Lăng Phong không có ý định lâu dài ở Thái Nguyên, chẳng qua tiện thể có Thành Bích gợi ý, hắn liền nảy ra ý định mở rộng thị trường.
Lăng Phong giống như một tên lắm ý tưởng thích đi khởi nghiệp. Đến Trường An lập ra cái Phong Vân tơ lựa, ý tưởng trang phục mới lạ. Có chút vốn liền phi ra Vĩnh Lạc làm một cái Phong Vân đoàn. Bây giờ tại Thái Nguyên thêm một cái Trường Phong, coi như chi nhánh phía bắc.
Nhìn từ ngoài vào, Lăng Phong coi bộ khá phập phù, chả nắm gì trong tay.
Nói ví như, hắn trở về Phong Vân đoàn liệu có bị sút bay không?
Sự thực cũng không thảm như vậy.
Hai chữ “thủ lĩnh” của Lăng Phong, không hè qua loa.
Cao Diệp vì sao lo lắng cái khế ước vớ vẩn kia ảnh hưởng đến Phong Vân, đều có lý của nó.
Lập Phong Vân đoàn, 100% vốn điều lệ đều do Lăng Phong bỏ ra, lợi nhuận phân chia đều có hợp đồng ghi rõ. Lăng Phong còn đặc biệt chạy đến phủ nha tốn không ít tiền đăng ký, ngay cả quan sai cũng không hiểu tên này vì sao serious như vậy. Phong Vân đoàn đứng tên đều là tên của Lăng Phong.
Không cần nói xa, đất đai ở Vĩnh Lạc trấn, năm đó chả ai thèm để mắt, Lăng Phong đều bỏ tiền mua lại gần hết, giờ này đem bán ra cũng đủ hắn ăn cả đời.
Chẳng qua cách làm ăn của Lăng Phong bị không ít anh em thích tự do vô tổ chức sinh bất mãn, trong đó có Phương Hùng. Những người như Phương Hùng đúng kiểu giang hồ, thích thì đưa tiêu không thích thì cướp núi làm sơn tặc, anh em kiếm được thì chia không kiếm được thì tan.
Để duy trì cổ phần, Lăng Phong cũng đã tính đến. Tại Trường An có ba nguồn lợi tức do hắn đứng tên. Một là Hắc kỳ, hai là Phong Vân tơ lụa, ba là tiền trang. Tiền lưu thông đều giao cho Mặc lão giữ trong thời gian hắn vắng mặt.
Mặc lão là người Lăng Phong tin tưởng thứ hai chỉ sau Lâm thị ở thế giới này, nếu ngay cả lão cũng sinh dị tâm, Lăng Phong căn bản không thể tin được ai nữa.
Phong Vân tơ lụa do Lăng Phong kiến lập, hắn chiếm ba Lăng gia chiếm bảy. Hiện tại cả Lăng Phong lẫn Lăng Vân đều đi vắng, vị trí chưởng quầy do thân tín của Lăng Vân làm chủ, nhưng tiền lời theo ước định vẫn đều đều ba phần chảy vào túi Lăng Phong. Đây là ký kết Lăng Vân đã đóng dấu, Lăng gia có khó chịu cũng không làm gì được. Hơn nữa, vận tiêu bảo kê hiện tại các cửa tiệm Lăng gia đều do Phong Vân đoàn lo, bọn họ càng không dám ý kiến.
Phong Vân tiền trang do Gia Cát Vinh quản lý, nhưng chủ là Lăng Phong. Tiền trang này thậm chí được triều đình cấp quyền đúc vàng một lần, đây là điều mà các tiền trang khác có muốn cũng không được.
Nhưng bất ngờ nhất là nguồn thu từ Hắc kỳ. Hắc kỳ vì thất nghiệp, chuyển sang kinh doanh võ đài ngầm, tiền kiếm được ban đầu cứ tưởng không nhiều, nhưng lại tăng với tốc độ chóng mặt.
Lăng Phong đến từ thời đại kỳ quái, nơi mà đánh chơi ăn tiền thật, một trận WWE đánh đấm như diễn kịch là tiền tỷ, một trận League of Legends cũng có thể ra tiền tỷ. Người cổ đại có thể quen với việc đào tạo nữ ngôi sao trên thuyền hoa kiếm tiền, nhưng biến một võ sĩ thành “siêu sao” kiếm tiền thì không phải ai cũng nghĩ đến.
