Dù sao thì, Kim lão gia cũng là người có công khai sáng kiến thức võ lâm, Lăng Phong cũng nên nói câu công đạo thay ngài ấy.
Hắn liền ra mặt giảng hòa :
- Sư phụ, thị phi giang hồ mà thôi, chẳng phải vì sư môn quá nổi tiếng sao? Cho nên mới thành đề tài cho kẻ khác đàm tiếu. Về sau gặp được Kim Dung, đệ tử nhất định sẽ nhắc nhở hắn, phải có đạo đức nghề nghiệp, viết đúng sự thật một chút là được.
- Vậy còn được.
Lăng Phong chợt nhớ tới gì đó :
- Phải rồi sư phụ, tâm pháp của Tiêu Dao chúng ta, là Thái Cực, Âm nhu hay Dương cương?
- Tiêu Dao xem trọng hài hòa, đương nhiên là Thái Cực.
Lăng Phong cõi lòng đầy hy vọng nói :
- Tốt quá. Vậy nhân dịp sư đồ ta vừa bén duyên, Bắc Minh thần công thì thôi bỏ đi, nhưng sư phụ có thể nào truyền cho con 5 10 năm công lực làm quà không?
- Truyền ... 5 10 năm công lực? - Vô Nhai Tử trợn mắt.
Lăng Phong vẻ mặt chờ mong :
- Ngài ít nhiều cũng sắp trăm năm công lực, 70 năm thì thôi, nhưng 5 10 năm có bao nhiêu đâu. Về sau con sẽ chu cấp cho ngài thuốc bổ thận tráng dương ... à không, thuốc bổ thần dưỡng khí, lấy lại mấy hồi.
- Vớ va vớ vẩn. Công lực đều phải chính mình một sớm một chiều khổ luyện mà thành, dung vào kinh mạch tinh huyết. Truyền là truyền thế nào được?
- Sư phụ lại muốn thử thách kiến thức của đệ tử sao? Đệ tử ít nhiều cũng xem vài chục bộ ... à lăn lộn vài năm giang hồ. Truyền công lực, sư phụ ngồi sau lưng con, vung tay đặt lên lưng chưởng cái gì đó, khói bốc lên là xong.
Vô Nhai Tử sắp khóc :
- Là ai nói cho ngươi cái biện pháp rắm thối này?
Lăng Phong cái này không chắc.
- Hinh như cũng là ... Kim Dung.
- Lại là hắn?
Kim lão gia thông cảm, dù gì cũng mang ác danh với Tiêu Dao, gánh thêm một cái cũng không vấn đề gì đi.
Thực ra, Lăng Phong nhắc đến truyền công, cũng không phải chỉ hoàn toàn dựa vào phim ảnh.
Bản thân Lăng Phong từng chính tay thử môt lần, đó là lần cứu Thiên Diện. Tuy lần đó hắn làm bừa, nhưng thực sự có tác dụng. Khí lực đẩy ra ngoài, có thể nhu hòa lấy khí lực hỗn loạn của Thiên Diện. Tuy về bản chất vẫn chưa gọi là “truyền sang”, nhưng ít nhiều hai bên có thể giao lưu.
Thứ hai, là lần giao đấu với Thiên Nhẫn thiếu chủ gì đó. Lần đó, Lăng Phong thình lình bị tên kia bám dính lấy, sau đó khí lực đánh ra bị tụt rất nhanh, giống như bị “hút” đi. Điều này chứng tỏ khí lực có thể chuyển hóa được.
Có lẽ nào, cái môn “truyền công” này, nó thuộc về bí mật cao cấp, chứ không đại trà ai làm cũng được?
Lăng Phong liền tò mò :
- Sư phụ, vậy rút cục ngài tính truyền cho đệ tử cái gì?
Vô Nhai Tử trắng mắt nói :
- Ngươi tưởng lão phu hay quên mà dễ lừa sao? Từ đầu chỉ có người đòi hỏi, lão phu một chữ cũng không nói sẽ truyền ngay cái gì.
