“Có người điều tra tội? Là ai?” Tần Nghiên nghe tiếng người kia trong điện thoại, khóe miệng nhếch lên.
Bên kia điện thoại đọc một cái tên, Tần Nghiên cười, “Nếu cô ta muốn tra thì cứ để cô ta điều tra, người ta ra giá lớn vậy vì tôi, tôi cũng không thể để cô ta dã tràng xe cát được, cũng phải để cô ta tra được một chút mới phải”
Cúp điện thoại, trong mắt Tần Nghiên lóe lên chút thú vị, bà còn tưởng Triệu Giai Khanh sẽ đi thẳng tới lớn tiếng chất vấn Nhan An Bang chứ, không ngờ vẫn có chút đầu óc, nhưng cũng không phải thông minh, lại tìm một thám tử tư đi điều tra sĩ quan cao cấp, bà ta nghĩ có thể tra được gì đây.
Có điều, tra được hay không cũng không sao, bà ta sẽ giúp Triệu Giai Khanh.
Thủ đô, bệnh viện.
Thẩm Thanh Lan giúp Phó Hoành Dật đi làm kiểm tra, lúc về thì thấy trong phòng bệnh có một người quen, “Anh, chị dâu” Cố Dương thấy hai người thì chạy tới hỏi han.
Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, Phó Hoành Dật thì hỏi thẳng: “Không ở quân khu mà tới đây làm gì?”
Cố Dương bĩu môi, “Anh, em được nghỉ mà, nghe mẹ nói anh bị thương phải nằm viện, nên em liền tới thăm anh, kết quả anh lại nói thế, đau lòng quá”
“Anh, bác sĩ nói sao rồi?” Cố Dương quan tâm hỏi, tuy rằng cậu đã biết đại khái mọi chuyện từ Phó Tĩnh Đình, nhưng vẫn muốn tự mình hỏi chút mới yên tâm.
Thẩm Thanh Lan dìu Phó Hoành Dật lên giường, Cố Dương thấy thì vội giúp, “Chị dâu, để tôi làm cho”
Thẩm Thanh Lan tránh qua một bên, nói, “Miệng vết thương đang khôi phục, vết thương trên đùi thì hơi nặng, nếu muốn hoàn toàn bình phục thì cũng cần vài tháng” Chân Phó Hoành Dệt bị va đập rất nặng, cả đùi gần như không có cảm giác, lần trước Eden đã phẫu thuật cho anh một lần nên mới khôi phục chút cảm giác, nhưng để hoàn toàn bình phục thì e là rất lâu.
Hơn nữa, dạo này lộ ra chuyện điều tra diễn tập quân sự nên Eden cũng không tiện tới.
“Chân anh ấy nhất định sẽ hồi phục, em nghe mẹ nói lúc trước có tên lang băm nói phải cưa chân!” Cố Dương tức giận nói.
Thẩm Thanh Lan cũng biết chuyện này, bác sĩ đó suýt bị Thẩm Quân Dục đánh, cuối cùng bị đuổi đi.
“Không thể hồi phục như trước, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường” Thẩm Thanh Lan nói.
Kết quả như vậy, Phó Hoành Dật đã rất hài lòng rồi, mà Thẩm Thanh Lan cũng vậy.
Hai mắt Cố Dương đảo một vòng, nhích lại gần, “Anh, em nghe nói sau khi anh hồi phục sẽ đến quân khu thủ đô nhậm chức, có thật không?”
Phó Hoành Dật hờ hững nhìn cậu một cái, “Ừ”
“Ha ha. Anh, vậy sau này em là do anh quản lý rồi?” Cố Dương nghe vậy thì hai mắt sáng lên, tầm mắt dừng trên người Thẩm Thanh Lan một lúc, hiển nhiên là nảy lên ý đồ gì đó.
Phó Hoành Dật không biết cậu ta đang nghĩ gì, nhưng Thẩm Thanh Lan thì biết, tên nhóc này nhất định muốn nhận thấy rồi. Chắc muốn chờ sau khi anh đến quân khu thủ đô nhậm chức xong thì nghĩ cô cũng theo quân.
Có điều... Thẩm Thanh Lan nghĩ, cái ý tưởng theo quần này cũng không tệ.
