Trời đã dần sáng, nhóm Lăng Phong thức xuyên đêm.
Kẻ phản bội tên Bạch Chuẩn. Gã nhanh chóng khai hết, ngoài sợ chết ra, còn vì chính mình bị phản bội.
Người đứng đằng sau chuyện này là Bùi Thiệu Huy. Bùi Thiệu Huy mua chuộc được Bạch Chuẩn, nhưng không hề nói chuyện vây giết kia, đẩy luôn Bạch Chuẩn vào chỗ chết.
Bùi Thiệu Huy và Lăng Phong tuy xuất phát cùng chỗ, nhưng chỉ hẹn thời điểm bắt đầu, còn kế hoạch cụ thể hai bên đều bàn riêng.
Bạch Chuẩn chỉ có nhiệm vụ mật báo, nhưng "kế hoạch lớn" của Bùi Thiệu Huy ra sao gã lại không biết gì cả.
Lăng Phong nhìn kẻ này thầm khinh bỉ, phản bội rồi bị chính đồng mưu bỏ rơi, âu cũng đáng đời.
Nguyệt Dung mắt tức giận nói :
- Giao hắn cho ta.
- Cô không định thả hắn ra đấy chứ? - Lăng Phong nhắc nhở.
- Hắn hại chết huynh đệ Ưng tổ, ta có muốn tha người khác cũng không tha cho hắn. Ta căm ghét nhất trên đời những kẻ thế này.
- Vậy được. - Lăng Phong gật đầu.
Nguyệt Dung lại nói :
- Lần nọ tên tướng Kim nói bên Thiệu Huy cũng đã "xử lý gọn", vậy ...
Lăng Phong nghĩ nghĩ phân tích :
- Có lẽ không phải toàn bộ thủ hạ của Thiệu Huy đều phản. Tên Thiệu Huy kia, đối với người Kim chỉ là "chó phản chủ". Hắn lập bẫy giết chúng ta chắc để xưng công với người Kim, rút cục chúng ta thoát được. Bây giờ hắn đã mất tác dụng "nội gian". Ngoài ra, quận chúa kia còn cố ý để lộ cho chúng ta, cắt luôn đường về của hắn. Ta thậm chí nghĩ người Kim đã giết hắn rồi.
- Đệ vẫn không hiểu, quận chúa kia cố ý nói ra làm gì? Rất thừa thãi. - Tần Quyền nói.
- Hừ, nếu hắn còn xuất hiện ở Tống. Ta nhất định giết chết hắn. - Nguyệt Dung hừ nhẹ.
Lăng Phong nhíu mày :
- Chúng ta thoát được, Thiệu Huy nếu còn sống cũng không dám quay về. Nếu hắn vẫn ung dung trở về, tức là đã có kẻ chết thay để hắn nói dối. Vì vậy cô đừng vội xử lý tên Bạch Chuẩn kia, đưa về kinh thành giao cho Kha lão làm bằng chứng đi.
Bỗng một tên thám báo chạy vào :
- Tổ trưởng, có ký hiệu tập hợp.
Lăng Phong Nguyệt Dung đồng thời nhìn nhau, "Chẳng lẽ tên Thiệu Huy kia thực sự dám quay về?"
Người đến là Cảnh Dương, Thiệu Huy không có mặt.
Cảnh Dương vừa vào đã tìm Nguyệt Dung quan tâm hỏi :
- Thất muội, không sao chứ?
- Ta ... không sao, may có Lăng Phong. - Nguyệt Dung ánh mắt hơi kỳ dị.
Nguyệt Dung vẫn không nói với Lăng Phong chuyện Cảnh Dương, nàng vẫn giữ nghi ngờ trong lòng. Tại sao Cảnh Dương lại dặn dò nàng rút về trước? Cảnh Dương tình cờ biết trước? Hay đằng sau Thiệu Huy chính là Cảnh Dương?
Cảnh Dương cũng không khen ngợi gì, trái lại nhìn Lăng Phong ánh mắt bất thiện.
"M*, ngươi nếu quan tâm nàng ta, đáng ra nên cám ơn ông mới phải. Đằng này còn nhìn ông kiểu đấy?" Lăng Phong nghĩ thầm.
