Cổng phía nam Đại Danh, lúc này có một đài điểm binh rất lớn được dựng lên.
Yên Vương làm lễ khởi binh.
Phản loạn thực ra không đáng sợ bằng ngoại xâm.
Ngoài ra, dân tự làm loạn nhiều khi còn khốc liệt hơn do vương gia sắp xếp.
Dân nổi lên, triều đình sẽ tìm mọi cách càn quét, quan quân sẽ giành nhau lập công. Dân biến, nghe qua thì "công bằng dân chủ", vì cuộc sống nghèo khổ nổi dậy gì đó. Thực tế không hẳn cái gì cũng tốt. Dân trí kém, hôi của cướp phá còn khiếp hơn, lại khó thành công, rút cục đốt phá một thời gian lại bị dẹp, đâu lại vào đó.
Nhưng Vương gia nổi lên, đặc biệt là thân vương Hoàng tộc, thì nhiều khi chỉ bàn bạc nội bộ ở trên cao là giải quyết xong. Yên Vương lấy cớ trừ gian thần, dấy binh từ Hà Bắc, ông ta hiểu rất rõ việc lấy lòng dân trên đường tiến quân, phải ra vẻ chính nghĩa. Lúc đó kể cả Sơn Đông ngay cạnh cũng chả ai ho he gì. Đám quan quân đều thành tinh cả, ngồi chờ xem tình hình. Yên Vương hay Hoàng đế, ai đúng ai sai, ai thắng ai bại cũng thế, xong chuyện kẻ thắng sẽ thành đúng, dù sao cũng vẫn họ Triệu cả.
Lăng Phong đang đóng vai mật thám Nam phủ, chỉ thêm ít râu ria trên mặt, lẫn lộn trong dân chúng làm công tác trị an.
Thực ra đây là đất Hà Bắc, sân nhà của Yên Vương, chả thằng ngu nào lại "trung nghĩa ái quốc" lò mặt ra phản đối lão ta ngay buổi ra mắt này cả, khéo lại bị lôi lên chém tế cờ luôn.
Khởi đầu là một màn chém đầu tế máu. Một vài tên tử tù bị đem ra chém hành quyết, cũng chả hỏi han tra khảo gì thêm, đơn giản chỉ để tăng nhiệt huyết sĩ khí.
Yên Vương lôi ra vài bản cáo trạng, đại loại kẻ này cưỡng hiếp dân nữ, kẻ nọ cường hào ác bá, kẻ kia thổ phỉ sơn tặc. Đại ý tóm lại Yên Vương là Vương gia tốt, luôn lo nghĩ cho dân.
Dân chúng ở dưới hò hét, cũng chả ai biết mấy kẻ bị chém kia có tội thật hay không.
Kế đó một lão đạo sĩ già cỗi, bước lên công bố cái gì thiên cơ thiên tượng, kể vài chuyện kỳ lạ tận đẩu tận đâu, rút cục nói Vương gia thế thiên hành đạo, không có Vương gia chả ai lo được. Sau cùng Thế tử xuất hiện, tạ ơn trời đất khỏi bệnh điên, dân chúng bàn tán gật gù.
Một mảnh hoan hô, người người bừng bừng, hận không thể ngay lập tức "làm phản".
Lăng Phong chỉ cười mỉm, công tác tuyên truyền làm thành công đến thế này, lão Yên chắc cũng không ăn không ngủ sắp xếp ngầm cả mấy năm.
Nói chung không riêng gì Lăng Phong, hầu hết mọi người dùng chút đầu óc đều biết mấy cái này chỉ là "trailer" cho bộ phim sắp chiếu. Nhưng điều đó có sao? Tên sắp trên cung, đằng nào cũng bắn thôi. Kẻ nào phản cứ phản, các anh em ra đây hò hét, like comment các kiểu, hết buổi lại về nhà lo kiếm tiền sống qua ngày.
Lăng Phong ở vòng ngoài dùng thần thức quan sát những kẻ đứng trên đài.
Thực ra Lăng Phong đang lãng phí của trời.
Thần thức của Lăng Phong không phải vô tận, chỉ vì hắn xài mãi không hết cứ nghĩ mình có vô tận.
