Yên Vũ lâu.
Vài bóng đen lén lút đi vào cửa sau, áng chừng là một nhóm trộm vặt. Thái Nguyên riêng nghề trộm đêm có thể nói đứng đầu Đại Tống.
Chỉ là, đám này đội hình có vẻ không đúng tiêu chuẩn trộm đêm cho lắm. Một tên cả người trang phục trắng toát, một tên khác tóc lại mượt như vuốt keo, căn bản là đi đến đâu lộ đến đó.
Tên đi đầu coi bộ khó chịu ra mặt, lầm bầm trách móc :
- Ài, nói bao lần rồi. Đi đêm, là đi đêm ngươi có hiểu không? Không có bộ đồ dạ hành nào cả sao?
- Ta họ Bạch, “bạch” trong Bạch Mã hoàng tử đấy. Mặc đồ đen thì coi sao được?
- Móa, chịu thua ngươi.
Chửi thầm một câu, tên đầu lĩnh lại tiếp tục lầm bầm :
- Còn ngươi nữa, cười cái gì? Đi làm mật thám, ngươi lại xức nước thơm nồng như vậy làm gì chứ?
- Tứ ca, đệ chỉ vuốt tóc thôi, không có xịt thân thể.
- Vậy chứ ai xịt?
- A-di-đà Phật.
- Đệch, có nhầm không đó? Lục đệ, ngươi làm hư đại hòa thượng rồi.
- Không phải ta, là hắn chủ động tới hỏi mượn. Bổn soái chỉ có nửa lọ, bị tên hòa thượng thúi này dùng một cái sạch trơn. Đang bực đây.
- Khụ, bần tăng bị hôi nách, lần đầu ra ngoài sợ bị phát hiện, cho nên ... khụ khụ ... A-di-dà Phật, chẳng ngờ nó lại nồng như vậy.
- Fuuu ...
Tên đi đầu ngửa mặt lên trời chửi tục một câu tiếng Anh, không Lăng Phong thì ai vào đây.
Bước qua một khoảng sân tối mờ, Lăng Phong vào một căn phòng chập choạng, bên trong đang có vài người cúi đầu bàn luận gì đó.
Hóa ra không phải là đi chôm đồ, mà là mật thám đến điểm tập hợp.
Tên mặc đồ trắng, đương nhiên là Bạch Ngọc Đường, đột nhiên hai mắt phát lạnh, đánh mắt về phía một nhóm ba người, nói thầm :
- Hừm, hắn chính là Chu Kinh, mật danh Đại Ưng. Bên cạnh là hai thủ hạ thân tín, Tam Long, Nhị Hổ.
- Ồ? Thằng nào là long, thằng nào là hổ?
- Nhìn vào mặt là biết, giống giun là long, giống mèo là hổ.
Lăng Phong choáng váng, đơn giản như vậy? Liền dựa vào ánh sáng mờ mờ nhận định ba kẻ kia.
Còn chưa kịp làm gì, đã nghe một tiếng quát :
- Kẻ nào?
“Vù”
“Phụp”
Chu Kinh vung tay sắt chụp tới, ngay lập tức bị một cây quạt trắng chặn lại.
Đám Chu Kinh này, Lăng Phong nghe tên vẫn chưa gặp mặt.
Chu Kinh, mặt vuông chữ điền, hoàn toàn không có dáng vẻ tiểu nhân như Lăng Phong tưởng tượng. Còn Tam Long Nhị Hổ, quả thật một tên giống giun, một tên giống mèo.
“Thì ra là đám này? Khó trách ...”
Chu Kinh vừa đánh ra Ưng Trảo quyền, Lăng Phong liền nhận ngay ra đối phương. Chính là đám tập kích hắn và Hàm Uẩn ở từ đường Lâm gia, sau đó bị quần lót “Calvin Klein” của Lăng Phong dọa chạy.
“Sang sang”
Rất nhanh là một loạt tiếng binh khí rút ra khỏi vỏ.
