Mật Phi Ở Thanh Triều

Chương 19: Gặp Định quý nhân

/25


Sau khi mọi người rời đi, Hoàng quý phi cầm ly trà lên, một tiếng "ba" nặng nề vang lên, sau đó đứng dậy, đôi mắt đầy thù hận, bởi vì giận dữ mà bả vai hơi run rẩy.

Cung nữ đứng bên cạnh nàng thấy vậy, vội vàng quỳ xuống, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ nàng sẽ phát tác lửa giận lên người mình, không khí trong điện nhất thời bị đè nén làm cho người ta hít thở không thông.

Hoàng quý phi nắm chặt khăn trong tay, cố gắng áp chế ghen tỵ và không cam lòng của mình xuống, nhưng đôi mắt đầy thù hận vẫn còn bán đứng nàng.

Nàng thật sự không nghĩ đến, hoàng thượng cứ như vậy mà cứng rắn cho nàng một bạt tay, tàn nhẫn không chút lưu tình đánh nát một tia ảo tưởng cuối cùng trong lòng nàng.

Thì ra, trong mắt hắn, nàng không có chút địa vị gì, thậm chí còn không bằng một cái tiện nữ người Hán, nếu không tại sao hắn lại dám đánh mặt nàng trước mọi người?

Nghĩ đến mới vừa rồi Lý Đức Toàn nói mấy lời tôn kính đó, trong lòng nàng giống như bị một tảng đá chặn lại, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

Nếu là Thành tỷ tỷ, hoàng thượng nhất định sẽ không làm như vậy đi? Hắn đối tốt với Mật quý nhân kia, có phải vì dáng dấp của nàng ta có mấy phần giống tỷ tỷ?

Trong lòng nàng bắt đầu run rẩy tự hỏi, trí nhớ trở về, những hình ảnh đặc biệt chói mắt kia nhất thời hiện rõ trong đầu nàng.

Khi đó, nàng vẫn còn chưa là phi tử của hắn, lúc vào cung làm bạn với tỷ tỷ, nàng thấy hắn đối xử rất tốt với tỷ tỷ, trong lòng vô cùng hâm mộ. Sau đó, nàng trở thành phi tử của hắn, mới phát hiện, cũng không phải nữ nhân nào may mắn như tỷ tỷ.

Thật ra, nàng muốn cũng không nhiều, nhưng lại không nghĩ tới, hắn lại keo kiệt như vậy, ngay cả một chút ôn tình cũng không cho nàng.

Mặc dù là vậy, nội tâm nàng vẫn còn có một tia chờ đợi, nhưng ngay hôm nay, mới vừa rồi, đích thân hắn đẩy nàng vào địa ngục.

Nhất định hắn không biết rằng, trong lòng nàng có nhiều đau đớn, giờ thì thêm thù hận sâu đậm.

Nàng vuốt ve bụng của mình, trong mắt dần lộ vẻ tàn nhẫn nhàn nhạt.

"Xuân Đào, cùng bổn cung đi một chuyến tới Cung Từ Ninh."

****

Điện Dưỡng Tâm.

Lý Đức Toàn bưng một ly trà nóng tới trước long án (*bàn của vua - Nuy), nhỏ giọng kêu: "Hoàng thượng."

Khang Hi nâng mắt, nhưng không có ý nhận lấy ly trà: "Âm thanh bên ngoài là gì?"

Lý Đức Toàn hơi chần chờ, nói: "Là Định quý nhân quỳ ở ngoài điện, muốn gặp hoàng thượng, nói nếu hoàng thượng không gặp nàng, nàng sẽ quỳ không đứng lên."

Định quý nhân này cũng là người không có ánh mắt, rõ ràng là hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ nàng, vào lúc này lại bám sát, chỉ biết chọc cho hoàng thượng tức giận thêm.

Mới vừa rồi ông có bước ra nhìn một cái, có ý tốt khuyên nàng trở về, nhưng Định quý nhân sống chết không chịu.

