Trời chuyển sáng.
- Tất cả cũng vì cái tên kia, ta vào cho hắn một đao xả hận là xong.
Triều Lam mặt tối đen hầm hầm đi ra phòng để củi, vừa đi vừa mắng, bên cạnh là Ngô sư gia, tay vẫn không buông quạt lông chim.
Thì ra muội muội Triều Lam sau chuyện tối qua không ngờ treo cổ muốn tự vẫn, cũng may nha hoàn phát hiện cứu được. Nữ tử cổ đại rất quan trọng chuyện trinh liệt, nửa đêm có nam nhân vào phòng, làm gì hay chưa không quan trọng, chỉ cần người ngoài biết được vậy coi như một đời mang tiếng xấu. Không giống như đời sau, nữ nhân suốt ngày lên mạng khoe thân, nửa đêm chỉ mong có người vào phòng cường bạo.
Ngô sư gia vội chặn lại :
- Tuyệt đối không thể, vị nữ hiệp họ Hồng kia năm lần bảy lượt cứu hắn, nếu ngài ra tay không khác gì kết thù chuốc oán với nàng ta.
- Chẳng lẽ ta còn sợ một nữ nhân không bằng? - Triều Lam không phục nói.
Ngô sư gia lắc đầu :
- Vấn đề không phải ai sợ ai, mà là thực lực. Đại sự của chúng ta chỉ mới bắt đầu, kết thêm thù oán là tối kỵ.
- Nói vậy chẳng lẽ bản Thiên Vương còn tha bổng cho hắn, coi như không có chuyện gì sao?
Ngô sư gia ngẫm nghĩ rồi nói :
- Thả cũng không tốt. Chuyện tiểu thư treo cổ chỉ có vài người biết. Nếu hắn còn ở lại đây, chúng ta còn có thể nói dối qua loa với chúng nhân xong chuyện, đại loại hắn và tiểu thư có quen biết, chẳng qua nhớ nhung giữa đêm muốn gặp nhau, không may dẫn tới chuyện hiểu lầm nọ. Một khi để hắn đi mất, tin đồn chắc chắn sẽ càng ác liệt, như vậy càng có hại cho thanh danh của đại tiểu thư ...
Triều Lam mặt như mắc xương gà, nói :
- Đánh cũng không được, thả cũng không xong. Vậy sư gia nói phải thế nào? Chẳng lẽ ngược lại đem Nguyệt Nga gả luôn cho hắn?
Ngô sư gia trái lại không trả lời ngay, ánh mắt đột nhiên sáng lên, nói :
- Ý này ... cũng không tệ, chẳng qua tiểu thư phải chịu chút ủy khuất.
Triều Lam vừa rồi chỉ giận quá nói bừa, trừng mắt bất mãn :
- Không tệ? Chút ủy khuất? Em gái ta cành vàng lá ngọc, mạo như thiên tiên, có lý nào lại gả cho một tên du đãng không rõ nguồn gốc như thế?
Ngô sư gia cười trừ, trong bụng nghĩ ngược lại. Triều Nguyệt Nga muội muội Triều Lam mặt mũi bị hỏa hoạn phá hỏng, đã hơn 20 tuổi vẫn ở cùng huynh trưởng. Triều Lam luôn mồm nói chưa tìm được ai thích hợp gả đi, nói trắng ra là chả ai chịu lấy. Nhìn Triều Lam tính tình hổ báo, mặt vuông thô kệch, cô em chắc cũng chả hiền dịu thục nữ là bao, còn bày đặt cái gì "vàng ngọc thiên tiên".
Đã thế, lần này thêm chuyện nửa đêm bị người vấy bẩn, lại đúng lúc nhân sĩ khắp nơi cũng có mặt, tin đồn thất thiệt không xử lý sớm thì muộn cũng sẽ "một đồn mười mười đồn trăm", chỉ e nàng này suốt đời chịu ế, tên nào lấy phải cô ta mới tính ủy khuất đời trai mới đúng.