Căn phòng bỗng chật như nêm cối.
Vừa rồi chỉ có vài người, nhoáng cái không biết từ đâu nhảy ra hơn chục người, nhìn trang phục xem ra chính là đám tiểu nhị của Yên Vũ lâu. Lăng Phong đợt trước đoán không sai, cả cái tửu lâu này là một ổ mật thám.
Ngũ Thử đều đã sẵn sàng nghênh địch, Lôi Trấn dấm dúi tay trong ngực áo, dám chắc đang châm mồi lựu đạn. Chỉ có Tần Quyền Lăng Hổ vẫn thản nhiên như không. Hai tên này đáng ra không thích làm mật thám, nhưng lâu nay ăn không ngồi rồi mãi cũng chán, lần này rút cục quyết định theo Lăng Phong một chuyến xem sao.
Lăng Phong trong sát na bị uy hiếp cũng giật mình đôi chút, bởi hắn còn chưa bình phục vết thương, nếu có đánh nhau dám chắc chỉ có thể đứng cổ vũ.
Hắn đột nhiên phát hiện khóe mắt mang ý cười của Chu Kinh.
“Làm trỏ thử ta? Phô trương thanh thế?”
Nghĩ gì đó vỗ vỗ vai Lôi Trấn và Bạch Ngọc Đường kéo lại, ý tứ không cần nóng nảy. Lăng Phong nở một nụ cười được cho là thiện chí nhất của mình, nói :
- Vị này là Chu đại nhân đúng không? Bình tĩnh, đều là người mình.
Nói xong hé ra lệnh bài Mật Thám tự.
Chu Kinh nhìn điệu cười đáng ghét của Lăng Phong, nhếch mép cười nhạt. Gã làm bộ nhớ ra gì đó, ánh mắt sắc bén nói :
- Hừ, không có chút quy củ nào. Vào mật thám bao lâu rồi? Ngay cả mật khẩu vào cửa cũng không biết dùng sao?
- Hềhề, biết chứ. Chỉ là đều chỗ quen cả, mấy huynh đệ nể mặt cho vào, mong Chu đại nhân thông cảm.
Đám tiểu nhị Yên Vũ lâu nhìn nhau, chớp mắt đã rút ra ngoài.
Chu Kinh lại thong thả ngồi xuống, gắt giọng nói :
- Đừng có một Chu đại nhân hai Chu đại nhân. Hay là làm việc phóng túng đã quen, đến quy tắc căn bản nhất cũng quên?
- Haha, đâu có. Chỉ là không biết phải xưng hô thế nào thôi, tại hạ mật danh Phi Long.
Tên Tam Long mặt dài như mặt giun tỏ vẻ khinh bỉ :
- Phi Long? Nhìn cái dáng què quặt của ngươi mà cũng dùng chữ Long sao?
Lăng Phong thường không chấp nhặt kiểu khích bác nhạt nhẽo này, cười cười không đáp.
Chu Kinh lạnh nhạt :
- Đại Ưng.
- Còn ông là Tam Hổ.
- Ưng Long Hổ? Hân hạnh, hân hạnh. Thật là trùng hợp nha, vị huynh đệ này của ta biệt danh cũng có một chữ Hổ đấy.
Lăng Phong nói xong chỉ tay vào Lăng Hổ, lúc này vẫn đang bận ngửi ngửi hai bên nách xem có có mùi hay không, bị người nhắc tên mới ngơ ngác nhìn lại. Có điều Hổ ca làm gì có biệt danh chứ?
Chào hỏi coi như xong, hai bên lại trở về im ắng.
Chuyến này nghe nói ký hiệu của tổng bộ, nói vậy Chu Kinh cũng không phải người chủ trì. Xem ra Chu Kinh cũng đang chờ đặc sứ xuất hiện.
Đám Lăng Phong thong thả đi về góc phòng đối diện.
