Nghe ngóng một lúc, Lăng Phong mới biết chân tướng.
Hóa ra Huyễn Âm thành này dạo này có ma ám quỷ hiện gì đó, không ít người chết. Lại không biết thuê phải tên đạo sĩ chết bầm nào làm lễ, xong xuôi lại bày cho dân chúng, muốn trừ tà phải làm mấy trò “mắng ma”, “ăn quỷ” nọ kia. Không những thế, món ăn còn phải làm từ thịt thú còn non, càng non càng tốt. Báo hại Lăng Phong còn tưởng đám này đang Halloween.
“Từ từ, ma quỷ?”
Lăng Phong bỗng liếc mắt sang bàn kế bên, nhìn Thiên Diện.
- Tiểu nhị. Các ngươi m* nó muốn lừa ông sao? Đây rõ ràng là thịt lợn già, dai nhách, rõ ràng ông đã gọi thịt non.
Có một tên khách to béo đập bàn quát mắng, Hồ Đồ lật đật chạy sang :
- Khách quan thông cảm dùng tạm. Thịt non ... gần đây hết sạch, không kiếm ra.
- Nói nhảm, thịt thì thiếu m* gì, lại còn không kiếm ra? Muốn ông đây bị ma ám hay sao?
Hồ Đồ mồ hôi đầy đầu, lại nhẫn nại giải thích :
- Đám thú non mới lấy hôm nay, đều không dưng lăn ra chết, tiệm chúng ta không dám đem ra chế biến lừa khách. Còn thịt bán trong thành, hiện tại đều chỉ còn thịt già cả. Ngài không tin, cứ tự mình đi hỏi là biết?
- Ông không có rảnh ...
Lăng Phong đợi cho Hồ Đồ giải quyết với tên khách kia xong, Lăng Phong liền vẫy vẫy :
- Hồ Đồ, lại đây.
- Khách quan, có chuyện gì?
- Ngươi nói thú non đều chết, ngoài thành cũng không bán. Không phải đang có dịch bệnh đó chứ?
- Không phải, mà là ...
Hồ Đồ còn chưa giải thích xong, cửa tiệm đã có một tên đại hán cao to, ngực trần hùng hổ chạy vào :
- Vương lão bản, bắt được rồi, quả nhiên bắt được rồi.
- Lão Hoàng, bắt được cái gì? - Một tên lão bản béo mập thò đầu ra.
- Thú non ...
- Thú non? Ngươi là thợ săn, bắt được thú thì có gì mà phải hốt hoảng. Chỉ sợ thêm một đám lại lăn ra chết. Ta không lấy nữa ...
Tên họ Hoàng chụp vội một chén trà, uống xong vừa xua tay vừa nói :
- Không phải. Là bắt được ... kẻ làm cho đám súc vật đó chết.
- Cái gì? Có kẻ động tay chân? - Lão bản họ Vương lúc này mới mắt mũi trợn ngược.
Tên tiểu nhị Hồ Đồ bỗng nói :
- Tiên trưởng nói chúng ta phải ăn thịt non mới trừ tà được. Nay đám thú non đều vô cớ chết, chỉ e chính là con ma đó tác quái. Hoàng đại ca, bắt được không phải ... là con ma đó chứ?
- Ồ, nói cũng phải ...
Thằng nhãi Hồ Đồ này, thế mà không hồ đồ tí nào, nói ra một câu đánh trúng trọng điểm, khiến chúng nhân không khỏi tỉnh ngộ.
- Là ma hay không ta không biết, nhưng là một nha đầu mà thôi. Chẳng lẽ ông đây sống sờ sờ còn sợ một con nhóc không bằng. Mà, đã đem về rồi, còn sợ cái rắm ...
Nói rồi lao ra ngoài, lúc này để ý mới thấy, ngoài đường đã rất nhộn nhịp.
Cả cái tửu lâu nhìn nhau, rút cục đều nối đuôi nhau lao ra ngoài xem. Đám Lăng Phong cũng không loại trừ.