“Chị dâu, chị không biết đấy thôi, sau khi Cố Khải xuất ngũ, anh lại rời khỏi đó, tôi ở quân khu rất cô đơn, cả ngày ngoại trừ huấn luyện cũng chỉ là huấn luyện, chẳng vui gì cả”
Thẩm Thanh Lan bình tĩnh nhìn Cố Dương, “Ông nói, nếu cậu không muốn ở lại quân đội thì có thể về nhà”
Cố Dương hừ nhẹ một tiếng, “Tôi không về đâu, lúc trước ném tôi vào quân đội, tôi muốn về thì không cho về, bây giờ tôi không muốn về nữa, dù chỉ có chút thành tích, tôi cũng sẽ tuyệt đối không rời khỏi quân đội”
Phó Hoành Dật vẫn im lặng, nghe Cố Dương nói vậy thì lên tiếng: “Nếu đã chọn ở lại thì cố mà làm ra chút thành tích, thể hiện cho tốt, đầu năm sau quân khu sẽ có đợt chọn bộ đội đặc chủng, cậu có thể tham gia.”
Cố Dương nghe vậy thì hứng thú, “Anh, anh thấy em được không?”
Phó Hoành Dật không rõ thực lực hiện tại của Cố Dương lắm, chỉ nói: “Tôi nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng là cậu nghĩ như thế, và cố gắng đến mức nào?
Cố Dương ra chiều suy nghĩ, nhưng cậu ta thật sự hứng thú với tuyển chọn bộ đội đặc chủng mà Phó Hoành Dệt nói.
“Anh, khi nào thì bắt đầu tuyển chọn?”
“Tháng Hai năm sau”
Tháng Hai năm sau, cũng vừa qua Tết không lâu, hai mắt Cố Dương đảo một vòng, cười ha ha, Anh, đợt tuyển chọn này do anh phụ trách à?”
Phó Hoành Dật bình tĩnh nhìn cậu ta, lúc này Cố Dương mới kịp phản ứng, anh muốn khỏi hẳn cũng cần ít nhất nửa năm, bây giờ đã là tháng Mười hai rồi, khi đó anh vẫn đang dưỡng thương!
Cố Dương hơi thất vọng, còn tưởng có thể từ Phó Hoành Dật biết chút hạng mục huấn luyện, để cậu ta chuẩn bị trước, tranh thủ thể hiện cho tốt.
Cố Dương ở lại bệnh viện một ngày, có cậu ta liên tục líu ríu, phòng bệnh cũng đỡ trống vắng. Nhưng cuối cùng, Phó Hoành Dật không chịu nổi cậu ta ồn ào nữa nên đuổi đi, phòng bệnh mới yên tĩnh lại.
“Cuối cùng cũng yên ổn rồi” Phó Hoành Dật nói.
“Rõ ràng rất thích cậu ta, vậy mà lần nào cũng tỏ ra ghét bỏ” Thẩm Thanh Lan bật cười nhìn anh. Nếu không thì sao Cổ Dương có thể ở đây nói líu ríu cả ngày được?
Phó Hoành Dật cười, nắm tay Thẩm Thanh Lan, “Tên nhóc đó chỉ nói hơi nhiều thôi. Giờ cũng muộn rồi, em về đi.”
Mấy hôm nay Thẩm Thanh Lan đều về nhà vào lúc tối, bệnh viện cũng không phải chỗ tốt gì, cô lại đang mang thai, người nhà cũng không mong cổ ở bệnh viện lâu.
“Tối nay em không về, sáng mai làm kiểm tra thai nhi rồi, ở bệnh viện cũng tiện hơn” Thẩm Thanh Lan nói.
Phó Hoành Dật không đồng ý, “Giường ở bệnh viện nhỏ, không khí cũng không tốt, ở đây không thoải mái, về nhà đều tốt cho em và con”
“Anh có thể ở đây, thì em cũng có thể. Phó Hoành Dật, về nhà em bị mất ngủ.” Thẩm Thanh Lan nói, mấy ngày nay
nhà, mỗi buổi tối cô đều mất ngủ, hay giật mình tỉnh lại lúc nửa đêm, không nhìn thấy Phỏ Hoành Dật thì có rất hoảng hốt.
Phó Hoành Dật nghe liền hiểu, thở dài một hơi, “Để anh nói với bác sĩ kê thêm giường”
Thẩm Thanh Lan cười gật đầu, “Vâng”
Phó Hoành Dật gọi điện thoại cho Phó lão gia, “Ông, dạ, buổi tối Thanh Lan không về, sáng mai kiểm tra sức khỏe thai nhi, ở đây cũng tiện hơn, đến lúc đó để dì Triệu đến là được rồi. Cháu biết, ông yên tâm.”
