Trên máy bay chỗ tay lái, Yến Minh khẩn trương chốt mở, không rảnh rỗi để bận tâm đến chuyện khác, phía sau Yến Sở với Yến Triết một trái một phải ngồi bên cạnh Mộ Sở Văn, mà cô vẫn bọc trên người cái drap giường, chật vật hơi lùi về phía trong.
Vừa nghe thấy tiếng súng, Yến Sở cùng Triết đều theo bản năng ôm lấy Mộ Sở Văn, bàn tay hai người đàn ông lơ đãng đụng vào nhau, bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái trong im lặng, sau đó càng dùng sức ôm lấy Mộ Sở Văn hơn.
"Này! Các người... Ôm chặt quá rồi! Các người... A!" kháng cự của cô bị âm thanh thủy tinh vỡ vụn cắt ngang khiến cho cô sợ tới mức hai tay che lỗ tai, cô thật không ngờ Nghiêm Giản Kiệt chỉ vì không thể kết hôn với cô mà có thể gây chiến thế này.
Yến Minh một bên khẩn trương lái máy bay, một bên nghiêng mặt qua nói với người phía sau: "Các người đủ rồi đấy. Không cần phải ôm Văn Văn như vậy đâu! Bằng không đổi cho các ngươi lái đấy *!"
"Anh hai! Trước tiên cứ rời khỏi đây rồi nói chuyện này sau! Tên hoh Nghiêm kia chỉ sợ là muốn đổi thành đại pháo để bắn chúng ta mất!" toàn bộ thân thể của Triết cơ hồ đều áp vào cơ thể của Mộ Sở Văn, đồng thời lúc nói chuyện cậu còn nhân cơ hội cọ xát lên má của cô.
Không bao lâu, máy bay ra khỏi phạm vi có thể bắn của đám cảnh sát, Yến Sở im lặng không nói gì, -
Rốt cuộc có đến bao nhiêu kẻ muốn có được Mộ Sở Văn ngoài ý muốn như vậy chứ.
Cô chậm rãi nghiêng thân nhìn hắn, chỉ thấy hắn mười phần anh khí, gò má không ngừng chảy ra mồ hôi, bạc môi trắng bệch.
"Anh... Có chuyện gì sao? A..." Cô dời ánh mắt xuống bên dưới, liền thấy trên cánh tay trái của hắn máu tươi tuôn ra lấp tức hét rầm lên.
"Anh cả bị thương!" Triết hoảng hốt kêu lên, Yến Minh ở phía trước tay lái cũng hốt hoảng quay đầu nhìn ra phía sau, lập tức rút caravat của mình ra quăng xuống chỗ Mộ Sở Văn nói: "Văn Văn, mau
cầm máu cho anh ấy! Chỉ là bị viên đạn sượt qua thôi, dùng caravat ngăn miệng vết thương để cầm máu!"
"Được... được!" Thấy Yến Sở máu nhiễm đỏ cả drap giường cô đang quàng, cô run run hai tay tới gần hắn, nhưng lại không nhận ra drap giường trên nửa thân trên đã tuột ra đến lộ ra hơn phân nửa bộ ngực, cô chỉ là cẩn thận dùng caravat vòng qua cánh tay hắn, nhẹ giọng nói: "Sẽ hơi đau một chút."
Cho tới thời điểm cô dùng sức để thắt lại thì vẫn không nghe thấy Yến Sở nói gì cả, cô bất an ngẩng đầu liếc hắn một cái, tức khắc phát ra tiếng hét: "A ── mũi anh..."
"Câm miệng!" Yến Sở xấu hổ cắt ngang lời của cô, xoay mặt hướng bên kia, nhanh lấy tay lau máu mũi.
Cẩn thận nhìn cái mũi cao thẳng của hắn, không có dấu vết bị thương nào, Mộ Sở Văn bỗng nhiên ý thức được nguyên nhân, cúi đầu một cái liền thét chói tai kéo cao drap giường bao quấn nhanh người lại.
