Bạch Tuấn Nam nhìn cô một cái, ánh mắt dừng trên người cô vài giây, trong mắt anh ta như có ánh sáng loé lên, anh ta hơi mỉm cười: “Em thích thì ăn nhiều một chút, sau này thích ăn cứ gọi điện cho anh.”
Mắt Phó Thư Nghệ sáng lên: “Lúc nào muốn ăn cũng được ạ?” “Ừ, em là em gái Thần Hiên, đương nhiên cũng là bạn của anh rồi.” Vẻ mặt Phó Thần Hiên như cười như không nhìn thoáng qua Bạch Tuấn Nam, ý tứ trong ánh mắt vô cùng rõ ràng - “Đây là em gái tôi đấy, đừng có ý đồ gì với con bé.”
Bạch Tuấn Nam thản nhiên nhìn lại - “Kết bạn bình thường thôi, tôi có ý gì đâu.” Phó Thần Hiên cười ha ha - “Tốt nhất là không có gì, nếu không3chúng ta phải tâm sự với nhau đấy.”
Bạch Tuấn Nam thu hồi tầm mắt, tập trung nướng thịt
Cơ bản là chỉ có Phó Thư Nghệ và Lục Nhất Manh ăn liên tục, thỉnh thoảng Phó Thần Hiên ăn một miếng, còn Bạch Tuấn Nam gần như không ăn chút nào
Cửa hàng này do anh ta mở ra, ngày nào cũng ngửi mùi thịt đến phát ngán nên không muốn ăn
“À, ngoài thịt nướng ra anh còn biết làm món gì khác không?” Lúc đang ăn, Phó Thư Nghệ hỏi, hai má cô phồng lên như con sóc con
Mắt Bạch Tuấn Nam đầy ý cười: “Anh biết làm mấy món gia đình nữa.” Bạch Tuấn Nam là con trai duy nhất của Chủ tịch Tập đoàn Bạch Thị
Tập đoàn Bạch Thị nổi tiếng là tập đoàn ẩm thực sở hữu rất nhiều cửa hàng và0chuỗi nhà hàng
Người như thế lại đi mở một cửa hàng thịt nướng nho nhỏ, đúng là chuyện kỳ lạ
Bạch Tuấn Nam chẳng những làm vậy mà còn rất hứng thú.
“Ôi no quá, lâu lắm rồi em không ăn nhiều thịt như vậy, đã quá.” Sau khi ăn xong, Phó Thư Nghệ tựa lưng vào ghế, xoa cái bụng của mình
Cô thấy hơi trướng bụng, nhưng như thể rất mất mặt, cô không có mặt mũi nào nói ra
Bạch Tuấn Nam chú ý đến động tác nhỏ của cô, đứng dậy bước ra ngoài rồi nhanh chóng quay lại, trong tay còn cầm mấy quả sơn tra: “Ăn nhiều thịt nướng khó tiêu, còn dễ ngán, em ăn mấy quả sơn tra cho dễ tiêu hóa.” “Cảm ơn anh Tuấn Nam.” Phó Thư Nghệ cười tủm tỉm, vươn tay cầm một quả cho vào5miệng, sau đó cô lại nhanh chóng nhíu mày, sơn tra này chua quá
Ý cười trong mắt Bạch Tuấn Nam càng sâu, Phó Thần Hiên nhìn anh chàng với ý cảnh cáo
Bạch Tuấn Nam thu hồi tầm mắt, đưa sơn tra cho Lục Nhất Manh.
Lục Nhất Manh xua tay: “Cảm ơn, em không ăn sơn tra.”
Bạch Tuấn Nam đưa toàn bộ sơn tra cho Phó Thần Hiến: “Mời cậu.”
Phó Thần Hiến:..
Anh đây cũng đâu có thích ăn chua.
“Anh Tuấn Nam, cảm ơn anh hôm nay đã chiêu đãi bọn em.” Ra khỏi nhà hàng, Phó Thư Nghệ nói cảm ơn với Bạch Tuấn Nam.
Bạch Tuấn Nam cười ôn hòa: “Sau này lúc nào thích ăn cứ tới đây, nếu nhiều người thì nhớ gọi anh trước.”
“Vâng.”