Cúp điện thoại, Phó Hoành Dật đã thấy Thẩm Thanh Lan cười tủm tỉm nhìn mình.
“Em đi nói với bác sĩ kê thêm giường” Thẩm Thanh Lan cười, nói xong cô liền đi ra ngoài, Phó Hoành Dật bất đắc dĩ cười.
Buổi tối, Thẩm Thanh Lan nằm trên giường, yên lặng nhìn Phó Hoành Dật. Tuy rằng không nằm cùng giường nhưng cô đã rất mãn nguyện, nhìn anh một hồi rồi ngủ ngay.
Phó Hoành Dật nhìn vành mắt thâm đen của cô, lại nhìn chân mình, hai mắt anh ủ rũ. Trong lòng anh không dễ chịu như những gì anh thể hiện ra ngoài. Anh là đàn ông, vậy mà lại cần vợ bảo vệ mình, mà sau này dù bình phục, hai chân cũng không được như trước nữa, rốt cuộc vẫn rất tiếc nuối.
Nhưng vì lần bị thương này, Thẩm Thanh Lan không màn tất cả, mặc kệ hiểm nguy mà ngàn dặm đến tìm anh, trong tim anh ngoại trừ cảm động còn thấy may mắn. May mà mình còn sống, có lẽ giống như cô nói, nếu mình xảy ra chuyện gì, anh thật sự không biết cô sẽ làm thế nào nữa.
Phó Hoành Dật yên lặng nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Thẩm Thanh Lan, trong đầu lo nghĩ đủ chuyện, mãi đến hơn nửa đêm anh mới dẩn ngủ.
Có lẽ vì biết Phó Hoành Dật ở cạnh mình, đêm nay Thẩm Thanh Lan ngủ rất ngon, cũng không nằm mơ thấy gì, khi tỉnh lại và mở mắt đã thấy anh thay đồ xong, đang chuẩn bị ngồi xuống xe lăn.
Thẩm Thanh Lan đứng dậy, giúp Phó Hoành Dật đứng lên, “Sao không gọi em?”
“Thấy em ngủ ngon, anh không nỡ đánh thức”
Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan đi làm kiểm tra, lúc siêu âm, ánh mắt hai người dịu dàng nhìn tên nhóc trên màn ảnh màu đen kia.
Bác sĩ cười nói chỉ lên màn hình, ánh mắt đầy ý cười nhìn Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan, “Đây là tay của bé, còn đây là chân. Nhóc con này phát triển rất tốt, sau này sinh ra nhất định là đứa bé khỏe mạnh, ba mẹ có muốn nghe tiếng tim bé đập không?”
Nghe vậy, Thẩm Thanh Lan quay đầu nhìn bác sĩ, “Nghe được sao?”
Bác sĩ cười, “Dĩ nhiên là được.”
Thẩm Thanh Lan nghe tiếng tim đập rõ ràng bên tai, hai mắt hơi kích động, “Phó Hoành Dật, anh nghe thấy không?”
Phó Hoành bật cười gật đầu, “Ừm, nghe rõ”
“Sau này hai người có thể tự mình nghe tim thai, nghe lại rồi có thể tự theo dõi, nếu có vấn đề gì cũng có thể phát hiện kịp thời” Bác sĩ nói, trước kia cũng không phải không có trường hợp thai nhi giai đoạn đầu phát triển khỏe mạnh, giai đoạn sau vì chút lý do ngoài ý muốn mà tim thai ngừng đập.
Phó Hoành Dật nghe vậy thì cẩn thận hỏi bác sĩ từng vấn đề liên quan, trên tay còn cầm laptop, ghi lại những điều bác sĩ nhấn mạnh.
Trở lại phòng bệnh, Thẩm Thanh Lan cầm laptop của anh xem, cười nói, “Sau này em muốn cho cục cưng xem cái này, nói cho nó biết, ba nó thương nó thế nào?
Phó Hoành bật cười dịu dàng.
Vì tin tức Phó Hoành Dật nằm viện không biết vì sao lại lộ ra ngoài, ngày nào trong phòng cũng có người tới thăm bệnh, đa phần là họ hàng của nhà họ Phó và họ Thẩm, cũng có một vài người là tới bám víu để tạo quan hệ. Thẩm Thanh Lan ứng phó vài ngày rồi Phó lão gia tuyên bố không cho thăm nữa thì cô mới được yên tĩnh.