Lăng Phong hiểu rõ, thời đại khác biệt, võ đài mà hắn lập ra sẽ không bao giờ đạt đến trình độ của thế kỷ 21, bởi vì thiếu mất một nguồn tiền vô cùng lớn, bản quyền truyền hình. Nhưng lợi nhuận từ cá độ và bán vé là chắc chắn sẽ làm ra được.
Ngày đó lập ra UFC, Lăng Phong đã tính trước đến giai đoạn kiếm tiền này, tỉ mỉ chia sẵn thành league, định ra các quy tắc rõ ràng, tạo điều kiện để kinh doanh về sau.
Chỉ là Lăng Phong vạn vạn không ngờ đến, không cần chờ hắn trở về, đã có người nhìn ra tiềm năng làm giúp hắn.
Chuyện này cũng phải nhờ vào Mặc lão, mời được “thiết địch” Lục Chính Kỳ đến. Người họ Lục này không biết có xuất thân thế nào, làm sao Mặc lão quen biết? Chỉ biết gã có con mắt nhìn xa trông rộng không kém Lăng Phong, thậm chí còn liều hơn Lăng Phong. Toàn bộ tiền kiếm được đều bị gã đầu tư sạch vào võ đài, càng làm càng mạnh tay.
Mới nói, cổ đại hay hiện đại đều thế, start-up quan trọng nhất chính là ý tưởng độc đáo, Lăng Phong chỉ cần đóng vai CEO định hướng, khắc sẽ có kẻ làm được, thậm chí còn làm tốt hơn Lăng Phong.
Đã là làm ăn, nhiều người chưa chắc đã hơn.
Các tiêu đội của Phương Hùng hay Công Tôn gia, tuy nói về nhân lực, vật lực là vô cùng mạnh. Nhưng nếu nói riêng về tiền, thì khó lòng cạnh tranh với một cái ngân hàng, một công ty thời trang và một võ đài. Hiện tại ở Vĩnh Lạc, một mình “sát thần” Tôn Lập lên đài đánh một trận đã bằng tiền lời Lục kỳ đi tiêu một tuần. Có thể so sánh với của Lăng Phong lúc này, chỉ có công ty “khai thác khoáng sản” của Long Bác Khôn.
Có tích lũy, có mạng lưới, có quan hệ, là những điều Lăng Phong để tâm đến. Ngay từ ngày đầu hắn đã định ra như vậy.
Phong Vân đoàn hay Trường Phong tiêu cục, nghe qua có vẻ bang phái giang hồ, kỳ thực trong đầu Lăng Phong căn bản chỉ là hai cái công ty để kiếm tiền. Công ty mẹ hùn vốn với anh em, công ty con mở riêng với Thành Bích.
...
Thái Nguyên, tháng 10.
Trường Phong tiêu cục bốn phân đà, cũng không thể lấy tửu lâu làm tổng đà, dù sao chỗ đó còn phải buôn bán. Ngày đó Phong Vân đoàn thành lập thậm chí cần cả một cái trấn nhỏ làm nhà. Lăng Phong lại không có tiền đi mua đất.
Cũng may, Hạng Đông quả nhiên có một tay, thế mà giữ lại được võ đường cũ của anh em Bắc đường, làm chỗ ăn ở cho Chu Tước đường, đỡ cho Lăng Phong một núi tiền. Chu Tước làm ăn rất khá, có lẽ hưởng uy danh Bắc đường trước kia, ngay ngày đầu đã có khách.
Bạch Ngọc Đường cũng không phải tay mơ, gã là thổ địa lâu năm ở Thái Nguyên, nhanh chóng tìm ra địa bàn cho Thanh Long.
Huyền Vũ đường của Thành Bích lấy Chu lâu làm nhà, anh em Nam phủ đều xuất thân đặc vụ, gì chứ đóng vai tiểu nhị tửu lâu anh em rành nhất.
Rút cục, lại vẫn là đứa con rơi của Lăng Phong, Bạch Hổ đường, không có chỗ ở.
