Đây là một tòa biệt viện, u tĩnh mà xinh đẹp.
Trên cửa vào có thể thấy ba chữ "Mịch lâu", xiêu xiêu vẹo vẹo. Kỳ quái nhất là, chữ Mịch kia thế nhưng lại dùng giản thể (幂). Phải biết rằng thời cổ đều dùng chữ phồn thể. Chữ giản thể phải đến thời hiện đại mới xuất hiện.
Tòa biệt viện này tuy chiếm diện tích không lớn, nhưng kiến trúc phá lệ tinh xảo, hồ nhỏ hoa viên, đình đài lầu các, mọi thứ đều có.
Khuôn viên có bốn đại hán mặt âm trầm đứng cảnh giới, còn có vài nha hoàn mi thanh mục tú, bên trong còn mơ hồ tiếng đàn êm tai.
Một vị công tử ăn mặc hoa quý đi đi lại lại bên ngoài, chốc chốc lại vỗ tay, chốc chốc lại vỗ đầu, miệng lẩm nhẩm học thuộc lòng câu gì đó. Cạnh gã là một thanh niên khuôn mặt sạm đen, áo quần đai lưng tuy gọn gàng, vừa nhìn qua liền biết toàn đồ rẻ tiền.
Mãi một lúc mới nghe công tử nọ thấp giọng :
- Ngươi đứng ở đây, chờ bổn Vương gọi thì vào.
- Hiểu ... - Tên kia chắp tay vâng dạ.
Vị công tử nọ xoay lưng, vừa bước một bước bỗng nhớ ra điều gì, quay lại thấp giọng nhắc :
- Lúc vào nhớ nhỏ nhẹ, nàng ấy không thích bị làm phiền ...
- Đã hiểu ... - Tên kia lại gật đầu, có chút mất kiên nhẫn.
- Ngoài ra ...
Tên thanh niên ngáp một cái rõ to, cằn nhằn :
- Ài, biết rồi. Ta ngay cả cơm sáng còn chưa kịp ăn đâu ...
Cả khuôn viên đều im phăng phắc. Công tử kia trợn mắt há mồm, tên thanh niên kia cũng không khác gì.
- Ái cha má ơi, Vương gia khoan phát hỏa, thảo dân lỡ mồm ...
Triệu Chân Đán mắt diều hâu cong cong, trước giờ còn chưa có ai dám nói năng như vậy trước mặt hắn. Chẳng qua Tấn Vương vẫn có chút khí độ vương giả, chỉ phất tay sang một bên :
- Lấy cho hắn ít đồ điểm tâm. Chăm sóc Phong công tử cho tốt.
- Nô tì tuân chỉ. - Một giọng nữ thanh thúy đáp.
Lăng Phong thong thả kiếm đại cái ghế ngồi xuống.
Còn tưởng Tấn Vương gặp nan đề gì, hóa ra lại là ... tán gái.
Xem ra đây là biệt viện Tấn Vương nuôi người đẹp. Vương gia cưa gái, đầu tư khác hẳn thường nhân. Thế này em nào mà chả đổ? Lăng Phong thầm đoán, Dương tiểu thư trong kia tám phần đã xiêu rồi, đại khái làm nũng kiếm thêm chút đỉnh.
Lại nói, lần nọ ở quảng trường, Lăng Phong ngẫu nhiên phun ra chút "Anh văn", tình cờ Triệu Chân Đán nghe được. Lần này Dương tiểu thư lại ra đánh đố tiếng Anh, Vương gia muốn gây ấn tượng với người đẹp, rút cục tìm Lăng Phong đến.
Chuyện tiếng Anh có mặt ở thời này thực ra cũng không đến mức kinh thiên động địa. Giao lưu đông - tây có từ thời Tần - Hán, chẳng qua không quá phổ biến. Trong triệu người có một hai người đi đây đi đó, biết chút tiếng Anh cũng vẫn lý giải được.
Lăng Phong chỉ lo, tiếng Anh thời này là Anh cổ, có chút khác biệt. Chẳng may Dương tiểu thư trong kia đánh đố đúng vài từ cổ, vậy thì chuyến này lành ít dữ nhiều.
Thuyền đến đầu cầu ắt thẳng, Lăng Phong bắt chéo chân ngả người phơi nắng, cảm thụ cuộc sống quý tộc.
- Mời Lăng công tử dùng trà ...