Chỉ thấy chục thanh niên đang vây quanh một tiểu cô nương, thay nhau chửi mắng, có kẻ còn vung chân đá vào người nó. Cô bé kia ngồi lọt thỏm co ro giữa đường cái, xem ra đã bị đánh không ít.
Tên họ Hoàng lúc này mới nói :
- Hừm. Ông đây thợ săn ba đời, Vương lão bản Ngô lão bản các ngươi cũng biết. Mấy hôm nay thú non lại liên tục chết, làm ông đây bị mắng vốn chịu không nổi. Hôm nay ông sinh nghi, mới cùng tiểu tử A Trác bàn kế, đem xác thú đi vứt xong liền bí mật trốn ở một bên xem. Quả nhiên không đầy nửa canh giờ sau, liền thấy con tiểu quỷ này xuất hiện ...
Lăng Phong gắng nhìn vào xem, đúng lúc cô bé kia ngẩng đầu lên. Hắn lập tức nhíu mày :
- Phi Yến?
Không ngờ lại là cô bé người Liêu, Tạ Phi Yến.
Không hiểu sao lại thất lạc về Huyễn Âm thành, lại đến nông nỗi này.
Tên Hoàng thợ săn vẫn tiếp tục phun nước miếng chửi :
- Kỳ quái nhất là, nó chỉ đưa tay chạm chạm vào, đám thú vật rõ ràng đã chết đều đột nhiên tỉnh dậy chạy đi sạch sẽ.
- Ồ, còn có chuyện này?
Dân chúng xung quanh lập tức xì xào bàn tán. Đa phần đều xỉ vả cô bé, nói chính nó khiến đám thú non giả chết, làm bọn họ không có thịt non để ăn trừ tà ma.
Cũng may là một tiểu cô nương, chúng nhân phần đông chỉ chửi mắng. Bằng không nếu là một tên thanh niên, tám phần đã bị tươi sống đánh chết từ lâu, sẽ không bị nói nhảm nhiều như vậy.
Lăng Phong dù rất muốn xen vào, nhưng trước tiên vẫn cẩn trọng hỏi :
- Tiểu Si, nghe nói ngươi học thôi miên, thế có thôi miên được thú vật hay không? Tỷ như khiến chúng giả chết vài canh giờ gì đó?
Tiểu Si chính là tên chuyên gia thôi miên dưới U Minh Cung. Cố lão ban đầu chụp về làm đệ tử, vê sau lão đi mất, Tiểu Si liền đi theo đám Lăng Phong.
- Thôi miên, cùng lắm chỉ khiến chúng ngủ thôi. Ngủ và chết khác hẳn nhau. Ta không làm được.
Lăng Phong vuốt cằm.
Đúng lúc này ...
“Thần Y vốn dĩ rất yêu thương động vật, có lẽ nó không muốn thấy chúng bị tàn sát nhiều như vậy, nên mới làm trò.”
Thiên Diện đột ngột truyền âm sang, Lăng Phong không khỏi nhìn lại Tạ Phi Yến.
“Thần Y?”
Phi Yến chính là Thần Y mà Thiên Diện từng nhắc tới?
Hắn bất chợt nghĩ đến, Thiên Diện cố tình đi theo, phải chăng chính vì Thần Y?
Lăng Phong lần trước ở Triều gia trang, bị kiếm đâm xuyên phổi mà vẫn sống nhăn, công lao đều nhờ vào tiểu cô nương Phi Yến này diệu thủ hồi xuân. Dù không rõ cô bé là chế thuốc, châm cứu hay làm gì hắn, nhưng tóm lại có y thuật cao minh như vậy, gọi thần y cũng không sai.
“Tiểu Nguyệt tỷ, Thần Y thực sự có năng lực điều khiển được thú vật sao?.”
“Điều khiển? Có lẽ là không. Thần Y tinh thông y lý, biết cả huyệt vị của thú vật. Muốn làm chúng giả chết dễ như trở bàn tay.“
“Cô bé có khả năng này?”
Hồi ở Đức Châu, còn nhớ đám người Liêu nói Tạ gia là danh gia hành y tại Tây Kinh Đại Đồng của Khiết Đan. Chỉ tiếc thành bị phá, cả nhà họ Tà đều bị quân Kim giết sạch, chỉ còn lại một mình Phi Yến.
