Tào Thi Vũ ra khỏi nhà, tìm một quán bar ngồi. Cô ta thật sự không ngờ, chỉ mách cho Trần Tố một đường đi, mà lại hại cả nhà mình, Thẩm Quân Dục ra tay quá tuyệt tình.
Cô ta gọi điện thoại cho Trần Tố, nổi giận đùng đùng quát: “Trần Tố, vì cô mà chồng tôi mất việc, bây giờ, tôi và chồng đã ly hôn. Cô hài lòng chưa?”
Giọng điệu của Trần Tố rất lạnh nhạt, không có lấy một tia thương xót, “Đây là báo ứng của việc làm không đứng đắn. Tào Thi Vũ, tôi điên rồi mới nghe theo cô. Bây giờ tôi đã từ chức, sau này chúng ta đừng liên lạc nữa.”
“Trần Tố, cố có ý gì? Vì có nên tôi mới thành ra thế này. Chẳng lẽ cô không cảm thấy nên bồi thường gì cho tôi sao?”
“Chúng ta đều là gieo gió gặt bão thôi.” Trần Tố nói một câu, sau đó cúp máy.
Tào Thị Vũ gọi lại, điện thoại báo tắt máy.
**
*
Phòng làm việc của Tổng Giám đốc Tập đoàn Quần Lan.
Thẩm Quân Dục nghe Dư Bản báo cáo, vẻ mặt hài lòng.
Dự Bần hỏi: “Tổng Giám đốc, dừng chuyện này hay là...”
Thẩm Quân Dục cười tủm tỉm, “Trên tay người ta còn nhiều tiền gửi ngân hàng như vậy, cũng đủ để cô ta làm triệu phú rồi. Cậu nói xem phải làm thế nào?”
Dự Bân đã hiểu, “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi làm ngay.”
Thẩm Quân Dục ừ một tiếng, rồi tiếp tục: “Nếu cô ta thích dùng thủ đoạn đó để có được đàn ông, vật thì không ngại để cô ta nếm thử mùi vị đó đi.”
Dự Bán căng thẳng, “Tôi hiểu rồi.”
Tào Thị Vũ không gọi được cho Trần Tố, nên chạy tới nhà Trần Tố tìm. Gõ cửa cả buổi, nhưng không có ai ra mở cửa. Cuối cùng, hàng xóm ra nói chủ nhà đi vắng rồi. Tào Thi Vũ hỏi đi đâu, hàng xóm nói không biết.
Không thấy Trần Tố, Tào Thi Vũ vô cùng tức giận, tìm một quán bar rồi vào uống rượu. Ngày mùa đông, cô ta mặc một chiếc áo hở vai, quần bó sát, khiến đám đàn ông xanh mắt.
Tào Thi Vũ mặc kệ ánh mắt xung quanh, uống liên tục mấy ly rượu, rồi đi ra ngoài. Mấy người đàn ông nhìn nhau, rồi đi theo cô ta.
Vừa ra tới của quán bar, đám đàn ông nhào tới táy máy tay chân, Tào Thi Vũ hất tay bọn họ ra, “Cút ngay, bà không có tâm trạng chơi đùa với bọn mày!”
Mấy người đàn ông đó vẫn bám lấy cô ta, vừa lôi kéo, vừa nói những lời dâm đãng. Tào Thi Vũ đang sốt ruột, thì đột nhiên có một người đàn ông đi tới ôm cô ta vào lòng, “Anh đã nói anh đến trễ rồi, bảo em chờ một chút, sao em lại không nghe lời, một mình chạy ra ngoài? Ngay cả áo khoác cũng không mặc, lỡ bị bệnh thì sao?” Mặc dù là trách cứ, nhưng giọng điệu lại rất dịu dàng.
Thì ra là có chủ, mấy người đàn ông nọ bực bội bỏ đi.
Người đàn ông buông Tào Thi Vũ, cười ấm áp: “Vừa rồi gấp quá, mạo phạm rồi, thật là ngại.”
Tào Thi Vũ quan sát người đàn ông, dáng dấp nhã nhặn, quần áo khá đắt tiền, tuy không nhận ra của hãng nào, nhưng chất lượng khá tốt. Hừm, đây là một người đàn ông tốt.
Tào Thi Vũ quan sát xong, nở nụ cười, “Cảm ơn anh đã giải vây cho tôi.”
Người đàn ông nọ cũng cười, “Cô không trách tôi xen vào việc của người khác là được rồi. Cô tới đây uống rượu sao? Có muốn vào uống thêm một ly không?”