Người ta luyện thần, tích góp từng chút một, chỉ lúc gặp đối thủ thực sự mới đem ra. Chả ai như Lăng Phong, đến đi ngang thanh lâu cũng đem ra nhìn lén. Luyện thần phải có luyện tinh luyện khí bổ sung, trong khi Lăng Phong lại không luyện tâm pháp nào. Xem chừng cũng sắp cạn kiệt đến nơi.
Phía trên đài, Yên Vương Triệu Doãn, tuổi tầm 40 50, khuôn mặt cương nghị râu ria cứng cáp. Lão cả đời quân nhân, đứng trên kia ăn mặc hoàng bào cao quý, thiếu điều đội vương miện xưng hoàng đế nữa là đủ.
Thế tử Triệu Diễn, Diễn và Doãn âm như nhau, thành ra còn được gọi "Tiểu Yên Vương", xem ra chỉ là phường ăn chơi. Có điều gã này chả "tiểu" tẹo nào, thân người ục ịch béo tròn, da mặt khí sắc rất kém, nghe bảo vì vừa khỏi bệnh dài ngày, hoặc ăn chơi dữ quá mà thành.
Lăng Phong để ý nhất là hai nữ nhân.
Bên trái ghế Yên Vương có lẽ là Vương phi, người này khuôn mặt phúc hậu, nhìn nét mặt có lẽ khi xưa cũng là mỹ nhân.
Bên phải là Thành Bích phu nhân đang đứng. Vị trí của nàng ta rất đặc biệt, ngay cạnh Yên Vương, cao hơn cả các quan viên tướng soát khác.
Thành Bích phu nhân hôm nay trang điểm rất tỉ mỉ, tóc cài 4 5 cây trâm hoa, nhìn ung dung quý phái vô cùng. Có điều, nhìn xuống dưới, vẫn kiểu áo chéo cổ hở, cố ý để hở khe ngực gợi cảm chết người. Lăng Phong cảm tưởng nàng ta giống như mấy diễn viên lên thảm đỏ nhận giải thưởng phim ảnh thời sau.
Lăng Phong vẫn giả vờ hỏi vài người xem bên cạnh :
- Người kia là ai?
- Ngươi không biết? Tiểu huynh đệ chắc mới tới. Đó là đệ nhất mỹ nữ Hà Bắc, Thành Bích phu nhân, cũng là hồng nhan tri kỷ của Vương gia. Nghe nói còn có con riêng với Vương gia.
- Có cả con riêng? - Lăng Phong không ngờ hỏi tên mà tên kia bắn ra cả tràng.
- Phải a. Là Như Ý tiểu thư. Nghe nói cũng là đại mỹ nữ, nàng ta ngực so với mẹ nàng có vẻ không to bằng nhưng mà ...
Lăng Phong cố nhịn cười nghe tên kia thao thao bất tuyệt, sợ rằng vị Như Ý gì kia còn chưa nhìn qua bao giờ.
"Thành Bích hóa ra là tình nhân của Yên Vương, thảo nào vị trí có thể đứng ở kia."
A Tam từ đâu đi tới hỏi nhỏ :
- Thế nào?
- Đại nhân, không có gì dị biến. - Lăng Phong đáp.
- Làm tốt lắm.
A Tam rất thích thằng nhãi Thập Nhất này, lúc nào cũng gọi mình đại nhân. Đám còn lại chả thằng nào gọi như vậy. Kể ra lão Tam chỉ dưới mỗi Phó Hằng Phó Hữu sứ, gọi đại nhân cũng không sai mà.
Lăng Phong chỉ về một phía nói :
- Phía kia chẳng phải là Thiệu Huy?
- Hừ, chó săn triều đình thôi. - A Tam buột miệng chửi.
- Đại nhân, lần trước tiểu nghe nói tên kia hoàn thành nhiệm vụ mới thành tâm phúc của phu nhân? Không biết là nhiệm vụ gì? - Lăng Phong vờ hỏi.
- Làm gì có nhiệm vụ gì. Hắn ta phản bội Tống chạy sang mà thôi.
- Ra vậy. Thế mà tiểu nhân nghe nói tên kia từ Kim chạy thoát về.