Lại nói, Dương Ngọc Nô chính là bà chủ Yên Vũ lâu. Cả một lâu đều là mật thám cả, có lẽ nào bà chủ cũng là mật thám? Nói không chừng còn là “đặc sứ” chủ trì mà Lăng Phong đang chờ cũng nên.
Lăng Phong sau khi biết Dương Ngọc Nô cũng xuyên không như mình, hắn lại không chủ động tìm gặp. Chủ trương của hắn là “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng”.
Xuyên không là hiện tượng nằm ngoài khoa học, Lăng Phong chính vì vậy càng muốn thử xem, có phải chuyện này thực sự do trời đất sắp đặt hay không? Nếu tất cả đều có số cả, vậy thì cho dù Lăng Phong không muốn, nhất định hai người sẽ còn gặp nhau.
Lăng Phong nhìn trước ngó sau, đề phòng có cơ quan nào đang chĩa vào mình, xong xuôi hỏi Bạch Ngọc Đường :
- Này, Dương gia tiểu thư cũng là mật thám như chúng ta?
- Sao tự nhiên lại nhắc đến cô ta? Không phải. Nếu cô ta mà là mật thám, bên chúng ta còn phải cử người theo dõi động tĩnh của tiểu Tấn Vương làm gì chứ? Tổng bộ chiếm cái tửu lâu này từ rất lâu rồi, Dương tiểu thư chỉ được Vương gia tặng lại gần đây thôi.
- Cũng khó nói.
Nhóm Lăng Phong và Chu Kinh cứ thế râm ran chém gió giết thời gian, thi thoảng lại nhìn nhau cảnh giác. Mỗi lần như vậy Lăng Phong lại làm bộ giả lả cười đùa, Chu Kinh cũng cười đáp trả, nhưng có phần gượng gạo hơn chút đỉnh.
Buồn chán đợi thêm một lúc vẫn không thấy ai đến, Lăng Phong không nhịn được hỏi :
- Đại Ưng, nghe nói ngươi đang điều tra vài vụ hạ độc đúng không?
- Hừm, làm sao? Có liên quan đến nhiệm vụ nội gian của ngươi sao?
Chu Kinh giọng châm chọc.
Lăng Phong nhíu mày :
- Vì sao ngươi cứ khăng khăng ta là nội gian?
- Ta khăng khăng lúc nào chứ? Chỉ e có người chột dạ nghe nhầm đó thôi.
- Haha, nói cũng đúng. Đại Ưng ngươi dùng khẩu âm của chim ưng, Phi Long ta nghe sai cũng là chuyện dễ hiểu.
- Hừm. Hay thế này đi, ngươi đang muốn moi tình báo từ tay ta đúng không? Vậy được, để lão Ưng ta dùng tiếng chim kể cho ngươi nghe một ít tình báo, ngươi nghe được bao nhiêu thì nghe, không phiền chứ?
- Không hề, cứ tự nhiên.
Chu Kinh nói :
- Ta có một nguồn tin, nói mật thám Hà Bắc có kẻ phản bội mà tan rã, một kẻ đã bị dẫn về kinh thành, nhưng vẫn còn một kẻ khác lợi hại hơn vẫn nhởn nhơ bên ngoài. Người này thế nhưng không xem ai vào đâu, nghĩ việc mình phản bội không còn ai biết, còn cả gan đến tận Hà Đông. Phi Long huynh đệ hình như cũng từ Hà Bắc qua đây, không biết có quen biết người này?
- Khó nói, ít nhất cũng phải có cái chân dung nhận dạng mới được.
- Vậy sao?
Lăng Phong cười nhạt, rõ ràng Chu Kinh đang nói đến mình.
Nếu nói đến người có thể tố cáo Lăng Phong phản bội Mật Thám tự, ngoại trừ mấy huynh đệ thân thiết như Tần Quyền Lăng Hổ nắm hết đường đi nước bước, khả năng nhất là Nguyệt Dung hoặc Thạch Sơn.