Lăng Phong đang muốn nghe ngóng tin tức về những vụ hạ độc, thành ra hắn chỉ tạm thu nạp vài thiếu niên vào Bạch Hổ giao cho Đại Đao, tiếp tục trọ phía sau Chu lâu.
Buổi trưa, vừa đi thị sát tình hình huynh đệ một lượt về đến cửa phòng, liền thấy tên “dâm trùng” Điền Khai Quang mặt mày nghiêm trọng đi ra :
- Đương gia, không tốt, không tốt.
- Tiêu cục vừa mới lập, ngươi lại không tốt gì chứ?
Tên họ Điền này nằm trong đội ngũ của Bạch Hổ đường, nghe nói đang ngâm cứu một loại thuốc mê siêu cấp nào đó.
- Có người muốn gặp, họ Triển ...
Lăng Phong đang gặp lúc tiêu cục phất lên, nhìn thấy dáng vẻ thậm thụt của Điền Khai Quang, không khỏi buồn bực rèn dũa môt phen :
- Họ Triển? Triệu ta còn không sợ nữa là Triển. Tiêu cục vừa mới củng cố xong, bây giờ chúng ta đã là dân có số có má cả rồi. Hành tẩu trong giang hồ nhất định phải giữ được khí phách, cây ngay không sợ chết đứng. Quan trọng chính là giữ được cốt cách, ngực ưỡn lưng thẳng thì sợ gì bố con thằng ... Phụt ... Họ Triển?
Đi nửa gian nhìn thấy một đám quan sai mũ đỏ đen đứng dài thành hàng, thằng nào thằng nào mắt hằm hầm hừ hừ nhìn mình, Lăng Phong liền biết bên trong là ai rồi.
Dám chắc là Triển Chiêu.
Bang phái mới lập, còn chưa kiếm được đồng nào, Giám đốc Công an thành phố đã tìm tới, này làm sao mới tốt?
- Các vị quan gia, nhường đường, nhường đường một chút. A Quang, sao lại để mấy vị quan gia đứng mỏi thế này, dâng trà bánh.
- Đương gia, dâng rồi mà không thèm dùng thôi.
Không xong, coi bộ Triển Đại ca đang bực mình.
Lăng Phong vừa bước vào cửa vừa giang tay bày ra một bộ thân thiết :
- Trời, Triển đại ca, ngọn gió nào đưa huynh tới tiêu cục của đệ thế này?
- Còn không phải gió của ngươi làm ra.
Mặt Triển Chiêu phù ra như cái bánh bao, coi bộ mấy ngày không ngủ.
“Vòi tiền hiếu kính chăng?”
- Đại ca, đệ kỳ thực đang muốn thăm đại ca đấy. Hiềm một nỗi, ài, đại ca cũng biết đấy. Tiêu cục mới lập, chưa có lợi nhuận. Hôm nào kiếm được đợt hàng đầu, đệ khắc sẽ đến thăm đại ca ...
Triển Chiêu cũng không phải người ngu, tức khắc hiểu ý, nhưng lại đánh mắt với Lăng Phong ra cửa.
“Két”
Lăng Phong rón rén khép cửa lớn, ngồi xuống bên cạnh, Triển Chiêu lập tức thở dài.
- Ngươi cũng là công sai cho triều đình, “thăm hỏi” của ngươi ta nuốt không trôi. Chỉ là, ngươi thân là mật thám. Ta mặc dù không biết mật thám các ngươi có quy định riêng ra sao, nhưng đều là quan, kinh doanh là đại kị.
- Ài, đại ca, ngươi ta đều rõ. Tiền lương không đủ ăn mà, ai mà chẳng làm chút chút bên ngoài chứ? Giống như tiểu Tấn Vương đó thôi, không phải tất cả tửu lâu Thái Nguyên đều bị ngài ấy nắm gần hết.
- Đó là vương gia ...
Nói xong Triển Chiêu liền tỉnh ra, không khéo thằng này cũng có chống lưng. Chẳng bù cho lão Triển, thân cô thế cô, làm gì cũng bị chèn ép.
Lăng Phong làm gì có chống lưng nào, chẳng qua tư tưởng hắn khác người thời này.