- A ...
Lăng Phong buồn bực, vậy thì bái sư để làm gì?
Không được, lúc này phải tìm cách đào góc tường, bằng không qua vài hôm lão nhân gia lại quên mất tiêu Phong ca, biêt đi đâu mà đòi quà.
Vì vậy bâng quơ :
- Ài, hóa ra lời đồn về sư phụ là không sai.
- Đồn như gì?
Lăng Phong than thở :
- Đồn sư phụ kỳ thực rất keo kiệt, cả đời thu nhận đệ tử không chịu truyền thần công cho đệ tử bao giờ, chỉ truyền chút da lông.
- Là ai nói?
- Kim Dung! - Lăng Phong chém đinh chặt sắt.
- Hừ, tên này ... hóa ra lại biết rõ lão phu như vậy? Cái này thì hắn nói đúng. Tạm tha cho hắn, không cần truy cứu nữa.
- A ...
Lăng Phong lại buồn bực, Vô Nhai Tử cũng không dễ lẫn như vậy.
...
Vài canh giờ sau.
Chỗ này đã ở lưng chừng Thục Sơn, không còn hỗn loạn như dưới chân núi, tuy nhiên lại không biết vì cái gì cũng tụ tập rất đông.
Chỉ thấy phía trước một cái võ đài trang trọng, lố nhố không ít thanh niên nhân sĩ bàn tán.
- Đến rồi kìa đến rồi kìa.
- Ai đến?
- Đường Thiên Hành, hiện đang giữ vị trí thứ 2 Thập Đại Anh Kiệt đó.
- Lần này xem ra vị trí đứng đầu khó mà chạy khỏi hắn. 5 năm trước hắn chỉ thua mỗi Phương Tư Viễn của Hoa Sơn, mà lần này họ Phương đã quá tuổi tham gia.
- Chắc gì, nghe nói Toàn Chân Đệ Nhất kiếm Trương Quân Bảo cũng rất mạnh ...
Ngay lúc tên nào đó nói đến Trương Quân Bảo, ở một góc đã ồn ào tiếng vài nữ nhân sĩ :
- A, trời ơi đẹp trai quá đi ...
Nói sao, trên đời này không chỉ nam nhân nhìn mỹ nữ mới chảy nước miếng, trên thực tế, nữ nhân thấy được đẹp trai sẽ càng khoa trương, đặc biệt là nữ nhân trong võ lâm. Chị em đều ăn to nói lớn, thích ai là thích ai, không cần bẽn lẽn.
Quần chúng lập tức quay sang nhìn.
Chỉ thấy đi tới một đoàn đạo sĩ. Đi đầu một đạo sĩ trẻ tuổi đạo bào chỉnh chu, khuôn mặt hắn anh tuấn như ngọc, mày kiếm mắt sáng, tao nhã lạnh lùng, đúng là sát thương chí mạng với chúng nữ.
- Toàn Chân? Vậy tên đi đầu kia chắc là Trương Quân Bảo đi.
- Ra là hắn? M* nó chứ, chiếm hết cả phong cảnh. Ông ghét nhất là tiểu bạch kiểm, thằng nhãi kia có phải là dân luyện võ hay không? Trắng như vậy?
- Đừng có khinh. Lần này tỉ lệ cược của hắn đứng nhất đấy, còn cao hơn cả Đường Thiên Hành.
Một nhân sĩ mập bực bội nói :
- 5 năm trước sư huynh của hắn, cái gì ... Doãn Vân Phương thì phải, cũng được dự đoán sẽ đứng nhất. Rút cục ngay cả hạng 10 cũng không được, làm lão tử mất một đống tiền cược. Cái đám Toàn Chân này không đáng tin chút nào. Ta thà đặt vào cửa Chính Nhất còn hơn.
- Chính Nhất giáo năm nay có ai?
