sau khi tát Yến Sở một cái, Mộ Sở Văn lại đột nhiên sợ hãi, ánh mắt nhìn xuống vết thương trên cánh tay của hắn, xấu hổ và giận dữ của cô dần dần thành áy náy.
"Tôi không phải là đồ chơi của các người! Không phải là các người muốn như thế nào thì làm như thế đâu! Trước khi các người quyết định thì ít nhất phải hỏi ý kiến của tôi một chút chứ..." Cô cúi đầu ủy khuất lên án.
Vừa nói xong, ba người đàn ông trong khoang máy bay đều trầm mặc.
Yến Sở yên tĩnh đánh giá cô gái bé nhỏ lại chứa ý niệm quật cường, khó có được tâm bình khí hòa nói: "Tốt, vậy nói suy nghĩ của cô đi, cô muốn ở cùng với ai?"
"Tôi..." Cô nhìn hắn một cái, lại dời ánh mắt đến Triết, lại nhìn Yến Minh ở phía phía trước, cuối cùng lại cúi đầu không nói gì.
Thấy thế, Yến Sở tức giận siết lấy cằm cô: "Không được nhớ tới tên họ Nghiêm kia!"
Mộ Sở Văn mím môi, mở to đôi mắt nhìn thẳng hắn không tiếng động.
"Cô thực sự nhớ đến hắn!" Yến Sở lại bị ghen tuông bùng nổ, cánh tay dời khỏi cằm mà nắm chặt cổ của cô, nhưng thấy trong mắt cô lóe lên ánh nước, hắn liền bắt lấy cánh tay của cô đem cả thân thể cô kéo vào ngừi mình, chân dài duỗi ra cường ngạnh tách hai chân cô ra, khiến cho cô dạng hai chân ở trên đùi hắn, xấu hổ mà đối diện hắn.
Ngoài Drap giường ra, cô chỉ mặc như không mặc một cái quần lót hình chữ T, lúc này ngồi lên chân hắn, cách biệt với thân thể hắn tchỉ có một lớp vải quần của hắn mà thôi, cô có thể rõ ràng cảm nhận được hạ thân của hắn đang cộm lên qua qần chạm vào cửa huyệt của mình.
"Buông ra tôi!" Cô xấu hổ kêu lên, không dám tưởng tượng hắn lại ở trước mặt hai người em trai xâm phạm cô, hơn nữa rõ ràng hắn bị thương lại có thể sử dụng một bàn tay dễ dàng khống chế được thân thể của cô, sự cách xa về sức lực này thật sự làm cô nổi giận.
"Anh cả..." Yến Minh mang theo ngữ khí khẩn cầu, ý đồ khuyên can hắn, đáng tiếc Yến Sở không muốn nghe, hắn trực tiếp hướng anh mà quát: "Em chuyên tâm lái máy bay thôi!"
Đảo mắt thoáng nhìn Triết đang tham lam ngóng nhìn xương quai xanh của Mộ Sở Văn, Yến Sở lại hướng cậu quát: "Quay mặt chỗ khác! Lúc anh và cô ấy làm thì không đứa nào được nhìn."
Nghe vậy, Triết cũng chỉ biết thuận theo xoay mặt đi, lỗ tai lại hận không thể áp vào bên miệng Mộ Sở Văn để có thể nghe thấy cô rên rỉ.
"A tên dã man này! Buông ra tôi!" Mộ Sở Văn bất lực đánh đấm tấm ngực rộng của hắn, đôi bàn tay trắng như phấn cứ đánh tứ tung trên người hắn như trứng chọi đá, chỉ đau chính cô.
"Để xem từ nay về sau cô có còn dám nghĩ về người đàn ông khác ở trước mặt tôi nữa hay không!" Yến Sở một tay chế trụ cô hai tay cô ra phía sau, làm cho cô phải cong người ưỡn hai bầu ngực ra trước mặt hắn.
Mộ Sở Văn hổ thẹn mặt cúi thấp mặt không muốn nhìn thẳng hắn, lại bị hắn cúi đầu khẽ cắn ngực phải của cô, ngửa đầu ngâm lấy nhũ hoa.
