Doug im lặng, Nhan Tịch liền lập tức hiểu ra, “Thật sự không có hy vọng sao?”
“Nhan Tịch, anh không muốn gạt em, nhưng tình trạng của mẹ em quả thật không ổn, có thể duy trì được thế này đã tốt lắm rồi.”
Nhan Tịch tuyệt vọng, nắm chặt tay Triệu Giai Khanh, “Mẹ, mẹ tỉnh lại nhìn con đi, dù là một chút thôi cũng được.
Con là Tiểu Tịch đây mẹ, Tiểu Tịch mà mẹ thương nhất đây”
Doug thấy Nhan Tịch khóc như một đứa trẻ thì bỗng dưng hối hận, phải chăng anh không nên nói sự thật cho cô biết, “Nhan Tịch”
Nhưng cô lại không để ý đến Doug.
*** Nhà họ Nhan.
Nhan An Bang đã bị lãnh đạo quân đội gọi về, còn vì lý do gì thì tạm thời chưa rõ.
Tần Nghiên tỉa cây trên ban công, miệng ngâm nga hát, rõ ràng là tâm trạng đang rất tốt.
Lúc điện thoại đổ chuông, bà ta vẫn đang tưới cây.
Tần Nghiên đặt bình tưới xuống, nhìn thoáng qua dãy số, ngập ngừng một lúc mới bắt máy, “A lô”
Không biết người bên kia nói gì mà Tần Nghiên nhếch môi lạnh lùng, “Tôi biết rồi, nói cho nó biết tôi sẽ về ngay”
Cúp máy, Tần Nghiên nhìn nhà họ Nhan rộng lớn, đã từng đông vui, bây giờ chỉ còn lại tòa nhà vắng vẻ thì vô cùng hài lòng.
Bây giờ đã xem như Nhan An Bang thân bại danh liệt, vợ con ly tán.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Tần Nghiên ngẫm nghĩ, rồi gọi vào một số: “Nói với người kia hãy bắt đầu kế hoạch hai.
Tôi muốn thấy kết quả trong vòng ba ngày, nếu không hoàn thành được thì đừng hòng lấy được số tiền còn lại.
Nếu làm được, tôi sẽ cho hắn thêm một khoản tiền đủ để hắn sống cả đời không lo nghĩ”
“Vâng, thưa phu nhân”
“Còn nữa, đặt một vé máy bay bay đến nước Ý, càng sớm càng tốt, tôi sẽ không quay về đây trong một thời gian ngắn.
Chắc cậu biết sau đó nên làm gì rồi chứ?”
“Tôi rõ rồi, xin phu nhân yên tâm, chuyện ở đây cứ giao cho tôi”
Tần Nghiên cúp điện thoại.
Một lúc sau, di động của bà ta có một tin nhắn đến, là thông tin về chuyến bay mười giờ tối nay đến nước Y.
Bà ta cười cười rồi ném di động sang một bên, cầm bình tưới bên cạnh lên bắt đầu đập đồ.
Chẳng mấy chốc, từ phòng ngủ ra tới cửa đã biến thành một đống lộn xộn, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện bà ta làm vậy để hòng tạo hiện trường một vụ giằng co.
Thấy đã gần giống hiện trường rồi, Tần Nghiên mới vào bếp pha cho mình một ly cà phê, rồi ra phòng khách ngồi xem ti vi, vừa xem vừa đợi đến trời tối.
Mùa đông, trời tối rất nhanh.
Lúc chập tối, Tần Nghiện lên tầng thay đồ, lấy một cái mũ từ trong phòng để che đi mái tóc mình, đeo kính đen che khuất nửa gương mặt, sau đó đeo khẩu trang lên.
Sau khi hóa trang xong xuôi, bà ta mới vào ga-ra lái xe đi, chạy thẳng ra ngoại ô.
Chưa tới chỗ đặt camera giám sát, bà ta đã dừng xe lại, cởi trang bị trên người ra, gọi một cuộc điện thoại.
Một lúc sau một chiếc xe đỗ xịch lại trước mặt Tần Nghiên, bà ta lên xe, “Đến sân bay”
Nhan An Bang ra khỏi đơn vị, quay đầu nhìn lại nơi mà ông ta đã gắn bó hơn nửa đời người, cảm xúc trong mắt phức tạp.
Lãnh đạo đã nói với ông ta rằng, hy vọng ông ta sẽ chủ động đệ đơn xin xuất ngũ.
Ông ta đã bị cách chức từ lâu, bây giờ còn thua cả một người lính bình thường.
Dù sao người ta cũng còn trẻ, còn ông ta chỉ là một ông già mà thôi.
Nhan An Bang đã từng tưởng tượng, sau khi đến tuổi về hưu sẽ đến viện dưỡng lão ở.