Lại là chất giọng thanh thúy dễ nghe vừa rồi, Lăng Phong thậm chí thấy quen.
Kỳ thực Phong ca rất muốn liếc mắt đưa tình, đùa giỡn một phen. Hầu hạ trong Vương phủ, nói vậy đều là hàng tuyển cả, đại khái thời sau đều phải tầm cỡ PG (Promotion Girl) hạng A trở lên. Chỉ là nghĩ kỹ lại thôi, mất công đụng chạm sai chỗ, bị Vương gia vấn tội tiền mất tật mang.
Nghĩ vậy hắn liền đạo mạo nói :
- Cô nương cứ để đó ... Mà, bổn công tử họ Phong, cái gì mà Lăng ...
Vừa nói vừa mở mắt nhìn nha hoàn nọ, vừa nhìn hai mắt liền tròn xoe, cả người suýt bật dậy.
Nha hoàn này mặc thanh y, búi tóc hai bên, tuy không son phấn ngọc ngà, khuôn mặt lại đẹp như tranh. Trên miệng còn treo một nụ cười yêu kiều tinh quái. Đặc biệt, người hơi cúi, vòng một căng tròn hiển lộ. Nha hoàn cỡ này, phải nói cực phẩm trong nha hoàn. Nhìn nàng này, Lăng Phong bỗng nhớ một người, Vương Diệu Mai.
- Sao lại là cô?
Thảo nào Lăng Phong nghe giọng quen tai, hóa ra là Diễm Tuyết Cơ.
- Suỵt. Nói nhỏ thôi. Ngươi làm tân khách cho Vương gia à? Dương cô nương kia không dễ đối phó đâu nha. Trước ngươi có mấy người đến rồi, danh sĩ tài tử này kia, đều bị đánh thảm ...
Diễm Tuyết Cơ vừa kể, vừa xuýt xoa không ngừng.
Lăng Phong cười trấn định tự nhiên, trong đầu mơ hồ.
Tặc nương này không biết có thân phận bí ẩn gì? Thế nhưng lại đóng rất nhiều vai, lúc thì nữ lão bản, lúc thì nữ hiệp, bây giờ lại thành nha hoàn. Nói không chừng chính là đồng liêu Mật Thám tự với Lăng Phong cũng nên.
Còn chưa kịp hỏi thăm, đã có tiếng nữ nhân nào đó quát khẽ :
- Tuyết Cơ, đưa trà xong thì lùi đi, đừng làm phiền khách quý của Vương gia.
Lăng Phong vội phủi phủi tay áo, quay đầu cười giải vây :
- Haha, không phiền, không phiền. Tuyết Cơ muội muội rất tận tâm, rất ... đáng yêu.
Nói xong còn không quên đánh mắt với Diễm Tuyết Cơ.
- Ai là muội muội của ngươi? - Diễm Tuyết Cơ nguýt dài.
Người ở kia cũng là nha hoàn, có điều xem tuổi hơi dừ một chút, ước chừng đã sắp 30.
Ả liếc Diễm Tuyết Cơ lộ vẻ khó chịu, nói :
- Phong công tử, Vương gia giao phó chúng nô tỳ mang trà, vậy thì chỉ mang trà rồi thôi, những chuyện khác ... mong công tử thông cảm. Nếu công tử có ý tứ khác, vậy ... phiền công tử hỏi ý Vương gia trước.
Lăng Phong ho khan, rõ phiền phức. Có điều "ý tứ khác" là ý tứ gì? Hắn chỉ có đúng một ý tứ đùa gái thôi, làm gì còn ý khác?
Dường như nhìn ra suy nghĩ của Lăng Phong, Diễm Tuyết Cơ nhỏ giọng giải thích :
- Ý tứ khác chính là tặng nha hoàn cho tân khách. Có điều ngươi đừng có làm bừa nha, bản nha hoàn đang có nhiệm vụ đó ... Vả lại, còn phải xem ngươi còn sống đi ra không đã ...
Tặng nha hoàn?
Ý này không tệ, lâu nay toàn tiếp xúc với dân chợ búa, dần dần đánh mất phong cách quý tộc.
Quý tộc cổ đại giao lưu, xem nô tì tiểu thiếp như đồ vật, đem tặng cho nhau cũng không mới lạ. Chỉ là Phong ca giờ này bản thân còn không nuôi nổi, giả dụ có thêm một nha hoàn, kể ra cũng tốt lắm, đại khái chủ tớ hai người ôm nhau cùng đói chết, rất lãng mạn.