Nguyệt Dung là người theo sát Lăng Phong từ ngày đầu đến Hà Bắc. Mặc dù lúc Lăng Phong gia nhập Nam phủ thì Nguyệt Dung đã trở về kinh thành để báo cáo, nhưng nàng cũng kịp có mặt trong lần “cường nữ tụ hội” bên ngoài Đại Danh, lúc đó Thạch Sơn cũng đi theo.
Hôm đó Thành Bích để lộ thân phận Nam phủ, lại thân thiết với Lăng Phong, Nguyệt Dung là nhân chứng. Hiện tại, Thành Bích thậm chí còn ở ngay bên cạnh Lăng Phong.
Tóm lại, chỉ cần Nguyệt Dung hay Thạch Sơn ra mặt, Lăng Phong khó lòng phản bác.
Chỉ là, vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo thực sự xuất hiện.
Lăng Hổ đột nhiên hô lên :
- Sư huynh?
“Vl, thiêng như vậy?” Lăng Phong nhìn thấy bóng người mới đến, không khỏi trợn mắt há mồm.
Một hòa thượng cao lớn tiến vào phòng, chính là ... Thạch Sơn.
Tình trạng của Thạch Sơn có vẻ không tốt lắm, dáng đi khập khiễng, coi bộ đang bị thương. Vừa thấy Lăng Phong liền hỏi ngay :
- Ngươi sao cũng ở đây? Không phải đã kết hôn với thôn nữ nào rồi sao?
Xem ra Thạch Sơn nhắc đến chuyện với Triều tiểu thư ở thôn Độc Mộc.
Lăng Phong đùa đáp :
- Haha, nói mới nhớ. Ta vẫn chưa thấy quà mừng của ngươi đó, bái đường xong cũng không thấy ngươi đâu cả.
Thạch Sơn chỉ cười khổ.
Lăng Phong vừa đùa vừa ngầm quan sát Chu Kinh, đáng tiếc không nhìn ra phản ứng nào đáng kể. Vưà rồi đang nghĩ đến đoạn, Thạch Sơn xuất hiện là có thể tố cáo Lăng Phong. Có lẽ nào Chu Kinh đã biết điều này, cố ý sắp xếp Thạch Sơn xuất hiện?
Lăng Phong hít một hơi, cảm thấy dù như vậy cũng không có gì phải quá lo lắng.
Nam phủ đã tan rã. Trọng yếu là, bản thân Nam phủ cũng không phải đối thủ trực tiếp của Mật Thám tự. Như Thành Bích đã nói, tuy bên Tống bên Yên, nhưng Yên Vương làm phản vẫn chưa ngả ngũ, Nam phủ có chăng chỉ là một tổ chức tình báo tư nhân ngoài pháp luật mà thôi.
Nói vậy, Chu Kinh có lẽ không phải nghi Lăng Phong phản bội Mật Thám tự theo Nam phủ, mà là nghi hắn theo Thiên Sách phủ.
Nếu là điều này, Lăng Phong không sao cả, bởi vì hắn không hề liên quan với Thiên Sách phủ. Đây rõ ràng là vu khống.
Sự xuất hiện của Thạch Sơn có vẻ không phải tạo địch ý với Lăng Phong.
Lăng Phong liền hỏi :
- Phải rồi, ngươi gặp ai mà ra nông nổi này? Ta cứ tưởng ngươi về kinh thành rồi.
Thạch Sơn hậm hực :
- Hừ, vẫn là đám U Linh sơn trang, nhưng là cao thủ, chứ không dễ chơi như mấy tên sát thủ ngươi và ta gặp ở trấn Hướng Hóa.
- Gì?
Chợt nhớ ra còn có Nguyệt Dung, Lăng Phong hỏi :
- Đúng rồi, vậy còn Ngũ Nương đâu? Nàng ấy không sao chứ?
“Ngũ Nương” là mật danh của Nguyệt Dung.
Thạch Sơn thở dài cắn rứt :
- Bị bắt đi rồi, Tiểu muội Phi Yến cũng mất tích.
- Bị bắt đi? Chuyện là thế nào vậy?
