Quả Quả ôm lấy cánh tay Hàn Dịch: “Ba, con thật sự thích anh Bùi Hạo, với lại, ba nghĩ một chút xem, con lớn lên từ nhỏ với anh ấy, hiểu rõ lẫn nhau, hai nhà cũng biết nhau, vẫn hơn việc con ra ngoài tìm một người hoàn toàn xa lạ đúng không?”
Hàn Dịch nhíu mày, hình như cũng có lý, nhưng trong lòng làm sao cũng không cảm nhận được, nghiêng đầu nhìn con gái một cái: “Nó tốt vậy à?” Còn chưa lấy người ta mà đã nói giúp người ta rồi
Quả Quả nghiêm túc gật đầu: “Dạ, anh ấy tốt lắm, rất tốt rất tốt.” Hàn Dịch nhìn ánh mắt sáng rỡ của con gái, trong lòng thẩm thở dài, con gái nhà mình thật ngốc mà, cũng không kiếm được mà3nghiến răng, chờ, chờ Bùi Hạo xuất viện, nhất định ông phải tìm Bùi Hạo “uống chén rượu”
Lòng Hàn Dịch đầy u oán, cũng không muốn về lại phòng bệnh nữa, tránh cho việc nhìn thấy Bùi Hạo lại tức giận: “Theo ba về khách sạn.” Vẻ mặt Quả Quả khó xử nhìn ông: “Ba, hay là ba về trước đi, con muốn quay lại phòng bệnh.”
Khí lạnh trên người Hàn Dịch vù vù phóng ra ngoài, ông nghiến răng ken két, hừ một tiếng thật nặng nề, không thèm quay đầu lại mà bỏ đi
Nuôi con gái có ích gì chứ, cùi chỏ chỉ ra ngoài, làm tổn thương trái tim của cha già là ổng.
Quay lại khách sạn, Hàn Dịch gọi điện thoại cho Vu Hiểu Huyên đang quay phim, bà tỏ ra bất ngờ1với việc Quả Quả thích Bùi Hạo, trong lòng cũng tiếc nuối, vì sao không phải An An chứ, ai!
“Em nói xem, có phải anh nuôi nó uống rồi không, nó bỏ anh một mình ở khách sạn.” Hàn Dịch tỏ vẻ mình rất đau lòng
Vu Hiểu Huyên hừ nhẹ: “Nó đã hai mươi tư rồi, con gái nhà người ta đã sớm yêu đường tám trăm lần rồi, nó thích một người thì có gì đáng ngạc nhiên đâu.”
Hàn Dịch vô cùng đau đớn ôm ngực: “Đó là cục cưng anh nắng trong lòng bàn tay đó, cứ vậy mà bị bắt cóc mất, còn không cho anh đau lòng sao?”
Vu Hiểu Huyên trợn trắng mắt: “Anh cũng không nuôi được nó cả đời, sớm muộn gì nó cũng kết hôn, Hạo Hạo có gì không3tốt chứ, hiểu rõ lẫn nhau, em thấy cũng không tệ.”
“Anh cũng đâu có nói nó không tốt.” Hàn Dịch oan ức, chỉ là ông không nỡ rời xa con gái thôi!
“Con gái lớn không thể giữ, giữ tới giữ lui giữ thành thù, nó thích Hạo Hạo, mà Hạo Hạo cũng thích nó, vậy thì không còn gì tốt hơn
Chờ Hạo Hạo ra viện, chúng ta và nhà Thần Hi thương lượng một chút, đính hôn đi.” Vẻ mặt Hàn Dịch rạn nứt, ông chỉ gọi kể khổ với bà xã, sao kể một hồi thành con gái đính hôn luôn rồi? Ông còn chưa đồng ý mà
“Vu Hiểu Huyên, anh không đồng ý.” Sắc mặt Hàn Dịch xanh mét.
Vu Hiểu Huyền xùy một tiếng, người đàn ông này đủ lắm rồi đấy
Lúc Quả Quả còn3nhỏ, Hàn Dịch đã không cho bạn khác giới tới gần con bé, sợ người ta lừa con gái ông bỏ chạy, bà còn đang lo không ai thèm lấy con gái mình đây này, bây giờ có người thích hợp như vậy, dĩ nhiên là đồng ý
“Anh không vừa ý cái gì? Hạo Hạo không đủ xuất sắc hay gia thế không tốt? Hay ba mẹ nó không được?”
