Thẩm Thanh Lan thoáng nhìn sắc mặt trắng bệch của anh Tôn, “Cũng không cần phải dạy dỗ nữa, tôi đã tự tay dạy bọn họ rồi, chỉ là hy vọng anh Thạch khi gặp lại họ sẽ không thấy đau lòng.”
Thạch Phong cười vang, “Em gái nói gì vậy? Bọn chúng đắc tội với em, em dạy cho chúng một bài học là điều nên làm. Về sau nếu còn gặp chuyện như vậy, cho dù em có ra tay thì anh đây tuyệt đối sẽ không nói hai lời.”
“Anh Thạch nói vậy thì tôi cũng yên tâm rồi.” Thẩm Thanh Lan cúp máy.
Thạch Phong nhìn cuộc gọi vừa kết thúc, vẻ mặt khong vui lắm, “A Nam, cậu đi điều tra xem đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là đứa nào có mắt như mù, lá mặt lá trái?”
A Nam đáp một tiếng, đi vài bước liền dừng lại, nhìn Thạch Phong với vẻ mặt khó xử, “Đại ca, đến tên của cô ấy chúng ta còn không biết thì điều tra như thế nào đây?”
Thạch Phong im lặng, một lúc sau mới đành xua tay, “Thôi vậy, chuyện này không cần điều tra nữa.”
**
Ánh mắt anh Tôn nhìn Thẩm Thanh Lan lúc này đã hoàn toàn khác biệt. Nếu như lúc nãy còn có chút không cam lòng thì bây giờ đã hoàn toàn là sự sợ hãi.
Hắn đâu ngờ Thẩm Thanh Lan lại quen đại ca của bang Thạch, xem chừng mối quan hệ cũng không đơn giản. Hắn cũng chỉ là tên cầm đầu một nhóm nhỏ trong bang, bình thường cũng đâu được tiếp xúc với anh Thạch.
Hắn đã từng nghi ngờ Thẩm Thanh Lan đang lừa mình. Nhưng nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay, anh Tôn có linh cảm rằng Thẩm Thanh Lan sẽ không làm như vậy.
“Việc đó, cô Thẩm, hôm nay tôi có mắt mà không thấy thái sơn, đắc tội với cô rồi, kính mong cô thứ lỗi. Sau này tôi tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa. Nếu trên đường có gặp phải Thẩm tiểu thư, tôi sẽ lập tức đi vòng hướng khác, lập tức tránh mặt.” Anh Tôn vẫn chưa quên lời mà Thẩm Thanh Lan nói với đám Lâm Hạo lúc nãy, vội nói.
“Hôm nay là Lâm Hạo gọi anh đến, xem ra mối quan hệ giữa hai người cũng không tồi nhỉ?” Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nói bằng giọng điệu bình tĩnh.
Anh Tôn vội vàng lắc đầu, “Không, không, tôi và Lâm Hạo chỉ là cùng ăn vài bữa. Nhà cậu ta giàu, bình thường cũng hào phóng nên tôi mới thỉnh thoảng giúp cậu ta.” Nếu biết trước người mà Lâm Hạo muốn nhờ hắn dạy dỗ một trận lại là một nhân vật tầm cỡ thế này, thì dù có đánh chết hắn cũng không đến. Bây giờ trong lòng anh Tôn hận Lâm Hạo muốn chết.
“Nếu đã vậy, mong anh giúp tôi một việc, nếu thành công thì mọi chuyện ngày hôm nay sẽ chấm dứt tại đây.”
Mắt anh Tôn sáng lên, nhịn đau mỉm cười một cái, “Cô nói đi, đừng nói là một chuyện, đến mười chuyện, một trăm chuyện cũng không thành vấn đề.”
“Lâm Hạo…” Thẩm Thanh Lan vừa nói hai từ này, anh Tôn đã vội tiếp lời, “Hiểu rồi, hiểu rồi, tên nhóc này có mắt không tròng, tâm địa độc ác, tôi sẽ giúp cô Thẩm dạy dỗ cậu ta cẩn thận.”
“Không phải là dạy dỗ,” Thẩm Thanh Lan giơ một ngón tay lên, nhẹ nhàng lắc lắc, “Mà là tìm anh ta để nói chuyện cuộc đời, bàn về lý tưởng.”
Anh Tôn gật đầu, “Đúng, đúng, đúng, chính là nói chuyện cuộc đời, bàn về lý tưởng.”
Thẩm Thanh Lan đã hài lòng, bèn xua xua tay. Anh Tôn và đám người của hắn nhanh chóng chạy biến, trong trường đua chỉ còn lại Thẩm Thanh Lan cùng với hai người Cố Dương và Cố Khải đã ngây như phỗng.
