Nước ngoài.
Kim phu nhận biết tin KING đã chết, mà Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật lại yên ổn thoát khỏi rừng mưa nhiệt đới thì tức giận đập hết đồ đạc trong phòng, “Vô dụng, toàn một đám vỗ vụng, nhiều người và vũ khí như vậy mà không giải quyết được hai đứa đó.”
Allen đi vào, nhìn đống đổ lộn xộn dưới đất, ánh mắt lạnh bằng, “Bà nói ai vô dụng”
Lần này cũng có Allen tham gia.
Kim phu nhân tức giận đến mức ngực vẫn phập phồng mạnh, nghe vậy thì vẻ mặt ác độc nhìn hắn, “Nói cậu đó, Allen, không phải cậu cố tình thả Thẩm Thanh Lan đi đấy chứ?”
Nếu không phải có người cố tình, Kim phu nhân không tin Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật lại có thể không hề hấn gì mà thoát khỏi rừng mưa nhiệt đới.
“Phải thì sao, người tôi muốn giết là Phó Hoành Dật, không phải Thẩm Thanh Lan” Ngược lại, nếu Thẩm Thanh Lan có chuyện gì, Allen sẽ tính hết mọi chuyện chuyện lên đầu Kim phu nhân.
“Allen, tôi thấy đầu óc cậu lú lẫn rồi. Thẩm Thanh Lan là con gái kẻ thù giết ba cậu, cho dù cậu thích cô ta thì cũng phải phân rõ nặng nhẹ”
Allen lạnh lùng nhìn Kim phu nhân, “Tôi không cần bà lúc nào cũng nhắc nhở chuyện ba tối vì sao chết. Bà cùng lắm chỉ là một người đàn bà của ba tôi thối, tôi thích ai, bảo vệ ai là chuyện của tôi, nhưng nếu bà dám đụng vào người của tôi, đừng quên những gì tôi đã nói, đời này là không thấy được tro cốt ba tôi đâu.”
“À, đúng rồi, nhân tiện nói cho bà một tiếng, tôi đã dặn thuộc hạ rồi, sau này không có lệnh của tôi, bà không được phép đi thăm ba tôi”
Kim phu nhân biến sắc, “Cậu dựa vào cái gì mà dám làm vậy!” Allen cười, “Chỉ dựa vào việc bà là người phụ nữ của ba tôi chứ không phải vợ ông ấy, còn cả cái ý nghĩ mà bà vừa tính tới nữa.”
Vẻ mặt Kim phu nhân cứng ngắc, vừa rồi bà ta thật sự muốn ra tay với Thẩm Thanh Lan.
Tuy rằng Allen nhỏ hơn Kim phu nhân vài tuổi, nhưng cũng coi như lớn lên cùng bà ta bấy nhiêu năm, hắn không cần nhìn cũng có thể đoán được vài phần suy nghĩ của bà ta. Đó cũng là nguyên nhân hôm nay hắn tới đây, có vài người, nếu không cảnh cáo một chút thì sẽ quên mất vị trí của mình.
Chờ Allen đi rồi, căn phòng vốn lộn xộn lại càng hỗn loạn hơn, ngoại trừ một tấm hình thì tất cả đều bị Kim phu nhân đập phá gần hết. Bà ta ôm chặt ảnh chụp vào ngực, nở nụ cười dịu dàng, “Nhất định em sẽ báo thù cho anh, nhất định, chở em báo thù xong, em sẽ đến tìm anh. Em nhất định sẽ khiến nhà họ Thẩm và nhà họ Phó phải thân bại danh liệt.”
Trước khi Allen đi, hắn nhìn quản gia một cái, quản gia đáp lại hắn bằng một ánh mắt yên tâm. Không ai ngờ được rằng, quản gia của Kim phu nhân lại là người của Allen. Là người Kim phu nhân tin tưởng nhất, vị quản gia này biết rất nhiều chuyện, thậm chí còn có rất nhiều việc là ông ta tự mình làm, mà tất cả mọi việc ông ta đều báo lại cho Allen, vì thế mọi việc, mọi hành tung của Kim phu nhân, Allen đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
***
Sau khi tình trạng Phó Hoành Dật khá hơn một chút, Thẩm Thanh Lan liền làm thủ tục xuất viện cho anh. Chuyên gia mà Thẩm Quân Dục mời đã kiểm tra cho anh, kết luận còn không bằng Eden. Thậm chí có người còn muốn cắt bỏ, khiến Thẩm Quân Dục tức tới mức lập tức đuổi người.
