"Anh cả, chị ấy sẽ chết sao?" Yến Triết túm chặt cánh tay Yến Sở, nước mắt ứa ra: "Em không nghĩ là sẽ như vậy, cho tới bây giờ em vẫn không nghĩ tới chị ấy sẽ chết..."
"Đi theo anh!" Vừa nghe đến chữ chết, đột nhiên Yến Sở từ trong cơn chấn động bỗng lấy lại tinh thần, lôi cậu ta chạy về hướng phòng xét nghiệm.
Vừa mở cửa, hắn đã hét lớn: "Lão già khốn kiếp Mộ Trung Kiệt kia, sao ông lại dám gạt tôi hả!"
Vừa dứt lời, người đàn ông đang ngồi trên ghế trong phòng xét nghiệm đứng lên, nói với khuôn mặt vô tội: "Tôi chỉ tới để tìm con gái tôi, vì sao cậu lại mắng tôi?"
"Ông? Ông chính là Mộ Trung Kiệt?!" Yến Sở tức khắc lao xốc cổ áo của Mộ Trung Kiệt lên quát: "Vì sao ông gạt tôi? Cái gì mà anh trai của cô ấy chứ! Chúng tôi không hề cùng nhóm máu."
"Là sao anh cả? Anh cả là anh trai của chị ấy ư? Vậy chẳng phải em là..." Yến Triết kinh ngạc, nghĩ đến chuyện tối hôm qua đã làm với Mộ Sở Văn, cậu không khỏi cảm thấy đỏ mặt xấu hổ.
"Không thể có chuyện đó, chẳng lẽ bà ấy lừa tôi... Vậy bây giờ Văn Văn phải làm sao đây?" Mộ Trung Kiệt sợ hãi, miệng bắt đầu lẩm bẩm ra chuyện năm đó.
Yến Sở từ nhỏ đã tai nghe mắt thấy cha mình đối xử tồi tệ với mẹ, cũng biết hai người em trai của mình đều là do cha bắt ép mẹ sinh ra, thế nhưng hắn lại không biết bà ấy đã vụng trộm tráo đổi con gái của chính mình với con trai của người khác, có lẽ là bà ấy lo lắng con gái mình ở lại Yến gia sẽ bị thương tổn?
Sau khi bà sinh hạ Yến Triết liền lập tức biến mất như thể đã hoàn tàn biến mất khỏi thế giới này vậy, đến nỗi từ nhỏ Yến Triết vì thiếu tình thương của mẹ mà chuyển dời tình thương lên trên người anh cả này!
"Văn Văn phải làm sao bây giờ? Trên thế giới cực kỳ hiếm có loại máu này, con bé tuổi còn trẻ như vậy..." Mộ Trung Kiệt đang khóc não ruột thì một y tá bước tới đem tới một tin tốt lành.
"Yến tiên sinh, đã tìm được nhóm máup hù hợp, nhưng mà người hiến máu tự nguyện này yêu cầu giữ bí mật về thân phận, chờ sau khi truyền máu xong ngài mới có thể thăm người bệnh."
"Là bà ta! Nhất định là bà ta!" Yến Sở kích động kêu lên, làm cho y tá có chút giật mình.
Người này nhất định là mẹ của bọn họ!
Hắn rất muốn tiến đến hỏi bà vì sao lại vô tình vứt bỏ bọn họ, nhưng lại lo lắng bà thay đổi chủ ý không cung cấp máu cho Mộ Sở Văn.
"Anh... em rất muốn gặp mẹ một lần..." Nhắc tới chưa từng được nhìn thấy mẹ, Yến Triết có điểm trở nên nhu nhược bất lực.
"Gặp cái gì mà gặp! Là bà ta từ bỏ chúng ta! Còn có cái gì mà lưu luyến?" Yến Sở rống lên rồi chạy ra khỏi bệnh viện, lái xe tức tốc chạy đi.