Ngô sư gia nhẫn nại giải thích :
- Theo ta quan sát, tên kia phẩm chất tuy kém cỏi một chút, nhưng xem ra bản lĩnh không tệ. Triều gia nói xem, ngài kết giao không ít, nhưng liệu có mấy người trẻ tuổi sánh được nổi những kẻ ở hậu viện, thế nhưng bọn họ đều chịu dưới trướng kẻ nọ. Ngài chạy ngược chạy xuôi kết giao tìm người, còn không bằng một cái lễ cưới.
- Hừ, đạo lý này có lý nào ta lại không biết? Nhưng em gái ta chỉ có một, gả đi cũng phải tìm hào kiệt một cõi ...
- Cái này ta đã hỏi qua, Công Tôn đạo sĩ nói kẻ này lai lịch không tệ, từng gặp cả ở Khai Phong lẫn Đại Danh, bên cạnh đều không ít huynh đệ võ công cao cường, chắc chắn không phải du đãng tầm thường. Nói không chừng, hắn ta cũng đang tính kế đại sự ...
Triều Lam lâm vào trầm mặc.
...
Lăng Phong đêm qua bị trói ném vào phòng củi chỉ mặc mỗi quần cộc, ban đầu hưng phấn với "tâm cảnh" còn chưa sao, đến lúc muốn ngủ mới biết thế nào là "người khốn khổ".
Phòng củi ban đêm chắc chỉ có chuột là yêu thích. Chỗ này đừng nói chăn, liền cái chỗ chặn gió cũng không có, cả đêm gió vù vù, không khác gì đang ở ngoài trời.
Lăng Phong ban đầu dĩ nhiên mấy lần tìm cách thoát ra, ít nhất chỗ ngủ cũng phải kiếm tốt một chút, chỉ tiếc mãi khí lực vẫn không thấy đâu, lực bất tòng tâm, cả người cứ ê ê ẩm ẩm, hắn thậm chí nghi ngờ bị người ta chơi thuốc lúc nào không hay. Bên ngoài phòng củi ước chừng cả chục tên canh phòng, đã chạy không được thôi đành ngủ cho xong.
Lạnh run cả đêm, lăn qua lăn lại rút cục mới đến hừng đông. Còn may Phong ca có một đoạn thời gian khổ luyện, ngủ lại trong rừng cũng không ít lần, nếu không chỉ e chưa tới sáng đã thăng. Lăng Phong chỉ buồn bực từ hôm qua không có gì vào bụng, đám chuột thì kêu suốt đêm, khiến hắn cả đêm hận không thể đem đám này đi nướng chín rồi muối ớt.
Kỳ quái là lão già họ Cố tuy bề ngoài tưởng già sắp chết cũng rất cường tráng, cả đêm không kêu lấy một câu, còn thích thú nói cái gì "chỗ này tuy tối một chút, nhưng cũng không tệ" rồi ngủ ngon lành, làm Lăng Phong chỉ biết lắc đầu bó tay.
Lăng Phong còn đang loay hoay tìm chỗ nắng ấm để ngủ tiếp, cửa phòng đã mở toang, hai bóng người bước vào.
- Lăng thiếu hiệp, đêm qua ngủ ngon chứ?
Lăng Phong buồn bực không đáp, ước chừng tiếc nuối nói một câu sẽ mất một ít năng lượng, rất không đáng.
Triều Lam giọng tức giận nói :
- Hừ, lòng tốt để ngươi ở lại dưỡng thương, ngươi tỉnh lại không cám ơn thì thôi nửa đêm còn vào phòng em gái ta làm bậy.
Lăng Phong nheo mắt, chắp tay lấy lệ nói :
- Vị này đại gia, chuyện nào ra chuyện đó. Ngươi cứu ta ta nhất định báo đáp, còn chuyện nửa đêm kia xin miễn cho, tại hạ hoàn toàn vô tội, tin hay không thì tùy.