Sau khi Phó lão gia biết chuyện của Phó Hoành Dật, ông tự mình gọi lên lãnh đạo cấp trên. Không biết ông đã nói gì, nhưng rất nhanh sau đó, Phó Hoành Dật lập tức nhận được câu trả lời từ cấp trên, chờ anh khỏi hẳn thì sẽ nhậm chức tại quận khu thủ đô.
Lúc Phó Hoành Dật biết tin này thì không hề kinh ngạc, thậm chí còn không ngạc nhiên với chức vụ mà cấp trên sắp xếp cho anh. Chỉ là sau khi về lại thủ đô, anh để Thẩm Thanh Lan đưa anh đi tham gia lễ truy điệu Tiền Phi.
Phó Hoành Dệt mặc quân trang, ngồi trên xe lăn, để Thẩm Thanh Lan đẩy vào. Anh yên lặng nhìn di ảnh Tiền Phi, hai mắt sâu thẳm. Đây không phải lần đầu tiên anh tham dự lễ truy điệu của đồng đội, nhưng đây là lần khiến anh áy náy nhất, suy cho cùng thì Tiền Phi vì anh mà chết. Mạnh Lương cũng vì cứu anh mà vẫn còn phải nằm trong bệnh viện, chưa biết có thể tỉnh lại hay không.
Mẹ Tiến Phi khóc lóc rất đau lòng, nhìn vẻ mặt tang thương của bà ấy, cả Thẩm Thanh Lan cũng trào lên cảm xúc bị thương. Cô có thể cảm nhận được nỗi đau đớn tuyệt vọng từ bà.
Tuy Tiền Phi không phải là đứa con độc nhất, nhưng lại là đứa bà yêu thương nhất.
Người của bộ đội tiên phong gần như đều đến đủ, đến đưa tiễn đồng đội của họ, anh em của họ.
“Đội trưởng” Mục Liên Thành đi đến bên cạnh Phó Hoành Dật gọi một tiếng.
“Bắt đầu từ ngày hôm qua, tôi đã không còn đội trưởng của các cậu nữa, bây giờ cậu mới đội trưởng của họ. Liên Thành, từ nay, bộ đội tiên phong giao cho cậu” Phó Hoành Dật bình tĩnh nói, nhìn những anh em đứng cách đó không xa.
Mục Liên Thành nghiêm túc làm một lễ chào kiểu quân đội với Phó Hoành Dật, đây là lời thề, cũng là lời tạm biệt.
“Đội trưởng, chú ý giữ gìn sức khỏe!”
Chờ Mục Liên Thành đi, Thẩm Thanh Lan mới đi tới, “Đi được chưa anh?”
Phó Hoành Dật gật đầu, “Đi thôi”
Phó Hoành Dật lại về bệnh viện, vết thương trên người anh còn chưa lành. Hôm nay đáng lẽ cũng không được ra ngoài, nhưng anh phải đi gặp mặt Tiền Phi lần cuối, tiễn đưa người anh em của mình một đoạn đường.
Phó Hoành Dật về bệnh viện rồi đến phòng Mạnh Lương, cách tấm thủy tinh yên lặng nhìn người nằm bên trong. Thẩm Thanh Lan đứng sau lưng anh, nói: “Eden đã kiểm tra rồi, anh ấy chắc chắn có thể hồi phục, nhưng có lẽ sau này dù, cậu ấy cũng không thể về lại quân đội được nữa”
Mạnh Lương còn bị thương nặng hơn cả Phó Hoành Dật, lần này có thể cứu sống đã là ông trời thương xót.
“Chỉ cần còn sống là tốt rồi.” Còn cuộc sống sau này, Phó Hoành Dật có thể nghĩ cách giải quyết giúp cậu ta.
Lần diễn tập quân sự này bị lính đánh thuế nước ngoài xông vào, thậm chí số lượng chiến sĩ hy sinh phải đến mười người, lãnh đạo cấp trên rất quan tâm, cũng rất tức giận, yêu cầu tra rõ chuyện này. Tất cả chiến sĩ tham gia diễn tập quân sự lần này đều phải chịu điều tra của quân đội.
