Hà Bắc.
Lăng Phong về lại khách điếm của Lăng Vân trong tình trạng bức xúc, mặt nạ bị đánh bay, "mặt mũi" cũng mất sạch.
- Công Cẩn, ngươi bản tính thật thà nhất, nói xem, vì sao lão ta không thèm nhìn ta.
Chu Công Cẩn ra vẻ suy nghĩ, nói :
- Điều này đệ nghĩ phải họp bàn mới nói rõ được ...
- Hử?
- À, ý đệ là, đại ca quá nhiều ưu điểm, đại loại trẻ trung đẹp trai, phong lưu tiêu sái, mấy lão già dĩ nhiên không ưa ...
Tần Quyền bên cạnh bực dọc :
- Nói nhảm. Lăng Hổ không nói làm gì. Nhưng ý ngươi là ta không đẹp trai?
"Bộp"
Lăng Hổ đi sau cùng gõ côn xuống đất kháng nghị.
Chu Công Cẩn mắt liếc loạn nói :
- Cái này ... già mà, có sở thích khác chúng ta cũng nên.
Tần Quyền đang vênh váo mắt cũng trợn trắng. Lăng Phong cười ha hả. Lăng Hổ đi qua vỗ vai Chu Công Cẩn nói :
- Thật thà như ngươi, nên luyện Đồng Tử Công.
- Ấy, Hổ ca, đệ ... còn thanh mai trúc mã ở kinh thành đang chờ, chuyện này ...
Triệu Tử Long đang bị thương cũng phì cười, hắn và Công Cẩn lúc vào đoàn đều hạng trẻ em nghèo cô độc, tranh nhau miếng ăn còn không có, đào đâu ra "thanh mai trúc mã".
Không khí cũng vui vẻ lại. Lúc này Lăng Phong mới để ý, thiếu một người.
Tiểu cô nương người Liêu lần nọ hắn cứu, không đi theo. Lăng Phong hỏi Chu Tiểu Xuyên, hắn là người phụ trách nhân sự :
- Tiểu Xuyên, cô bé kia đâu?
Chu Tiểu Xuyên hơi gượng gạo, rút cục cũng nói :
- Nó ... trốn mất.
- Trốn? - Lăng Phong không tin hỏi lại.
Điều này rất phi lý, nên biết cô bé không còn thân thích, không có chỗ để đi. Quan trọng nhất, nó là người Liêu, dù biết tiếng Hán đi nữa cũng không thể tự nhiên trốn ra ngoài tìm khổ, đặc biệt lúc loạn lạc thế này.
Lúc này, một đứa ở sau đứng ra :
- Thủ lĩnh, là do đệ, hơi to tiếng với nó. Chỉ là, đứa bé này cũng hơi quá ...
Lăng Phong ánh mắt hơi khó chịu, hắn không nghĩ cô bé kia làm chuyện gì quá đáng, từ đầu ngay cả Lăng Phong nó cũng sợ sệt. Chỉ e vài huynh đệ không thích người Liêu, cố tình nói gì đó.
Mấy huynh đệ đi theo Lăng Phong, tính tình không tệ, nhưng mỗi người đều có suy nghĩ riêng, không hẳn độc ác gì, chẳng qua Tống - Liêu mối thù quá nặng, một vài đứa tinh thần dân tộc hơi cực đoan mà ra. Lăng Phong cũng không thể vì một đứa trẻ làm quá căng được.
Hắn đành hỏi :
- Nó trốn ở đâu? Lúc nào?
- Vừa hai hôm trước. Buổi tối bọn đệ đi ngủ, đến sáng đã không thấy. - Chu Tiểu Xuyên đáp.
