Lúc cửa phòng phẫu thuật mở ra, Thẩm Thanh Lan lập tức đi tới. Eden ra hiệu cho cô yên tâm, nói, “Mạng thì giữ được rồi, chắc ngày mai sẽ tỉnh”
Nghe vậy, Thẩm Khiêm và Thẩm Quân Dục cũng an tâm.
Thẩm Thanh Lan nhìn Phó Hoành Dật được người ta đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, viền mắt đỏ hoe, nhưng khóe miệng đã có thể cong lên.
Để tiện chăm sóc, Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan được sắp xếp ở cùng phòng bệnh.
Trên người Thẩm Thanh Lan ngoại trừ vài vết thương nhỏ thì chỉ là mất sức, nghỉ ngơi vài ngày là ổn. Nhưng vết thương của Phó Hoành Dật lại nặng hơn.
“Vết thương trên người anh ấy cũng không chí mạng, chỗ bị thương không nguy hiểm, tình trạng như vậy là do mất máu quá nhiều. “Nhưng mà..” Eden ngừng một chút. Anh giải thích với ba người, cũng không hiểu Phó Hoành Dệt may mắn thế nào, ngay cả vết thương nghiêm trọng nhất trên người anh cũng không đến nỗi chí mạng.
“Chân của anh ấy thì khá phiền, bị thương rất nặng, hơn nữa vì chữa trị không kịp nên để lại di chứng không thể chữa được, tôi chỉ bảo đảm chữa được chân cho anh ấy, nhưng không thể hồi phục như trước.”
Những lời này có ý gì, không ai hiểu rõ hơn Thẩm Khiêm. Hai mắt ông tối sầm lại, “Không còn cách nào sao?”
“Thành thật xin lỗi, tôi chỉ làm được đến vậy.”
Thẩm Thanh Lan vẫn im lặng. Với cố, chỉ cần Phó Hoành Dật còn sống, cho dù cả đời anh không đứng dậy được nữa thì cũng vậy, cô vẫn sẽ ở bên anh.
“Eden, vất vả cho anh rồi, anh đi nghỉ trước đi.” Thẩm Thanh Lan nói. Eden gật đầu, gật đầu chào Thẩm Khiêm và Thẩm Quân Dục rồi đi ra ngoài.
“Thanh Lan, con...” Nhìn vẻ mặt bình tĩnh đến khác thường của Thẩm Thanh Lan, Thẩm Khiêm lại càng lo lắng hơn.
“Ba, con không sao, như vậy đã tốt lắm rồi” Thẩm Thanh Lan nói, vẻ mặt dịu dàng nhìn Phó Hoành Dật.
Đã tìm được Phó Hoành Dật, lãnh đạo cũng rất quan tâm chuyện này. Do vậy, sau khi xác nhận tình trạng của anh xong, Thẩm Khiêm cũng rời đi trước. Ông còn phải trở về quân khu báo cáo với cấp trên.
Thẩm Quân Dục báo tin cho người nhà rồi vẫn ở lại cùng Thẩm Thanh Lan.
“Lan Lan, em nghỉ ngơi trước đi, anh trông Phó Hoành Dật giúp em, đảm bảo sẽ trông cậu ấy thật kỹ” Thẩm Quân Dục nhìn quầng thâm trên mắt Thẩm Thanh Lan thì rất đau lòng, nhẹ nhàng nói.
Thẩm Thanh Lan cũng biết mình đã ngang bướng một lần, không thể để người nhà lại lo lắng nữa. Cô gật đầu, nằm xuống giường bệnh bên cạnh Phó Hoành Dật, có lẽ vì biết anh đang nằm cạnh mình nên lần này có ngủ rất yên.
Lúc Phó Hoành Dật tỉnh lại đã là hôm sau, vừa mở to mắt đã cảm giác tay đang bị nắm lấy, nhìn sang liền thấy Thẩm Thanh Lan nằm ở giường bệnh bên cạnh, quay mặt về phía anh mà ngủ.
Ánh mắt Phó Hoành Dật lập tức trở nên dịu dàng. Thẩm Thanh Lan như cảm nhận được ánh mắt của anh, lúc sau liền mở mắt, nhìn chằm chằm vào anh, vẻ mặt như chưa kịp phản ứng, rồi đột nhiên khóe miệng cong lên cười, tình cảm dịu dàng tràn ra như gió xuân thổi qua.
Phó Hoành Dật cũng cong môi.