Mấy vị lãnh đạo quân khu bàn bạc và quyết định thành lập một tổ chuyên điều tra từng người tham gia diễn tập quân sự lần này, mặc kệ quân hàm cao thấp thế nào, đều phải chấp nhận điều tra.
Vì Phó Hoành Dật còn nằm viện nên người của tổ điều tra đến bệnh viện tìm anh.
Phó Hoành Dật thuật lại hết những chuyện mình biết, ngoại trừ chuyện về đám người Eden.
Thẩm Thanh Lan vẫn chờ bên ngoài, đợi người của tổ điều tra đi rồi mới vào.
“Bạn của em đâu rồi?” Phó Hoành Dật hỏi.
“Ngoại trừ Eden, những người còn lại đều về nước Y rồi”
“Nói với bọn họ, trong thời gian này tạm thời đừng tới thủ đô”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, cô cũng có ý này. Chuyện này liên can rất lớn, lãnh đạo ở trên nhất định sẽ nghiêm túc điều tra, lỡ như tra được chuyện gì đó, nếu bọn họ ở lại thủ đô thì sẽ rất phiền phức.
Sau khi xác định tình trạng Phó Hoành Dật đã ổn thì Eden cũng rời đi, chân của anh cần phẫu thuật hai lần nữa, anh cũng phải chuẩn bị một chút.
***
Nam Thành, nhà họ Nhan.
Nhan An Bang từ quân khu trở về thì không thấy Tần Nghiên ở nhà, nên gọi cho bà ta một cuộc.
“An Bang, bây giờ em còn đang ở nước F” Qua điện thoại có thể nghe được tâm trạng Tần Nghiện khá tốt.
Lúc này Nhan An Bang mới nhớ Tần Nghiên từng nói chuyện này với ông, cười cười, “Chơi vui vậy là tốt rồi, nếu không đủ tiền thì gọi cho anh”
Tần Nghiên cười tủm tỉm, “Đủ, em cũng không mua gì. An Bang, anh về nhà rồi à?”
Nhan An Bang ừ một tiếng, “Vừa về”
“Vậy bây giờ em mua vé máy bay về ngay” “Không cần vội thế đâu, em cứ vui chơi đi. Buổi chiều anh lại phải đi rồi.”
Tần Nghiên nghe vậy hình như có vẻ không vui, “Vậy bao giờ anh mới về?”
“Chưa biết được, trong quân đội có chút chuyện, tạm thời anh sẽ không về, sắp tới cũng không ở nhà, nếu em thích nước F thì ở chơi thêm một thời gian”
Tần Nghiên tò mò hỏi, “Trong quân đội xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì, em chơi vui là được rồi” Nhan An Bang không muốn nói nhiều, Tần Nghiên cũng không hỏi.
Cúp điện thoại xong, sắc mặt Nhan An Bang lập tức trầm xuống, cấp trên nghi ngờ trong chuyện lần này có nội gián.
Thời gian và địa điểm diễn tập quân sự đều được giữ bí mật hoàn toàn, nhưng đối phương lại có thể chính xác tìm ra bọn họ, nếu nói không có ai để lộ thì bọn họ cũng không tin. Hơn nữa, lần này tin tức đội Phó Hoành Dật tham gia diễn tập quân sự, ngoại trừ vài vị lãnh đạo cấp cao ra thì không có bất kỳ ai biết nữa. Theo thông tin từ miệng mấy tên lính đánh thuế mà Thẩm Khiêm bắt được, mục tiêu của bọn chúng là Phó Hoành Dật.
Hoạt động có mục tiêu và tổ chức như thế, nếu không có mật báo, làm sao chúng có thể tìm ra Phó Hoành Dệt giữa rừng mưa nhiệt đới rộng lớn như vậy?
Lần này tuy phạm vi diễn tập quân sự rất lớn, nhưng cũng chỉ là một phần nhỏ trong cả khu rừng nhiệt đới.
Mấy ngày nay, cả Nhan An Bang, Thẩm Khiêm và các vị lãnh đạo cấp cao cũng đều phải tiếp nhận điều tra, nhưng tới giờ vẫn không tra được chút gì.