- Chắc vẫn Tầm Thiên thôi, 5 năm trước đứng thứ 4.
Một tên gầy không phục nói :
- Đám Chính Nhất đó chỉ giỏi luyện đan vẽ bùa là cùng, ta nghĩ cửa đó không sáng lắm đâu. Ta nghĩ sẽ rơi vào Cái bang. Ta còn nhớ tên Vưu Vị kia bổng pháp cũng rất khá, chỉ là hắn năm nay chắc cũng quá tuổi, để xem Cái bang đem đến tên nào ...
Nhân tiện nói đến Thập Đại Anh Kiệt của 5 năm trước.
Trong 10 người, Lăng Phong có lẽ biết 4. Đó là Cái bang Vưu Vị đứng thứ 3, Chính Nhất giáo Tầm Thiên thứ 4, Di Hoa cung Hà Mạch Dũng thứ 7 và Thẩm Thành thứ 8.
Vưu Vị bây giờ đã là một thành viên Phong Vân đoàn theo Tiêu Thiên Phóng. Lăng Phong cũng chưa đánh qua bao giờ, không biết mạnh yếu ra sao.
Còn Tầm Thiên, chính là đạo sĩ gặp ở Thanh Vân sơn truy bắt Nhạc Khởi La. Tên kia đánh với Nhạc Khởi La có vẻ vô lực, nhưng cũng chưa chắc đánh toàn lực đã yếu.
Hà Mạch Dũng, là tên hộ hoa sư huynh bên cạnh Diễm Tuyết Cơ. Còn nhớ kẻ này từng hẹn Lăng Phong “có gan thì đi Kiếm hội”, Lăng Phong y hẹn đã đến.
Riêng Thẩm Thành, Lăng Phong cũng không chắc có đúng là người quen không. Tên gián điệp Cửu môn bị tóm ở Mã Chủng thôn cũng tên Thẩm Thành, bản lĩnh cũng rất khá, không có Cửu Âm Lăng Phong cũng không hạ được hắn, có lẽ là một người.
Đều là chỗ quen biết. Thành ra Lăng Phong nói Thập Đại Anh Kiệt là tiểu đệ của hắn cũng chẳng phải bốc phét.
- A, lại một soái ca nữa kìa ...
Vài nữ nhân sĩ hú hét, các đại hiệp lại đưa ánh mắt hình phi đao tìm kiếm. Nói sao, các anh đây đều là “thẳng”, ghét nhất chính là thằng nào đẹp mã.
Chỉ thấy từ góc đông nam là một phái đoàn các hòa thượng đang tới. Một hòa thượng trẻ tuổi đi đầu, ngũ quan tuấn mỹ không kém Trương Quân Bảo.
- Lại tên nào đây? M* nó thằng kia mũi trâu có thuật dưỡng nhan thì thôi, thằng lừa trọc này cũng trắng trẻo như vậy?
- Tên này thì ta biết. Hoa Thiên Vân của Thiếu Lâm tự. Hôm qua đi vào Bách Hoa lâu dưới núi, nửa cái sảnh kỹ nữ đều nói đến hắn.
- Móa, dữ như vậy? Tu kiểu gi Bách Hoa lâu cũng vào.
- Ai mà biết. Thằng nhãi đó thậm chí có cả biệt danh “Hoa hòa thượng”, coi bộ không kiêng rượu thịt.
Nhân sĩ mập dở ra một quyển trục gì đó, lục lọi một lúc nói :
- Hoa Thiên Vân? Thứ 8 cơ đấy.
- Lão Nhị, ngươi cầm cái gì đấy?
Lão Nhị còn chưa kịp đáp, đã nghe bên cạnh có tiếng rao :
- Võ Lâm Anh Kiệt Toàn Tập đây. Cẩm nang 200 tuyển thủ, đánh giá thực lực cao thấp. Bên dưới còn bổ sung lời bình. Đặc biệt môn phái võ công đều liệt kê. Có thứ này trong tay, thì chính là “biết địch biết ta trăm trận trăm thắng”, 10 lượng một quyển, mau mua mau mua.