Nhưng trước giờ ông ta chưa từng nghĩ mình sẽ rời quân đội theo cách này, làm mất danh dự nhà họ Nhan.
Sau này dù có chết đi, ông ta cũng chẳng còn mặt mũi nào để gắp tổ tiên nữa.
Nhan An Bang nhìn thoáng qua nơi này lần cuối rồi quay người rời đi.
Về đến nhà, vừa mở cửa đã thấy khắp nhà bừa bộn, ông ta lập tức cảm thấy có chuyện chẳng lành, trong nhà quá lộn xộn.
“Nghiên Nghiên”
Nhan An Bang gọi, nhưng chẳng ai đáp lại, sắc mặt ông ta khó coi.
Lúc ông ta lên tầng, trong phòng ngủ cũng hỗn độn, chậu cây cảnh trên ban công đều bị đập vỡ hết, khắp nơi toàn là mảnh vỡ và bùn đất.
Ông ta gọi điện cho Tần Nghiên, nhưng bà ta đã tắt máy.
Những thứ đáng giá trong nhà vẫn còn nguyên, ngay cả hộ chiếu và chứng minh thư của Tần Nghiên cũng vẫn còn, ngoại trừ bà ta.
Nhan An Bang sốt ruột, chạy tới chỗ bảo vệ hỏi tung tích Tần ghiền, nhưng không ai nhìn thấy bà ta.
Ông ta lập tức hiểu rằng chắc chắn Tần Nghiên đã xảy ra chuyện, bèn tới đồn cảnh sát báo án.
“Nạn nhân mất tích vào lúc nào?”
Cảnh sát hỏi.
Nhan An Bang lắc đầu, “Tôi mới vừa từ đơn vị về, khi về đã không thấy tăm hơi người đâu, trong nhà hỗn loạn như bị cướp vậy”
“Có mất thứ gì đáng giá không?”
Nhan An Bang lại lắc đầu, “Không, tất cả những thứ đáng giá trong nhà đều còn nguyên, trừ vợ tôi”
Cảnh sát lấy làm lạ nhìn Nhan An Bang, “Bình thường vợ ông thích đến chỗ nào? Có phải tâm trạng không tốt nên ra ngoài giải sầu rồi không?”
Nhan An Bang trầm mặt xuống, “Không đâu, bà ấy biết tôi sẽ lo lắng, nên dù ra ngoài cũng sẽ gọi điện cho tôi.
Anh cảnh sát, nhất định vợ tôi đã xảy ra chuyện gì rồi, xin các anh giúp tìm người”
“Ông Nhan, bây giờ người vẫn chưa mất tích quá hai mươi bốn tiếng, chúng tôi không thể lập án được, có lẽ do ông suy nghĩ nhiều rồi.
Biết đâu khi về nhà thì vợ ông đang ở nhà chờ ông đấy”
Thái độ cảnh sát rất qua loa.
Sắc mặt Nhan An Bang khó coi, nếu là trước kia thì một viên cảnh sát nhỏ nhoi nào có gan đối xử với ông ta như thế: Ra khỏi đồn cảnh sát, ông ta gọi điện cho những người bạn trước đây, nhưng họ chỉ bắt máy rồi viện cớ này nọ, không hề có ý giúp đỡ.
Nhan An Bang tức giận tới mức đập nát điện thoại di động, đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh mà.
Về đến nhà, Nhan An Bang tiếp tục dùng điện thoại bàn gọi điện cho Tần Nghiên, nhưng điện thoại vẫn tắt máy.
Ông ta không biết Tần Nghiên có bạn bè nào không.
Nhưng cũng chính vào lúc này, ông ta mới nhận ra, hiện giờ ông ta chẳng biết chút gì về Tần Nghiên cả.
Hình như bà ta chẳng có bạn bè nào, thường ngày bà ta chỉ ở nhà, chẳng hẹn bạn bè ra ngoài dạo phố hay ăn cơm gì cả.
Nhan An Bang không tìm được người giúp đỡ, lại không biết phải đi đâu tìm người, đành phải ở nhà chờ đợi.
Ngộ nhỡ đúng như cảnh sát nói, chẳng qua tâm trạng Tần Nghiên không tốt nên đi đâu đó thôi? Nếu như bà ta thật sự xảy ra chuyện gì, dù là bị bắt cóc hay bị trả thù, thì đối phương hẳn là sẽ gọi điện cho mình.
Nhan An Bang chờ đợi ròng rã một ngày, điện thoại trong nhà vẫn im lìm, đến cả một cuộc gọi tiếp thị cũng không có.