Bên kia điện thoại đọc một cái tên, Tần Nghiên cười, “Nếu cô ta muốn tra thì cứ để cô ta điều tra, người ta ra giá lớn vậy vì tôi, tôi cũng không thể để cô ta dã tràng xe cát được, cũng phải để cô ta tra được một chút mới phải”
Cúp điện thoại, trong mắt Tần Nghiên lóe lên chút thú vị, bà còn tưởng Triệu Giai Khanh sẽ đi thẳng tới lớn tiếng chất vấn Nhan An Bang chứ, không ngờ vẫn có chút đầu óc, nhưng cũng không phải thông minh, lại tìm một thám tử tư đi điều tra sĩ quan cao cấp, bà ta nghĩ có thể tra được gì đây.
Có điều, tra được hay không cũng không sao, bà ta sẽ giúp Triệu Giai Khanh.
Thủ đô, bệnh viện.
Thẩm Thanh Lan giúp Phó Hoành Dật đi làm kiểm tra, lúc về thì thấy trong phòng bệnh có một người quen, “Anh, chị dâu” Cố Dương thấy hai người thì chạy tới hỏi han.
Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, Phó Hoành Dật thì hỏi thẳng: “Không ở quân khu mà tới đây làm gì?”
Cố Dương bĩu môi, “Anh, em được nghỉ mà, nghe mẹ nói anh bị thương phải nằm viện, nên em liền tới thăm anh, kết quả anh lại nói thế, đau lòng quá”
“Anh, bác sĩ nói sao rồi?” Cố Dương quan tâm hỏi, tuy rằng cậu đã biết đại khái mọi chuyện từ Phó Tĩnh Đình, nhưng vẫn muốn tự mình hỏi chút mới yên tâm.
Thẩm Thanh Lan dìu Phó Hoành Dật lên giường, Cố Dương thấy thì vội giúp, “Chị dâu, để tôi làm cho”
Thẩm Thanh Lan tránh qua một bên, nói, “Miệng vết thương đang khôi phục, vết thương trên đùi thì hơi nặng, nếu muốn hoàn toàn bình phục thì cũng cần vài tháng” Chân Phó Hoành Dệt bị va đập rất nặng, cả đùi gần như không có cảm giác, lần trước Eden đã phẫu thuật cho anh một lần nên mới khôi phục chút cảm giác, nhưng để hoàn toàn bình phục thì e là rất lâu.
Hơn nữa, dạo này lộ ra chuyện điều tra diễn tập quân sự nên Eden cũng không tiện tới.
“Chân anh ấy nhất định sẽ hồi phục, em nghe mẹ nói lúc trước có tên lang băm nói phải cưa chân!” Cố Dương tức giận nói.
Thẩm Thanh Lan cũng biết chuyện này, bác sĩ đó suýt bị Thẩm Quân Dục đánh, cuối cùng bị đuổi đi.
“Không thể hồi phục như trước, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường” Thẩm Thanh Lan nói.
Kết quả như vậy, Phó Hoành Dật đã rất hài lòng rồi, mà Thẩm Thanh Lan cũng vậy.
Hai mắt Cố Dương đảo một vòng, nhích lại gần, “Anh, em nghe nói sau khi anh hồi phục sẽ đến quân khu thủ đô nhậm chức, có thật không?”
Phó Hoành Dật hờ hững nhìn cậu một cái, “Ừ”
“Ha ha. Anh, vậy sau này em là do anh quản lý rồi?” Cố Dương nghe vậy thì hai mắt sáng lên, tầm mắt dừng trên người Thẩm Thanh Lan một lúc, hiển nhiên là nảy lên ý đồ gì đó.
Phó Hoành Dật không biết cậu ta đang nghĩ gì, nhưng Thẩm Thanh Lan thì biết, tên nhóc này nhất định muốn nhận thấy rồi. Chắc muốn chờ sau khi anh đến quân khu thủ đô nhậm chức xong thì nghĩ cô cũng theo quân.
Có điều... Thẩm Thanh Lan nghĩ, cái ý tưởng theo quần này cũng không tệ.
