng.” Hứa Nặc lui ra ngoài, trước khi đi còn ngoái nhìn Allen thật lâu.
Đợi Hứa Nặc đi rồi, Allen cầm ipad mở một trang web. Nhìn nhiệm vụ trên đó, hắn ta nở nụ cười. Tiểu Thất của hắn vẫn là mèo con nanh vuốt sắc bén như ngày nào.
“Phân phó xuống, nếu người của chúng ta muốn nhận nhiệm vụ này thì cứ nhận.” Allen giao ipad cho người đứng bên cạnh.
Người nọ nhìn thoáng qua, “Đây là nhiệm vụ đối phó người của BK, liệu có gây phiền phức cho chúng ta không?”
Allen cười nhạt, “Sớm muộn gì tối và KING cũng có ngày này. Đi đi, phần phó xuống, ai lấy được mạng của KING, tôi trả gấp đôi thù lao trên trang web.” Từ lần hủy căn cứ của KING, hắn và KING đã không còn khả năng hòa hoãn nữa.
Người nọ ngẩn ra, “vâng” một tiếng rồi đi.
Hai ngày sau, Kim n Hi gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Lan, “An, cậu đoán xem, tớ điều tra Hứa Nặc, rồi phát hiện được cái gì thú vị?”
Thẩm Thanh Lan hỏi: “Cái gì?”
“Tớ phát hiện sau lưng Hứa Nặc là một người phụ nữ gọi Kim phu nhân.”
“Kim phu nhân là ai?”
“Có người nói Kim phu nhân không phải người trong giới, nhưng bà ta lại có nhiều mối quan hệ rắc rối phức tạp. Không chỉ có quan hệ với Allen, mà còn có chút quan hệ với KING. Lần trước cậu và Nhan Tịch bị bắt cóc, hình như có bóng dáng của Kim phu nhân trong đó nữa.”
Vẻ thờ ơ trên mặt Thẩm Thanh Lan dần dần biến mất, “Có thể điều tra thân phận thật của Kim phu nhân không?”
“Tạm thời không thể, nhưng tớ sẽ tiếp tục điều tra. Còn nữa, Hứa Nặc là con gái của Kim phu nhân.” Kim n Hi nói thêm.
“Hứa Nặc là con gái của Kim phu nhân?”
“Đúng vậy, hình như quan hệ của hai người bọn họ không tốt lắm. Nếu không phải tớ đang điều tra Hứa Nặc, thì sẽ không điều tra ra Kim phu nhân đầu. Allen và KING không có cấu kết. Lần trước, Hứa Nặc tự ý hợp tác với KING. Allen muốn xử lý Hứa Nặc, nhưng Kim phu nhân xuất hiện dẫn cô ta đi.”
“Cậu có ảnh của Kim phu nhân không?”
“Không có, mấy tin tức này là do tớ mua được. Kim phu nhân rất thần bí, rất hiếm lộ mặt ra ngoài. Dù có xuất hiện, cũng giấu mình trong bóng đêm. Chưa ai từng thấy mặt của bà ta, nên không ai biết bà ta là ai. Có điều, người khác không biết, nhưng có một người chắc chắn biết.”
“Allen.” Thẩm Thanh Lan nói một cái tên.
Kim n Hi ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu biết?”
“Đừng quên, Hứa Nặc là người của Allen.”
“An, bây giờ chúng ta phải làm gì?”
“Cậu thử tìm đường khác điều tra thân phận của Kim phu nhân xem. Nếu không được, thì tớ sẽ ra tay từ chỗ Allen.”
“Được. Có điều, không phải vạn bất đắc dĩ, thì cậu đừng đi tìm tên biến thái Allen.” Allen vốn muốn báo thù, nếu Thẩm Thanh Lan đi tìm Allen, thì chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp.
“Tớ biết rồi.”
Kim phu nhân, Thẩm Thanh Lan lặp lại cái tên này, vẻ hoài nghi trên mặt càng nhiều.
“Lan Lan, em đang suy nghĩ gì đấy? Nhíu mày như một bà già vậy, chẳng may sau này cháu anh không biết cười, giống y Hoành Dật thì làm thế nào?” Thẩm Quân Dục thấy bộ dáng nhíu mày của Thẩm Thanh Lan, thì vừa cười vừa nói.
Nhắc tới con, khuôn mặt Thẩm Thanh Lan trở nên dịu dàng không gì sánh được, “Giống như Hoảnh Dật càng tốt chứ sao.”
Thẩm Quân Dục thở dài, quả nhiên con gái lấy chồng như bát nước đổ đi.
Anh đưa cái chén cho Thẩm Thanh Lan, “Đây là tổ yến mẹ chưng, còn nóng đó, em ăn luôn đi.”
“Cảm ơn anh.” Thẩm Thanh Lan húp một ngụm, không ngọt, hợp khẩu vị của cô.
“Chị Hề Dạo sắp về hả anh?” Thẩm Thanh Lan hỏi.
Thẩm Quân Dục gật đầu, “Ừ, ngày kia sẽ về.”
“Đợi chị Hồ Dao về, chúng ta đến ngoại ô chơi đi.” Thẩm Thanh Lan để nghị.
Thẩm Quân Dục hỏi: “Sao tự nhiên lại muốn ra ngoài chơi?”
“Em muốn tìm cảm hứng vẽ tranh. Đến lúc đó, gọi thêm Hàn Dịch và Vu Hiểu Huyên cho đông vui.”
Thẩm Quân Dục không có ý kiến, hiếm khi em gái muốn đi ra ngoài chơi, tất nhiên là anh đồng ý rồi.
Chỉ là, chuyến đi lần này không thành rồi.
Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Lan vừa thức dậy, thì trong nhà có một vị khách không mời mà đến, Thẩm Quân Trạch.
Từ sau lần ầm ĩ ở nhà họ Thẩm, Thẩm Quần Trạch không đến nhà họ Thẩm nữa, vậy là bây giờ cậu ta lại đến nhà họ Phó?
Dì Triệu nói với Thẩm Thanh Lan: “Cậu ta nói tới tìm cháu.”
Thẩm Thanh Lan nhướng mày, “Ông nội cháu đâu?”
“Ông cụ đi tập thể dục rồi.”
Thẩm Thanh Lan ngồi xuống ghế sô pha, “Cậu tìm tôi?”