Vài bóng đen lén lút đi vào cửa sau, áng chừng là một nhóm trộm vặt. Thái Nguyên riêng nghề trộm đêm có thể nói đứng đầu Đại Tống.
Chỉ là, đám này đội hình có vẻ không đúng tiêu chuẩn trộm đêm cho lắm. Một tên cả người trang phục trắng toát, một tên khác tóc lại mượt như vuốt keo, căn bản là đi đến đâu lộ đến đó.
Tên đi đầu coi bộ khó chịu ra mặt, lầm bầm trách móc :
- Ài, nói bao lần rồi. Đi đêm, là đi đêm ngươi có hiểu không? Không có bộ đồ dạ hành nào cả sao?
- Ta họ Bạch, “bạch” trong Bạch Mã hoàng tử đấy. Mặc đồ đen thì coi sao được?
- Móa, chịu thua ngươi.
Chửi thầm một câu, tên đầu lĩnh lại tiếp tục lầm bầm :
- Còn ngươi nữa, cười cái gì? Đi làm mật thám, ngươi lại xức nước thơm nồng như vậy làm gì chứ?
- Tứ ca, đệ chỉ vuốt tóc thôi, không có xịt thân thể.
- Vậy chứ ai xịt?
- A-di-đà Phật.
- Đệch, có nhầm không đó? Lục đệ, ngươi làm hư đại hòa thượng rồi.
- Không phải ta, là hắn chủ động tới hỏi mượn. Bổn soái chỉ có nửa lọ, bị tên hòa thượng thúi này dùng một cái sạch trơn. Đang bực đây.
- Khụ, bần tăng bị hôi nách, lần đầu ra ngoài sợ bị phát hiện, cho nên ... khụ khụ ... A-di-dà Phật, chẳng ngờ nó lại nồng như vậy.
- Fuuu ...
Tên đi đầu ngửa mặt lên trời chửi tục một câu tiếng Anh, không Lăng Phong thì ai vào đây.
Bước qua một khoảng sân tối mờ, Lăng Phong vào một căn phòng chập choạng, bên trong đang có vài người cúi đầu bàn luận gì đó.
Hóa ra không phải là đi chôm đồ, mà là mật thám đến điểm tập hợp.
Tên mặc đồ trắng, đương nhiên là Bạch Ngọc Đường, đột nhiên hai mắt phát lạnh, đánh mắt về phía một nhóm ba người, nói thầm :
- Hừm, hắn chính là Chu Kinh, mật danh Đại Ưng. Bên cạnh là hai thủ hạ thân tín, Tam Long, Nhị Hổ.
- Ồ? Thằng nào là long, thằng nào là hổ?
- Nhìn vào mặt là biết, giống giun là long, giống mèo là hổ.
Lăng Phong choáng váng, đơn giản như vậy? Liền dựa vào ánh sáng mờ mờ nhận định ba kẻ kia.
Còn chưa kịp làm gì, đã nghe một tiếng quát :
- Kẻ nào?
“Vù”
“Phụp”
Chu Kinh vung tay sắt chụp tới, ngay lập tức bị một cây quạt trắng chặn lại.
Đám Chu Kinh này, Lăng Phong nghe tên vẫn chưa gặp mặt.
Chu Kinh, mặt vuông chữ điền, hoàn toàn không có dáng vẻ tiểu nhân như Lăng Phong tưởng tượng. Còn Tam Long Nhị Hổ, quả thật một tên giống giun, một tên giống mèo.
“Thì ra là đám này? Khó trách ...”
Chu Kinh vừa đánh ra Ưng Trảo quyền, Lăng Phong liền nhận ngay ra đối phương. Chính là đám tập kích hắn và Hàm Uẩn ở từ đường Lâm gia, sau đó bị quần lót “Calvin Klein” của Lăng Phong dọa chạy.
“Sang sang”
Rất nhanh là một loạt tiếng binh khí rút ra khỏi vỏ.
Căn phòng bỗng chật như nêm cối.