Lúc này nhìn lại, chỉ thấy Phi Yến ấm ức ngồi giữa đường, mặc cho người khác mắng chửi, có khối kẻ còn chực phun nước miếng vào người. Cũng may bọn họ không biết nó là người Liêu, nếu không chỉ e tình hình còn tệ hơn nữa. Dân Tống ghét Liêu chẳng kém ma quỷ.
Đám đông ban đầu mắng chửi Phi Yến là liên quan đến thú vật bị chết, nhưng một lúc sau còn mang cả chuyện ma quỷ trong thành vào.
“Hừm, cô bé Phi Yến này, có thể cứu đám động vật kia, nhưng chuyện khác thì ...”
Lăng Phong bỗng nhớ ra một chuyện.
Phi Yến không chỉ bất hạnh mồ côi, mà còn vì chứng kiến cảnh phụ mẫu bị sát hại ngay trước mắt, tâm lý quá khủng hoảng mà bị câm. Đã bị câm, có oan ức muốn nói cũng không nói được.
Nhìn cảnh tượng một cô bé bị đám đông ức hiếp, có oan cũng không nói ra được, Lăng Phong không khỏi nhớ lại cảnh Tiểu Hoa năm xưa.
Dù sao cũng là ân nhân của mình. Hơn nữa, cho dù cô bé có thục sự bày trò đi nữa, cứu sống mấy con thú con kia, rõ ràng cũng là việc thiện, Lăng Phong không thể đứng nhìn.
Nghĩ vậy, hắn liền thong thả bước vào, âm thầm vận chút khí lực, vung tay một cái đã đẩy đám thanh niên ngã chổng vó ra sau.
- Khụ, ông trời có đức hiếu sinh, các ngươi cho dù có vì trừ tà đi nữa, sát sinh lại toàn thú non nhiều như vậy, coi chừng gặp nghiệp.
Mấy tên thanh niên liền quát :
- Ngươi là ai? Nghe khẩu âm cũng không phải người ở đây, biết cái gì mà nói linh tinh?
- Haha, người qua đường. Nhưng ta là người có văn hóa, không quen nhìn cảnh bất bình mà thôi.
- Bất bình? Vậy chứ mấy người bị ma quỷ giết, ai bất bình cho bọn họ?
Lăng Phong đứng chắn cho Phi Yến, đám kia bị hất một cái lăn ra liền biết Phong ca sức khỏe hon người, chỉ dám nói không dám động.
Lăng Phong bĩu môi :
- Thì các ngươi bất bình cho họ, ta bất bình cho cô bé này, không được sao? Cái này, gọi là dân chủ, mỗi công dân đều có quyền bất bình riêng. Bỏ đi, các ngươi căn bản không hiểu được. Dù sao, cô bé chẳng qua chỉ vì yêu thương động vật mà thôi, chắc gì liên quan đến mấy cái tà ma của các ngươi, có cần làm quá lên như vậy không?
- Ngươi làm sao biết nó không liên quan đến?
- Nói rất hay, vậy các ngươi lấy cái gi chứng minh nó có liên quan? - Lăng Phong cười nhạt.
Vẫn có vài tên không phục già mồm nói gì đó, nhưng phần đông đã thấy đuối lý.
Nói sao, chúng nhân bị chuyện ma quỷ dọa sợ, cho nên bằng mọi cách xua đuổi. Nay bắt được một nạn nhân, sẵn bức xúc trong người, có bao nhiêu hiềm nghi sợ hãi đều đổ hết lên đầu nó. Âu cũng là trút giận lên người khác, để khiến bản thân bọn họ được an tâm mà thôi.
Hơn nữa, vài tên hổ báo càn quấy đầu têu, người hiểu chuyện dù muốn giúp Phi Yến cũng lực bất tòng tâm, đều là tránh đi cho rảnh nợ. Cái kiểu nhân tình thế thái này, Lăng Phong từng sống ở chợ thuê, từng chiến đấu trên “mạng xã hội”, có còn lạ gì.