Cảnh Dương nói tiếp :
- Lần này nhiệm vụ thất bại, mật thám Hà Bắc tổn thất thảm trọng, Bùi Đô sứ cũng chưa rõ tin tức, chỉ e đã bị hại. Trước mắt hủy nhiệm vụ, tạm thời bỏ Hà Bắc, Nguyệt Dung theo ta về kinh, Sói tổ ở lại tiếp quản Hà Bắc.
- Không được. - Nguyệt Dung đột nhiên ngăn lại.
Cảnh Dương ý ghen tức càng đậm.
Nguyệt Dung đang rất nghiêm túc, nàng không đầu óc đâu nghĩ chuyện nam nữ. Lâu nay nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.
Lăng Phong chỉ cười mỉm.
Việc Cảnh Dương kéo Nguyệt Dung về, để Lăng Phong ở lại Hà Bắc, về nguyên tắc không có gì đáng nghi. Lăng Phong là Đô Mật sứ phụ trách Bắc Kim, trước khi đi Kha lão cũng đã nói hắn tiếp quản Hà Bắc. Chính Lăng Phong cũng muốn ở lại Hà Bắc, hắn đang cần tìm tung tích Triệu Hanh.
Lăng Phong từ đầu đã nghĩ đến Cảnh Dương, nay càng khẳng định Cảnh Dương có vấn đề. Lăng Phong thoát chết chạy đến căn miếu này là ngẫu nhiên ngoài kế hoạch, hơn nữa vẫn cách xa phủ Đại Danh. Nhưng Cảnh Dương lại rất nhanh tìm tới, xem ra "nội gian" không chỉ một người. Cái mớ bòng bong này càng chơi càng loạn.
Nguyệt Dung Lăng Phong đồng thời nghi ngờ Cảnh Dương, không ai báo cáo việc của Bạch Chuẩn cho gã.
Nguyệt Dung hơi gấp gáp nói :
- Lăng Phong bị thương, hơn nữa Hà Bắc hỗn loạn, hắn không có kinh nghiệm, thủ hạ cũ của Thiệu Huy chỉ có Thiệu Huy biết, giao cho Lăng Phong sẽ ...
- Thất muội, việc này đại nhân đã có giao phó, muội không phải lo cho hắn. - Cảnh Dương "chua lè" nghiến răng.
Nguyệt Dung nghe nhắc đến Kha lão, liền nhịn xuống.
Nàng quay sang nhìn Lăng Phong, trong ánh mắt nét quan tâm hiện rõ. Nàng sợ Lăng Phong bị Cảnh Dương hại, lại không thể trực tiếp nói ra, bởi tất cả vẫn chỉ trong suy đoán của nàng. Lăng Phong càng cười cợt càng khiến Nguyệt Dung trong lòng nóng ran. Người này hai lần cứu nàng, Nguyệt Dung không muốn hắn có chuyện.
Lăng Phong trái lại nghĩ thông suốt, hắn kiểu gì cũng phải ở lại Hà Bắc. Ít nhất phải tìm ra tung tích Triệu Hanh rồi đi đâu thì đi. Chuyện phản Tống theo Kim gì đó trong nội bộ Mật Thám tự, Lăng Phong không quan tâm. Nhưng tên Thiệu Huy kia hại hắn và huynh đệ, Lăng Phong cũng sẽ xác nhận tin tức, chết rồi thì thôi, nếu còn sống thì tìm đến xử lý.
Lăng Phong nói :
- Được, ta sẽ ở lại.
- Vậy lên đường luôn bây giờ. - Cảnh Dương nói ngay.
Nguyệt Dung ra hiệu với Lăng Phong nhưng hắn lại không để ý, khiến nàng vội vô cùng.
- Ta vào ... thông báo với Ưng tổ. - Nguyệt Dung ấp úng rồi đi vào trong.
"Nàng ta bị sao thế nhỉ?" Lăng Phong giờ này mới thấy thái độ của Nguyệt Dung khác ngày thường.
Lát sau, Ưng tổ ra đông đủ, ngay lúc Nguyệt Dung đi ngang qua Lăng Phong, nàng rất nhanh ném cho hắn một cây phi đao nhỏ.
"Ặc, ám sát ta?" Lăng Phong theo phản xạ lại tránh ra.