Vừa rồi chỉ có vài người, nhoáng cái không biết từ đâu nhảy ra hơn chục người, nhìn trang phục xem ra chính là đám tiểu nhị của Yên Vũ lâu. Lăng Phong đợt trước đoán không sai, cả cái tửu lâu này là một ổ mật thám.
Ngũ Thử đều đã sẵn sàng nghênh địch, Lôi Trấn dấm dúi tay trong ngực áo, dám chắc đang châm mồi lựu đạn. Chỉ có Tần Quyền Lăng Hổ vẫn thản nhiên như không. Hai tên này đáng ra không thích làm mật thám, nhưng lâu nay ăn không ngồi rồi mãi cũng chán, lần này rút cục quyết định theo Lăng Phong một chuyến xem sao.
Lăng Phong trong sát na bị uy hiếp cũng giật mình đôi chút, bởi hắn còn chưa bình phục vết thương, nếu có đánh nhau dám chắc chỉ có thể đứng cổ vũ.
Hắn đột nhiên phát hiện khóe mắt mang ý cười của Chu Kinh.
“Làm trỏ thử ta? Phô trương thanh thế?”
Nghĩ gì đó vỗ vỗ vai Lôi Trấn và Bạch Ngọc Đường kéo lại, ý tứ không cần nóng nảy. Lăng Phong nở một nụ cười được cho là thiện chí nhất của mình, nói :
- Vị này là Chu đại nhân đúng không? Bình tĩnh, đều là người mình.
Nói xong hé ra lệnh bài Mật Thám tự.
Chu Kinh nhìn điệu cười đáng ghét của Lăng Phong, nhếch mép cười nhạt. Gã làm bộ nhớ ra gì đó, ánh mắt sắc bén nói :
- Hừ, không có chút quy củ nào. Vào mật thám bao lâu rồi? Ngay cả mật khẩu vào cửa cũng không biết dùng sao?
- Hềhề, biết chứ. Chỉ là đều chỗ quen cả, mấy huynh đệ nể mặt cho vào, mong Chu đại nhân thông cảm.
Đám tiểu nhị Yên Vũ lâu nhìn nhau, chớp mắt đã rút ra ngoài.
Chu Kinh lại thong thả ngồi xuống, gắt giọng nói :
- Đừng có một Chu đại nhân hai Chu đại nhân. Hay là làm việc phóng túng đã quen, đến quy tắc căn bản nhất cũng quên?
- Haha, đâu có. Chỉ là không biết phải xưng hô thế nào thôi, tại hạ mật danh Phi Long.
Tên Tam Long mặt dài như mặt giun tỏ vẻ khinh bỉ :
- Phi Long? Nhìn cái dáng què quặt của ngươi mà cũng dùng chữ Long sao?
Lăng Phong thường không chấp nhặt kiểu khích bác nhạt nhẽo này, cười cười không đáp.
Chu Kinh lạnh nhạt :
- Đại Ưng.
- Còn ông là Tam Hổ.
- Ưng Long Hổ? Hân hạnh, hân hạnh. Thật là trùng hợp nha, vị huynh đệ này của ta biệt danh cũng có một chữ Hổ đấy.
Lăng Phong nói xong chỉ tay vào Lăng Hổ, lúc này vẫn đang bận ngửi ngửi hai bên nách xem có có mùi hay không, bị người nhắc tên mới ngơ ngác nhìn lại. Có điều Hổ ca làm gì có biệt danh chứ?
Chào hỏi coi như xong, hai bên lại trở về im ắng.
Chuyến này nghe nói ký hiệu của tổng bộ, nói vậy Chu Kinh cũng không phải người chủ trì. Xem ra Chu Kinh cũng đang chờ đặc sứ xuất hiện.
Đám Lăng Phong thong thả đi về góc phòng đối diện.
Lại nói, Dương Ngọc Nô chính là bà chủ Yên Vũ lâu. Cả một lâu đều là mật thám cả, có lẽ nào bà chủ cũng là mật thám? Nói không chừng còn là “đặc sứ” chủ trì mà Lăng Phong đang chờ cũng nên.