Người cổ trọng quan khinh thương. Làm quan là nhất, buôn bán xếp chót, đã phục vụ triều đình nhất định không buôn bán. Thời hiện đại thì khác hẳn, nhà nhà đều muốn làm ăn, làm quan càng làm ăn to.
- Dù sao, tiêu cục thì còn được, chứ hắc đạo tuyệt đối không nên làm chứ?
“Hắc đạo?”
Lăng Phong chớp mắt liền hiểu ý, có lẽ nói đến Thanh Long đường của Bạch Ngọc Đường. Huyền Vũ và Bạch Hổ chắc chắn Triển Chiêu không thể biết.
- Ấy, đại ca yên tâm, bên đệ nhất định không đối chọi với phủ nha, còn giúp là đằng khác. Trường Phong khác hẳn những chỗ khác, hoạt động minh bạch, luôn bám sát đường lối chính sách của quốc gia. Riêng Bạch Ngọc Đường ... bảo kê mấy chỗ đều là sòng bạc thanh lâu, hàng quán của bách tính hoàn toàn không nhúng tay vào. Mấy chỗ kia mờ ám, tiện thể nghe ngóng kiểm soát, lỡ như có chuyện gì bên đệ liền báo ngay cho nha dịch, chẳng phải quá tiện sao?
- Đây là mục đích của ngươi? Hay của Mật thám tự?
- Ờ, cả hai ... cả hai ...
Đây coi bộ chính là cái lợi khi làm trong mật thám. Nhân tiện mà thôi. Lăng Phong ngay ngày đầu gật đầu vào Mật thám tự đã nghĩ đến chuyện lấy công làm tư này rồi.
Triển Chiêu nói :
- Ta sắp hết nhiệm kỳ ở đây rồi, chỉ nhắc ngươi thế thôi. Có điều, tên nào thay thế ta chưa chắc đã dễ tính như ta đâu.
- Điều này đệ hiểu mà, nhất định ngày đại ca lên kinh sẽ đến chào hỏi.
Lăng Phong cười cười. Coi bộ ý Triển Chiêu là, anh sắp thăng chức, chú đừng có làm bậy để anh bị trễ nãi công danh.
Còn chưa cười xong, đã nghe Triển Chiêu trầm giọng :
- Được rồi, nói vào chuyện chính ...
Lăng Phong giống như một tên lắm ý tưởng thích đi khởi nghiệp. Đến Trường An lập ra cái Phong Vân tơ lựa, ý tưởng trang phục mới lạ. Có chút vốn liền phi ra Vĩnh Lạc làm một cái Phong Vân đoàn. Bây giờ tại Thái Nguyên thêm một cái Trường Phong, coi như chi nhánh phía bắc.
Nhìn từ ngoài vào, Lăng Phong coi bộ khá phập phù, chả nắm gì trong tay.
Nói ví như, hắn trở về Phong Vân đoàn liệu có bị sút bay không?
Sự thực cũng không thảm như vậy.
Hai chữ “thủ lĩnh” của Lăng Phong, không hè qua loa.
Cao Diệp vì sao lo lắng cái khế ước vớ vẩn kia ảnh hưởng đến Phong Vân, đều có lý của nó.
Lập Phong Vân đoàn, 100% vốn điều lệ đều do Lăng Phong bỏ ra, lợi nhuận phân chia đều có hợp đồng ghi rõ. Lăng Phong còn đặc biệt chạy đến phủ nha tốn không ít tiền đăng ký, ngay cả quan sai cũng không hiểu tên này vì sao serious như vậy. Phong Vân đoàn đứng tên đều là tên của Lăng Phong.
Không cần nói xa, đất đai ở Vĩnh Lạc trấn, năm đó chả ai thèm để mắt, Lăng Phong đều bỏ tiền mua lại gần hết, giờ này đem bán ra cũng đủ hắn ăn cả đời.
Chẳng qua cách làm ăn của Lăng Phong bị không ít anh em thích tự do vô tổ chức sinh bất mãn, trong đó có Phương Hùng. Những người như Phương Hùng đúng kiểu giang hồ, thích thì đưa tiêu không thích thì cướp núi làm sơn tặc, anh em kiếm được thì chia không kiếm được thì tan.