Lăng Phong hỏi dò :
- Cô đang làm nhiệm vụ gì?
- Hìhì, không nói cho ngươi. - Diễm Tuyết Cơ cười tinh nghịch.
- Khụ khụ ...
Lại có tiếng ho nhắc nhở phía xa.
Diễm Tuyết Cơ chột dạ, xoay lưng chạy đi.
Lăng Phong cười cười, đưa mắt lưu luyến nhìn theo.
Mỹ nữ này năm xưa hắn còn từng bế trên tay, chỉ xui xẻo lúc đó vừa bị ăn đòn, cả người ê ẩm không có cảm giác. Bây giờ nhìn lại, đáng tiếc, đáng tiếc. Cô nương người ta trổ mã nảy nở, bước đi uyển chuyển, cả người đâu đâu cũng là đường cong. Nhất là cái mông kia ...
Bỗng sống mũi nong nóng. Bỏ m*, định lực kém như vậy, ngắm gái chảy máu mũi?
- Phong công tử, mời theo nô tì.
Lăng Phong lật đật đứng dậy. Lại một nha hoàn khác xuất hiện, khuôn mặt cũng khá thanh tú.
Hai người từ từ vào biệt viện.
Nhìn cặp mông lắc lắc phía trước, nhìn thẳng không xong nhìn ngang cũng không ổn, Lăng Phong đánh bạo hỏi :
- Không biết tỷ tỷ tên gì?
- Nô tì già lắm sao? - Nha hoàn thấp giọng trách.
- A, chưa ăn sáng, líu lưỡi. Hềhề, muội muội tên gì?
- Nô tì tên Băng Băng.
Lăng Phong thầm liên tưởng, đùa nói :
- Băng Băng? Tên quá hay, rất khí chất. Không biết là Phạm Băng Băng hay Lý Băng Băng nha ...
- Ý, Phong Công tử quả nhiên tài hoa xuất chúng. Nô tì tên Phạm Băng Băng.
Lăng Phong suýt nữa xịt máu mũi. Đặt tên cũng quá bá đạo đi. Bèn chém bừa một câu :
- Lệnh tôn chắc học vấn uyên thâm, mới đặt tên hay như vậy ...
- Hì, tên này do Dương tiểu thư đặt cho nô tì ... Đã đến nơi, mời công tử vào.
Phạm Băng Băng tiểu muội cười duyên, xong xuôi lại vặn vẹo eo nhỏ lùi ra ngoài.
Tiếng đàn tình tang lúc này đã rõ hơn, Lăng Phong đối với âm nhạc có chút thiên phú, nhưng kể cả không có thiên phú, hắn vẫn có thể nghe ra chút cổ quái.
"Chờ chút, bài này sao lại quen như vậy?"
Lăng Phong nhìn Triệu Chân Đán đang đứng ngồi thấp thỏm mà buồn cười. Giấu giấu diếm diếm, rút cục vẫn bị thói quen quý tộc làm hỏng. Sai nha hoàn của Dương tiểu thư ra gọi mình vào, chẳng hóa tự khai "lạy ông tôi ở bụi này"?
Triệu Chân Đán vừa thấy Lăng Phong, liền dúi dúi một tờ giấy nhỏ vào tay hắn :
- Mau đọc nó cho ta nghe ...
Lăng Phong mở ra, chỉ thấy ba từ "How are you?".
Xem ra Dương tiểu thư đang kiểm tra bài cũ của Tấn Vương. Lăng Phong cười khẩy, này là trình độ tiếng Anh vỡ lòng, trẻ con tiểu học còn biết.
Lăng Phong nói thầm vào tai Triệu Chân Đán, nói đến 3 lần Vương gia mới gật gù.
Tấn Vương đằng hắng :
- Ngọc Nô, ta nhớ ra rồi, cái này đọc là ... hao ... a ...
Tiếng đàn cũng dừng. Tấn Vương gãi gãi đầu, trán đã lấm tấm mồ hôi.
"Diu ..." Lăng Phong ngoác mồm dùng khẩu hình nhắc bài.
- ... à ... diu.
Một câu đơn giản chỉ 3 âm tiết, Tấn Vương mới niệm đến âm thứ 2 đã quên mất, quả thật nhân tài.