Hôm nay Thẩm Quân Trạch rất bình tĩnh, hoàn toàn khác những lần đối chọi gay gắt trước đây. Nghe Thẩm Thanh Lan hỏi, cậu ta gật đầu, “Đúng vậy, tôi tới tìm chị.”
“Nói đi, chuyện gì?” Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nói.
Trong mắt Thẩm Quân Trạch hiện lên vẻ tức giận, nhưng nghĩ lại lời Lư Tiến Tài nói, cậu ta nén giận hỏi: “Tôi biết tập đoàn Quần Lan bắt đầu mở rộng khu vực đó, tôi chỉ muốn hỏi Thẩm Thị có thể cùng hợp tác không?”
Được tập đoàn quân Lan quy hoạch, sau này khu đó sẽ rất phát triển. Thẩm Thị chỉ có thế lực ở nước ngoài, còn ở đây là trong nước, muốn phát triển tốt, thì nhất định phải có hậu thuẫn, tập đoàn Quân Lan là một lựa chọn hàng đâu.
Nghe Thẩm Quần Trạch nói tới đây, Thẩm Thanh Lan liền hiểu ý đồ của cậu ta, “Đây là chuyện của công ty, cậu đi tìm anh tôi đi, tôi không tham gia quản lý công ty.”
Tất nhiên là Thẩm Quân Trạch đi tìm Thẩm Quân Dục rồi, nhưng đã bị từ chối với lý do là tập đoàn quân Lan có đủ khả năng để có thể tự hoàn thành hạng mục này, không cần hợp tác với ai cả.
“Anh ta đã từ chối tôi.” Thẩm Quần Trạch mím môi nói. Cũng vì như vậy, nến Lư Tiến Tài mới bảo Thẩm Quân Trạch tìm Thẩm Thanh Lan, ai bảo Thẩm Quân Dục rất yêu thương chị ta chứ. Chỉ cần chị ta đồng ý nói giúp, thì chắc chắn anh ta sẽ thay đổi ý định.
“Anh tôi đã từ chối rồi, thì tôi cũng không còn cách nào. Dù sao, đó cũng là công ty của anh tôi.”
“Không phải chị có cổ phần công ty sao? Hơn nữa, chị cũng được xem là cổ đông của Thẩm Thị.”
Thẩm Thanh Lan cảm thấy nực cười, đồng thời cũng hơi khó hiểu, không biết chú hai nuôi dạy con trai như thế nào, mà cậu ta trở thành một kẻ như thế.
“Nếu tôi nhớ không lầm, thì tôi không hề ký tên lên hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.” Ý là tôi không phải là cổ động của Thẩm Thị.
“Dù chị không phải cổ đông, nhưng ba tôi đã cho chị cổ phần, thì nó là của chị. Trước đây, Thẩm Thị luôn phát triển ở nước ngoài, không quen thuộc thị trường trong nước. Thẩm Thị muốn phát triển ở đây thì cần phải có quan hệ. Chị là chị của tôi, trước khi qua đời, ba đã giao tôi và công ty cho chị. Lẽ nào chị không muốn giúp tôi sao?”
Lần này Thẩm Thanh Lan thật sự bật cười, nhưng ánh mắt thì rất lạnh. Thẩm Quân Trạch là điển hình của việc cần thì chơi, không cần thì vứt, “Thẩm Quân Trạch, tôi chỉ đồng ý với chú hai là vào lúc cần thiết sẽ trông chừng cậu một chút. Tôi không phải bảo mẫu của cậu, phải phục vụ cho cậu bất cứ lúc nào.”
Thẩm Quần Trạch vốn không tự nguyện đến đây, cậu ta bị Lư Tiến Tài ép đến. Bây giờ, nghe những lời này của Thẩm Thanh Lan, cậu ta không bình tĩnh nỗi nữa, liển chỉ tay vào Thẩm Thanh Lan nói: “Chị không muốn giúp tối đúng không?”
“Đúng vậy, thì sao?” Thẩm Thanh Lan hỏi ngược lại.
“Hừ, không giúp thì thôi, sau này chị đừng có hối hận.”
Thẩm Thanh Lan cố thì có cái gì để hối hận, “Không còn chuyện gì thì đi đi, tôi còn có việc.” Dứt lời, cô liền đứng lên định đi.
Thẩm Quân Trạch nhìn bóng lưng của Thẩm Thanh Lan, vẻ mặt hung ác, đẩy mạnh lưng cổ...
Ôn Hề Dao mỉm cười, “Dù có mua được hay không thì chị vẫn phải cảm ơn em.”
“Chị Hề Dao, chúng ta là người một nhà, đừng cảm ơn em.”
“Cũng đúng, người một nhà vốn dĩ không cần khách sáo. Mẹ chị nhờ chị hỏi em, trái cây lần trước ăn ngon không.”
“Rất ngon ạ.” Mấy ngày trước, Thẩm Quân Dục đưa cho cô một túi trái cây, nói là Ôn Hệ Dao cho, chắc là bà Ôn gửi tới.
“Nếu em muốn ăn thì chị sẽ nói mẹ chị gửi thêm.”
“Chị Hồ Dao, em còn chưa ăn hết nữa, không cần phiền bác gái quá đâu.”
“Có gì phiền đầu, mẹ chị còn hy vọng em ăn nhiều nữa đấy.”
Tất nhiên Thẩm Thanh Lan biết bà Ôn đối xử tốt với cô như vậy, là bởi vì chuyện ở lễ đính hôn, “Chị Hồ Dao, chị nói bác gái đừng để ý chuyện lần trước nữa, bác gái đã cảm ơn em rồi.” Bộ trang sức giá trên trời đó cô còn đang để trong két sắt kia kìa.
“Chỉ là một vài thứ linh tinh thôi mà, dù không có chuyện đó, chỉ với thân phận em gái Quân Dục, cũng đủ để mẹ chị đối đãi với em như vậy rồi.”
Nhắc đến chuyện này, Thẩm Thanh Lan lại nhớ tới người gây ra chuyện, “Chị Hồ Dao, Đỗ Nam sao rồi?”
Nụ cười của Ôn Hề Dạo nhạt đi vài phần, “Anh ta đã về thành phố Hải rồi, từ sau lần đó không còn liên lạc với chị nữa.”
Nghe vậy, Thẩm Thanh Lan mới yên tâm.