Hàn Dịch ấp úng, dĩ nhiên không phải những lý do đó
“Hàn Dịch, con gái lớn phải lập gia đình, với lại cũng không gả xa, hai nhà gần nhau như thế, lái xe chưa tới một giờ là đến, anh còn cái gì không ưng.”
Hàn Dịch than vãn: “Bà xã, anh nuôi nó hơn hai mươi năm mà.”
“Ba mẹ em còn nuôi em hơn hai mươi lăm9năm đấy.” Vu Hiểu Huyên trả lời, “Được rồi, không nói chuyện với anh nữa, tới lượt em diễn rồi, cúp máy đây.” Nói xong, bà không chút do dự cúp điện thoại
Hàn Dịch nhìn màn hình đen ngòm, sờ sờ mũi, sao số ông khổ vậy chứ, bà xã không những không giúp ông, còn muốn con gái gả đi sớm hơn nữa, hu hu hu!! Dĩ nhiên Quả Quả không biết tim cha già nhà mình đã vỡ vụn như thủy tinh, bây giờ cô đang chăm sóc Bùi Hạo trong phòng bệnh
Bùi Hạo vừa phẫu thuật xong, bây giờ chỉ có thể dùng thức ăn lỏng, Quả Quả đang đút anh ăn cháo loãng
“Ăn nữa không?” Đút xong một chén, Quả Quả dịu dàng hỏi
Bùi Hạo lắc đầu, khẩu vị anh không tốt, miễn cưỡng lắm mới húp hết bát cháo này.
“Chú Hàn...”
Quả Quả chẳng hề quan tâm: “Không sao, ba em sẽ nghĩ thông nhanh thôi, chẳng qua là ông ấy không nỡ rời xa em.” Nếu thật sự không được, còn có mẹ cô mà, nhất định mẹ cô sẽ đứng về phía cô, có mẹ cô ủng hộ, chuyện ba cô đồng ý chỉ là sớm muộn thôi.
Thật ra Bùi Hạo cũng có thể hiểu tâm trạng của Hàn Dịch, nếu anh là Hàn Dịch thì cũng thắt tim, lòng đau như cắt thôi
“Chờ anh khỏe lại, anh sẽ đến nhà giải thích với chú.” Bùi Hạo nhẹ nhàng nói.
Quả Quả gật đầu, dĩ nhiên chuyện đó chỉ là sớm muộn
Cô yên lặng nhìn Bùi Hạo, anh nhíu mày: “Sao vậy?” Tai Quả Quả đỏ lên: “Anh Bùi Hạo, từ giờ em là bạn gái anh đúng không?”
Bùi Hạo buồn cười: “Em không muốn?”
“Không, em muốn chứ.” Quả Quả nói ngay, cô chờ ngày này đã lâu rồi, làm sao lại không chịu chứ.
“Bây giờ chúng ta phải nói rõ, anh làm bạn trai em thì không được hối hận, vĩnh viễn không được.” Quả Quả nhanh chóng nói tiếp.
“Khó mà làm được.” Ai ngờ Bùi Hạo lại lắc đầu, “Anh cũng không muốn cả đời làm bạn trai em, anh còn muốn đi cùng em vào lễ đường kìa.” Tim Quả Quả đập thình thịch, cô cúi đầu không nói gì, tai lại đỏ bừng lên
Ánh mắt Bùi Hạo dịu dàng nhìn cô.
Qua một lúc lâu, đến khi mặt bớt bóng hơn, cô mới ngẩng đầu lên nhìn Bùi Hạo: “Em đi lấy nước.” Nói xong cô lập tức đứng lên đi ra khỏi phòng bệnh
Bùi Hạo nhìn bóng lưng cô rời đi, ngay lúc cô sắp bước ra thì nói: “Lấy nước không cần ấm nước sao?”
Quả Quả dừng chân một chút, vội chạy lại cầm theo ấm nước rồi chạy trốn khỏi phòng bệnh.
Bùi Hạo bật cười, cô bé ngốc này
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/475
|