Lăng Phong rời khỏi Bão Độc trại bằng một câu chốt của Công Tôn Kỳ.
Chính là, “ngươi đã biết quá nhiều, chuyện này biết càng nhiều ngươi sẽ mang họa vào thân”.
Lời kịch này Phong ca nghe đến mòn tai. Có cái vẹo gì mà “họa vào thân”?
Hoàng đế cướp vợ của anh em, cái này trong lịch sử còn thiếu sao? Bản thân hắn còn là nhân viên Mật Thám tự, dám chắc mấy cái tin kiểu này hồ sơ Mật thám ghi rõ nhất.
Chẳng qua, hắn cũng chẳng muốn hỏi thêm, đơn giản vì ... chả liên quan.
Ít nhất hiện tại Công Tôn Dao còn chưa phải vợ hắn, chuyện của cha mẹ vợ cũng không cần cần hắn đi lo.
Chẳng qua cũng phải nói. Mẹ vợ thế mà lại là Hoàng hậu. Chậc chậc!
Chỉ tiếc, lại là “từng là”, bị khép án gì đó mà chết. Đáng tiếc. Hy vọng án đã đóng lại, bằng không lại dẫn một cái “chu di cửu tộc” lên người thì toi.
Có điều cái này không phải vấn đề, trọng yếu là mẫu thân rút cục bị ai đem đi?
...
Trấn Vĩnh Lạc.
Lăng Phong dừng ngựa trước cửa trấn, phóng mắt nhìn một cái.
- Háháhá, chỗ này thế nhưng đều là đất của ta đó.
Lập tức có vài người trong trấn nhìn hắn với ánh mắt bất thiện. Không biết đây lại là thằng điên nào, dám đứng trước cổng Vĩnh Lạc trấn nói đây là đất của hắn.
Lại tiến vào trong, càng đi Lăng Phong càng cười to.
Không nghĩ đến, đi xa chỉ 1 năm, Vĩnh Lạc trấn đã thay da đổi thịt đến thế này. Thậm chí đem so với một cái tiểu thành thị cũng không sai biệt lắm. Về sau cần gì phải vào Trường An, ở đây mọi thứ dịch vụ đều đã có.
Từ từ, không biết có thanh lâu hay không? Đất ở đây đều bị Lăng Phong mua, nếu có thanh lâu cũng là thuê đất của hắn, các cô nương bên trong ...
Bỏ qua chuyện thanh lâu, Lăng Phong rảo bước về khu trung tâm.
Chỉ thấy ở đó dựng nên một cái cổng lớn, bao quanh có hẳn một lớp tường, cờ Phong Vân bay phấp phới. Mặc dù làm chủ yếu bằng gỗ tre, nhưng nhìn vô cùng kiên cố chắc chắn, rất có khí thế một tòa thành nhỏ.
Ngay cả Tiêu Thiên Phóng cũng phải lấy làm sợ hãi.
Bản thân tổng đà Cái bang Tế Nam, mặc dù là một đại bang phái có lịch sử lâu đời trăm năm, nhưng còn không dám xây hẳn một tường thành vây quanh như vậy, mà chỉ đơn giản một thôn trang. Không nói Cái bang, gần như tất cả các môn phái đều như vậy. Có lẽ chỉ trừ Đường môn. Nhưng Đường môn nằm tận đất Thục xa xôi, triều đình quản không nổi.
Vấn đề không phải là có tiền hay không có tiền, mà là triều đình nhòm ngó. Làm bậy sẽ có hiềm nghi tạo phản ngay.
Chỉ có Thiên Diện là ánh mắt thản nhiên. Tộc nhân của nàng đang sống quây quần trong một tòa thành khép kín, bí mật phía sau Nguyệt Lượng tuyền và Vạn Thú lĩnh, quy mô còn to hơn hẳn chỗ này, cho nên nhìn thấy cũng không thấy bất ngờ gì lắm.