Lại nhớ năm đó, cũng là hắn đứng ra chắn cho Tiểu Hoa, bằng không cô bé chỉ e đã bị đánh chết từ lâu.
Ngay lúc này ...
- Vô Lượng Thiên Tôn. Bổn tiên có thể làm chứng.
- A, tiên trưởng đến rồi, tiên trưởng đến rồi. Mau tránh ra ...
Đám dân chúng vừa nghe đến hai chữ “tiên trưởng”, lập tức như nghe Hoàng đế giá lâm, đều dạt cả sang một bên đường, cúi đầu làm lễ.
“Thằng nào cái giá lớn như vậy?” Lăng Phong không khỏi hiếu kỳ.
Lăng Phong nhìn qua, chỉ thấy một tên đạo sĩ tầm 30 đi đến, đạo bào trắng tinh, phất trần cũng trắng phau phau, ngay cả giày cũng màu trắng. Hầu bên cạnh còn có vài tên thư đồng xinh đẹp, cũng đồ trắng nốt. Trông cứ như nhà nào có đám ma đang đưa linh cữu.
“Khi đi gặp đạo sĩ, khi về cũng gặp đạo sĩ.” Lăng Phong buồn bực.
Cũng không phải vì bản thân là một vong hồn xuyên không, mà Lăng Phong sinh ra e ngại bài xích đạo sĩ. Chẳng qua, hắn là một kẻ thực dụng, ghét nhất chính là những thể loại trang bức.
Nói riêng điểm này, đầu tiên chính là nho sinh, luôn ra vẻ ta đây hiểu biết hơn người. Thứ hai mới đến đạo sĩ, một bộ tiên phong đạo cốt, xa cách hồng trần. Thành ra, trong ba tôn giáo lớn hiện tại ở Tống, Nho - Lão - Phật, nếu phải lựa chọn, Lăng Phong có thiên hướng ngả về Phật môn một chút.
Tên đạo sĩ nọ vừaa đến liền nhìn Phi Yến, phán :
- Nó chính là một con yêu quái tu luyện thành hình người. Chuyện ma quỷ trong thành bấy lâu, không chạy khỏi liên quan.
Tên đạo sĩ vừa phán xong, đám người liền sôi động trở lại :
- Hóa ra là môt con yêu. Bằng không làm sao nó có thể khiến cho súc vật giả chết, rồi lại tỉnh lại được.
- Vậy còn chờ gì, có tiên trưởng ở đây, đem nó đi chôn sống!
Có kẻ còn hào hứng quát lớn. Có câu cáo mượn oai hùm, nếu không có đạo sĩ, dân chúng vừa nghe yêu quái chắc đã vắt chân lên cổ mà chạy, làm gì còn đứng mà hô hào như vậy.
Lăng Phong nhìn tên đạo sĩ nọ, lạnh giọng mấy chữ :
- Yêu quái? Còn giết người?
- Đúng vậy! - Đạo sĩ nọ cười cười, còn phẩy phất trần ra vẻ cao thâm.
Lăng Phong chán ghét nhất là đạo sĩ, liền nhếch mép :
- Hừ, nhà ngươi có bằng chứng gì chứng minh, nó là yêu quái, lại giết người?
Nếu Phi Yến là một vong hồn như Lăng Phong, bị nhầm thành yêu quái cũng có thể lý giải. Nhưng Lăng Phong lại không tin, Phi Yến có thể làm ra loại giết người kia. Nếu cô bé có bản lĩnh như vậy, thì đã giết luôn tên thợ săn và A Trác gì đó cho rồi, còn để bị bắt về đây?
Mấy tên thanh niên đã có “tiên trưởng” chống lưng, liền hùng hổ trở lại :
- Ngươi cái loại vô tri. Đây chính là Thanh Vân quan quan chủ, phải gọi tiên trưởng.
- Tiên trưởng?
Lăng Phong không thèm chấp đám râu ria này, trực tiếp nhìn thẳng tên “tiên trưởng” nọ.
Được một lúc, hắn không nói gì, lại cười nhạt một cái đầy khinh thường với “tiên trưởng” tôn quý, khiến xung quanh đều không hiểu ra sao.
