Lăng Phong mãi lúc này mới phát hiện tình hình Diễm Tuyết Cơ có chút không đúng.
Kỳ thực ngay khi đỡ lấy Văn Thành Bích, Lăng Phong bằng thần thức cũng quan sát phía Diễm Tuyết Cơ. Chẳng qua phát hiện có mấy người Di Hoa Cung vây quanh, hắn mới buông tâm.
- Cô ấy ... không sao chứ?
Ả sư tỷ lộ ra khuôn mặt bình thản như không :
- Không sao đâu. Muội ấy mấy ngày thiếu ngủ mà thôi ...
Lăng Phong á khẩu, lý do này không khỏi có chút khiên cưỡng?
Diễm Tuyết Cơ ngồi bất động đả tọa tĩnh tâm, nàng lúc này tĩnh lặng như một bông hoa tuyết xinh đẹp. Cạnh đó còn có một tên Lăng Hổ thiền định, lại như một cục đá thô kệch. Đang giữa lúc nước sôi lửa bỏng lại có hai kẻ nhàn nhã như vậy, âu cũng là khung cảnh đặc sắc.
Cách đó không xa, còn có tiểu cô nương Văn Như Ý đang đứng dựa vào cột nhà, xung quanh vài ba tên thanh niên canh chừng. Cô bé lông tóc không thương tổn, đám thanh niên thì đang lo sợ run lẩy bẩy, cảnh này cũng đặc sắc không kém.
Văn Thành Bích bỗng lên tiếng nhắc nhở :
- Lăng Phong, cẩn thận bên trái ...
Đầu Lăng Phong "ông" lên, giống như bị ai đó dùng búa gõ vào.
Bạch Vân Thành lại tung một chiêu thần thức. Lão già này vẫn không từ ý định đọc tâm Lăng Phong.
Lăng Phong chật vật tránh được, không khỏi toàn thân mồ hôi lạnh. Thần lực của hắn về cơ bản không kém Bạch Vân Thành, chỉ thiếu công pháp để tấn công. Không công được nhưng thủ tạm thời không phải lo lắng. Tuy vậy tâm thần chính là tương đối, một chút bất cẩn đều có thể vạn kiếp bất phục. Còn may có Thành Bích liên tục chỉ ra công kích, bằng không Lăng Phong đã trúng chiêu không thể nghi ngờ.
Văn Thành Bích quan tâm hỏi :
- Ngươi rút cục còn biết chuyện gì? Lão Quốc sư liên tục ám toán bằng thần thức. Còn có, U Minh cung kia đến đây, chắc chắn không phải để giết người ...
Lăng Phong đoạt được bảo hạp tính ra chỉ mới vài canh giờ, cho dù lấy ra được thứ gì đó, khó lòng cất giấu được ở nơi nào khác, ngoài việc mang theo luôn trên người. Đã như vậy, Bạch Vân Thành việc gì phải rườm rà lắm chuyện? Bằng vào thực lực của mình, lão ta chỉ cần dùng sát chiêu giết Lăng Phong, sau đó lục soát trên xác hắn là xong, tin tưởng Tiêu Thiên Phóng Tần Quyền có ba đầu sáu tay cũng không thể ngăn hết.
Cái Bạch Vân Thành muốn, xem ra không chỉ là Võ Kinh Tổng Yếu, càng không phải là chiếc nhẫn hay lệnh bài còn lại trong hộp bạc.
Nếu nghĩ kỹ lại, cả ba thứ tuy khác biệt, kỳ thực lại giống nhau, đều là ... đồ vật.
"Chúng muốn là ... ký ức?"
Những mảnh ký ức vỡ vụn của Vệ Hoàng hậu tiềm nhập vào đầu hắn?
Nếu đúng thế thì mệt mỏi rồi đây.
Nếu là một đồ vật rõ ràng, cùng lắm giao cho đối phương là xong chuyện.
Nhưng nếu đó là tài sản phi vật thể, hai chữ "giao ra" không đơn giản như vậy. Nhất là khi chính Lăng Phong không hiểu ý nghĩa của những ký ức kia, làm sao nói?
Chẳng lẽ hắn đứng ra vỗ ngực hiên ngang, "Thật xin lỗi các vị, tại hạ lấy được ký ức, nhưng vì không hiểu nên không nói ra được. Nay phiền các vị thong thả chờ tại hạ ngâm cứu, chừng nào hiểu ra nhất định sẽ email đến từng người"?
