“Ông dựa vào đầu mà nói mẹ cháu như thế? Mẹ cháu rất tốt, nếu mẹ cháu không tốt, thì sao ba cháu lại chọn mẹ cháu mà không chọn những người có tiếng danh môn thục nữ kia?”
Thấy vẻ mặt Thẩm lão gia biến sắc, Lư Nhã Cẩm liền vội kéo Thẩm Quân Trạch, “Quân Trạch, đừng nói nữa.”
Thẩm Quân Trạch còn muốn nói, nhưng thấy ánh mắt lạnh bằng của Thẩm lão gia nên không dám nói nữa.
Thẩm lão gia tiếp tục nói: “Công ty và mẹ, mày chỉ có thể chọn một.
Nếu mày chọn mẹ, thì nhà họ Thẩm xem như không có đứa cháu trai này.
Sau này, dù mày có chết trước mặt ông, ông cũng không nhận này.”
Sắc mặt Thẩm Quân Trạch và Lư Nhã Cầm vô cùng khó coi.
Lư Nhã Cầm kéo Thẩm Quân Trạch đang nổi giận lại, rồi nói với Thẩm lão gia, “Ba, lỗi do con không dạy tốt Quân Trạch, ba đừng tức giận, con sẽ khuyến nó, chúng con đi trước đây.”
Dứt lời, Lư Nhã Cầm kéo Thẩm Quân Trạch đi.
Đợi hai người đi rồi, Thẩm Thanh Lan ngồi cạnh Thẩm lão gia, nhẹ giọng nói: “Ông nội, ông bà tất phải làm thế.
Cháu biết ông đau lòng khi đứa con duy nhất của chú hai bị dạy hư thành thế này, cháu biết ông muốn dạy dỗ lại Thẩm Quân Trạch.
Thật ra, chúng ta có thể đổi một cách khác.
Ông làm như vậy chỉ làm cậu ta ghét ông thôi.”
Thẩm lão gia thở dài một hơi, vỗ lên tay Thẩm Thanh Lan, “Chỉ có cháu hiểu được ông thôi.
Ông không còn cách nào nữa, Quân Trạch đã lớn rồi, tình cách cũng đã định hình, không nặng tay thì không thể uốn nắn lại được.
Ông không thể trơ mắt nhìn nó càng đi càng sai hướng.”
Thẩm Thanh Lan thầm nghĩ, e là Thẩm Quân Trạch sẽ chẳng bao giờ hiểu được nỗi khổ tâm của ông nội.
“Ông biết cháu lo lắng cái gì.
Có điều, ông đã bước một chân vào quan tài rồi, đâu sợ chút hận thù của nó.
Nó hiểu cũng được, không hiểu cũng không sao.
Chỉ cần sau này nó sống yên ổn, thì xem như ông không phụ lời trăng trối của chú hai cháu rồi.”
“Ông nội, ông đúng là khẩu xà tâm phật, chuyện này để cho cháu giải quyết đi.”
Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng dựa vào vai Thẩm lão gia.
Cô thật sự không đành lòng thấy ông đã đứng tuổi rồi mà còn bị Thẩm Quân Trạch chọc tức.
Thẩm lão gia cười cười, “Ông nội mà yếu ớt như vậy sao, chuyện này ông vẫn lo được.
Bây giờ, nhiệm vụ lớn nhất của cháu là dưỡng thai, sinh một chút ngoại khỏe mạnh mập mạp.
Sau này ông có chết, cũng có mặt mũi gặp bà nội của cháu.”
“Ông đừng nói vậy, sau này ông còn phải xem con của cháu lớn lên rồi kết hôn nữa.”
Thẩm lão gia cười ha ha, “Nếu ông có thể sống đến lúc đó, dù kiếp sau không đầu thai thì ông cũng thấy đáng giá.”
“Ông xem, ông lại nói linh tinh nữa rồi.”
Thẩm lão gia vốn đang buồn bực vì chuyện của Thẩm Quân Trạch, nghe Thẩm Thanh Lan dỗ dành vài câu thì không còn buồn bực nữa.
Chị Tổng thấy như vậy cũng cười, khó trách ông bà Thẩm thương yêu Thanh Lan nhất.
Nhìn con bé lạnh lùng thế thôi, nhưng lòng dạ lại rất ấm áp, không phụ tấm lòng thương yêu của hai ông bà với cố.
Trước đây, khi Lý Hi Đồng còn ở nhà họ Thẩm, cô ta luôn nói ông bà Thẩm thiên vị Thẩm Thanh Lan.