Người bên trong hình như bị bất ngờ với "trí thông minh" của Vương gia, có thể nghe thấy hơi thở hơi khác đi.
Tiếp theo lại rất nhàm chán, tới lui vẫn chỉ mấy câu thoại ngắn củn.
Lăng Phong hoàn toàn không thấy được hình dáng Dương tiểu thư. Nàng ta ngồi sau tấm bình phong, Lăng Phong không dám thi triển thần lực. Tấn Vương phủ ngọa hổ tàng long, làm loạn kéo cao thủ nhảy ra, không đáng.
Thấy tình hình chả có tính khiêu chiến gì, Lăng Phong đánh bạo khều khều Triệu Chân Đán, thầm thì :
- Vương gia, ngài nếu cứ đợi người ta ra đề mà đáp thế này, sẽ rất không ấn tượng ...
- Vậy phải làm thế nào?
- Ngài hỏi bắt nàng ấy đáp ...
- Ta hỏi ...? - Triệu Chân Đán chỉ vào mũi mình, không giấu nổi hưng phấn.
Lăng Phong nói nhỏ vào tai Triệu Chân Đán, câu của hắn rất đơn giản, chính là "What's your name?".
Đơn giản nhưng lại không hề đơn giản.
Dương tiểu thư muốn thể hiện bản lĩnh, buộc phải phiên âm tên mình ra ký tự Latin, nếu nàng ta ghi đáp án bằng chữ Hán, vậy thì Lăng Phong coi như thắng đẹp.
Chỉ là, chưa đầy vài phân thời gian, đáp án đã được đưa ra.
Triệu Chân Đán mở tờ giấy ra, thích thú cười nói :
- Hóa ra tên nàng viết thế này ...
Lăng Phong len lén nhìn sang, chỉ nhìn thấy hai chữ.
"Yang Mi? Chẳng phải là Yang Yu Nu sao?"
Từ từ đã ...
"Yang Mi? Dương Mịch?"
Phạm Băng Băng? Giờ là Dương Mịch?
Lăng Phong trợn mắt há mồm.
"M* nó, rút cục biết vì sao quen thuộc. Bài nhạc vừa rồi là "Thanh Hoa Sứ" của Châu Kiệt Luân. Chuyện quái gì đây?"
Trên cửa vào có thể thấy ba chữ "Mịch lâu", xiêu xiêu vẹo vẹo. Kỳ quái nhất là, chữ Mịch kia thế nhưng lại dùng giản thể (幂). Phải biết rằng thời cổ đều dùng chữ phồn thể. Chữ giản thể phải đến thời hiện đại mới xuất hiện.
Tòa biệt viện này tuy chiếm diện tích không lớn, nhưng kiến trúc phá lệ tinh xảo, hồ nhỏ hoa viên, đình đài lầu các, mọi thứ đều có.
Khuôn viên có bốn đại hán mặt âm trầm đứng cảnh giới, còn có vài nha hoàn mi thanh mục tú, bên trong còn mơ hồ tiếng đàn êm tai.
Một vị công tử ăn mặc hoa quý đi đi lại lại bên ngoài, chốc chốc lại vỗ tay, chốc chốc lại vỗ đầu, miệng lẩm nhẩm học thuộc lòng câu gì đó. Cạnh gã là một thanh niên khuôn mặt sạm đen, áo quần đai lưng tuy gọn gàng, vừa nhìn qua liền biết toàn đồ rẻ tiền.
Mãi một lúc mới nghe công tử nọ thấp giọng :
- Ngươi đứng ở đây, chờ bổn Vương gọi thì vào.
- Hiểu ... - Tên kia chắp tay vâng dạ.
Vị công tử nọ xoay lưng, vừa bước một bước bỗng nhớ ra điều gì, quay lại thấp giọng nhắc :
- Lúc vào nhớ nhỏ nhẹ, nàng ấy không thích bị làm phiền ...
- Đã hiểu ... - Tên kia lại gật đầu, có chút mất kiên nhẫn.
- Ngoài ra ...
Tên thanh niên ngáp một cái rõ to, cằn nhằn :
- Ài, biết rồi. Ta ngay cả cơm sáng còn chưa kịp ăn đâu ...
Cả khuôn viên đều im phăng phắc. Công tử kia trợn mắt há mồm, tên thanh niên kia cũng không khác gì.
- Ái cha má ơi, Vương gia khoan phát hỏa, thảo dân lỡ mồm ...
