*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đỗ Hồng Hải nghe xong lại không có phản ứng gì, “Người ta đã đính hôn, chẳng phải kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn sao, có gì mà bà phải tức giận”
“Tôi còn không giận được sao, nếu không tại cô ta thì gia đình chúng ta có thành ra thế này không? Ấy vậy mà cô ta thì hạnh phúc, vui vẻ chụp ảnh cưới với người khác.
Hơn nữa, tôi nhớ thằng đó sống ở thủ đô mà, sao cổ ta không chụp ảnh ở thủ đô mà lại đến thành phố Hải chụp, có phải là cố ý chọc tức người ta không? Bà Đỗ vô cùng oán giận.
Nếu Ôn Hề Dao biết được ý nghĩ này của bà ta, chắc chắn sẽ khịt mũi xem thường.
Cô đầu có rảnh rỗi mà từ thủ đồ xa xôi chạy đến đây để chọc tức bà ta chứ.
Đỗ Hồng Hải thở dài, “Bà đó, đầu óc nông cạn, từ trước đến nay người mà Hể Dao thích không phải Đỗ Nam, là thẳng Đỗ Nam nhà mình bám lấy người ta thôi, đã vậy còn làm thế với người ta, cuối cùng nhà họ Ôn vẫn bằng lòng ra tay giúp đỡ là đã nể mặt tình xưa nghĩa cũ lắm rồi.
Làm người, có ơn thì phải nhớ, khi nào đến hôn lễ của con gái nhà họ Ôn chúng ta phải mừng một khoản”
“Còn muốn đến dự hôn lễ của cô ta sao? Muốn đi thì ông tự đi một mình, có đánh chết tôi cũng không đi.
Lúc trước, nếu nhà họ Ôn không cố chèn ép thì công ty chúng ta có thể lâm vào khủng hoảng sao? Bọn họ giúp chúng ta là lẽ đương nhiên”
Bà Đỗ trừng mắt, coi mọi thứ như lẽ dĩ nhiên, hoàn toàn quên mất nếu lúc ấy Đỗ Nam không gây ra chuyện sai trái trước thì nhà họ Ôn tuyệt nhiên sẽ không làm như thế.
Đỗ Hồng Hải trầm mặt, không đồng tình với vợ, “Chuyện này đúng hay sai chẳng phải trong lòng đã rõ rồi sao, không thể vì Đỗ Nam là con bà mà bà không màng cả sự thật được, bây giờ nhà họ Ôn làm vậy là đã nể tình lắm rồi.”
Thấy Đỗ Hồng Hải nghiêm túc, bà Đỗ liền sợ, “Không phải tôi chỉ về nhà than phiền với ông vài câu thổi ư.
Ông nói xem, bây giờ nhìn con trai cả ngày lao đầu vào công việc, tan làm thì về nhà ngủ, trong người cứ như bị người ta khoét rỗng.
Ông không đau lòng sao?”
Tất nhiên Đỗ Hồng Hải cũng đau lòng, đó là đứa con độc nhất của ông, sao có thể không đau lòng được, nhưng chuyện này thật sự không trách nhà họ Ôn được.
Nghe vợ nói thế, Đỗ Hồng Hải rất khó chịu, để ông nghe những lời này thì không sao, nếu Đỗ Nam nghe được thì sẽ nảy sinh ý nghĩ không tốt, từ đó sẽ rất có thể lại gây ra chuyện gì tiếp theo.
Nếu thật sự như vậy mới đúng thật là “cái được không bù nổi cái mất”
“Được rồi, sau này đừng nói vậy nữa, bà cũng là người học thức cao, nói chuyện hay làm việc phải có chừng có mực chứ?”
Lúc này bà Đỗ mới chịu yên.
Hai vợ chồng không hề hay biết, ngay một góc trên cầu thang, Đỗ Nam đã nghe hết cuộc nói chuyện của bọn họ, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Hôm sau, mới sáng sớm mà Đỗ Nam đã ra khỏi nhà, anh ta không đến công ty mà lái xe đến nhà họ Ôn.
Anh ta đỗ xe dưới bóng cây nhìn Ôn Hề Dao và Thẩm Quân Dục ở xa xa vừa cười vừa nói ra khỏi nhà.