Ông ta đứng ngồi không yên, lại đến đồn cảnh sát, nhưng cảnh sát vẫn giải thích như cũ, bảo rằng Tần Nghiên bị bắt cóc chỉ là suy đoán của ông ta thôi, không có chứng cứ, thời gian mất tích chưa tới hai mươi bốn giờ nên không thể lập án được.
Nhan An Bang rất muốn làm ầm lên, thái độ làm việc qua loa của những cảnh sát này làm ông ta rất khó chịu, khiến cho ông ta bỗng phải đối mặt với sự thực rằng bây giờ ông ta đã không còn là tham mưu trưởng Nhan trước kia nữa, bây giờ ông ta chỉ là Nhan An Bang mà thôi.
Nhan An Bang chắc chắn rằng, nếu ông ta muốn làm loạn, thì những người này sẽ cho ông ta vào tù.
Ra khỏi đồn cảnh sát, ông ta nhìn người xe qua lại trên đường, cả người rét run, gió lạnh luồn vào cổ áo, lùa vào xương cốt ông ta.
Trong bệnh viện, Doug vất vả lắm mới thuyết phục được Nhan Tịch về khách sạn nghỉ ngơi, chuyện ở bệnh viện giao cho Nhan Thịnh Vũ trông nom.
Doug đắp kín chăn cho Nhan Tịch, khẽ nói: “Đừng nghĩ gì hết, trước tiên hãy ngủ một giấc thật ngon, ngày mai anh sẽ cùng em đến bệnh viện thăm mẹ”
Sắc mặt Nhan Tịch tiều tụy, chịu đựng nhiều ngày trong bệnh viện như thế, trạng thái tinh thần cổ tốt được mới là kỳ tích.
Nhan Tịch không ngủ được, cô nắm góc áo Doug, “Nói chuyện với em được không?”
Bước chân của Doug khựng lại, anh ngồi xuống bên giường, “Muốn nói chuyện gì?”
“Không biết nữa, nói gì cũng được.
Anh nói những chuyện anh muốn nói với em, hoặc nói những chuyện anh từng gặp phải trong quá khứ cũng được”
Doug nghe thế thì trầm ngâm nhìn cô một hồi, rồi chậm rãi lên tiếng, “Lúc anh mới làm bác sĩ tâm lý không lâu thì gặp phải một bệnh nhân, là một cô bé mười lăm tuổi.
Từ nhỏ cô bé ấy và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm giữa hai mẹ con rất tốt, hai người như bạn bè thân thiết vậy.
Mẹ cô bé ấy đã từ chối rất nhiều người đàn ông tốt theo đuổi mình, chăm sóc cho cô bé mãi cho đến khi cô bé ấy lớn lên.
Cô ấy tưởng rằng sau khi tốt nghiệp có ấy sẽ có thể chăm sóc tốt cho mẹ, sống với mẹ cả đời.
Nhưng cô ấy không ngờ một ngày nào đó khi tan học về nhà, cô ấy thấy mẹ mình ngủ trên giường, không bao giờ thức dậy nữa”
Nhan Tịch lẳng lặng nghe đến đó, chợt hỏi, “Mẹ cô ấy qua đời sao?”
“Ừm, bởi cuộc sống gian khổ, vì muốn cho cô ấy một cuộc sống tốt hơn nên mẹ cô ấy làm việc quá sức, cuối cùng sức khỏe không chèo chống tiếp được nữa, cứ thế mà chìm vào giấc ngủ mãi mãi”
“Vậy sau đó thì sao? “Cô bé đó không chấp nhận được sự thật là mẹ mình đã mất, không báo cảnh sát, cũng không gọi điện đến bệnh viện, mà cứ xem như mẹ mình vẫn còn sống.
Mỗi ngày, cô bé đi học tan học đúng giờ, ban đêm ôm mẹ ngủ.
Mãi cho đến khi nhân viên tạp vụ ở chỗ làm của mẹ cô ấy thấy mẹ cô ấy mấy ngày không đi làm, tới nhà tìm mới phát hiện ra điều bất thường”
“Lúc ấy, mẹ cô ấy đã qua đời hơn một tuần lễ rồi, cộng thêm khí trời nóng nực nên xác có mùi hôi.
Nhân viên tạp vụ giật nảy mình, vội vàng báo cảnh sát, lúc đó hàng xóm mới biết được hóa ra người trụ cột của nhà này đã mất được mấy ngày”
“Mọi người giúp hỏa táng xác mẹ cô ấy, sau đó giao cô ấy cho ông cậu.
Nhưng mà ông cậu này nhanh chóng phát hiện trạng thái tinh thần của cô ấy không ổn, thường xuyên ngồi ngẩn người một mình không nói gì, còn có khuynh hướng tự ngược đãi mình.