- Đưa đây một quyển!
Tên nọ mua xong mở ra một lát, liền chửi ầm lên :
- Đệch, 200 người, ông đây thế mà thế mà hẳn 190? Là thằng nào sắp cái bảng dự đoán chết toi này? Không có mắt nhìn sao?
Cùng lúc, ở một góc gần đó, có hai nam một nữ khá thanh tú. Một tên tóc trơn bóng cũng đang cầm quyển cẩm nang, càu nhà càu nhàu :
- Móa, bị xếp hẳn thứ 100, thật mất mặt Tần Quyền ta. Lại còn thằng nào Tào bang Chu Bá Thông? Tào lao vô danh mà xếp trên ông một bậc.
- Kệ đi. Cái xếp hạng rắm thối này chỉ là tên nào rảnh rỗi bày ra, để đặt cửa cược thôi, quá nửa là tin tức giả lừa tiền. Phong Vân đoàn trong võ lâm căn bản không ai biết, thứ 100 đã là khá. Chốc nữa vào trong đánh ra thực lực, ai cao ai thấp sẽ biết ngay. Vả lại, xếp càng thấp càng tốt. Ta với ngươi đều đặt cược vào chính mình, kiểu gì cũng sẽ kiếm được.
Ra là Tần Quyền và Bạch Ngọc Đường.
Tiểu Uyển cũng đang ở cạnh, nhìn quanh đám đông sốt sắng hỏi :
- Bạch đại ca, huynh lại nhìn xem, có thấy Lăng đại ca không vậy?
- Vẫn đang tìm đây, không thấy đâu cả.
Tần Quyền cũng dở cẩm nang một lượt, mới tặc lưỡi :
- Kỳ quái. Ta cũng xem cái quyển này hai lượt rồi, trong này cũng không có tên hắn. Chẳng lẽ đúng như Tiểu Uyển nói, Tứ ca không đi Kiếm hội?
Bạch Ngọc Đường nói :
- Cái quyển này cũng không phải do Thục Sơn chép ra, để sót vài tên cũng dễ hiểu thôi.
Tiểu Uyển liền xụ mặt thất vọng. Tân khổ đến Kiếm hội, rút cục vẫn không thấy đại ca đâu.
- Hay là Lăng đại ca không tham gia Anh Kiệt, chỉ đến xem như muội?
- Tiểu Uyển, lão Lăng mà đến đây, bằng vào cái tính hám tài của hắn, không tham gia kiếm chút gì đó ta đi đầu xuống đất.
- Hay là Tứ ca hắn giả danh?
Bạch Ngọc Đường lắc đầu không cho là đúng :
- Giả danh? Việc gì phải giả danh? Tên hắn ở chỗ này căn bản chỉ có mấy người chúng ta biết, giả cũng có để làm gì? À, từ từ ...
Bạch Ngọc Đường bỗng nghĩ đến ...
Lăng Phong nhưng là mật thám. Có khi nào hắn có nhiệm vụ hay không?
Kỳ thực, tìm kiếm Lăng Phong cũng không chỉ có bọn họ.
Trong đám đông, có một thanh niên cũng đang lẩm bẩm :
- Hừm, thằng nhãi Lăng Phong kia rút cục lại không dám đến, đúng là đồ con rùa. Lần này để xem Tuyết muội làm sao bênh vực hắn.
Đúng lúc này ...
- Chú ý chú ý!
Chỉ thấy trên võ đài, một trung niên nhân sĩ bước ra, chắp tay dõng dạc :
- Tại hạ là người phát ngôn của Thập Đại Anh Kiệt lần này. Các vị thỉnh im lặng lắng nghe một chút, kẻo chốc nữa lại vi phạm thể lệ mà bị loại đáng tiếc ...
Thập Đại Anh Kiệt, rút cục đi vào khai mạc.
