"Tôi muốn đi ra ngoài!" Mộ Sở Văn sợ hãi lôi điện thoại ra, lại bị người đàn ông kia nhanh chóng cướp lấy.
"Em chỉ có thể gọi điện cầu xin sự giúp đỡ mộtlafan thôi." Người đàn ông nhíu mày nhìn cô, đem di động vứt ra phía sau, nghiêng thân dùng hai tay ấn ở trên cửa để cô lọt vào giữa, nhẹ giọng nói: "Đi ra ngoài cũng là một ý tưởng không tồi, nhưng mà tôi không nghĩ sẽ để cho người khác nhìn thấy thân thể người đàn bà của tôi đâu, chúng ta vẫn nên chọn ở nhà đi!"
"Tôi là nói tôi muốn đi ra khỏi đây!" Mộ Sở Văn chó cùng rứt giậu quát, thân thể bị hắn khống chế nên có một chút lâm vào tuyệt vọng, cô vừa trốn từ trong nhà ra, không nghĩ tới lại gặp ngay phải một người đàn ông khác, chẳng lẽ bộ dạng của cô mê người lắm sao?
"Nếu như em đã không muốn lựa chọn, chúng ta liền ngay tại đây tiến hành luôn đi!" Người đàn ông giả vờ như nghe không hiểu lời của cô, trái lại tự bắt đầu nút thắt.
"Nếu anh dám làm gì tôi, Lệ Lệ sẽ không coi anh là anh trai nữa! Dừng tay! Dừng tay!" Giãy dụa không có hiệu quả, cô đành phải bất lực hò hét.
"Hư..." Hắn nhẹ nhàng đem ngón trỏ để trên cặp môi hồng của cô, "Hưởng thụ tình ái vui vẻ mà tôi làm em cho thật tốt đi, phản kháng chỉ sẽ khiến cho em mình đầy thương tích thôi."
"Tại sao các người đều đối xử với tôi như vậy? Rốt cuộc tôi đã làm sai cái gì hả?" Nhớ tới bị Yến Sở và Yến Triết xâm phạm, còn có cả người em trai trên danh nghĩa kia cũng trần trụi đối xử với cô như thế, cô không kiềm chế nổi, nước mắt cứ chảy xuống đến. Đọc truyện nhanh nhất tại wattpad của Huyền Namida.
"Ồ, xem ra em không phải là lần đầu tiên rồi! Vậy thì tốt rồi, tôi thích nhất là phụ nữ có kinh nghiệm, đỡ phải làm tôi tốn tâm tư vào khúc dạo đầu." Hắn chỉ để ý nghe được hai chữ "các người", không biết ở đâu ra lửa giận, đột nhiên thô lỗ xé áo sơmi của cô, đè hơn nửa thân thể của cô lên trên vali rồi bắt đầu kéo quần của cô xuống, động tác cực kỳ thô bạo.
"A! Tôi là lần đầu tiên! Anh không thích người không có kinh nghiệm đúng không? Tôi không có kinh nghiệm, anh thả tôi đi! Là thật đấy! Thả tôi đi!" Cô muốn kẹp chặt hai chân để giữ quần, nhưng vẫn không đọ lại được sức lực của đàn ông.
Người đàn ông kia nhìn thấy biểu cảm của cô chân thành nên có chút chần chờ, nhưng lập tức lại thay bằng nụ cười dâm đãng: "Tôi muốn nghiệm chứng một chút, nếu em không gạt tôi, tôi nhất định sẽ ôn nhu đối đãi em."
"Anh... tên vô lại! Không được đụng vào người tôi! Không cần..." Nhớ tới tối hôm qua Lý Hạc làm chuyện đó với cô, cô biết cái gọi là "Nghiệm chứng" mà hắn nói là cái gì, hắn nhất định sẽ dùng ngón tay sáp nhập vào tư mật bộ vị mà ngay chính cô cũng chưa từng động tới.