Đối phương tin mới là lạ đó, nhất định càng cho rằng hắn đã hiểu toàn bộ mà muốn giấu.
Bạch Vân Thành lúc này đã dần mất kiên nhẫn, thần thức của lão là đồ tích góp từ "tinh - khí - thần" bao lâu nay, không phải hàng chùa mà xài mãi.
- Tiểu tử, nể mặt ngươi đi theo lão ta, lão phu sẽ không giết ngươi. Nhưng có những thứ không phải của mình, không đủ thực lực thì đừng vì tò mò mà chết oan ...
"Xem ra đang nói đến Cố lão?"
- Tiền bối, ngươi đã biết lão điên cũng cần nó, vậy vì sao còn ép ta phải giao ra? Chẳng lẽ ngươi không sợ lão ta tìm đến sao?
Bạch Vân Thành cười gằn :
- Haha, uy hiếp ta? Lão phu nể mặt lão già kia không giết ngươi là một chuyện, nhưng cái bí mật kia lại là chuyện khác rồi. Chính lão già kia còn phải chật vật vì nó mà chạy khắp nơi ... Lão phu cũng không rảnh nhiều lời với ngươi, chi bằng biến ngươi thành nửa sống nửa chết, còn sợ không có cách tra ra sao?
Nói rồi lão đột ngột vận khí lăng không, bất thình lình bay vọt qua hai người Tần - Tiêu, hai thanh kiếm lùi vào cổ tay áo, tay lão vung chưởng hình trảo năm ngón đánh thẳng xuống chỗ Lăng Phong.
Bạch Vân Thành đột ngột đổi hướng xuất chiêu, Tiêu Thiên Phóng nhận ra thì đã muộn, gã vội khinh thân đuổi theo. Tần Quyền lưỡng lự chốc lát, tặc lưỡi một cái rồi cũng lắc lắc thân hình thành một cái bóng màu đen.
Lăng Phong không kịp nghĩ nhiều, hắn chỉ kịp đẩy Thành Bích sang một bên, lộn người ra sau dùng Hoạt Bất Lưu Thủ đạp trái phải vài cái thành những vệt ảo ảnh.
Thoắt cái đã lùi hẳn vào cái miếu hoang sau lưng.
Chưởng phong đánh xuống ...
"Ầm"
Một tiếng vang dội, cả căn miếu tan tành sụp xuống. Bụi đất thổi lên mù mịt, Lăng Phong bên trong không rõ sống chết.
Văn Thành Bích khản giọng hô :
- Lăng Phong ...
Diễm Tuyết Cơ lúc này cũng không nhịn được hé mắt nhìn. Chỉ là, đập vào mắt nàng đầu tiên là vẻ mặt vũ mị lo lắng của Văn Thành Bích, Diễm Tuyết Cơ không biết nghĩ gì đó lại nhắm đôi mắt.
...
Lăng Phong giờ này ngay cả sức lực bú sữa mẹ cũng đem ra dùng.
Đùa sao, cả căn miếu sụp lên đầu, còn may Phong ca luyện thân thể tàm tạm, bằng không gặp công tử ẻo lả nhà nào, chỉ e đã chết bẹp từ lâu.
Cũng phải nói tới, căn miếu này quá cổ xưa, chỗ gạch đá kia nhắm chừng năm đó xây dựng bị anh em thi công rút bớt nguyên vật liệu, bên trong đều độn rơm rạ cả, độ nặng giảm ít nhiều.
"Ây da ..."
Lăng Phong nhanh chóng gồng mình, tay quạt chân đạp, sau một hồi xuất thần, thân người đã hiên ngang đứng khỏi đống đổ nát. Cảnh phim này phải nói kinh điển trong kinh điển, chính là anh hùng không thể chết đơn giản như vậy chứ?
Chỉ tiếc, cả người hắn giờ này đều một màu đất, không khác nào vừa đi thông cống trở về, nào có bộ dáng của anh hùng. Bụi mù còn chưa tan hết, đã nghe một tiếng "vù" đến ngay trước mặt.
"Chuyện gì? Không chịu theo kịch bản gì cả."