Mà trong lần hành động này, có mười chiến sĩ hy sinh, ngoại trừ một chiến sĩ trong bộ đội tiên phong và vài người vì lúc đầu không có vũ khí với đạn thật, thì những người còn lại đều hy sinh trong lúc truy lùng thì gặp kẻ địch nên xảy ra xung đột.
Hậu sự của họ, người nhà cần an ủi, việc phải làm rất nhiều. Từ hôm diễn tập quân sự đến nay, Nhan An Bang vốn không được nghỉ ngơi tốt, hôm nay về nhà cũng chỉ lấy quần áo để tắm rửa.
Nằm trên số pha một lát, ông ta chỉ lên tầng lấy vài bộ quần áo liền đi, không hề nghĩ tới sao lâu như vậy mà Tần Nghiên vẫn còn ở nước ngoài.
Tần Nghiên cúp điện thoại, cũng không vội quay về, mà đặt ngay một vé máy bay đi Sydney.
***
Triệu Giai Khanh sắc mặt lạnh tanh nhìn người phụ nữ trước mặt mình, “Cô tới đây làm gì?”
Tần Nghiên đánh giá Triệu Giai Khanh một lượt, trong mắt hiện vẻ khinh thường, lắc đầu, “Vài tháng không gặp, trông cô hình như già đi nhiều thì phải, có vẻ sau khi rời khỏi An Bang, cuộc sống của cô cũng chẳng ra gì?
“Cô vượt ngàn dặm đến đây chỉ để khoe khoang với tôi sao?”
“Không không không, tôi không có vô vị như vậy, tôi tới thăm Nhan Tịch. Tôi đã nghe An Bang nói chuyện của con bé, nếu bây giờ con bé đã quên tối, thì sẽ không có thái độ thù địch với tôi nữa, tôi có thể thăm nó chứ?”
Nghe thấy Tần Nghiên nói Nhan An Bang đã kể cho bà ta nghe về chuyện Nhan Tịch, Triệu Giai Khanh theo bản năng liền nghĩ ông ta cũng nói chuyện con gái bị bắt cóc, trong lòng lại càng hận ông ta hơn.
Kim phu nhận biết tin KING đã chết, mà Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật lại yên ổn thoát khỏi rừng mưa nhiệt đới thì tức giận đập hết đồ đạc trong phòng, “Vô dụng, toàn một đám vỗ vụng, nhiều người và vũ khí như vậy mà không giải quyết được hai đứa đó.”
Allen đi vào, nhìn đống đổ lộn xộn dưới đất, ánh mắt lạnh bằng, “Bà nói ai vô dụng”
Lần này cũng có Allen tham gia.
Kim phu nhân tức giận đến mức ngực vẫn phập phồng mạnh, nghe vậy thì vẻ mặt ác độc nhìn hắn, “Nói cậu đó, Allen, không phải cậu cố tình thả Thẩm Thanh Lan đi đấy chứ?”
Nếu không phải có người cố tình, Kim phu nhân không tin Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật lại có thể không hề hấn gì mà thoát khỏi rừng mưa nhiệt đới.
“Phải thì sao, người tôi muốn giết là Phó Hoành Dật, không phải Thẩm Thanh Lan” Ngược lại, nếu Thẩm Thanh Lan có chuyện gì, Allen sẽ tính hết mọi chuyện chuyện lên đầu Kim phu nhân.
“Allen, tôi thấy đầu óc cậu lú lẫn rồi. Thẩm Thanh Lan là con gái kẻ thù giết ba cậu, cho dù cậu thích cô ta thì cũng phải phân rõ nặng nhẹ”
Allen lạnh lùng nhìn Kim phu nhân, “Tôi không cần bà lúc nào cũng nhắc nhở chuyện ba tối vì sao chết. Bà cùng lắm chỉ là một người đàn bà của ba tôi thối, tôi thích ai, bảo vệ ai là chuyện của tôi, nhưng nếu bà dám đụng vào người của tôi, đừng quên những gì tôi đã nói, đời này là không thấy được tro cốt ba tôi đâu.”