Nhưng cô ta chưa bao giờ ngẫm lại, Thẩm Thanh Lan là thật lòng yêu thương ông bà Thẩm, còn cô ta có làm được không? Thẩm Thanh Lan biết tâm trạng của Thẩm lão gia hôm nay không tốt, nên ở lại ăn trưa cùng ông, sau đó cùng ông tỉa tót cây cảnh, đến khi Thẩm lão gia lên lầu nghỉ ngơi mới rời đi.
Vài ngày sau, Thẩm Quân Trạch và Lư Nhã Cầm không quay lại nhà họ Thẩm nữa.
Thẩm Thanh Lan được yên tĩnh, không vẽ tranh thì cùng hai ông cụ chơi cờ, nói chuyện phiếm, cuộc sống rất vui vẻ.
Bụng của cô đã bắt đầu nhô lên, nhưng vì cô gầy nên chưa lộ rõ ràng lắm.
Buổi tối, Phó Hoành Dật gọi video cho Thẩm Thanh Lan, nhìn bụng của cô, nói: “Lần sau anh trở lại, thằng nhóc đó đã lớn hơn nhiều rồi.”
Thẩm Thanh Lan vuốt ve bụng, vẻ mặt đầy vẻ dịu dàng, “Vâng, bác sĩ nói bốn tháng sau là thể cảm nhận được máy thai rồi.
Mặc dù bây giờ con chưa cử động, nhưng chờ anh trở về, có lẽ nó sẽ nhúc nhích đấy.”
Phó Hoành Dật biết máy thai là gì.
Từ lúc biết Thẩm Thanh Lan mang thai, anh đã đi tìm hiểu kỹ tất tần tật những chuyện này.
“Thứ hai phải đi khám thai định kỳ, em đi cùng mẹ hả?”
Phó Hoành Dật hỏi.
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Vâng, mẹ đã liên lạc với bác sĩ rồi, bác sĩ nói lần này sẽ làm kiểm tra tổng quát.”
Lần đầu đi khám, Thẩm Thanh Lan khám dị dạng thai nhi.
Bởi vì mấy tháng trước đó cô điều trị chứng hàn của cơ thể bằng thuốc đông y, sau đó còn bị thương một lần, nên sợ ảnh hưởng đến thai nhi.
Tuy bác sĩ đông y nói sẽ không ảnh hưởng, nhưng phải kiểm tra lại thì Thẩm Thanh Lan mới yên tâm được.
“Em rủ dì Triệu đi chung, nhớ ăn sáng xong rồi hãy đi khám, dù không đói cũng phải ăn.”
Phó Hoành Dật dặn dò, chỉ sợ mình quên nhắc gì đó, rồi lại khổ cho cô.
Thẩm Thanh Lan nghiêm túc nghe Phó Hoành Dật dặn dò, không hề có chút khó chịu nào.
Đến khi Thẩm Thanh Lan bắt đầu mệt rã rời, Phó Hoành Dật mới lưu luyến cúp điện thoại.
*** Thứ hai, Sở Vân Dung thức dậy từ sáng sớm, chuẩn bị đồ đạc cho Thẩm Thanh Lan, rồi đến nhà họ Phỏ.
Thẩm Thanh Lan còn chưa thức dậy, Sở Vân Dung cũng không giục cô, mà ngồi trong phòng khách trò chuyện với Phó lão gia.
Bà đã bàn giao lại dàn nhạc, khi có lời mời biểu diễn bà cũng từ chối, bây giờ bà dành hết tâm tự lên người Thẩm Thanh Lan, cả ngày lẫn đêm đều để ý đến cô, hoàn toàn khác Sở Vân Dung của trước kia.
Một tiếng sau, Thẩm Thanh Lan xuống lầu, thấy Sở Vân Dung, cô nói: “Sao mẹ không gọi con dậy?”
Sở Vân Dụng cười cười, “Mẹ đầu bận gì, ngồi chờ một chút cũng không sao.
Mẹ chuẩn bị xong hết rồi, con đi luôn chưa?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, nói với Phó lão gia: “Ông, cháu đi trước.”
Phó lão gia cười híp mắt, “Đi đi, khám xong thì gọi điện thoại cho ông, ông bảo tiểu Triệu nấu món ngon cho cháu.”
“Vâng ạ.”
Đến bệnh viện, Thẩm Thanh Lan làm một loạt kiểm tra, vừa định đi về thì thấy một bóng người trông khá quen.
Cô nhướng mày, thấy người đó vào khoa phụ sản cố bất giác đi theo.
“Thanh Lan, con đi đâu vậy?”
Sở Vân Dung hỏi.
“Mẹ, con thấy một người quen, con lên chào hỏi.
Mẹ và dì Triệu ở đây đợi con một lát, con sẽ quay lại ngay.”