Thực ra, lần nọ Lăng Phong cứu cô bé kia cũng chỉ nhất thời, sau đó gấp gáp vào phủ Đại Danh cũng quên dần. Hắn chưa từng nghĩ chuyện sắp xếp cô bé cụ thể ra sao. Người nghèo khổ trong cái thời này rất nhiều, đặc biệt đất Hà Bắc chiến loạn, Lăng Phong không thể "từ bi" đi lo tất cả. Ngay trong cái phủ Đại Danh này, bước chân ra đường chỉ để tâm một chút đã thấy vô số. Chẳng qua "tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên", không cứu thì thôi, đã cứu thì làm cho đủ trách nhiệm.
Lăng Phong cũng chỉ biết thở dài, hy vọng may mắn đến với cô bé, tốt nhất là gặp lại.
Lăng Phong có tin về Triệu Hanh từ Thành Bích, vừa định lập kế hoạch theo dõi thì rơi ra một tên Ngân Diện, đáng sợ hơn cả là lão già kỳ bí kia. Thảo nào Thành Bích lại dễ dàng bán tin cho Lăng Phong chả đòi lại gì, xem chừng nàng ta cũng ái ngại lão kia, kêu Lăng Phong đi chịu nguy hiểm thay nàng ta. Độc của Lâm Nghi Anh và Triệu Hanh gần như không liên quan, nhưng ngoài Triệu Hanh ra Lăng Phong không còn ai để tìm hiểu. Hắn muốn tìm cơ hội khống chế Triệu Hanh tra hỏi, nhưng sự xuất hiện của lão già kia khiến Lăng Phong hơi chùn bước.
Bùi Thiệu Huy cũng đã lộ mặt, Lăng Phong khoe mình có "giao ước ngầm" với Thành Bích, khiến Bùi Thiệu Huy có cảm giác bị uy hiếp ở Nam phủ, chuyển sang "thù địch" với hắn. Ngoài ra, độ tỉnh của Bùi Thiệu Huy lúc nọ khiến Lăng Phong cảm giác kẻ này không chủ mưu vụ việc ở đất Kim. Triệu Tử Long bị thương vẫn còn, Lăng Phong dù không giết ít nhất cũng phải tìm Bùi Thiệu Huy đập cho một trận.
Vừa bước vào sảnh khách điếm, Lăng Phong đột nhiên cảm giác bị uy hiếp, giống như có ai đang nhìn. Lần này không phải thần thức, hoàn toàn là cảm giác. Lăng Phong nhìn qua nhìn lại, trong sảnh tuy có vài nhóm người đang ăn uống ồn ào, nhưng cảm giác kia đã biến mất.
Lăng Phong vỗ Tần Quyền :
- Ngươi có cảm giác bị theo dõi không?
- Theo dõi? Có.
- Như thế nào? - Lăng Phong hỏi lại.
- Lúc nào cũng có. Ài, đẹp trai phong độ như đệ, không bị theo dõi cũng khó. Đệ không nhìn cũng biết các cô nương ngoài phố đang cố ý qua lại để nhìn đệ thôi.
- Cút. - Lăng Phong cười mắng.
Lăng Hổ chêm một câu :
- Phật Tổ lúc nào cũng ở cạnh ta, đốc thúc không rơi vào nghiệp chướng.
- Ngươi cũng cút. - Lăng Phong dơ chân đạp.
"Hừm, sợ cái gì nhỉ?" Lăng Phong gạt ý nghĩ ra khỏi đầu, có thể vì chuyện đêm qua để lại ấn tượng.
Ngay lúc Lăng Phong đi khuất, trong một góc ở sảnh khách điếm, một người tay xoay xoay tách trà, miệng lẩm bẩm :
- Bộ pháp cũng được đấy. Không uổng công ta từ xa đến.
...
Một nơi khác trong phủ Đại Danh.
Gian phòng này là phòng riêng của Triệu Hanh, dù ban ngày nhưng lại che kín cả, chỉ thắp vài cây nến, mùi nhang trầm thoang thoảng. Nghe đâu làm như vậy "dương khí" sẽ không bị bay đi, giúp Triệu Hanh hồi phục "chức năng đàn ông".