Cảnh Dương trên ngựa không nhìn thấy, nhắc :
- Chuyện gì vậy?
- Không có gì. - Nguyệt Dung cố ý chắn hướng nhìn của Cảnh Dương.
Cũng may cô gái này không giỏi phi đao, nếu không cự ly gần như vậy, Lăng Phong lại chẳng hề phòng bị, chắc chắn trúng đòn.
Cảnh Dương, Nguyệt Dung rời đi. Lăng Phong mới nhìn lại cây phi đao kia, cười thú vị.
"Hóa ra là thư tình, cô nàng này, cứ thế cầm tới đưa là được, làm ông hết hồn."
Tần Quyền đứng bên cạnh nhón qua đọc lén.
Nguyệt Dung trong thư nói rất rõ, nàng nghi ngờ Cảnh Dương là người đứng sau mọi chuyện, khuyên Lăng Phong bỏ Hà Bắc kẻo bị hại, nàng ấy sẽ âm thầm báo cho Kha lão.
Lăng Phong cười, hắn nghĩ có lẽ Nguyệt Dung e ngại võ công của Cảnh Dương, nàng ấy không dám trực tiếp hành động. Hoặc nàng ấy vẫn chỉ nghi ngờ giống Lăng Phong, không có bằng chứng cụ thể.
Tần Quyền ở sau đùa cợt :
- Tứ ca, lần này đừng chối. Nhân gia ngả theo huynh rồi đấy.
- Lục đệ, xem lén người khác là không tốt. Ngươi xem, nàng ấy ngay cả một chữ tình cảm cũng không ghi.
- Hôhô, cô nương người ta chém giết đã quen, ý tứ quan tâm thế kia là quá rõ rồi.
- Ta đòi hỏi tình yêu phải chất lượng, mùi mẫn. - Lăng Phong đắc ý nói.
Tần Quyền giơ ngón cái.
...
Bên trong phủ Đại Danh.
Trong một căn phòng nhỏ, ánh nến lay lắt.
Một người ngồi trên xe lăn, giọng tức giận :
- Tìm ra chưa?
- Chủ nhân, thuộc hạ ... vẫn chưa.
- Hừ, phế vật.
- Chủ nhân bớt giận. Hắn giết chết sư đệ, thù này không đội trời chung. Xin chủ nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định hoàn thành.
Kẻ kia hơi dịu xuống, nói :
- Tìm hiểu đến đâu rồi?
- Chủ nhân, hắn chỉ là một gia đinh, còn có một bà mẹ. Trước kia chúng ta tưởng hắn có liên hệ với Triệu Khánh, nhưng hình như đã bị vứt bỏ. Hắn có một vài đồng bọn đang làm tiêu cục, đều có chút công phu thô thiển. Sư đệ từng đấu với một kẻ trong số đó. Thuộc hạ cũng từng đánh với một lão già cạnh hắn, đều không đáng ngại.
- Đêm đó hắn đi cùng đám Mật Thám tự thì sao? - Kẻ kia nhắc lại.
- Dạ, đám kia tin tức kín mít, chúng ta không cách nào tìm hiểu được. Lần trước chính lão già kia cứu hắn, có thể đoán hắn là bộ hạ trong Mật Thám tự, còn mức độ ra sao không rõ. Gần đây đột nhiên biến mất.
- Biến mất? Phái người về kinh, khống chế người thân, kiểu gì hắn cũng phải xuất hiện.
- Thuộc hạ đã rõ.
- Hừ, một kẻ vớ vẩn, lại khiến ta ra nông nổi này.
Người ngồi trên xe lăn chính là Triệu Hanh, kẻ đối diện là Ngân Diện - "mặt nạ bạc".
Triệu Hanh không ngờ một kẻ vô cùng nhỏ bé ti tiện - từ đầu gã chưa bao giờ thèm để tâm đến - hóa ra lại ngáng đường gã nhiều như vậy.
Đúng lúc, một tiểu nha hoàn bưng thức ăn rón rén đi vào nói :
- Công tử gia, ngài uống canh bồi bổ.
"Xoảng"
Kẻ kia tức giận vung đổ bát canh, gầm lên :
- Còn bồi bổ cái gì? Ngươi không thấy ta đã thế này rồi sao.