“Chị dâu, chị không biết đấy thôi, sau khi Cố Khải xuất ngũ, anh lại rời khỏi đó, tôi ở quân khu rất cô đơn, cả ngày ngoại trừ huấn luyện cũng chỉ là huấn luyện, chẳng vui gì cả”
Thẩm Thanh Lan bình tĩnh nhìn Cố Dương, “Ông nói, nếu cậu không muốn ở lại quân đội thì có thể về nhà”
Cố Dương hừ nhẹ một tiếng, “Tôi không về đâu, lúc trước ném tôi vào quân đội, tôi muốn về thì không cho về, bây giờ tôi không muốn về nữa, dù chỉ có chút thành tích, tôi cũng sẽ tuyệt đối không rời khỏi quân đội”
Phó Hoành Dật vẫn im lặng, nghe Cố Dương nói vậy thì lên tiếng: “Nếu đã chọn ở lại thì cố mà làm ra chút thành tích, thể hiện cho tốt, đầu năm sau quân khu sẽ có đợt chọn bộ đội đặc chủng, cậu có thể tham gia.”
Cố Dương nghe vậy thì hứng thú, “Anh, anh thấy em được không?”
Phó Hoành Dật không rõ thực lực hiện tại của Cố Dương lắm, chỉ nói: “Tôi nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng là cậu nghĩ như thế, và cố gắng đến mức nào?
Cố Dương ra chiều suy nghĩ, nhưng cậu ta thật sự hứng thú với tuyển chọn bộ đội đặc chủng mà Phó Hoành Dệt nói.
“Anh, khi nào thì bắt đầu tuyển chọn?”
“Tháng Hai năm sau”
Tháng Hai năm sau, cũng vừa qua Tết không lâu, hai mắt Cố Dương đảo một vòng, cười ha ha, Anh, đợt tuyển chọn này do anh phụ trách à?”
Phó Hoành Dật bình tĩnh nhìn cậu ta, lúc này Cố Dương mới kịp phản ứng, anh muốn khỏi hẳn cũng cần ít nhất nửa năm, bây giờ đã là tháng Mười hai rồi, khi đó anh vẫn đang dưỡng thương!
Cố Dương hơi thất vọng, còn tưởng có thể từ Phó Hoành Dật biết chút hạng mục huấn luyện, để cậu ta chuẩn bị trước, tranh thủ thể hiện cho tốt.
Cố Dương ở lại bệnh viện một ngày, có cậu ta liên tục líu ríu, phòng bệnh cũng đỡ trống vắng. Nhưng cuối cùng, Phó Hoành Dật không chịu nổi cậu ta ồn ào nữa nên đuổi đi, phòng bệnh mới yên tĩnh lại.
“Cuối cùng cũng yên ổn rồi” Phó Hoành Dật nói.
“Rõ ràng rất thích cậu ta, vậy mà lần nào cũng tỏ ra ghét bỏ” Thẩm Thanh Lan bật cười nhìn anh. Nếu không thì sao Cổ Dương có thể ở đây nói líu ríu cả ngày được?
Phó Hoành Dật cười, nắm tay Thẩm Thanh Lan, “Tên nhóc đó chỉ nói hơi nhiều thôi. Giờ cũng muộn rồi, em về đi.”
Mấy hôm nay Thẩm Thanh Lan đều về nhà vào lúc tối, bệnh viện cũng không phải chỗ tốt gì, cô lại đang mang thai, người nhà cũng không mong cổ ở bệnh viện lâu.
“Tối nay em không về, sáng mai làm kiểm tra thai nhi rồi, ở bệnh viện cũng tiện hơn” Thẩm Thanh Lan nói.
Phó Hoành Dật không đồng ý, “Giường ở bệnh viện nhỏ, không khí cũng không tốt, ở đây không thoải mái, về nhà đều tốt cho em và con”
“Anh có thể ở đây, thì em cũng có thể. Phó Hoành Dật, về nhà em bị mất ngủ.” Thẩm Thanh Lan nói, mấy ngày nay
nhà, mỗi buổi tối cô đều mất ngủ, hay giật mình tỉnh lại lúc nửa đêm, không nhìn thấy Phỏ Hoành Dật thì có rất hoảng hốt.
Phó Hoành Dật nghe liền hiểu, thở dài một hơi, “Để anh nói với bác sĩ kê thêm giường”
Thẩm Thanh Lan cười gật đầu, “Vâng”
Phó Hoành Dật gọi điện thoại cho Phó lão gia, “Ông, dạ, buổi tối Thanh Lan không về, sáng mai kiểm tra sức khỏe thai nhi, ở đây cũng tiện hơn, đến lúc đó để dì Triệu đến là được rồi. Cháu biết, ông yên tâm.”