Đứng trong sảnh có bốn người, Ngân Diện, một hộ vệ, một thư sinh trung niên và một lão già. Lão già tóc này bạc trắng, khuôn mặt cũng khá khô héo, tay cầm một cây trượng cong queo, dựa trên áo choàng dường như chính là lão kỳ bí đêm nọ.
Triệu Hanh vẫn ngồi trên xe lăn, được nha hoàn đẩy đi ra.
- Công tử, ngài khỏe chứ?
Triệu Hanh né tránh chuyện sức khỏe, hỏi :
- Quốc sư, ngài đã trở lại. Tiền phương có tin gì sao?
- Vương gia gặp khó ở Khai Phong.
- Không công được? - Triệu Hanh hỏi lại.
Lão già gật đầu, nói tiếp :
- Hà Đông sinh biến, không biết công tử đã nhận được tin chưa.
- Hà Đông? - Triệu Hanh hơi mờ mịt.
Lão già trong lòng hơi thất vọng, nhưng vẫn nói :
- Quân Thiên Ba không chấp nhận hàng.
- Đám Dương gia?
Lão già gật đầu.
Hà Đông, nằm giữa Kinh Kỳ và Hà Bắc, ý nói "phía đông Hoàng Hà". Nơi này cùng Hà Bắc đều là biên cương phía bắc nhà Tống, thường xuyên chiến loạn. Nổi tiếng Hà Đông phải nhắc tới Dương gia tướng phủ Thái Nguyên. Mặc dù thế hệ anh hùng nhất của Dương gia đã qua đời từ lâu, nhưng hậu nhân của họ vẫn còn. Quân Thiên Ba chính là nhánh quân của Dương gia ở Hà Đông.
Lão già nói tiếp :
- Lần này, lão muốn mang Ngân Diện đi một thời gian.
Triệu Hanh hơi giật mình, hiện tại thủ hạ gã tuy có, nhưng Ngân Diện là kẻ đắc lực nhất. Chẳng qua liên quan đến đại sự của Yên Vương, gã muốn ngăn cũng không thể. Triệu Hanh hơi sẳng giọng, có ý trách móc :
- Hừ, đêm đó nếu có thế giết chết hắn, ta đã có thể an tâm.
Tên hộ vệ bên cạnh chen nói :
- Điện hạ, bọn thuộc hạ cũng có thể giết hắn.
- Các ngươi? - Triệu Hanh nhìn lại.
6 hộ vệ đêm đó ở bờ sông bị Lăng Phong chấn nhiếp, nhưng về sau nghĩ lại đều biết mình bị hù hơi quá, muốn lấy lại thể diện.
Lão Quốc sư thấy thái độ của Triệu Hanh, lão nghĩ gì đó nói :
- Giết kẻ kia không khó, nhưng cạnh hắn có hai người, chỉ e các ngươi không xử lý nổi.
Ngân Diện lên tiếng :
- Là tên mặt trắng và tên mang côn kia?
- Đúng vậy. - Lão Quốc sư gật đầu.
Triệu Hanh hơi khích bác nói :
- Chẳng lẽ lão Quốc sư cũng e ngại?
Lão Quốc sư khuôn mặt không đổi, nói :
- Ta dĩ nhiên không e ngại. Nhưng lúc này không phải lúc lo những thứ vụn vặt kia. Công tử, Vương gia căn dặn lão chuyển lời, ngài nên tìm quân sư.
Tên thư sinh bên cạnh nghe vậy mặt giật giật đôi chút.
Triệu Hanh hơi khó chịu, gã bị người ta chọc cho liệt luôn "của quý", không tức không được, còn bảo đó là chuyện "vụn vặt".
Triệu Hanh thực ra từng có một lão già quân sư lúc còn ở Trường An. Nhưng gã không ưa lão ta, hay chọc vào chuyện riêng của gã, lần chạy trốn Triệu Hanh "thí luôn" cho Mật Thám tự.