“À, đúng rồi, nhân tiện nói cho bà một tiếng, tôi đã dặn thuộc hạ rồi, sau này không có lệnh của tôi, bà không được phép đi thăm ba tôi”
Kim phu nhân biến sắc, “Cậu dựa vào cái gì mà dám làm vậy!” Allen cười, “Chỉ dựa vào việc bà là người phụ nữ của ba tôi chứ không phải vợ ông ấy, còn cả cái ý nghĩ mà bà vừa tính tới nữa.”
Vẻ mặt Kim phu nhân cứng ngắc, vừa rồi bà ta thật sự muốn ra tay với Thẩm Thanh Lan.
Tuy rằng Allen nhỏ hơn Kim phu nhân vài tuổi, nhưng cũng coi như lớn lên cùng bà ta bấy nhiêu năm, hắn không cần nhìn cũng có thể đoán được vài phần suy nghĩ của bà ta. Đó cũng là nguyên nhân hôm nay hắn tới đây, có vài người, nếu không cảnh cáo một chút thì sẽ quên mất vị trí của mình.
Chờ Allen đi rồi, căn phòng vốn lộn xộn lại càng hỗn loạn hơn, ngoại trừ một tấm hình thì tất cả đều bị Kim phu nhân đập phá gần hết. Bà ta ôm chặt ảnh chụp vào ngực, nở nụ cười dịu dàng, “Nhất định em sẽ báo thù cho anh, nhất định, chở em báo thù xong, em sẽ đến tìm anh. Em nhất định sẽ khiến nhà họ Thẩm và nhà họ Phó phải thân bại danh liệt.”
Trước khi Allen đi, hắn nhìn quản gia một cái, quản gia đáp lại hắn bằng một ánh mắt yên tâm. Không ai ngờ được rằng, quản gia của Kim phu nhân lại là người của Allen. Là người Kim phu nhân tin tưởng nhất, vị quản gia này biết rất nhiều chuyện, thậm chí còn có rất nhiều việc là ông ta tự mình làm, mà tất cả mọi việc ông ta đều báo lại cho Allen, vì thế mọi việc, mọi hành tung của Kim phu nhân, Allen đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
***
Sau khi tình trạng Phó Hoành Dật khá hơn một chút, Thẩm Thanh Lan liền làm thủ tục xuất viện cho anh. Chuyên gia mà Thẩm Quân Dục mời đã kiểm tra cho anh, kết luận còn không bằng Eden. Thậm chí có người còn muốn cắt bỏ, khiến Thẩm Quân Dục tức tới mức lập tức đuổi người.
Sau khi Phó lão gia biết chuyện của Phó Hoành Dật, ông tự mình gọi lên lãnh đạo cấp trên. Không biết ông đã nói gì, nhưng rất nhanh sau đó, Phó Hoành Dật lập tức nhận được câu trả lời từ cấp trên, chờ anh khỏi hẳn thì sẽ nhậm chức tại quận khu thủ đô.
Lúc Phó Hoành Dật biết tin này thì không hề kinh ngạc, thậm chí còn không ngạc nhiên với chức vụ mà cấp trên sắp xếp cho anh. Chỉ là sau khi về lại thủ đô, anh để Thẩm Thanh Lan đưa anh đi tham gia lễ truy điệu Tiền Phi.
Phó Hoành Dệt mặc quân trang, ngồi trên xe lăn, để Thẩm Thanh Lan đẩy vào. Anh yên lặng nhìn di ảnh Tiền Phi, hai mắt sâu thẳm. Đây không phải lần đầu tiên anh tham dự lễ truy điệu của đồng đội, nhưng đây là lần khiến anh áy náy nhất, suy cho cùng thì Tiền Phi vì anh mà chết. Mạnh Lương cũng vì cứu anh mà vẫn còn phải nằm trong bệnh viện, chưa biết có thể tỉnh lại hay không.
Mẹ Tiến Phi khóc lóc rất đau lòng, nhìn vẻ mặt tang thương của bà ấy, cả Thẩm Thanh Lan cũng trào lên cảm xúc bị thương. Cô có thể cảm nhận được nỗi đau đớn tuyệt vọng từ bà.
Tuy Tiền Phi không phải là đứa con độc nhất, nhưng lại là đứa bà yêu thương nhất.
Người của bộ đội tiên phong gần như đều đến đủ, đến đưa tiễn đồng đội của họ, anh em của họ.