- Hiền đệ, Phong Vân đoàn, thanh thế như vậy ngay cạnh Trường An, cũng được sao?
- Cái này ...
Thực ra, chính Lăng Phong cũng thấy bất ngờ với chuyện này.
Xem ra trước mắt cứ phải gặp Mặc lão cái đã.
Bên cổng, đang có hai tên thủ vệ ôm đao canh gác, bộ dáng lười biếng.
Kỳ thực bọn họ đã sớm nhìn thấy đám Lăng Phong. Chẳng qua nhìn cách ăn mặc phương bắc của Lăng Phong, lại vừa đi vừa chỉ chỉ trỏ trỏ, cười cười nói nói, coi bộ chỉ là một đám khách du lịch mà thôi, bọn họ cũng không muốn phản ứng.
Chỉ là Lăng Phong lại cứ thản nhiên muốn vào trong, một người liền đưa đao cản lại :
- Đứng lại! Mò mẫm cái gì đó? Chỗ này, không phận sự miễn vào.
- A, vậy như thế nào mới vào được?
Tên thủ vệ kia híp mắt đánh giá Lăng Phong một lần, cười nói :
- Đây là trọng địa của Phong Vân đoàn, phải là nhân vật trọng yếu mới được ra vào. vào.
Lăng Phong bỗng nổi hứng thú trêu đùa, liền hỏi :
- Ồ, lại mạn phép hỏi vị đại ca một chút. Ở Phong Vân đoàn này, ai là trọng yếu nhất?
Thực ra câu này Lăng Phong cũng có ý dò hỏi. Trước khi trở về, hắn và Thành Bích từng bàn qua chuyện này một lần, đều đoán vị thế của Lăng Phong ở Vĩnh Lạc đã lung lay.
Chỉ nghe tên thủ vệ nghiêm trọng nói :
- Phong Vân đoàn, trọng yếu nhất đương nhiên là đoàn trưởng.
Lăng Phong liền vui vẻ nói :
- Cái này thì đúng rồi. Ta chính là đoàn trưởng mà các vị nói. Có thể tiến vào chứ?
Đoàn trưởng?
Đến lúc này thì tên thủ vệ thứ hai cũng phải đi ra, cười lạnh nói :
- Mạnh miệng không sợ đau mồm? Ngươi có biết đoàn trưởng chúng ta là ai?
- Là ...
Còn chưa kịp tự giới thiệu, tên thủ vệ kia đã vênh mặt :
- Nhìn cái bộ dáng ngơ ngác của ngươi ... Hừ, đó chính là Kỳ chủ Hắc kỳ. Chắc không biết Hắc kỳ là cái gì đi?
Lăng Phong lúc này liền quay đầu nhìn Tần Quyền Lăng Hổ. Ba huynh đệ chính là ba người sáng lập Hắc kỳ, bây giờ có người lại hỏi Hắc kỳ là cái gì?
Cái này? Thực ra, cắt nghĩa mà nói, “Hắc kỳ” rút cục có ý nghĩa sâu xa gì khác không?
Tên thủ vệ thấy Lăng Phong hỏi ý kiến đồng bạn, càng khẳng định đám này là dân bên ngoài không sai, liền dõng dạc :
- Nói cho ngươi biết. Hắc kỳ chính là tinh nhuệ của Phong Vân đoàn, một người chấp trăm, lôi đài đều là ba sao, không có đối thủ. Cho nên, Kỳ chủ Hắc kỳ, ngươi thử nghĩ xem là loại người nào?
“Ta là loại người nào? Cái này ... càng khó nha.”
Lăng Phong lại lần nữa vuốt cằm suy nghĩ. Quả thật từ khi xuyên không đến nay, chạy đông chạy tây, cũng không có thời gian kiểm điểm bản thân xem mình là loại người nào.