Anh ta đi theo bọn họ đến công viên thành phố Hải.
Hôm nay, Ôn Hề Dao và Thẩm Quân Dục định chụp một bộ ảnh ở đây.
Đỗ Nam trốn trong góc khuất lẳng lặng nhìn Ôn Hồ Dao mặc áo cưới trắng tinh nép vào lòng Thẩm Quân Dục cười hạnh phúc.
Nụ cười hạnh phúc đó là thứ anh ta mong đợi nhiều năm, thậm chí từ lần đầu anh ta bắt đầu nằm mơ thấy cô thì đã nghĩ sẽ có một ngày Ôn Hề Dao mặc áo cưới trắng tinh cùng anh ta bước vào lễ đường.
Bây giờ, rốt cuộc anh ta đã chờ được đến khi thấy cô mặc áo cưới, còn đẹp hơn cả tưởng tượng, nhưng người đứng bên cạnh cô lại không phải mình.
“Hề Dao, em là của, anh, em nhất định là của anh, anh tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn em lấy người khác”
Đỗ Nam lẩm bẩm, chăm chú nhìn Ôn Hề Dao một lát rồi quay người bỏ đi.
“Sao vậy, ngay cả chụp ảnh cũng không tập trung?”
Thẩm Quân Dục nhận ra Ôn Hề Dao mất hồn thì nhẹ giọng hỏi.
Ôn Hề Dao hoàn hồn, nhíu mày, “Vừa nãy em có cảm giác như có người nhìn chúng ta, nhưng nhìn sang thì không thấy ai cả.”
Thẩm Quân Dục nhìn sang hướng nhìn vừa rồi của Ôn Hề Dao, “Có ai đầu, có phải nhìn lầm không?”
“Chắc là nhìn lầm rồi, cũng có thể là người qua đường”
Ôn Hề Dao nói.
Chụp ảnh cưới xong, hai người liền bay thẳng về thủ đô.
Bởi sau hôn lễ còn có thêm nửa tháng trăng mật, nên Ôn Hề Dao và Thẩm Quân Dục muốn sắp xếp ổn thỏa chuyện của công ty.
Thẩm Quân Dục còn ổn, dù sao anh cũng là ông chủ, trong công ty có rất nhiều người tài giỏi, dù anh không ở công ty nửa tháng cũng không vấn đề gì.
Nhưng Ôn Hề Dao thì khác, cô là Tổng Giám đốc của Tập đoàn quốc tế Tân Hòa, người ta trả lương cao để thuê cô, cô phải làm việc sao cho xứng đáng với số tiền lương đó.
“Vẫn là anh thoải mái nhất, muốn đi làm lúc nào thì đi, tự do tự tại.”
Ôn Hề Dao tựa vào người Thẩm Quân Dục cảm thán.
Thẩm Quân Dục cười khẽ, “Ở chỗ anh có một công việc tốt lắm đấy, được nhận lương ngàn vạn năm, giờ làm việc còn tự do hơn cả anh, có muốn làm không?”
Ôn Hề Dao tò mò nhìn anh, “Công việc gì mà đãi ngộ tốt vậy?”
“Phu nhân của Tổng Giám đốc Tập đoàn quân Lan, có thể quản lý thu nhập của Tổng Giám đốc Tập đoàn Quân Lan, mỗi ngày muốn ngủ đến giờ nào cũng được, ngủ nguyên ngày cũng được luôn”
Ôn Hề Dao lườm anh, “Anh chọc em.”
“Anh rất nghiêm túc, nếu thấy mệt thì có thể từ chức bất cứ lúc nào, ông xã sẽ nuôi em”
Thẩm Quân Dục vung tay lên, nói rất phóng khoáng.
Ôn Hề Dao cười, gật đầu, “Được, nếu một ngày nào đó em mệt mỏi với công việc, em sẽ nghỉ việc để anh nuôi em, hoặc em sẽ mở một trang viên rượu nho để tự nấu rượu vang, thế nào?”
Thẩm Quân Dục ghé mắt, “Sao tự nhiên lại muốn làm việc này?”