Lăng Phong sau khi biết Dương Ngọc Nô cũng xuyên không như mình, hắn lại không chủ động tìm gặp. Chủ trương của hắn là “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng”.
Xuyên không là hiện tượng nằm ngoài khoa học, Lăng Phong chính vì vậy càng muốn thử xem, có phải chuyện này thực sự do trời đất sắp đặt hay không? Nếu tất cả đều có số cả, vậy thì cho dù Lăng Phong không muốn, nhất định hai người sẽ còn gặp nhau.
Lăng Phong nhìn trước ngó sau, đề phòng có cơ quan nào đang chĩa vào mình, xong xuôi hỏi Bạch Ngọc Đường :
- Này, Dương gia tiểu thư cũng là mật thám như chúng ta?
- Sao tự nhiên lại nhắc đến cô ta? Không phải. Nếu cô ta mà là mật thám, bên chúng ta còn phải cử người theo dõi động tĩnh của tiểu Tấn Vương làm gì chứ? Tổng bộ chiếm cái tửu lâu này từ rất lâu rồi, Dương tiểu thư chỉ được Vương gia tặng lại gần đây thôi.
- Cũng khó nói.
Nhóm Lăng Phong và Chu Kinh cứ thế râm ran chém gió giết thời gian, thi thoảng lại nhìn nhau cảnh giác. Mỗi lần như vậy Lăng Phong lại làm bộ giả lả cười đùa, Chu Kinh cũng cười đáp trả, nhưng có phần gượng gạo hơn chút đỉnh.
Buồn chán đợi thêm một lúc vẫn không thấy ai đến, Lăng Phong không nhịn được hỏi :
- Đại Ưng, nghe nói ngươi đang điều tra vài vụ hạ độc đúng không?
- Hừm, làm sao? Có liên quan đến nhiệm vụ nội gian của ngươi sao?
Chu Kinh giọng châm chọc.
Lăng Phong nhíu mày :
- Vì sao ngươi cứ khăng khăng ta là nội gian?
- Ta khăng khăng lúc nào chứ? Chỉ e có người chột dạ nghe nhầm đó thôi.
- Haha, nói cũng đúng. Đại Ưng ngươi dùng khẩu âm của chim ưng, Phi Long ta nghe sai cũng là chuyện dễ hiểu.
- Hừm. Hay thế này đi, ngươi đang muốn moi tình báo từ tay ta đúng không? Vậy được, để lão Ưng ta dùng tiếng chim kể cho ngươi nghe một ít tình báo, ngươi nghe được bao nhiêu thì nghe, không phiền chứ?
- Không hề, cứ tự nhiên.
Chu Kinh nói :
- Ta có một nguồn tin, nói mật thám Hà Bắc có kẻ phản bội mà tan rã, một kẻ đã bị dẫn về kinh thành, nhưng vẫn còn một kẻ khác lợi hại hơn vẫn nhởn nhơ bên ngoài. Người này thế nhưng không xem ai vào đâu, nghĩ việc mình phản bội không còn ai biết, còn cả gan đến tận Hà Đông. Phi Long huynh đệ hình như cũng từ Hà Bắc qua đây, không biết có quen biết người này?
- Khó nói, ít nhất cũng phải có cái chân dung nhận dạng mới được.
- Vậy sao?
Lăng Phong cười nhạt, rõ ràng Chu Kinh đang nói đến mình.
Nếu nói đến người có thể tố cáo Lăng Phong phản bội Mật Thám tự, ngoại trừ mấy huynh đệ thân thiết như Tần Quyền Lăng Hổ nắm hết đường đi nước bước, khả năng nhất là Nguyệt Dung hoặc Thạch Sơn.