Hóa ra Huyễn Âm thành này dạo này có ma ám quỷ hiện gì đó, không ít người chết. Lại không biết thuê phải tên đạo sĩ chết bầm nào làm lễ, xong xuôi lại bày cho dân chúng, muốn trừ tà phải làm mấy trò “mắng ma”, “ăn quỷ” nọ kia. Không những thế, món ăn còn phải làm từ thịt thú còn non, càng non càng tốt. Báo hại Lăng Phong còn tưởng đám này đang Halloween.
“Từ từ, ma quỷ?”
Lăng Phong bỗng liếc mắt sang bàn kế bên, nhìn Thiên Diện.
- Tiểu nhị. Các ngươi m* nó muốn lừa ông sao? Đây rõ ràng là thịt lợn già, dai nhách, rõ ràng ông đã gọi thịt non.
Có một tên khách to béo đập bàn quát mắng, Hồ Đồ lật đật chạy sang :
- Khách quan thông cảm dùng tạm. Thịt non ... gần đây hết sạch, không kiếm ra.
- Nói nhảm, thịt thì thiếu m* gì, lại còn không kiếm ra? Muốn ông đây bị ma ám hay sao?
Hồ Đồ mồ hôi đầy đầu, lại nhẫn nại giải thích :
- Đám thú non mới lấy hôm nay, đều không dưng lăn ra chết, tiệm chúng ta không dám đem ra chế biến lừa khách. Còn thịt bán trong thành, hiện tại đều chỉ còn thịt già cả. Ngài không tin, cứ tự mình đi hỏi là biết?
- Ông không có rảnh ...
Lăng Phong đợi cho Hồ Đồ giải quyết với tên khách kia xong, Lăng Phong liền vẫy vẫy :
- Hồ Đồ, lại đây.
- Khách quan, có chuyện gì?
- Ngươi nói thú non đều chết, ngoài thành cũng không bán. Không phải đang có dịch bệnh đó chứ?
- Không phải, mà là ...
Hồ Đồ còn chưa giải thích xong, cửa tiệm đã có một tên đại hán cao to, ngực trần hùng hổ chạy vào :
- Vương lão bản, bắt được rồi, quả nhiên bắt được rồi.
- Lão Hoàng, bắt được cái gì? - Một tên lão bản béo mập thò đầu ra.
- Thú non ...
- Thú non? Ngươi là thợ săn, bắt được thú thì có gì mà phải hốt hoảng. Chỉ sợ thêm một đám lại lăn ra chết. Ta không lấy nữa ...
Tên họ Hoàng chụp vội một chén trà, uống xong vừa xua tay vừa nói :
- Không phải. Là bắt được ... kẻ làm cho đám súc vật đó chết.
- Cái gì? Có kẻ động tay chân? - Lão bản họ Vương lúc này mới mắt mũi trợn ngược.
Tên tiểu nhị Hồ Đồ bỗng nói :
- Tiên trưởng nói chúng ta phải ăn thịt non mới trừ tà được. Nay đám thú non đều vô cớ chết, chỉ e chính là con ma đó tác quái. Hoàng đại ca, bắt được không phải ... là con ma đó chứ?
- Ồ, nói cũng phải ...
Thằng nhãi Hồ Đồ này, thế mà không hồ đồ tí nào, nói ra một câu đánh trúng trọng điểm, khiến chúng nhân không khỏi tỉnh ngộ.
- Là ma hay không ta không biết, nhưng là một nha đầu mà thôi. Chẳng lẽ ông đây sống sờ sờ còn sợ một con nhóc không bằng. Mà, đã đem về rồi, còn sợ cái rắm ...
Nói rồi lao ra ngoài, lúc này để ý mới thấy, ngoài đường đã rất nhộn nhịp.
Cả cái tửu lâu nhìn nhau, rút cục đều nối đuôi nhau lao ra ngoài xem. Đám Lăng Phong cũng không loại trừ.
Chỉ thấy chục thanh niên đang vây quanh một tiểu cô nương, thay nhau chửi mắng, có kẻ còn vung chân đá vào người nó. Cô bé kia ngồi lọt thỏm co ro giữa đường cái, xem ra đã bị đánh không ít.