“Định đứng nghệt ra đây thành hai khúc gỗ sao?” Thẩm Thanh Lan nhìn hai người vẫn không hề nhúc nhích, bình thản nói.
Cố Dương và Cố Khải chợt bừng tỉnh, nhìn Thẩm Thanh Lan với ánh mắt kỳ dị.
“Chị dâu, chị vừa gọi điện cho đại ca của bang Thạch thật sao?” Cố Dương hỏi.
“Chẳng thế thì sao?” Thẩm Thanh Lan tò mò nhìn anh ta một cái, chứ chẳng lẽ là gọi cho anh sao?
Vẻ mặt Cố Dương nghiêm túc, “Chị dâu, có lẽ chị biết bang Thạch làm cái gì đúng không? Từ trước đến nay…”
“Chỉ vô tình giúp Thạch Phong một chút thôi, không được coi là có dính dáng.” Thẩm Thanh Lan ngắt lời Cố Dương.
Anh ta nghe vậy thì trong lòng cũng hơi yên tâm, không có dính dáng gì là tốt. Còn về phần giúp việc gì thì Cố Dương cũng không hỏi.
“Mọi chuyện kết thúc rồi, đi thôi.” Thẩm Thanh Lan đi trước về phía xe của Cố Dương.
Xe của Cố Khải đã hỏng rồi, lúc nãy anh ta vừa gọi taxi đến, bây giờ chỉ đành ngồi xe Cố Dương về.
Nhìn Thẩm Thanh Lan ngồi vào ghế sau, Cố Dương nói, “Chị dâu, kỹ thuật lái xe của chị tốt như vậy, chi bằng chị cầm lái đi!”
Anh ta vẫn không thể quên được kỹ thuật lái xe điêu luyện của Thẩm Thanh Lan, ánh mắt nhìn cô không khỏi tỏa sáng, “Nếu chị dâu có thể biểu diễn lại một lần nữa thì lại càng hay.”
Câu nói của cậu ta khiến hai mắt Cố Khải cũng sáng bừng. Đa số đàn ông đều có ước mơ về tốc độ và cảm xúc mãnh liệt, nhìn thấy một màn đua xe đặc sắc tuyệt trần như vậy, bọn họ lúc này cũng đang sục sôi trong lòng. Nhất là Cố Khải, đua xe vốn là thứ anh ta yêu thích nhất. Nếu chẳng phải vì người nhà không đồng ý, e rằng giờ này anh ta đã là một tay đua chuyên nghiệp rồi.
Thẩm Thanh Lan lẳng lặng mở cửa xe ngồi vào hàng ghế sau trong ánh mắt sục sôi nóng bỏng của hai người bọn họ, hoàn toàn không có ý muốn sẽ biểu diễn cho hai người họ xem.
May thay xe của Cố Dương là loại xe thể thao bốn chỗ, bằng không thì ba người bọn họ đã không ngồi vừa.
Nhìn Thẩm Thanh Lan lên xe, Cố Dương thất vọng bĩu môi, ngồi vào sau vô-lăng. Bỗng nhiên nhớ đến điều gì đó, ánh mắt lại sáng bừng nhìn Thẩm Thanh Lan: “Chị dâu, hay là tôi nhận chị làm sư phụ nhé? Tôi không có yêu cầu gì khó, chỉ mong chị dạy cho tôi cách drift khúc cua liên hoàn là được rồi.”
Cố Khải: “…” Yêu cầu này lại còn không khó? Cố Khải quay sang nhìn Thẩm Thanh Lan, thật ra anh ta cũng muốn học.
Thẩm Thanh Lan cúi đầu nhìn điện thoại. Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên nhắn tin hỏi lúc nào cô trở lại.
Không thấy Thẩm Thanh Lan trả lời, Cố Dương cũng không thất vọng mà vẫn không ngừng cố gắng, “Chị dâu, chị dạy cho tôi đi! Tôi rất thông minh, bảo đảm học cái biết liền.”
Thẩm Thanh Lan vẫn không hề để ý.
Trên đường, Cố Dương vừa lái xe vừa dùng đủ cách xin Thẩm Thanh Lan dạy anh ta lái xe. Ngay cả Cố Khải cũng không chịu đựng nổi nữa, lườm cậu ta đến mấy lần.
“Anh không học được.” Thẩm Thanh Lan cuối cùng cũng cất lời, vừa mở miệng đã đả kích Cố Dương.