Để duy trì cổ phần, Lăng Phong cũng đã tính đến. Tại Trường An có ba nguồn lợi tức do hắn đứng tên. Một là Hắc kỳ, hai là Phong Vân tơ lụa, ba là tiền trang. Tiền lưu thông đều giao cho Mặc lão giữ trong thời gian hắn vắng mặt.
Mặc lão là người Lăng Phong tin tưởng thứ hai chỉ sau Lâm thị ở thế giới này, nếu ngay cả lão cũng sinh dị tâm, Lăng Phong căn bản không thể tin được ai nữa.
Phong Vân tơ lụa do Lăng Phong kiến lập, hắn chiếm ba Lăng gia chiếm bảy. Hiện tại cả Lăng Phong lẫn Lăng Vân đều đi vắng, vị trí chưởng quầy do thân tín của Lăng Vân làm chủ, nhưng tiền lời theo ước định vẫn đều đều ba phần chảy vào túi Lăng Phong. Đây là ký kết Lăng Vân đã đóng dấu, Lăng gia có khó chịu cũng không làm gì được. Hơn nữa, vận tiêu bảo kê hiện tại các cửa tiệm Lăng gia đều do Phong Vân đoàn lo, bọn họ càng không dám ý kiến.
Phong Vân tiền trang do Gia Cát Vinh quản lý, nhưng chủ là Lăng Phong. Tiền trang này thậm chí được triều đình cấp quyền đúc vàng một lần, đây là điều mà các tiền trang khác có muốn cũng không được.
Nhưng bất ngờ nhất là nguồn thu từ Hắc kỳ. Hắc kỳ vì thất nghiệp, chuyển sang kinh doanh võ đài ngầm, tiền kiếm được ban đầu cứ tưởng không nhiều, nhưng lại tăng với tốc độ chóng mặt.
Lăng Phong đến từ thời đại kỳ quái, nơi mà đánh chơi ăn tiền thật, một trận WWE đánh đấm như diễn kịch là tiền tỷ, một trận League of Legends cũng có thể ra tiền tỷ. Người cổ đại có thể quen với việc đào tạo nữ ngôi sao trên thuyền hoa kiếm tiền, nhưng biến một võ sĩ thành “siêu sao” kiếm tiền thì không phải ai cũng nghĩ đến.
Lăng Phong hiểu rõ, thời đại khác biệt, võ đài mà hắn lập ra sẽ không bao giờ đạt đến trình độ của thế kỷ 21, bởi vì thiếu mất một nguồn tiền vô cùng lớn, bản quyền truyền hình. Nhưng lợi nhuận từ cá độ và bán vé là chắc chắn sẽ làm ra được.
Ngày đó lập ra UFC, Lăng Phong đã tính trước đến giai đoạn kiếm tiền này, tỉ mỉ chia sẵn thành league, định ra các quy tắc rõ ràng, tạo điều kiện để kinh doanh về sau.
Chỉ là Lăng Phong vạn vạn không ngờ đến, không cần chờ hắn trở về, đã có người nhìn ra tiềm năng làm giúp hắn.
Chuyện này cũng phải nhờ vào Mặc lão, mời được “thiết địch” Lục Chính Kỳ đến. Người họ Lục này không biết có xuất thân thế nào, làm sao Mặc lão quen biết? Chỉ biết gã có con mắt nhìn xa trông rộng không kém Lăng Phong, thậm chí còn liều hơn Lăng Phong. Toàn bộ tiền kiếm được đều bị gã đầu tư sạch vào võ đài, càng làm càng mạnh tay.
Mới nói, cổ đại hay hiện đại đều thế, start-up quan trọng nhất chính là ý tưởng độc đáo, Lăng Phong chỉ cần đóng vai CEO định hướng, khắc sẽ có kẻ làm được, thậm chí còn làm tốt hơn Lăng Phong.
Đã là làm ăn, nhiều người chưa chắc đã hơn.
Các tiêu đội của Phương Hùng hay Công Tôn gia, tuy nói về nhân lực, vật lực là vô cùng mạnh. Nhưng nếu nói riêng về tiền, thì khó lòng cạnh tranh với một cái ngân hàng, một công ty thời trang và một võ đài. Hiện tại ở Vĩnh Lạc, một mình “sát thần” Tôn Lập lên đài đánh một trận đã bằng tiền lời Lục kỳ đi tiêu một tuần. Có thể so sánh với của Lăng Phong lúc này, chỉ có công ty “khai thác khoáng sản” của Long Bác Khôn.
