Thẩm Thanh Lan đứng đó, cả người đầy vẻ lạnh lùng, đôi môi hơi hé, thốt ra câu nói khiến sắc mặt tất cả mọi người có mặt lúc đó, trừ Cố Dương và Cố Khải, đều phải thay đổi.
Lâm Hạo nhìn Thẩm Thanh Lan với vẻ không dám tin. Gã đương nhiên biết rằng nhà họ Thẩm có một vị nhị tiểu thư, nhưng trong giới vẫn luôn đồn đại rằng cô ta không được dạy dỗ đầy đủ, hành vi thô lỗ nên không được người nhà coi trọng. Vì vậy, ngay khi nghe Cố Dương nói cô là người nhà họ Thẩm, gã vốn không hề có chút liên tưởng đến vị nhị tiểu thư kia.
“Không thể nào, sao cô lại có thể là nhị tiểu thư nhà họ Thẩm được?” Lâm Hạo quả thật không dám tin.
Cố Dương cười đến nỗi không thấy mặt trời, “Chẳng phải lúc nãy tao đã nói với mày rồi sao? Là do mày không tin lời tao nói thôi.”
Lâm Hạo nghe vậy thì suýt ói máu, ai biết được mày có gạt tao hay không, tao mà tin mày mới là quái lạ ấy.
Lâm Hạo muốn đứng dậy, nhưng Thẩm Thanh Lan lúc nãy ra tay không hề nể nang gì. Cơn đau trên đầu gối khiến gã toát mồ hôi đầy đầu, đâu còn chút sức lực nào để dứng dậy. Đau đớn khiến gã quên đi việc phải kiêng nể nhà họ Thẩm, nhìn cô với ánh mắt oán hận, “Cho dù cô là nhị tiểu thư nhà họ Thẩm đi chăng nữa thì sao, có thể làm nhục người khác như vậy ư?”
Thẩm Thanh Lan đột nhiên thấy buồn cười, câu nói “chỉ cho quan đốt nhà chứ không cho dân thắp đèn” chính là như vậy.
Nếu hôm nay cô và gã đổi vị trí cho nhau, thì với tính cách của gã, ba người bọn họ chắc chắn sẽ phải khốn đốn.
“Lâm Hạo, mày đúng là ông tổ mặt dày. Hôm nay chúng tao muốn làm nhục mày đấy, mày có thể làm gì được nào?” Cố Dương cười lạnh lùng. Anh ta khó chịu với Lâm Hạo đã lâu, nhưng được mãn nguyện như hôm nay thì quả là lần đầu tiên. Anh ta không khỏi nhìn về phía Thẩm Thanh Lan với một ánh mắt tràn đầy sự sùng bái, cô vợ này của đại ca quả thật là quá tuyệt.
Anh ta quyết định rồi, từ nay thần tượng của anh ta sẽ đổi thành Thẩm Thanh Lan, vừa biết đua xe, vừa biết đánh nhau, quả xứng đáng làm nữ thần trong lòng anh ta, hoàn mỹ!
Ánh mắt Cố Khải nhìn Thẩm Thanh Lan cũng tán thưởng như vậy.
Thẩm Thanh Lan đứng từ trên cao nhìn xuống Lâm Hạo, môi hé mở, thản nhiên nói: “Có chơi có chịu, tôi chỉ có một yêu cầu, từ sau nhìn thấy bọn tôi thì nhớ tránh mặt đi, nếu không tôi gặp lần nào sẽ đánh lần đó. Đừng nghĩ rằng tôi đang đùa với anh, tôi không phải là người thích đùa.”
Giọng điệu của cô rất bình tĩnh, thậm chí còn không có chút ý lạnh nào, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến đám Lâm Hạo rùng mình. Nhất là đám Vương Ba, chỉ hận không thể lập tức biến mất trước mắt Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan vừa dứt lời liền không nhìn bọn chúng nữa, quay người đi, chỉ nói một câu, “Cút.”