Tần Quyền Lăng Hổ ở một bên đều cố gắng nín cười. Bọn họ hiện cũng không mặc đồ của Hắc kỳ Phong Vân. Trời đang tuyết rơi, ai nấy đều áo bông kín mít.
Mấy tên Tưởng Bình thì trên dưới trái phải nhìn Lăng Phong, miệng chậc chậc không thôi, còn cho rằng cái này là Lăng Phong gửi thư trước sắp xếp diễn kịch, để khoe mẽ thị uy với bọn họ.
- Các ngươi chậc chậc cái gì? Sợ rồi đúng không? Giống như ngươi đây, cánh tay còn chẳng to hơn ta là mấy, cũng không biết xấu hổ nói mình là đoàn trưởng? Thật sự là cười rụng răng. Ngươi nếu là đoàn trưởng, ta chính là cha của đoàn trưởng!
- Cha?
Lăng Phong cảm động muốn khóc. Đi xa có 1 năm, vợ con thì chưa biết, nhưng cha lại thêm được một vị.
Liền lấy hai khối bạc vụn, nhét vào tay hai tên thanh niên, vừa cười vừa nói :
- Hai vị huynh đệ quả nhiên mắt sáng như đuốc. Nói cái gì cũng trúng. Hai vị vào đoàn được bao lâu rồi?
- Đã được một năm. Làm sao?
- Khó trách, khó trách. Kỳ thật tại hạ chỉ muốn nhìn một chút phong cảnh, vào một vòng liền sẽ ra ngoài. Không biết hai vị có thể giúp chút thuận tiện?
Thực ra bên trong cũng không phải cái gì bí mật, hai tên thủ vệ liền hạ giọng :
- Muốn vào cũng không có gì khó, chẳng qua một nén nhang thời gian thì đi ra. Gặp chỗ nào ghi chữ “cấm”, đừng có xông loạn, bị người chộp tới, thì chớ có trách ta không nói trước.
Lăng Phong mỉm cười, còn chưa kịp đi vào du ngoạn theo chỉ dẫn của vị hướng dẫn viên đây, đã nghe một tiếng gọi :
- Công tử, các ngươi về rồi đó sao?
Chỉ thấy bên trong đi ra một nhóm người, dẫn đầu chính là Mặc lão.
- Công tử?
Hai tên thủ vệ há mồm đồng thanh.
Mặc lão là ai? Hai tên thủ vệ đương nhiên biết rõ. Nhưng lại gọi người này là công tử?
Lăng Phong mỉm cười :
- A, phụ thân đại nhân. Về sau mong ngài nhớ mặt con trai một chút!
Cũng không thèm xem hai tên kia phản ứng ra sao, vui vẻ đi vào.
...
Bàn bạc với Mặc lão, Lăng Phong cũng biết thêm về chuyện của mẫu thân và Công Tôn Dao. Chuyện mất tích cũng đã xảy ra nửa năm, trong đoàn cũng đã tìm mọi cách tìm kiếm mà không có một chút tung tích, Lăng Phong có vội một hai ngày cũng không thay đổi được gì.
Trước mắt phải ổn định Phong Vân đoàn.
Và thế là công ty “trách nhiệm vô lại” Phong Vân tổ chức đại hội cổ đông.
Thành phần tham gia gồm có Chủ tịch Lăng Phong, Giám đốc điều hành Lục Chính Kỳ, cố vấn Mặc lão. Các cổ đông Long Bác Khôn, Gia Cát Vinh, đại diện chi nhánh Lạc Dương Công Tôn gia và đại diện chi nhánh Trường Phong Tiêu Thiên Phóng. Cổ đông lớn thứ hai Phương Hùng và giám đốc chi nhánh Uy Viễn chưa về kịp.
Chủ tịch Lăng Phong và CEO Lục Chính Kỳ gặp nhau dù là lần đầu tiên, chỉ gật đầu với nhau một cái, nhưng cả hai đều có một loại cảm giác. Đó là gặp được tri kỷ, không cần phải nói nhiều.