Tên họ Hoàng lúc này mới nói :
- Hừm. Ông đây thợ săn ba đời, Vương lão bản Ngô lão bản các ngươi cũng biết. Mấy hôm nay thú non lại liên tục chết, làm ông đây bị mắng vốn chịu không nổi. Hôm nay ông sinh nghi, mới cùng tiểu tử A Trác bàn kế, đem xác thú đi vứt xong liền bí mật trốn ở một bên xem. Quả nhiên không đầy nửa canh giờ sau, liền thấy con tiểu quỷ này xuất hiện ...
Lăng Phong gắng nhìn vào xem, đúng lúc cô bé kia ngẩng đầu lên. Hắn lập tức nhíu mày :
- Phi Yến?
Không ngờ lại là cô bé người Liêu, Tạ Phi Yến.
Không hiểu sao lại thất lạc về Huyễn Âm thành, lại đến nông nỗi này.
Tên Hoàng thợ săn vẫn tiếp tục phun nước miếng chửi :
- Kỳ quái nhất là, nó chỉ đưa tay chạm chạm vào, đám thú vật rõ ràng đã chết đều đột nhiên tỉnh dậy chạy đi sạch sẽ.
- Ồ, còn có chuyện này?
Dân chúng xung quanh lập tức xì xào bàn tán. Đa phần đều xỉ vả cô bé, nói chính nó khiến đám thú non giả chết, làm bọn họ không có thịt non để ăn trừ tà ma.
Cũng may là một tiểu cô nương, chúng nhân phần đông chỉ chửi mắng. Bằng không nếu là một tên thanh niên, tám phần đã bị tươi sống đánh chết từ lâu, sẽ không bị nói nhảm nhiều như vậy.
Lăng Phong dù rất muốn xen vào, nhưng trước tiên vẫn cẩn trọng hỏi :
- Tiểu Si, nghe nói ngươi học thôi miên, thế có thôi miên được thú vật hay không? Tỷ như khiến chúng giả chết vài canh giờ gì đó?
Tiểu Si chính là tên chuyên gia thôi miên dưới U Minh Cung. Cố lão ban đầu chụp về làm đệ tử, vê sau lão đi mất, Tiểu Si liền đi theo đám Lăng Phong.
- Thôi miên, cùng lắm chỉ khiến chúng ngủ thôi. Ngủ và chết khác hẳn nhau. Ta không làm được.
Lăng Phong vuốt cằm.
Đúng lúc này ...
“Thần Y vốn dĩ rất yêu thương động vật, có lẽ nó không muốn thấy chúng bị tàn sát nhiều như vậy, nên mới làm trò.”
Thiên Diện đột ngột truyền âm sang, Lăng Phong không khỏi nhìn lại Tạ Phi Yến.
“Thần Y?”
Phi Yến chính là Thần Y mà Thiên Diện từng nhắc tới?
Hắn bất chợt nghĩ đến, Thiên Diện cố tình đi theo, phải chăng chính vì Thần Y?
Lăng Phong lần trước ở Triều gia trang, bị kiếm đâm xuyên phổi mà vẫn sống nhăn, công lao đều nhờ vào tiểu cô nương Phi Yến này diệu thủ hồi xuân. Dù không rõ cô bé là chế thuốc, châm cứu hay làm gì hắn, nhưng tóm lại có y thuật cao minh như vậy, gọi thần y cũng không sai.
“Tiểu Nguyệt tỷ, Thần Y thực sự có năng lực điều khiển được thú vật sao?.”
“Điều khiển? Có lẽ là không. Thần Y tinh thông y lý, biết cả huyệt vị của thú vật. Muốn làm chúng giả chết dễ như trở bàn tay.“
“Cô bé có khả năng này?”
Hồi ở Đức Châu, còn nhớ đám người Liêu nói Tạ gia là danh gia hành y tại Tây Kinh Đại Đồng của Khiết Đan. Chỉ tiếc thành bị phá, cả nhà họ Tà đều bị quân Kim giết sạch, chỉ còn lại một mình Phi Yến.