" kéo khóa quần của tôi ra, bằng không tiếp theo cái miệng sẽ rất đau đấy." Hắn ở bên tai cô thấp giọng uy hiếp, may mắn có thanh âm cánh quạt máy bay che giấu tiếng ngâm kêu của cô.
*Na: chả biết ổng nói miệng trên hay miệng dưới nữa T_T
"Không cần! Buông ra tôi!" Mộ Sở Văn nhúc nhích cái mông muốn thối lui, lại bị Yến Sở dùng bàn tay to chế trụ phía sau, hắn lại cúi đầu hung hăng cắn nhũ thịt của cô, đau đến mức cô phải kêu lên: "Nhả ra! Van cầu anh nhả ra! Tôi kéo ra là được mà!"
Đợi hắn buông lỏng miệng, cô mới không tình nguyện đưa tay xuống sờ hướng quần lót của hắn.
"Móc ra căn vật." Hắn buông lỏng tay của cô, ghé miệng bên lỗ tai cô nói ra yêu cầu thứ hai, nhịn không được ngậm chặt viền tait inh xảo của cô, khiến toàn thân cô tê dại.
"Này... là cái này đúng không?" Cô giả ngu hỏi, vành tai sớm đã vì xấu hổ mà đỏ ửng.
"Chính là nó, thứ khiến cho cô phải lớn tiếng mà khóc thét!" Hắn cố ý nói trần trụi rõ ràng, thấy cô hít sâu một hơi, liền ân cần nhắc nhở: "Hẳn là cô sẽ không hi vọng răng của tôi chỉ dừng lại ở trên ngực của cô thôi chứ?"
Uy hiếp như vậy đủ để khiến cho cô làm ra chuyện hổ thẹn, bởi vì vừa rồi thật sự hắn cắn cô đau quá!
Nhưng là dương v*t của hắn nóng quá, phảng phất có thể làm cho tay nhỏ của cô bị bỏng, cô móc ra một cái liền lập tức rụt tay về, không dám chạm vào nhiều hơn dù chỉ một giây.
"Tốt, cô có thể đứng lên rồi." Yến Sở cười nói ra một cái cô không dám tin nổi đại xá này, cô chần chờ vài giây sau đó mới cẩn thận chậm rãi nâng mông đứng lên.
"AAaa!" Cô trúng kế!
Mông vừa nhấc khỏi đùi hắn, hắn liền dùng lực đè vai ép cả người cô xuống, khiến cho cô tiểu huyệt đáng thương nuốt trọn dương v*t của hắn chuẩn xác đến từng milimet.
Từ lúc bị hắn cắn vú, sau đó lại mơ trớn lỗ tai đã khiến cho d*m thủy ở dũng đạo khít khao chảy ra, nhưng khi bị dương v*t thô to không hề báo trước đột nhiên đâm vào vẫn là làm cho cô kinh hãi thất hồn, chờ tới khi cô phục hồi tinh thần lại, thời điểm nhận ra cái gì đã xảy ra thì Yến Sở đã bắt đầu tăng tốc tiến công rồi.
"A! A! Anh... A, này a, cái... hư.. a... xấu...aa! A..." Mộ Sở Văn bị làm đến không thể nói trọn câu, thân thể theo nhịp điệu hắn tiến công ra vào cao thấp, drap giường sớm đã rơi xuống, lộ ra thân thể trần truồng, quần lót chữ T nỏ chỉ như sợi chỉ lệch sang bên hông làm tạo nên kích thích.
Triết ở một bên nghe thấy cuộc vui, nhiệt huyết sôi trào, Yến Minh lại tâm tình phức tạp, một bên lo lắng cô chịu không nổi sự tức giận của anh cả, một bên lại khát vọng muốn nhìn thấy biểu cảm rên rỉ của cô lúc này.
"Ở trước mặt tôi không được nhớ tới người đàn ông khác, nhất là tên họ Nghiêm!" Lửa nóng rút ra cắm vào mật huyệt, Yến Sở không quên nói ra yêu cầu kia với cô, cái tên cướp đi lần đầu tiên của cô luôn luôn là một cái gai trong lòng hắn!