Lăng Phong ngay khi bước vào trại, nhìn thấy cái sân UFC to đùng giữa hồ nước, liền biết người nào dựng cái này chính là tri kỷ của hắn. Ngày đó Lăng Phong đặt ra các quy tắc trong Hắc kỳ, nhưng đem hẳn ra ngoài kinh doanh thì chưa hề nói ra cho ai. Hắn thậm chí có xúc động muốn hỏi Lục Chính Kỳ, liệu có phải cũng là dân xuyên không hay không.
Còn chuyện xây tường vây quanh, cũng không phải Lục Chính Kỳ, mà là do Gia Cát Vinh.
Gia Cát Vinh hiện tại quen biết không ít quan viên Trường An, đặc biệt bên Công bộ. Không biết hắn lấy lý do thế nào đó, đại loại Phong Vân tiêu cục khai thác cất trữ đá Bạch Ngọc cho Hoàng đế, đúc vàng cho Hoàng đế, cho nên phải rào lại tránh phỉ tặc cướp đoạt, xin quyền xây tường thành. Thế quái nào lại được Công bộ thông qua.
Chỉ là, chuyện vui có, chuyện không vui cũng có.
Đoàn đang gặp khó khăn.
Nhân vật lực phình ra, chi phí duy trì tăng cao.
Bất kỳ công ty nào, sau khi tăng trưởng nhanh chóng, đều sẽ có một thời điểm tạm gọi là “nút thắt”, việc kinh doanh khựng lại. Nếu không tìm ra biện pháp giải quyết, sẽ có nguy cơ tan rã.
Phong Vân đoàn về nòng cốt là tiêu cục. Tiêu cục, nói trắng ra là “ship hàng” kiếm hoa hồng. Đương nhiên, “hàng” ở đây không gói gọn là đồ vật tiền bạc, mà thậm chí cả người. Nhưng dù là cái gì, tiền lời không nhiều, trọng yếu là không có yếu tố bùng nổ.
Thứ hai, chính là bị cạnh tranh cực khốc liệt.
Tiêu cục khắp bắc nam vô số kể, chỉ riêng kinh thành mỗi cổng thành đã chục cái to nhỏ, có tiếng tăm lâu đời. Cái nghề hộ tiêu đưa tiêu này, uy tín lâu đời rất quan trọng. Phong Vân đoàn hai năm qua phát triển lớn mạnh, nhưng không có nghĩa là đã chiếm sạch miếng ăn của người khác dễ như vậy.
Đại Tống vô cùng rộng lớn, chỉ nói riêng kinh thành, Phong Vân đoàn thậm chí 1 phần 10 miếng ăn còn chưa được. Tiêu cục ở kinh thành, kiếm ăn chủ yếu dựa vào giới quyền quý. Tỷ dụ vận chuyển tiền bạc, bảo vệ phủ đệ quan lại. Cái này, không quen biết căn bản không có mối.
Đó là chưa kể. Việc Phong Vân đoàn chia bốn kỳ đội đông tây nam bắc đường nào cũng muốn đi, không khỏi gây khó chịu với các tiêu cục lâu đời. Theo như Lục Chính Kỳ truyền đạt lại, hiện tại tiêu cục kinh thành đang có xu hướng liên minh tẩy chay Phong Vân đoàn.
Còn may có Phong Vân tiền trang của Gia Cát Vinh, Bạch bang của Long Bác Khôn. Chỗ tiền thuê đất đai Vĩnh Lạc trấn trong tay Lăng Phong cũng kiếm được không ít.
Chung quy lại, vẫn là tiền.
Kịch bản tuy là diễn vai đại hiệp giang hồ, nhưng muốn làm đại hiệp cũng phải cần tiền nha. Thời đại nào rồi, đến làm học chính Quốc Tử Giám cũng dùng tiền lương ra phân đo trình độ, đại hiệp mà nhiều tiền thì danh vọng càng lớn nha.
