Dù sao cậu cũng sắp thi rồi.” Phó Thư Nghệ nhíu mày, “Tớ ra ngoài chờ cũng được.” Trong phòng bao có người hút thuốc, mà cô lại rất ghét mùi khói thuốc
Lục Nhất Manh ý thức được vấn đề nằm ở đâu thì thấp giọng, “Tớ và cậu đến phòng bao kế bến đợi một lát
Chắc Anh Bạch cũng sắp đến rồi nhỉ?”
Phó Thư Nghệ ngẫm nghĩ, không từ chối
Hai người rời khỏi phòng bao
Bởi vì đã nói với chủ bữa tiệc từ trước nên đối phương cũng không bất mãn gì với việc Phó Thư Nghệ rời đi, ngược lại còn thở dài một hơi
Vị thiên kim nhà họ Phó này xinh đẹp hơn mình, cũng đoạt hết mọi sự chú ý
Chẳng phải ánh mắt của mấy người3đàn ông đêm nay để vô tình hoặc cố ý đặt trên người Phó Thư Nghệ hết sao? Nếu không phải Phó Thư Nghệ quá lạnh lùng thì có lẽ bọn họ đã muốn sáp đến rồi
Bây giờ rời đi là vừa đúng.
Sau khi Lục Nhất Manh và Phó Thư Nghệ rời khỏi phòng bao thì Lục Nhất Manh trực tiếp mở cửa phòng ngay sát vách ra, “Vào đi.”
Phó Thư Nghệ nhíu mày, “Như vậy không ổn lắm đâu?” Dù sao bọn họ cũng không bao phòng này
“Chỉ là nghỉ ngơi vài phút thôi, lát nữa chúng ta đi ngay mà, có gì mà không ổn
Cùng lắm thì nếu có người đến thì chúng ta đi ngay.” Lục Nhất Manh nói rồi không thèm để ý gì cả, kéo1Phó Thư Nghệ vào, “Quy củ của cậu cũng nhiều thật đấy.”
Bạch Tuấn Nam đang ở phía đông thành phố, cách nơi này khoảng nửa giờ đi đường
Phó Thư Nghệ lấy điện thoại ra hàn huyên với Cố Thanh Trúc vài câu.
Lục Nhất Manh nhìn cô, “Thư Nghệ, có phải cậu không thích bữa tiệc tối nay không?” Phó Thư Nghệ thành thật gật đầu, “Đúng là không phải rất thích
Tớ không quen bọn họ nên không nói chuyện được.” Lục Nhất Manh hết sức khó xử, “Thật xin lỗi, tớ không nên kéo cậu đến đây.” “Tớ nói vậy không phải để làm cậu áy náy.” Cô chỉ muốn sau này Lục Nhất Manh đừng lôi kéo mình đến những bữa tiệc thế này nữa mà thôi
Lục Nhất Manh3hiểu ý cô, gật đầu, đang định nói gì đó thì thấy Phó Thư Nghệ đứng dậy, “Tớ đi vệ sinh một lát.”
Lục Nhất Manh chỉ vào bên trong phòng bao, “Nhà vệ sinh ở bên kia.”
Lục Nhất Manh đợi Phó Thư Nghệ bước vào nhà vệ sinh thì cầm điện thoại cô, ẩn nút tắt máy, sau đó lại lấy điện thoại mình nhắn một tin rồi xóa đi.
Sau khi cô ta làm xong hết thì yên lặng nhìn cánh cửa nhà vệ sinh, ánh mắt u ám
Phó Thư Nghệ, cô đừng trách tôi, tôi cũng là bị ép thôi.
Lúc Phó Thư Nghệ bước ra khỏi nhà vệ sinh thì không biết Lục Nhất Manh rót hai ly nước từ đâu ra, đưa một ly cho cô, “Cậu uống3nước đi.” Phó Thư Nghệ nhận lấy, cầm trong tay nhưng không uống
Lục Nhất Manh thấy thế thì chớp mắt, “Cậu không uống sao?” Phó Thư Nghệ cười cười, “Tớ không khát, dùng làm ấm tay cũng được.”