Chẳng qua, nhân vật chính của chúng ta, Lăng Phong “Chu Bá Thông”, vẫn thất lạc ...
Hắn liền ra mặt giảng hòa :
- Sư phụ, thị phi giang hồ mà thôi, chẳng phải vì sư môn quá nổi tiếng sao? Cho nên mới thành đề tài cho kẻ khác đàm tiếu. Về sau gặp được Kim Dung, đệ tử nhất định sẽ nhắc nhở hắn, phải có đạo đức nghề nghiệp, viết đúng sự thật một chút là được.
- Vậy còn được.
Lăng Phong chợt nhớ tới gì đó :
- Phải rồi sư phụ, tâm pháp của Tiêu Dao chúng ta, là Thái Cực, Âm nhu hay Dương cương?
- Tiêu Dao xem trọng hài hòa, đương nhiên là Thái Cực.
Lăng Phong cõi lòng đầy hy vọng nói :
- Tốt quá. Vậy nhân dịp sư đồ ta vừa bén duyên, Bắc Minh thần công thì thôi bỏ đi, nhưng sư phụ có thể nào truyền cho con 5 10 năm công lực làm quà không?
- Truyền ... 5 10 năm công lực? - Vô Nhai Tử trợn mắt.
Lăng Phong vẻ mặt chờ mong :
- Ngài ít nhiều cũng sắp trăm năm công lực, 70 năm thì thôi, nhưng 5 10 năm có bao nhiêu đâu. Về sau con sẽ chu cấp cho ngài thuốc bổ thận tráng dương ... à không, thuốc bổ thần dưỡng khí, lấy lại mấy hồi.
- Vớ va vớ vẩn. Công lực đều phải chính mình một sớm một chiều khổ luyện mà thành, dung vào kinh mạch tinh huyết. Truyền là truyền thế nào được?
- Sư phụ lại muốn thử thách kiến thức của đệ tử sao? Đệ tử ít nhiều cũng xem vài chục bộ ... à lăn lộn vài năm giang hồ. Truyền công lực, sư phụ ngồi sau lưng con, vung tay đặt lên lưng chưởng cái gì đó, khói bốc lên là xong.
Vô Nhai Tử sắp khóc :
- Là ai nói cho ngươi cái biện pháp rắm thối này?
Lăng Phong cái này không chắc.
- Hinh như cũng là ... Kim Dung.
- Lại là hắn?
Kim lão gia thông cảm, dù gì cũng mang ác danh với Tiêu Dao, gánh thêm một cái cũng không vấn đề gì đi.
Thực ra, Lăng Phong nhắc đến truyền công, cũng không phải chỉ hoàn toàn dựa vào phim ảnh.
Bản thân Lăng Phong từng chính tay thử môt lần, đó là lần cứu Thiên Diện. Tuy lần đó hắn làm bừa, nhưng thực sự có tác dụng. Khí lực đẩy ra ngoài, có thể nhu hòa lấy khí lực hỗn loạn của Thiên Diện. Tuy về bản chất vẫn chưa gọi là “truyền sang”, nhưng ít nhiều hai bên có thể giao lưu.
Thứ hai, là lần giao đấu với Thiên Nhẫn thiếu chủ gì đó. Lần đó, Lăng Phong thình lình bị tên kia bám dính lấy, sau đó khí lực đánh ra bị tụt rất nhanh, giống như bị “hút” đi. Điều này chứng tỏ khí lực có thể chuyển hóa được.
Có lẽ nào, cái môn “truyền công” này, nó thuộc về bí mật cao cấp, chứ không đại trà ai làm cũng được?
Lăng Phong liền tò mò :
- Sư phụ, vậy rút cục ngài tính truyền cho đệ tử cái gì?
Vô Nhai Tử trắng mắt nói :
- Ngươi tưởng lão phu hay quên mà dễ lừa sao? Từ đầu chỉ có người đòi hỏi, lão phu một chữ cũng không nói sẽ truyền ngay cái gì.