Thẩm Thanh Lan theo người đó vào một phòng bệnh của khoa phụ sản.
Thấy vẻ mặt Thẩm lão gia biến sắc, Lư Nhã Cẩm liền vội kéo Thẩm Quân Trạch, “Quân Trạch, đừng nói nữa.”
Thẩm Quân Trạch còn muốn nói, nhưng thấy ánh mắt lạnh bằng của Thẩm lão gia nên không dám nói nữa.
Thẩm lão gia tiếp tục nói: “Công ty và mẹ, mày chỉ có thể chọn một.
Nếu mày chọn mẹ, thì nhà họ Thẩm xem như không có đứa cháu trai này.
Sau này, dù mày có chết trước mặt ông, ông cũng không nhận này.”
Sắc mặt Thẩm Quân Trạch và Lư Nhã Cầm vô cùng khó coi.
Lư Nhã Cầm kéo Thẩm Quân Trạch đang nổi giận lại, rồi nói với Thẩm lão gia, “Ba, lỗi do con không dạy tốt Quân Trạch, ba đừng tức giận, con sẽ khuyến nó, chúng con đi trước đây.”
Dứt lời, Lư Nhã Cầm kéo Thẩm Quân Trạch đi.
Đợi hai người đi rồi, Thẩm Thanh Lan ngồi cạnh Thẩm lão gia, nhẹ giọng nói: “Ông nội, ông bà tất phải làm thế.
Cháu biết ông đau lòng khi đứa con duy nhất của chú hai bị dạy hư thành thế này, cháu biết ông muốn dạy dỗ lại Thẩm Quân Trạch.
Thật ra, chúng ta có thể đổi một cách khác.
Ông làm như vậy chỉ làm cậu ta ghét ông thôi.”
Thẩm lão gia thở dài một hơi, vỗ lên tay Thẩm Thanh Lan, “Chỉ có cháu hiểu được ông thôi.
Ông không còn cách nào nữa, Quân Trạch đã lớn rồi, tình cách cũng đã định hình, không nặng tay thì không thể uốn nắn lại được.
Ông không thể trơ mắt nhìn nó càng đi càng sai hướng.”
Thẩm Thanh Lan thầm nghĩ, e là Thẩm Quân Trạch sẽ chẳng bao giờ hiểu được nỗi khổ tâm của ông nội.
“Ông biết cháu lo lắng cái gì.
Có điều, ông đã bước một chân vào quan tài rồi, đâu sợ chút hận thù của nó.
Nó hiểu cũng được, không hiểu cũng không sao.
Chỉ cần sau này nó sống yên ổn, thì xem như ông không phụ lời trăng trối của chú hai cháu rồi.”
“Ông nội, ông đúng là khẩu xà tâm phật, chuyện này để cho cháu giải quyết đi.”
Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng dựa vào vai Thẩm lão gia.
Cô thật sự không đành lòng thấy ông đã đứng tuổi rồi mà còn bị Thẩm Quân Trạch chọc tức.
Thẩm lão gia cười cười, “Ông nội mà yếu ớt như vậy sao, chuyện này ông vẫn lo được.
Bây giờ, nhiệm vụ lớn nhất của cháu là dưỡng thai, sinh một chút ngoại khỏe mạnh mập mạp.
Sau này ông có chết, cũng có mặt mũi gặp bà nội của cháu.”
“Ông đừng nói vậy, sau này ông còn phải xem con của cháu lớn lên rồi kết hôn nữa.”
Thẩm lão gia cười ha ha, “Nếu ông có thể sống đến lúc đó, dù kiếp sau không đầu thai thì ông cũng thấy đáng giá.”
“Ông xem, ông lại nói linh tinh nữa rồi.”
Thẩm lão gia vốn đang buồn bực vì chuyện của Thẩm Quân Trạch, nghe Thẩm Thanh Lan dỗ dành vài câu thì không còn buồn bực nữa.
Chị Tổng thấy như vậy cũng cười, khó trách ông bà Thẩm thương yêu Thanh Lan nhất.
Nhìn con bé lạnh lùng thế thôi, nhưng lòng dạ lại rất ấm áp, không phụ tấm lòng thương yêu của hai ông bà với cố.
Trước đây, khi Lý Hi Đồng còn ở nhà họ Thẩm, cô ta luôn nói ông bà Thẩm thiên vị Thẩm Thanh Lan.
Nhưng cô ta chưa bao giờ ngẫm lại, Thẩm Thanh Lan là thật lòng yêu thương ông bà Thẩm, còn cô ta có làm được không? Thẩm Thanh Lan biết tâm trạng của Thẩm lão gia hôm nay không tốt, nên ở lại ăn trưa cùng ông, sau đó cùng ông tỉa tót cây cảnh, đến khi Thẩm lão gia lên lầu nghỉ ngơi mới rời đi.