Thẩm Thanh Lan xuống giường, ngồi cạnh anh, “Phó Hoành Dật, anh không sao rồi, thật may”
“Xin lỗi vì đã để em lo lắng
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Chỉ cần anh không sao là tốt rồi.”
Eden đi tới cửa phòng bệnh, thấy cảnh này thì nhẹ nhàng rời khỏi, ngồi xuống ghế trên hành lang. Thẩm Quần Dục trùng hợp đi tới, thấy anh ta thì khó hiểu hỏi, “Sao không đi vào?”
Eden ra hiệu cho anh nhìn bên trong, Thẩm Quân Dục nhìn lướt qua rồi thu tầm mắt lại, ngồi xuống cạnh anh, “Chân Phó Hoành Dật thật sự không thể hồi phục như trước sao?”
“Ừ, chân bị thương rất nặng. Nếu có thể, nhất định tôi sẽ chữa, nhưng tôi đã cố hết sức rồi.”
Thẩm Quân Dục im lặng, anh cũng không thân thiết với Eden, thậm chí lúc trước còn chưa từng gặp, không hiểu biết gì về Eden, nói thẳng thì anh cũng không tin tưởng anh ta. Anh sẽ cho cấp dưới gọi điện mời bác sĩ khoa chấn thương tốt nhất trong nước tới, nếu trong nước không được, anh sẽ mời từ nước ngoài về. Anh không tin không có ai có thể chữa được chân cho Phó Hoành Dật.
Trong phòng bệnh, Phó Hoành Dật đã biết tình trạng của mình qua lời kể của Thẩm Thanh Lan, nhưng phản ứng của anh còn bình tĩnh hơn cô dự đoán.
“Vậy cũng tốt, trước mắt anh có thể rời quân khu, còn có thể nghỉ ngơi một thời gian, ở bên em và con” Phó Hoành Dật cười nói, dường như hoàn toàn không để ý đến chân mình.
“Eden nói, sau khi bình phục sẽ không ảnh hưởng đến hoạt động bình thường, thậm chí anh có thể tiếp tục ở lại quân khu, chỉ là...”
“Chỉ là không thể ở lại bộ đội tiên phong, đúng không?”
“Nếu anh buồn thì có thể nói với em. Phó Hoành Dật, em đảm bảo sẽ không cười đâu, con cũng sẽ không cười anh.”
Nghe vậy, Phó Hoành Dật cười khẽ, “Bà xã, em thật đáng yêu. Anh thật sự không khó chịu như em nghĩ đầu, chỉ hơi tiếc thôi”
Anh vốn muốn vẽ một dấu chấm tròn hoàn hảo cho cuộc đời làm bộ đội tiên phong, nhưng bây giờ có lẽ là không được rồi.
Phó Hoành Dật nắm tay Thẩm Thanh Lan, “Anh thật may mắn, vẫn còn sống, vẫn có thể ở bên em và con, thậm chí sau này vẫn có thể bế được em”
Trước khi nhóm Thẩm Thanh Lan chạy tới, Phó Hoành Dật thật sự nghi lần này e rằng mình sẽ hy sinh. Tuy KING đã chết, nhưng tình trạng của anh cũng chẳng tốt hơn. Nếu cô tới muộn, cho dù anh không bị người của BK xử lý thì cũng chết vì mất máu quá nhiều.
Thẩm Thanh Lan thấy Phó Hoành Dật không khó chịu như tưởng tượng thì trong lòng cũng hơi yên tâm.
Eden đi vào, kiểm tra tổng quát cho Phó Hoành Dật, “Tình trạng hồi phục rất tốt, nhưng chân của anh nếu muốn hồi phục hoàn toàn thì..”
“Tôi biết, Thanh Lan đã nói với tôi, tôi chỉ muốn biết cần bao lâu thì tôi có thể đứng dậy và cử động thoải mái được”
“Khoảng hơn bốn tháng”
Bốn tháng, vừa kịp lúc Thẩm Thanh Lan ở cữ. Phó Hoành Dật liền hài lòng, anh nói muốn đích thân chăm sóc lúc cô ở cữ.
“Thanh Lan thì sao, sức khỏe cô ấy không có vấn đề gì chứ?”
“Cái gì mà không sao. Chỉ cần cậu chưa tỉnh lại thì nó không chịu đi khám, ngay cả ngủ cũng là bọn tôi ép nó ngủ” Thẩm Quân Dục vốn định vào xem thử Phó Hoành Dật thế nào, nghe vậy thì nổi giận.