Lục Nhất Manh nghe vậy chỉ cong khóe môi, âm thầm nhìn thoáng qua đồng hồ
Đã qua mười phút, chắc hẳn đã có hiệu quả rồi
Cô ta nhìn thoáng qua Phó Thư Nghệ, thấy sắc mặt cô đỏ lên thì ra vẻ quan tâm hỏi, “Thư Nghệ, cậu thấy nóng hả? Tớ thấy mặt cậu rất đỏ.”
Đúng là Phó Thư Nghệ thấy rất nóng
“Trong này hơi nóng.” Cô dùng tay quạt mấy cái
“Tớ đi nói với phục vụ một tiếng.” Cô ta nói rồi định đứng dậy, “Không cần đâu
Anh Tuấn Nam sắp9đến rồi, tớ ra ngoài chờ anh ấy một lúc.” Phó Thư Nghệ cầm túi đứng dậy, nhưng vừa đi chưa được hai bước thì thân thể đã lảo đảo suýt ngã xuống đất
Cô theo bản năng duỗi tay vịn chặt ghế sô pha
Cả người Phó Thư Nghệ ngã ngồi trên ghế sô pha
Cô lắc đầu, chỉ thấy choáng váng.
Lục Nhất Manh vội vàng bước tới, lo lắng hỏi, “Thư Nghệ, cậu sao rồi?” Phó Thư Nghệ nhìn thẳng vào cô ta, ánh mắt lạnh lùng, “Tại sao lại làm như vậy?”
Ánh mắt Lục Nhất Manh hiện lên vẻ chột dạ nhưng trong nháy mắt đã biến mất không còn gì, “Thư Nghệ, cậu đang nói gì vậy, tớ không hiểu.” “Tại sao lại bỏ thuốc vào rượu?” Lúc nói câu này, Phó Thư Nghệ gần như gào lên, ánh mắt nhìn Lục Nhất Manh lạnh như băng
“Không phải
Thư Nghệ, có phải cậu hiểu lầm gì hay không?” Lục Nhất Manh giả vờ gấp gáp giải thích
Phó Thư Nghệ mặc kệ cổ ta
Chuyện quan trong bây giờ là phải rời khỏi chỗ này trước
Lục Nhất Manh đã dám bỏ thuốc vào rượu của cô thì chắc chắn không thể không có sự chuẩn bị nào
Cô đẩy Lục Nhất Manh ra, lảo đảo đi đến phía cửa.
Lục Nhất Manh kéo cô lại, “Thư Nghệ, cậu muốn đi đâu?”
“Thả tôi ra!”
“Thư Nghệ, anh Bạch sắp đến rồi
Cậu ở đây chờ anh ấy đi.” Lục Nhất Manh ra vẻ nhiệt tình.
Phó Thư Nghệ dùng sức đẩy cô ta ra
Cô muốn đi
Lục Nhất Manh không che giấu mục đích của mình nữa, trực tiếp tóm lấy Phó Thư Nghệ, “Cô không thể đi.” Giọng nói Phó Thư Nghệ lạnh lẽo, “Lục Nhất Manh, rốt cuộc cô có biết mình đang làm gì không?” Đương nhiên Lục Nhất Manh biết
Thậm chí cô ta đã nghĩ đến cả hậu quả sau khi gài bẫy Phó Thư Nghệ rồi
Nhưng thế thì đã sao? Cô ta đang sống trong địa ngục, thì dựa vào cái gì mà Phó Thư Nghệ lại có một cuộc sống như công chúa chứ? Chẳng phải bọn họ là bạn tốt à? Bạn tốt thì phải có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu chứ!
Phó Thư Nghệ nhắm mắt lại, thúc mạnh khuỷu tay ra sau
Lục Nhất Manh bị đau nên theo phản xạ buông tay ra.
Cô ta thấy Phó Thư Nghệ sắp đến cửa phòng bao thì rất căng thẳng
Tại sao người kia còn chưa đến nữa? Cô ta bỏ ra nhiều công sức để gài bẫy Phó Thư Nghệ như vậy, nếu thành công thì tốt, còn nếu không thì cô ta có chết cũng không cam tâm.