Ít ra cũng phải là, nhân vật phản diện nhìn cảnh đổ nát cười ha hả, nụ cười chưa tắt đã thấy vị anh hùng từ trong bụi mù đi ra, ác nhân hai mắt trợn tròn sợ hãi, vị anh hùng đưa tay quệt vệt máu trên khóe miệng, đôi mắt hiện ra vẻ quyết tuyệt hào hùng ...
Đáng tiếc, sự thật tàn nhẫn ...
"Bùng"
Lăng Phong bị dính một chưởng toàn diện, cả người cong như con tôm, toàn thân thành một cái chổi quét rác, quét một đường gạch đá từ trước ra sau căn miếu.
Lâu nay Phong ca đánh đấm không dùng MMA thì phóng đại vài cây phi đao, không nữa thì quay đầu bỏ chạy, chẳng bao giờ thấy hắn dùng khí chiêu là mấy. Bề ngoài vì muốn phổ cập MMA đến võ lâm đồng đạo, nguyên do chính là vì ... khí lực không đủ. Lăng Phong đang phải thi hành chính sách tiết kiệm, này là quốc sách nha. Nội lực chính là phải tích lũy từng ngày, luyện chừng nào xài chừng đó thì có mà hỏng.
Chẳng qua, nhịn ăn nhịn uống tích góp suốt 2 năm, giờ này để chịu một cái trần nhà đổ xuống, cộng thêm một chưởng bất thình lình, đều đem ra dùng cả rồi.
Nhìn cảnh thanh "MP" tưởng tượng ở trong người giảm với tốc độ ánh sáng, chẳng mấy chốc tụt về 0, Lăng Phong khóc không ra nước mắt.
Lăng Phong ho khan, không rõ trong cổ họng đang là cái gì, làm sao khó thở như vậy?
Bạch Vân Thành khóe miệng nhếch lên lạnh lẽo.
Lão không muốn giết tiểu tử này, nhưng tính ra sau hai chưởng mà tên kia vẫn còn tỉnh táo, lão ta không khỏi khen ngợi độ lỳ đòn của đối phương.
- Tiểu tử, ngươi mở nó ra rút cục thấy những gì?
Lão ta cố ý dồn Lăng Phong vào chỗ bụi mù này, dường như còn có ý tứ muốn nói chuyện riêng với hắn.
- Tiền bối, ta ngoài quyển Võ Kinh kia ra có xem chút đỉnh, những thứ khác không biết phải nói thế nào ...
Hắn đúng là không biết phải nói thế nào.
- Vẫn còn muốn giấu?
Một uy áp thần thức khủng bố đột ngột phủ lên người Lăng Phong. Ngay lập tức thần thức của Lăng Phong liền sinh phản ứng tự vệ, thần lực tràn ra, càng khiến Lăng Phong thêm khó chịu. Đây có lẽ chính là cảm giác năm đó Lăng Phong dùng lên người Diễm Tuyết Cơ ở đổ phường.
Lăng Phong không nhịn được muốn phun máu. Khí lực về 0, Lưỡng Nghi Hộ Tâm không còn, hắn hoàn toàn thành "phàm nhân" không có gì bảo vệ. Lâu nay hắn luyện khí có tiến bộ, nhưng luyện thần vẫn dậm chân tại chỗ. Giờ này thần lực bị cưỡng ép trào ra, kinh mạch chịu không nổi. Mà thần hay khí đều thế cả, với tình trạng của hắn lúc này, chỉ một tí "gió" cũng đủ ép Lăng Phong thổ huyết, đừng nói cao thủ như Bạch Vân Thành.
Cả người Lăng Phong căng như dây đàn, chỉ muốn nổ tung. Giống như ngươi bị trướng bụng, khó tiêu, ỉa chảy, đau đầu, đau lưng, ... tất cả xảy ra cùng một lúc.
Mùi máu đột nhiên xông lên mũi ...
"Ọoc"
Hắn khó khăn nuốt cái đống "hỗn tạp" trong mồm xuống, mùi vị không lấy gì làm ngon lành cho lắm. Ở đây cũng không có khoa truyền máu, phun máu là đại phí. Tiết kiệm là quốc sách.
Ngay lúc Lăng Phong tưởng chừng khí lực mình cạn kiệt, dị biến bỗng phát sinh ...
Thanh "MP" đột ngột nhảy số.