Tiểu nha hoàn hoảng sợ quỳ xuống dập đầu liên tục :
- Công tử gia tha tội, nô tì ... nô tì ...
Cô ta cũng không biết phải xưng tội gì mới phải.
Triệu Hanh hỏi bâng quơ :
- Nàng ta thế nào?
- Tiểu thư vẫn ... chưa khỏe lại.
- Chưa khỏe lại? M* nó, là tránh ta thì đúng hơn.
Vương Diệu Mai từ khi về cùng Triệu Hanh, vẫn kiếm cớ tránh mặt, có lẽ giận gã đem nàng ta ra làm khiên đỡ lần nọ.
Triệu Hanh nhìn nha hoàn kia nói :
- Ngươi, nâng mặt lên.
Nha hoàn từ từ ngẩng đầu, cũng có chút nhan sắc, mặt đang tái xanh.
- Ngươi, bò lại đây.
- Công tử gia ...
Nha hoàn dường như nghĩ đến chuyện gì đó, vừa bò vừa run bần bật.
Triệu Hanh chỉ vào hạ bộ của mình, mặt méo mó nói :
- Mút nó cho ta, mút đến khi nào nó cứng lên. Làm không được, đi chết đi.
- Công tử gia tha mạng, công tử gia ... - Nha hoàn dập đầu bang bang cầu xin.
- Làm. - Triệu Hanh ra lệnh.
Ngân Diện dường như biết số phận nha hoàn này đã xong, chỉ khẽ thở ra. Mấy ngày qua, không biết bao nhiêu nha hoàn đã bị giết.
Lần nọ Lăng Phong đâm một kiếm, Triệu Hanh có giáp hộ thân không chết, nhưng lại sống không bằng chết. Gã bị liệt nửa người dưới, kể cả cái chỗ kia, không có cách cứu chữa.
Nha hoàn nước mắt chảy dài, cúi đầu sục sạo ở hạ thân, nhưng Triệu Hanh một chút sướng cũng không có, nghiến răng nghiến lợi nói :
- Bắt được hắn, không được giết ngay, bắt về đây cho ta. Ta muốn hành hạ hắn cho đến chết.
- Thuộc hạ vâng mệnh.
Kẻ phản bội tên Bạch Chuẩn. Gã nhanh chóng khai hết, ngoài sợ chết ra, còn vì chính mình bị phản bội.
Người đứng đằng sau chuyện này là Bùi Thiệu Huy. Bùi Thiệu Huy mua chuộc được Bạch Chuẩn, nhưng không hề nói chuyện vây giết kia, đẩy luôn Bạch Chuẩn vào chỗ chết.
Bùi Thiệu Huy và Lăng Phong tuy xuất phát cùng chỗ, nhưng chỉ hẹn thời điểm bắt đầu, còn kế hoạch cụ thể hai bên đều bàn riêng.
Bạch Chuẩn chỉ có nhiệm vụ mật báo, nhưng "kế hoạch lớn" của Bùi Thiệu Huy ra sao gã lại không biết gì cả.
Lăng Phong nhìn kẻ này thầm khinh bỉ, phản bội rồi bị chính đồng mưu bỏ rơi, âu cũng đáng đời.
Nguyệt Dung mắt tức giận nói :
- Giao hắn cho ta.
- Cô không định thả hắn ra đấy chứ? - Lăng Phong nhắc nhở.
- Hắn hại chết huynh đệ Ưng tổ, ta có muốn tha người khác cũng không tha cho hắn. Ta căm ghét nhất trên đời những kẻ thế này.
- Vậy được. - Lăng Phong gật đầu.
Nguyệt Dung lại nói :
- Lần nọ tên tướng Kim nói bên Thiệu Huy cũng đã "xử lý gọn", vậy ...
Lăng Phong nghĩ nghĩ phân tích :
- Có lẽ không phải toàn bộ thủ hạ của Thiệu Huy đều phản. Tên Thiệu Huy kia, đối với người Kim chỉ là "chó phản chủ". Hắn lập bẫy giết chúng ta chắc để xưng công với người Kim, rút cục chúng ta thoát được. Bây giờ hắn đã mất tác dụng "nội gian". Ngoài ra, quận chúa kia còn cố ý để lộ cho chúng ta, cắt luôn đường về của hắn. Ta thậm chí nghĩ người Kim đã giết hắn rồi.