Triệu Chân Đán mắt diều hâu cong cong, trước giờ còn chưa có ai dám nói năng như vậy trước mặt hắn. Chẳng qua Tấn Vương vẫn có chút khí độ vương giả, chỉ phất tay sang một bên :
- Lấy cho hắn ít đồ điểm tâm. Chăm sóc Phong công tử cho tốt.
- Nô tì tuân chỉ. - Một giọng nữ thanh thúy đáp.
Lăng Phong thong thả kiếm đại cái ghế ngồi xuống.
Còn tưởng Tấn Vương gặp nan đề gì, hóa ra lại là ... tán gái.
Xem ra đây là biệt viện Tấn Vương nuôi người đẹp. Vương gia cưa gái, đầu tư khác hẳn thường nhân. Thế này em nào mà chả đổ? Lăng Phong thầm đoán, Dương tiểu thư trong kia tám phần đã xiêu rồi, đại khái làm nũng kiếm thêm chút đỉnh.
Lại nói, lần nọ ở quảng trường, Lăng Phong ngẫu nhiên phun ra chút "Anh văn", tình cờ Triệu Chân Đán nghe được. Lần này Dương tiểu thư lại ra đánh đố tiếng Anh, Vương gia muốn gây ấn tượng với người đẹp, rút cục tìm Lăng Phong đến.
Chuyện tiếng Anh có mặt ở thời này thực ra cũng không đến mức kinh thiên động địa. Giao lưu đông - tây có từ thời Tần - Hán, chẳng qua không quá phổ biến. Trong triệu người có một hai người đi đây đi đó, biết chút tiếng Anh cũng vẫn lý giải được.
Lăng Phong chỉ lo, tiếng Anh thời này là Anh cổ, có chút khác biệt. Chẳng may Dương tiểu thư trong kia đánh đố đúng vài từ cổ, vậy thì chuyến này lành ít dữ nhiều.
Thuyền đến đầu cầu ắt thẳng, Lăng Phong bắt chéo chân ngả người phơi nắng, cảm thụ cuộc sống quý tộc.
- Mời Lăng công tử dùng trà ...
Lại là chất giọng thanh thúy dễ nghe vừa rồi, Lăng Phong thậm chí thấy quen.
Kỳ thực Phong ca rất muốn liếc mắt đưa tình, đùa giỡn một phen. Hầu hạ trong Vương phủ, nói vậy đều là hàng tuyển cả, đại khái thời sau đều phải tầm cỡ PG (Promotion Girl) hạng A trở lên. Chỉ là nghĩ kỹ lại thôi, mất công đụng chạm sai chỗ, bị Vương gia vấn tội tiền mất tật mang.
Nghĩ vậy hắn liền đạo mạo nói :
- Cô nương cứ để đó ... Mà, bổn công tử họ Phong, cái gì mà Lăng ...
Vừa nói vừa mở mắt nhìn nha hoàn nọ, vừa nhìn hai mắt liền tròn xoe, cả người suýt bật dậy.
Nha hoàn này mặc thanh y, búi tóc hai bên, tuy không son phấn ngọc ngà, khuôn mặt lại đẹp như tranh. Trên miệng còn treo một nụ cười yêu kiều tinh quái. Đặc biệt, người hơi cúi, vòng một căng tròn hiển lộ. Nha hoàn cỡ này, phải nói cực phẩm trong nha hoàn. Nhìn nàng này, Lăng Phong bỗng nhớ một người, Vương Diệu Mai.
- Sao lại là cô?
Thảo nào Lăng Phong nghe giọng quen tai, hóa ra là Diễm Tuyết Cơ.
- Suỵt. Nói nhỏ thôi. Ngươi làm tân khách cho Vương gia à? Dương cô nương kia không dễ đối phó đâu nha. Trước ngươi có mấy người đến rồi, danh sĩ tài tử này kia, đều bị đánh thảm ...
Diễm Tuyết Cơ vừa kể, vừa xuýt xoa không ngừng.
Lăng Phong cười trấn định tự nhiên, trong đầu mơ hồ.
Tặc nương này không biết có thân phận bí ẩn gì? Thế nhưng lại đóng rất nhiều vai, lúc thì nữ lão bản, lúc thì nữ hiệp, bây giờ lại thành nha hoàn. Nói không chừng chính là đồng liêu Mật Thám tự với Lăng Phong cũng nên.