"Ngoan, dang hai chân ra, bằng không tôi sẽ làm đau em đấy *." Người đàn ông một bên thủ thỉ thù thì, một bên lại tách hai chân trắng noãn thon dài của cô ra, ngón trỏ thô dài không hề báo trước sáp nhập vào mật đạo khô ráp.
"A ──" Mộ Sở Văn kìm lòng không được kêu ra tiếng, lần đầu tiên bị dị vật tiến vào thân thể cảm nhận vô cùng rõ ràng, cô lại bị một loại cảm giác xa lạ khó diễn tả bằng lời tràn tới, tựa như lúc nãy cô ở trên ghế sofa nửa mê nửa tỉnh khi không tự giác phát ra rên rỉ.
"Em sẽ làm quen nhanh thôi, nhưng nếu là đồ thật thì còn sâu, mạnh, nhanh hơn." Ngón tay người đàn ông chỉ có tiến vào một phần ba, nhìn thấy phản ứng trên mặt cô, hắn thật vừa lòng, lại chậm rãi xâm nhập ở nơi phía dưới cô.
"Không cần vào nữa! Không cần! Đau quá! A... Thật sự đau quá!" Mộ Sở Văn nghiêng mặt vào vali cầu xin, ngón tay hắn rốt cục cũng ngừng lại ở bên trong huyệt đạo, không có đâm sâu hơn, cô mới từng ngụm từng ngụm hít thở, ý đồ giảm bớt cơn đau.
"Không sai, em quả là đứa bé thành thật, tôi thích nhất là những cô gái thành thật, chỉ là rất nhanh thôi tôi sẽ để biến em trở thành phụ nữ." Người đàn ông tao nhã tươi cười, từ phía sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy cô, khuôn mặt góc cạnh, cánh mũi cao thẳng tinh xảo sát nhẹ lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng nói với cô: "Tôi là người đàn ông đầu tiên của em, cũng chính là người đàn ông duy nhất, nhớ kỹ tên của tôi ── Nghiêm Giản Kiệt."
"Em chỉ có thể gọi điện cầu xin sự giúp đỡ mộtlafan thôi." Người đàn ông nhíu mày nhìn cô, đem di động vứt ra phía sau, nghiêng thân dùng hai tay ấn ở trên cửa để cô lọt vào giữa, nhẹ giọng nói: "Đi ra ngoài cũng là một ý tưởng không tồi, nhưng mà tôi không nghĩ sẽ để cho người khác nhìn thấy thân thể người đàn bà của tôi đâu, chúng ta vẫn nên chọn ở nhà đi!"
"Tôi là nói tôi muốn đi ra khỏi đây!" Mộ Sở Văn chó cùng rứt giậu quát, thân thể bị hắn khống chế nên có một chút lâm vào tuyệt vọng, cô vừa trốn từ trong nhà ra, không nghĩ tới lại gặp ngay phải một người đàn ông khác, chẳng lẽ bộ dạng của cô mê người lắm sao?
"Nếu như em đã không muốn lựa chọn, chúng ta liền ngay tại đây tiến hành luôn đi!" Người đàn ông giả vờ như nghe không hiểu lời của cô, trái lại tự bắt đầu nút thắt.
"Nếu anh dám làm gì tôi, Lệ Lệ sẽ không coi anh là anh trai nữa! Dừng tay! Dừng tay!" Giãy dụa không có hiệu quả, cô đành phải bất lực hò hét.
"Hư..." Hắn nhẹ nhàng đem ngón trỏ để trên cặp môi hồng của cô, "Hưởng thụ tình ái vui vẻ mà tôi làm em cho thật tốt đi, phản kháng chỉ sẽ khiến cho em mình đầy thương tích thôi."