Cậu của cô ấy không chỉ một lần thấy cô ấy cầm dao cứa lên tay mình”
“Sau đó cậu của cô ấy đưa cô ấy đến chỗ anh khám bệnh?”
Doug gật đầu, “Ừm, anh kiểm tra tổng quát cho cô ấy mới phát hiện cô ấy bị trầm cảm nghiêm trọng, còn có di chứng thương tích.
Có thể nói, nếu cậu cô ấy mà đưa cô ấy đến bệnh viện muộn chút nữa thì có thể cô ấy sẽ tự hành hạ mình đến chết.
Anh điều trị cho ấy gần ba năm thì bệnh của cô ấy mới dần chuyển biến tốt, cho đến khi sống như người bình thường.
Bây giờ cô ấy lấy chồng làm mẹ rồi, đã có cuộc sống mới của mình, anh đã thấy ảnh của con cô ấy, rất đáng yêu, cô ấy bế con nhìn vào ống kính cười rất hạnh phúc”
Nhan Tịch im lặng, hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói, “Doug, anh kể em nghe chuyện này là muốn cho em biết ngộ nhỡ mẹ em...
thì em phải kiên cường sao?”
“Nhan Tịch, em là một cô gái thông minh, có những lời cho dù anh không nói ra, em cũng nên hiểu.
Tình trạng tốt nhất của mẹ em chính là như bây giờ, nằm trên giường cả đời, không có ý thức, cũng không có năng lực tự do hoạt động”
“Doug, anh đúng là nhẫn tâm.
Tại sao lại nói với em chuyện như thế, chẳng lẽ anh không thể nói với em là mẹ em sẽ tỉnh lại, sẽ ở bên cạnh em cho đến khi bà ấy già đi?”
Nhan Tịch rơm rớm nước mắt.
Doug đau lòng vuốt tóc cô, “Anh có thể nói như thế, nhưng mà Nhan Tịch, chuyện này hoàn toàn không tốt cho em.
Em cần phải học được cách kiên cường.”
Nhan Tịch nhắm mắt lại, “Anh đừng nói nữa, Doug, em muốn ngủ”
“Được, em nghỉ ngơi đi, chờ em ngủ rồi anh mới đi”
Nhan Tịch nhắm mắt lại.
Doug lẳng lặng nhìn cô, chờ đến khi cô ngủ thiếp đi thì mới rời khỏi.
Sáng hôm sau, Nhan Tịch và Doug vừa tới cửa phòng bệnh đã nhận ra chuyện không ổn.
Phòng bệnh trống trơn, không thấy Triệu Giai Khanh và Nhạn Thịnh Vũ đầu.
Mặt Nhan Tịch biến sắc.
Doug giữ một y tá lại, hỏi: “Người trong phòng bệnh đâu rồi?”
“Đi cấp cứu rồi”
Hộp giữ nhiệt trong tay Nhan Tịch lập tức rơi xuống đất.
Cô quay người chạy đến phòng cấp cứu, quả nhiên nhìn thấy Nhan Thịnh Vũ đứng ở trước cửa phòng cấp cứu.
Nhan Thịnh Vũ tựa vào tường, mặt đờ đẫn, Nhan Tịch bước tới, giọng khẽ run, “Anh”
Nhan Thịnh Vũ chỉ lặng im nhìn cô.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, thấy bác sĩ đi ra, anh ta lập tức bước lên.
“Thành thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức”
Ánh sáng trong mắt Nhan Thịnh Vũ cứ như tắt hẳn.
Nhan Tịch bàng hoàng mở to mắt, nhìn chằm chằm vào bác sĩ, “Ông đã cố gắng hết sức là sao?”
“Thật lòng xin lỗi, mong các vị bớt đau buồn”
Bác sĩ nói, chuyện sinh lão bệnh tử như thế này với bọn họ mà nói là chuyện bình thường.
Từ ban đầu không đành lòng, cho đến khi lòng bình tĩnh như bây giờ, bác sĩ cũng đã luyện được ý chí sắt đá.
Nhưng với người thân của bệnh nhân, thì chuyện sinh ly tử biệt thế này lại là nỗi đau không thể phai mờ, bốn chữ “xin bớt đau buồn”
nào có thể an ủi được.
Chân Nhan Tịch tê rần, cô ngã sụp xuống đất.
Doug vội đỡ lấy cô, “Nhan Tịch, em không sao chứ?”
Môi Nhan Tịch khẽ run, cô muốn mở miệng nói gì đó, nhưng nhận ra mình hoàn toàn không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Tại cổ ù đi, cô chỉ có thể thấy miệng của người trước mắt mấp máy nhưng không nghe được tiếng gì.
Cô dần dần mất ý thức, trước mắt tối sầm, cuối cùng bất tỉnh.