"Tôi không phải là đồ chơi của các người! Không phải là các người muốn như thế nào thì làm như thế đâu! Trước khi các người quyết định thì ít nhất phải hỏi ý kiến của tôi một chút chứ..." Cô cúi đầu ủy khuất lên án.
Vừa nói xong, ba người đàn ông trong khoang máy bay đều trầm mặc.
Yến Sở yên tĩnh đánh giá cô gái bé nhỏ lại chứa ý niệm quật cường, khó có được tâm bình khí hòa nói: "Tốt, vậy nói suy nghĩ của cô đi, cô muốn ở cùng với ai?"
"Tôi..." Cô nhìn hắn một cái, lại dời ánh mắt đến Triết, lại nhìn Yến Minh ở phía phía trước, cuối cùng lại cúi đầu không nói gì.
Thấy thế, Yến Sở tức giận siết lấy cằm cô: "Không được nhớ tới tên họ Nghiêm kia!"
Mộ Sở Văn mím môi, mở to đôi mắt nhìn thẳng hắn không tiếng động.
"Cô thực sự nhớ đến hắn!" Yến Sở lại bị ghen tuông bùng nổ, cánh tay dời khỏi cằm mà nắm chặt cổ của cô, nhưng thấy trong mắt cô lóe lên ánh nước, hắn liền bắt lấy cánh tay của cô đem cả thân thể cô kéo vào ngừi mình, chân dài duỗi ra cường ngạnh tách hai chân cô ra, khiến cho cô dạng hai chân ở trên đùi hắn, xấu hổ mà đối diện hắn.
Ngoài Drap giường ra, cô chỉ mặc như không mặc một cái quần lót hình chữ T, lúc này ngồi lên chân hắn, cách biệt với thân thể hắn tchỉ có một lớp vải quần của hắn mà thôi, cô có thể rõ ràng cảm nhận được hạ thân của hắn đang cộm lên qua qần chạm vào cửa huyệt của mình.
"Buông ra tôi!" Cô xấu hổ kêu lên, không dám tưởng tượng hắn lại ở trước mặt hai người em trai xâm phạm cô, hơn nữa rõ ràng hắn bị thương lại có thể sử dụng một bàn tay dễ dàng khống chế được thân thể của cô, sự cách xa về sức lực này thật sự làm cô nổi giận.
"Anh cả..." Yến Minh mang theo ngữ khí khẩn cầu, ý đồ khuyên can hắn, đáng tiếc Yến Sở không muốn nghe, hắn trực tiếp hướng anh mà quát: "Em chuyên tâm lái máy bay thôi!"
Đảo mắt thoáng nhìn Triết đang tham lam ngóng nhìn xương quai xanh của Mộ Sở Văn, Yến Sở lại hướng cậu quát: "Quay mặt chỗ khác! Lúc anh và cô ấy làm thì không đứa nào được nhìn."
Nghe vậy, Triết cũng chỉ biết thuận theo xoay mặt đi, lỗ tai lại hận không thể áp vào bên miệng Mộ Sở Văn để có thể nghe thấy cô rên rỉ.
"A tên dã man này! Buông ra tôi!" Mộ Sở Văn bất lực đánh đấm tấm ngực rộng của hắn, đôi bàn tay trắng như phấn cứ đánh tứ tung trên người hắn như trứng chọi đá, chỉ đau chính cô.
"Để xem từ nay về sau cô có còn dám nghĩ về người đàn ông khác ở trước mặt tôi nữa hay không!" Yến Sở một tay chế trụ cô hai tay cô ra phía sau, làm cho cô phải cong người ưỡn hai bầu ngực ra trước mặt hắn.
Mộ Sở Văn hổ thẹn mặt cúi thấp mặt không muốn nhìn thẳng hắn, lại bị hắn cúi đầu khẽ cắn ngực phải của cô, ngửa đầu ngâm lấy nhũ hoa.