- Đệ vẫn không hiểu, quận chúa kia cố ý nói ra làm gì? Rất thừa thãi. - Tần Quyền nói.
- Hừ, nếu hắn còn xuất hiện ở Tống. Ta nhất định giết chết hắn. - Nguyệt Dung hừ nhẹ.
Lăng Phong nhíu mày :
- Chúng ta thoát được, Thiệu Huy nếu còn sống cũng không dám quay về. Nếu hắn vẫn ung dung trở về, tức là đã có kẻ chết thay để hắn nói dối. Vì vậy cô đừng vội xử lý tên Bạch Chuẩn kia, đưa về kinh thành giao cho Kha lão làm bằng chứng đi.
Bỗng một tên thám báo chạy vào :
- Tổ trưởng, có ký hiệu tập hợp.
Lăng Phong Nguyệt Dung đồng thời nhìn nhau, "Chẳng lẽ tên Thiệu Huy kia thực sự dám quay về?"
Người đến là Cảnh Dương, Thiệu Huy không có mặt.
Cảnh Dương vừa vào đã tìm Nguyệt Dung quan tâm hỏi :
- Thất muội, không sao chứ?
- Ta ... không sao, may có Lăng Phong. - Nguyệt Dung ánh mắt hơi kỳ dị.
Nguyệt Dung vẫn không nói với Lăng Phong chuyện Cảnh Dương, nàng vẫn giữ nghi ngờ trong lòng. Tại sao Cảnh Dương lại dặn dò nàng rút về trước? Cảnh Dương tình cờ biết trước? Hay đằng sau Thiệu Huy chính là Cảnh Dương?
Cảnh Dương cũng không khen ngợi gì, trái lại nhìn Lăng Phong ánh mắt bất thiện.
"M*, ngươi nếu quan tâm nàng ta, đáng ra nên cám ơn ông mới phải. Đằng này còn nhìn ông kiểu đấy?" Lăng Phong nghĩ thầm.
Cảnh Dương nói tiếp :
- Lần này nhiệm vụ thất bại, mật thám Hà Bắc tổn thất thảm trọng, Bùi Đô sứ cũng chưa rõ tin tức, chỉ e đã bị hại. Trước mắt hủy nhiệm vụ, tạm thời bỏ Hà Bắc, Nguyệt Dung theo ta về kinh, Sói tổ ở lại tiếp quản Hà Bắc.
- Không được. - Nguyệt Dung đột nhiên ngăn lại.
Cảnh Dương ý ghen tức càng đậm.
Nguyệt Dung đang rất nghiêm túc, nàng không đầu óc đâu nghĩ chuyện nam nữ. Lâu nay nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.
Lăng Phong chỉ cười mỉm.
Việc Cảnh Dương kéo Nguyệt Dung về, để Lăng Phong ở lại Hà Bắc, về nguyên tắc không có gì đáng nghi. Lăng Phong là Đô Mật sứ phụ trách Bắc Kim, trước khi đi Kha lão cũng đã nói hắn tiếp quản Hà Bắc. Chính Lăng Phong cũng muốn ở lại Hà Bắc, hắn đang cần tìm tung tích Triệu Hanh.
Lăng Phong từ đầu đã nghĩ đến Cảnh Dương, nay càng khẳng định Cảnh Dương có vấn đề. Lăng Phong thoát chết chạy đến căn miếu này là ngẫu nhiên ngoài kế hoạch, hơn nữa vẫn cách xa phủ Đại Danh. Nhưng Cảnh Dương lại rất nhanh tìm tới, xem ra "nội gian" không chỉ một người. Cái mớ bòng bong này càng chơi càng loạn.
Nguyệt Dung Lăng Phong đồng thời nghi ngờ Cảnh Dương, không ai báo cáo việc của Bạch Chuẩn cho gã.
Nguyệt Dung hơi gấp gáp nói :
- Lăng Phong bị thương, hơn nữa Hà Bắc hỗn loạn, hắn không có kinh nghiệm, thủ hạ cũ của Thiệu Huy chỉ có Thiệu Huy biết, giao cho Lăng Phong sẽ ...