“Nhan Tịch!”
“Nhan Tịch!”
“Nhan Tịch, anh không muốn gạt em, nhưng tình trạng của mẹ em quả thật không ổn, có thể duy trì được thế này đã tốt lắm rồi.”
Nhan Tịch tuyệt vọng, nắm chặt tay Triệu Giai Khanh, “Mẹ, mẹ tỉnh lại nhìn con đi, dù là một chút thôi cũng được.
Con là Tiểu Tịch đây mẹ, Tiểu Tịch mà mẹ thương nhất đây”
Doug thấy Nhan Tịch khóc như một đứa trẻ thì bỗng dưng hối hận, phải chăng anh không nên nói sự thật cho cô biết, “Nhan Tịch”
Nhưng cô lại không để ý đến Doug.
*** Nhà họ Nhan.
Nhan An Bang đã bị lãnh đạo quân đội gọi về, còn vì lý do gì thì tạm thời chưa rõ.
Tần Nghiên tỉa cây trên ban công, miệng ngâm nga hát, rõ ràng là tâm trạng đang rất tốt.
Lúc điện thoại đổ chuông, bà ta vẫn đang tưới cây.
Tần Nghiên đặt bình tưới xuống, nhìn thoáng qua dãy số, ngập ngừng một lúc mới bắt máy, “A lô”
Không biết người bên kia nói gì mà Tần Nghiên nhếch môi lạnh lùng, “Tôi biết rồi, nói cho nó biết tôi sẽ về ngay”
Cúp máy, Tần Nghiên nhìn nhà họ Nhan rộng lớn, đã từng đông vui, bây giờ chỉ còn lại tòa nhà vắng vẻ thì vô cùng hài lòng.
Bây giờ đã xem như Nhan An Bang thân bại danh liệt, vợ con ly tán.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Tần Nghiên ngẫm nghĩ, rồi gọi vào một số: “Nói với người kia hãy bắt đầu kế hoạch hai.
Tôi muốn thấy kết quả trong vòng ba ngày, nếu không hoàn thành được thì đừng hòng lấy được số tiền còn lại.
Nếu làm được, tôi sẽ cho hắn thêm một khoản tiền đủ để hắn sống cả đời không lo nghĩ”
“Vâng, thưa phu nhân”
“Còn nữa, đặt một vé máy bay bay đến nước Ý, càng sớm càng tốt, tôi sẽ không quay về đây trong một thời gian ngắn.
Chắc cậu biết sau đó nên làm gì rồi chứ?”
“Tôi rõ rồi, xin phu nhân yên tâm, chuyện ở đây cứ giao cho tôi”
Tần Nghiên cúp điện thoại.
Một lúc sau, di động của bà ta có một tin nhắn đến, là thông tin về chuyến bay mười giờ tối nay đến nước Y.
Bà ta cười cười rồi ném di động sang một bên, cầm bình tưới bên cạnh lên bắt đầu đập đồ.
Chẳng mấy chốc, từ phòng ngủ ra tới cửa đã biến thành một đống lộn xộn, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện bà ta làm vậy để hòng tạo hiện trường một vụ giằng co.
Thấy đã gần giống hiện trường rồi, Tần Nghiên mới vào bếp pha cho mình một ly cà phê, rồi ra phòng khách ngồi xem ti vi, vừa xem vừa đợi đến trời tối.
Mùa đông, trời tối rất nhanh.
Lúc chập tối, Tần Nghiện lên tầng thay đồ, lấy một cái mũ từ trong phòng để che đi mái tóc mình, đeo kính đen che khuất nửa gương mặt, sau đó đeo khẩu trang lên.
Sau khi hóa trang xong xuôi, bà ta mới vào ga-ra lái xe đi, chạy thẳng ra ngoại ô.
Chưa tới chỗ đặt camera giám sát, bà ta đã dừng xe lại, cởi trang bị trên người ra, gọi một cuộc điện thoại.
Một lúc sau một chiếc xe đỗ xịch lại trước mặt Tần Nghiên, bà ta lên xe, “Đến sân bay”
Nhan An Bang ra khỏi đơn vị, quay đầu nhìn lại nơi mà ông ta đã gắn bó hơn nửa đời người, cảm xúc trong mắt phức tạp.
Lãnh đạo đã nói với ông ta rằng, hy vọng ông ta sẽ chủ động đệ đơn xin xuất ngũ.
Ông ta đã bị cách chức từ lâu, bây giờ còn thua cả một người lính bình thường.
Dù sao người ta cũng còn trẻ, còn ông ta chỉ là một ông già mà thôi.
Nhan An Bang đã từng tưởng tượng, sau khi đến tuổi về hưu sẽ đến viện dưỡng lão ở.