- Từ Kim? Có chuyện này? - A Tam khó hiểu quay sang hỏi.
- À, tiểu cũng chỉ nghe thủ hạ hắn khoe khoang thế. - Lăng Phong nói.
Xem ra tên A Tam này cũng không biết nhiều.
"Có khi nào tên Bùi Thiệu Huy kia chó ngáp phải ruồi, được phe Kim đặc cách thả về hay không, gã hoàn toàn không biết vụ người Kim vây sát kia?" Lăng Phong nghĩ thầm.
Lăng Phong lại hỏi :
- Đại nhân, lần này khởi binh, đại nhân chắc sẽ nhận trọng trách?
- Điều này còn phải nói. Phó đại nhân lần này đi theo quân đội. Ta thì ... cũng bận bịu ở Hà Bắc.
A Tam tuy mồm nói, nhưng giọng điệu hình như ghen tị với cả Phó Hằng.
Phó Hằng để A Tam ở lại, hoặc vì không muốn chia sẻ công lao với A Tam, hoặc thực sự tin tưởng A Tam để lại giữ nhà. Phó Hằng đi theo quân, làm do thám lập quân công, thăng tiến nhanh gấp mấy lần do thám tại chỗ.
- Vậy tên Thiệu Huy kia chẳng phải bị đá ra ngoài? - Lăng Phong tiếp tục.
- Hừ, hắn? Phu nhân e vẫn chưa tin tưởng hắn, chỉ giao cho vài nhiệm vụ hộ vệ này nọ. - A Tam cố cười nói.
Lăng Phong cười thầm, tên A Tam này đang tự an ủi. Ít nhất nhiệm vụ của Thiệu Huy so với nhóm A Tam vẫn hơn nhiều lắm, có cơ hội thân cận các tướng lĩnh.
Qua đây cũng có thể thấy, cơ chế Nam phủ khá lỏng lẻo. Nhiệm vụ của các nhóm riêng biệt mà ai cũng biết cả.
"Di." Lăng Phong đột nhiên khựng lại. Hắn nhìn thấy một nhóm người, đang đứng ở một gian phía sau đài lớn.
Lăng Phong không để ý, hắn cũng bị một kẻ khác đưa vào tầm ngắm. Kẻ kia đang nghiến răng :
- Thằng nhãi, khá lắm. Cứ tưởng ngươi trốn đi đâu, hóa ra hiện ra ngay chỗ này. Rất tốt.
...
Trường An, ngoài cửa tiền trang Phong Vân.
- M* nó, tưởng cái gì hay ho, đúc vàng cho đám phương bắc dùng. Ta phi ...
- Cũng không thể nói vậy, cả cái kinh thành cũng chỉ có chỗ này được đúc a.
Việc làm ăn của tiền trang mới xây không khá khẩm lắm. Ở kinh thành không thiếu chỗ như vậy. Tiền trang quan trọng nhất là lịch sử và uy tín. Chả kẻ nào dám gửi tiền vay tiền ở một chỗ mới dựng.
Có điều, Gia Cát Vinh lại có chiêu bài của Chú Tiến giám.
Mặc dù Phạm Tông Doãn Giám chính Chú Tiến giám nhắc gã đừng làm quá lên, nhưng Gia Cát Vinh vẫn không ngần ngại tung tiếng gió ra ngoài, tiền trang Phong Vân là nơi duy nhất được cấp quyền đúc vàng cho triều đình tại Trường An.
Điều này không khác gì tuyên chiến với toàn bộ các nhà khác. Gia Cát Vinh cũng không còn cách nào, có liều mới làm ăn được. Gã hiện tại chỉ lo làm sao đúc xong chỗ vàng kia kịp chuyến đi sứ nhà Kim.
Phong Vân đoàn gần một năm thành lập, hiện tại có hai nhánh tiêu cục lớn, một ở Trường An của Phương Hùng, một ở Lạc Dương của Công Tôn Tán. Gia Cát Vinh lo tiền trang, Long Bác Khôn lo mỏ vàng. Việc làm ăn dần đi vào quỹ đạo.
Có điều, cái thói đời, khi không có gì không ai để ý, hễ làm ra tiền kiểu gì cũng bị chơi.