“Ngày đó em xem phim trên ti vi, trong phim có một cặp vợ chồng nghỉ việc để về quê mở một trang viền rượu nho, cuộc sống rất ung dung thoải mái”
“Xiêu lòng rồi à?”
“Ừm, em cảm thấy sống yên ổn như thế cũng tốt.
Đi làm nhiều năm như thế, cũng đã trải qua vài chuyện anh lừa tôi gạt, ít nhiều cũng cảm thấy mệt mỏi”
Ôn Hề Dao nói rằng, cô có cảm giác đó từ khi xảy ra chuyện ở công trường lần trước, lúc cô đối mặt với đám cổ đông nọ.
Mặc dù từ sau khi thân phận con gái nhà họ Ôn bị lộ, đám cổ đông già trong công ty không còn làm khó cổ nữa, nhưng trong lòng cô vẫn thấy mệt mỏi.
“Nếu mệt thì nghỉ ngơi đi, làm vài chuyện mình muốn, hoặc vài chuyện mình thích, giống Lan Lan vậy, cũng rất tốt”
Thẩm Quân Dục nhẹ nhàng nói.
“Được, nếu em thật sự không thể tiếp tục kiên trì được nữa thì em sẽ nghỉ việc để anh nuôi em, lúc đó anh không được ghét bỏ em đây đấy.”
Thẩm Quân Dục hôn lên trán cô, “Sao anh lại ghét bỏ em chứ, anh yêu em còn không hết.”
Ôn Hề Dao cười dịu dàng.
Sắp tới ngày cưới của Ôn Hồ Dao và Thẩm Quân Dục, bụng Thẩm Thanh Lan càng ngày càng lớn, đến giữa tháng thứ sáu thì bụng của cô đã giống như quả bóng bay mỗi ngày mỗi được bơm thêm một tí hơi, nhà họ Phó nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía.
Đưa Thẩm Thanh Lan đến bệnh viện khám thì bác sĩ bảo đó là chuyện bình thường, giai đoạn đầu thai nhi phát triển khá chậm, bây giờ thì đã bắt đầu phát triển bình thường, đây là dấu hiệu tốt.
Ra khỏi bệnh viện, dì Triệu đẩy xe lăn cho Phó Hoành Dật, vừa cười vừa nói với Sở Vân Dung, “Hoành Dật lo lắng quá mức thôi, tôi nhớ lúc trước, khi mẹ Hoành Dệt mang thai cũng giống như Thanh Lan vậy, đến mấy tháng cuối tự nhiên bụng to ra”
“Miễn là đứa bé không lớn quá là được, lớn quá sẽ khó sinh, sẽ khổ cho Thanh Lan”
Sở Vân Dung cũng cười.
Có điều bây giờ không cần lo vấn đề này, vừa rồi bác sĩ đã nói rằng cân nặng của đứa bé trong bụng Thẩm Thanh Lan cũng ở mức bình thường.
Thẩm Thanh Lan yên lặng lắng nghe bọn họ nói chuyện.
Phó Hoành Dật và cô thỉnh thoảng nhìn nhau, anh biết đứa con trong bụng cô không sao cũng yên lòng.
Về đến nhà, Thẩm Thanh Lan vừa thay quần áo xong thì nhận được điện thoại của Vu Hiểu Huyên hẹn cô ngày mai đi uống trà chiều.
Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Lan nói với Phó Hoành Dệt một tiếng rồi bảo tài xế lái xe đưa cô đến chỗ hẹn.
Gặp Vu Hiểu Huyên, Thẩm Thanh Lan hơi nhíu mày, “Sao phờ phạc vậy?”
Vu Hiểu Huyên nằm nhoài trên bàn, quả thật sắc mặt ủ rũ, nghe thấy tiếng Thẩm Thanh Lan, cô nhướng mắt lên, “Thanh Lan, hình như tớ mang thai rồi.”
Thẩm Thanh Lan đang uống nước ép hoa quả, cứ thế phun thẳng vào mặt Vu Hiểu Huyên.
Cô sửng sốt mặt rồi rút khăn giấy ra lau nước ép trên mặt.
“Cậu vừa nói gì cơ?”