" kéo khóa quần của tôi ra, bằng không tiếp theo cái miệng sẽ rất đau đấy." Hắn ở bên tai cô thấp giọng uy hiếp, may mắn có thanh âm cánh quạt máy bay che giấu tiếng ngâm kêu của cô.
*Na: chả biết ổng nói miệng trên hay miệng dưới nữa T_T
"Không cần! Buông ra tôi!" Mộ Sở Văn nhúc nhích cái mông muốn thối lui, lại bị Yến Sở dùng bàn tay to chế trụ phía sau, hắn lại cúi đầu hung hăng cắn nhũ thịt của cô, đau đến mức cô phải kêu lên: "Nhả ra! Van cầu anh nhả ra! Tôi kéo ra là được mà!"
Đợi hắn buông lỏng miệng, cô mới không tình nguyện đưa tay xuống sờ hướng quần lót của hắn.
"Móc ra căn vật." Hắn buông lỏng tay của cô, ghé miệng bên lỗ tai cô nói ra yêu cầu thứ hai, nhịn không được ngậm chặt viền tait inh xảo của cô, khiến toàn thân cô tê dại.
"Này... là cái này đúng không?" Cô giả ngu hỏi, vành tai sớm đã vì xấu hổ mà đỏ ửng.
"Chính là nó, thứ khiến cho cô phải lớn tiếng mà khóc thét!" Hắn cố ý nói trần trụi rõ ràng, thấy cô hít sâu một hơi, liền ân cần nhắc nhở: "Hẳn là cô sẽ không hi vọng răng của tôi chỉ dừng lại ở trên ngực của cô thôi chứ?"
Uy hiếp như vậy đủ để khiến cho cô làm ra chuyện hổ thẹn, bởi vì vừa rồi thật sự hắn cắn cô đau quá!
Nhưng là dương v*t của hắn nóng quá, phảng phất có thể làm cho tay nhỏ của cô bị bỏng, cô móc ra một cái liền lập tức rụt tay về, không dám chạm vào nhiều hơn dù chỉ một giây.
"Tốt, cô có thể đứng lên rồi." Yến Sở cười nói ra một cái cô không dám tin nổi đại xá này, cô chần chờ vài giây sau đó mới cẩn thận chậm rãi nâng mông đứng lên.
"AAaa!" Cô trúng kế!
Mông vừa nhấc khỏi đùi hắn, hắn liền dùng lực đè vai ép cả người cô xuống, khiến cho cô tiểu huyệt đáng thương nuốt trọn dương v*t của hắn chuẩn xác đến từng milimet.
Từ lúc bị hắn cắn vú, sau đó lại mơ trớn lỗ tai đã khiến cho d*m thủy ở dũng đạo khít khao chảy ra, nhưng khi bị dương v*t thô to không hề báo trước đột nhiên đâm vào vẫn là làm cho cô kinh hãi thất hồn, chờ tới khi cô phục hồi tinh thần lại, thời điểm nhận ra cái gì đã xảy ra thì Yến Sở đã bắt đầu tăng tốc tiến công rồi.
"A! A! Anh... A, này a, cái... hư.. a... xấu...aa! A..." Mộ Sở Văn bị làm đến không thể nói trọn câu, thân thể theo nhịp điệu hắn tiến công ra vào cao thấp, drap giường sớm đã rơi xuống, lộ ra thân thể trần truồng, quần lót chữ T nỏ chỉ như sợi chỉ lệch sang bên hông làm tạo nên kích thích.
Triết ở một bên nghe thấy cuộc vui, nhiệt huyết sôi trào, Yến Minh lại tâm tình phức tạp, một bên lo lắng cô chịu không nổi sự tức giận của anh cả, một bên lại khát vọng muốn nhìn thấy biểu cảm rên rỉ của cô lúc này.
"Ở trước mặt tôi không được nhớ tới người đàn ông khác, nhất là tên họ Nghiêm!" Lửa nóng rút ra cắm vào mật huyệt, Yến Sở không quên nói ra yêu cầu kia với cô, cái tên cướp đi lần đầu tiên của cô luôn luôn là một cái gai trong lòng hắn!
/53
|