Phong Vân tiêu cục vừa có một chuyến đi áp tiêu hỏng, chỉ mất đúng một thùng hàng, nhưng chừng đó cũng đủ mất uy tín. Phong Vân tiền trang cũng tương tự, liên tục có kẻ tung tin Phong Vân tung ra bạc đúc sai quy cách, còn đổ cho đồ trộm của quan phủ.
Bên trong tiền trang, Gia Cát Vinh, Phương Hùng, Mặc lão và vài người đang bàn bạc.
Gia Cát Vinh chỉ nói ba chữ :
- Diêm bang làm.
- Diêm bang? Nhị đệ chẳng phải đã sắp xếp rồi sao? - Phương Hùng hỏi lại.
- Long Nhị ca sắp xếp ra sao ta không rõ, chỉ biết tên Cẩu đang làm đủ trò phá chúng ta.
- M*, đem người tới đánh nó là xong. - Phương Hùng nổi nóng.
- Không được, nghe nói chúng và Kim Ngô vệ cũng có liên quan. - Mặc lão trầm ngâm.
Năm trước Diêm bang nội chiến, Lăng Phong để Long Bác Khôn tự giải quyết, rúc cục lão Long chỉ giết chết tên Xà, để Diêm bang lại cho tên Cẩu quản, dù lúc trước chính tên Cẩu cũng muốn hại gã, ngay cả hai tên Lưu Thái Lưu Thành cũng được tha. Long Bác Khôn xem ra quá nhân nghĩa. Cẩu là một kẻ không có chủ kiến, một thời gian trầm xuống, bây giờ muốn chơi lại Phong Vân đoàn, dù thực lực của Phong Vân đoàn so với đám Lăng Phong trước kia đã mạnh gấp mấy lần.
Kim Ngô vệ giúp Diêm bang, chẳng qua vì Diêm bang hiếu kính đầy đủ, không như Phong Vân đoàn. Phương Hùng ghét nhất quan phủ, gã không bao giờ muốn qua lại với đám quan quân kia.
Lại một hồi "hỗn loạn" sắp nổi lên.
Yên Vương làm lễ khởi binh.
Phản loạn thực ra không đáng sợ bằng ngoại xâm.
Ngoài ra, dân tự làm loạn nhiều khi còn khốc liệt hơn do vương gia sắp xếp.
Dân nổi lên, triều đình sẽ tìm mọi cách càn quét, quan quân sẽ giành nhau lập công. Dân biến, nghe qua thì "công bằng dân chủ", vì cuộc sống nghèo khổ nổi dậy gì đó. Thực tế không hẳn cái gì cũng tốt. Dân trí kém, hôi của cướp phá còn khiếp hơn, lại khó thành công, rút cục đốt phá một thời gian lại bị dẹp, đâu lại vào đó.
Nhưng Vương gia nổi lên, đặc biệt là thân vương Hoàng tộc, thì nhiều khi chỉ bàn bạc nội bộ ở trên cao là giải quyết xong. Yên Vương lấy cớ trừ gian thần, dấy binh từ Hà Bắc, ông ta hiểu rất rõ việc lấy lòng dân trên đường tiến quân, phải ra vẻ chính nghĩa. Lúc đó kể cả Sơn Đông ngay cạnh cũng chả ai ho he gì. Đám quan quân đều thành tinh cả, ngồi chờ xem tình hình. Yên Vương hay Hoàng đế, ai đúng ai sai, ai thắng ai bại cũng thế, xong chuyện kẻ thắng sẽ thành đúng, dù sao cũng vẫn họ Triệu cả.
Lăng Phong đang đóng vai mật thám Nam phủ, chỉ thêm ít râu ria trên mặt, lẫn lộn trong dân chúng làm công tác trị an.
Thực ra đây là đất Hà Bắc, sân nhà của Yên Vương, chả thằng ngu nào lại "trung nghĩa ái quốc" lò mặt ra phản đối lão ta ngay buổi ra mắt này cả, khéo lại bị lôi lên chém tế cờ luôn.