Chính là, “ngươi đã biết quá nhiều, chuyện này biết càng nhiều ngươi sẽ mang họa vào thân”.
Lời kịch này Phong ca nghe đến mòn tai. Có cái vẹo gì mà “họa vào thân”?
Hoàng đế cướp vợ của anh em, cái này trong lịch sử còn thiếu sao? Bản thân hắn còn là nhân viên Mật Thám tự, dám chắc mấy cái tin kiểu này hồ sơ Mật thám ghi rõ nhất.
Chẳng qua, hắn cũng chẳng muốn hỏi thêm, đơn giản vì ... chả liên quan.
Ít nhất hiện tại Công Tôn Dao còn chưa phải vợ hắn, chuyện của cha mẹ vợ cũng không cần cần hắn đi lo.
Chẳng qua cũng phải nói. Mẹ vợ thế mà lại là Hoàng hậu. Chậc chậc!
Chỉ tiếc, lại là “từng là”, bị khép án gì đó mà chết. Đáng tiếc. Hy vọng án đã đóng lại, bằng không lại dẫn một cái “chu di cửu tộc” lên người thì toi.
Có điều cái này không phải vấn đề, trọng yếu là mẫu thân rút cục bị ai đem đi?
...
Trấn Vĩnh Lạc.
Lăng Phong dừng ngựa trước cửa trấn, phóng mắt nhìn một cái.
- Háháhá, chỗ này thế nhưng đều là đất của ta đó.
Lập tức có vài người trong trấn nhìn hắn với ánh mắt bất thiện. Không biết đây lại là thằng điên nào, dám đứng trước cổng Vĩnh Lạc trấn nói đây là đất của hắn.
Lại tiến vào trong, càng đi Lăng Phong càng cười to.
Không nghĩ đến, đi xa chỉ 1 năm, Vĩnh Lạc trấn đã thay da đổi thịt đến thế này. Thậm chí đem so với một cái tiểu thành thị cũng không sai biệt lắm. Về sau cần gì phải vào Trường An, ở đây mọi thứ dịch vụ đều đã có.
Từ từ, không biết có thanh lâu hay không? Đất ở đây đều bị Lăng Phong mua, nếu có thanh lâu cũng là thuê đất của hắn, các cô nương bên trong ...
Bỏ qua chuyện thanh lâu, Lăng Phong rảo bước về khu trung tâm.
Chỉ thấy ở đó dựng nên một cái cổng lớn, bao quanh có hẳn một lớp tường, cờ Phong Vân bay phấp phới. Mặc dù làm chủ yếu bằng gỗ tre, nhưng nhìn vô cùng kiên cố chắc chắn, rất có khí thế một tòa thành nhỏ.
Ngay cả Tiêu Thiên Phóng cũng phải lấy làm sợ hãi.
Bản thân tổng đà Cái bang Tế Nam, mặc dù là một đại bang phái có lịch sử lâu đời trăm năm, nhưng còn không dám xây hẳn một tường thành vây quanh như vậy, mà chỉ đơn giản một thôn trang. Không nói Cái bang, gần như tất cả các môn phái đều như vậy. Có lẽ chỉ trừ Đường môn. Nhưng Đường môn nằm tận đất Thục xa xôi, triều đình quản không nổi.
Vấn đề không phải là có tiền hay không có tiền, mà là triều đình nhòm ngó. Làm bậy sẽ có hiềm nghi tạo phản ngay.
Chỉ có Thiên Diện là ánh mắt thản nhiên. Tộc nhân của nàng đang sống quây quần trong một tòa thành khép kín, bí mật phía sau Nguyệt Lượng tuyền và Vạn Thú lĩnh, quy mô còn to hơn hẳn chỗ này, cho nên nhìn thấy cũng không thấy bất ngờ gì lắm.