Lăng Phong lười giải thích, tối qua hắn nói gãy lưỡi cũng làm gì có ai tin.
Triều Lam không ngờ thái độ hòa hoãn hẳn lại, nói :
- Vậy ngươi nói xem, chuyện này nên xử lý thế nào?
- Đàn ông đại trượng phu, có làm có chịu ...
Lăng Phong nói chưa xong câu, Triều Lam đã nhảy vào họng hắn :
- Hừ, còn tính là đàn ông.
Lăng Phong há mồm định phản bác, kỳ thực còn đoạn sau "đằng này ta vẫn chưa làm gì" hắn vẫn chưa kịp nói, nhưng người ta đã khen ngợi độ nam tính thuần khiết của mình, có lý nào còn đi già mồm sửa lại.
Triều Lam nhìn Lăng Phong hỏi :
- Ngươi là người kinh thành?
- Phải thì làm sao? Không phải thì ...
- Đã lấy vợ chưa?
- Chưa, nhưng ...
- Tốt. - Triều Lam lại không cho Lăng Phong nói hết.
Lăng Phong rất buồn bực, nói câu nào cũng bị cắt ngang. Vừa rồi hắn định nói "chưa nhưng sắp lấy", chẳng qua kịp dừng lại. Thời đại này ra đường ba bước là bị cướp, đặc biệt hàng đẹp trai phong độ như Phong ca càng phải chú ý thân thể, nhìn mấy tên trước mắt đều loại thổ phỉ lưu manh, cẩn trọng cẩn trọng.
Triều Lam lần này ngồi hẳn xuống đối diện :
- Trong nhà ngươi, trưởng bối còn mấy người?
- Không ... Khoan, ngươi hỏi mấy thứ này làm gì? Điều tra hộ khẩu? - Lăng Phong cảnh giác hỏi lại.
Dù gì anh Phong đây cũng là nhân viên mật thám quốc gia, đi tra hỏi dân chúng còn nghe được, có lý nào bị ngược lại.
- Nói vậy ngươi lấy vợ không ai quản đúng không?
Lăng Phong không phản ứng, trong lòng vô cùng kỳ quái, làm sao vòng tới vòng lui cứ hỏi chuyện vợ con của hắn, hay điều này liên quan đến bí mật quốc gia?
- Rất tốt, cứ như vậy đi. - Triều Lam vỗ tay vui vẻ đứng lên.
Lăng Phong bỗng cảm giác như mình đang bị mấy tên này tính kế, dắt mũi hắn vào bẫy.
Ngô sư gia phe phẩy quạt lông, miễn cưỡng nói :
- Hôn lễ Triều gia định ngày giờ ra sao?
- Càng sớm càng tốt, hắn nói không có trưởng bối, đã ở rể thì bỏ bớt thủ tục đi.
Từ trong góc tối, lão Cố đã dậy từ lúc nào, cất tiếng cười :
- Haha, chúc mừng tiểu huynh đệ, đang không lại có vợ. Ài, biết vậy tối qua lão tổ tông đi thay ngươi, biết đâu giờ này đã có người nâng khăn sửa túi a.
Lăng Phong nghe chữ hiểu chữ không, hai tai ù ù, giơ tay ngăn lại :
- Hôn lễ? Liên quan gì đến ta? Khoan đã nào, từ từ, từ từ. Tại hạ từ hôm qua đến giờ vẫn chưa có gì vào bụng, vài chỗ nghe không được rõ lắm a.
Dạo này làm dâm tặc không bị trị tội thì thôi còn được tặng luôn vợ?
...
Trường An, lầu cao nhất Thất Tú các.
Căn phòng này có thể coi như mơ ước của không ít công tử thiếu gia toàn kinh thành. Kẻ nào có thể vào đây một lần, danh tiếng chỉ e không kém đỗ Trạng nguyên là mấy.