“Đội trưởng” Mục Liên Thành đi đến bên cạnh Phó Hoành Dật gọi một tiếng.
“Bắt đầu từ ngày hôm qua, tôi đã không còn đội trưởng của các cậu nữa, bây giờ cậu mới đội trưởng của họ. Liên Thành, từ nay, bộ đội tiên phong giao cho cậu” Phó Hoành Dật bình tĩnh nói, nhìn những anh em đứng cách đó không xa.
Mục Liên Thành nghiêm túc làm một lễ chào kiểu quân đội với Phó Hoành Dật, đây là lời thề, cũng là lời tạm biệt.
“Đội trưởng, chú ý giữ gìn sức khỏe!”
Chờ Mục Liên Thành đi, Thẩm Thanh Lan mới đi tới, “Đi được chưa anh?”
Phó Hoành Dật gật đầu, “Đi thôi”
Phó Hoành Dật lại về bệnh viện, vết thương trên người anh còn chưa lành. Hôm nay đáng lẽ cũng không được ra ngoài, nhưng anh phải đi gặp mặt Tiền Phi lần cuối, tiễn đưa người anh em của mình một đoạn đường.
Phó Hoành Dật về bệnh viện rồi đến phòng Mạnh Lương, cách tấm thủy tinh yên lặng nhìn người nằm bên trong. Thẩm Thanh Lan đứng sau lưng anh, nói: “Eden đã kiểm tra rồi, anh ấy chắc chắn có thể hồi phục, nhưng có lẽ sau này dù, cậu ấy cũng không thể về lại quân đội được nữa”
Mạnh Lương còn bị thương nặng hơn cả Phó Hoành Dật, lần này có thể cứu sống đã là ông trời thương xót.
“Chỉ cần còn sống là tốt rồi.” Còn cuộc sống sau này, Phó Hoành Dật có thể nghĩ cách giải quyết giúp cậu ta.
Lần diễn tập quân sự này bị lính đánh thuế nước ngoài xông vào, thậm chí số lượng chiến sĩ hy sinh phải đến mười người, lãnh đạo cấp trên rất quan tâm, cũng rất tức giận, yêu cầu tra rõ chuyện này. Tất cả chiến sĩ tham gia diễn tập quân sự lần này đều phải chịu điều tra của quân đội.
Mấy vị lãnh đạo quân khu bàn bạc và quyết định thành lập một tổ chuyên điều tra từng người tham gia diễn tập quân sự lần này, mặc kệ quân hàm cao thấp thế nào, đều phải chấp nhận điều tra.
Vì Phó Hoành Dật còn nằm viện nên người của tổ điều tra đến bệnh viện tìm anh.
Phó Hoành Dật thuật lại hết những chuyện mình biết, ngoại trừ chuyện về đám người Eden.
Thẩm Thanh Lan vẫn chờ bên ngoài, đợi người của tổ điều tra đi rồi mới vào.
“Bạn của em đâu rồi?” Phó Hoành Dật hỏi.
“Ngoại trừ Eden, những người còn lại đều về nước Y rồi”
“Nói với bọn họ, trong thời gian này tạm thời đừng tới thủ đô”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, cô cũng có ý này. Chuyện này liên can rất lớn, lãnh đạo ở trên nhất định sẽ nghiêm túc điều tra, lỡ như tra được chuyện gì đó, nếu bọn họ ở lại thủ đô thì sẽ rất phiền phức.
Sau khi xác định tình trạng Phó Hoành Dật đã ổn thì Eden cũng rời đi, chân của anh cần phẫu thuật hai lần nữa, anh cũng phải chuẩn bị một chút.
***
Nam Thành, nhà họ Nhan.
Nhan An Bang từ quân khu trở về thì không thấy Tần Nghiên ở nhà, nên gọi cho bà ta một cuộc.
“An Bang, bây giờ em còn đang ở nước F” Qua điện thoại có thể nghe được tâm trạng Tần Nghiện khá tốt.
Lúc này Nhan An Bang mới nhớ Tần Nghiên từng nói chuyện này với ông, cười cười, “Chơi vui vậy là tốt rồi, nếu không đủ tiền thì gọi cho anh”
Tần Nghiên cười tủm tỉm, “Đủ, em cũng không mua gì. An Bang, anh về nhà rồi à?”