Có tích lũy, có mạng lưới, có quan hệ, là những điều Lăng Phong để tâm đến. Ngay từ ngày đầu hắn đã định ra như vậy.
Phong Vân đoàn hay Trường Phong tiêu cục, nghe qua có vẻ bang phái giang hồ, kỳ thực trong đầu Lăng Phong căn bản chỉ là hai cái công ty để kiếm tiền. Công ty mẹ hùn vốn với anh em, công ty con mở riêng với Thành Bích.
...
Thái Nguyên, tháng 10.
Trường Phong tiêu cục bốn phân đà, cũng không thể lấy tửu lâu làm tổng đà, dù sao chỗ đó còn phải buôn bán. Ngày đó Phong Vân đoàn thành lập thậm chí cần cả một cái trấn nhỏ làm nhà. Lăng Phong lại không có tiền đi mua đất.
Cũng may, Hạng Đông quả nhiên có một tay, thế mà giữ lại được võ đường cũ của anh em Bắc đường, làm chỗ ăn ở cho Chu Tước đường, đỡ cho Lăng Phong một núi tiền. Chu Tước làm ăn rất khá, có lẽ hưởng uy danh Bắc đường trước kia, ngay ngày đầu đã có khách.
Bạch Ngọc Đường cũng không phải tay mơ, gã là thổ địa lâu năm ở Thái Nguyên, nhanh chóng tìm ra địa bàn cho Thanh Long.
Huyền Vũ đường của Thành Bích lấy Chu lâu làm nhà, anh em Nam phủ đều xuất thân đặc vụ, gì chứ đóng vai tiểu nhị tửu lâu anh em rành nhất.
Rút cục, lại vẫn là đứa con rơi của Lăng Phong, Bạch Hổ đường, không có chỗ ở.
Lăng Phong đang muốn nghe ngóng tin tức về những vụ hạ độc, thành ra hắn chỉ tạm thu nạp vài thiếu niên vào Bạch Hổ giao cho Đại Đao, tiếp tục trọ phía sau Chu lâu.
Buổi trưa, vừa đi thị sát tình hình huynh đệ một lượt về đến cửa phòng, liền thấy tên “dâm trùng” Điền Khai Quang mặt mày nghiêm trọng đi ra :
- Đương gia, không tốt, không tốt.
- Tiêu cục vừa mới lập, ngươi lại không tốt gì chứ?
Tên họ Điền này nằm trong đội ngũ của Bạch Hổ đường, nghe nói đang ngâm cứu một loại thuốc mê siêu cấp nào đó.
- Có người muốn gặp, họ Triển ...
Lăng Phong đang gặp lúc tiêu cục phất lên, nhìn thấy dáng vẻ thậm thụt của Điền Khai Quang, không khỏi buồn bực rèn dũa môt phen :
- Họ Triển? Triệu ta còn không sợ nữa là Triển. Tiêu cục vừa mới củng cố xong, bây giờ chúng ta đã là dân có số có má cả rồi. Hành tẩu trong giang hồ nhất định phải giữ được khí phách, cây ngay không sợ chết đứng. Quan trọng chính là giữ được cốt cách, ngực ưỡn lưng thẳng thì sợ gì bố con thằng ... Phụt ... Họ Triển?
Đi nửa gian nhìn thấy một đám quan sai mũ đỏ đen đứng dài thành hàng, thằng nào thằng nào mắt hằm hầm hừ hừ nhìn mình, Lăng Phong liền biết bên trong là ai rồi.
Dám chắc là Triển Chiêu.
Bang phái mới lập, còn chưa kiếm được đồng nào, Giám đốc Công an thành phố đã tìm tới, này làm sao mới tốt?
- Các vị quan gia, nhường đường, nhường đường một chút. A Quang, sao lại để mấy vị quan gia đứng mỏi thế này, dâng trà bánh.
- Đương gia, dâng rồi mà không thèm dùng thôi.
Không xong, coi bộ Triển Đại ca đang bực mình.