Khởi đầu là một màn chém đầu tế máu. Một vài tên tử tù bị đem ra chém hành quyết, cũng chả hỏi han tra khảo gì thêm, đơn giản chỉ để tăng nhiệt huyết sĩ khí.
Yên Vương lôi ra vài bản cáo trạng, đại loại kẻ này cưỡng hiếp dân nữ, kẻ nọ cường hào ác bá, kẻ kia thổ phỉ sơn tặc. Đại ý tóm lại Yên Vương là Vương gia tốt, luôn lo nghĩ cho dân.
Dân chúng ở dưới hò hét, cũng chả ai biết mấy kẻ bị chém kia có tội thật hay không.
Kế đó một lão đạo sĩ già cỗi, bước lên công bố cái gì thiên cơ thiên tượng, kể vài chuyện kỳ lạ tận đẩu tận đâu, rút cục nói Vương gia thế thiên hành đạo, không có Vương gia chả ai lo được. Sau cùng Thế tử xuất hiện, tạ ơn trời đất khỏi bệnh điên, dân chúng bàn tán gật gù.
Một mảnh hoan hô, người người bừng bừng, hận không thể ngay lập tức "làm phản".
Lăng Phong chỉ cười mỉm, công tác tuyên truyền làm thành công đến thế này, lão Yên chắc cũng không ăn không ngủ sắp xếp ngầm cả mấy năm.
Nói chung không riêng gì Lăng Phong, hầu hết mọi người dùng chút đầu óc đều biết mấy cái này chỉ là "trailer" cho bộ phim sắp chiếu. Nhưng điều đó có sao? Tên sắp trên cung, đằng nào cũng bắn thôi. Kẻ nào phản cứ phản, các anh em ra đây hò hét, like comment các kiểu, hết buổi lại về nhà lo kiếm tiền sống qua ngày.
Lăng Phong ở vòng ngoài dùng thần thức quan sát những kẻ đứng trên đài.
Thực ra Lăng Phong đang lãng phí của trời.
Thần thức của Lăng Phong không phải vô tận, chỉ vì hắn xài mãi không hết cứ nghĩ mình có vô tận.
Người ta luyện thần, tích góp từng chút một, chỉ lúc gặp đối thủ thực sự mới đem ra. Chả ai như Lăng Phong, đến đi ngang thanh lâu cũng đem ra nhìn lén. Luyện thần phải có luyện tinh luyện khí bổ sung, trong khi Lăng Phong lại không luyện tâm pháp nào. Xem chừng cũng sắp cạn kiệt đến nơi.
Phía trên đài, Yên Vương Triệu Doãn, tuổi tầm 40 50, khuôn mặt cương nghị râu ria cứng cáp. Lão cả đời quân nhân, đứng trên kia ăn mặc hoàng bào cao quý, thiếu điều đội vương miện xưng hoàng đế nữa là đủ.
Thế tử Triệu Diễn, Diễn và Doãn âm như nhau, thành ra còn được gọi "Tiểu Yên Vương", xem ra chỉ là phường ăn chơi. Có điều gã này chả "tiểu" tẹo nào, thân người ục ịch béo tròn, da mặt khí sắc rất kém, nghe bảo vì vừa khỏi bệnh dài ngày, hoặc ăn chơi dữ quá mà thành.
Lăng Phong để ý nhất là hai nữ nhân.
Bên trái ghế Yên Vương có lẽ là Vương phi, người này khuôn mặt phúc hậu, nhìn nét mặt có lẽ khi xưa cũng là mỹ nhân.
Bên phải là Thành Bích phu nhân đang đứng. Vị trí của nàng ta rất đặc biệt, ngay cạnh Yên Vương, cao hơn cả các quan viên tướng soát khác.
Thành Bích phu nhân hôm nay trang điểm rất tỉ mỉ, tóc cài 4 5 cây trâm hoa, nhìn ung dung quý phái vô cùng. Có điều, nhìn xuống dưới, vẫn kiểu áo chéo cổ hở, cố ý để hở khe ngực gợi cảm chết người. Lăng Phong cảm tưởng nàng ta giống như mấy diễn viên lên thảm đỏ nhận giải thưởng phim ảnh thời sau.
Lăng Phong vẫn giả vờ hỏi vài người xem bên cạnh :
- Người kia là ai?
