"Lúc trước rời khỏi tên khốn Yến Trung Khải kia, chính là vì tôi muốn con bé được sống như một người bình thường, không nghĩ rằng vận mệnh đưa đẩy lại là để cho con bé với các cậu gặp nhau như thế này!" Nữ bác sĩ trong phòng khám nhìn có vẻ thướt tha thùy mị, dáng người đẹp đẽ, người phụ nữ trung niên nhìn chằm chằm vào ba người đàn ông trước mặt, cực kỳ bất mãn tuyên bố quyết định của một người làm mẹ: "Lần này tôi sẽ đem Văn Văn đi đến một nơi thật xa, để các cậu vĩnh viễn không thể xúc phạm tới con bé nữa!"
Yến Sở cùng Yến Triết yên lặng nhìn bà, tâm tình vô cùng phức tạp, người phụ nữ này trên lí thì nên tính là mẹ nuôi của bọn hắn, chỉ là bọn hắn không muốn trực tiếp gọi bà "Mẹ", bởi vì bọn họ đều đã yêu con gái của bà.
Nghiêm Giản Kiệt nghĩ muốn nói, lại chột dạ đuối lý xấu hổ không dám mở miệng, nhớ tới một phât đạn kia, hắn hận viên đạn không bắn trên thân mình.
"Bây giờ tôi không yêu con yếu đuối như năm đó nữa. Con gái tôi cũng sẽ không để các cậu tuỳ ý muốn làm gì thì làm đâu." Chung Đoá Sinh nói câu cuối cùng với ý muốn đuổi người: "Các cậu đi đi! Vĩnh viễn cũng đừng có xuất hiện trước mặt con gái tôi nữa."
Yến Sở trầm mặc vài giây, kiên định nói với bà: "Không có cô ấy, nhân sinh(1) của con cũng không còn ý nghĩa gì nữa! Con dám dùng tính mạng ra để đảm bảo sau này tuyệt không sẽ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn như thế này nữa, mong người để cho con chăm sóc Văn Văn một đời một kiếp!"
(1) nhân sinh: cuộc đời, đời người...
"Con cũng sẽ chăm sóc cho chị ấy cả đời! Người đừng đem chị ấy đi có được không?" Yến Triết thấp giọng nói ra thỉnh cầu.
Giản Kiệt mặc dù đã trở thành tiêu điểm để mọi người oán hận cũng nhịn không được nói: "Đây liệu có phải là mong muốn của Văn Văn không? Con tin cô ấy cũng không muốn như vậy đâu."
"Vậy được! Hỏi ý kiến của con bé đúng không? Chúng ta đi hỏi! Nếu con bé yêu cầu các cậu bỏ hết sự nghiệp mới tha thứ liệu các cậu sẽ làm theo sao?" Chung Đoá Sinh lớn tiếng hỏi lại, khí thế áp đảo người khác.
câu hỏi này phảng phất như muốn bọn hắn lấy hạnh phúc cả đời để làm tiền đặt cược, câu hỏi vừa đưa ra đã khiến cả ba người đàn ông đều im lặng.
Yến Sở cùng Yến Triết yên lặng nhìn bà, tâm tình vô cùng phức tạp, người phụ nữ này trên lí thì nên tính là mẹ nuôi của bọn hắn, chỉ là bọn hắn không muốn trực tiếp gọi bà "Mẹ", bởi vì bọn họ đều đã yêu con gái của bà.
Nghiêm Giản Kiệt nghĩ muốn nói, lại chột dạ đuối lý xấu hổ không dám mở miệng, nhớ tới một phât đạn kia, hắn hận viên đạn không bắn trên thân mình.
"Bây giờ tôi không yêu con yếu đuối như năm đó nữa. Con gái tôi cũng sẽ không để các cậu tuỳ ý muốn làm gì thì làm đâu." Chung Đoá Sinh nói câu cuối cùng với ý muốn đuổi người: "Các cậu đi đi! Vĩnh viễn cũng đừng có xuất hiện trước mặt con gái tôi nữa."
Yến Sở trầm mặc vài giây, kiên định nói với bà: "Không có cô ấy, nhân sinh(1) của con cũng không còn ý nghĩa gì nữa! Con dám dùng tính mạng ra để đảm bảo sau này tuyệt không sẽ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn như thế này nữa, mong người để cho con chăm sóc Văn Văn một đời một kiếp!"
(1) nhân sinh: cuộc đời, đời người...
"Con cũng sẽ chăm sóc cho chị ấy cả đời! Người đừng đem chị ấy đi có được không?" Yến Triết thấp giọng nói ra thỉnh cầu.
Giản Kiệt mặc dù đã trở thành tiêu điểm để mọi người oán hận cũng nhịn không được nói: "Đây liệu có phải là mong muốn của Văn Văn không? Con tin cô ấy cũng không muốn như vậy đâu."
"Vậy được! Hỏi ý kiến của con bé đúng không? Chúng ta đi hỏi! Nếu con bé yêu cầu các cậu bỏ hết sự nghiệp mới tha thứ liệu các cậu sẽ làm theo sao?" Chung Đoá Sinh lớn tiếng hỏi lại, khí thế áp đảo người khác.
câu hỏi này phảng phất như muốn bọn hắn lấy hạnh phúc cả đời để làm tiền đặt cược, câu hỏi vừa đưa ra đã khiến cả ba người đàn ông đều im lặng.
/53
|