Vài ngày sau, Thẩm Quân Trạch và Lư Nhã Cầm không quay lại nhà họ Thẩm nữa.
Thẩm Thanh Lan được yên tĩnh, không vẽ tranh thì cùng hai ông cụ chơi cờ, nói chuyện phiếm, cuộc sống rất vui vẻ.
Bụng của cô đã bắt đầu nhô lên, nhưng vì cô gầy nên chưa lộ rõ ràng lắm.
Buổi tối, Phó Hoành Dật gọi video cho Thẩm Thanh Lan, nhìn bụng của cô, nói: “Lần sau anh trở lại, thằng nhóc đó đã lớn hơn nhiều rồi.”
Thẩm Thanh Lan vuốt ve bụng, vẻ mặt đầy vẻ dịu dàng, “Vâng, bác sĩ nói bốn tháng sau là thể cảm nhận được máy thai rồi.
Mặc dù bây giờ con chưa cử động, nhưng chờ anh trở về, có lẽ nó sẽ nhúc nhích đấy.”
Phó Hoành Dật biết máy thai là gì.
Từ lúc biết Thẩm Thanh Lan mang thai, anh đã đi tìm hiểu kỹ tất tần tật những chuyện này.
“Thứ hai phải đi khám thai định kỳ, em đi cùng mẹ hả?”
Phó Hoành Dật hỏi.
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Vâng, mẹ đã liên lạc với bác sĩ rồi, bác sĩ nói lần này sẽ làm kiểm tra tổng quát.”
Lần đầu đi khám, Thẩm Thanh Lan khám dị dạng thai nhi.
Bởi vì mấy tháng trước đó cô điều trị chứng hàn của cơ thể bằng thuốc đông y, sau đó còn bị thương một lần, nên sợ ảnh hưởng đến thai nhi.
Tuy bác sĩ đông y nói sẽ không ảnh hưởng, nhưng phải kiểm tra lại thì Thẩm Thanh Lan mới yên tâm được.
“Em rủ dì Triệu đi chung, nhớ ăn sáng xong rồi hãy đi khám, dù không đói cũng phải ăn.”
Phó Hoành Dật dặn dò, chỉ sợ mình quên nhắc gì đó, rồi lại khổ cho cô.
Thẩm Thanh Lan nghiêm túc nghe Phó Hoành Dật dặn dò, không hề có chút khó chịu nào.
Đến khi Thẩm Thanh Lan bắt đầu mệt rã rời, Phó Hoành Dật mới lưu luyến cúp điện thoại.
*** Thứ hai, Sở Vân Dung thức dậy từ sáng sớm, chuẩn bị đồ đạc cho Thẩm Thanh Lan, rồi đến nhà họ Phỏ.
Thẩm Thanh Lan còn chưa thức dậy, Sở Vân Dung cũng không giục cô, mà ngồi trong phòng khách trò chuyện với Phó lão gia.
Bà đã bàn giao lại dàn nhạc, khi có lời mời biểu diễn bà cũng từ chối, bây giờ bà dành hết tâm tự lên người Thẩm Thanh Lan, cả ngày lẫn đêm đều để ý đến cô, hoàn toàn khác Sở Vân Dung của trước kia.
Một tiếng sau, Thẩm Thanh Lan xuống lầu, thấy Sở Vân Dung, cô nói: “Sao mẹ không gọi con dậy?”
Sở Vân Dụng cười cười, “Mẹ đầu bận gì, ngồi chờ một chút cũng không sao.
Mẹ chuẩn bị xong hết rồi, con đi luôn chưa?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, nói với Phó lão gia: “Ông, cháu đi trước.”
Phó lão gia cười híp mắt, “Đi đi, khám xong thì gọi điện thoại cho ông, ông bảo tiểu Triệu nấu món ngon cho cháu.”
“Vâng ạ.”
Đến bệnh viện, Thẩm Thanh Lan làm một loạt kiểm tra, vừa định đi về thì thấy một bóng người trông khá quen.
Cô nhướng mày, thấy người đó vào khoa phụ sản cố bất giác đi theo.
“Thanh Lan, con đi đâu vậy?”
Sở Vân Dung hỏi.
“Mẹ, con thấy một người quen, con lên chào hỏi.
Mẹ và dì Triệu ở đây đợi con một lát, con sẽ quay lại ngay.”
Thẩm Thanh Lan theo người đó vào một phòng bệnh của khoa phụ sản.
/880
|