Triệu Tam và Vương Ba cuống quýt chạy lên trước đỡ Lâm Hạo đứng dậy. Năm người lẳng lặng rời khỏi trường đua. Lâm Hạo trước khi đi vẫn độc ác nhìn bóng lưng của Thẩm Thanh Lan, rõ ràng chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Thẩm Thanh Lan có thể cảm nhận được cái nhìn ác ý hướng về phía mình. Tuy cô muốn giải quyết tên Lâm Hạo này dứt điểm trong một lần, nhưng cũng có loại người dù đâm sầm vào tường cũng không quay lại. Lâm Hạo lại rõ ràng là hạng người như thế. Đã vậy, cô cũng không ngại chơi đùa với gã, chỉ không biết gã có thể gánh chịu nổi kết cục cuối cùng không.
Anh Tôn đã bớt đau, ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Lan tràn đầy vẻ không cam tâm. Chỉ qua hai chiêu cô gái này đã khiến hắn ngã lăn xuống đất, sắc mặt Anh Tôn đương nhiên là không tốt. Nhưng hắn cũng nghe thấy những lời Thẩm Thanh Lan nói lúc nãy rồi. Nhà họ Thẩm đúng là một trong những gia tộc mà bang Thạch phải kiêng kỵ. Nhị tiểu thư nhà họ vẫn danh chính ngôn thuận là người nhà họ Thẩm, bang Thạch không thể tùy tiện động đến cô ta. Những thiệt thòi ngày hôm nay, cho dù anh Tôn không cam tâm thì cũng đành phải nhịn nhục.
Biết được thân phận của Thẩm Thanh Lan, ngược lại hắn lại không hề hoài nghi nào về thân thủ của cô. Thiên kim nhà họ Thẩm giỏi võ thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
“Cô Thẩm, chuyện hôm nay là do anh Tôn tôi đây không làm rõ mọi chuyện, tuy chúng tôi đắc tội với cô, nhưng cũng không làm người của cô bị thương, chuyện này coi như hòa, thế nào?”
Nghe sự không cam tâm ẩn chứa trong giọng điệu khách sáo của đối phương, Thẩm Thanh Lan khẽ nhoẻn miệng, “Tôi nói rồi, hôm nay tâm trạng tôi không tốt, các anh đã khiến tâm trạng tôi khó chịu, chưa trả giá mà đã muốn chạy sao?”
Cô là người không dễ cáu giận, nhưng vốn dĩ trong lòng cô hôm sau đã có sẵn ngọn lửa bị khơi lên do đám người này nhắc đến Phó Hoành Dật.
Tuy bây giờ cô chưa xác định được tình cảm của mình dành cho Phó Hoành Dật là gì, nhưng khi nghe đám người này nhắc đến anh, trong lòng cô lại thấy rất khó chịu.
Cô không phải kiểu người có thể chịu uất ức. Nếu đã có người làm cô không vui, cô đương nhiên sẽ muốn đòi lại công bằng.
Thẩm Thanh Lan ghé sát vào anh Tôn, vẻ mặt hắn liền đầy đề phòng, vô thức lùi ra sau, “Cô muốn làm gì?”
Câu nói này kết hợp với những biểu cảm trên mặt hắn, khiến cho những người không biết chuyện gì mà nhìn thấy sẽ tưởng Thẩm Thanh Lan là cô gái háo sắc đói bụng ăn quàng.
Thẩm Thanh Lan hơi híp mắt lại, nhìn anh Tôn bằng ánh mắt u ám, “Anh Thạch sáng suốt như vậy lại có một thuộc hạ như anh, ha ha.”
Anh Tôn giật mình, “Cô quen anh Thạch!”
Cố Dương và Cố Khải cũng khẽ giật mình. Mặc dù bọn họ không biết anh Thạch mà hai người đang nói đến, nhưng xâu chuỗi lại liền đoán ra thân phận của người này. Cả hai hít một hơi, liếc nhìn nhau, ánh mắt nghiêm trọng.