Lúc này ở trong phòng, một nữ nhân đang ngồi trên giường khoanh chân tĩnh tâm, y phục màu tím bằng lụa mỏng, khuôn mặt yên tĩnh vẫn đẹp tinh xảo như ngọc, mái tóc búi cao lóe sáng một cây trâm cũng bằng ngọc, quả xứng đáng với hai chữ "người ngọc".
Qua một lát, đôi mi thanh tú của nàng bỗng nhíu lại.
"Khụ khụ"
Nàng ta rút ra một mảnh khăn lụa, đưa tay lau nhẹ vết máu ở khóe miệng, hờn dỗi nói :
- Hừ, Ngọc Dương Thần Công, không hổ trấn phái Toàn Chân, có thể làm ta nội thương thế này ...
Nói được nửa câu, nàng ta ánh mắt bỗng quyết liệt, cả người khí thế khác hẳn, không rõ từ chỗ nào trên người rút ra một lưỡi kiếm mỏng tanh.
"Soạt"
- Tỷ tỷ, là muội đây mà.
Rèm cửa nâng lên, một khuôn mặt xinh đẹp không kém ló vào, cười nói :
- Tỷ tỷ, tỷ sao vậy? Mấy ngày gần đây sắc mặt không tốt, lại lúc nào cũng đề phòng đề phòng. Tỷ lo lắng điều gì vậy?
Người trong phòng chính là "Họa Các tiên tử" Kỷ Yên Nhiên, chủ nhân Thất Tú các. Còn cô gái vừa vào là Trác Quân Như.
Kỷ Yên Nhiên không vội đáp lời, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống, lộ ra tư thái mệt mỏi quyến rũ rồi mới lười nhác nói :
- Người trong phòng muội thế nào rồi?
- Tỷ nói Liễu tỷ tỷ à? Tỷ ấy sắp đến ngày sinh rồi, suốt ngày ngồi vô tư lự, không thèm nói chuyện với muội nữa.
Kỷ Yên Nhiên nghĩ gì đó, nói :
- Nói cho nàng ta biết, đệ tử Thần Cung đã xuất hiện ở kinh thành.
- Tất cả cũng vì cái tên kia, ta vào cho hắn một đao xả hận là xong.
Triều Lam mặt tối đen hầm hầm đi ra phòng để củi, vừa đi vừa mắng, bên cạnh là Ngô sư gia, tay vẫn không buông quạt lông chim.
Thì ra muội muội Triều Lam sau chuyện tối qua không ngờ treo cổ muốn tự vẫn, cũng may nha hoàn phát hiện cứu được. Nữ tử cổ đại rất quan trọng chuyện trinh liệt, nửa đêm có nam nhân vào phòng, làm gì hay chưa không quan trọng, chỉ cần người ngoài biết được vậy coi như một đời mang tiếng xấu. Không giống như đời sau, nữ nhân suốt ngày lên mạng khoe thân, nửa đêm chỉ mong có người vào phòng cường bạo.
Ngô sư gia vội chặn lại :
- Tuyệt đối không thể, vị nữ hiệp họ Hồng kia năm lần bảy lượt cứu hắn, nếu ngài ra tay không khác gì kết thù chuốc oán với nàng ta.
- Chẳng lẽ ta còn sợ một nữ nhân không bằng? - Triều Lam không phục nói.
Ngô sư gia lắc đầu :
- Vấn đề không phải ai sợ ai, mà là thực lực. Đại sự của chúng ta chỉ mới bắt đầu, kết thêm thù oán là tối kỵ.
- Nói vậy chẳng lẽ bản Thiên Vương còn tha bổng cho hắn, coi như không có chuyện gì sao?
Ngô sư gia ngẫm nghĩ rồi nói :
- Thả cũng không tốt. Chuyện tiểu thư treo cổ chỉ có vài người biết. Nếu hắn còn ở lại đây, chúng ta còn có thể nói dối qua loa với chúng nhân xong chuyện, đại loại hắn và tiểu thư có quen biết, chẳng qua nhớ nhung giữa đêm muốn gặp nhau, không may dẫn tới chuyện hiểu lầm nọ. Một khi để hắn đi mất, tin đồn chắc chắn sẽ càng ác liệt, như vậy càng có hại cho thanh danh của đại tiểu thư ...