Thật ra không phải Đỗ Nam không muốn tìm Ôn Hề Dao, mà là vì anh ta không thể phân thân được. Đỗ Thị bị Ôn Thị rút vốn, cộng thêm đối thủ cạnh tranh ác ý, nên bây giờ Đỗ Thị đang rất khó khăn.
Tuy Ôn Bính Xuyên đã bỏ qua chuyện lần trước, Đỗ Hồng Hải có thể vay vốn ngân hàng, nhưng mọi người đều thấy hiềm khích giữa Ôn Thị và Đỗ Thị nên vẫn không có ai bảo lãnh cho họ vay vốn ngân hàng.
Đỗ Hồng Hải lao lực vì công ty tới mức phải nhập viện, bà Đỗ muốn cầu xin nhà họ Ôn giúp đỡ, nhưng lại bị Đỗ Hồng Hải ngăn lại. Con trai làm ra chuyện mất mặt như vậy, ông còn mặt mũi nào gặp bạn già nữa.
Đỗ Hồng Hải nằm viện, chuyện của công ty liền rơi lên đầu Đỗ Nam. Mấy năm nay, anh ta chỉ lo chú ý đến Ôn Hệ Dao, nên dù có làm việc ở công ty nhiều năm, cũng không làm cho người ta tin phục được. Biết tin Đỗ Hồng Hải nằm viện, những người có dã tâm trong công ty bắt đầu rục rịch. Để áp chế bọn họ, Đỗ Nam đã phải dùng hết vốn liếng của mình.
Công ty loạn cả lên, trong nhà lại như vậy, Đỗ Nam phải lao tâm lao lực, đã sớm ốc không mang nổi thân mình, thì làm gì có thời gian tìm Ôn Hề Dao.
“Vậy cũng tốt. Chị Hồ Dao, gần đây công việc nhiều lắm hả, em thấy sắc mặt của chị không tốt?”
Ôn Hề Dao sờ lên mặt, thở dài, “Mấy ngày nữa chị phải đi công tác nước ngoài, nên cần phải sắp xếp chuyện trong công ty cho xong. Gần đây chị đều phải tăng ca, sắc mặt tốt mới là lạ. Hôm qua anh của em còn trêu chị, nói chị là thiếu phụ luống tuổi có chồng.”
Không phải người phụ nữ nào cũng nhịn được khi bị nói như vậy, Thẩm Thanh Lan hỏi: “Chị Hồ Dao, chị không giận anh em sao?”
“Giận chứ, sao có thể không giận được? Hôm qua chị thèm thèm để ý anh ấy cả ngày, hôm nay cũng không nghe điện thoại của anh ấy.” Ôn Hề Dao nghiến răng, sau đó lại bật cười.
Thẩm Thanh Lan không hề đồng tình với anh trai mình. Những câu dễ gây tổn thương như vậy, Ôn Hề Dao chỉ không nghe điện thoại là tốt lắm rồi. Cô bèn đảo mắt, nói: “Chị Hồ Dao, em cũng thấy anh em nói vậy là hơi quá đáng, chị đừng tha thứ cho anh ấy, để em chỉ cho chị một chiều.”
Ôn Hề Dao tò mò nhìn cô, “Chiêu gì?”
“Lát đi về, chị đến siêu thị mua một quả sầu riêng, ăn xong chừa lại vỏ cho anh em quỳ lên.”
Ôn Hề Dạo bật cười, “Nếu anh em nghe những lời này của em thì sẽ rất đau lòng đấy.” Đứa em gái mình luôn cưng chiều lại xúi giục Vợ mình cho mình quỳ vỏ sầu riêng. Thẩm Quân Dục có thể không đau lòng sao?
Thẩm Thanh Lan nhướng mày, “Còn không phải là vì xả giận cho chị sao? Để anh ấy khó chịu còn hơn là làm chị khó chịu.”
Ôn Hề Dao bật cười hỏi cô, “Thảo nào Quân Dục thương em như vậy. Nhìn bộ dáng bảo vệ anh trai của em kìa, biết rõ chị sẽ không làm như thế nên mới xúi giục chị. Em dám nói không phải để chị sớm tha thứ cho anh em?”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, cũng không phủ nhận ý đồ của mình, “Bây giờ chị thấy thoải mái hơn chưa?”
“Em đó, nhưng mà đúng là chị bớt giận rồi.”
Vốn là chỉ là một câu nói đùa, Ôn Hồ Dao cũng không tức giận thật, chỉ buồn bực một lát là hết.
Thẩm Thanh Lan cười không nói.
Đến tối, Ôn Hề Dao ra khỏi nhà họ Phó. Vừa ra cổng, liền thấy Thẩm Quân Dục đang đứng bên ngoài.
Ôn Hề Dao nhướng mày, “Sao không đi vào?”
“Anh đứng đây chờ em.” Thẩm Quân Dục cười dịu dàng, rồi lấy bó hoa hồng trắng giấu sau lưng ra, “Tặng em.”
Ôn Hề Dao cầm bó hoa, “Cũng không tệ, nhưng đừng tưởng rằng chỉ đơn giản như vậy là em sẽ tha thứ cho anh.”
Thẩm Quân Dục mở cửa xe, “Đương nhiên phải vậy rồi. Mời cô chủ Ôn Hệ Dao xinh đẹp lên xe.”
Trong mắt Ôn Hề Dao đầy ý cười, cũng không hỏi Thẩm Quân Dục muốn dẫn cô đi đâu.
Thẩm Quân Dục lái xe chở Ôn Hề Dao đến rạp chiếu phim, hừm, xem phim kinh dị.
Ra khỏi rạp chiếu phim, Ôn Hề Dao hỏi Thẩm Quân Dục, “Anh cố ý?”
Thẩm Quân Dục gật đầu, “Đương nhiên, nếu không... sao em có thể chủ động yêu thương nhung nhớ anh.”
Hay! Lý do chính đáng, Ôn Hề Dao không nói lại được.
“Được rồi, đừng giận nữa. Hôm qua anh chỉ đùa em thôi mà, đừng nói em là thiếu phụ luống tuổi có chồng, dù em có biến thành bà già thì cũng là người anh yêu.” Thẩm Quân Dục đưa tay, ngón tay hai người đan chặt vào nhau.
Trong lòng Ôn Hệ Dao dâng lên cảm giác ngọt ngào, cô nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau, rồi liếc anh, “Ngoại trừ biết dỗ bạn gái vui vẻ, thì anh còn biết làm gì nữa?”