- Ngươi không biết? Tiểu huynh đệ chắc mới tới. Đó là đệ nhất mỹ nữ Hà Bắc, Thành Bích phu nhân, cũng là hồng nhan tri kỷ của Vương gia. Nghe nói còn có con riêng với Vương gia.
- Có cả con riêng? - Lăng Phong không ngờ hỏi tên mà tên kia bắn ra cả tràng.
- Phải a. Là Như Ý tiểu thư. Nghe nói cũng là đại mỹ nữ, nàng ta ngực so với mẹ nàng có vẻ không to bằng nhưng mà ...
Lăng Phong cố nhịn cười nghe tên kia thao thao bất tuyệt, sợ rằng vị Như Ý gì kia còn chưa nhìn qua bao giờ.
"Thành Bích hóa ra là tình nhân của Yên Vương, thảo nào vị trí có thể đứng ở kia."
A Tam từ đâu đi tới hỏi nhỏ :
- Thế nào?
- Đại nhân, không có gì dị biến. - Lăng Phong đáp.
- Làm tốt lắm.
A Tam rất thích thằng nhãi Thập Nhất này, lúc nào cũng gọi mình đại nhân. Đám còn lại chả thằng nào gọi như vậy. Kể ra lão Tam chỉ dưới mỗi Phó Hằng Phó Hữu sứ, gọi đại nhân cũng không sai mà.
Lăng Phong chỉ về một phía nói :
- Phía kia chẳng phải là Thiệu Huy?
- Hừ, chó săn triều đình thôi. - A Tam buột miệng chửi.
- Đại nhân, lần trước tiểu nghe nói tên kia hoàn thành nhiệm vụ mới thành tâm phúc của phu nhân? Không biết là nhiệm vụ gì? - Lăng Phong vờ hỏi.
- Làm gì có nhiệm vụ gì. Hắn ta phản bội Tống chạy sang mà thôi.
- Ra vậy. Thế mà tiểu nhân nghe nói tên kia từ Kim chạy thoát về.
- Từ Kim? Có chuyện này? - A Tam khó hiểu quay sang hỏi.
- À, tiểu cũng chỉ nghe thủ hạ hắn khoe khoang thế. - Lăng Phong nói.
Xem ra tên A Tam này cũng không biết nhiều.
"Có khi nào tên Bùi Thiệu Huy kia chó ngáp phải ruồi, được phe Kim đặc cách thả về hay không, gã hoàn toàn không biết vụ người Kim vây sát kia?" Lăng Phong nghĩ thầm.
Lăng Phong lại hỏi :
- Đại nhân, lần này khởi binh, đại nhân chắc sẽ nhận trọng trách?
- Điều này còn phải nói. Phó đại nhân lần này đi theo quân đội. Ta thì ... cũng bận bịu ở Hà Bắc.
A Tam tuy mồm nói, nhưng giọng điệu hình như ghen tị với cả Phó Hằng.
Phó Hằng để A Tam ở lại, hoặc vì không muốn chia sẻ công lao với A Tam, hoặc thực sự tin tưởng A Tam để lại giữ nhà. Phó Hằng đi theo quân, làm do thám lập quân công, thăng tiến nhanh gấp mấy lần do thám tại chỗ.
- Vậy tên Thiệu Huy kia chẳng phải bị đá ra ngoài? - Lăng Phong tiếp tục.
- Hừ, hắn? Phu nhân e vẫn chưa tin tưởng hắn, chỉ giao cho vài nhiệm vụ hộ vệ này nọ. - A Tam cố cười nói.
Lăng Phong cười thầm, tên A Tam này đang tự an ủi. Ít nhất nhiệm vụ của Thiệu Huy so với nhóm A Tam vẫn hơn nhiều lắm, có cơ hội thân cận các tướng lĩnh.
Qua đây cũng có thể thấy, cơ chế Nam phủ khá lỏng lẻo. Nhiệm vụ của các nhóm riêng biệt mà ai cũng biết cả.
"Di." Lăng Phong đột nhiên khựng lại. Hắn nhìn thấy một nhóm người, đang đứng ở một gian phía sau đài lớn.