Đúng lúc này thì cửa phòng bao bị một người đẩy ra từ bên ngoài, bóng dáng của một người đàn ông bước đến.
Người đàn ông nhìn lướt qua tình cảnh trong phòng bao, ý cười trên khóe miệng càng lúc càng sâu, nhìn thoáng qua Lục Nhất Manh tán thưởng, “Làm rất tốt.”
Lục Nhất Manh nhìn thấy hắn thì thân thể vô thức run lên, e ngại lùi về sau một bước, nhưng cô ta lập tức nghĩ đến gì đó thì khóe miệng lại cong lên, trong đáy mắt hiện lên ý cười
Chỉ cần hắn thành công thì nhà họ Phó nhất định sẽ không bỏ qua cho tên cặn bã này, như vậy thì cô ta cũng báo được thù.
Phó Thư Nghệ vừa liếc mắt đã nhận ra người đàn ông trước mắt
Hắn không phải là tên gặp ở quán bar lần trước - Lý Chỉ Thâm thì là ai! Cô lạnh lẽo nhìn Lục Nhất Manh
Ha ha, hay thật, mình thì thật tâm giúp cô ta nhưng cô ta thì hay rồi, vừa quay đầu đã hại mình
Đây chính là lòng người sao?
“Cô ra ngoài canh đi.” Lý Chí Thâm nói với Lục Nhất Manh.
Lục Nhất Manh gật đầu, đi ra ngoài.
“Lục Nhất Manh, cô thật sự muốn nối giáo cho giặc sao?” Phó Thư Nghệ hỏi cô ta, trong giọng nói không mang theo chút tình cảm nào
Đây là cơ hội cuối cùng mà cô cho Lục Nhất Manh
Trong mắt của Lục Nhất Manh hiện lên sự không đành lòng, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia thì sự do dự thoáng qua này đã biến mất không tăm hơi
Cô ta cắn môi, xoay người rời khỏi phòng bao
Ánh sáng trong mắt Phó Thư Nghệ dập tắt, nhìn vẻ mặt thèm nhỏ dãi của Lý Chí Thâm bằng ánh mắt sâu thẳm, “Anh biết tôi là ai không?” Lục Nhất Manh vừa nghe thấy câu này thì ngừng ngay tại chỗ.
Lý Chí Thâm cười tủm tỉm, xoa xoa tay, “Đương nhiên là biết
Người đẹp à, lần đầu tiên anh gặp em thì đã kinh động như gặp phải tiến nữ rồi, nghĩ đến em mà đếm không thể say giấc
Người đẹp, em làm anh tìm em thật khổ mà.”
Mặc dù lần trước hắn bị Phó Thư Nghệ dạy dỗ một trận ở quán bar nhưng Lý Chí Thâm chẳng những không nghe vào tai mà còn nhớ mãi không quên được cô, hắn biết cô biết ít võ phòng thân, lo mình sẽ thất thủ nên mới bảo Lục Nhất Manh xử lý Phó Thư Nghệ xong trước.
“Lý thiểu, anh phải nhanh lên một chút
Cô ta đã kêu người rồi, chờ người đến thì chúng ta không xong đâu.” Lục Nhất Manh nhắc nhở hắn
Cô ta vẫn chưa quên Bạch Tuấn Nam đang trên đường tới
Cô ta không thể để cho Phó Thư Nghệ kéo dài thời gian.
Lý Chí Thâm nghe vậy thì vẻ mặt hơi thay đổi, khoát khoát tay ra hiệu cho cô ta ra ngoài
“Cô đứng cạnh cửa đi, nếu có người đến thì nghĩ cách ngăn lại cho tôi.”
“Vâng.” Lục Nhất Manh trả lời.