"Anh cả nhìn thấy cái gì mà chảy máy mũi vậy? Em cũng phải nhìn!"
(Na: cao thủ không bằng tranh thủ:))
Yến Triết tiến đến trước ngực cô, ra sức nhìn chằm chằm rãnh ngực như ẩn như hiện của cô, vừa muốn đưa tay kéo drap giường xuống đã bị Yến Sở rống: "Tôi bị thương, em còn có tâm tư chơi đùa sao!"
Thấy Triết lui về ngoan ngoãn ngồi lại, Mộ Sở Văn nhẹ nhàng thở ra, nhưng lập tức lại nghe thấy mệnh lệnh mà Yến Sở nói.
"Lại đây ngồi trên đùi tôi." Hắn không có nhìn về phía cô cô, nhưng thanh âm trầm thấp lạnh băng xen lẫn tiếng tạp âm máy bay chui vào lỗ tai cô.
Mộ Sở Văn nhíu mày nhìn đùi hắn, cô có thể tưởng tượng ra được cơ bắp rắn chắc dưới lớp quần âu kia, còn có chỗ giao điểm giữua hai bắp đùi...
Không được nghĩ nữa! không được nghe! không được nghe...
Cô ôm chặt drap giường trên người, ngồi ngay ngắn giả bộ không nghe thấy.
Nhưng mà, Yến Sở cũng không tính sẽ dễ dàng buông tha cho cô, tay phải vòng qua đầu vai cô rồi kéo cả thân thể cô qua, một tay bá trụ eo nhỏ của cô, cách drap giường áp lên trên bộ ngực thịt mềm.
"Đừng như vậy! Anh đang bị thương!" Cô ngượng ngùng uốn éo người, xấu hổ nhìn nhìn qua hai người còn lại, càng cảm thấy mất mặt.
"Sao anh cả lại có thể như vậy?" Yến Minh và Triết đồng thời kêu lên, trong khoang máy bay đột nhiên nồng đậm mùi dấm chua.
Na: Định đi ngủ mà nhớ ra là chưa edit, nên ngồi dậy edit cho các nàng đây. Mn ngủ ngon nhé ^^
Vừa nghe thấy tiếng súng, Yến Sở cùng Triết đều theo bản năng ôm lấy Mộ Sở Văn, bàn tay hai người đàn ông lơ đãng đụng vào nhau, bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái trong im lặng, sau đó càng dùng sức ôm lấy Mộ Sở Văn hơn.
"Này! Các người... Ôm chặt quá rồi! Các người... A!" kháng cự của cô bị âm thanh thủy tinh vỡ vụn cắt ngang khiến cho cô sợ tới mức hai tay che lỗ tai, cô thật không ngờ Nghiêm Giản Kiệt chỉ vì không thể kết hôn với cô mà có thể gây chiến thế này.
Yến Minh một bên khẩn trương lái máy bay, một bên nghiêng mặt qua nói với người phía sau: "Các người đủ rồi đấy. Không cần phải ôm Văn Văn như vậy đâu! Bằng không đổi cho các ngươi lái đấy *!"
"Anh hai! Trước tiên cứ rời khỏi đây rồi nói chuyện này sau! Tên hoh Nghiêm kia chỉ sợ là muốn đổi thành đại pháo để bắn chúng ta mất!" toàn bộ thân thể của Triết cơ hồ đều áp vào cơ thể của Mộ Sở Văn, đồng thời lúc nói chuyện cậu còn nhân cơ hội cọ xát lên má của cô.
Không bao lâu, máy bay ra khỏi phạm vi có thể bắn của đám cảnh sát, Yến Sở im lặng không nói gì, -
Rốt cuộc có đến bao nhiêu kẻ muốn có được Mộ Sở Văn ngoài ý muốn như vậy chứ.
Cô chậm rãi nghiêng thân nhìn hắn, chỉ thấy hắn mười phần anh khí, gò má không ngừng chảy ra mồ hôi, bạc môi trắng bệch.