Thẩm Quân Dục cười thần bí, “Bây giờ không thể nói cho em biết được, sau này em sẽ biết.”
Thành phố Sydney.
Nhan Tịch trở về thì thấy Nhan Thịnh Vũ tới, cô vui vẻ nói: “Anh, cuối cùng anh cũng đến thăm em rồi.”
Nhan Thịnh Vũ nhìn Nhan Tịch, trong mắt tràn đầy cưng chiều, “Ừ, gần đây em có khỏe không? Sống ở đây quen không?”
Nhan Tịch híp mắt, tựa vào vai Nhan Thịnh Vũ, “Em rất khỏe, cũng rất thích ở đây. Anh, lần này anh đến thăm em và mẹ hả?”
“Ừ, anh tới xem em và mẹ có khỏe không?”
“Em và mẹ rất khỏe. Mà này, anh ra nước ngoài như vậy, không sợ bị ông chủ mắng sao?”
Vừa nghe em gái hỏi, Nhan Thịnh Vũ mới nhớ mình chưa xin nghỉ phép. Anh cười cười, nói: “Không sao cả, anh xin nghỉ phép rồi. Anh định ở đây với em và mẹ vài ngày. Em vui không?”
“Vui chứ, nếu có ba thì sẽ vui hơn nữa.” Nhan Tịch nói.
Ý cười trong mắt Nhan Thịnh Vũ nhạt đi, “Ba là sĩ quan, rất khó ra nước ngoài. Hơn nữa, công việc của ba rất bận, tạm thời không đi được.”
Sau khi Nhan Tịch tỉnh dậy, người nhà họ Nhan rất ăn ý giấu chuyện Triệu Giai Khanh và Nhan An Bang ly hôn. Vì vậy, cho tới tận bây giờ, Nhan Tịch vẫn chưa biết cha mẹ mình đã ly hôn.
“Cũng đúng. Đợi em nghỉ hè, em và mẹ về nước vậy.” Nhan Tịch nói, “Anh, anh biết Thẩm Thanh Lan không?”
Sắc mặt Nhan Thịnh Vũ chợt đổi, nhưng ngay lập tức đã bình thường trở lại, “Thẩm Thanh Lan là ai?”
Nhan Tịch không thấy sự khác thường của anh, “Chính là hoạ sĩ Lãnh Thanh Thu. Nghe nói chị ấy rất nổi tiếng trong nước mà, sao anh lại không biết?”
Nhan Thịnh Vũ giả vờ như vừa mới nhớ ra, “À, thì ra là cô ấy. Anh từng nghe cái tên Lãnh Thanh Thu, nhưng không biết cô ấy. Có chuyện gì vậy?”
“Em đã gặp chị ấy.” Nhan Tịch nói.
Nhan Thịnh Vũ nhìn cô, “Em gặp cô ấy khi nào?”
“Lúc Sydney tổ chức lễ hội nghệ thuật. Hôm đó em và mẹ đến Lake Macquarie chơi, vô tình gặp chị ấy và bạn đến đó du lịch. Chị ấy rất đẹp, em rất thích chị ấy.”
Nhan Thịnh Vũ đè nỗi bất an trong lòng xuống, vô tình hỏi: “Trước đây em không biết cô ấy, sao lại gặp một lần là thích được?”
Nhan Tịch nhún vai, “Em cũng không biết nữa, từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy chị ấy, là em đã thích rồi. Em cũng không biết mình thích chị ấy ở điểm nào, chỉ là thấy chị ấy thật thân thiết, ấm áp, giống như một người chị. Đúng vậy, là cảm giác chị em.”
Đôi mắt Nhan Thịnh Vũ tối sầm, nhớ tới người con gái tỏa sáng dưới ánh mặt trời đó, sâu trong đáy lòng lại cảm thấy đau đớn. Anh cười cười, ra vẻ ung dung nói: “Anh tưởng em thích tranh vẽ của người ta cơ đấy. Anh còn đang nghĩ em nghĩ thông suốt lúc nào, mà bày đặt thích nghệ thuật.”
Nhan Tịch bĩu môi, “Anh, anh đừng khinh thường em. Em học thiết kế thời trang, nên cũng có tế bào nghệ thuật, chỉ là không biết vẽ mà thôi, nhưng em vẫn có trình độ thưởng thức. Em thích Thẩm Thanh Lan, cũng thích tranh vẽ của chị ấy. Nó cho em cảm giác ấm áp, giống như chính con người của chị ấy.”
Nhan Tịch tự mình nói, không chú ý đến sự buồn bã trong mắt Nhan Thịnh Vũ, “Em nghe nói chị ấy là người thủ đô. Lần sau về nước, em muốn đến thủ đô tìm chị ấy xin chữ ký. Anh, không phải anh ở thủ đô sao? Lúc về nước, anh mua cho em một bức tranh của chị ấy đi. Lần trước em muốn mua, nhưng không mua được. Tốt nhất là tranh có chữ ký, vậy mới hoàn mỹ.”
Thấy mình nói liên tục mà Nhan Thịnh Vũ không đáp lại, Nhan Tịch chu môi, huơ huơ tay trước mặt anh, “Anh, rốt cuộc anh có nghe em nói không vậy?”
Nhan Thịnh Vũ hoàn hồn, “Xin lỗi em, anh vừa thất thần. Em mới nói gì vậy?”
Nhan Tịch lặp lại một lần, “Anh, anh nhất định phải giúp em xin chữ ký của chị ấy đó.”
Nhan Thịnh Vũ cười gật đầu, “Được, anh nhất định sẽ xin chữ ký.”
Nhan Tịch cảm thấy vui vẻ. Đúng lúc này, Triệu Giai Khanh gọi bọn họ đi ăn cơm, chủ đề này liền dừng lại.
Ngày hôm sau, Nhan Tịch rủ Nhan Thịnh Vũ ra ngoài. Cô nói muốn dẫn anh đi xem thành phố cổ đang sống.
Nhan Tịch dẫn Nhan Thịnh Vũ tới trang viên rượu nho nổi tiếng ở Sydney. Vừa mới xuống xe, Nhan Thịnh Vũ cảm thấy hơi khó chịu nên đi WC. Nhan Tịch đi dạo một mình trong trang viên.
“Ơ, là anh hả?” Nhan Tịch vui vẻ nhìn người trước mắt, cô không ngờ lại gặp Doug Gers ở đây.