Nếu đã vậy, thì đừng có trách ông.

Hầu hạ hoàng thượng nhiều năm như vậy, ông biết rõ tính tình hoàng thượng, kiêng kỵ nhất là bị người uy hiếp.

Nghe Lý Đức Toàn nói xong, Khang Hi nâng mắt, trong đôi mắt dần xuất hiện một tia lạnh.

"Không phải trẫm đã cấm túc nàng rồi sao?"

"Bẩm hoàng thượng, nghe nói là hoàng quý phi đi cầu xin Thái hậu thả nàng ra." Lý Đức Toàn thấy sắc mặt của Khang Hi, vội vàng trả lời.

Khang Hi không nói một câu, đôi mắt không nhìn ra vui hay giận.

Trong lòng Lý Đức Toàn lộp bộp, lại âm thầm chán ghét Định quý nhân nhiều hơn một phần.

Lúc lâu sau, Khang Hi nhận lấy ly trà Lý Đức Toàn đưa lên, từ từ uống một hớp, mặt không thay đổi, nói: "Nàng đã muốn quỳ, thì để cho nàng quỳ đi."

Nghe nói vậy, cuối cùng Lý Đức Toàn cũng thở phào nhẹ nhõm, còn chưa đáp lại, lại nghe người ngồi trước long án tiếp tục phân phó: "Truyền chỉ trẫm, cho mời Mật quý nhân vào Cung Càn Thanh."

Khang Hi nói tùy ý, giống như đây là một chuyện vô cùng bình thường, nhưng lọt vào tai Lý Đức Toàn lại là ý khác.

Bên ngoài có một người đang quỳ, vào lúc này Hoàng thượng lại muốn truyền Mật quý nhân tới....

Nếu không phải thấy hoàng thượng thật cưng chìu vị Cung Kỳ Tường kia, hắn nhất định là nghĩ hoàng thượng đang kéo thù hận cho người ta á.

Lý Đức Toàn nhìn thần sắc Khang Hi một chút, trong mắt xẹt qua một tia khác thường, sau đó khom người, vội vã ra khỏi Cung Càn Thanh. Lúc lui ra ngoài, ông len lén lau mồ hôi lạnh, liếc nhìn Định quý nhân vẫn đang quỳ trên đất, ánh mắt lộ vẻ khinh thường

Lúc Lý Đức Toàn đến Cung Kỳ Tường, Vương Mật Hành đang ngồi trên tháp mềm, thoải mái ăn hạt dưa và trái cây, thấy ông đi vào, liền đưa thật nhanh thứ gì đó vào miệng, sau đó, rắc rắc rắc rắc mấy cái đã đưa vào trong bụng.

Lý Đức Toàn bị động tác của nàng dọa sợ hơn nửa ngày cũng không nói một câu nào, lại nhìn mấy cung nữ đứng thẳng lưng trong phòng, tầm mắt đối lập nhau, mọi người đều cúi đầu xin lỗi.

Loại chuyện như vậy, truyền đi thật sự mất mặt mà, lại nói thêm, lúc nào chủ tử mình có thể thục nữ một chút á?

Sau khi Vương Mật Hành ăn xong thứ gì đó vào miệng, mới phát hiện bầu không khí có chút không đúng, nghĩ tới động tác của mình lúc cấp bách kia, trên mặt hơi lúng túng, không thể làm gì hơn là tìm chủ đề dời đi chú ý của mọi người.

"Lý công công, có phải hoàng thượng có dặn dò gì không?"

Nói xong, Vương Mật Hành âm thầm oán giận: "Đây không phải nói nhảm sao? Đương nhiên là Khang Hi rồi, nếu không, môt quý nhân nho nhỏ như nàng sao có thể là cho Lý công công chủ động đến được?"