Nhà họ Thẩm vốn là Thế gia Quân Nhân, nhưng bang Thạch lại là xã hội đen, đường ai nấy đi. Thẩm Thanh Lan đột nhiên lại có quen biết với đại ca của bang Thạch, tin này mà để người trong giang hồ biết thì chỉ e…
Thẩm Thanh Lan không để ý đến anh Tôn, mà rút điện thoại ra ấn một dãy số, đầu bên kia nhanh chóng có người bắt máy.
“Ai đấy?” Giọng nói thô kệch của Thạch Phong truyền tới từ phía bên kia.
Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nói: “Anh Thạch, vẫn nhớ ân tình lúc trước chứ?”
Ngày trước cô cứu Thạch Phong, anh ta vẫn nợ cô một ân tình.
“Ha ha, hóa ra là em sao, cô bé? Cuối cùng em cũng gọi điện cho anh rồi. Nói đi, có việc gì cần anh giúp đỡ.” Thạch Phong cũng thoải mái. Thẩm Thanh Lan đã lâu như vậy rồi vẫn không tìm đến, hôm nay lại chủ động gọi điện cho anh ta thì rõ ràng là phải có việc tìm anh ta.
“Cũng không có gì, chỉ là động đến vài người của bang Thạch, hy vọng Thạch lão đại có thể nể mặt, đừng truy cứu tôi đến cùng.” Thẩm Thanh Lan nói rõ mục đích của mình. Cô không hề lo sợ bang Thạch sẽ truy cứu, nhưng dù sao bây giờ cô cũng là người của nhà họ Thẩm, ít nhiều gì cũng phải nghĩ trên lập trường của gia tộc.
Ánh mắt Thạch Phong hơi tối lại, “Là kẻ nào không có mắt đắc tội với em? Em nói cho đại ca biết, đại ca sẽ thay em dạy dỗ nó.” Lần trước, sau khi về, anh ta đã sai A Nam tung tin trên giang hồ là phải bảo vệ Thẩm Thanh Lan, thật không ngờ lại có kẻ dám tìm đến gây rắc rối cho cô, hơn nữa lại là người của bang Thạch. Thạch Phong tỏ ý bây giờ tâm trạng của anh ta đang rất không tốt.
Lâm Hạo nhìn Thẩm Thanh Lan với vẻ không dám tin. Gã đương nhiên biết rằng nhà họ Thẩm có một vị nhị tiểu thư, nhưng trong giới vẫn luôn đồn đại rằng cô ta không được dạy dỗ đầy đủ, hành vi thô lỗ nên không được người nhà coi trọng. Vì vậy, ngay khi nghe Cố Dương nói cô là người nhà họ Thẩm, gã vốn không hề có chút liên tưởng đến vị nhị tiểu thư kia.
“Không thể nào, sao cô lại có thể là nhị tiểu thư nhà họ Thẩm được?” Lâm Hạo quả thật không dám tin.
Cố Dương cười đến nỗi không thấy mặt trời, “Chẳng phải lúc nãy tao đã nói với mày rồi sao? Là do mày không tin lời tao nói thôi.”
Lâm Hạo nghe vậy thì suýt ói máu, ai biết được mày có gạt tao hay không, tao mà tin mày mới là quái lạ ấy.
Lâm Hạo muốn đứng dậy, nhưng Thẩm Thanh Lan lúc nãy ra tay không hề nể nang gì. Cơn đau trên đầu gối khiến gã toát mồ hôi đầy đầu, đâu còn chút sức lực nào để dứng dậy. Đau đớn khiến gã quên đi việc phải kiêng nể nhà họ Thẩm, nhìn cô với ánh mắt oán hận, “Cho dù cô là nhị tiểu thư nhà họ Thẩm đi chăng nữa thì sao, có thể làm nhục người khác như vậy ư?”
Thẩm Thanh Lan đột nhiên thấy buồn cười, câu nói “chỉ cho quan đốt nhà chứ không cho dân thắp đèn” chính là như vậy.
Nếu hôm nay cô và gã đổi vị trí cho nhau, thì với tính cách của gã, ba người bọn họ chắc chắn sẽ phải khốn đốn.