Doug Gers cũng không ngờ gặp Nhan Tịch hai lần trong mấy ngày ngắn ngủi. Anh mỉm cười, “Thật là trùng hợp. Cô đến đây chơi sao?”
“Vâng, tôi đi cùng anh trai. Còn anh thì sao?”
“Tôi và chủ trang viên là bạn, mấy hôm nay tôi vẫn luôn ở đây.” Doug nói.
“Thì ra là vậy, lần trước gặp nhau trong quán cà phê, tôi còn tưởng sau này không có cơ hội gặp lại anh nữa.” Nhan Tịch vừa cười vừa nói.
Nhan Thịnh Vũ tìm một vòng mới thấy Nhan Tịch. Từ xa, anh thấy cô đang nói chuyện với một người đàn ông. Lại gần, mới phát hiện người đó từng là bác sĩ điều trị cho Nhân Tịch. Anh biến sắc, nhưng rất nhanh thì kiềm nén kinh ngạc lại.
“Tiểu Tịch.” Nhan Thịnh Vũ gọi, Nhan Tịch cười híp mắt vẫy tay, “Anh, em ở bên này.”
Doug nhìn thoáng qua Nhan Thịnh Vũ, vừa cười vừa nói: “Anh cô đã tới rồi, tôi đi trước đây. Rượu nho ở đây rất ngon, nếu lúc về không ngại thì mua một ít đem về.”
Nhan Thịnh Vũ đợi Doug đi rồi, mới hỏi Nhan Tịch: “Lúc nãy em nói chuyện với ai vậy?”
“Một người bạn mới quen. Anh, sao anh đi WC lâu vậy?”
Nhan Thịnh Vũ thấy Nhan Tịch không nhận ra Doug, thì hơi yên tâm, “Còn không phải là vì tìm em sao? Dặn em đừng đi lung tung, nhưng chớp mắt một cái là không thấy em nữa rồi.”
Nhan Tịch lè lưỡi trêu Nhan Thịnh Vũ.
Cùng Nhan Tịch đi dạo trong trang viên. Từ xa, Nhan Thịnh Vũ nhìn thấy Doug. Anh nói với Nhan Tịch một tiếng, rồi đi về phía Doug.
“Anh Doug.” Nhan Thịnh Vũ chào hỏi.
Doug cười hòa nhã, “Đã lâu không gặp.”
“Không ngờ có thể gặp anh ở đây.”
“Tôi tới đây thăm bạn, kết quả lại gặp được Nhan Tịch. Xem ra cô ấy hồi phục rất tốt, cũng đã quen với cuộc sống ở đây.”
Nhan Thịnh Vũ từ từ nói: “Còn phải cám ơn anh Doug giúp đỡ. Nếu không có anh thì có lẽ Tiểu Tịch...”
“Không cần khách sáo như vậy. Trước đây, là tôi được bạn nhờ. Sau khi Nhan Tịch đi, tôi cũng muốn tìm cơ hội đến thăm, để xác định tình huống của cô ấy. Bây giờ thấy cô ấy như vậy, tôi cũng yên tâm.”
Người bạn này là ai, không cần nói thì Nhan Thịnh Vũ cũng biết.
“Anh Doug, tôi rất bất ngờ khi gặp anh ở đây. Đúng lúc tôi có một thắc mắc, không biết anh có thể trả lời giúp tối không?”
“Xin mời.”
Nhan Thịnh Vũ kể lại chuyện Nhan Tịch gặp Thẩm Thanh Lan, “Bấy giờ, Nhan Tịch vẫn rất thích cô ấy. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì liệu có ngày nào đó Nhan Tịch sẽ nhớ lại tất cả?”
Doug nghe vậy, suy nghĩ một lát, rồi nói: “Điều này chứng tỏ trong lòng Nhan Tịch, Thẩm Thanh là một khái niệm tồn tại rất quan trọng. Dù cô ấy đã quên hết tất cả, nhưng vẫn còn nhớ rõ cảm giác Thẩm Thanh Lan đem lại cho cô ấy. Có điều, cậu cũng đừng lo lắng quá, cũng không cần cố gắng ngăn cản, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi. Trước đây, tôi tiến hành thôi miên sâu, trừ khi bị kích thích cực lớn, nếu không thì cô ấy không thể nhớ lại đâu.”
Lúc này, Nhan Thịnh Vũ mới yên tâm phần nào, nói cảm ơn với Doug, sau đó quay lại chỗ Nhan Tịch.
“Anh, anh nói gì với anh ấy vậy?” Nhan Tịch tò mò hỏi.
“Không có gì. Anh ta nói rượu ở trang viên này rất ngon, anh hỏi mua ở đâu, loại nào ngon, để mua về nước cho bạn bè.”
Nhan Tịch không hứng thú với mấy chuyện này lắm, cùng Nhan Thịnh Vũ đi mua mấy chai rượu rồi về.
Nhan Thịnh Vũ ở Sydney chơi ba ngày. Lúc về, Nhan Tịch dặn dò anh đủ thứ, “Anh, anh phải nhớ cuốn artbook có chữ ký của em đấy nhá, về nước là phải mua cho em ngay biết chưa?”
Đây đã là lần thứ n+1 Nhan Tịch nói chuyện này rồi, Nhan Thịnh Vũ bóp trán, “Anh biết rồi. Về nước rồi, chuyện đầu tiên anh làm là mua tranh cho em, được chưa?”
Nhan Tịch gật đầu, “Vâng, em biết anh tốt với em nhất mà.”
Triệu Giai Khanh không biết hai anh em đang nói cái gì nên hỏi, Nhan Tịch cười tủm tỉm không chịu nói, Nhan Thịnh Vũ thuận miệng nói một lý do. Triệu Giai Khanh thấy dáng vẻ bí mật của hai anh em, thì không hỏi nữa.
Sau khi về nước, Nhan Thịnh Vũ có nhận được điện thoại của Nhan An Bang, nhưng anh không nghe.
Anh đến nhà sách mua artbook của Thẩm Thanh Lan, sau đó nhìn một cái tên trong danh bạ, do dự thật lâu mới bấm gọi.
Thẩm Thanh Lan nghe Nhan Thịnh Vũ nói xong, thì chỉ nhàn nhạt nói: “Chiều nay tôi rảnh, anh đến quán trà của tôi đi.”
“Được.”