“OK!” Tào Thi Vũ đồng ý, tròng mắt đảo vòng, “Quán bar này không tốt, chúng ta đi quán bar khác. Mị Sắc được không?”
Người đàn ông cười cười, “Đi thôi, tôi đi xe tới, cô ngồi xe của tôi nhé?”
Tào Thi Vũ gật đầu, đi theo người đàn ông. Nhìn chiếc xe thể thao có số lượng hạn chế, cô ta huýt sáo, nói: “Nhà giàu!”
Người đàn ông nghe không rõ, “Cô nói gì?”
“Tôi nói chiếc xe này không tệ.”
“Tôi không có sở thích gì ngoài sưu tầm ô tô, thỉnh thoảng sẽ tới quán bar thư giãn một chút.”
“Đến quán bar chơi, không sợ vợ anh tức giận sao?” Tào Thi Vũ nhướng mày.
Người đàn ông cười ha ha, “Tôi là người độc thân, ngay cả bạn gái cũng không có thì lấy đâu ra vợ.”
Tào Thi Vũ giả vờ kinh ngạc, “Không thể nào, nhìn dáng vẻ của anh không giống là độc thân.”
“Công việc bận rộn, không có thời gian tìm bạn gái.”
“Anh làm việc gì?”
“Mở một công ty nhỏ với bạn.”
Tào Thi Vũ thẩm tính toán, hừm, mở công ty là có tiền, lại còn độc thân, dáng người cũng không tệ, thỏa mãn các tiêu chuẩn của một người đàn ông tốt trong lòng cô ta.
Đến Mị Sắc, Tào Thi Vũ đã biết cách liên lạc và địa chỉ nhà, địa chỉ công ty của người đàn ông, đó là một công ty nổi tiếng.
Tuy hai người trò chuyện vui vẻ, nhưng Tào Thi Vũ lại không tính sẽ xảy ra gì đó với người đàn ông. Có một số việc, phải ở bên nhau một thời gian mới được. Những thứ có quá dễ dàng, đàn ông sẽ không quý trọng.
“Nếm thử ly này đi, tôi cố ý đặt cho em đấy.” Người đàn ông đặt một ly đủ màu sắc trước mặt Tào Thi Vũ, cô ta nâng lên nhấp một ngụm, “Mùi vị không tệ.” Dứt lời, liền uống một ngụm lớn.
Người đàn ông đè tay cô ta lại, “Uống chậm một chút, rượu này dễ say lắm.”
Tào Thị Vũ cười cười, “Không sao, tửu lượng tối rất tốt.”
Người đàn ông thấy Tào Thi Vũ uống hết ly rượu, bèn đưa mắt nhìn bartender, anh ta gật đầu, pha một ly khác đặt trước mặt Tào Thi Vũ, “Ly đó quá nồng, thử ly này đi!”
“Vẫn là anh nghĩ chu đáo.” Tào Thi Vũ dịu dàng nói.
Uống xong vài ly rượu, Tào Thi Vũ có cảm giác trên người nóng lên, đưa tay quạt quạt, “Anh có thấy ở đây nóng quá không?”
Người đàn ông lắc đầu, “Có phải say rồi không? Tôi đã nói đừng uống như vậy mà không nghe. Giờ hối hận chưa?”
Tào Thi Vũ mỉm cười, “Lát nữa là tỉnh, tối đi ra ngoài hóng gió.” Dứt lời, cô ta đứng lên muốn đi.
Người đàn ông đỡ tay cô ta, “Tôi đưa cô về, trời cũng tối rồi.”
Tào Thi Vũ suy nghĩ một chút, gật đầu, “OK!”
Ra khỏi Mị Sắc, gió lạnh thổi vào, Tào Thi Vũ tỉnh táo hơn một chút, “Còn phiền anh đưa tôi về, thật ngại quá.”
Người đàn ông mỉm cười, “Đưa một cô gái đẹp về nhà lúc trời tối là hành động nên làm. Nhà cổ ở đâu?”
Tào Thi Vũ nói tên khách sạn, rồi giải thích: “Gần đây nhà tôi đang sửa, nên tạm thời ở trong khách sạn.”
Người đàn ông mở máy sưởi, Tào Thi Vũ cảm thấy khô nóng. Cô ta không lạ gì cảm giác này, nhưng không có nghĩ rượu có vấn đề, mà chỉ nghĩ rằng uống hơi nhiều rượu, lại thêm gặp một người đàn ông tốt hơn cả chồng trước, nên hormone bạo phát.