Nhưng trước giờ ông ta chưa từng nghĩ mình sẽ rời quân đội theo cách này, làm mất danh dự nhà họ Nhan.
Sau này dù có chết đi, ông ta cũng chẳng còn mặt mũi nào để gắp tổ tiên nữa.
Nhan An Bang nhìn thoáng qua nơi này lần cuối rồi quay người rời đi.
Về đến nhà, vừa mở cửa đã thấy khắp nhà bừa bộn, ông ta lập tức cảm thấy có chuyện chẳng lành, trong nhà quá lộn xộn.
“Nghiên Nghiên”
Nhan An Bang gọi, nhưng chẳng ai đáp lại, sắc mặt ông ta khó coi.
Lúc ông ta lên tầng, trong phòng ngủ cũng hỗn độn, chậu cây cảnh trên ban công đều bị đập vỡ hết, khắp nơi toàn là mảnh vỡ và bùn đất.
Ông ta gọi điện cho Tần Nghiên, nhưng bà ta đã tắt máy.
Những thứ đáng giá trong nhà vẫn còn nguyên, ngay cả hộ chiếu và chứng minh thư của Tần Nghiên cũng vẫn còn, ngoại trừ bà ta.
Nhan An Bang sốt ruột, chạy tới chỗ bảo vệ hỏi tung tích Tần ghiền, nhưng không ai nhìn thấy bà ta.
Ông ta lập tức hiểu rằng chắc chắn Tần Nghiên đã xảy ra chuyện, bèn tới đồn cảnh sát báo án.
“Nạn nhân mất tích vào lúc nào?”
Cảnh sát hỏi.
Nhan An Bang lắc đầu, “Tôi mới vừa từ đơn vị về, khi về đã không thấy tăm hơi người đâu, trong nhà hỗn loạn như bị cướp vậy”
“Có mất thứ gì đáng giá không?”
Nhan An Bang lại lắc đầu, “Không, tất cả những thứ đáng giá trong nhà đều còn nguyên, trừ vợ tôi”
Cảnh sát lấy làm lạ nhìn Nhan An Bang, “Bình thường vợ ông thích đến chỗ nào? Có phải tâm trạng không tốt nên ra ngoài giải sầu rồi không?”
Nhan An Bang trầm mặt xuống, “Không đâu, bà ấy biết tôi sẽ lo lắng, nên dù ra ngoài cũng sẽ gọi điện cho tôi.
Anh cảnh sát, nhất định vợ tôi đã xảy ra chuyện gì rồi, xin các anh giúp tìm người”
“Ông Nhan, bây giờ người vẫn chưa mất tích quá hai mươi bốn tiếng, chúng tôi không thể lập án được, có lẽ do ông suy nghĩ nhiều rồi.
Biết đâu khi về nhà thì vợ ông đang ở nhà chờ ông đấy”
Thái độ cảnh sát rất qua loa.
Sắc mặt Nhan An Bang khó coi, nếu là trước kia thì một viên cảnh sát nhỏ nhoi nào có gan đối xử với ông ta như thế: Ra khỏi đồn cảnh sát, ông ta gọi điện cho những người bạn trước đây, nhưng họ chỉ bắt máy rồi viện cớ này nọ, không hề có ý giúp đỡ.
Nhan An Bang tức giận tới mức đập nát điện thoại di động, đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh mà.
Về đến nhà, Nhan An Bang tiếp tục dùng điện thoại bàn gọi điện cho Tần Nghiên, nhưng điện thoại vẫn tắt máy.
Ông ta không biết Tần Nghiên có bạn bè nào không.
Nhưng cũng chính vào lúc này, ông ta mới nhận ra, hiện giờ ông ta chẳng biết chút gì về Tần Nghiên cả.
Hình như bà ta chẳng có bạn bè nào, thường ngày bà ta chỉ ở nhà, chẳng hẹn bạn bè ra ngoài dạo phố hay ăn cơm gì cả.
Nhan An Bang không tìm được người giúp đỡ, lại không biết phải đi đâu tìm người, đành phải ở nhà chờ đợi.
Ngộ nhỡ đúng như cảnh sát nói, chẳng qua tâm trạng Tần Nghiên không tốt nên đi đâu đó thôi? Nếu như bà ta thật sự xảy ra chuyện gì, dù là bị bắt cóc hay bị trả thù, thì đối phương hẳn là sẽ gọi điện cho mình.
Nhan An Bang chờ đợi ròng rã một ngày, điện thoại trong nhà vẫn im lìm, đến cả một cuộc gọi tiếp thị cũng không có.