Buổi chiều ngày hôm sau, Nhan Thịnh Vũ đến quán trả trước nửa tiếng. Thấy người từ ngoài cửa đi vào, ánh mắt của anh trở nên ngẩn ngơ. Đây là lần đầu tiên từ sau khi Nhan Tịch ra nước ngoài, anh gặp lại Thẩm Thanh Lan ở khoảng cách gần như vậy, “Ngồi đây đi.”
Anh biết Thẩm Thanh Lan đã kết hôn rồi. Thậm chí, anh còn lén đi xem hôn lễ của cô. Anh đứng từ xa, nhìn cô lên kiệu hoa. Tuy không thấy khuôn mặt của cô, nhưng anh vẫn có thể tưởng tượng ra được vẻ đẹp lộng lẫy của cô khi mặc lên mình chiếc áo cưới.
Thẩm Thanh Lan ngồi đối diện Nhan Thịnh Vũ. Người đàn ông trước mặt đã không còn nét trẻ con năm nào, mà trở nên trầm ổn và trưởng thành hơn nhiều. Trong một năm ngắn ngủi, trong nhà gặp nhiều chuyện như vậy, bất cứ ai cũng phải thay đổi thôi.
Cô lấy cuốn artbook của Nhan Thịnh Vũ đặt trên bàn, mở ra ký tên vào, còn viết thêm mấy câu trên đó.
Nhan Thịnh Vũ cất tập tranh đi, “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo. Nghe nói anh làm việc ở thành phố G, công việc thuận lợi không?”
Nhan Thịnh Vũ cười cười, “Không tính thuận lợi, nhưng cũng không có khó khăn gì. Kinh tế ở thành phố G tuy không theo kịp những thành phố khác, nhưng tôi rất thích nơi đó, cuộc sống ở đây rất giản dị mộc mạc.”
“Lần này anh tới đây là vì mua tranh cho Nhân Tịch?”
“Ừ, Nhan Tịch rất thích cố, dặn tối nhất định phải mua cho được tập tranh của cô.”
Trong mắt Thẩm Thanh Lan thoáng lên vẻ bị thương. Dù đã quên hết tất cả, nhưng Nhan Tịch vẫn còn thích cô, nhưng cô lại không bảo vệ tốt cô ấy.
“Thẩm Thanh Lan, tôi nợ cô một cầu xin lỗi. Lúc đầu, tôi bị kích động, từng nói những lời không tốt, cổ đừng giữ trong lòng.” Nhan Thịnh Vũ chân thành xin lỗi.
Mấy tháng qua, anh nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện. Trước đây, anh và người nhà đều đẩy hết trách nhiệm lên người Thẩm Thanh Lan. Thật ra, điều này không công bằng với cô. Nếu không có cố, thì bọn họ đã không còn gặp lại Nhan Tịch nữa rồi.
Thẩm Thanh Lan run nhè nhẹ, “Chuyện đó thật sự có liên quan đến tôi, mọi người nghĩ vậy cũng không có gì sai cả.”
“Thật ra sau đấy tôi đã nghĩ kỹ rồi, bạn bè của cổ nói rất đúng, chúng tôi là một lũ nhát gan, không dám đối mặt với sự thật, nên đẩy hết trách nhiệm lên người cô.” Nhan Thịnh Vũ nói, anh chợt nhớ lại, lần đó Thẩm Thanh Lan cũng bị thương.
Thẩm Thanh Lan không muốn nhắc tới đề tài này, bởi nó là vết thương vĩnh viễn không lành trong lòng mỗi người bọn họ. Nhan Thịnh Vũ chỉ nói thêm vài câu với Thẩm Thanh Lan liền rời đi.
Có một số việc, tuy là hiểu rõ ràng, nhưng không thể dễ dàng vượt qua khoảng cách tồn tại ở giữa được. Tình yêu thời niên thiếu, cuối cùng vẫn phải lấy cách tàn khốc nhất để kết thúc.
Nhan Thịnh Vũ đi rồi, Thẩm Thanh Lan cũng về.
Vừa lái xe ra khỏi quán trà, cô nhìn lướt qua kính chiếu hậu, cười lạnh.
Cô xem như không thấy mà tiếp tục lái xe. Đi được một đoạn, cô lại nhìn kính chiếu hậu. Quả nhiên, có một chiếc xe đang bám theo sau, là một chiếc minivan màu trắng, người theo dõi rất cẩn thận, chạy cách xe có một khoảng cách không gần không xa.
Thẩm Thanh Lan rẽ, chiếc xe đó cũng rẽ. Cô suy nghĩ một chút, lái xe về hướng ngoại ô. Có điều, sắp đến ngoại ô, chiếc xe đó không tiếp tục theo, mà rẽ sang một đường khác. Thẩm Thanh Lan dừng xe bên lề, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, chẳng lẽ cô đã đoán sai?
Cô gọi điện thoại cho Kim n Hi, nói biển số xe cho cô ấy biết.
“An, hình như đó là một chiếc xe đã bị vứt.” Kim n Hi nói.
Lúc này, Thẩm Thanh Lan đã khẳng định được mình bị theo dõi. Có điều, là do người đó cẩn thận, phát hiện tình hình không ổn nên rút, hay là vì chuyện gì bất đắc dĩ nên mới rút:
“Có thể điều tra được chủ trước của xe không?” Thẩm Thanh Lan hỏi.
“Cậu chờ tớ một lát.” Kim n Hi đáp.
Thẩm Thanh Lan ngồi trong xe chờ Kim n Hi. Một lát sau, Kim n Hi gọi điện thoại lại, “An, người đó qua đời nửa năm trước rồi.”
Trong mắt Thẩm Thanh Lan lướt qua một tia hứng thú, manh mối lại bị chặt đứt.
“ n Hi, trò chơi ngày càng thú vị rồi.”
Kim n Hi nở nụ cười, “Đúng vậy. Có điều, An à, bây giờ cậu không giống như trước đây, làm gì cũng phải cẩn thận hơn mới được.”
“Tớ biết rồi. Chuyện lần trước tớ nhờ cậu để ý sao rồi?”
“Không có manh mối, nên không có hướng điều tra. Hơn nữa, người đó rất cẩn thận, từ sau vụ lần trước là không còn hành động gì nữa. Tớ cảm thấy người này không phải là người đơn giản. An, có phải là Allen không?”