Nụ cười trên mặt Cố Dương bỗng cứng đờ, “Sao lại thế được? Tôi thông minh như vậy, sao lại không học được. Chỉ cần chị chịu dạy thì tôi nhất định sẽ học được.”
Nhìn thấy vẻ mặt không chịu từ bỏ ý định của cậu ta, Thẩm Thanh Lan cũng chỉ nói một câu, “Ngày mai anh đến đón tôi, tôi cho anh cảm nhận một lần.” Nếu sau khi xuống xe mà anh ta vẫn muốn học thì cô nhất định sẽ dạy.
Mắt Cố Dương sáng bừng, lập tức gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, “Được, được, chị dâu yên tâm, tôi đảm bảo sẽ học thật giỏi.” Nói rồi, anh ta nhìn sang Cố Khải với vẻ mặt đắc ý, “Sao nào, bám riết lấy chị ấy chắc chắn sẽ có tác dụng đấy chứ.”
Cố Khải không chịu nổi dáng vẻ đắc chí này của anh ta, bèn lẳng lặng nhìn sang chỗ khác, chỉ nhìn Thẩm Thanh Lan muốn nói rồi lại thôi.
“Chân anh bị thương, không được.”
Đôi mắt của Cố Khải bỗng trở nên ảm đạm, nhìn chân mình bằng mặt rầu rĩ.
“Chị dâu, tôi có cần chuẩn bị gì không?” Cố Dương hết sức hào hứng.
Thẩm Thanh Lan mỉm cười bình thản, “Không cần.”
Quả thật đến hôm sau, ngay khi bước xuống khỏi chiếc xe do cô lái với sắc mặt trắng bệch, việc đầu tiên Cố Dương làm là lết đến bên lề đường nôn thốc nôn tháo, suýt nữa đã nôn hết tim gan phèo phổi ra. Từ đó về sau, anh ta không hề nhắc đến chuyện học lái xe với Thẩm Thanh Lan nữa, thậm chí còn chẳng dám ngồi xe cô lái.
Không ai biết Cố Dương đã trải qua những gì khi ngồi trên xe của Thẩm Thanh Lan. Cố Khải hỏi biết bao nhiêu lần cũng không được. Mỗi lần vừa hỏi, Cố Dương đều tỏ ra kinh hồn bạt vía. Sau vài lần không có được câu trả lời, Cố Khải cũng không nhắc lại nữa.
Đương nhiên, đây đều là những chuyện sau này.
Thạch Phong cười vang, “Em gái nói gì vậy? Bọn chúng đắc tội với em, em dạy cho chúng một bài học là điều nên làm. Về sau nếu còn gặp chuyện như vậy, cho dù em có ra tay thì anh đây tuyệt đối sẽ không nói hai lời.”
“Anh Thạch nói vậy thì tôi cũng yên tâm rồi.” Thẩm Thanh Lan cúp máy.
Thạch Phong nhìn cuộc gọi vừa kết thúc, vẻ mặt khong vui lắm, “A Nam, cậu đi điều tra xem đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là đứa nào có mắt như mù, lá mặt lá trái?”
A Nam đáp một tiếng, đi vài bước liền dừng lại, nhìn Thạch Phong với vẻ mặt khó xử, “Đại ca, đến tên của cô ấy chúng ta còn không biết thì điều tra như thế nào đây?”
Thạch Phong im lặng, một lúc sau mới đành xua tay, “Thôi vậy, chuyện này không cần điều tra nữa.”
**
Ánh mắt anh Tôn nhìn Thẩm Thanh Lan lúc này đã hoàn toàn khác biệt. Nếu như lúc nãy còn có chút không cam lòng thì bây giờ đã hoàn toàn là sự sợ hãi.
Hắn đâu ngờ Thẩm Thanh Lan lại quen đại ca của bang Thạch, xem chừng mối quan hệ cũng không đơn giản. Hắn cũng chỉ là tên cầm đầu một nhóm nhỏ trong bang, bình thường cũng đâu được tiếp xúc với anh Thạch.
Hắn đã từng nghi ngờ Thẩm Thanh Lan đang lừa mình. Nhưng nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay, anh Tôn có linh cảm rằng Thẩm Thanh Lan sẽ không làm như vậy.
“Việc đó, cô Thẩm, hôm nay tôi có mắt mà không thấy thái sơn, đắc tội với cô rồi, kính mong cô thứ lỗi. Sau này tôi tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa. Nếu trên đường có gặp phải Thẩm tiểu thư, tôi sẽ lập tức đi vòng hướng khác, lập tức tránh mặt.” Anh Tôn vẫn chưa quên lời mà Thẩm Thanh Lan nói với đám Lâm Hạo lúc nãy, vội nói.