- Hiền đệ, Phong Vân đoàn, thanh thế như vậy ngay cạnh Trường An, cũng được sao?
- Cái này ...
Thực ra, chính Lăng Phong cũng thấy bất ngờ với chuyện này.
Xem ra trước mắt cứ phải gặp Mặc lão cái đã.
Bên cổng, đang có hai tên thủ vệ ôm đao canh gác, bộ dáng lười biếng.
Kỳ thực bọn họ đã sớm nhìn thấy đám Lăng Phong. Chẳng qua nhìn cách ăn mặc phương bắc của Lăng Phong, lại vừa đi vừa chỉ chỉ trỏ trỏ, cười cười nói nói, coi bộ chỉ là một đám khách du lịch mà thôi, bọn họ cũng không muốn phản ứng.
Chỉ là Lăng Phong lại cứ thản nhiên muốn vào trong, một người liền đưa đao cản lại :
- Đứng lại! Mò mẫm cái gì đó? Chỗ này, không phận sự miễn vào.
- A, vậy như thế nào mới vào được?
Tên thủ vệ kia híp mắt đánh giá Lăng Phong một lần, cười nói :
- Đây là trọng địa của Phong Vân đoàn, phải là nhân vật trọng yếu mới được ra vào. vào.
Lăng Phong bỗng nổi hứng thú trêu đùa, liền hỏi :
- Ồ, lại mạn phép hỏi vị đại ca một chút. Ở Phong Vân đoàn này, ai là trọng yếu nhất?
Thực ra câu này Lăng Phong cũng có ý dò hỏi. Trước khi trở về, hắn và Thành Bích từng bàn qua chuyện này một lần, đều đoán vị thế của Lăng Phong ở Vĩnh Lạc đã lung lay.
Chỉ nghe tên thủ vệ nghiêm trọng nói :
- Phong Vân đoàn, trọng yếu nhất đương nhiên là đoàn trưởng.
Lăng Phong liền vui vẻ nói :
- Cái này thì đúng rồi. Ta chính là đoàn trưởng mà các vị nói. Có thể tiến vào chứ?
Đoàn trưởng?
Đến lúc này thì tên thủ vệ thứ hai cũng phải đi ra, cười lạnh nói :
- Mạnh miệng không sợ đau mồm? Ngươi có biết đoàn trưởng chúng ta là ai?
- Là ...
Còn chưa kịp tự giới thiệu, tên thủ vệ kia đã vênh mặt :
- Nhìn cái bộ dáng ngơ ngác của ngươi ... Hừ, đó chính là Kỳ chủ Hắc kỳ. Chắc không biết Hắc kỳ là cái gì đi?
Lăng Phong lúc này liền quay đầu nhìn Tần Quyền Lăng Hổ. Ba huynh đệ chính là ba người sáng lập Hắc kỳ, bây giờ có người lại hỏi Hắc kỳ là cái gì?
Cái này? Thực ra, cắt nghĩa mà nói, “Hắc kỳ” rút cục có ý nghĩa sâu xa gì khác không?
Tên thủ vệ thấy Lăng Phong hỏi ý kiến đồng bạn, càng khẳng định đám này là dân bên ngoài không sai, liền dõng dạc :
- Nói cho ngươi biết. Hắc kỳ chính là tinh nhuệ của Phong Vân đoàn, một người chấp trăm, lôi đài đều là ba sao, không có đối thủ. Cho nên, Kỳ chủ Hắc kỳ, ngươi thử nghĩ xem là loại người nào?
“Ta là loại người nào? Cái này ... càng khó nha.”
Lăng Phong lại lần nữa vuốt cằm suy nghĩ. Quả thật từ khi xuyên không đến nay, chạy đông chạy tây, cũng không có thời gian kiểm điểm bản thân xem mình là loại người nào.
Tần Quyền Lăng Hổ ở một bên đều cố gắng nín cười. Bọn họ hiện cũng không mặc đồ của Hắc kỳ Phong Vân. Trời đang tuyết rơi, ai nấy đều áo bông kín mít.