Triều Lam mặt như mắc xương gà, nói :
- Đánh cũng không được, thả cũng không xong. Vậy sư gia nói phải thế nào? Chẳng lẽ ngược lại đem Nguyệt Nga gả luôn cho hắn?
Ngô sư gia trái lại không trả lời ngay, ánh mắt đột nhiên sáng lên, nói :
- Ý này ... cũng không tệ, chẳng qua tiểu thư phải chịu chút ủy khuất.
Triều Lam vừa rồi chỉ giận quá nói bừa, trừng mắt bất mãn :
- Không tệ? Chút ủy khuất? Em gái ta cành vàng lá ngọc, mạo như thiên tiên, có lý nào lại gả cho một tên du đãng không rõ nguồn gốc như thế?
Ngô sư gia cười trừ, trong bụng nghĩ ngược lại. Triều Nguyệt Nga muội muội Triều Lam mặt mũi bị hỏa hoạn phá hỏng, đã hơn 20 tuổi vẫn ở cùng huynh trưởng. Triều Lam luôn mồm nói chưa tìm được ai thích hợp gả đi, nói trắng ra là chả ai chịu lấy. Nhìn Triều Lam tính tình hổ báo, mặt vuông thô kệch, cô em chắc cũng chả hiền dịu thục nữ là bao, còn bày đặt cái gì "vàng ngọc thiên tiên".
Đã thế, lần này thêm chuyện nửa đêm bị người vấy bẩn, lại đúng lúc nhân sĩ khắp nơi cũng có mặt, tin đồn thất thiệt không xử lý sớm thì muộn cũng sẽ "một đồn mười mười đồn trăm", chỉ e nàng này suốt đời chịu ế, tên nào lấy phải cô ta mới tính ủy khuất đời trai mới đúng.
Ngô sư gia nhẫn nại giải thích :
- Theo ta quan sát, tên kia phẩm chất tuy kém cỏi một chút, nhưng xem ra bản lĩnh không tệ. Triều gia nói xem, ngài kết giao không ít, nhưng liệu có mấy người trẻ tuổi sánh được nổi những kẻ ở hậu viện, thế nhưng bọn họ đều chịu dưới trướng kẻ nọ. Ngài chạy ngược chạy xuôi kết giao tìm người, còn không bằng một cái lễ cưới.
- Hừ, đạo lý này có lý nào ta lại không biết? Nhưng em gái ta chỉ có một, gả đi cũng phải tìm hào kiệt một cõi ...
- Cái này ta đã hỏi qua, Công Tôn đạo sĩ nói kẻ này lai lịch không tệ, từng gặp cả ở Khai Phong lẫn Đại Danh, bên cạnh đều không ít huynh đệ võ công cao cường, chắc chắn không phải du đãng tầm thường. Nói không chừng, hắn ta cũng đang tính kế đại sự ...
Triều Lam lâm vào trầm mặc.
...
Lăng Phong đêm qua bị trói ném vào phòng củi chỉ mặc mỗi quần cộc, ban đầu hưng phấn với "tâm cảnh" còn chưa sao, đến lúc muốn ngủ mới biết thế nào là "người khốn khổ".
Phòng củi ban đêm chắc chỉ có chuột là yêu thích. Chỗ này đừng nói chăn, liền cái chỗ chặn gió cũng không có, cả đêm gió vù vù, không khác gì đang ở ngoài trời.
Lăng Phong ban đầu dĩ nhiên mấy lần tìm cách thoát ra, ít nhất chỗ ngủ cũng phải kiếm tốt một chút, chỉ tiếc mãi khí lực vẫn không thấy đâu, lực bất tòng tâm, cả người cứ ê ê ẩm ẩm, hắn thậm chí nghi ngờ bị người ta chơi thuốc lúc nào không hay. Bên ngoài phòng củi ước chừng cả chục tên canh phòng, đã chạy không được thôi đành ngủ cho xong.