Phó Thần Hiên đưa hai người về trường rồi mới về nhà
Vừa về đến nhà, màn hình di4động hiện lên tin nhắn do Giản Đan gửi tới
Phó Thần Hiên nghĩ một lúc mới nhớ ra, Giản Đan là cô gái anh gặp ở quán bar
Giản Đơn hỏi anh một số vấn đề chuyên môn về tài chính, tạm thời Phó Thần Hiến không có việc gì làm nên cũng kiên nhẫn ngồi giải đáp cho cô ta.
[Anh Phó, cảm ơn anh đã giải đáp giúp em, lúc trước em tra rất nhiều tài liệu vẫn không hiểu mấy vấn đề này, có anh giải thích em mới hiểu được
Cảm ơn anh, hay hôm nào em mời anh ăn cơm nhé:] [Chuyện nhỏ thôi, không cần khách.] Phó Thần Hiên nhắn lại một tin, ý từ chối uyển chuyển vô cùng rõ ràng
Giản Đan cũng không tiếp tục kiên trì, chỉ nhắn lại một cái icon cảm ơn
“Anh ấy không nhận lời.”9Giản Đan thấy tin nhắn do Phó Thần Hiển nhắn lại, nói với một nữ sinh khác trong phòng
Nữ sinh kia nghe vậy không thấy ngạc nhiên: “Dù sao cũng trưởng thành rồi, không giống khi còn nhỏ nữa.”
“Tĩnh Tỉnh, nếu cậu quen anh ấy từ nhỏ, sao không tự tìm anh ấy đi?” Giản Đan không hiểu.
Lâm Tĩnh cười: “Hai mươi năm không gặp nhau rồi, chắc anh ấy còn chẳng nhớ ra tớ là ai, giờ tớ còn đi tìm thì ngại lắm.” “Cậu tiếp xúc với anh ấy thì thấy anh ấy là kiểu người thế nào?” Lâm Tĩnh hỏi Giản Đan
Giản Đan nghiêng đầu nghĩ: “Ừm, nhìn khá bình dị gần gũi, thật ra trong lòng rất lạnh nhạt, Người như thế khó động lòng lắm.” Dù chỉ mới gặp một lần, nhưng Giản Đan học tâm lý học, cô ta vẫn có mắt nhìn người
Giản Đan nói dối, ngày đó không phải lần đầu tiên cô ta đến quán bar, chẳng qua cô ta biết Phó Thần Hiên đến quán bar nên mới có ý đi theo
Lúc ấy Lâm Tĩnh cũng đi, chỉ có điều cô không dám bước ra thôi.
Có điều cô ta cũng không lừa anh, cô ta đúng là tác giả tiểu thuyết mạng, đến quán bar coi như thu thập tư liệu thối.
“Đàn ông giống Phó Thần Hiên rất hợp làm nam chính trong tiểu thuyết của tớ
Tĩnh Tĩnh, hay cậu có thêm một chút, tóm lấy anh chàng này, như thế thì cuốn tiểu thuyết tiếp theo của tớ có thể dùng hai người làm nhân vật chính rồi
Tình yêu thanh mai trúc mã, xa cách nhiều năm rồi gặp lại, yêu nhau, sau đó bước vào thánh điện hôn nhân
Nghe có vẻ hơi Mary Sue nhưng tớ thấy ngập tràn tình yêu đó, chắc chắn sẽ ngọt chết ruồi luôn.” Giản Đan mơ mộng, trên người không còn chút dịu dàng nào, trông như một người mắc bệnh tâm thần.
Lâm Tĩnh đen mặt: “Cậu thích lấy tư liệu cũng được, nhưng đừng lấy tớ làm nguyên mẫu, không là tớ nổi nóng đấy
Hơn nữa, đã bao nhiêu năm tớ không gặp anh ấy rồi, lạ lẫm từ lâu, gì mà thanh mai trúc mã, cùng lắm chỉ coi là bạn thuở nhỏ thôi.”
“Aiz, nếu là bạn thuở nhỏ thật, lý nào cậu lại chạy từ Tây Bắc xa xôi về thủ đô? Đừng nói với tớ là cậu nhớ người nhà, người nhà của cậu đều ở Tây Bắc hết.”
Lâm Tĩnh im lặng.
“Tĩnh Tĩnh, cậu sợ cái gì, dù anh ấy không nhớ ra cậu thật, cùng lắm thì làm quen lại một lần nữa.”
Lâm Tĩnh ngẩn ra: “Làm quen lại lần nữa?” “Ừ, cậu đâu thể chạy một vòng xa đến thể rồi chỉ nhìn anh ấy một cái được?”