Nhan An Bang ừ một tiếng, “Vừa về”
“Vậy bây giờ em mua vé máy bay về ngay” “Không cần vội thế đâu, em cứ vui chơi đi. Buổi chiều anh lại phải đi rồi.”
Tần Nghiên nghe vậy hình như có vẻ không vui, “Vậy bao giờ anh mới về?”
“Chưa biết được, trong quân đội có chút chuyện, tạm thời anh sẽ không về, sắp tới cũng không ở nhà, nếu em thích nước F thì ở chơi thêm một thời gian”
Tần Nghiên tò mò hỏi, “Trong quân đội xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì, em chơi vui là được rồi” Nhan An Bang không muốn nói nhiều, Tần Nghiên cũng không hỏi.
Cúp điện thoại xong, sắc mặt Nhan An Bang lập tức trầm xuống, cấp trên nghi ngờ trong chuyện lần này có nội gián.
Thời gian và địa điểm diễn tập quân sự đều được giữ bí mật hoàn toàn, nhưng đối phương lại có thể chính xác tìm ra bọn họ, nếu nói không có ai để lộ thì bọn họ cũng không tin. Hơn nữa, lần này tin tức đội Phó Hoành Dật tham gia diễn tập quân sự, ngoại trừ vài vị lãnh đạo cấp cao ra thì không có bất kỳ ai biết nữa. Theo thông tin từ miệng mấy tên lính đánh thuế mà Thẩm Khiêm bắt được, mục tiêu của bọn chúng là Phó Hoành Dật.
Hoạt động có mục tiêu và tổ chức như thế, nếu không có mật báo, làm sao chúng có thể tìm ra Phó Hoành Dệt giữa rừng mưa nhiệt đới rộng lớn như vậy?
Lần này tuy phạm vi diễn tập quân sự rất lớn, nhưng cũng chỉ là một phần nhỏ trong cả khu rừng nhiệt đới.
Mấy ngày nay, cả Nhan An Bang, Thẩm Khiêm và các vị lãnh đạo cấp cao cũng đều phải tiếp nhận điều tra, nhưng tới giờ vẫn không tra được chút gì.
Mà trong lần hành động này, có mười chiến sĩ hy sinh, ngoại trừ một chiến sĩ trong bộ đội tiên phong và vài người vì lúc đầu không có vũ khí với đạn thật, thì những người còn lại đều hy sinh trong lúc truy lùng thì gặp kẻ địch nên xảy ra xung đột.
Hậu sự của họ, người nhà cần an ủi, việc phải làm rất nhiều. Từ hôm diễn tập quân sự đến nay, Nhan An Bang vốn không được nghỉ ngơi tốt, hôm nay về nhà cũng chỉ lấy quần áo để tắm rửa.
Nằm trên số pha một lát, ông ta chỉ lên tầng lấy vài bộ quần áo liền đi, không hề nghĩ tới sao lâu như vậy mà Tần Nghiên vẫn còn ở nước ngoài.
Tần Nghiên cúp điện thoại, cũng không vội quay về, mà đặt ngay một vé máy bay đi Sydney.
***
Triệu Giai Khanh sắc mặt lạnh tanh nhìn người phụ nữ trước mặt mình, “Cô tới đây làm gì?”
Tần Nghiên đánh giá Triệu Giai Khanh một lượt, trong mắt hiện vẻ khinh thường, lắc đầu, “Vài tháng không gặp, trông cô hình như già đi nhiều thì phải, có vẻ sau khi rời khỏi An Bang, cuộc sống của cô cũng chẳng ra gì?
“Cô vượt ngàn dặm đến đây chỉ để khoe khoang với tôi sao?”
“Không không không, tôi không có vô vị như vậy, tôi tới thăm Nhan Tịch. Tôi đã nghe An Bang nói chuyện của con bé, nếu bây giờ con bé đã quên tối, thì sẽ không có thái độ thù địch với tôi nữa, tôi có thể thăm nó chứ?”
Nghe thấy Tần Nghiên nói Nhan An Bang đã kể cho bà ta nghe về chuyện Nhan Tịch, Triệu Giai Khanh theo bản năng liền nghĩ ông ta cũng nói chuyện con gái bị bắt cóc, trong lòng lại càng hận ông ta hơn.
/475
|