"Anh... Có chuyện gì sao? A..." Cô dời ánh mắt xuống bên dưới, liền thấy trên cánh tay trái của hắn máu tươi tuôn ra lấp tức hét rầm lên.
"Anh cả bị thương!" Triết hoảng hốt kêu lên, Yến Minh ở phía trước tay lái cũng hốt hoảng quay đầu nhìn ra phía sau, lập tức rút caravat của mình ra quăng xuống chỗ Mộ Sở Văn nói: "Văn Văn, mau
cầm máu cho anh ấy! Chỉ là bị viên đạn sượt qua thôi, dùng caravat ngăn miệng vết thương để cầm máu!"
"Được... được!" Thấy Yến Sở máu nhiễm đỏ cả drap giường cô đang quàng, cô run run hai tay tới gần hắn, nhưng lại không nhận ra drap giường trên nửa thân trên đã tuột ra đến lộ ra hơn phân nửa bộ ngực, cô chỉ là cẩn thận dùng caravat vòng qua cánh tay hắn, nhẹ giọng nói: "Sẽ hơi đau một chút."
Cho tới thời điểm cô dùng sức để thắt lại thì vẫn không nghe thấy Yến Sở nói gì cả, cô bất an ngẩng đầu liếc hắn một cái, tức khắc phát ra tiếng hét: "A ── mũi anh..."
"Câm miệng!" Yến Sở xấu hổ cắt ngang lời của cô, xoay mặt hướng bên kia, nhanh lấy tay lau máu mũi.
Cẩn thận nhìn cái mũi cao thẳng của hắn, không có dấu vết bị thương nào, Mộ Sở Văn bỗng nhiên ý thức được nguyên nhân, cúi đầu một cái liền thét chói tai kéo cao drap giường bao quấn nhanh người lại.
"Anh cả nhìn thấy cái gì mà chảy máy mũi vậy? Em cũng phải nhìn!"
(Na: cao thủ không bằng tranh thủ:))
Yến Triết tiến đến trước ngực cô, ra sức nhìn chằm chằm rãnh ngực như ẩn như hiện của cô, vừa muốn đưa tay kéo drap giường xuống đã bị Yến Sở rống: "Tôi bị thương, em còn có tâm tư chơi đùa sao!"
Thấy Triết lui về ngoan ngoãn ngồi lại, Mộ Sở Văn nhẹ nhàng thở ra, nhưng lập tức lại nghe thấy mệnh lệnh mà Yến Sở nói.
"Lại đây ngồi trên đùi tôi." Hắn không có nhìn về phía cô cô, nhưng thanh âm trầm thấp lạnh băng xen lẫn tiếng tạp âm máy bay chui vào lỗ tai cô.
Mộ Sở Văn nhíu mày nhìn đùi hắn, cô có thể tưởng tượng ra được cơ bắp rắn chắc dưới lớp quần âu kia, còn có chỗ giao điểm giữua hai bắp đùi...
Không được nghĩ nữa! không được nghe! không được nghe...
Cô ôm chặt drap giường trên người, ngồi ngay ngắn giả bộ không nghe thấy.
Nhưng mà, Yến Sở cũng không tính sẽ dễ dàng buông tha cho cô, tay phải vòng qua đầu vai cô rồi kéo cả thân thể cô qua, một tay bá trụ eo nhỏ của cô, cách drap giường áp lên trên bộ ngực thịt mềm.
"Đừng như vậy! Anh đang bị thương!" Cô ngượng ngùng uốn éo người, xấu hổ nhìn nhìn qua hai người còn lại, càng cảm thấy mất mặt.
"Sao anh cả lại có thể như vậy?" Yến Minh và Triết đồng thời kêu lên, trong khoang máy bay đột nhiên nồng đậm mùi dấm chua.
Na: Định đi ngủ mà nhớ ra là chưa edit, nên ngồi dậy edit cho các nàng đây. Mn ngủ ngon nhé ^^
/53
|