Từ từ, không phải +1, mà là -1? Đại khái là không giống lúc trước.
Đồ hình Lưỡng Nghi trên đầu Lăng Phong đang từ ảm đạm sắp tắt bỗng nhiên vụt sáng.
Từ trong đan điền, một dòng lực lượng kỳ quái đột nhiên xuất hiện, khiến Lăng Phong vô cùng thoải mái.
Luồng lực lượng này, kỳ thực không phải mới lạ với Lăng Phong. Nhớ ngày đó cùng Thần Cung Liễu Thanh Nghi hợp thể, Lăng Phong trong lúc "sảng khoái tiêu dao" từng cảm giác nó dị động một lần, nhưng sau lần đó liền trở lại vô dụng.
Bình thường mỗi khi vận khí tu luyện, hắn thi thoảng cũng thấy nó lảng vảng đâu đó. Thứ này tồn tại cùng với khí lực do Lăng Phong tích lũy hai năm nay, không xung đột lẫn nhau. Cố lão từng nói Lăng Phong có sẵn chân khí thuộc tính Thái Cực nào đó, có lẽ chính là thứ này. Chỉ là Lăng Phong không cách nào liên hệ tới, cũng không cách nào phát động được.
Có đôi khi Lăng Phong thậm chí còn chán ghét. Hắn mới nhập môn nội công, đan điền đã nhỏ hẹp không đủ chỗ thì thôi, còn phải chứa thêm một cục vô dụng không rõ gốc gác. Cái khối lực lượng kia với Lăng Phong không khác nào khối u, chỉ là không thể mổ lấy nó ra. Mỗi lần vận khí cứ cảm tưởng đối phương lượn qua lượn lại như trêu tức, khó chịu phải biết.
Bạch Vân Thành khóe miệng giật giật.
Vừa rồi lão còn lo mình quá tay, làm thằng nhãi kia chết quá nhanh sẽ không tra hỏi gì được. Chẳng ngờ đùng một cái bị phản chấn phải lùi lại hẳn mấy bước, không khỏi nhìn Lăng Phong lờ mờ trong làn bụi mù bằng ánh mắt thú vị :
- Di, còn dám đấu nội lực với lão phu?
Kỳ thực ngay khi đỡ lấy Văn Thành Bích, Lăng Phong bằng thần thức cũng quan sát phía Diễm Tuyết Cơ. Chẳng qua phát hiện có mấy người Di Hoa Cung vây quanh, hắn mới buông tâm.
- Cô ấy ... không sao chứ?
Ả sư tỷ lộ ra khuôn mặt bình thản như không :
- Không sao đâu. Muội ấy mấy ngày thiếu ngủ mà thôi ...
Lăng Phong á khẩu, lý do này không khỏi có chút khiên cưỡng?
Diễm Tuyết Cơ ngồi bất động đả tọa tĩnh tâm, nàng lúc này tĩnh lặng như một bông hoa tuyết xinh đẹp. Cạnh đó còn có một tên Lăng Hổ thiền định, lại như một cục đá thô kệch. Đang giữa lúc nước sôi lửa bỏng lại có hai kẻ nhàn nhã như vậy, âu cũng là khung cảnh đặc sắc.
Cách đó không xa, còn có tiểu cô nương Văn Như Ý đang đứng dựa vào cột nhà, xung quanh vài ba tên thanh niên canh chừng. Cô bé lông tóc không thương tổn, đám thanh niên thì đang lo sợ run lẩy bẩy, cảnh này cũng đặc sắc không kém.
Văn Thành Bích bỗng lên tiếng nhắc nhở :
- Lăng Phong, cẩn thận bên trái ...
Đầu Lăng Phong "ông" lên, giống như bị ai đó dùng búa gõ vào.
Bạch Vân Thành lại tung một chiêu thần thức. Lão già này vẫn không từ ý định đọc tâm Lăng Phong.
Lăng Phong chật vật tránh được, không khỏi toàn thân mồ hôi lạnh. Thần lực của hắn về cơ bản không kém Bạch Vân Thành, chỉ thiếu công pháp để tấn công. Không công được nhưng thủ tạm thời không phải lo lắng. Tuy vậy tâm thần chính là tương đối, một chút bất cẩn đều có thể vạn kiếp bất phục. Còn may có Thành Bích liên tục chỉ ra công kích, bằng không Lăng Phong đã trúng chiêu không thể nghi ngờ.