Người đàn ông đưa Tào Thi Vũ đến khách sạn, thấy Tào Thi Vũ đi không vững, thì bước lên đỡ cổ ta, “Tôi đưa cô lên trên, tôi bảo đảm đưa cô đến cửa phòng là đi.”
Lời từ chối của Tào Thi Vũ nghẹn trong cổ họng. Người đàn ông nói chuyện giữ lời, thấy cô ta vào phòng rồi thì đi, ai ngờ cô ta ôm sau hông của anh ta, cọ cọ mặt lên lưng anh ta, “Đêm nay anh ở lại với em được không?”
Đáy mắt người đàn ông hiện lên tia sáng, xoay người nâng cằm Tào Thi Vũ lên, “Là do em không cho anh đi đấy nhé, tiểu yêu tinh.”
Tào Thi Vũ cười quyến rũ, chủ động đưa đôi môi đỏ mọng lên, củi khô lửa bốc, đụng một cái là cháy.
Hai người quấn quýt lấy nhau, từ cửa đến trong phòng, quần áo rải khắp nền nhà, trong phòng nhanh chóng vang lên tiếng rên rỉ khiến người ta tim đập đỏ mặt. Trong lúc mơ màng, người đàn ông dịu dàng thẩm thì bên tai Tào Thi Vũ, “Bảo bối, mật khẩu thẻ ngân hàng của em là gì?”
“876451.” Tào Thi Vũ nói, ánh mắt lờ mờ, hiển nhiên là không còn ý thức.
Người đàn ông hài lòng, hỏi tiếp: “Mật khẩu điện thoại thì sao?”
“170908”
Người đàn ông cúi đầu hôn lên mặt Tào Thi Vũ, “Bảo bối giỏi quá!”
Xác định Tào Thi Vũ đã ngủ, người đàn ông lấy điện thoại của cô ta bấm vài cái. Thấy điện thoại mình báo có tin nhắn, trên màn hình hiện lên vài chữ số, người đàn ông cười ha ha, cúi đầu hôn lên mặt Tào Thi Vũ, “Cảm ơn tiểu yêu tinh của anh. Sau này chúng ta không gặp lại nhau nữa.”
Người đàn ông mặc lại quần áo, sau đó rời khỏi khách sạn.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, không thấy người đàn ông đầu, Tào Thi Vũ cũng không để tâm, anh ta đã để lại cách liên lạc, không sợ không tìm được người.
Cô ta xoa bóp vòng eo có chút đau nhức của mình. Người đàn ông này làm cô ta thỏa mãn hơn cả chồng trước, tối qua thật sự khiến cô ta muốn thét chói tai.
Cô ta mở điện thoại ra xem, ngẩn người nhận tin nhắn báo tiêu của ngân hàng, một lúc lâu sau vẫn chưa hồi hồn. Tin nhắn báo thẻ ngân hàng của cô ta tiêu hơn năm sáu trăm nghìn tệ.
Tào Thi Vũ hoảng sợ ngồi dậy, bấm nhầm biểu tượng album ảnh, cô ta nhìn thoáng qua, bên trong đều là ảnh nude của cô ta, và ảnh quan hệ với đàn ông, không chụp rõ khuôn mặt đàn ông, nhưng lại chút rõ ràng khuôn mặt của cô ta.
Trên tủ đầu giường đặt một tờ giấy, “Bảo bối, có hài lòng với sự phục vụ tối qua của anh không? Thấy em còn đang ngủ, anh không nỡ gọi em dậy, nên tự mình lấy phí dịch vụ. Anh có món quà nhỏ lưu trong điện thoại của em, hy vọng em sẽ thích. Nếu em không thỏa mãn, chỗ anh còn có những ảnh khác nữa.”
Đến lúc này, Tào Thi Vũ đã rõ ràng người đàn ông tốt đó chính là là một tên lừa bịp. Cô ta bị lừa cả tiền lẫn tình.
Chợt nhớ tới điều gì, Tào Thi Vũ hốt hoảng mặc quần áo, sau đó chạy đến ngân hàng gần đó. Quả nhiên, tiền ly hôn chồng trước vừa đưa cho cô ta đã không còn một đồng, lại còn nợ đến năm sáu trăm nghìn.
Cô ta chán nản ngồi dưới đất, khuôn mặt tuyệt vọng.