Nhắc Allen, Thẩm Thanh Lan mới nhớ Allen đã yên lặng lâu rồi. Lâu đến mức cô suýt nữa thì quên sự tồn tại của hắn.
“Không phải là hắn ta.” Thẩm Thanh Lan khẳng định. Allen làm việc rất tàn nhẫn, luôn nhắm đúng đối tượng mà ra tay. Nếu là Allen, hắn ta sẽ không ra tay với Cố Bác Văn và Vu Hiểu Huyên. Quan trọng nhất là, nếu Allen ra tay, nạn nhân tuyệt đối sẽ không phải bị thương nhẹ, hay chỉ đe dọa đơn giản như vậy.
Kim n Hi ngẫm lại cũng thấy đúng, “Nếu không phải là Allen, thì là ai? Chẳng lẽ là Hứa Nặc?”
“Cậu đi điều tra cô ta thử xem.” Thẩm Thanh Lan nói vậy rất đúng ý của Kim n Hi. Nếu thật sự là Hứa Nặc giở trò, vậy thì chuyện cùng thú vị.
“Chuyện này giao cho tớ, khi nào có kết quả tớ sẽ báo cho cậu.”
Thẩm Thanh Lan cúp điện thoại, lái xe về nhà.
Trong khi đó, Hứa Nặc đang trải qua một cuộc sống không dễ dàng chút nào. Ở bị Allen ném vào trụ sở huấn luyện, lý do là ả không đủ bản lĩnh làm hắn ta mất mặt.
“Chủ nhân.” Hứa Nặc mới vừa ra khỏi một trận huấn luyện, vết thương chằng chịt, có vài vết thương còn đang chảy máu. Ả cúi đầu, đứng trước mặt Allen.
Allen thờ ơ nói: “Biết mình không đủ năng lực chưa?”
“Vâng.” Chỉ một lần huấn luyện bình thường, mà ả vẫn để mình bị thương khắp người.
“Nếu biết rồi thì trở về đi. Khi nào không làm tôi mất mặt nữa thì mới được ra.”
“Vâng.” Hứa Nặc lui ra ngoài, trước khi đi còn ngoái nhìn Allen thật lâu.
Đợi Hứa Nặc đi rồi, Allen cầm ipad mở một trang web. Nhìn nhiệm vụ trên đó, hắn ta nở nụ cười. Tiểu Thất của hắn vẫn là mèo con nanh vuốt sắc bén như ngày nào.
“Phân phó xuống, nếu người của chúng ta muốn nhận nhiệm vụ này thì cứ nhận.” Allen giao ipad cho người đứng bên cạnh.
Người nọ nhìn thoáng qua, “Đây là nhiệm vụ đối phó người của BK, liệu có gây phiền phức cho chúng ta không?”
Allen cười nhạt, “Sớm muộn gì tối và KING cũng có ngày này. Đi đi, phần phó xuống, ai lấy được mạng của KING, tôi trả gấp đôi thù lao trên trang web.” Từ lần hủy căn cứ của KING, hắn và KING đã không còn khả năng hòa hoãn nữa.
Người nọ ngẩn ra, “vâng” một tiếng rồi đi.
Hai ngày sau, Kim n Hi gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Lan, “An, cậu đoán xem, tớ điều tra Hứa Nặc, rồi phát hiện được cái gì thú vị?”
Thẩm Thanh Lan hỏi: “Cái gì?”
“Tớ phát hiện sau lưng Hứa Nặc là một người phụ nữ gọi Kim phu nhân.”
“Kim phu nhân là ai?”
“Có người nói Kim phu nhân không phải người trong giới, nhưng bà ta lại có nhiều mối quan hệ rắc rối phức tạp. Không chỉ có quan hệ với Allen, mà còn có chút quan hệ với KING. Lần trước cậu và Nhan Tịch bị bắt cóc, hình như có bóng dáng của Kim phu nhân trong đó nữa.”
Vẻ thờ ơ trên mặt Thẩm Thanh Lan dần dần biến mất, “Có thể điều tra thân phận thật của Kim phu nhân không?”
“Tạm thời không thể, nhưng tớ sẽ tiếp tục điều tra. Còn nữa, Hứa Nặc là con gái của Kim phu nhân.” Kim n Hi nói thêm.
“Hứa Nặc là con gái của Kim phu nhân?”
“Đúng vậy, hình như quan hệ của hai người bọn họ không tốt lắm. Nếu không phải tớ đang điều tra Hứa Nặc, thì sẽ không điều tra ra Kim phu nhân đầu. Allen và KING không có cấu kết. Lần trước, Hứa Nặc tự ý hợp tác với KING. Allen muốn xử lý Hứa Nặc, nhưng Kim phu nhân xuất hiện dẫn cô ta đi.”
“Cậu có ảnh của Kim phu nhân không?”
“Không có, mấy tin tức này là do tớ mua được. Kim phu nhân rất thần bí, rất hiếm lộ mặt ra ngoài. Dù có xuất hiện, cũng giấu mình trong bóng đêm. Chưa ai từng thấy mặt của bà ta, nên không ai biết bà ta là ai. Có điều, người khác không biết, nhưng có một người chắc chắn biết.”
“Allen.” Thẩm Thanh Lan nói một cái tên.
Kim n Hi ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu biết?”
“Đừng quên, Hứa Nặc là người của Allen.”
“An, bây giờ chúng ta phải làm gì?”
“Cậu thử tìm đường khác điều tra thân phận của Kim phu nhân xem. Nếu không được, thì tớ sẽ ra tay từ chỗ Allen.”
“Được. Có điều, không phải vạn bất đắc dĩ, thì cậu đừng đi tìm tên biến thái Allen.” Allen vốn muốn báo thù, nếu Thẩm Thanh Lan đi tìm Allen, thì chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp.
“Tớ biết rồi.”
Kim phu nhân, Thẩm Thanh Lan lặp lại cái tên này, vẻ hoài nghi trên mặt càng nhiều.
“Lan Lan, em đang suy nghĩ gì đấy? Nhíu mày như một bà già vậy, chẳng may sau này cháu anh không biết cười, giống y Hoành Dật thì làm thế nào?” Thẩm Quân Dục thấy bộ dáng nhíu mày của Thẩm Thanh Lan, thì vừa cười vừa nói.
Nhắc tới con, khuôn mặt Thẩm Thanh Lan trở nên dịu dàng không gì sánh được, “Giống như Hoảnh Dật càng tốt chứ sao.”