“Hôm nay là Lâm Hạo gọi anh đến, xem ra mối quan hệ giữa hai người cũng không tồi nhỉ?” Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nói bằng giọng điệu bình tĩnh.
Anh Tôn vội vàng lắc đầu, “Không, không, tôi và Lâm Hạo chỉ là cùng ăn vài bữa. Nhà cậu ta giàu, bình thường cũng hào phóng nên tôi mới thỉnh thoảng giúp cậu ta.” Nếu biết trước người mà Lâm Hạo muốn nhờ hắn dạy dỗ một trận lại là một nhân vật tầm cỡ thế này, thì dù có đánh chết hắn cũng không đến. Bây giờ trong lòng anh Tôn hận Lâm Hạo muốn chết.
“Nếu đã vậy, mong anh giúp tôi một việc, nếu thành công thì mọi chuyện ngày hôm nay sẽ chấm dứt tại đây.”
Mắt anh Tôn sáng lên, nhịn đau mỉm cười một cái, “Cô nói đi, đừng nói là một chuyện, đến mười chuyện, một trăm chuyện cũng không thành vấn đề.”
“Lâm Hạo…” Thẩm Thanh Lan vừa nói hai từ này, anh Tôn đã vội tiếp lời, “Hiểu rồi, hiểu rồi, tên nhóc này có mắt không tròng, tâm địa độc ác, tôi sẽ giúp cô Thẩm dạy dỗ cậu ta cẩn thận.”
“Không phải là dạy dỗ,” Thẩm Thanh Lan giơ một ngón tay lên, nhẹ nhàng lắc lắc, “Mà là tìm anh ta để nói chuyện cuộc đời, bàn về lý tưởng.”
Anh Tôn gật đầu, “Đúng, đúng, đúng, chính là nói chuyện cuộc đời, bàn về lý tưởng.”
Thẩm Thanh Lan đã hài lòng, bèn xua xua tay. Anh Tôn và đám người của hắn nhanh chóng chạy biến, trong trường đua chỉ còn lại Thẩm Thanh Lan cùng với hai người Cố Dương và Cố Khải đã ngây như phỗng.
“Định đứng nghệt ra đây thành hai khúc gỗ sao?” Thẩm Thanh Lan nhìn hai người vẫn không hề nhúc nhích, bình thản nói.
Cố Dương và Cố Khải chợt bừng tỉnh, nhìn Thẩm Thanh Lan với ánh mắt kỳ dị.
“Chị dâu, chị vừa gọi điện cho đại ca của bang Thạch thật sao?” Cố Dương hỏi.
“Chẳng thế thì sao?” Thẩm Thanh Lan tò mò nhìn anh ta một cái, chứ chẳng lẽ là gọi cho anh sao?
Vẻ mặt Cố Dương nghiêm túc, “Chị dâu, có lẽ chị biết bang Thạch làm cái gì đúng không? Từ trước đến nay…”
“Chỉ vô tình giúp Thạch Phong một chút thôi, không được coi là có dính dáng.” Thẩm Thanh Lan ngắt lời Cố Dương.
Anh ta nghe vậy thì trong lòng cũng hơi yên tâm, không có dính dáng gì là tốt. Còn về phần giúp việc gì thì Cố Dương cũng không hỏi.
“Mọi chuyện kết thúc rồi, đi thôi.” Thẩm Thanh Lan đi trước về phía xe của Cố Dương.
Xe của Cố Khải đã hỏng rồi, lúc nãy anh ta vừa gọi taxi đến, bây giờ chỉ đành ngồi xe Cố Dương về.
Nhìn Thẩm Thanh Lan ngồi vào ghế sau, Cố Dương nói, “Chị dâu, kỹ thuật lái xe của chị tốt như vậy, chi bằng chị cầm lái đi!”
Anh ta vẫn không thể quên được kỹ thuật lái xe điêu luyện của Thẩm Thanh Lan, ánh mắt nhìn cô không khỏi tỏa sáng, “Nếu chị dâu có thể biểu diễn lại một lần nữa thì lại càng hay.”
Câu nói của cậu ta khiến hai mắt Cố Khải cũng sáng bừng. Đa số đàn ông đều có ước mơ về tốc độ và cảm xúc mãnh liệt, nhìn thấy một màn đua xe đặc sắc tuyệt trần như vậy, bọn họ lúc này cũng đang sục sôi trong lòng. Nhất là Cố Khải, đua xe vốn là thứ anh ta yêu thích nhất. Nếu chẳng phải vì người nhà không đồng ý, e rằng giờ này anh ta đã là một tay đua chuyên nghiệp rồi.