Trong hai con trai của Yên Vương, Triệu Hanh có đầu óc và tham vọng hơn, từ nhỏ được Yên Vương yêu thích "phế trưởng lập thứ". Triệu Diễn thực ra bị ép "phải điên" để hợp lý hóa. Rất tiếc, Triệu Hanh lại bị Lăng Phong đâm một kiếm, liệt luôn "của quý". Dù có giỏi cỡ nào, đã không thể sinh sản, Triệu Hanh không thể nhận ngôi Thế tử. Yên Vương lại phải dựng kịch mới "chữa bệnh" cho Triệu Diễn, đồng thời công bố Triệu Hanh mất tích, đổ vấy luôn cho triều đình, một công đôi việc.
Lão Quốc sư và Yên Vương đều lo lắng Triệu Hanh bị suy nghĩ cá nhân làm hỏng chuyện. Trước kia có quân sư đi kèm, Triệu Hanh còn đỡ, nay không còn ai khuyên can, gã chỉ lo việc của mình. Ví dụ chuyện Triệu Hanh tìm kẻ tên Lăng Phong nào đó để trả thù, Yên Vương cũng biết đến. Nhưng ông ta là kẻ làm đại sự, nói trắng ra ông ta còn phải cám ơn Lăng Phong đã cho cái cớ quá đẹp để khởi binh. Việc bây giờ Yên Vương cần ở hai đứa con là quản Hà Bắc cho tốt, đừng có làm loạn gì nhau.
Thế nhưng chính kịch bản xoay qua xoay lại kia khiến Triệu Hanh và Triệu Diễn chả còn tình huynh đệ, thậm chí căm ghét nhau vô cùng. Triệu Hanh muốn âm thầm tính kế, Triệu Diễn dĩ nhiên muốn giữ ghế Thế tử.
Lão Quốc sư nói tiếp :
- Nếu ngài vẫn muốn giết nhóm kia, lão có thể tiến cử một chỗ.
Ngân Diện ngẩng đầu nói :
- Ý sư phụ là ... U Linh sơn trang, Như Vân sát thủ?
- Ừm. - Lão già gật nhẹ.
Lăng Phong về lại khách điếm của Lăng Vân trong tình trạng bức xúc, mặt nạ bị đánh bay, "mặt mũi" cũng mất sạch.
- Công Cẩn, ngươi bản tính thật thà nhất, nói xem, vì sao lão ta không thèm nhìn ta.
Chu Công Cẩn ra vẻ suy nghĩ, nói :
- Điều này đệ nghĩ phải họp bàn mới nói rõ được ...
- Hử?
- À, ý đệ là, đại ca quá nhiều ưu điểm, đại loại trẻ trung đẹp trai, phong lưu tiêu sái, mấy lão già dĩ nhiên không ưa ...
Tần Quyền bên cạnh bực dọc :
- Nói nhảm. Lăng Hổ không nói làm gì. Nhưng ý ngươi là ta không đẹp trai?
"Bộp"
Lăng Hổ đi sau cùng gõ côn xuống đất kháng nghị.
Chu Công Cẩn mắt liếc loạn nói :
- Cái này ... già mà, có sở thích khác chúng ta cũng nên.
Tần Quyền đang vênh váo mắt cũng trợn trắng. Lăng Phong cười ha hả. Lăng Hổ đi qua vỗ vai Chu Công Cẩn nói :
- Thật thà như ngươi, nên luyện Đồng Tử Công.
- Ấy, Hổ ca, đệ ... còn thanh mai trúc mã ở kinh thành đang chờ, chuyện này ...
Triệu Tử Long đang bị thương cũng phì cười, hắn và Công Cẩn lúc vào đoàn đều hạng trẻ em nghèo cô độc, tranh nhau miếng ăn còn không có, đào đâu ra "thanh mai trúc mã".
Không khí cũng vui vẻ lại. Lúc này Lăng Phong mới để ý, thiếu một người.
Tiểu cô nương người Liêu lần nọ hắn cứu, không đi theo. Lăng Phong hỏi Chu Tiểu Xuyên, hắn là người phụ trách nhân sự :
- Tiểu Xuyên, cô bé kia đâu?