Cúp điện thoại, Phó Hoành Dật đã thấy Thẩm Thanh Lan cười tủm tỉm nhìn mình.
“Em đi nói với bác sĩ kê thêm giường” Thẩm Thanh Lan cười, nói xong cô liền đi ra ngoài, Phó Hoành Dật bất đắc dĩ cười.
Buổi tối, Thẩm Thanh Lan nằm trên giường, yên lặng nhìn Phó Hoành Dật. Tuy rằng không nằm cùng giường nhưng cô đã rất mãn nguyện, nhìn anh một hồi rồi ngủ ngay.
Phó Hoành Dật nhìn vành mắt thâm đen của cô, lại nhìn chân mình, hai mắt anh ủ rũ. Trong lòng anh không dễ chịu như những gì anh thể hiện ra ngoài. Anh là đàn ông, vậy mà lại cần vợ bảo vệ mình, mà sau này dù bình phục, hai chân cũng không được như trước nữa, rốt cuộc vẫn rất tiếc nuối.
Nhưng vì lần bị thương này, Thẩm Thanh Lan không màn tất cả, mặc kệ hiểm nguy mà ngàn dặm đến tìm anh, trong tim anh ngoại trừ cảm động còn thấy may mắn. May mà mình còn sống, có lẽ giống như cô nói, nếu mình xảy ra chuyện gì, anh thật sự không biết cô sẽ làm thế nào nữa.
Phó Hoành Dật yên lặng nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Thẩm Thanh Lan, trong đầu lo nghĩ đủ chuyện, mãi đến hơn nửa đêm anh mới dẩn ngủ.
Có lẽ vì biết Phó Hoành Dật ở cạnh mình, đêm nay Thẩm Thanh Lan ngủ rất ngon, cũng không nằm mơ thấy gì, khi tỉnh lại và mở mắt đã thấy anh thay đồ xong, đang chuẩn bị ngồi xuống xe lăn.
Thẩm Thanh Lan đứng dậy, giúp Phó Hoành Dật đứng lên, “Sao không gọi em?”
“Thấy em ngủ ngon, anh không nỡ đánh thức”
Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan đi làm kiểm tra, lúc siêu âm, ánh mắt hai người dịu dàng nhìn tên nhóc trên màn ảnh màu đen kia.
Bác sĩ cười nói chỉ lên màn hình, ánh mắt đầy ý cười nhìn Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan, “Đây là tay của bé, còn đây là chân. Nhóc con này phát triển rất tốt, sau này sinh ra nhất định là đứa bé khỏe mạnh, ba mẹ có muốn nghe tiếng tim bé đập không?”
Nghe vậy, Thẩm Thanh Lan quay đầu nhìn bác sĩ, “Nghe được sao?”
Bác sĩ cười, “Dĩ nhiên là được.”
Thẩm Thanh Lan nghe tiếng tim đập rõ ràng bên tai, hai mắt hơi kích động, “Phó Hoành Dật, anh nghe thấy không?”
Phó Hoành bật cười gật đầu, “Ừm, nghe rõ”
“Sau này hai người có thể tự mình nghe tim thai, nghe lại rồi có thể tự theo dõi, nếu có vấn đề gì cũng có thể phát hiện kịp thời” Bác sĩ nói, trước kia cũng không phải không có trường hợp thai nhi giai đoạn đầu phát triển khỏe mạnh, giai đoạn sau vì chút lý do ngoài ý muốn mà tim thai ngừng đập.
Phó Hoành Dật nghe vậy thì cẩn thận hỏi bác sĩ từng vấn đề liên quan, trên tay còn cầm laptop, ghi lại những điều bác sĩ nhấn mạnh.
Trở lại phòng bệnh, Thẩm Thanh Lan cầm laptop của anh xem, cười nói, “Sau này em muốn cho cục cưng xem cái này, nói cho nó biết, ba nó thương nó thế nào?
Phó Hoành bật cười dịu dàng.
Vì tin tức Phó Hoành Dật nằm viện không biết vì sao lại lộ ra ngoài, ngày nào trong phòng cũng có người tới thăm bệnh, đa phần là họ hàng của nhà họ Phó và họ Thẩm, cũng có một vài người là tới bám víu để tạo quan hệ. Thẩm Thanh Lan ứng phó vài ngày rồi Phó lão gia tuyên bố không cho thăm nữa thì cô mới được yên tĩnh.
/880
|