Văn Thành Bích quan tâm hỏi :
- Ngươi rút cục còn biết chuyện gì? Lão Quốc sư liên tục ám toán bằng thần thức. Còn có, U Minh cung kia đến đây, chắc chắn không phải để giết người ...
Lăng Phong đoạt được bảo hạp tính ra chỉ mới vài canh giờ, cho dù lấy ra được thứ gì đó, khó lòng cất giấu được ở nơi nào khác, ngoài việc mang theo luôn trên người. Đã như vậy, Bạch Vân Thành việc gì phải rườm rà lắm chuyện? Bằng vào thực lực của mình, lão ta chỉ cần dùng sát chiêu giết Lăng Phong, sau đó lục soát trên xác hắn là xong, tin tưởng Tiêu Thiên Phóng Tần Quyền có ba đầu sáu tay cũng không thể ngăn hết.
Cái Bạch Vân Thành muốn, xem ra không chỉ là Võ Kinh Tổng Yếu, càng không phải là chiếc nhẫn hay lệnh bài còn lại trong hộp bạc.
Nếu nghĩ kỹ lại, cả ba thứ tuy khác biệt, kỳ thực lại giống nhau, đều là ... đồ vật.
"Chúng muốn là ... ký ức?"
Những mảnh ký ức vỡ vụn của Vệ Hoàng hậu tiềm nhập vào đầu hắn?
Nếu đúng thế thì mệt mỏi rồi đây.
Nếu là một đồ vật rõ ràng, cùng lắm giao cho đối phương là xong chuyện.
Nhưng nếu đó là tài sản phi vật thể, hai chữ "giao ra" không đơn giản như vậy. Nhất là khi chính Lăng Phong không hiểu ý nghĩa của những ký ức kia, làm sao nói?
Chẳng lẽ hắn đứng ra vỗ ngực hiên ngang, "Thật xin lỗi các vị, tại hạ lấy được ký ức, nhưng vì không hiểu nên không nói ra được. Nay phiền các vị thong thả chờ tại hạ ngâm cứu, chừng nào hiểu ra nhất định sẽ email đến từng người"?
Đối phương tin mới là lạ đó, nhất định càng cho rằng hắn đã hiểu toàn bộ mà muốn giấu.
Bạch Vân Thành lúc này đã dần mất kiên nhẫn, thần thức của lão là đồ tích góp từ "tinh - khí - thần" bao lâu nay, không phải hàng chùa mà xài mãi.
- Tiểu tử, nể mặt ngươi đi theo lão ta, lão phu sẽ không giết ngươi. Nhưng có những thứ không phải của mình, không đủ thực lực thì đừng vì tò mò mà chết oan ...
"Xem ra đang nói đến Cố lão?"
- Tiền bối, ngươi đã biết lão điên cũng cần nó, vậy vì sao còn ép ta phải giao ra? Chẳng lẽ ngươi không sợ lão ta tìm đến sao?
Bạch Vân Thành cười gằn :
- Haha, uy hiếp ta? Lão phu nể mặt lão già kia không giết ngươi là một chuyện, nhưng cái bí mật kia lại là chuyện khác rồi. Chính lão già kia còn phải chật vật vì nó mà chạy khắp nơi ... Lão phu cũng không rảnh nhiều lời với ngươi, chi bằng biến ngươi thành nửa sống nửa chết, còn sợ không có cách tra ra sao?
Nói rồi lão đột ngột vận khí lăng không, bất thình lình bay vọt qua hai người Tần - Tiêu, hai thanh kiếm lùi vào cổ tay áo, tay lão vung chưởng hình trảo năm ngón đánh thẳng xuống chỗ Lăng Phong.
Bạch Vân Thành đột ngột đổi hướng xuất chiêu, Tiêu Thiên Phóng nhận ra thì đã muộn, gã vội khinh thân đuổi theo. Tần Quyền lưỡng lự chốc lát, tặc lưỡi một cái rồi cũng lắc lắc thân hình thành một cái bóng màu đen.
Lăng Phong không kịp nghĩ nhiều, hắn chỉ kịp đẩy Thành Bích sang một bên, lộn người ra sau dùng Hoạt Bất Lưu Thủ đạp trái phải vài cái thành những vệt ảo ảnh.