Lạnh run cả đêm, lăn qua lăn lại rút cục mới đến hừng đông. Còn may Phong ca có một đoạn thời gian khổ luyện, ngủ lại trong rừng cũng không ít lần, nếu không chỉ e chưa tới sáng đã thăng. Lăng Phong chỉ buồn bực từ hôm qua không có gì vào bụng, đám chuột thì kêu suốt đêm, khiến hắn cả đêm hận không thể đem đám này đi nướng chín rồi muối ớt.
Kỳ quái là lão già họ Cố tuy bề ngoài tưởng già sắp chết cũng rất cường tráng, cả đêm không kêu lấy một câu, còn thích thú nói cái gì "chỗ này tuy tối một chút, nhưng cũng không tệ" rồi ngủ ngon lành, làm Lăng Phong chỉ biết lắc đầu bó tay.
Lăng Phong còn đang loay hoay tìm chỗ nắng ấm để ngủ tiếp, cửa phòng đã mở toang, hai bóng người bước vào.
- Lăng thiếu hiệp, đêm qua ngủ ngon chứ?
Lăng Phong buồn bực không đáp, ước chừng tiếc nuối nói một câu sẽ mất một ít năng lượng, rất không đáng.
Triều Lam giọng tức giận nói :
- Hừ, lòng tốt để ngươi ở lại dưỡng thương, ngươi tỉnh lại không cám ơn thì thôi nửa đêm còn vào phòng em gái ta làm bậy.
Lăng Phong nheo mắt, chắp tay lấy lệ nói :
- Vị này đại gia, chuyện nào ra chuyện đó. Ngươi cứu ta ta nhất định báo đáp, còn chuyện nửa đêm kia xin miễn cho, tại hạ hoàn toàn vô tội, tin hay không thì tùy.
Lăng Phong lười giải thích, tối qua hắn nói gãy lưỡi cũng làm gì có ai tin.
Triều Lam không ngờ thái độ hòa hoãn hẳn lại, nói :
- Vậy ngươi nói xem, chuyện này nên xử lý thế nào?
- Đàn ông đại trượng phu, có làm có chịu ...
Lăng Phong nói chưa xong câu, Triều Lam đã nhảy vào họng hắn :
- Hừ, còn tính là đàn ông.
Lăng Phong há mồm định phản bác, kỳ thực còn đoạn sau "đằng này ta vẫn chưa làm gì" hắn vẫn chưa kịp nói, nhưng người ta đã khen ngợi độ nam tính thuần khiết của mình, có lý nào còn đi già mồm sửa lại.
Triều Lam nhìn Lăng Phong hỏi :
- Ngươi là người kinh thành?
- Phải thì làm sao? Không phải thì ...
- Đã lấy vợ chưa?
- Chưa, nhưng ...
- Tốt. - Triều Lam lại không cho Lăng Phong nói hết.
Lăng Phong rất buồn bực, nói câu nào cũng bị cắt ngang. Vừa rồi hắn định nói "chưa nhưng sắp lấy", chẳng qua kịp dừng lại. Thời đại này ra đường ba bước là bị cướp, đặc biệt hàng đẹp trai phong độ như Phong ca càng phải chú ý thân thể, nhìn mấy tên trước mắt đều loại thổ phỉ lưu manh, cẩn trọng cẩn trọng.
Triều Lam lần này ngồi hẳn xuống đối diện :
- Trong nhà ngươi, trưởng bối còn mấy người?
- Không ... Khoan, ngươi hỏi mấy thứ này làm gì? Điều tra hộ khẩu? - Lăng Phong cảnh giác hỏi lại.
Dù gì anh Phong đây cũng là nhân viên mật thám quốc gia, đi tra hỏi dân chúng còn nghe được, có lý nào bị ngược lại.
- Nói vậy ngươi lấy vợ không ai quản đúng không?