Thẩm Quân Dục thở dài, quả nhiên con gái lấy chồng như bát nước đổ đi.
Anh đưa cái chén cho Thẩm Thanh Lan, “Đây là tổ yến mẹ chưng, còn nóng đó, em ăn luôn đi.”
“Cảm ơn anh.” Thẩm Thanh Lan húp một ngụm, không ngọt, hợp khẩu vị của cô.
“Chị Hề Dạo sắp về hả anh?” Thẩm Thanh Lan hỏi.
Thẩm Quân Dục gật đầu, “Ừ, ngày kia sẽ về.”
“Đợi chị Hồ Dao về, chúng ta đến ngoại ô chơi đi.” Thẩm Thanh Lan để nghị.
Thẩm Quân Dục hỏi: “Sao tự nhiên lại muốn ra ngoài chơi?”
“Em muốn tìm cảm hứng vẽ tranh. Đến lúc đó, gọi thêm Hàn Dịch và Vu Hiểu Huyên cho đông vui.”
Thẩm Quân Dục không có ý kiến, hiếm khi em gái muốn đi ra ngoài chơi, tất nhiên là anh đồng ý rồi.
Chỉ là, chuyến đi lần này không thành rồi.
Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Lan vừa thức dậy, thì trong nhà có một vị khách không mời mà đến, Thẩm Quân Trạch.
Từ sau lần ầm ĩ ở nhà họ Thẩm, Thẩm Quần Trạch không đến nhà họ Thẩm nữa, vậy là bây giờ cậu ta lại đến nhà họ Phó?
Dì Triệu nói với Thẩm Thanh Lan: “Cậu ta nói tới tìm cháu.”
Thẩm Thanh Lan nhướng mày, “Ông nội cháu đâu?”
“Ông cụ đi tập thể dục rồi.”
Thẩm Thanh Lan ngồi xuống ghế sô pha, “Cậu tìm tôi?”
Hôm nay Thẩm Quân Trạch rất bình tĩnh, hoàn toàn khác những lần đối chọi gay gắt trước đây. Nghe Thẩm Thanh Lan hỏi, cậu ta gật đầu, “Đúng vậy, tôi tới tìm chị.”
“Nói đi, chuyện gì?” Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nói.
Trong mắt Thẩm Quân Trạch hiện lên vẻ tức giận, nhưng nghĩ lại lời Lư Tiến Tài nói, cậu ta nén giận hỏi: “Tôi biết tập đoàn Quần Lan bắt đầu mở rộng khu vực đó, tôi chỉ muốn hỏi Thẩm Thị có thể cùng hợp tác không?”
Được tập đoàn quân Lan quy hoạch, sau này khu đó sẽ rất phát triển. Thẩm Thị chỉ có thế lực ở nước ngoài, còn ở đây là trong nước, muốn phát triển tốt, thì nhất định phải có hậu thuẫn, tập đoàn Quân Lan là một lựa chọn hàng đâu.
Nghe Thẩm Quần Trạch nói tới đây, Thẩm Thanh Lan liền hiểu ý đồ của cậu ta, “Đây là chuyện của công ty, cậu đi tìm anh tôi đi, tôi không tham gia quản lý công ty.”
Tất nhiên là Thẩm Quân Trạch đi tìm Thẩm Quân Dục rồi, nhưng đã bị từ chối với lý do là tập đoàn quân Lan có đủ khả năng để có thể tự hoàn thành hạng mục này, không cần hợp tác với ai cả.
“Anh ta đã từ chối tôi.” Thẩm Quần Trạch mím môi nói. Cũng vì như vậy, nến Lư Tiến Tài mới bảo Thẩm Quân Trạch tìm Thẩm Thanh Lan, ai bảo Thẩm Quân Dục rất yêu thương chị ta chứ. Chỉ cần chị ta đồng ý nói giúp, thì chắc chắn anh ta sẽ thay đổi ý định.
“Anh tôi đã từ chối rồi, thì tôi cũng không còn cách nào. Dù sao, đó cũng là công ty của anh tôi.”
“Không phải chị có cổ phần công ty sao? Hơn nữa, chị cũng được xem là cổ đông của Thẩm Thị.”
Thẩm Thanh Lan cảm thấy nực cười, đồng thời cũng hơi khó hiểu, không biết chú hai nuôi dạy con trai như thế nào, mà cậu ta trở thành một kẻ như thế.
“Nếu tôi nhớ không lầm, thì tôi không hề ký tên lên hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.” Ý là tôi không phải là cổ động của Thẩm Thị.
“Dù chị không phải cổ đông, nhưng ba tôi đã cho chị cổ phần, thì nó là của chị. Trước đây, Thẩm Thị luôn phát triển ở nước ngoài, không quen thuộc thị trường trong nước. Thẩm Thị muốn phát triển ở đây thì cần phải có quan hệ. Chị là chị của tôi, trước khi qua đời, ba đã giao tôi và công ty cho chị. Lẽ nào chị không muốn giúp tôi sao?”
Lần này Thẩm Thanh Lan thật sự bật cười, nhưng ánh mắt thì rất lạnh. Thẩm Quân Trạch là điển hình của việc cần thì chơi, không cần thì vứt, “Thẩm Quân Trạch, tôi chỉ đồng ý với chú hai là vào lúc cần thiết sẽ trông chừng cậu một chút. Tôi không phải bảo mẫu của cậu, phải phục vụ cho cậu bất cứ lúc nào.”
Thẩm Quần Trạch vốn không tự nguyện đến đây, cậu ta bị Lư Tiến Tài ép đến. Bây giờ, nghe những lời này của Thẩm Thanh Lan, cậu ta không bình tĩnh nỗi nữa, liển chỉ tay vào Thẩm Thanh Lan nói: “Chị không muốn giúp tối đúng không?”
“Đúng vậy, thì sao?” Thẩm Thanh Lan hỏi ngược lại.
“Hừ, không giúp thì thôi, sau này chị đừng có hối hận.”
Thẩm Thanh Lan cố thì có cái gì để hối hận, “Không còn chuyện gì thì đi đi, tôi còn có việc.” Dứt lời, cô liền đứng lên định đi.
Thẩm Quân Trạch nhìn bóng lưng của Thẩm Thanh Lan, vẻ mặt hung ác, đẩy mạnh lưng cổ...
/880
|