Chu Tiểu Xuyên hơi gượng gạo, rút cục cũng nói :
- Nó ... trốn mất.
- Trốn? - Lăng Phong không tin hỏi lại.
Điều này rất phi lý, nên biết cô bé không còn thân thích, không có chỗ để đi. Quan trọng nhất, nó là người Liêu, dù biết tiếng Hán đi nữa cũng không thể tự nhiên trốn ra ngoài tìm khổ, đặc biệt lúc loạn lạc thế này.
Lúc này, một đứa ở sau đứng ra :
- Thủ lĩnh, là do đệ, hơi to tiếng với nó. Chỉ là, đứa bé này cũng hơi quá ...
Lăng Phong ánh mắt hơi khó chịu, hắn không nghĩ cô bé kia làm chuyện gì quá đáng, từ đầu ngay cả Lăng Phong nó cũng sợ sệt. Chỉ e vài huynh đệ không thích người Liêu, cố tình nói gì đó.
Mấy huynh đệ đi theo Lăng Phong, tính tình không tệ, nhưng mỗi người đều có suy nghĩ riêng, không hẳn độc ác gì, chẳng qua Tống - Liêu mối thù quá nặng, một vài đứa tinh thần dân tộc hơi cực đoan mà ra. Lăng Phong cũng không thể vì một đứa trẻ làm quá căng được.
Hắn đành hỏi :
- Nó trốn ở đâu? Lúc nào?
- Vừa hai hôm trước. Buổi tối bọn đệ đi ngủ, đến sáng đã không thấy. - Chu Tiểu Xuyên đáp.
Thực ra, lần nọ Lăng Phong cứu cô bé kia cũng chỉ nhất thời, sau đó gấp gáp vào phủ Đại Danh cũng quên dần. Hắn chưa từng nghĩ chuyện sắp xếp cô bé cụ thể ra sao. Người nghèo khổ trong cái thời này rất nhiều, đặc biệt đất Hà Bắc chiến loạn, Lăng Phong không thể "từ bi" đi lo tất cả. Ngay trong cái phủ Đại Danh này, bước chân ra đường chỉ để tâm một chút đã thấy vô số. Chẳng qua "tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên", không cứu thì thôi, đã cứu thì làm cho đủ trách nhiệm.
Lăng Phong cũng chỉ biết thở dài, hy vọng may mắn đến với cô bé, tốt nhất là gặp lại.
Lăng Phong có tin về Triệu Hanh từ Thành Bích, vừa định lập kế hoạch theo dõi thì rơi ra một tên Ngân Diện, đáng sợ hơn cả là lão già kỳ bí kia. Thảo nào Thành Bích lại dễ dàng bán tin cho Lăng Phong chả đòi lại gì, xem chừng nàng ta cũng ái ngại lão kia, kêu Lăng Phong đi chịu nguy hiểm thay nàng ta. Độc của Lâm Nghi Anh và Triệu Hanh gần như không liên quan, nhưng ngoài Triệu Hanh ra Lăng Phong không còn ai để tìm hiểu. Hắn muốn tìm cơ hội khống chế Triệu Hanh tra hỏi, nhưng sự xuất hiện của lão già kia khiến Lăng Phong hơi chùn bước.
Bùi Thiệu Huy cũng đã lộ mặt, Lăng Phong khoe mình có "giao ước ngầm" với Thành Bích, khiến Bùi Thiệu Huy có cảm giác bị uy hiếp ở Nam phủ, chuyển sang "thù địch" với hắn. Ngoài ra, độ tỉnh của Bùi Thiệu Huy lúc nọ khiến Lăng Phong cảm giác kẻ này không chủ mưu vụ việc ở đất Kim. Triệu Tử Long bị thương vẫn còn, Lăng Phong dù không giết ít nhất cũng phải tìm Bùi Thiệu Huy đập cho một trận.