Lúc này nhìn lại, chỉ thấy Phi Yến ấm ức ngồi giữa đường, mặc cho người khác mắng chửi, có khối kẻ còn chực phun nước miếng vào người. Cũng may bọn họ không biết nó là người Liêu, nếu không chỉ e tình hình còn tệ hơn nữa. Dân Tống ghét Liêu chẳng kém ma quỷ.
Đám đông ban đầu mắng chửi Phi Yến là liên quan đến thú vật bị chết, nhưng một lúc sau còn mang cả chuyện ma quỷ trong thành vào.
“Hừm, cô bé Phi Yến này, có thể cứu đám động vật kia, nhưng chuyện khác thì ...”
Lăng Phong bỗng nhớ ra một chuyện.
Phi Yến không chỉ bất hạnh mồ côi, mà còn vì chứng kiến cảnh phụ mẫu bị sát hại ngay trước mắt, tâm lý quá khủng hoảng mà bị câm. Đã bị câm, có oan ức muốn nói cũng không nói được.
Nhìn cảnh tượng một cô bé bị đám đông ức hiếp, có oan cũng không nói ra được, Lăng Phong không khỏi nhớ lại cảnh Tiểu Hoa năm xưa.
Dù sao cũng là ân nhân của mình. Hơn nữa, cho dù cô bé có thục sự bày trò đi nữa, cứu sống mấy con thú con kia, rõ ràng cũng là việc thiện, Lăng Phong không thể đứng nhìn.
Nghĩ vậy, hắn liền thong thả bước vào, âm thầm vận chút khí lực, vung tay một cái đã đẩy đám thanh niên ngã chổng vó ra sau.
- Khụ, ông trời có đức hiếu sinh, các ngươi cho dù có vì trừ tà đi nữa, sát sinh lại toàn thú non nhiều như vậy, coi chừng gặp nghiệp.
Mấy tên thanh niên liền quát :
- Ngươi là ai? Nghe khẩu âm cũng không phải người ở đây, biết cái gì mà nói linh tinh?
- Haha, người qua đường. Nhưng ta là người có văn hóa, không quen nhìn cảnh bất bình mà thôi.
- Bất bình? Vậy chứ mấy người bị ma quỷ giết, ai bất bình cho bọn họ?
Lăng Phong đứng chắn cho Phi Yến, đám kia bị hất một cái lăn ra liền biết Phong ca sức khỏe hon người, chỉ dám nói không dám động.
Lăng Phong bĩu môi :
- Thì các ngươi bất bình cho họ, ta bất bình cho cô bé này, không được sao? Cái này, gọi là dân chủ, mỗi công dân đều có quyền bất bình riêng. Bỏ đi, các ngươi căn bản không hiểu được. Dù sao, cô bé chẳng qua chỉ vì yêu thương động vật mà thôi, chắc gì liên quan đến mấy cái tà ma của các ngươi, có cần làm quá lên như vậy không?
- Ngươi làm sao biết nó không liên quan đến?
- Nói rất hay, vậy các ngươi lấy cái gi chứng minh nó có liên quan? - Lăng Phong cười nhạt.
Vẫn có vài tên không phục già mồm nói gì đó, nhưng phần đông đã thấy đuối lý.
Nói sao, chúng nhân bị chuyện ma quỷ dọa sợ, cho nên bằng mọi cách xua đuổi. Nay bắt được một nạn nhân, sẵn bức xúc trong người, có bao nhiêu hiềm nghi sợ hãi đều đổ hết lên đầu nó. Âu cũng là trút giận lên người khác, để khiến bản thân bọn họ được an tâm mà thôi.
Hơn nữa, vài tên hổ báo càn quấy đầu têu, người hiểu chuyện dù muốn giúp Phi Yến cũng lực bất tòng tâm, đều là tránh đi cho rảnh nợ. Cái kiểu nhân tình thế thái này, Lăng Phong từng sống ở chợ thuê, từng chiến đấu trên “mạng xã hội”, có còn lạ gì.