Ông ta đứng ngồi không yên, lại đến đồn cảnh sát, nhưng cảnh sát vẫn giải thích như cũ, bảo rằng Tần Nghiên bị bắt cóc chỉ là suy đoán của ông ta thôi, không có chứng cứ, thời gian mất tích chưa tới hai mươi bốn giờ nên không thể lập án được.
Nhan An Bang rất muốn làm ầm lên, thái độ làm việc qua loa của những cảnh sát này làm ông ta rất khó chịu, khiến cho ông ta bỗng phải đối mặt với sự thực rằng bây giờ ông ta đã không còn là tham mưu trưởng Nhan trước kia nữa, bây giờ ông ta chỉ là Nhan An Bang mà thôi.
Nhan An Bang chắc chắn rằng, nếu ông ta muốn làm loạn, thì những người này sẽ cho ông ta vào tù.
Ra khỏi đồn cảnh sát, ông ta nhìn người xe qua lại trên đường, cả người rét run, gió lạnh luồn vào cổ áo, lùa vào xương cốt ông ta.
Trong bệnh viện, Doug vất vả lắm mới thuyết phục được Nhan Tịch về khách sạn nghỉ ngơi, chuyện ở bệnh viện giao cho Nhan Thịnh Vũ trông nom.
Doug đắp kín chăn cho Nhan Tịch, khẽ nói: “Đừng nghĩ gì hết, trước tiên hãy ngủ một giấc thật ngon, ngày mai anh sẽ cùng em đến bệnh viện thăm mẹ”
Sắc mặt Nhan Tịch tiều tụy, chịu đựng nhiều ngày trong bệnh viện như thế, trạng thái tinh thần cổ tốt được mới là kỳ tích.
Nhan Tịch không ngủ được, cô nắm góc áo Doug, “Nói chuyện với em được không?”
Bước chân của Doug khựng lại, anh ngồi xuống bên giường, “Muốn nói chuyện gì?”
“Không biết nữa, nói gì cũng được.
Anh nói những chuyện anh muốn nói với em, hoặc nói những chuyện anh từng gặp phải trong quá khứ cũng được”
Doug nghe thế thì trầm ngâm nhìn cô một hồi, rồi chậm rãi lên tiếng, “Lúc anh mới làm bác sĩ tâm lý không lâu thì gặp phải một bệnh nhân, là một cô bé mười lăm tuổi.
Từ nhỏ cô bé ấy và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm giữa hai mẹ con rất tốt, hai người như bạn bè thân thiết vậy.
Mẹ cô bé ấy đã từ chối rất nhiều người đàn ông tốt theo đuổi mình, chăm sóc cho cô bé mãi cho đến khi cô bé ấy lớn lên.
Cô ấy tưởng rằng sau khi tốt nghiệp có ấy sẽ có thể chăm sóc tốt cho mẹ, sống với mẹ cả đời.
Nhưng cô ấy không ngờ một ngày nào đó khi tan học về nhà, cô ấy thấy mẹ mình ngủ trên giường, không bao giờ thức dậy nữa”
Nhan Tịch lẳng lặng nghe đến đó, chợt hỏi, “Mẹ cô ấy qua đời sao?”
“Ừm, bởi cuộc sống gian khổ, vì muốn cho cô ấy một cuộc sống tốt hơn nên mẹ cô ấy làm việc quá sức, cuối cùng sức khỏe không chèo chống tiếp được nữa, cứ thế mà chìm vào giấc ngủ mãi mãi”
“Vậy sau đó thì sao? “Cô bé đó không chấp nhận được sự thật là mẹ mình đã mất, không báo cảnh sát, cũng không gọi điện đến bệnh viện, mà cứ xem như mẹ mình vẫn còn sống.
Mỗi ngày, cô bé đi học tan học đúng giờ, ban đêm ôm mẹ ngủ.
Mãi cho đến khi nhân viên tạp vụ ở chỗ làm của mẹ cô ấy thấy mẹ cô ấy mấy ngày không đi làm, tới nhà tìm mới phát hiện ra điều bất thường”
“Lúc ấy, mẹ cô ấy đã qua đời hơn một tuần lễ rồi, cộng thêm khí trời nóng nực nên xác có mùi hôi.
Nhân viên tạp vụ giật nảy mình, vội vàng báo cảnh sát, lúc đó hàng xóm mới biết được hóa ra người trụ cột của nhà này đã mất được mấy ngày”
“Mọi người giúp hỏa táng xác mẹ cô ấy, sau đó giao cô ấy cho ông cậu.
Nhưng mà ông cậu này nhanh chóng phát hiện trạng thái tinh thần của cô ấy không ổn, thường xuyên ngồi ngẩn người một mình không nói gì, còn có khuynh hướng tự ngược đãi mình.
Cậu của cô ấy không chỉ một lần thấy cô ấy cầm dao cứa lên tay mình”
“Sau đó cậu của cô ấy đưa cô ấy đến chỗ anh khám bệnh?”