Còn chưa kịp hỏi thăm, đã có tiếng nữ nhân nào đó quát khẽ :
- Tuyết Cơ, đưa trà xong thì lùi đi, đừng làm phiền khách quý của Vương gia.
Lăng Phong vội phủi phủi tay áo, quay đầu cười giải vây :
- Haha, không phiền, không phiền. Tuyết Cơ muội muội rất tận tâm, rất ... đáng yêu.
Nói xong còn không quên đánh mắt với Diễm Tuyết Cơ.
- Ai là muội muội của ngươi? - Diễm Tuyết Cơ nguýt dài.
Người ở kia cũng là nha hoàn, có điều xem tuổi hơi dừ một chút, ước chừng đã sắp 30.
Ả liếc Diễm Tuyết Cơ lộ vẻ khó chịu, nói :
- Phong công tử, Vương gia giao phó chúng nô tỳ mang trà, vậy thì chỉ mang trà rồi thôi, những chuyện khác ... mong công tử thông cảm. Nếu công tử có ý tứ khác, vậy ... phiền công tử hỏi ý Vương gia trước.
Lăng Phong ho khan, rõ phiền phức. Có điều "ý tứ khác" là ý tứ gì? Hắn chỉ có đúng một ý tứ đùa gái thôi, làm gì còn ý khác?
Dường như nhìn ra suy nghĩ của Lăng Phong, Diễm Tuyết Cơ nhỏ giọng giải thích :
- Ý tứ khác chính là tặng nha hoàn cho tân khách. Có điều ngươi đừng có làm bừa nha, bản nha hoàn đang có nhiệm vụ đó ... Vả lại, còn phải xem ngươi còn sống đi ra không đã ...
Tặng nha hoàn?
Ý này không tệ, lâu nay toàn tiếp xúc với dân chợ búa, dần dần đánh mất phong cách quý tộc.
Quý tộc cổ đại giao lưu, xem nô tì tiểu thiếp như đồ vật, đem tặng cho nhau cũng không mới lạ. Chỉ là Phong ca giờ này bản thân còn không nuôi nổi, giả dụ có thêm một nha hoàn, kể ra cũng tốt lắm, đại khái chủ tớ hai người ôm nhau cùng đói chết, rất lãng mạn.
Lăng Phong hỏi dò :
- Cô đang làm nhiệm vụ gì?
- Hìhì, không nói cho ngươi. - Diễm Tuyết Cơ cười tinh nghịch.
- Khụ khụ ...
Lại có tiếng ho nhắc nhở phía xa.
Diễm Tuyết Cơ chột dạ, xoay lưng chạy đi.
Lăng Phong cười cười, đưa mắt lưu luyến nhìn theo.
Mỹ nữ này năm xưa hắn còn từng bế trên tay, chỉ xui xẻo lúc đó vừa bị ăn đòn, cả người ê ẩm không có cảm giác. Bây giờ nhìn lại, đáng tiếc, đáng tiếc. Cô nương người ta trổ mã nảy nở, bước đi uyển chuyển, cả người đâu đâu cũng là đường cong. Nhất là cái mông kia ...
Bỗng sống mũi nong nóng. Bỏ m*, định lực kém như vậy, ngắm gái chảy máu mũi?
- Phong công tử, mời theo nô tì.
Lăng Phong lật đật đứng dậy. Lại một nha hoàn khác xuất hiện, khuôn mặt cũng khá thanh tú.
Hai người từ từ vào biệt viện.
Nhìn cặp mông lắc lắc phía trước, nhìn thẳng không xong nhìn ngang cũng không ổn, Lăng Phong đánh bạo hỏi :
- Không biết tỷ tỷ tên gì?
- Nô tì già lắm sao? - Nha hoàn thấp giọng trách.
- A, chưa ăn sáng, líu lưỡi. Hềhề, muội muội tên gì?
- Nô tì tên Băng Băng.
Lăng Phong thầm liên tưởng, đùa nói :
- Băng Băng? Tên quá hay, rất khí chất. Không biết là Phạm Băng Băng hay Lý Băng Băng nha ...
- Ý, Phong Công tử quả nhiên tài hoa xuất chúng. Nô tì tên Phạm Băng Băng.
Lăng Phong suýt nữa xịt máu mũi. Đặt tên cũng quá bá đạo đi. Bèn chém bừa một câu :
- Lệnh tôn chắc học vấn uyên thâm, mới đặt tên hay như vậy ...