Lăng Phong không để ý, hắn cũng bị một kẻ khác đưa vào tầm ngắm. Kẻ kia đang nghiến răng :
- Thằng nhãi, khá lắm. Cứ tưởng ngươi trốn đi đâu, hóa ra hiện ra ngay chỗ này. Rất tốt.
...
Trường An, ngoài cửa tiền trang Phong Vân.
- M* nó, tưởng cái gì hay ho, đúc vàng cho đám phương bắc dùng. Ta phi ...
- Cũng không thể nói vậy, cả cái kinh thành cũng chỉ có chỗ này được đúc a.
Việc làm ăn của tiền trang mới xây không khá khẩm lắm. Ở kinh thành không thiếu chỗ như vậy. Tiền trang quan trọng nhất là lịch sử và uy tín. Chả kẻ nào dám gửi tiền vay tiền ở một chỗ mới dựng.
Có điều, Gia Cát Vinh lại có chiêu bài của Chú Tiến giám.
Mặc dù Phạm Tông Doãn Giám chính Chú Tiến giám nhắc gã đừng làm quá lên, nhưng Gia Cát Vinh vẫn không ngần ngại tung tiếng gió ra ngoài, tiền trang Phong Vân là nơi duy nhất được cấp quyền đúc vàng cho triều đình tại Trường An.
Điều này không khác gì tuyên chiến với toàn bộ các nhà khác. Gia Cát Vinh cũng không còn cách nào, có liều mới làm ăn được. Gã hiện tại chỉ lo làm sao đúc xong chỗ vàng kia kịp chuyến đi sứ nhà Kim.
Phong Vân đoàn gần một năm thành lập, hiện tại có hai nhánh tiêu cục lớn, một ở Trường An của Phương Hùng, một ở Lạc Dương của Công Tôn Tán. Gia Cát Vinh lo tiền trang, Long Bác Khôn lo mỏ vàng. Việc làm ăn dần đi vào quỹ đạo.
Có điều, cái thói đời, khi không có gì không ai để ý, hễ làm ra tiền kiểu gì cũng bị chơi.
Phong Vân tiêu cục vừa có một chuyến đi áp tiêu hỏng, chỉ mất đúng một thùng hàng, nhưng chừng đó cũng đủ mất uy tín. Phong Vân tiền trang cũng tương tự, liên tục có kẻ tung tin Phong Vân tung ra bạc đúc sai quy cách, còn đổ cho đồ trộm của quan phủ.
Bên trong tiền trang, Gia Cát Vinh, Phương Hùng, Mặc lão và vài người đang bàn bạc.
Gia Cát Vinh chỉ nói ba chữ :
- Diêm bang làm.
- Diêm bang? Nhị đệ chẳng phải đã sắp xếp rồi sao? - Phương Hùng hỏi lại.
- Long Nhị ca sắp xếp ra sao ta không rõ, chỉ biết tên Cẩu đang làm đủ trò phá chúng ta.
- M*, đem người tới đánh nó là xong. - Phương Hùng nổi nóng.
- Không được, nghe nói chúng và Kim Ngô vệ cũng có liên quan. - Mặc lão trầm ngâm.
Năm trước Diêm bang nội chiến, Lăng Phong để Long Bác Khôn tự giải quyết, rúc cục lão Long chỉ giết chết tên Xà, để Diêm bang lại cho tên Cẩu quản, dù lúc trước chính tên Cẩu cũng muốn hại gã, ngay cả hai tên Lưu Thái Lưu Thành cũng được tha. Long Bác Khôn xem ra quá nhân nghĩa. Cẩu là một kẻ không có chủ kiến, một thời gian trầm xuống, bây giờ muốn chơi lại Phong Vân đoàn, dù thực lực của Phong Vân đoàn so với đám Lăng Phong trước kia đã mạnh gấp mấy lần.
Kim Ngô vệ giúp Diêm bang, chẳng qua vì Diêm bang hiếu kính đầy đủ, không như Phong Vân đoàn. Phương Hùng ghét nhất quan phủ, gã không bao giờ muốn qua lại với đám quan quân kia.
Lại một hồi "hỗn loạn" sắp nổi lên.
/485
|