Cái này thì chắc chắn không, Lâm Tĩnh trở về để tìm Phó Thần Hiên, sao cô có thể cam tâm chỉ nhìn từ xa được.
“Vậy nên cậu cứ dũng cảm lên một chút, tiến lên bước đầu tiên
Dù tớ không thích kiểu nam sinh xuất sắc về mọi mặt như Phó Thần Hiên, nhưng tớ có thể thấy anh ấy không tệ lắm
Chẳng qua gương mặt kia quá xuất sắc, chắc cũng có rất nhiều nợ đào hoa.”
Lâm Tĩnh cười khẽ: “Từ bé anh ấy đã được nhiều người thích rồi.” Trước kia còn ở nhà trẻ, trong lớp có rất nhiều bé gái thích chơi cùng anh, lúc ấy cô còn rất vui vì người Phó Thần Hiên thích nhất là mình.
Nếu như năm ấy ông ngoại không gặp chuyện, có phải cô sẽ lớn lên cùng anh, thành một đôi thanh mai trúc mã không? Tiếc là trên thế giới này không có nếu như.
Nhớ lại chuyện cũ, sắc mặt Lâm Tĩnh hơi buồn bã
Giản Đan thấy vậy thì lên tiếng an ủi cô: “Tĩnh Tĩnh, yên tâm đi, tớ nhất định sẽ tạo cơ hội cho hai người gặp mặt.” Cô ta vỗ ngực bảo đảm.
Cô ta quên Lâm Tĩnh lúc còn đi học, khi ấy cô ta còn trẻ nên tính tình nông nổi bồng bột, chỉ muốn rời khỏi thủ đô, vì thế thi đại học đã đăng ký trường ở nơi khác, sau đó quen được Lâm Tĩnh cũng giống mình
Hai người họ không cùng chuyên ngành, nhưng lại được phân đến cùng phòng ký túc xá
Vì hợp tính nên hai người trở thành bạn tốt, có điều sau khi tốt nghiệp, cô ta trở về thủ đô, còn Lâm Tĩnh thì trở về Tây Bắc.
Về sau cô ta mới biết Lâm Tĩnh quen Phó Thần Hiên, khó trách sau khi cô ta về thủ đô, Lâm Tĩnh vẫn giả như vô tình hỏi thăm chuyện của Phó Thần Hiên
Cô ta vẫn để ý đến Phó Thần Hiên giúp Lâm Tĩnh, biết anh về nước, cô ta lập tức thông báo cho Lâm Tĩnh.
“Tĩnh Tỉnh, lần này anh ấy về nước mở công ty, trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn sẽ không rời khỏi thủ đô, chắc chắn hai người sẽ có cơ hội gặp mặt
À đúng rồi, chẳng phải anh ấy đang tuyển nhân viên sao, cậu đi ứng tuyển đi, sau này làm cùng công ty, thể nào chẳng cần quan được ban lộc.” Giản Đan cho cô một ý tưởng.
Lâm Tĩnh lắc đầu: “Tớ nộp sơ yếu lý lịch rồi, thứ hai đi phỏng vấn.” “Nhanh thế à, đã nộp cả sơ yếu lý lịch rồi? Vậy tớ không phải lo giới thiệu cho hai người quen nhau nữa.” Lâm Tĩnh biết cô ta hiểu nhầm, dở khóc dở cười giải thích: “Không phải công ty của bọn họ, là một công ty khác, cũng làm về nghiên cứu phần mềm.” Giản Đan đang uống nước, nghe xong phì nước, chỉ vào Lâm Tĩnh: “Cậu định làm đối thủ cạnh tranh đấy à, Lâm Tĩnh, cậu nghĩ gì vậy?” Lâm Tĩnh rút một tờ khăn giấy đưa cho cô ta: “Đừng kích động thế, tớ với anh ấy cùng ngành thôi, không phải đối thủ cạnh tranh.” “Không phải, rốt cuộc cậu đang nghĩ gì thể, làm đồng nghiệp không tốt hơn à? Còn dễ bồi đắp tình cảm.” Khóe miệng Lâm Tĩnh cong lên: “Cậu cũng nói rồi còn gì, thế nào cũng có cơ hội gặp mặt.” Trong mắt cô hiện lên chút chờ mong, lại có chút thấp thỏm
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/475
|