Trên mặt Lý Đức Toàn đầy ý cười, cung kính đáp: "Hoàng thượng mời quý nhân đến Cung Càn Thanh làm bạn giá."

Ông vừa dứt lời, mắt Vương Mật Hành lập tức mở to, trên trán xẹt qua ba đường hắc tuyến. Được rồi, công việc của tiểu lão bà chính là phụng bồi Khang Hi lăn trên giường, bạn giá cái gì, trùng hợp đây cũng là phạm vi bên trong.

"Thỉnh quý nhân chuẩn bị một chút, nô tài sẽ đợi bên ngoài." Thấy bộ dạng này của Vương Mật Hành, Lý Đức Toàn không khỏi cảm thấy hơi buồn cười, nhưng trong giọng nói vẫn cung kính như cũ.

Thân là Tổng quản thái giám Cung Càn Thanh, ánh mắt của ông rất sắc bén, mấy ngày nay hoàng thượng thế nhưng lại rất sủng vị chủ tử này, theo ông thấy, có mùi để ý rồi.

Trong hậu cung, quan trọng nhất không phải phân vị, cũng không phải sủng ái, mà là hoàng thượng có để ý ngươi hay không.

So sánh với hoàng quý phi, mặc dù phân vị của vị Mật quý phi này tương đối thấp, nhưng chỉ cần được hoàng thượng để ý là được, ông phải hầu hạ vị này thật tốt mới được.

"Làm phiền công công." Vương Mật Hành cười nói, nói thế nào, thì đại lão bản đã lên tiếng, nàng cũng cần phải làm bộ thật xinh đẹp mới được.

Chẳng qua là, bắp đùi lão Khang cũng ôm không tốt chút nào, nàng có thể tránh gió bão nằm lỳ ở trong Cung Kỳ Tường, nhưng chỉ cần một ý niệm của người ta, nàng phải chịu đựng tất cả mà đi ra, nàng sâu sắc cảm thấy, địa vị của mình, thật sự rất giống một công việc vô cùng đặc thù ở đời sau nha.

Mấu chốt hơn, người ta còn có thể cầm tiền đi?

Vương Mật Hành bĩu môi, quả nhiên người thống trị thời phong kiến là kẻ chuyên bóc lột người khác, nàng hầu hạ Khang Hi cũng được một khoảng thời gian rồi, cũng không thấy hắn ban thưởng cho nàng cái gì.

Không phải nói Khang Hi rất nhiều tiền sao? Thế nào mà tới lượt nàng, lại trở nên keo kiệt như vậy?

Vương Mật Hành tỏ ra vô cùng bất mãn.

Thu Mai hầu hạ Vương Mật Hành rửa mặt thay quần áo, trên mặt đều là nét vui vẻ, nghĩ thầm: Hoàng thượng đối xử với chủ tử nhà mình rất khác đi, đi Cung Càn Thanh làm bạn giá, đó là thể diện bao nhiêu nha!

Rửa mặt xong, Vương Mật Hành thay một bộ cung trang màu lam nhạt, Thu Lan đỡ nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, chỉ trong chốc lát, trong gương liền xuất hiện một mỹ nhân ôn nhu.

Đôi mắt to trong veo như hồ nước, con ngươi đen nhánh, lông my thật dài, mũi xinh xắn, còn có đôi môi đỏ sáng bóng.

Vương Mật Hành nhìn cô gái trong gương, âm thầm cảm thán, quả nhiên mỹ nữ đều phải trang điểm mới được, vẻ mặt này không đáng tin cậy, không đáng tin cậy nha!

Con đường từ Cung Kỳ Tường đến Cung Càn Thanh, Vương Mật Hành cũng không phải lần đầu đi tới, nhưng nàng vẫn chưa có diễm phúc ngắn phong cảnh dọc đường, không phải nàng không muốn, thật ra mỗi lần đi ra ngoài đều là vào lúc đêm đen, có một cái tên gọi rất hay - Đi thị tẩm, nàng nghĩ rằng, cuối cùng thì lão thiên cũng mở mắt cho nàng cơ hội này.