Nhân viên ngân hàng thấy cô ta là lạ, nên bước lên hỏi: “Chị này, chị không sao chứ?”
Cô ta gọi điện thoại cho Trần Tố, nổi giận đùng đùng quát: “Trần Tố, vì cô mà chồng tôi mất việc, bây giờ, tôi và chồng đã ly hôn. Cô hài lòng chưa?”
Giọng điệu của Trần Tố rất lạnh nhạt, không có lấy một tia thương xót, “Đây là báo ứng của việc làm không đứng đắn. Tào Thi Vũ, tôi điên rồi mới nghe theo cô. Bây giờ tôi đã từ chức, sau này chúng ta đừng liên lạc nữa.”
“Trần Tố, cố có ý gì? Vì có nên tôi mới thành ra thế này. Chẳng lẽ cô không cảm thấy nên bồi thường gì cho tôi sao?”
“Chúng ta đều là gieo gió gặt bão thôi.” Trần Tố nói một câu, sau đó cúp máy.
Tào Thị Vũ gọi lại, điện thoại báo tắt máy.
**
*
Phòng làm việc của Tổng Giám đốc Tập đoàn Quần Lan.
Thẩm Quân Dục nghe Dư Bản báo cáo, vẻ mặt hài lòng.
Dự Bần hỏi: “Tổng Giám đốc, dừng chuyện này hay là...”
Thẩm Quân Dục cười tủm tỉm, “Trên tay người ta còn nhiều tiền gửi ngân hàng như vậy, cũng đủ để cô ta làm triệu phú rồi. Cậu nói xem phải làm thế nào?”
Dự Bân đã hiểu, “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi làm ngay.”
Thẩm Quân Dục ừ một tiếng, rồi tiếp tục: “Nếu cô ta thích dùng thủ đoạn đó để có được đàn ông, vật thì không ngại để cô ta nếm thử mùi vị đó đi.”
Dự Bán căng thẳng, “Tôi hiểu rồi.”
Tào Thị Vũ không gọi được cho Trần Tố, nên chạy tới nhà Trần Tố tìm. Gõ cửa cả buổi, nhưng không có ai ra mở cửa. Cuối cùng, hàng xóm ra nói chủ nhà đi vắng rồi. Tào Thi Vũ hỏi đi đâu, hàng xóm nói không biết.
Không thấy Trần Tố, Tào Thi Vũ vô cùng tức giận, tìm một quán bar rồi vào uống rượu. Ngày mùa đông, cô ta mặc một chiếc áo hở vai, quần bó sát, khiến đám đàn ông xanh mắt.
Tào Thi Vũ mặc kệ ánh mắt xung quanh, uống liên tục mấy ly rượu, rồi đi ra ngoài. Mấy người đàn ông nhìn nhau, rồi đi theo cô ta.
Vừa ra tới của quán bar, đám đàn ông nhào tới táy máy tay chân, Tào Thi Vũ hất tay bọn họ ra, “Cút ngay, bà không có tâm trạng chơi đùa với bọn mày!”
Mấy người đàn ông đó vẫn bám lấy cô ta, vừa lôi kéo, vừa nói những lời dâm đãng. Tào Thi Vũ đang sốt ruột, thì đột nhiên có một người đàn ông đi tới ôm cô ta vào lòng, “Anh đã nói anh đến trễ rồi, bảo em chờ một chút, sao em lại không nghe lời, một mình chạy ra ngoài? Ngay cả áo khoác cũng không mặc, lỡ bị bệnh thì sao?” Mặc dù là trách cứ, nhưng giọng điệu lại rất dịu dàng.
Thì ra là có chủ, mấy người đàn ông nọ bực bội bỏ đi.
Người đàn ông buông Tào Thi Vũ, cười ấm áp: “Vừa rồi gấp quá, mạo phạm rồi, thật là ngại.”
Tào Thi Vũ quan sát người đàn ông, dáng dấp nhã nhặn, quần áo khá đắt tiền, tuy không nhận ra của hãng nào, nhưng chất lượng khá tốt. Hừm, đây là một người đàn ông tốt.
Tào Thi Vũ quan sát xong, nở nụ cười, “Cảm ơn anh đã giải vây cho tôi.”
Người đàn ông nọ cũng cười, “Cô không trách tôi xen vào việc của người khác là được rồi. Cô tới đây uống rượu sao? Có muốn vào uống thêm một ly không?”