Thẩm Thanh Lan lẳng lặng mở cửa xe ngồi vào hàng ghế sau trong ánh mắt sục sôi nóng bỏng của hai người bọn họ, hoàn toàn không có ý muốn sẽ biểu diễn cho hai người họ xem.
May thay xe của Cố Dương là loại xe thể thao bốn chỗ, bằng không thì ba người bọn họ đã không ngồi vừa.
Nhìn Thẩm Thanh Lan lên xe, Cố Dương thất vọng bĩu môi, ngồi vào sau vô-lăng. Bỗng nhiên nhớ đến điều gì đó, ánh mắt lại sáng bừng nhìn Thẩm Thanh Lan: “Chị dâu, hay là tôi nhận chị làm sư phụ nhé? Tôi không có yêu cầu gì khó, chỉ mong chị dạy cho tôi cách drift khúc cua liên hoàn là được rồi.”
Cố Khải: “…” Yêu cầu này lại còn không khó? Cố Khải quay sang nhìn Thẩm Thanh Lan, thật ra anh ta cũng muốn học.
Thẩm Thanh Lan cúi đầu nhìn điện thoại. Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên nhắn tin hỏi lúc nào cô trở lại.
Không thấy Thẩm Thanh Lan trả lời, Cố Dương cũng không thất vọng mà vẫn không ngừng cố gắng, “Chị dâu, chị dạy cho tôi đi! Tôi rất thông minh, bảo đảm học cái biết liền.”
Thẩm Thanh Lan vẫn không hề để ý.
Trên đường, Cố Dương vừa lái xe vừa dùng đủ cách xin Thẩm Thanh Lan dạy anh ta lái xe. Ngay cả Cố Khải cũng không chịu đựng nổi nữa, lườm cậu ta đến mấy lần.
“Anh không học được.” Thẩm Thanh Lan cuối cùng cũng cất lời, vừa mở miệng đã đả kích Cố Dương.
Nụ cười trên mặt Cố Dương bỗng cứng đờ, “Sao lại thế được? Tôi thông minh như vậy, sao lại không học được. Chỉ cần chị chịu dạy thì tôi nhất định sẽ học được.”
Nhìn thấy vẻ mặt không chịu từ bỏ ý định của cậu ta, Thẩm Thanh Lan cũng chỉ nói một câu, “Ngày mai anh đến đón tôi, tôi cho anh cảm nhận một lần.” Nếu sau khi xuống xe mà anh ta vẫn muốn học thì cô nhất định sẽ dạy.
Mắt Cố Dương sáng bừng, lập tức gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, “Được, được, chị dâu yên tâm, tôi đảm bảo sẽ học thật giỏi.” Nói rồi, anh ta nhìn sang Cố Khải với vẻ mặt đắc ý, “Sao nào, bám riết lấy chị ấy chắc chắn sẽ có tác dụng đấy chứ.”
Cố Khải không chịu nổi dáng vẻ đắc chí này của anh ta, bèn lẳng lặng nhìn sang chỗ khác, chỉ nhìn Thẩm Thanh Lan muốn nói rồi lại thôi.
“Chân anh bị thương, không được.”
Đôi mắt của Cố Khải bỗng trở nên ảm đạm, nhìn chân mình bằng mặt rầu rĩ.
“Chị dâu, tôi có cần chuẩn bị gì không?” Cố Dương hết sức hào hứng.
Thẩm Thanh Lan mỉm cười bình thản, “Không cần.”
Quả thật đến hôm sau, ngay khi bước xuống khỏi chiếc xe do cô lái với sắc mặt trắng bệch, việc đầu tiên Cố Dương làm là lết đến bên lề đường nôn thốc nôn tháo, suýt nữa đã nôn hết tim gan phèo phổi ra. Từ đó về sau, anh ta không hề nhắc đến chuyện học lái xe với Thẩm Thanh Lan nữa, thậm chí còn chẳng dám ngồi xe cô lái.
Không ai biết Cố Dương đã trải qua những gì khi ngồi trên xe của Thẩm Thanh Lan. Cố Khải hỏi biết bao nhiêu lần cũng không được. Mỗi lần vừa hỏi, Cố Dương đều tỏ ra kinh hồn bạt vía. Sau vài lần không có được câu trả lời, Cố Khải cũng không nhắc lại nữa.
Đương nhiên, đây đều là những chuyện sau này.
/475
|