- Thất muội, việc này đại nhân đã có giao phó, muội không phải lo cho hắn. - Cảnh Dương "chua lè" nghiến răng.
Nguyệt Dung nghe nhắc đến Kha lão, liền nhịn xuống.
Nàng quay sang nhìn Lăng Phong, trong ánh mắt nét quan tâm hiện rõ. Nàng sợ Lăng Phong bị Cảnh Dương hại, lại không thể trực tiếp nói ra, bởi tất cả vẫn chỉ trong suy đoán của nàng. Lăng Phong càng cười cợt càng khiến Nguyệt Dung trong lòng nóng ran. Người này hai lần cứu nàng, Nguyệt Dung không muốn hắn có chuyện.
Lăng Phong trái lại nghĩ thông suốt, hắn kiểu gì cũng phải ở lại Hà Bắc. Ít nhất phải tìm ra tung tích Triệu Hanh rồi đi đâu thì đi. Chuyện phản Tống theo Kim gì đó trong nội bộ Mật Thám tự, Lăng Phong không quan tâm. Nhưng tên Thiệu Huy kia hại hắn và huynh đệ, Lăng Phong cũng sẽ xác nhận tin tức, chết rồi thì thôi, nếu còn sống thì tìm đến xử lý.
Lăng Phong nói :
- Được, ta sẽ ở lại.
- Vậy lên đường luôn bây giờ. - Cảnh Dương nói ngay.
Nguyệt Dung ra hiệu với Lăng Phong nhưng hắn lại không để ý, khiến nàng vội vô cùng.
- Ta vào ... thông báo với Ưng tổ. - Nguyệt Dung ấp úng rồi đi vào trong.
"Nàng ta bị sao thế nhỉ?" Lăng Phong giờ này mới thấy thái độ của Nguyệt Dung khác ngày thường.
Lát sau, Ưng tổ ra đông đủ, ngay lúc Nguyệt Dung đi ngang qua Lăng Phong, nàng rất nhanh ném cho hắn một cây phi đao nhỏ.
"Ặc, ám sát ta?" Lăng Phong theo phản xạ lại tránh ra.
Cảnh Dương trên ngựa không nhìn thấy, nhắc :
- Chuyện gì vậy?
- Không có gì. - Nguyệt Dung cố ý chắn hướng nhìn của Cảnh Dương.
Cũng may cô gái này không giỏi phi đao, nếu không cự ly gần như vậy, Lăng Phong lại chẳng hề phòng bị, chắc chắn trúng đòn.
Cảnh Dương, Nguyệt Dung rời đi. Lăng Phong mới nhìn lại cây phi đao kia, cười thú vị.
"Hóa ra là thư tình, cô nàng này, cứ thế cầm tới đưa là được, làm ông hết hồn."
Tần Quyền đứng bên cạnh nhón qua đọc lén.
Nguyệt Dung trong thư nói rất rõ, nàng nghi ngờ Cảnh Dương là người đứng sau mọi chuyện, khuyên Lăng Phong bỏ Hà Bắc kẻo bị hại, nàng ấy sẽ âm thầm báo cho Kha lão.
Lăng Phong cười, hắn nghĩ có lẽ Nguyệt Dung e ngại võ công của Cảnh Dương, nàng ấy không dám trực tiếp hành động. Hoặc nàng ấy vẫn chỉ nghi ngờ giống Lăng Phong, không có bằng chứng cụ thể.
Tần Quyền ở sau đùa cợt :
- Tứ ca, lần này đừng chối. Nhân gia ngả theo huynh rồi đấy.
- Lục đệ, xem lén người khác là không tốt. Ngươi xem, nàng ấy ngay cả một chữ tình cảm cũng không ghi.
- Hôhô, cô nương người ta chém giết đã quen, ý tứ quan tâm thế kia là quá rõ rồi.
- Ta đòi hỏi tình yêu phải chất lượng, mùi mẫn. - Lăng Phong đắc ý nói.
Tần Quyền giơ ngón cái.
...
Bên trong phủ Đại Danh.
Trong một căn phòng nhỏ, ánh nến lay lắt.
Một người ngồi trên xe lăn, giọng tức giận :
- Tìm ra chưa?
- Chủ nhân, thuộc hạ ... vẫn chưa.
- Hừ, phế vật.