"Tại sao các người đều đối xử với tôi như vậy? Rốt cuộc tôi đã làm sai cái gì hả?" Nhớ tới bị Yến Sở và Yến Triết xâm phạm, còn có cả người em trai trên danh nghĩa kia cũng trần trụi đối xử với cô như thế, cô không kiềm chế nổi, nước mắt cứ chảy xuống đến. Đọc truyện nhanh nhất tại wattpad của Huyền Namida.
"Ồ, xem ra em không phải là lần đầu tiên rồi! Vậy thì tốt rồi, tôi thích nhất là phụ nữ có kinh nghiệm, đỡ phải làm tôi tốn tâm tư vào khúc dạo đầu." Hắn chỉ để ý nghe được hai chữ "các người", không biết ở đâu ra lửa giận, đột nhiên thô lỗ xé áo sơmi của cô, đè hơn nửa thân thể của cô lên trên vali rồi bắt đầu kéo quần của cô xuống, động tác cực kỳ thô bạo.
"A! Tôi là lần đầu tiên! Anh không thích người không có kinh nghiệm đúng không? Tôi không có kinh nghiệm, anh thả tôi đi! Là thật đấy! Thả tôi đi!" Cô muốn kẹp chặt hai chân để giữ quần, nhưng vẫn không đọ lại được sức lực của đàn ông.
Người đàn ông kia nhìn thấy biểu cảm của cô chân thành nên có chút chần chờ, nhưng lập tức lại thay bằng nụ cười dâm đãng: "Tôi muốn nghiệm chứng một chút, nếu em không gạt tôi, tôi nhất định sẽ ôn nhu đối đãi em."
"Anh... tên vô lại! Không được đụng vào người tôi! Không cần..." Nhớ tới tối hôm qua Lý Hạc làm chuyện đó với cô, cô biết cái gọi là "Nghiệm chứng" mà hắn nói là cái gì, hắn nhất định sẽ dùng ngón tay sáp nhập vào tư mật bộ vị mà ngay chính cô cũng chưa từng động tới.
"Ngoan, dang hai chân ra, bằng không tôi sẽ làm đau em đấy *." Người đàn ông một bên thủ thỉ thù thì, một bên lại tách hai chân trắng noãn thon dài của cô ra, ngón trỏ thô dài không hề báo trước sáp nhập vào mật đạo khô ráp.
"A ──" Mộ Sở Văn kìm lòng không được kêu ra tiếng, lần đầu tiên bị dị vật tiến vào thân thể cảm nhận vô cùng rõ ràng, cô lại bị một loại cảm giác xa lạ khó diễn tả bằng lời tràn tới, tựa như lúc nãy cô ở trên ghế sofa nửa mê nửa tỉnh khi không tự giác phát ra rên rỉ.
"Em sẽ làm quen nhanh thôi, nhưng nếu là đồ thật thì còn sâu, mạnh, nhanh hơn." Ngón tay người đàn ông chỉ có tiến vào một phần ba, nhìn thấy phản ứng trên mặt cô, hắn thật vừa lòng, lại chậm rãi xâm nhập ở nơi phía dưới cô.
"Không cần vào nữa! Không cần! Đau quá! A... Thật sự đau quá!" Mộ Sở Văn nghiêng mặt vào vali cầu xin, ngón tay hắn rốt cục cũng ngừng lại ở bên trong huyệt đạo, không có đâm sâu hơn, cô mới từng ngụm từng ngụm hít thở, ý đồ giảm bớt cơn đau.
"Không sai, em quả là đứa bé thành thật, tôi thích nhất là những cô gái thành thật, chỉ là rất nhanh thôi tôi sẽ để biến em trở thành phụ nữ." Người đàn ông tao nhã tươi cười, từ phía sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy cô, khuôn mặt góc cạnh, cánh mũi cao thẳng tinh xảo sát nhẹ lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng nói với cô: "Tôi là người đàn ông đầu tiên của em, cũng chính là người đàn ông duy nhất, nhớ kỹ tên của tôi ── Nghiêm Giản Kiệt."
/53
|