Mấy tên Tưởng Bình thì trên dưới trái phải nhìn Lăng Phong, miệng chậc chậc không thôi, còn cho rằng cái này là Lăng Phong gửi thư trước sắp xếp diễn kịch, để khoe mẽ thị uy với bọn họ.
- Các ngươi chậc chậc cái gì? Sợ rồi đúng không? Giống như ngươi đây, cánh tay còn chẳng to hơn ta là mấy, cũng không biết xấu hổ nói mình là đoàn trưởng? Thật sự là cười rụng răng. Ngươi nếu là đoàn trưởng, ta chính là cha của đoàn trưởng!
- Cha?
Lăng Phong cảm động muốn khóc. Đi xa có 1 năm, vợ con thì chưa biết, nhưng cha lại thêm được một vị.
Liền lấy hai khối bạc vụn, nhét vào tay hai tên thanh niên, vừa cười vừa nói :
- Hai vị huynh đệ quả nhiên mắt sáng như đuốc. Nói cái gì cũng trúng. Hai vị vào đoàn được bao lâu rồi?
- Đã được một năm. Làm sao?
- Khó trách, khó trách. Kỳ thật tại hạ chỉ muốn nhìn một chút phong cảnh, vào một vòng liền sẽ ra ngoài. Không biết hai vị có thể giúp chút thuận tiện?
Thực ra bên trong cũng không phải cái gì bí mật, hai tên thủ vệ liền hạ giọng :
- Muốn vào cũng không có gì khó, chẳng qua một nén nhang thời gian thì đi ra. Gặp chỗ nào ghi chữ “cấm”, đừng có xông loạn, bị người chộp tới, thì chớ có trách ta không nói trước.
Lăng Phong mỉm cười, còn chưa kịp đi vào du ngoạn theo chỉ dẫn của vị hướng dẫn viên đây, đã nghe một tiếng gọi :
- Công tử, các ngươi về rồi đó sao?
Chỉ thấy bên trong đi ra một nhóm người, dẫn đầu chính là Mặc lão.
- Công tử?
Hai tên thủ vệ há mồm đồng thanh.
Mặc lão là ai? Hai tên thủ vệ đương nhiên biết rõ. Nhưng lại gọi người này là công tử?
Lăng Phong mỉm cười :
- A, phụ thân đại nhân. Về sau mong ngài nhớ mặt con trai một chút!
Cũng không thèm xem hai tên kia phản ứng ra sao, vui vẻ đi vào.
...
Bàn bạc với Mặc lão, Lăng Phong cũng biết thêm về chuyện của mẫu thân và Công Tôn Dao. Chuyện mất tích cũng đã xảy ra nửa năm, trong đoàn cũng đã tìm mọi cách tìm kiếm mà không có một chút tung tích, Lăng Phong có vội một hai ngày cũng không thay đổi được gì.
Trước mắt phải ổn định Phong Vân đoàn.
Và thế là công ty “trách nhiệm vô lại” Phong Vân tổ chức đại hội cổ đông.
Thành phần tham gia gồm có Chủ tịch Lăng Phong, Giám đốc điều hành Lục Chính Kỳ, cố vấn Mặc lão. Các cổ đông Long Bác Khôn, Gia Cát Vinh, đại diện chi nhánh Lạc Dương Công Tôn gia và đại diện chi nhánh Trường Phong Tiêu Thiên Phóng. Cổ đông lớn thứ hai Phương Hùng và giám đốc chi nhánh Uy Viễn chưa về kịp.
Chủ tịch Lăng Phong và CEO Lục Chính Kỳ gặp nhau dù là lần đầu tiên, chỉ gật đầu với nhau một cái, nhưng cả hai đều có một loại cảm giác. Đó là gặp được tri kỷ, không cần phải nói nhiều.