Thẩm Thanh Lan hỏi.
“Tớ nói, hình như tớ mang thai rồi”
Vu Hiểu Huyên lặp lại lần nữa.
À, hóa ra là mang thai thật, cô không nghe lầm, “Mang thai là chuyện vui, sao cậu lại có vẻ mặt đó? Chẳng lẽ đứa bé này không phải con của Hàn Dịch?”
Vu Hiểu Huyền khinh khỉnh, “Đoán mò gì thế, là của tên khốn Hàn Dịch đó”
“Chẳng phải cậu đang quay phim ở Tấn Ninh sao?”
“Đúng vậy, lần trước Hàn Dịch đến thăm tớ, sau đó cứ như vậy? Vu Hiểu Huyền than vãn, chỉ một lần duy nhất không dùng biện pháp an toàn, kết quả liền trúng thưởng, cô còn thấy mua vé số cũng không may mắn như vậy.
“Hàn Dịch có biết không?”
“Tớ vẫn chưa nói cho anh ấy biết, chính tớ cũng đến hôm qua mới biết được”
Vụ Hiểu Huyên lắc đầu.
Cô nhớ lại hôm qua mình ăn mặc kín mít, đêm hôm khuya khoắt chạy ra tiệm thuốc mua que thử thai.
Nhân viên cửa hàng suýt chút còn tưởng cô là bệnh nhân tâm thần.
Nghĩ lại những chuyện đã qua, trong lòng Vu Hiểu Huyên cũng thấy rất xót xa.
“Vậy cậu định làm thế sao?”
Thẩm Thanh Lan hỏi.
Vu Hiểu Huyên tiếp tục lắc đầu, “Tớ không biết, tối qua tớ thức trắng cả đêm, sáng sớm nay liền bay về, suýt chút làm chị Linda tức chết, nhưng tớ không nói tớ đi đâu, cũng không nói với Hàn Dịch.
Bây giờ đầu óc tớ rất rối, không nghĩ ra rốt cuộc phải làm gì nữa”
“Vậy cậu có muốn sinh đứa bé này không?”
Đỗ Hồng Hải nghe xong lại không có phản ứng gì, “Người ta đã đính hôn, chẳng phải kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn sao, có gì mà bà phải tức giận”
“Tôi còn không giận được sao, nếu không tại cô ta thì gia đình chúng ta có thành ra thế này không? Ấy vậy mà cô ta thì hạnh phúc, vui vẻ chụp ảnh cưới với người khác.
Hơn nữa, tôi nhớ thằng đó sống ở thủ đô mà, sao cổ ta không chụp ảnh ở thủ đô mà lại đến thành phố Hải chụp, có phải là cố ý chọc tức người ta không? Bà Đỗ vô cùng oán giận.
Nếu Ôn Hề Dao biết được ý nghĩ này của bà ta, chắc chắn sẽ khịt mũi xem thường.
Cô đầu có rảnh rỗi mà từ thủ đồ xa xôi chạy đến đây để chọc tức bà ta chứ.
Đỗ Hồng Hải thở dài, “Bà đó, đầu óc nông cạn, từ trước đến nay người mà Hể Dao thích không phải Đỗ Nam, là thẳng Đỗ Nam nhà mình bám lấy người ta thôi, đã vậy còn làm thế với người ta, cuối cùng nhà họ Ôn vẫn bằng lòng ra tay giúp đỡ là đã nể mặt tình xưa nghĩa cũ lắm rồi.
Làm người, có ơn thì phải nhớ, khi nào đến hôn lễ của con gái nhà họ Ôn chúng ta phải mừng một khoản”
“Còn muốn đến dự hôn lễ của cô ta sao? Muốn đi thì ông tự đi một mình, có đánh chết tôi cũng không đi.
Lúc trước, nếu nhà họ Ôn không cố chèn ép thì công ty chúng ta có thể lâm vào khủng hoảng sao? Bọn họ giúp chúng ta là lẽ đương nhiên”
Bà Đỗ trừng mắt, coi mọi thứ như lẽ dĩ nhiên, hoàn toàn quên mất nếu lúc ấy Đỗ Nam không gây ra chuyện sai trái trước thì nhà họ Ôn tuyệt nhiên sẽ không làm như thế.