“OK!” Tào Thi Vũ đồng ý, tròng mắt đảo vòng, “Quán bar này không tốt, chúng ta đi quán bar khác. Mị Sắc được không?”
Người đàn ông cười cười, “Đi thôi, tôi đi xe tới, cô ngồi xe của tôi nhé?”
Tào Thi Vũ gật đầu, đi theo người đàn ông. Nhìn chiếc xe thể thao có số lượng hạn chế, cô ta huýt sáo, nói: “Nhà giàu!”
Người đàn ông nghe không rõ, “Cô nói gì?”
“Tôi nói chiếc xe này không tệ.”
“Tôi không có sở thích gì ngoài sưu tầm ô tô, thỉnh thoảng sẽ tới quán bar thư giãn một chút.”
“Đến quán bar chơi, không sợ vợ anh tức giận sao?” Tào Thi Vũ nhướng mày.
Người đàn ông cười ha ha, “Tôi là người độc thân, ngay cả bạn gái cũng không có thì lấy đâu ra vợ.”
Tào Thi Vũ giả vờ kinh ngạc, “Không thể nào, nhìn dáng vẻ của anh không giống là độc thân.”
“Công việc bận rộn, không có thời gian tìm bạn gái.”
“Anh làm việc gì?”
“Mở một công ty nhỏ với bạn.”
Tào Thi Vũ thẩm tính toán, hừm, mở công ty là có tiền, lại còn độc thân, dáng người cũng không tệ, thỏa mãn các tiêu chuẩn của một người đàn ông tốt trong lòng cô ta.
Đến Mị Sắc, Tào Thi Vũ đã biết cách liên lạc và địa chỉ nhà, địa chỉ công ty của người đàn ông, đó là một công ty nổi tiếng.
Tuy hai người trò chuyện vui vẻ, nhưng Tào Thi Vũ lại không tính sẽ xảy ra gì đó với người đàn ông. Có một số việc, phải ở bên nhau một thời gian mới được. Những thứ có quá dễ dàng, đàn ông sẽ không quý trọng.
“Nếm thử ly này đi, tôi cố ý đặt cho em đấy.” Người đàn ông đặt một ly đủ màu sắc trước mặt Tào Thi Vũ, cô ta nâng lên nhấp một ngụm, “Mùi vị không tệ.” Dứt lời, liền uống một ngụm lớn.
Người đàn ông đè tay cô ta lại, “Uống chậm một chút, rượu này dễ say lắm.”
Tào Thị Vũ cười cười, “Không sao, tửu lượng tối rất tốt.”
Người đàn ông thấy Tào Thi Vũ uống hết ly rượu, bèn đưa mắt nhìn bartender, anh ta gật đầu, pha một ly khác đặt trước mặt Tào Thi Vũ, “Ly đó quá nồng, thử ly này đi!”
“Vẫn là anh nghĩ chu đáo.” Tào Thi Vũ dịu dàng nói.
Uống xong vài ly rượu, Tào Thi Vũ có cảm giác trên người nóng lên, đưa tay quạt quạt, “Anh có thấy ở đây nóng quá không?”
Người đàn ông lắc đầu, “Có phải say rồi không? Tôi đã nói đừng uống như vậy mà không nghe. Giờ hối hận chưa?”
Tào Thi Vũ mỉm cười, “Lát nữa là tỉnh, tối đi ra ngoài hóng gió.” Dứt lời, cô ta đứng lên muốn đi.
Người đàn ông đỡ tay cô ta, “Tôi đưa cô về, trời cũng tối rồi.”
Tào Thi Vũ suy nghĩ một chút, gật đầu, “OK!”
Ra khỏi Mị Sắc, gió lạnh thổi vào, Tào Thi Vũ tỉnh táo hơn một chút, “Còn phiền anh đưa tôi về, thật ngại quá.”
Người đàn ông mỉm cười, “Đưa một cô gái đẹp về nhà lúc trời tối là hành động nên làm. Nhà cổ ở đâu?”
Tào Thi Vũ nói tên khách sạn, rồi giải thích: “Gần đây nhà tôi đang sửa, nên tạm thời ở trong khách sạn.”
Người đàn ông mở máy sưởi, Tào Thi Vũ cảm thấy khô nóng. Cô ta không lạ gì cảm giác này, nhưng không có nghĩ rượu có vấn đề, mà chỉ nghĩ rằng uống hơi nhiều rượu, lại thêm gặp một người đàn ông tốt hơn cả chồng trước, nên hormone bạo phát.