Hắn oán hận người mẹ đã vứt bỏ bọn họ, sự áy náy về chuyện đã làm với Mộ Sở Văn càng làm hắn muốn nổi điên về sự thực rằng Mộ Sở Văn lại là em gái của hắn.
Vì sao Yến Minhluôn nói Mộ Sở Văn là một cô gái tốt trước mặt hắn, tại sao cô muốn đến công ty của hắn làm, tại sao tối hôm đó cô cự tuyệt làm hắn muốn ngừng mà không được, vì sao cô cùng người đàn ông khác lên giường lại khơi mào sự ghen tuông của hắn...
"Tôi không chấp nhận! Cô không phải! Cô tuyệt không phải! Không phải là..." Yến Sở điên cuồng hét lên, vượt vô số đèn đỏ, bỏ xa hang chục xe cảnh sát truy đuổi chạy đến ngoại ô.
Lúc này, Mộ Sở Văn dần dần tỉnh táo lại. Cô cảm thấy sống không bằng chết, muốn nhổ hết kim tiêm truyền dịch trên mu bàn tay ra, đúng lúc Nghiêm Minh Lệ tiến vào.
"Văn Văn cậu định làm gì?" Nghiêm MinhLệ kinh hoảng chạy đến bên giường ngăn cô lại, tiếng hét khiến cho người bênnfoafi đều tiến vào.
Mộ Trung Kiệt lo lắngnhìn con gái tái nhợt, ôngcòn chưa hỏi cô nguyên nhân vì sao tự tử vì sợ cô lại uất ức mà nghĩ quẩn.
"Để một mình cháu ở lại nói chuyện với cô ấycó được không? Nhất định cháu sẽ làm cho cô ấy tốt hơn!" giọng nói của NghiêmGiản Kiệt ôn hòa chợt xuất hiện trước cửa, làm sắc mặt Mộ Sở Văn càng tái nhợtvài phần.
Cô còn chưa kịp cự tuyệt, Nghiêm Minh Lệ liềngiành nói trước với Mộ Trung Kiệt: "Bác Mộ à, anh ấy là anh trai của con,là người tốt, con tin anh ấy nhất định có thể trấn an cảm xúc Văn Văn."
"Đi theo anh!" Vừa nghe đến chữ chết, đột nhiên Yến Sở từ trong cơn chấn động bỗng lấy lại tinh thần, lôi cậu ta chạy về hướng phòng xét nghiệm.
Vừa mở cửa, hắn đã hét lớn: "Lão già khốn kiếp Mộ Trung Kiệt kia, sao ông lại dám gạt tôi hả!"
Vừa dứt lời, người đàn ông đang ngồi trên ghế trong phòng xét nghiệm đứng lên, nói với khuôn mặt vô tội: "Tôi chỉ tới để tìm con gái tôi, vì sao cậu lại mắng tôi?"
"Ông? Ông chính là Mộ Trung Kiệt?!" Yến Sở tức khắc lao xốc cổ áo của Mộ Trung Kiệt lên quát: "Vì sao ông gạt tôi? Cái gì mà anh trai của cô ấy chứ! Chúng tôi không hề cùng nhóm máu."
"Là sao anh cả? Anh cả là anh trai của chị ấy ư? Vậy chẳng phải em là..." Yến Triết kinh ngạc, nghĩ đến chuyện tối hôm qua đã làm với Mộ Sở Văn, cậu không khỏi cảm thấy đỏ mặt xấu hổ.
"Không thể có chuyện đó, chẳng lẽ bà ấy lừa tôi... Vậy bây giờ Văn Văn phải làm sao đây?" Mộ Trung Kiệt sợ hãi, miệng bắt đầu lẩm bẩm ra chuyện năm đó.
Yến Sở từ nhỏ đã tai nghe mắt thấy cha mình đối xử tồi tệ với mẹ, cũng biết hai người em trai của mình đều là do cha bắt ép mẹ sinh ra, thế nhưng hắn lại không biết bà ấy đã vụng trộm tráo đổi con gái của chính mình với con trai của người khác, có lẽ là bà ấy lo lắng con gái mình ở lại Yến gia sẽ bị thương tổn?