Ánh mắt lạnh lùng uy hiếp của Thẩm Thanh Lan bắn về phía Thẩm Quân Dục. Nhưng anh không thèm nhìn thẳng vào mắt cô, kể sạch chuyện cô không phối hợp trị liệu.
Nụ cười trên mặt Phó Hoành Dật liền nhạt mất, yên lặng nhìn Thẩm Thanh Lan. Cô rũ mắt, đặt tay Phó Hoành Dật lên bụng mình, giọng điệu có chút tủi thân, “Phó Hoành Dật, con không sao cả”
Ý định giảng đạo lý cho Thẩm Thanh Lan khó khăn lắm mới hiện ra của Phó Hoành Dật ngay lập tức bay sạch.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, mong chờ Phó Hoành Dật dạy dỗ Thẩm Thanh Lan là chuyện không thể. Thẩm Quân Dục đành xắn tay áo lên tự mình ra trận, nhưng trông thấy ánh mắt hơi lạnh của anh thì không nói nữa. Vợ bảo bối của người ta, mình quan tâm làm gì.
Chờ Thẩm Quân Dục tức giận bỏ đi rồi, Phó Hoành Dật mới nói với Thẩm Thanh Lan, “Bây giờ anh không sao rồi, em đi làm kiểm tra đi”
Thẩm Thanh Lan cũng định như vậy nên không phản đối, đi theo Eden ra ngoài.
Bọn họ đi rồi, Phó Hoành Dật lấy điện thoại di động Thẩm Thanh Lan để lại, gọi cho tư lệnh Lưu một cuộc, báo cáo tình trạng của mình.
“Tôi biết rồi, cậu dưỡng thương cho tốt, chuyện báo cáo tối sẽ thay cậu xin với cấp trên” Tư lệnh Lưu nói, người như Phó Hoành Dật, nếu muốn xuất ngũ thì không chỉ cần tư lệnh Lưu đồng ý, mà còn chờ phê duyệt từ lãnh đạo cao nhất. Hơn nữa, vì anh biết rất nhiều bí mật quân sự cấp cao và lập nhiều công trạng, sau khi anh trở lại quân khu thủ đô, chức vụ đảm nhận sẽ không quá thấp.
Thẩm Thanh Lan đi khám rất lâu, mãi sau mới trở về. Ngay cả Phó Hoành Dật luôn trầm ổn nhìn thời gian trôi qua từng giây từng phút, mà người đáng ra phải về lại không thấy đâu nên rất sốt ruột.
Thấy Thẩm Thanh Lan đi vào với khuôn mặt hơi ưu sầu, vẻ mặt Phó Hoành Dật hơi đổi, “Có phải con.” Anh không dám nói tiếp.
“Không phải, con ổn lắm, rất khỏe mạnh.” Trên khuôn mặt bình tĩnh của Thẩm Thanh Lan nở nụ cười nhẹ, cố lắc đầu. Đứa bé này mai sau lớn lên chắc chắn sẽ rất mạnh mẽ. Trải qua chuyến đi giày vò với biết bao hiểm nguy như vậy mà nó chẳng có chuyện gì, chỉ là... cổ nhìn thoáng qua Phó Hoành Dật.
Phó Hoành Dật nhìn cô, “Thanh Lan, em có thể nói thật với anh”
“Em nói thật, con không sao hết.” Thẩm Thanh Lan bất đắc dĩ nhìn anh, chỉ là lúc làm kiểm tra, Eden nói cho cô biết giới tính của con. Cô cảm thấy nếu Phó Hoành Dật luôn một lòng muốn con gái biết công chúa nhỏ mà anh chờ đợi đã lâu giờ thành con trai thì sẽ rất thất vọng thôi.
Nên Thẩm Thanh Lan quyết định trước khi sinh con, tuyệt đối không cho Phó Hoành Dật biết giới tính của đứa bé.
Thấy bộ dạng Thẩm Thanh Lan không giống đang nói dối, Phó Hoành Dật cũng an tâm, kéo cổ ngồi xuống giường, đặt tay lên bụng cô, qua một lúc lâu thì nhíu mày hỏi, “Sao nó không cử động?”
Lúc ở trong hang trên núi, ý thức mơ hồ, anh vẫn cảm nhận được đứa con trong bụng đang động đậy.
Thẩm Thanh Lan cười, giải thích: “Bấy giờ vẫn còn sớm, chờ sau này lớn hơn một chút thì nó sẽ cử động nhiều hơn.”