Lăng Phong vừa bước vào cửa vừa giang tay bày ra một bộ thân thiết :
- Trời, Triển đại ca, ngọn gió nào đưa huynh tới tiêu cục của đệ thế này?
- Còn không phải gió của ngươi làm ra.
Mặt Triển Chiêu phù ra như cái bánh bao, coi bộ mấy ngày không ngủ.
“Vòi tiền hiếu kính chăng?”
- Đại ca, đệ kỳ thực đang muốn thăm đại ca đấy. Hiềm một nỗi, ài, đại ca cũng biết đấy. Tiêu cục mới lập, chưa có lợi nhuận. Hôm nào kiếm được đợt hàng đầu, đệ khắc sẽ đến thăm đại ca ...
Triển Chiêu cũng không phải người ngu, tức khắc hiểu ý, nhưng lại đánh mắt với Lăng Phong ra cửa.
“Két”
Lăng Phong rón rén khép cửa lớn, ngồi xuống bên cạnh, Triển Chiêu lập tức thở dài.
- Ngươi cũng là công sai cho triều đình, “thăm hỏi” của ngươi ta nuốt không trôi. Chỉ là, ngươi thân là mật thám. Ta mặc dù không biết mật thám các ngươi có quy định riêng ra sao, nhưng đều là quan, kinh doanh là đại kị.
- Ài, đại ca, ngươi ta đều rõ. Tiền lương không đủ ăn mà, ai mà chẳng làm chút chút bên ngoài chứ? Giống như tiểu Tấn Vương đó thôi, không phải tất cả tửu lâu Thái Nguyên đều bị ngài ấy nắm gần hết.
- Đó là vương gia ...
Nói xong Triển Chiêu liền tỉnh ra, không khéo thằng này cũng có chống lưng. Chẳng bù cho lão Triển, thân cô thế cô, làm gì cũng bị chèn ép.
Lăng Phong làm gì có chống lưng nào, chẳng qua tư tưởng hắn khác người thời này.
Người cổ trọng quan khinh thương. Làm quan là nhất, buôn bán xếp chót, đã phục vụ triều đình nhất định không buôn bán. Thời hiện đại thì khác hẳn, nhà nhà đều muốn làm ăn, làm quan càng làm ăn to.
- Dù sao, tiêu cục thì còn được, chứ hắc đạo tuyệt đối không nên làm chứ?
“Hắc đạo?”
Lăng Phong chớp mắt liền hiểu ý, có lẽ nói đến Thanh Long đường của Bạch Ngọc Đường. Huyền Vũ và Bạch Hổ chắc chắn Triển Chiêu không thể biết.
- Ấy, đại ca yên tâm, bên đệ nhất định không đối chọi với phủ nha, còn giúp là đằng khác. Trường Phong khác hẳn những chỗ khác, hoạt động minh bạch, luôn bám sát đường lối chính sách của quốc gia. Riêng Bạch Ngọc Đường ... bảo kê mấy chỗ đều là sòng bạc thanh lâu, hàng quán của bách tính hoàn toàn không nhúng tay vào. Mấy chỗ kia mờ ám, tiện thể nghe ngóng kiểm soát, lỡ như có chuyện gì bên đệ liền báo ngay cho nha dịch, chẳng phải quá tiện sao?
- Đây là mục đích của ngươi? Hay của Mật thám tự?
- Ờ, cả hai ... cả hai ...
Đây coi bộ chính là cái lợi khi làm trong mật thám. Nhân tiện mà thôi. Lăng Phong ngay ngày đầu gật đầu vào Mật thám tự đã nghĩ đến chuyện lấy công làm tư này rồi.
Triển Chiêu nói :
- Ta sắp hết nhiệm kỳ ở đây rồi, chỉ nhắc ngươi thế thôi. Có điều, tên nào thay thế ta chưa chắc đã dễ tính như ta đâu.
- Điều này đệ hiểu mà, nhất định ngày đại ca lên kinh sẽ đến chào hỏi.
Lăng Phong cười cười. Coi bộ ý Triển Chiêu là, anh sắp thăng chức, chú đừng có làm bậy để anh bị trễ nãi công danh.
Còn chưa cười xong, đã nghe Triển Chiêu trầm giọng :
- Được rồi, nói vào chuyện chính ...
/485
|