Lăng Phong ngay khi bước vào trại, nhìn thấy cái sân UFC to đùng giữa hồ nước, liền biết người nào dựng cái này chính là tri kỷ của hắn. Ngày đó Lăng Phong đặt ra các quy tắc trong Hắc kỳ, nhưng đem hẳn ra ngoài kinh doanh thì chưa hề nói ra cho ai. Hắn thậm chí có xúc động muốn hỏi Lục Chính Kỳ, liệu có phải cũng là dân xuyên không hay không.
Còn chuyện xây tường vây quanh, cũng không phải Lục Chính Kỳ, mà là do Gia Cát Vinh.
Gia Cát Vinh hiện tại quen biết không ít quan viên Trường An, đặc biệt bên Công bộ. Không biết hắn lấy lý do thế nào đó, đại loại Phong Vân tiêu cục khai thác cất trữ đá Bạch Ngọc cho Hoàng đế, đúc vàng cho Hoàng đế, cho nên phải rào lại tránh phỉ tặc cướp đoạt, xin quyền xây tường thành. Thế quái nào lại được Công bộ thông qua.
Chỉ là, chuyện vui có, chuyện không vui cũng có.
Đoàn đang gặp khó khăn.
Nhân vật lực phình ra, chi phí duy trì tăng cao.
Bất kỳ công ty nào, sau khi tăng trưởng nhanh chóng, đều sẽ có một thời điểm tạm gọi là “nút thắt”, việc kinh doanh khựng lại. Nếu không tìm ra biện pháp giải quyết, sẽ có nguy cơ tan rã.
Phong Vân đoàn về nòng cốt là tiêu cục. Tiêu cục, nói trắng ra là “ship hàng” kiếm hoa hồng. Đương nhiên, “hàng” ở đây không gói gọn là đồ vật tiền bạc, mà thậm chí cả người. Nhưng dù là cái gì, tiền lời không nhiều, trọng yếu là không có yếu tố bùng nổ.
Thứ hai, chính là bị cạnh tranh cực khốc liệt.
Tiêu cục khắp bắc nam vô số kể, chỉ riêng kinh thành mỗi cổng thành đã chục cái to nhỏ, có tiếng tăm lâu đời. Cái nghề hộ tiêu đưa tiêu này, uy tín lâu đời rất quan trọng. Phong Vân đoàn hai năm qua phát triển lớn mạnh, nhưng không có nghĩa là đã chiếm sạch miếng ăn của người khác dễ như vậy.
Đại Tống vô cùng rộng lớn, chỉ nói riêng kinh thành, Phong Vân đoàn thậm chí 1 phần 10 miếng ăn còn chưa được. Tiêu cục ở kinh thành, kiếm ăn chủ yếu dựa vào giới quyền quý. Tỷ dụ vận chuyển tiền bạc, bảo vệ phủ đệ quan lại. Cái này, không quen biết căn bản không có mối.
Đó là chưa kể. Việc Phong Vân đoàn chia bốn kỳ đội đông tây nam bắc đường nào cũng muốn đi, không khỏi gây khó chịu với các tiêu cục lâu đời. Theo như Lục Chính Kỳ truyền đạt lại, hiện tại tiêu cục kinh thành đang có xu hướng liên minh tẩy chay Phong Vân đoàn.
Còn may có Phong Vân tiền trang của Gia Cát Vinh, Bạch bang của Long Bác Khôn. Chỗ tiền thuê đất đai Vĩnh Lạc trấn trong tay Lăng Phong cũng kiếm được không ít.
Chung quy lại, vẫn là tiền.
Kịch bản tuy là diễn vai đại hiệp giang hồ, nhưng muốn làm đại hiệp cũng phải cần tiền nha. Thời đại nào rồi, đến làm học chính Quốc Tử Giám cũng dùng tiền lương ra phân đo trình độ, đại hiệp mà nhiều tiền thì danh vọng càng lớn nha.
/485
|