- Chủ nhân bớt giận. Hắn giết chết sư đệ, thù này không đội trời chung. Xin chủ nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định hoàn thành.
Kẻ kia hơi dịu xuống, nói :
- Tìm hiểu đến đâu rồi?
- Chủ nhân, hắn chỉ là một gia đinh, còn có một bà mẹ. Trước kia chúng ta tưởng hắn có liên hệ với Triệu Khánh, nhưng hình như đã bị vứt bỏ. Hắn có một vài đồng bọn đang làm tiêu cục, đều có chút công phu thô thiển. Sư đệ từng đấu với một kẻ trong số đó. Thuộc hạ cũng từng đánh với một lão già cạnh hắn, đều không đáng ngại.
- Đêm đó hắn đi cùng đám Mật Thám tự thì sao? - Kẻ kia nhắc lại.
- Dạ, đám kia tin tức kín mít, chúng ta không cách nào tìm hiểu được. Lần trước chính lão già kia cứu hắn, có thể đoán hắn là bộ hạ trong Mật Thám tự, còn mức độ ra sao không rõ. Gần đây đột nhiên biến mất.
- Biến mất? Phái người về kinh, khống chế người thân, kiểu gì hắn cũng phải xuất hiện.
- Thuộc hạ đã rõ.
- Hừ, một kẻ vớ vẩn, lại khiến ta ra nông nổi này.
Người ngồi trên xe lăn chính là Triệu Hanh, kẻ đối diện là Ngân Diện - "mặt nạ bạc".
Triệu Hanh không ngờ một kẻ vô cùng nhỏ bé ti tiện - từ đầu gã chưa bao giờ thèm để tâm đến - hóa ra lại ngáng đường gã nhiều như vậy.
Đúng lúc, một tiểu nha hoàn bưng thức ăn rón rén đi vào nói :
- Công tử gia, ngài uống canh bồi bổ.
"Xoảng"
Kẻ kia tức giận vung đổ bát canh, gầm lên :
- Còn bồi bổ cái gì? Ngươi không thấy ta đã thế này rồi sao.
Tiểu nha hoàn hoảng sợ quỳ xuống dập đầu liên tục :
- Công tử gia tha tội, nô tì ... nô tì ...
Cô ta cũng không biết phải xưng tội gì mới phải.
Triệu Hanh hỏi bâng quơ :
- Nàng ta thế nào?
- Tiểu thư vẫn ... chưa khỏe lại.
- Chưa khỏe lại? M* nó, là tránh ta thì đúng hơn.
Vương Diệu Mai từ khi về cùng Triệu Hanh, vẫn kiếm cớ tránh mặt, có lẽ giận gã đem nàng ta ra làm khiên đỡ lần nọ.
Triệu Hanh nhìn nha hoàn kia nói :
- Ngươi, nâng mặt lên.
Nha hoàn từ từ ngẩng đầu, cũng có chút nhan sắc, mặt đang tái xanh.
- Ngươi, bò lại đây.
- Công tử gia ...
Nha hoàn dường như nghĩ đến chuyện gì đó, vừa bò vừa run bần bật.
Triệu Hanh chỉ vào hạ bộ của mình, mặt méo mó nói :
- Mút nó cho ta, mút đến khi nào nó cứng lên. Làm không được, đi chết đi.
- Công tử gia tha mạng, công tử gia ... - Nha hoàn dập đầu bang bang cầu xin.
- Làm. - Triệu Hanh ra lệnh.
Ngân Diện dường như biết số phận nha hoàn này đã xong, chỉ khẽ thở ra. Mấy ngày qua, không biết bao nhiêu nha hoàn đã bị giết.
Lần nọ Lăng Phong đâm một kiếm, Triệu Hanh có giáp hộ thân không chết, nhưng lại sống không bằng chết. Gã bị liệt nửa người dưới, kể cả cái chỗ kia, không có cách cứu chữa.
Nha hoàn nước mắt chảy dài, cúi đầu sục sạo ở hạ thân, nhưng Triệu Hanh một chút sướng cũng không có, nghiến răng nghiến lợi nói :
- Bắt được hắn, không được giết ngay, bắt về đây cho ta. Ta muốn hành hạ hắn cho đến chết.
- Thuộc hạ vâng mệnh.
/485
|