Nhắc tới cũng kì, dọc theo con đường này ngoại trừ cung nữ thái giám, cho nên cũng không gặp bao nhiêu người, càng đi về phía trước, xung quanh càng yên tĩnh, Vương Mật Hành và Lý Đức Toàn đi sau lưng nàng, thỉnh thoảng thưởng thức cảnh đẹp xung quanh.

Chỉ thấy bốn phía, phong cảnh nên người, khắp nơi đều cây xanh râm mát, ven đường trồng rất nhiều hoa cỏ, sinh cơ tràn ngập khắp nơi. Vương Mật Hành giẫm trên con đường sỏi đá, tâm tình nhẹ nhõm không ít.

Đáng tiếc phần tâm tình này kéo dài không bao lâu, bởi vì nàng mới vừa đi tới cửa cung đã thấy Định tần quỳ trước cửa điện, không, phải nói là Định quý nhân.

Định quý nhân quỳ trên mặt đất, ánh mắt ngốc trệ nhìn về phía trước, sắc mặt nàng ta có chút tái nhợt, mang theo gương mặt đầy nước mắt, chắc là quỳ đã lâu, nên cả thân thể cũng nhẹ nhàng run rẩy.

Định quý nhân như vậy, thoạt nhìn rất đánh thương, nếu như không phải đích thân trải qua, nàng căn bản sẽ không thể tưởng tượng nổi ban đầu nàng sẽ cố gắng kiên cường như vậy.

Nhìn hai người Định quý nhân nhu nhược như vậy, Vương Mật Hành đột nhiên hiểu rõ, phân vị trong hậu cung anfy thật sự rất quan trọng. Một khi mất đi, ý nghĩ rằng ngay cả thể diện cũng không có.

Từ chủ một cung hạ xuống làm một quý nhân nho nhỏ, mất đi thể diện và tôn quý, chịu đựng những ánh mắt lạnh lùng và chà đạp. Nếu không, lấy tính cách mạnh mẽ của Định quý nhân, như thế nào lại không để ý thể diện mà quỳ ở đây.

Phải biết rằng, một khi nàng ta quỳ ở đây, đảo mắt một cái là cả hậu cung đều biết.

Thấy Vương Mật Hành đi tới, trong mắt Định quý nhân không nhịn được lóe ra hận ý, nếu như không phải tiện nhân này, làm sao nàng có thể rơi vào tình trạng như hôm nay, không chỉ chọc cho hoàng thượng ghét bỏ mà vứt bỏ, ngay cả địa vị chủ một cung cũng mất đi.

Những ngày bị cấm cung, nàng đã phải chịu bao nhiêu chà đạp, ngay cả nô tài cũng dám không để nào vào trong mắt, mỗi ngày đều đưa cơm thừa canh lạnh tới, còn kém hơn so với trước kia nàng làm quý nhân nữa, rõ ràng thấy nàng bị thất sủng mà sỉ nhục nàng.

Mỗi lần nghĩ tới người khởi xướng làm nàng chịu nhiều khổ nhục, nàng liền hận không thể đem Mật quý nhân xé xác.

Cũng may, Hoàng quý phi thay nàng cầu tình với Thái hậu, nếu không, nếu nàng cứ bị cấm cung tiếp, sau ngày đi ra, hoàng thượng đã sớm quên nàng là ai rồi.

Chẳng qua, nàng không nghĩ tới, hoàng thượng lại vô tình như vậy, nàng quỳ ở ngoài điện đã hơn ba canh giwof, hoàng thượng cũng không có ý truyền nàng vào, hơn nữa còn kêu Lý công công truyền Mật quý nhân đến, nhìn nữ nhân ăn mặc vô cùng diễm lệ trước mặt, Định quý nhân dâng lên một cỗ hận ý chưa tình có.

/25

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status