“Lâm Hạo, mày đúng là ông tổ mặt dày. Hôm nay chúng tao muốn làm nhục mày đấy, mày có thể làm gì được nào?” Cố Dương cười lạnh lùng. Anh ta khó chịu với Lâm Hạo đã lâu, nhưng được mãn nguyện như hôm nay thì quả là lần đầu tiên. Anh ta không khỏi nhìn về phía Thẩm Thanh Lan với một ánh mắt tràn đầy sự sùng bái, cô vợ này của đại ca quả thật là quá tuyệt.
Anh ta quyết định rồi, từ nay thần tượng của anh ta sẽ đổi thành Thẩm Thanh Lan, vừa biết đua xe, vừa biết đánh nhau, quả xứng đáng làm nữ thần trong lòng anh ta, hoàn mỹ!
Ánh mắt Cố Khải nhìn Thẩm Thanh Lan cũng tán thưởng như vậy.
Thẩm Thanh Lan đứng từ trên cao nhìn xuống Lâm Hạo, môi hé mở, thản nhiên nói: “Có chơi có chịu, tôi chỉ có một yêu cầu, từ sau nhìn thấy bọn tôi thì nhớ tránh mặt đi, nếu không tôi gặp lần nào sẽ đánh lần đó. Đừng nghĩ rằng tôi đang đùa với anh, tôi không phải là người thích đùa.”
Giọng điệu của cô rất bình tĩnh, thậm chí còn không có chút ý lạnh nào, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến đám Lâm Hạo rùng mình. Nhất là đám Vương Ba, chỉ hận không thể lập tức biến mất trước mắt Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan vừa dứt lời liền không nhìn bọn chúng nữa, quay người đi, chỉ nói một câu, “Cút.”
Triệu Tam và Vương Ba cuống quýt chạy lên trước đỡ Lâm Hạo đứng dậy. Năm người lẳng lặng rời khỏi trường đua. Lâm Hạo trước khi đi vẫn độc ác nhìn bóng lưng của Thẩm Thanh Lan, rõ ràng chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Thẩm Thanh Lan có thể cảm nhận được cái nhìn ác ý hướng về phía mình. Tuy cô muốn giải quyết tên Lâm Hạo này dứt điểm trong một lần, nhưng cũng có loại người dù đâm sầm vào tường cũng không quay lại. Lâm Hạo lại rõ ràng là hạng người như thế. Đã vậy, cô cũng không ngại chơi đùa với gã, chỉ không biết gã có thể gánh chịu nổi kết cục cuối cùng không.
Anh Tôn đã bớt đau, ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Lan tràn đầy vẻ không cam tâm. Chỉ qua hai chiêu cô gái này đã khiến hắn ngã lăn xuống đất, sắc mặt Anh Tôn đương nhiên là không tốt. Nhưng hắn cũng nghe thấy những lời Thẩm Thanh Lan nói lúc nãy rồi. Nhà họ Thẩm đúng là một trong những gia tộc mà bang Thạch phải kiêng kỵ. Nhị tiểu thư nhà họ vẫn danh chính ngôn thuận là người nhà họ Thẩm, bang Thạch không thể tùy tiện động đến cô ta. Những thiệt thòi ngày hôm nay, cho dù anh Tôn không cam tâm thì cũng đành phải nhịn nhục.
Biết được thân phận của Thẩm Thanh Lan, ngược lại hắn lại không hề hoài nghi nào về thân thủ của cô. Thiên kim nhà họ Thẩm giỏi võ thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
“Cô Thẩm, chuyện hôm nay là do anh Tôn tôi đây không làm rõ mọi chuyện, tuy chúng tôi đắc tội với cô, nhưng cũng không làm người của cô bị thương, chuyện này coi như hòa, thế nào?”
Nghe sự không cam tâm ẩn chứa trong giọng điệu khách sáo của đối phương, Thẩm Thanh Lan khẽ nhoẻn miệng, “Tôi nói rồi, hôm nay tâm trạng tôi không tốt, các anh đã khiến tâm trạng tôi khó chịu, chưa trả giá mà đã muốn chạy sao?”