Thoắt cái đã lùi hẳn vào cái miếu hoang sau lưng.
Chưởng phong đánh xuống ...
"Ầm"
Một tiếng vang dội, cả căn miếu tan tành sụp xuống. Bụi đất thổi lên mù mịt, Lăng Phong bên trong không rõ sống chết.
Văn Thành Bích khản giọng hô :
- Lăng Phong ...
Diễm Tuyết Cơ lúc này cũng không nhịn được hé mắt nhìn. Chỉ là, đập vào mắt nàng đầu tiên là vẻ mặt vũ mị lo lắng của Văn Thành Bích, Diễm Tuyết Cơ không biết nghĩ gì đó lại nhắm đôi mắt.
...
Lăng Phong giờ này ngay cả sức lực bú sữa mẹ cũng đem ra dùng.
Đùa sao, cả căn miếu sụp lên đầu, còn may Phong ca luyện thân thể tàm tạm, bằng không gặp công tử ẻo lả nhà nào, chỉ e đã chết bẹp từ lâu.
Cũng phải nói tới, căn miếu này quá cổ xưa, chỗ gạch đá kia nhắm chừng năm đó xây dựng bị anh em thi công rút bớt nguyên vật liệu, bên trong đều độn rơm rạ cả, độ nặng giảm ít nhiều.
"Ây da ..."
Lăng Phong nhanh chóng gồng mình, tay quạt chân đạp, sau một hồi xuất thần, thân người đã hiên ngang đứng khỏi đống đổ nát. Cảnh phim này phải nói kinh điển trong kinh điển, chính là anh hùng không thể chết đơn giản như vậy chứ?
Chỉ tiếc, cả người hắn giờ này đều một màu đất, không khác nào vừa đi thông cống trở về, nào có bộ dáng của anh hùng. Bụi mù còn chưa tan hết, đã nghe một tiếng "vù" đến ngay trước mặt.
"Chuyện gì? Không chịu theo kịch bản gì cả."
Ít ra cũng phải là, nhân vật phản diện nhìn cảnh đổ nát cười ha hả, nụ cười chưa tắt đã thấy vị anh hùng từ trong bụi mù đi ra, ác nhân hai mắt trợn tròn sợ hãi, vị anh hùng đưa tay quệt vệt máu trên khóe miệng, đôi mắt hiện ra vẻ quyết tuyệt hào hùng ...
Đáng tiếc, sự thật tàn nhẫn ...
"Bùng"
Lăng Phong bị dính một chưởng toàn diện, cả người cong như con tôm, toàn thân thành một cái chổi quét rác, quét một đường gạch đá từ trước ra sau căn miếu.
Lâu nay Phong ca đánh đấm không dùng MMA thì phóng đại vài cây phi đao, không nữa thì quay đầu bỏ chạy, chẳng bao giờ thấy hắn dùng khí chiêu là mấy. Bề ngoài vì muốn phổ cập MMA đến võ lâm đồng đạo, nguyên do chính là vì ... khí lực không đủ. Lăng Phong đang phải thi hành chính sách tiết kiệm, này là quốc sách nha. Nội lực chính là phải tích lũy từng ngày, luyện chừng nào xài chừng đó thì có mà hỏng.
Chẳng qua, nhịn ăn nhịn uống tích góp suốt 2 năm, giờ này để chịu một cái trần nhà đổ xuống, cộng thêm một chưởng bất thình lình, đều đem ra dùng cả rồi.
Nhìn cảnh thanh "MP" tưởng tượng ở trong người giảm với tốc độ ánh sáng, chẳng mấy chốc tụt về 0, Lăng Phong khóc không ra nước mắt.
Lăng Phong ho khan, không rõ trong cổ họng đang là cái gì, làm sao khó thở như vậy?
Bạch Vân Thành khóe miệng nhếch lên lạnh lẽo.
Lão không muốn giết tiểu tử này, nhưng tính ra sau hai chưởng mà tên kia vẫn còn tỉnh táo, lão ta không khỏi khen ngợi độ lỳ đòn của đối phương.
- Tiểu tử, ngươi mở nó ra rút cục thấy những gì?
Lão ta cố ý dồn Lăng Phong vào chỗ bụi mù này, dường như còn có ý tứ muốn nói chuyện riêng với hắn.