Đỗ Hồng Hải trầm mặt, không đồng tình với vợ, “Chuyện này đúng hay sai chẳng phải trong lòng đã rõ rồi sao, không thể vì Đỗ Nam là con bà mà bà không màng cả sự thật được, bây giờ nhà họ Ôn làm vậy là đã nể tình lắm rồi.”
Thấy Đỗ Hồng Hải nghiêm túc, bà Đỗ liền sợ, “Không phải tôi chỉ về nhà than phiền với ông vài câu thổi ư.
Ông nói xem, bây giờ nhìn con trai cả ngày lao đầu vào công việc, tan làm thì về nhà ngủ, trong người cứ như bị người ta khoét rỗng.
Ông không đau lòng sao?”
Tất nhiên Đỗ Hồng Hải cũng đau lòng, đó là đứa con độc nhất của ông, sao có thể không đau lòng được, nhưng chuyện này thật sự không trách nhà họ Ôn được.
Nghe vợ nói thế, Đỗ Hồng Hải rất khó chịu, để ông nghe những lời này thì không sao, nếu Đỗ Nam nghe được thì sẽ nảy sinh ý nghĩ không tốt, từ đó sẽ rất có thể lại gây ra chuyện gì tiếp theo.
Nếu thật sự như vậy mới đúng thật là “cái được không bù nổi cái mất”
“Được rồi, sau này đừng nói vậy nữa, bà cũng là người học thức cao, nói chuyện hay làm việc phải có chừng có mực chứ?”
Lúc này bà Đỗ mới chịu yên.
Hai vợ chồng không hề hay biết, ngay một góc trên cầu thang, Đỗ Nam đã nghe hết cuộc nói chuyện của bọn họ, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Hôm sau, mới sáng sớm mà Đỗ Nam đã ra khỏi nhà, anh ta không đến công ty mà lái xe đến nhà họ Ôn.
Anh ta đỗ xe dưới bóng cây nhìn Ôn Hề Dao và Thẩm Quân Dục ở xa xa vừa cười vừa nói ra khỏi nhà.
Anh ta đi theo bọn họ đến công viên thành phố Hải.
Hôm nay, Ôn Hề Dao và Thẩm Quân Dục định chụp một bộ ảnh ở đây.
Đỗ Nam trốn trong góc khuất lẳng lặng nhìn Ôn Hồ Dao mặc áo cưới trắng tinh nép vào lòng Thẩm Quân Dục cười hạnh phúc.
Nụ cười hạnh phúc đó là thứ anh ta mong đợi nhiều năm, thậm chí từ lần đầu anh ta bắt đầu nằm mơ thấy cô thì đã nghĩ sẽ có một ngày Ôn Hề Dao mặc áo cưới trắng tinh cùng anh ta bước vào lễ đường.
Bây giờ, rốt cuộc anh ta đã chờ được đến khi thấy cô mặc áo cưới, còn đẹp hơn cả tưởng tượng, nhưng người đứng bên cạnh cô lại không phải mình.
“Hề Dao, em là của, anh, em nhất định là của anh, anh tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn em lấy người khác”
Đỗ Nam lẩm bẩm, chăm chú nhìn Ôn Hề Dao một lát rồi quay người bỏ đi.
“Sao vậy, ngay cả chụp ảnh cũng không tập trung?”
Thẩm Quân Dục nhận ra Ôn Hề Dao mất hồn thì nhẹ giọng hỏi.
Ôn Hề Dao hoàn hồn, nhíu mày, “Vừa nãy em có cảm giác như có người nhìn chúng ta, nhưng nhìn sang thì không thấy ai cả.”
Thẩm Quân Dục nhìn sang hướng nhìn vừa rồi của Ôn Hề Dao, “Có ai đầu, có phải nhìn lầm không?”
“Chắc là nhìn lầm rồi, cũng có thể là người qua đường”
Ôn Hề Dao nói.
Chụp ảnh cưới xong, hai người liền bay thẳng về thủ đô.