Tay Phó Hoành Dật vẫn đặt ở trên bụng Thẩm Thanh Lan, chở một lát, thấy nhóc con kia không muốn chào hỏi ba nó thì thất vọng bỏ tay xuống.
Nghe vậy, Thẩm Khiêm và Thẩm Quân Dục cũng an tâm.
Thẩm Thanh Lan nhìn Phó Hoành Dật được người ta đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, viền mắt đỏ hoe, nhưng khóe miệng đã có thể cong lên.
Để tiện chăm sóc, Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan được sắp xếp ở cùng phòng bệnh.
Trên người Thẩm Thanh Lan ngoại trừ vài vết thương nhỏ thì chỉ là mất sức, nghỉ ngơi vài ngày là ổn. Nhưng vết thương của Phó Hoành Dật lại nặng hơn.
“Vết thương trên người anh ấy cũng không chí mạng, chỗ bị thương không nguy hiểm, tình trạng như vậy là do mất máu quá nhiều. “Nhưng mà..” Eden ngừng một chút. Anh giải thích với ba người, cũng không hiểu Phó Hoành Dệt may mắn thế nào, ngay cả vết thương nghiêm trọng nhất trên người anh cũng không đến nỗi chí mạng.
“Chân của anh ấy thì khá phiền, bị thương rất nặng, hơn nữa vì chữa trị không kịp nên để lại di chứng không thể chữa được, tôi chỉ bảo đảm chữa được chân cho anh ấy, nhưng không thể hồi phục như trước.”
Những lời này có ý gì, không ai hiểu rõ hơn Thẩm Khiêm. Hai mắt ông tối sầm lại, “Không còn cách nào sao?”
“Thành thật xin lỗi, tôi chỉ làm được đến vậy.”
Thẩm Thanh Lan vẫn im lặng. Với cố, chỉ cần Phó Hoành Dật còn sống, cho dù cả đời anh không đứng dậy được nữa thì cũng vậy, cô vẫn sẽ ở bên anh.
“Eden, vất vả cho anh rồi, anh đi nghỉ trước đi.” Thẩm Thanh Lan nói. Eden gật đầu, gật đầu chào Thẩm Khiêm và Thẩm Quân Dục rồi đi ra ngoài.
“Thanh Lan, con...” Nhìn vẻ mặt bình tĩnh đến khác thường của Thẩm Thanh Lan, Thẩm Khiêm lại càng lo lắng hơn.
“Ba, con không sao, như vậy đã tốt lắm rồi” Thẩm Thanh Lan nói, vẻ mặt dịu dàng nhìn Phó Hoành Dật.
Đã tìm được Phó Hoành Dật, lãnh đạo cũng rất quan tâm chuyện này. Do vậy, sau khi xác nhận tình trạng của anh xong, Thẩm Khiêm cũng rời đi trước. Ông còn phải trở về quân khu báo cáo với cấp trên.
Thẩm Quân Dục báo tin cho người nhà rồi vẫn ở lại cùng Thẩm Thanh Lan.
“Lan Lan, em nghỉ ngơi trước đi, anh trông Phó Hoành Dật giúp em, đảm bảo sẽ trông cậu ấy thật kỹ” Thẩm Quân Dục nhìn quầng thâm trên mắt Thẩm Thanh Lan thì rất đau lòng, nhẹ nhàng nói.
Thẩm Thanh Lan cũng biết mình đã ngang bướng một lần, không thể để người nhà lại lo lắng nữa. Cô gật đầu, nằm xuống giường bệnh bên cạnh Phó Hoành Dật, có lẽ vì biết anh đang nằm cạnh mình nên lần này có ngủ rất yên.
Lúc Phó Hoành Dật tỉnh lại đã là hôm sau, vừa mở to mắt đã cảm giác tay đang bị nắm lấy, nhìn sang liền thấy Thẩm Thanh Lan nằm ở giường bệnh bên cạnh, quay mặt về phía anh mà ngủ.
Ánh mắt Phó Hoành Dật lập tức trở nên dịu dàng. Thẩm Thanh Lan như cảm nhận được ánh mắt của anh, lúc sau liền mở mắt, nhìn chằm chằm vào anh, vẻ mặt như chưa kịp phản ứng, rồi đột nhiên khóe miệng cong lên cười, tình cảm dịu dàng tràn ra như gió xuân thổi qua.
Phó Hoành Dật cũng cong môi.
Thẩm Thanh Lan xuống giường, ngồi cạnh anh, “Phó Hoành Dật, anh không sao rồi, thật may”
“Xin lỗi vì đã để em lo lắng
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Chỉ cần anh không sao là tốt rồi.”