Lăng Phong không phản ứng, trong lòng vô cùng kỳ quái, làm sao vòng tới vòng lui cứ hỏi chuyện vợ con của hắn, hay điều này liên quan đến bí mật quốc gia?
- Rất tốt, cứ như vậy đi. - Triều Lam vỗ tay vui vẻ đứng lên.
Lăng Phong bỗng cảm giác như mình đang bị mấy tên này tính kế, dắt mũi hắn vào bẫy.
Ngô sư gia phe phẩy quạt lông, miễn cưỡng nói :
- Hôn lễ Triều gia định ngày giờ ra sao?
- Càng sớm càng tốt, hắn nói không có trưởng bối, đã ở rể thì bỏ bớt thủ tục đi.
Từ trong góc tối, lão Cố đã dậy từ lúc nào, cất tiếng cười :
- Haha, chúc mừng tiểu huynh đệ, đang không lại có vợ. Ài, biết vậy tối qua lão tổ tông đi thay ngươi, biết đâu giờ này đã có người nâng khăn sửa túi a.
Lăng Phong nghe chữ hiểu chữ không, hai tai ù ù, giơ tay ngăn lại :
- Hôn lễ? Liên quan gì đến ta? Khoan đã nào, từ từ, từ từ. Tại hạ từ hôm qua đến giờ vẫn chưa có gì vào bụng, vài chỗ nghe không được rõ lắm a.
Dạo này làm dâm tặc không bị trị tội thì thôi còn được tặng luôn vợ?
...
Trường An, lầu cao nhất Thất Tú các.
Căn phòng này có thể coi như mơ ước của không ít công tử thiếu gia toàn kinh thành. Kẻ nào có thể vào đây một lần, danh tiếng chỉ e không kém đỗ Trạng nguyên là mấy.
Lúc này ở trong phòng, một nữ nhân đang ngồi trên giường khoanh chân tĩnh tâm, y phục màu tím bằng lụa mỏng, khuôn mặt yên tĩnh vẫn đẹp tinh xảo như ngọc, mái tóc búi cao lóe sáng một cây trâm cũng bằng ngọc, quả xứng đáng với hai chữ "người ngọc".
Qua một lát, đôi mi thanh tú của nàng bỗng nhíu lại.
"Khụ khụ"
Nàng ta rút ra một mảnh khăn lụa, đưa tay lau nhẹ vết máu ở khóe miệng, hờn dỗi nói :
- Hừ, Ngọc Dương Thần Công, không hổ trấn phái Toàn Chân, có thể làm ta nội thương thế này ...
Nói được nửa câu, nàng ta ánh mắt bỗng quyết liệt, cả người khí thế khác hẳn, không rõ từ chỗ nào trên người rút ra một lưỡi kiếm mỏng tanh.
"Soạt"
- Tỷ tỷ, là muội đây mà.
Rèm cửa nâng lên, một khuôn mặt xinh đẹp không kém ló vào, cười nói :
- Tỷ tỷ, tỷ sao vậy? Mấy ngày gần đây sắc mặt không tốt, lại lúc nào cũng đề phòng đề phòng. Tỷ lo lắng điều gì vậy?
Người trong phòng chính là "Họa Các tiên tử" Kỷ Yên Nhiên, chủ nhân Thất Tú các. Còn cô gái vừa vào là Trác Quân Như.
Kỷ Yên Nhiên không vội đáp lời, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống, lộ ra tư thái mệt mỏi quyến rũ rồi mới lười nhác nói :
- Người trong phòng muội thế nào rồi?
- Tỷ nói Liễu tỷ tỷ à? Tỷ ấy sắp đến ngày sinh rồi, suốt ngày ngồi vô tư lự, không thèm nói chuyện với muội nữa.
Kỷ Yên Nhiên nghĩ gì đó, nói :
- Nói cho nàng ta biết, đệ tử Thần Cung đã xuất hiện ở kinh thành.
/485
|