- Hì, tên này do Dương tiểu thư đặt cho nô tì ... Đã đến nơi, mời công tử vào.
Phạm Băng Băng tiểu muội cười duyên, xong xuôi lại vặn vẹo eo nhỏ lùi ra ngoài.
Tiếng đàn tình tang lúc này đã rõ hơn, Lăng Phong đối với âm nhạc có chút thiên phú, nhưng kể cả không có thiên phú, hắn vẫn có thể nghe ra chút cổ quái.
"Chờ chút, bài này sao lại quen như vậy?"
Lăng Phong nhìn Triệu Chân Đán đang đứng ngồi thấp thỏm mà buồn cười. Giấu giấu diếm diếm, rút cục vẫn bị thói quen quý tộc làm hỏng. Sai nha hoàn của Dương tiểu thư ra gọi mình vào, chẳng hóa tự khai "lạy ông tôi ở bụi này"?
Triệu Chân Đán vừa thấy Lăng Phong, liền dúi dúi một tờ giấy nhỏ vào tay hắn :
- Mau đọc nó cho ta nghe ...
Lăng Phong mở ra, chỉ thấy ba từ "How are you?".
Xem ra Dương tiểu thư đang kiểm tra bài cũ của Tấn Vương. Lăng Phong cười khẩy, này là trình độ tiếng Anh vỡ lòng, trẻ con tiểu học còn biết.
Lăng Phong nói thầm vào tai Triệu Chân Đán, nói đến 3 lần Vương gia mới gật gù.
Tấn Vương đằng hắng :
- Ngọc Nô, ta nhớ ra rồi, cái này đọc là ... hao ... a ...
Tiếng đàn cũng dừng. Tấn Vương gãi gãi đầu, trán đã lấm tấm mồ hôi.
"Diu ..." Lăng Phong ngoác mồm dùng khẩu hình nhắc bài.
- ... à ... diu.
Một câu đơn giản chỉ 3 âm tiết, Tấn Vương mới niệm đến âm thứ 2 đã quên mất, quả thật nhân tài.
Người bên trong hình như bị bất ngờ với "trí thông minh" của Vương gia, có thể nghe thấy hơi thở hơi khác đi.
Tiếp theo lại rất nhàm chán, tới lui vẫn chỉ mấy câu thoại ngắn củn.
Lăng Phong hoàn toàn không thấy được hình dáng Dương tiểu thư. Nàng ta ngồi sau tấm bình phong, Lăng Phong không dám thi triển thần lực. Tấn Vương phủ ngọa hổ tàng long, làm loạn kéo cao thủ nhảy ra, không đáng.
Thấy tình hình chả có tính khiêu chiến gì, Lăng Phong đánh bạo khều khều Triệu Chân Đán, thầm thì :
- Vương gia, ngài nếu cứ đợi người ta ra đề mà đáp thế này, sẽ rất không ấn tượng ...
- Vậy phải làm thế nào?
- Ngài hỏi bắt nàng ấy đáp ...
- Ta hỏi ...? - Triệu Chân Đán chỉ vào mũi mình, không giấu nổi hưng phấn.
Lăng Phong nói nhỏ vào tai Triệu Chân Đán, câu của hắn rất đơn giản, chính là "What's your name?".
Đơn giản nhưng lại không hề đơn giản.
Dương tiểu thư muốn thể hiện bản lĩnh, buộc phải phiên âm tên mình ra ký tự Latin, nếu nàng ta ghi đáp án bằng chữ Hán, vậy thì Lăng Phong coi như thắng đẹp.
Chỉ là, chưa đầy vài phân thời gian, đáp án đã được đưa ra.
Triệu Chân Đán mở tờ giấy ra, thích thú cười nói :
- Hóa ra tên nàng viết thế này ...
Lăng Phong len lén nhìn sang, chỉ nhìn thấy hai chữ.
"Yang Mi? Chẳng phải là Yang Yu Nu sao?"
Từ từ đã ...
"Yang Mi? Dương Mịch?"
Phạm Băng Băng? Giờ là Dương Mịch?
Lăng Phong trợn mắt há mồm.
"M* nó, rút cục biết vì sao quen thuộc. Bài nhạc vừa rồi là "Thanh Hoa Sứ" của Châu Kiệt Luân. Chuyện quái gì đây?"
/485
|