Lại nhớ năm đó, cũng là hắn đứng ra chắn cho Tiểu Hoa, bằng không cô bé chỉ e đã bị đánh chết từ lâu.
Ngay lúc này ...
- Vô Lượng Thiên Tôn. Bổn tiên có thể làm chứng.
- A, tiên trưởng đến rồi, tiên trưởng đến rồi. Mau tránh ra ...
Đám dân chúng vừa nghe đến hai chữ “tiên trưởng”, lập tức như nghe Hoàng đế giá lâm, đều dạt cả sang một bên đường, cúi đầu làm lễ.
“Thằng nào cái giá lớn như vậy?” Lăng Phong không khỏi hiếu kỳ.
Lăng Phong nhìn qua, chỉ thấy một tên đạo sĩ tầm 30 đi đến, đạo bào trắng tinh, phất trần cũng trắng phau phau, ngay cả giày cũng màu trắng. Hầu bên cạnh còn có vài tên thư đồng xinh đẹp, cũng đồ trắng nốt. Trông cứ như nhà nào có đám ma đang đưa linh cữu.
“Khi đi gặp đạo sĩ, khi về cũng gặp đạo sĩ.” Lăng Phong buồn bực.
Cũng không phải vì bản thân là một vong hồn xuyên không, mà Lăng Phong sinh ra e ngại bài xích đạo sĩ. Chẳng qua, hắn là một kẻ thực dụng, ghét nhất chính là những thể loại trang bức.
Nói riêng điểm này, đầu tiên chính là nho sinh, luôn ra vẻ ta đây hiểu biết hơn người. Thứ hai mới đến đạo sĩ, một bộ tiên phong đạo cốt, xa cách hồng trần. Thành ra, trong ba tôn giáo lớn hiện tại ở Tống, Nho - Lão - Phật, nếu phải lựa chọn, Lăng Phong có thiên hướng ngả về Phật môn một chút.
Tên đạo sĩ nọ vừaa đến liền nhìn Phi Yến, phán :
- Nó chính là một con yêu quái tu luyện thành hình người. Chuyện ma quỷ trong thành bấy lâu, không chạy khỏi liên quan.
Tên đạo sĩ vừa phán xong, đám người liền sôi động trở lại :
- Hóa ra là môt con yêu. Bằng không làm sao nó có thể khiến cho súc vật giả chết, rồi lại tỉnh lại được.
- Vậy còn chờ gì, có tiên trưởng ở đây, đem nó đi chôn sống!
Có kẻ còn hào hứng quát lớn. Có câu cáo mượn oai hùm, nếu không có đạo sĩ, dân chúng vừa nghe yêu quái chắc đã vắt chân lên cổ mà chạy, làm gì còn đứng mà hô hào như vậy.
Lăng Phong nhìn tên đạo sĩ nọ, lạnh giọng mấy chữ :
- Yêu quái? Còn giết người?
- Đúng vậy! - Đạo sĩ nọ cười cười, còn phẩy phất trần ra vẻ cao thâm.
Lăng Phong chán ghét nhất là đạo sĩ, liền nhếch mép :
- Hừ, nhà ngươi có bằng chứng gì chứng minh, nó là yêu quái, lại giết người?
Nếu Phi Yến là một vong hồn như Lăng Phong, bị nhầm thành yêu quái cũng có thể lý giải. Nhưng Lăng Phong lại không tin, Phi Yến có thể làm ra loại giết người kia. Nếu cô bé có bản lĩnh như vậy, thì đã giết luôn tên thợ săn và A Trác gì đó cho rồi, còn để bị bắt về đây?
Mấy tên thanh niên đã có “tiên trưởng” chống lưng, liền hùng hổ trở lại :
- Ngươi cái loại vô tri. Đây chính là Thanh Vân quan quan chủ, phải gọi tiên trưởng.
- Tiên trưởng?
Lăng Phong không thèm chấp đám râu ria này, trực tiếp nhìn thẳng tên “tiên trưởng” nọ.
Được một lúc, hắn không nói gì, lại cười nhạt một cái đầy khinh thường với “tiên trưởng” tôn quý, khiến xung quanh đều không hiểu ra sao.
/485
|