Nguyệt Dung là người theo sát Lăng Phong từ ngày đầu đến Hà Bắc. Mặc dù lúc Lăng Phong gia nhập Nam phủ thì Nguyệt Dung đã trở về kinh thành để báo cáo, nhưng nàng cũng kịp có mặt trong lần “cường nữ tụ hội” bên ngoài Đại Danh, lúc đó Thạch Sơn cũng đi theo.
Hôm đó Thành Bích để lộ thân phận Nam phủ, lại thân thiết với Lăng Phong, Nguyệt Dung là nhân chứng. Hiện tại, Thành Bích thậm chí còn ở ngay bên cạnh Lăng Phong.
Tóm lại, chỉ cần Nguyệt Dung hay Thạch Sơn ra mặt, Lăng Phong khó lòng phản bác.
Chỉ là, vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo thực sự xuất hiện.
Lăng Hổ đột nhiên hô lên :
- Sư huynh?
“Vl, thiêng như vậy?” Lăng Phong nhìn thấy bóng người mới đến, không khỏi trợn mắt há mồm.
Một hòa thượng cao lớn tiến vào phòng, chính là ... Thạch Sơn.
Tình trạng của Thạch Sơn có vẻ không tốt lắm, dáng đi khập khiễng, coi bộ đang bị thương. Vừa thấy Lăng Phong liền hỏi ngay :
- Ngươi sao cũng ở đây? Không phải đã kết hôn với thôn nữ nào rồi sao?
Xem ra Thạch Sơn nhắc đến chuyện với Triều tiểu thư ở thôn Độc Mộc.
Lăng Phong đùa đáp :
- Haha, nói mới nhớ. Ta vẫn chưa thấy quà mừng của ngươi đó, bái đường xong cũng không thấy ngươi đâu cả.
Thạch Sơn chỉ cười khổ.
Lăng Phong vừa đùa vừa ngầm quan sát Chu Kinh, đáng tiếc không nhìn ra phản ứng nào đáng kể. Vưà rồi đang nghĩ đến đoạn, Thạch Sơn xuất hiện là có thể tố cáo Lăng Phong. Có lẽ nào Chu Kinh đã biết điều này, cố ý sắp xếp Thạch Sơn xuất hiện?
Lăng Phong hít một hơi, cảm thấy dù như vậy cũng không có gì phải quá lo lắng.
Nam phủ đã tan rã. Trọng yếu là, bản thân Nam phủ cũng không phải đối thủ trực tiếp của Mật Thám tự. Như Thành Bích đã nói, tuy bên Tống bên Yên, nhưng Yên Vương làm phản vẫn chưa ngả ngũ, Nam phủ có chăng chỉ là một tổ chức tình báo tư nhân ngoài pháp luật mà thôi.
Nói vậy, Chu Kinh có lẽ không phải nghi Lăng Phong phản bội Mật Thám tự theo Nam phủ, mà là nghi hắn theo Thiên Sách phủ.
Nếu là điều này, Lăng Phong không sao cả, bởi vì hắn không hề liên quan với Thiên Sách phủ. Đây rõ ràng là vu khống.
Sự xuất hiện của Thạch Sơn có vẻ không phải tạo địch ý với Lăng Phong.
Lăng Phong liền hỏi :
- Phải rồi, ngươi gặp ai mà ra nông nổi này? Ta cứ tưởng ngươi về kinh thành rồi.
Thạch Sơn hậm hực :
- Hừ, vẫn là đám U Linh sơn trang, nhưng là cao thủ, chứ không dễ chơi như mấy tên sát thủ ngươi và ta gặp ở trấn Hướng Hóa.
- Gì?
Chợt nhớ ra còn có Nguyệt Dung, Lăng Phong hỏi :
- Đúng rồi, vậy còn Ngũ Nương đâu? Nàng ấy không sao chứ?
“Ngũ Nương” là mật danh của Nguyệt Dung.
Thạch Sơn thở dài cắn rứt :
- Bị bắt đi rồi, Tiểu muội Phi Yến cũng mất tích.
- Bị bắt đi? Chuyện là thế nào vậy?
/485
|