- A ...
Lăng Phong buồn bực, vậy thì bái sư để làm gì?
Không được, lúc này phải tìm cách đào góc tường, bằng không qua vài hôm lão nhân gia lại quên mất tiêu Phong ca, biêt đi đâu mà đòi quà.
Vì vậy bâng quơ :
- Ài, hóa ra lời đồn về sư phụ là không sai.
- Đồn như gì?
Lăng Phong than thở :
- Đồn sư phụ kỳ thực rất keo kiệt, cả đời thu nhận đệ tử không chịu truyền thần công cho đệ tử bao giờ, chỉ truyền chút da lông.
- Là ai nói?
- Kim Dung! - Lăng Phong chém đinh chặt sắt.
- Hừ, tên này ... hóa ra lại biết rõ lão phu như vậy? Cái này thì hắn nói đúng. Tạm tha cho hắn, không cần truy cứu nữa.
- A ...
Lăng Phong lại buồn bực, Vô Nhai Tử cũng không dễ lẫn như vậy.
...
Vài canh giờ sau.
Chỗ này đã ở lưng chừng Thục Sơn, không còn hỗn loạn như dưới chân núi, tuy nhiên lại không biết vì cái gì cũng tụ tập rất đông.
Chỉ thấy phía trước một cái võ đài trang trọng, lố nhố không ít thanh niên nhân sĩ bàn tán.
- Đến rồi kìa đến rồi kìa.
- Ai đến?
- Đường Thiên Hành, hiện đang giữ vị trí thứ 2 Thập Đại Anh Kiệt đó.
- Lần này xem ra vị trí đứng đầu khó mà chạy khỏi hắn. 5 năm trước hắn chỉ thua mỗi Phương Tư Viễn của Hoa Sơn, mà lần này họ Phương đã quá tuổi tham gia.
- Chắc gì, nghe nói Toàn Chân Đệ Nhất kiếm Trương Quân Bảo cũng rất mạnh ...
Ngay lúc tên nào đó nói đến Trương Quân Bảo, ở một góc đã ồn ào tiếng vài nữ nhân sĩ :
- A, trời ơi đẹp trai quá đi ...
Nói sao, trên đời này không chỉ nam nhân nhìn mỹ nữ mới chảy nước miếng, trên thực tế, nữ nhân thấy được đẹp trai sẽ càng khoa trương, đặc biệt là nữ nhân trong võ lâm. Chị em đều ăn to nói lớn, thích ai là thích ai, không cần bẽn lẽn.
Quần chúng lập tức quay sang nhìn.
Chỉ thấy đi tới một đoàn đạo sĩ. Đi đầu một đạo sĩ trẻ tuổi đạo bào chỉnh chu, khuôn mặt hắn anh tuấn như ngọc, mày kiếm mắt sáng, tao nhã lạnh lùng, đúng là sát thương chí mạng với chúng nữ.
- Toàn Chân? Vậy tên đi đầu kia chắc là Trương Quân Bảo đi.
- Ra là hắn? M* nó chứ, chiếm hết cả phong cảnh. Ông ghét nhất là tiểu bạch kiểm, thằng nhãi kia có phải là dân luyện võ hay không? Trắng như vậy?
- Đừng có khinh. Lần này tỉ lệ cược của hắn đứng nhất đấy, còn cao hơn cả Đường Thiên Hành.
Một nhân sĩ mập bực bội nói :
- 5 năm trước sư huynh của hắn, cái gì ... Doãn Vân Phương thì phải, cũng được dự đoán sẽ đứng nhất. Rút cục ngay cả hạng 10 cũng không được, làm lão tử mất một đống tiền cược. Cái đám Toàn Chân này không đáng tin chút nào. Ta thà đặt vào cửa Chính Nhất còn hơn.
- Chính Nhất giáo năm nay có ai?
- Chắc vẫn Tầm Thiên thôi, 5 năm trước đứng thứ 4.