- Tiền bối, ta ngoài quyển Võ Kinh kia ra có xem chút đỉnh, những thứ khác không biết phải nói thế nào ...
Hắn đúng là không biết phải nói thế nào.
- Vẫn còn muốn giấu?
Một uy áp thần thức khủng bố đột ngột phủ lên người Lăng Phong. Ngay lập tức thần thức của Lăng Phong liền sinh phản ứng tự vệ, thần lực tràn ra, càng khiến Lăng Phong thêm khó chịu. Đây có lẽ chính là cảm giác năm đó Lăng Phong dùng lên người Diễm Tuyết Cơ ở đổ phường.
Lăng Phong không nhịn được muốn phun máu. Khí lực về 0, Lưỡng Nghi Hộ Tâm không còn, hắn hoàn toàn thành "phàm nhân" không có gì bảo vệ. Lâu nay hắn luyện khí có tiến bộ, nhưng luyện thần vẫn dậm chân tại chỗ. Giờ này thần lực bị cưỡng ép trào ra, kinh mạch chịu không nổi. Mà thần hay khí đều thế cả, với tình trạng của hắn lúc này, chỉ một tí "gió" cũng đủ ép Lăng Phong thổ huyết, đừng nói cao thủ như Bạch Vân Thành.
Cả người Lăng Phong căng như dây đàn, chỉ muốn nổ tung. Giống như ngươi bị trướng bụng, khó tiêu, ỉa chảy, đau đầu, đau lưng, ... tất cả xảy ra cùng một lúc.
Mùi máu đột nhiên xông lên mũi ...
"Ọoc"
Hắn khó khăn nuốt cái đống "hỗn tạp" trong mồm xuống, mùi vị không lấy gì làm ngon lành cho lắm. Ở đây cũng không có khoa truyền máu, phun máu là đại phí. Tiết kiệm là quốc sách.
Ngay lúc Lăng Phong tưởng chừng khí lực mình cạn kiệt, dị biến bỗng phát sinh ...
Thanh "MP" đột ngột nhảy số.
Từ từ, không phải +1, mà là -1? Đại khái là không giống lúc trước.
Đồ hình Lưỡng Nghi trên đầu Lăng Phong đang từ ảm đạm sắp tắt bỗng nhiên vụt sáng.
Từ trong đan điền, một dòng lực lượng kỳ quái đột nhiên xuất hiện, khiến Lăng Phong vô cùng thoải mái.
Luồng lực lượng này, kỳ thực không phải mới lạ với Lăng Phong. Nhớ ngày đó cùng Thần Cung Liễu Thanh Nghi hợp thể, Lăng Phong trong lúc "sảng khoái tiêu dao" từng cảm giác nó dị động một lần, nhưng sau lần đó liền trở lại vô dụng.
Bình thường mỗi khi vận khí tu luyện, hắn thi thoảng cũng thấy nó lảng vảng đâu đó. Thứ này tồn tại cùng với khí lực do Lăng Phong tích lũy hai năm nay, không xung đột lẫn nhau. Cố lão từng nói Lăng Phong có sẵn chân khí thuộc tính Thái Cực nào đó, có lẽ chính là thứ này. Chỉ là Lăng Phong không cách nào liên hệ tới, cũng không cách nào phát động được.
Có đôi khi Lăng Phong thậm chí còn chán ghét. Hắn mới nhập môn nội công, đan điền đã nhỏ hẹp không đủ chỗ thì thôi, còn phải chứa thêm một cục vô dụng không rõ gốc gác. Cái khối lực lượng kia với Lăng Phong không khác nào khối u, chỉ là không thể mổ lấy nó ra. Mỗi lần vận khí cứ cảm tưởng đối phương lượn qua lượn lại như trêu tức, khó chịu phải biết.
Bạch Vân Thành khóe miệng giật giật.
Vừa rồi lão còn lo mình quá tay, làm thằng nhãi kia chết quá nhanh sẽ không tra hỏi gì được. Chẳng ngờ đùng một cái bị phản chấn phải lùi lại hẳn mấy bước, không khỏi nhìn Lăng Phong lờ mờ trong làn bụi mù bằng ánh mắt thú vị :
- Di, còn dám đấu nội lực với lão phu?
/485
|