Cô là người không dễ cáu giận, nhưng vốn dĩ trong lòng cô hôm sau đã có sẵn ngọn lửa bị khơi lên do đám người này nhắc đến Phó Hoành Dật.
Tuy bây giờ cô chưa xác định được tình cảm của mình dành cho Phó Hoành Dật là gì, nhưng khi nghe đám người này nhắc đến anh, trong lòng cô lại thấy rất khó chịu.
Cô không phải kiểu người có thể chịu uất ức. Nếu đã có người làm cô không vui, cô đương nhiên sẽ muốn đòi lại công bằng.
Thẩm Thanh Lan ghé sát vào anh Tôn, vẻ mặt hắn liền đầy đề phòng, vô thức lùi ra sau, “Cô muốn làm gì?”
Câu nói này kết hợp với những biểu cảm trên mặt hắn, khiến cho những người không biết chuyện gì mà nhìn thấy sẽ tưởng Thẩm Thanh Lan là cô gái háo sắc đói bụng ăn quàng.
Thẩm Thanh Lan hơi híp mắt lại, nhìn anh Tôn bằng ánh mắt u ám, “Anh Thạch sáng suốt như vậy lại có một thuộc hạ như anh, ha ha.”
Anh Tôn giật mình, “Cô quen anh Thạch!”
Cố Dương và Cố Khải cũng khẽ giật mình. Mặc dù bọn họ không biết anh Thạch mà hai người đang nói đến, nhưng xâu chuỗi lại liền đoán ra thân phận của người này. Cả hai hít một hơi, liếc nhìn nhau, ánh mắt nghiêm trọng.
Nhà họ Thẩm vốn là Thế gia Quân Nhân, nhưng bang Thạch lại là xã hội đen, đường ai nấy đi. Thẩm Thanh Lan đột nhiên lại có quen biết với đại ca của bang Thạch, tin này mà để người trong giang hồ biết thì chỉ e…
Thẩm Thanh Lan không để ý đến anh Tôn, mà rút điện thoại ra ấn một dãy số, đầu bên kia nhanh chóng có người bắt máy.
“Ai đấy?” Giọng nói thô kệch của Thạch Phong truyền tới từ phía bên kia.
Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nói: “Anh Thạch, vẫn nhớ ân tình lúc trước chứ?”
Ngày trước cô cứu Thạch Phong, anh ta vẫn nợ cô một ân tình.
“Ha ha, hóa ra là em sao, cô bé? Cuối cùng em cũng gọi điện cho anh rồi. Nói đi, có việc gì cần anh giúp đỡ.” Thạch Phong cũng thoải mái. Thẩm Thanh Lan đã lâu như vậy rồi vẫn không tìm đến, hôm nay lại chủ động gọi điện cho anh ta thì rõ ràng là phải có việc tìm anh ta.
“Cũng không có gì, chỉ là động đến vài người của bang Thạch, hy vọng Thạch lão đại có thể nể mặt, đừng truy cứu tôi đến cùng.” Thẩm Thanh Lan nói rõ mục đích của mình. Cô không hề lo sợ bang Thạch sẽ truy cứu, nhưng dù sao bây giờ cô cũng là người của nhà họ Thẩm, ít nhiều gì cũng phải nghĩ trên lập trường của gia tộc.
Ánh mắt Thạch Phong hơi tối lại, “Là kẻ nào không có mắt đắc tội với em? Em nói cho đại ca biết, đại ca sẽ thay em dạy dỗ nó.” Lần trước, sau khi về, anh ta đã sai A Nam tung tin trên giang hồ là phải bảo vệ Thẩm Thanh Lan, thật không ngờ lại có kẻ dám tìm đến gây rắc rối cho cô, hơn nữa lại là người của bang Thạch. Thạch Phong tỏ ý bây giờ tâm trạng của anh ta đang rất không tốt.
/880
|