“Tôi là con gái của nhà họ Phó ở thủ đô, nếu anh dám đụng đến tối thì đừng nói là anh, ngay cả nhà của anh cũng sẽ vì chuyện này mà gặp nạn
Anh biết chứ?” Phó Thư Nghệ cố gắng chống đỡ thân thể nói
Cô có cảm giác sức lực trên người mình càng ngày càng bị rút đi, đầu càng ngày càng nặng
Cô không biết mình sẽ kiên trì được bao lâu, chỉ hy vọng Bạch Tuấn Nam có thể đến nhanh một chút
Chuyện duy nhất đáng mừng là vừa nãy cô đã gửi định vị cho Bạch Tuấn Nam, bao gồm cả số phòng bao.
Quả nhiên, sau khi nghe lời nói này của Phó Thư Nghệ thì biểu cảm của Lý Chí Thâm liền thay đổi, hung dữ trừng Lục Nhất Manh
Cô ả chết tiệt này cũng không nói với hắn ta Phó Thư Nghệ là người nhà họ Phỏ
Nhà họ Phó này có một cô công chúa nhỏ rất được yêu thương, là hòn ngọc quý trên tay Phó Hoành Dật, hắn ta chỉ mới nghe nói chứ chưa từng gặp, không ngờ lại là người ngay trước mặt mình lúc này.
Thân thể Lục Nhất Manh run lên
Đúng là cô ta cố ý
Nếu nói với Lý Chí Thâm thì hắn ta còn dám nhớ thương Phó Thư Nghệ sao? Mắt cô ta đảo một vòng rồi nói, “Lý thiểu, bây giờ chúng ta đã đi đến bước này thì đã như tên trên dây rồi, không bắn cũng không được
Nếu bây giờ bỏ cuộc thì nhà họ Phó cũng sẽ ghi hận anh thôi, vẫn không tránh được sự trả thù của họ
Nhưng nếu anh thành công, Phó Thư Nghệ chính là đứa con gái duy nhất của nhà họ Phó, vì thanh danh của cô ta thì nhà họ Phó chắc chắn sẽ không dám làm gì anh.”
Ánh mắt Lý Chí Thâm càng lúc càng sáng
Hắn ta càng suy nghĩ sâu xa hơn nữa
Rất có thể nhà họ Phó sẽ vì con gái mình đã thất thân mà gả cô cho hắn, như vậy thì hắn sẽ trở thành con rể của nhà họ Phó
Tương lai thế này, nghĩ thôi cũng thấy tốt đẹp rồi! Mặc dù nhà họ Lý có tiền, nhưng nếu so sánh với những hào môn thế gia chân chính ở thủ đô thì đương nhiên chẳng thể nào so nổi
Lý Chí Thâm nghĩ như vậy rồi nhìn ánh mắt của Phó Thư Nghệ tựa như đang nhìn một kho báu khổng lồ
Chẳng phải đúng là kho báu sao? Cưới được cô thì tiền, quyền đều có được.
Lục Nhất Manh nhìn biểu cảm của hắn ta thì biết hắn đã động lòng rồi, sâu trong ánh mắt hiện lên vẻ trào phúng
Đúng là một thằng ngu! Nhưng vừa nghĩ tới thằng ngu này đã hủy hoại cả một đời của mình thì cô ta liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Anh đừng nghe cô ta nói hươu nói vượn
Nếu anh dám đụng vào tôi thì thứ anh nhận được chính là sự trả thù tàn nhẫn nhất của nhà họ Phó
Tôi có thể lấy tính mạng ra để thề!” Bờ môi Phó Thư Nghệ đã bị cô cắn đến chảy máu, sự đau nhức trên môi nhanh chóng giúp cô khôi phục lại đầu óc tỉnh táo hỗn loạn chỉ trong chốc lát
Rõ ràng Lý Chí Thâm đã bị Lục Nhất Manh thuyết phục, không thèm để ý đến lời nói của Phó Thư Nghệ, phất tay ra hiệu cho Lục Nhất Manh ra ngoài
Cho dù hắn ta chơi điện nhưng cũng không có sở thích bị người khác vây xem.
Lục Nhất Manh nhìn thoáng qua Phó Thư Nghệ bằng ánh mắt sâu kín, không quay đầu mà rời khỏi phòng bao
Cô ta phải đi ngăn Bạch Tuấn Nam lại, cho Lý Chí Thâm thêm thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/475
|