Eden đi tới cửa phòng bệnh, thấy cảnh này thì nhẹ nhàng rời khỏi, ngồi xuống ghế trên hành lang. Thẩm Quần Dục trùng hợp đi tới, thấy anh ta thì khó hiểu hỏi, “Sao không đi vào?”
Eden ra hiệu cho anh nhìn bên trong, Thẩm Quân Dục nhìn lướt qua rồi thu tầm mắt lại, ngồi xuống cạnh anh, “Chân Phó Hoành Dật thật sự không thể hồi phục như trước sao?”
“Ừ, chân bị thương rất nặng. Nếu có thể, nhất định tôi sẽ chữa, nhưng tôi đã cố hết sức rồi.”
Thẩm Quân Dục im lặng, anh cũng không thân thiết với Eden, thậm chí lúc trước còn chưa từng gặp, không hiểu biết gì về Eden, nói thẳng thì anh cũng không tin tưởng anh ta. Anh sẽ cho cấp dưới gọi điện mời bác sĩ khoa chấn thương tốt nhất trong nước tới, nếu trong nước không được, anh sẽ mời từ nước ngoài về. Anh không tin không có ai có thể chữa được chân cho Phó Hoành Dật.
Trong phòng bệnh, Phó Hoành Dật đã biết tình trạng của mình qua lời kể của Thẩm Thanh Lan, nhưng phản ứng của anh còn bình tĩnh hơn cô dự đoán.
“Vậy cũng tốt, trước mắt anh có thể rời quân khu, còn có thể nghỉ ngơi một thời gian, ở bên em và con” Phó Hoành Dật cười nói, dường như hoàn toàn không để ý đến chân mình.
“Eden nói, sau khi bình phục sẽ không ảnh hưởng đến hoạt động bình thường, thậm chí anh có thể tiếp tục ở lại quân khu, chỉ là...”
“Chỉ là không thể ở lại bộ đội tiên phong, đúng không?”
“Nếu anh buồn thì có thể nói với em. Phó Hoành Dật, em đảm bảo sẽ không cười đâu, con cũng sẽ không cười anh.”
Nghe vậy, Phó Hoành Dật cười khẽ, “Bà xã, em thật đáng yêu. Anh thật sự không khó chịu như em nghĩ đầu, chỉ hơi tiếc thôi”
Anh vốn muốn vẽ một dấu chấm tròn hoàn hảo cho cuộc đời làm bộ đội tiên phong, nhưng bây giờ có lẽ là không được rồi.
Phó Hoành Dật nắm tay Thẩm Thanh Lan, “Anh thật may mắn, vẫn còn sống, vẫn có thể ở bên em và con, thậm chí sau này vẫn có thể bế được em”
Trước khi nhóm Thẩm Thanh Lan chạy tới, Phó Hoành Dật thật sự nghi lần này e rằng mình sẽ hy sinh. Tuy KING đã chết, nhưng tình trạng của anh cũng chẳng tốt hơn. Nếu cô tới muộn, cho dù anh không bị người của BK xử lý thì cũng chết vì mất máu quá nhiều.
Thẩm Thanh Lan thấy Phó Hoành Dật không khó chịu như tưởng tượng thì trong lòng cũng hơi yên tâm.
Eden đi vào, kiểm tra tổng quát cho Phó Hoành Dật, “Tình trạng hồi phục rất tốt, nhưng chân của anh nếu muốn hồi phục hoàn toàn thì..”
“Tôi biết, Thanh Lan đã nói với tôi, tôi chỉ muốn biết cần bao lâu thì tôi có thể đứng dậy và cử động thoải mái được”
“Khoảng hơn bốn tháng”
Bốn tháng, vừa kịp lúc Thẩm Thanh Lan ở cữ. Phó Hoành Dật liền hài lòng, anh nói muốn đích thân chăm sóc lúc cô ở cữ.
“Thanh Lan thì sao, sức khỏe cô ấy không có vấn đề gì chứ?”
“Cái gì mà không sao. Chỉ cần cậu chưa tỉnh lại thì nó không chịu đi khám, ngay cả ngủ cũng là bọn tôi ép nó ngủ” Thẩm Quân Dục vốn định vào xem thử Phó Hoành Dật thế nào, nghe vậy thì nổi giận.
Ánh mắt lạnh lùng uy hiếp của Thẩm Thanh Lan bắn về phía Thẩm Quân Dục. Nhưng anh không thèm nhìn thẳng vào mắt cô, kể sạch chuyện cô không phối hợp trị liệu.