Người đàn ông đưa Tào Thi Vũ đến khách sạn, thấy Tào Thi Vũ đi không vững, thì bước lên đỡ cổ ta, “Tôi đưa cô lên trên, tôi bảo đảm đưa cô đến cửa phòng là đi.”
Lời từ chối của Tào Thi Vũ nghẹn trong cổ họng. Người đàn ông nói chuyện giữ lời, thấy cô ta vào phòng rồi thì đi, ai ngờ cô ta ôm sau hông của anh ta, cọ cọ mặt lên lưng anh ta, “Đêm nay anh ở lại với em được không?”
Đáy mắt người đàn ông hiện lên tia sáng, xoay người nâng cằm Tào Thi Vũ lên, “Là do em không cho anh đi đấy nhé, tiểu yêu tinh.”
Tào Thi Vũ cười quyến rũ, chủ động đưa đôi môi đỏ mọng lên, củi khô lửa bốc, đụng một cái là cháy.
Hai người quấn quýt lấy nhau, từ cửa đến trong phòng, quần áo rải khắp nền nhà, trong phòng nhanh chóng vang lên tiếng rên rỉ khiến người ta tim đập đỏ mặt. Trong lúc mơ màng, người đàn ông dịu dàng thẩm thì bên tai Tào Thi Vũ, “Bảo bối, mật khẩu thẻ ngân hàng của em là gì?”
“876451.” Tào Thi Vũ nói, ánh mắt lờ mờ, hiển nhiên là không còn ý thức.
Người đàn ông hài lòng, hỏi tiếp: “Mật khẩu điện thoại thì sao?”
“170908”
Người đàn ông cúi đầu hôn lên mặt Tào Thi Vũ, “Bảo bối giỏi quá!”
Xác định Tào Thi Vũ đã ngủ, người đàn ông lấy điện thoại của cô ta bấm vài cái. Thấy điện thoại mình báo có tin nhắn, trên màn hình hiện lên vài chữ số, người đàn ông cười ha ha, cúi đầu hôn lên mặt Tào Thi Vũ, “Cảm ơn tiểu yêu tinh của anh. Sau này chúng ta không gặp lại nhau nữa.”
Người đàn ông mặc lại quần áo, sau đó rời khỏi khách sạn.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, không thấy người đàn ông đầu, Tào Thi Vũ cũng không để tâm, anh ta đã để lại cách liên lạc, không sợ không tìm được người.
Cô ta xoa bóp vòng eo có chút đau nhức của mình. Người đàn ông này làm cô ta thỏa mãn hơn cả chồng trước, tối qua thật sự khiến cô ta muốn thét chói tai.
Cô ta mở điện thoại ra xem, ngẩn người nhận tin nhắn báo tiêu của ngân hàng, một lúc lâu sau vẫn chưa hồi hồn. Tin nhắn báo thẻ ngân hàng của cô ta tiêu hơn năm sáu trăm nghìn tệ.
Tào Thi Vũ hoảng sợ ngồi dậy, bấm nhầm biểu tượng album ảnh, cô ta nhìn thoáng qua, bên trong đều là ảnh nude của cô ta, và ảnh quan hệ với đàn ông, không chụp rõ khuôn mặt đàn ông, nhưng lại chút rõ ràng khuôn mặt của cô ta.
Trên tủ đầu giường đặt một tờ giấy, “Bảo bối, có hài lòng với sự phục vụ tối qua của anh không? Thấy em còn đang ngủ, anh không nỡ gọi em dậy, nên tự mình lấy phí dịch vụ. Anh có món quà nhỏ lưu trong điện thoại của em, hy vọng em sẽ thích. Nếu em không thỏa mãn, chỗ anh còn có những ảnh khác nữa.”
Đến lúc này, Tào Thi Vũ đã rõ ràng người đàn ông tốt đó chính là là một tên lừa bịp. Cô ta bị lừa cả tiền lẫn tình.
Chợt nhớ tới điều gì, Tào Thi Vũ hốt hoảng mặc quần áo, sau đó chạy đến ngân hàng gần đó. Quả nhiên, tiền ly hôn chồng trước vừa đưa cho cô ta đã không còn một đồng, lại còn nợ đến năm sáu trăm nghìn.
Cô ta chán nản ngồi dưới đất, khuôn mặt tuyệt vọng.
Nhân viên ngân hàng thấy cô ta là lạ, nên bước lên hỏi: “Chị này, chị không sao chứ?”
/475
|