Bởi sau hôn lễ còn có thêm nửa tháng trăng mật, nên Ôn Hề Dao và Thẩm Quân Dục muốn sắp xếp ổn thỏa chuyện của công ty.
Thẩm Quân Dục còn ổn, dù sao anh cũng là ông chủ, trong công ty có rất nhiều người tài giỏi, dù anh không ở công ty nửa tháng cũng không vấn đề gì.
Nhưng Ôn Hề Dao thì khác, cô là Tổng Giám đốc của Tập đoàn quốc tế Tân Hòa, người ta trả lương cao để thuê cô, cô phải làm việc sao cho xứng đáng với số tiền lương đó.
“Vẫn là anh thoải mái nhất, muốn đi làm lúc nào thì đi, tự do tự tại.”
Ôn Hề Dao tựa vào người Thẩm Quân Dục cảm thán.
Thẩm Quân Dục cười khẽ, “Ở chỗ anh có một công việc tốt lắm đấy, được nhận lương ngàn vạn năm, giờ làm việc còn tự do hơn cả anh, có muốn làm không?”
Ôn Hề Dao tò mò nhìn anh, “Công việc gì mà đãi ngộ tốt vậy?”
“Phu nhân của Tổng Giám đốc Tập đoàn quân Lan, có thể quản lý thu nhập của Tổng Giám đốc Tập đoàn Quân Lan, mỗi ngày muốn ngủ đến giờ nào cũng được, ngủ nguyên ngày cũng được luôn”
Ôn Hề Dao lườm anh, “Anh chọc em.”
“Anh rất nghiêm túc, nếu thấy mệt thì có thể từ chức bất cứ lúc nào, ông xã sẽ nuôi em”
Thẩm Quân Dục vung tay lên, nói rất phóng khoáng.
Ôn Hề Dao cười, gật đầu, “Được, nếu một ngày nào đó em mệt mỏi với công việc, em sẽ nghỉ việc để anh nuôi em, hoặc em sẽ mở một trang viên rượu nho để tự nấu rượu vang, thế nào?”
Thẩm Quân Dục ghé mắt, “Sao tự nhiên lại muốn làm việc này?”
“Ngày đó em xem phim trên ti vi, trong phim có một cặp vợ chồng nghỉ việc để về quê mở một trang viền rượu nho, cuộc sống rất ung dung thoải mái”
“Xiêu lòng rồi à?”
“Ừm, em cảm thấy sống yên ổn như thế cũng tốt.
Đi làm nhiều năm như thế, cũng đã trải qua vài chuyện anh lừa tôi gạt, ít nhiều cũng cảm thấy mệt mỏi”
Ôn Hề Dao nói rằng, cô có cảm giác đó từ khi xảy ra chuyện ở công trường lần trước, lúc cô đối mặt với đám cổ đông nọ.
Mặc dù từ sau khi thân phận con gái nhà họ Ôn bị lộ, đám cổ đông già trong công ty không còn làm khó cổ nữa, nhưng trong lòng cô vẫn thấy mệt mỏi.
“Nếu mệt thì nghỉ ngơi đi, làm vài chuyện mình muốn, hoặc vài chuyện mình thích, giống Lan Lan vậy, cũng rất tốt”
Thẩm Quân Dục nhẹ nhàng nói.
“Được, nếu em thật sự không thể tiếp tục kiên trì được nữa thì em sẽ nghỉ việc để anh nuôi em, lúc đó anh không được ghét bỏ em đây đấy.”
Thẩm Quân Dục hôn lên trán cô, “Sao anh lại ghét bỏ em chứ, anh yêu em còn không hết.”
Ôn Hề Dao cười dịu dàng.
Sắp tới ngày cưới của Ôn Hồ Dao và Thẩm Quân Dục, bụng Thẩm Thanh Lan càng ngày càng lớn, đến giữa tháng thứ sáu thì bụng của cô đã giống như quả bóng bay mỗi ngày mỗi được bơm thêm một tí hơi, nhà họ Phó nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía.
Đưa Thẩm Thanh Lan đến bệnh viện khám thì bác sĩ bảo đó là chuyện bình thường, giai đoạn đầu thai nhi phát triển khá chậm, bây giờ thì đã bắt đầu phát triển bình thường, đây là dấu hiệu tốt.