Nụ cười trên mặt Phó Hoành Dật liền nhạt mất, yên lặng nhìn Thẩm Thanh Lan. Cô rũ mắt, đặt tay Phó Hoành Dật lên bụng mình, giọng điệu có chút tủi thân, “Phó Hoành Dật, con không sao cả”
Ý định giảng đạo lý cho Thẩm Thanh Lan khó khăn lắm mới hiện ra của Phó Hoành Dật ngay lập tức bay sạch.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, mong chờ Phó Hoành Dật dạy dỗ Thẩm Thanh Lan là chuyện không thể. Thẩm Quân Dục đành xắn tay áo lên tự mình ra trận, nhưng trông thấy ánh mắt hơi lạnh của anh thì không nói nữa. Vợ bảo bối của người ta, mình quan tâm làm gì.
Chờ Thẩm Quân Dục tức giận bỏ đi rồi, Phó Hoành Dật mới nói với Thẩm Thanh Lan, “Bây giờ anh không sao rồi, em đi làm kiểm tra đi”
Thẩm Thanh Lan cũng định như vậy nên không phản đối, đi theo Eden ra ngoài.
Bọn họ đi rồi, Phó Hoành Dật lấy điện thoại di động Thẩm Thanh Lan để lại, gọi cho tư lệnh Lưu một cuộc, báo cáo tình trạng của mình.
“Tôi biết rồi, cậu dưỡng thương cho tốt, chuyện báo cáo tối sẽ thay cậu xin với cấp trên” Tư lệnh Lưu nói, người như Phó Hoành Dật, nếu muốn xuất ngũ thì không chỉ cần tư lệnh Lưu đồng ý, mà còn chờ phê duyệt từ lãnh đạo cao nhất. Hơn nữa, vì anh biết rất nhiều bí mật quân sự cấp cao và lập nhiều công trạng, sau khi anh trở lại quân khu thủ đô, chức vụ đảm nhận sẽ không quá thấp.
Thẩm Thanh Lan đi khám rất lâu, mãi sau mới trở về. Ngay cả Phó Hoành Dật luôn trầm ổn nhìn thời gian trôi qua từng giây từng phút, mà người đáng ra phải về lại không thấy đâu nên rất sốt ruột.
Thấy Thẩm Thanh Lan đi vào với khuôn mặt hơi ưu sầu, vẻ mặt Phó Hoành Dật hơi đổi, “Có phải con.” Anh không dám nói tiếp.
“Không phải, con ổn lắm, rất khỏe mạnh.” Trên khuôn mặt bình tĩnh của Thẩm Thanh Lan nở nụ cười nhẹ, cố lắc đầu. Đứa bé này mai sau lớn lên chắc chắn sẽ rất mạnh mẽ. Trải qua chuyến đi giày vò với biết bao hiểm nguy như vậy mà nó chẳng có chuyện gì, chỉ là... cổ nhìn thoáng qua Phó Hoành Dật.
Phó Hoành Dật nhìn cô, “Thanh Lan, em có thể nói thật với anh”
“Em nói thật, con không sao hết.” Thẩm Thanh Lan bất đắc dĩ nhìn anh, chỉ là lúc làm kiểm tra, Eden nói cho cô biết giới tính của con. Cô cảm thấy nếu Phó Hoành Dật luôn một lòng muốn con gái biết công chúa nhỏ mà anh chờ đợi đã lâu giờ thành con trai thì sẽ rất thất vọng thôi.
Nên Thẩm Thanh Lan quyết định trước khi sinh con, tuyệt đối không cho Phó Hoành Dật biết giới tính của đứa bé.
Thấy bộ dạng Thẩm Thanh Lan không giống đang nói dối, Phó Hoành Dật cũng an tâm, kéo cổ ngồi xuống giường, đặt tay lên bụng cô, qua một lúc lâu thì nhíu mày hỏi, “Sao nó không cử động?”
Lúc ở trong hang trên núi, ý thức mơ hồ, anh vẫn cảm nhận được đứa con trong bụng đang động đậy.
Thẩm Thanh Lan cười, giải thích: “Bấy giờ vẫn còn sớm, chờ sau này lớn hơn một chút thì nó sẽ cử động nhiều hơn.”
Tay Phó Hoành Dật vẫn đặt ở trên bụng Thẩm Thanh Lan, chở một lát, thấy nhóc con kia không muốn chào hỏi ba nó thì thất vọng bỏ tay xuống.
/880
|