Doug gật đầu, “Ừm, anh kiểm tra tổng quát cho cô ấy mới phát hiện cô ấy bị trầm cảm nghiêm trọng, còn có di chứng thương tích.
Có thể nói, nếu cậu cô ấy mà đưa cô ấy đến bệnh viện muộn chút nữa thì có thể cô ấy sẽ tự hành hạ mình đến chết.
Anh điều trị cho ấy gần ba năm thì bệnh của cô ấy mới dần chuyển biến tốt, cho đến khi sống như người bình thường.
Bây giờ cô ấy lấy chồng làm mẹ rồi, đã có cuộc sống mới của mình, anh đã thấy ảnh của con cô ấy, rất đáng yêu, cô ấy bế con nhìn vào ống kính cười rất hạnh phúc”
Nhan Tịch im lặng, hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói, “Doug, anh kể em nghe chuyện này là muốn cho em biết ngộ nhỡ mẹ em...
thì em phải kiên cường sao?”
“Nhan Tịch, em là một cô gái thông minh, có những lời cho dù anh không nói ra, em cũng nên hiểu.
Tình trạng tốt nhất của mẹ em chính là như bây giờ, nằm trên giường cả đời, không có ý thức, cũng không có năng lực tự do hoạt động”
“Doug, anh đúng là nhẫn tâm.
Tại sao lại nói với em chuyện như thế, chẳng lẽ anh không thể nói với em là mẹ em sẽ tỉnh lại, sẽ ở bên cạnh em cho đến khi bà ấy già đi?”
Nhan Tịch rơm rớm nước mắt.
Doug đau lòng vuốt tóc cô, “Anh có thể nói như thế, nhưng mà Nhan Tịch, chuyện này hoàn toàn không tốt cho em.
Em cần phải học được cách kiên cường.”
Nhan Tịch nhắm mắt lại, “Anh đừng nói nữa, Doug, em muốn ngủ”
“Được, em nghỉ ngơi đi, chờ em ngủ rồi anh mới đi”
Nhan Tịch nhắm mắt lại.
Doug lẳng lặng nhìn cô, chờ đến khi cô ngủ thiếp đi thì mới rời khỏi.
Sáng hôm sau, Nhan Tịch và Doug vừa tới cửa phòng bệnh đã nhận ra chuyện không ổn.
Phòng bệnh trống trơn, không thấy Triệu Giai Khanh và Nhạn Thịnh Vũ đầu.
Mặt Nhan Tịch biến sắc.
Doug giữ một y tá lại, hỏi: “Người trong phòng bệnh đâu rồi?”
“Đi cấp cứu rồi”
Hộp giữ nhiệt trong tay Nhan Tịch lập tức rơi xuống đất.
Cô quay người chạy đến phòng cấp cứu, quả nhiên nhìn thấy Nhan Thịnh Vũ đứng ở trước cửa phòng cấp cứu.
Nhan Thịnh Vũ tựa vào tường, mặt đờ đẫn, Nhan Tịch bước tới, giọng khẽ run, “Anh”
Nhan Thịnh Vũ chỉ lặng im nhìn cô.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, thấy bác sĩ đi ra, anh ta lập tức bước lên.
“Thành thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức”
Ánh sáng trong mắt Nhan Thịnh Vũ cứ như tắt hẳn.
Nhan Tịch bàng hoàng mở to mắt, nhìn chằm chằm vào bác sĩ, “Ông đã cố gắng hết sức là sao?”
“Thật lòng xin lỗi, mong các vị bớt đau buồn”
Bác sĩ nói, chuyện sinh lão bệnh tử như thế này với bọn họ mà nói là chuyện bình thường.
Từ ban đầu không đành lòng, cho đến khi lòng bình tĩnh như bây giờ, bác sĩ cũng đã luyện được ý chí sắt đá.
Nhưng với người thân của bệnh nhân, thì chuyện sinh ly tử biệt thế này lại là nỗi đau không thể phai mờ, bốn chữ “xin bớt đau buồn”
nào có thể an ủi được.
Chân Nhan Tịch tê rần, cô ngã sụp xuống đất.
Doug vội đỡ lấy cô, “Nhan Tịch, em không sao chứ?”
Môi Nhan Tịch khẽ run, cô muốn mở miệng nói gì đó, nhưng nhận ra mình hoàn toàn không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Tại cổ ù đi, cô chỉ có thể thấy miệng của người trước mắt mấp máy nhưng không nghe được tiếng gì.
Cô dần dần mất ý thức, trước mắt tối sầm, cuối cùng bất tỉnh.
“Nhan Tịch!”
“Nhan Tịch!”
/880
|