Sau khi bà sinh hạ Yến Triết liền lập tức biến mất như thể đã hoàn tàn biến mất khỏi thế giới này vậy, đến nỗi từ nhỏ Yến Triết vì thiếu tình thương của mẹ mà chuyển dời tình thương lên trên người anh cả này!
"Văn Văn phải làm sao bây giờ? Trên thế giới cực kỳ hiếm có loại máu này, con bé tuổi còn trẻ như vậy..." Mộ Trung Kiệt đang khóc não ruột thì một y tá bước tới đem tới một tin tốt lành.
"Yến tiên sinh, đã tìm được nhóm máup hù hợp, nhưng mà người hiến máu tự nguyện này yêu cầu giữ bí mật về thân phận, chờ sau khi truyền máu xong ngài mới có thể thăm người bệnh."
"Là bà ta! Nhất định là bà ta!" Yến Sở kích động kêu lên, làm cho y tá có chút giật mình.
Người này nhất định là mẹ của bọn họ!
Hắn rất muốn tiến đến hỏi bà vì sao lại vô tình vứt bỏ bọn họ, nhưng lại lo lắng bà thay đổi chủ ý không cung cấp máu cho Mộ Sở Văn.
"Anh... em rất muốn gặp mẹ một lần..." Nhắc tới chưa từng được nhìn thấy mẹ, Yến Triết có điểm trở nên nhu nhược bất lực.
"Gặp cái gì mà gặp! Là bà ta từ bỏ chúng ta! Còn có cái gì mà lưu luyến?" Yến Sở rống lên rồi chạy ra khỏi bệnh viện, lái xe tức tốc chạy đi.
Hắn oán hận người mẹ đã vứt bỏ bọn họ, sự áy náy về chuyện đã làm với Mộ Sở Văn càng làm hắn muốn nổi điên về sự thực rằng Mộ Sở Văn lại là em gái của hắn.
Vì sao Yến Minhluôn nói Mộ Sở Văn là một cô gái tốt trước mặt hắn, tại sao cô muốn đến công ty của hắn làm, tại sao tối hôm đó cô cự tuyệt làm hắn muốn ngừng mà không được, vì sao cô cùng người đàn ông khác lên giường lại khơi mào sự ghen tuông của hắn...
"Tôi không chấp nhận! Cô không phải! Cô tuyệt không phải! Không phải là..." Yến Sở điên cuồng hét lên, vượt vô số đèn đỏ, bỏ xa hang chục xe cảnh sát truy đuổi chạy đến ngoại ô.
Lúc này, Mộ Sở Văn dần dần tỉnh táo lại. Cô cảm thấy sống không bằng chết, muốn nhổ hết kim tiêm truyền dịch trên mu bàn tay ra, đúng lúc Nghiêm Minh Lệ tiến vào.
"Văn Văn cậu định làm gì?" Nghiêm MinhLệ kinh hoảng chạy đến bên giường ngăn cô lại, tiếng hét khiến cho người bênnfoafi đều tiến vào.
Mộ Trung Kiệt lo lắngnhìn con gái tái nhợt, ôngcòn chưa hỏi cô nguyên nhân vì sao tự tử vì sợ cô lại uất ức mà nghĩ quẩn.
"Để một mình cháu ở lại nói chuyện với cô ấycó được không? Nhất định cháu sẽ làm cho cô ấy tốt hơn!" giọng nói của NghiêmGiản Kiệt ôn hòa chợt xuất hiện trước cửa, làm sắc mặt Mộ Sở Văn càng tái nhợtvài phần.
Cô còn chưa kịp cự tuyệt, Nghiêm Minh Lệ liềngiành nói trước với Mộ Trung Kiệt: "Bác Mộ à, anh ấy là anh trai của con,là người tốt, con tin anh ấy nhất định có thể trấn an cảm xúc Văn Văn."
/53
|