Vừa bước vào sảnh khách điếm, Lăng Phong đột nhiên cảm giác bị uy hiếp, giống như có ai đang nhìn. Lần này không phải thần thức, hoàn toàn là cảm giác. Lăng Phong nhìn qua nhìn lại, trong sảnh tuy có vài nhóm người đang ăn uống ồn ào, nhưng cảm giác kia đã biến mất.
Lăng Phong vỗ Tần Quyền :
- Ngươi có cảm giác bị theo dõi không?
- Theo dõi? Có.
- Như thế nào? - Lăng Phong hỏi lại.
- Lúc nào cũng có. Ài, đẹp trai phong độ như đệ, không bị theo dõi cũng khó. Đệ không nhìn cũng biết các cô nương ngoài phố đang cố ý qua lại để nhìn đệ thôi.
- Cút. - Lăng Phong cười mắng.
Lăng Hổ chêm một câu :
- Phật Tổ lúc nào cũng ở cạnh ta, đốc thúc không rơi vào nghiệp chướng.
- Ngươi cũng cút. - Lăng Phong dơ chân đạp.
"Hừm, sợ cái gì nhỉ?" Lăng Phong gạt ý nghĩ ra khỏi đầu, có thể vì chuyện đêm qua để lại ấn tượng.
Ngay lúc Lăng Phong đi khuất, trong một góc ở sảnh khách điếm, một người tay xoay xoay tách trà, miệng lẩm bẩm :
- Bộ pháp cũng được đấy. Không uổng công ta từ xa đến.
...
Một nơi khác trong phủ Đại Danh.
Gian phòng này là phòng riêng của Triệu Hanh, dù ban ngày nhưng lại che kín cả, chỉ thắp vài cây nến, mùi nhang trầm thoang thoảng. Nghe đâu làm như vậy "dương khí" sẽ không bị bay đi, giúp Triệu Hanh hồi phục "chức năng đàn ông".
Đứng trong sảnh có bốn người, Ngân Diện, một hộ vệ, một thư sinh trung niên và một lão già. Lão già tóc này bạc trắng, khuôn mặt cũng khá khô héo, tay cầm một cây trượng cong queo, dựa trên áo choàng dường như chính là lão kỳ bí đêm nọ.
Triệu Hanh vẫn ngồi trên xe lăn, được nha hoàn đẩy đi ra.
- Công tử, ngài khỏe chứ?
Triệu Hanh né tránh chuyện sức khỏe, hỏi :
- Quốc sư, ngài đã trở lại. Tiền phương có tin gì sao?
- Vương gia gặp khó ở Khai Phong.
- Không công được? - Triệu Hanh hỏi lại.
Lão già gật đầu, nói tiếp :
- Hà Đông sinh biến, không biết công tử đã nhận được tin chưa.
- Hà Đông? - Triệu Hanh hơi mờ mịt.
Lão già trong lòng hơi thất vọng, nhưng vẫn nói :
- Quân Thiên Ba không chấp nhận hàng.
- Đám Dương gia?
Lão già gật đầu.
Hà Đông, nằm giữa Kinh Kỳ và Hà Bắc, ý nói "phía đông Hoàng Hà". Nơi này cùng Hà Bắc đều là biên cương phía bắc nhà Tống, thường xuyên chiến loạn. Nổi tiếng Hà Đông phải nhắc tới Dương gia tướng phủ Thái Nguyên. Mặc dù thế hệ anh hùng nhất của Dương gia đã qua đời từ lâu, nhưng hậu nhân của họ vẫn còn. Quân Thiên Ba chính là nhánh quân của Dương gia ở Hà Đông.
Lão già nói tiếp :
- Lần này, lão muốn mang Ngân Diện đi một thời gian.
Triệu Hanh hơi giật mình, hiện tại thủ hạ gã tuy có, nhưng Ngân Diện là kẻ đắc lực nhất. Chẳng qua liên quan đến đại sự của Yên Vương, gã muốn ngăn cũng không thể. Triệu Hanh hơi sẳng giọng, có ý trách móc :
- Hừ, đêm đó nếu có thế giết chết hắn, ta đã có thể an tâm.