Ra khỏi bệnh viện, dì Triệu đẩy xe lăn cho Phó Hoành Dật, vừa cười vừa nói với Sở Vân Dung, “Hoành Dật lo lắng quá mức thôi, tôi nhớ lúc trước, khi mẹ Hoành Dệt mang thai cũng giống như Thanh Lan vậy, đến mấy tháng cuối tự nhiên bụng to ra”
“Miễn là đứa bé không lớn quá là được, lớn quá sẽ khó sinh, sẽ khổ cho Thanh Lan”
Sở Vân Dung cũng cười.
Có điều bây giờ không cần lo vấn đề này, vừa rồi bác sĩ đã nói rằng cân nặng của đứa bé trong bụng Thẩm Thanh Lan cũng ở mức bình thường.
Thẩm Thanh Lan yên lặng lắng nghe bọn họ nói chuyện.
Phó Hoành Dật và cô thỉnh thoảng nhìn nhau, anh biết đứa con trong bụng cô không sao cũng yên lòng.
Về đến nhà, Thẩm Thanh Lan vừa thay quần áo xong thì nhận được điện thoại của Vu Hiểu Huyên hẹn cô ngày mai đi uống trà chiều.
Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Lan nói với Phó Hoành Dệt một tiếng rồi bảo tài xế lái xe đưa cô đến chỗ hẹn.
Gặp Vu Hiểu Huyên, Thẩm Thanh Lan hơi nhíu mày, “Sao phờ phạc vậy?”
Vu Hiểu Huyên nằm nhoài trên bàn, quả thật sắc mặt ủ rũ, nghe thấy tiếng Thẩm Thanh Lan, cô nhướng mắt lên, “Thanh Lan, hình như tớ mang thai rồi.”
Thẩm Thanh Lan đang uống nước ép hoa quả, cứ thế phun thẳng vào mặt Vu Hiểu Huyên.
Cô sửng sốt mặt rồi rút khăn giấy ra lau nước ép trên mặt.
“Cậu vừa nói gì cơ?”
Thẩm Thanh Lan hỏi.
“Tớ nói, hình như tớ mang thai rồi”
Vu Hiểu Huyên lặp lại lần nữa.
À, hóa ra là mang thai thật, cô không nghe lầm, “Mang thai là chuyện vui, sao cậu lại có vẻ mặt đó? Chẳng lẽ đứa bé này không phải con của Hàn Dịch?”
Vu Hiểu Huyền khinh khỉnh, “Đoán mò gì thế, là của tên khốn Hàn Dịch đó”
“Chẳng phải cậu đang quay phim ở Tấn Ninh sao?”
“Đúng vậy, lần trước Hàn Dịch đến thăm tớ, sau đó cứ như vậy? Vu Hiểu Huyền than vãn, chỉ một lần duy nhất không dùng biện pháp an toàn, kết quả liền trúng thưởng, cô còn thấy mua vé số cũng không may mắn như vậy.
“Hàn Dịch có biết không?”
“Tớ vẫn chưa nói cho anh ấy biết, chính tớ cũng đến hôm qua mới biết được”
Vụ Hiểu Huyên lắc đầu.
Cô nhớ lại hôm qua mình ăn mặc kín mít, đêm hôm khuya khoắt chạy ra tiệm thuốc mua que thử thai.
Nhân viên cửa hàng suýt chút còn tưởng cô là bệnh nhân tâm thần.
Nghĩ lại những chuyện đã qua, trong lòng Vu Hiểu Huyên cũng thấy rất xót xa.
“Vậy cậu định làm thế sao?”
Thẩm Thanh Lan hỏi.
Vu Hiểu Huyên tiếp tục lắc đầu, “Tớ không biết, tối qua tớ thức trắng cả đêm, sáng sớm nay liền bay về, suýt chút làm chị Linda tức chết, nhưng tớ không nói tớ đi đâu, cũng không nói với Hàn Dịch.
Bây giờ đầu óc tớ rất rối, không nghĩ ra rốt cuộc phải làm gì nữa”
“Vậy cậu có muốn sinh đứa bé này không?”
/880
|