Tên hộ vệ bên cạnh chen nói :
- Điện hạ, bọn thuộc hạ cũng có thể giết hắn.
- Các ngươi? - Triệu Hanh nhìn lại.
6 hộ vệ đêm đó ở bờ sông bị Lăng Phong chấn nhiếp, nhưng về sau nghĩ lại đều biết mình bị hù hơi quá, muốn lấy lại thể diện.
Lão Quốc sư thấy thái độ của Triệu Hanh, lão nghĩ gì đó nói :
- Giết kẻ kia không khó, nhưng cạnh hắn có hai người, chỉ e các ngươi không xử lý nổi.
Ngân Diện lên tiếng :
- Là tên mặt trắng và tên mang côn kia?
- Đúng vậy. - Lão Quốc sư gật đầu.
Triệu Hanh hơi khích bác nói :
- Chẳng lẽ lão Quốc sư cũng e ngại?
Lão Quốc sư khuôn mặt không đổi, nói :
- Ta dĩ nhiên không e ngại. Nhưng lúc này không phải lúc lo những thứ vụn vặt kia. Công tử, Vương gia căn dặn lão chuyển lời, ngài nên tìm quân sư.
Tên thư sinh bên cạnh nghe vậy mặt giật giật đôi chút.
Triệu Hanh hơi khó chịu, gã bị người ta chọc cho liệt luôn "của quý", không tức không được, còn bảo đó là chuyện "vụn vặt".
Triệu Hanh thực ra từng có một lão già quân sư lúc còn ở Trường An. Nhưng gã không ưa lão ta, hay chọc vào chuyện riêng của gã, lần chạy trốn Triệu Hanh "thí luôn" cho Mật Thám tự.
Trong hai con trai của Yên Vương, Triệu Hanh có đầu óc và tham vọng hơn, từ nhỏ được Yên Vương yêu thích "phế trưởng lập thứ". Triệu Diễn thực ra bị ép "phải điên" để hợp lý hóa. Rất tiếc, Triệu Hanh lại bị Lăng Phong đâm một kiếm, liệt luôn "của quý". Dù có giỏi cỡ nào, đã không thể sinh sản, Triệu Hanh không thể nhận ngôi Thế tử. Yên Vương lại phải dựng kịch mới "chữa bệnh" cho Triệu Diễn, đồng thời công bố Triệu Hanh mất tích, đổ vấy luôn cho triều đình, một công đôi việc.
Lão Quốc sư và Yên Vương đều lo lắng Triệu Hanh bị suy nghĩ cá nhân làm hỏng chuyện. Trước kia có quân sư đi kèm, Triệu Hanh còn đỡ, nay không còn ai khuyên can, gã chỉ lo việc của mình. Ví dụ chuyện Triệu Hanh tìm kẻ tên Lăng Phong nào đó để trả thù, Yên Vương cũng biết đến. Nhưng ông ta là kẻ làm đại sự, nói trắng ra ông ta còn phải cám ơn Lăng Phong đã cho cái cớ quá đẹp để khởi binh. Việc bây giờ Yên Vương cần ở hai đứa con là quản Hà Bắc cho tốt, đừng có làm loạn gì nhau.
Thế nhưng chính kịch bản xoay qua xoay lại kia khiến Triệu Hanh và Triệu Diễn chả còn tình huynh đệ, thậm chí căm ghét nhau vô cùng. Triệu Hanh muốn âm thầm tính kế, Triệu Diễn dĩ nhiên muốn giữ ghế Thế tử.
Lão Quốc sư nói tiếp :
- Nếu ngài vẫn muốn giết nhóm kia, lão có thể tiến cử một chỗ.
Ngân Diện ngẩng đầu nói :
- Ý sư phụ là ... U Linh sơn trang, Như Vân sát thủ?
- Ừm. - Lão già gật nhẹ.
/485
|