Một tên gầy không phục nói :
- Đám Chính Nhất đó chỉ giỏi luyện đan vẽ bùa là cùng, ta nghĩ cửa đó không sáng lắm đâu. Ta nghĩ sẽ rơi vào Cái bang. Ta còn nhớ tên Vưu Vị kia bổng pháp cũng rất khá, chỉ là hắn năm nay chắc cũng quá tuổi, để xem Cái bang đem đến tên nào ...
Nhân tiện nói đến Thập Đại Anh Kiệt của 5 năm trước.
Trong 10 người, Lăng Phong có lẽ biết 4. Đó là Cái bang Vưu Vị đứng thứ 3, Chính Nhất giáo Tầm Thiên thứ 4, Di Hoa cung Hà Mạch Dũng thứ 7 và Thẩm Thành thứ 8.
Vưu Vị bây giờ đã là một thành viên Phong Vân đoàn theo Tiêu Thiên Phóng. Lăng Phong cũng chưa đánh qua bao giờ, không biết mạnh yếu ra sao.
Còn Tầm Thiên, chính là đạo sĩ gặp ở Thanh Vân sơn truy bắt Nhạc Khởi La. Tên kia đánh với Nhạc Khởi La có vẻ vô lực, nhưng cũng chưa chắc đánh toàn lực đã yếu.
Hà Mạch Dũng, là tên hộ hoa sư huynh bên cạnh Diễm Tuyết Cơ. Còn nhớ kẻ này từng hẹn Lăng Phong “có gan thì đi Kiếm hội”, Lăng Phong y hẹn đã đến.
Riêng Thẩm Thành, Lăng Phong cũng không chắc có đúng là người quen không. Tên gián điệp Cửu môn bị tóm ở Mã Chủng thôn cũng tên Thẩm Thành, bản lĩnh cũng rất khá, không có Cửu Âm Lăng Phong cũng không hạ được hắn, có lẽ là một người.
Đều là chỗ quen biết. Thành ra Lăng Phong nói Thập Đại Anh Kiệt là tiểu đệ của hắn cũng chẳng phải bốc phét.
- A, lại một soái ca nữa kìa ...
Vài nữ nhân sĩ hú hét, các đại hiệp lại đưa ánh mắt hình phi đao tìm kiếm. Nói sao, các anh đây đều là “thẳng”, ghét nhất chính là thằng nào đẹp mã.
Chỉ thấy từ góc đông nam là một phái đoàn các hòa thượng đang tới. Một hòa thượng trẻ tuổi đi đầu, ngũ quan tuấn mỹ không kém Trương Quân Bảo.
- Lại tên nào đây? M* nó thằng kia mũi trâu có thuật dưỡng nhan thì thôi, thằng lừa trọc này cũng trắng trẻo như vậy?
- Tên này thì ta biết. Hoa Thiên Vân của Thiếu Lâm tự. Hôm qua đi vào Bách Hoa lâu dưới núi, nửa cái sảnh kỹ nữ đều nói đến hắn.
- Móa, dữ như vậy? Tu kiểu gi Bách Hoa lâu cũng vào.
- Ai mà biết. Thằng nhãi đó thậm chí có cả biệt danh “Hoa hòa thượng”, coi bộ không kiêng rượu thịt.
Nhân sĩ mập dở ra một quyển trục gì đó, lục lọi một lúc nói :
- Hoa Thiên Vân? Thứ 8 cơ đấy.
- Lão Nhị, ngươi cầm cái gì đấy?
Lão Nhị còn chưa kịp đáp, đã nghe bên cạnh có tiếng rao :
- Võ Lâm Anh Kiệt Toàn Tập đây. Cẩm nang 200 tuyển thủ, đánh giá thực lực cao thấp. Bên dưới còn bổ sung lời bình. Đặc biệt môn phái võ công đều liệt kê. Có thứ này trong tay, thì chính là “biết địch biết ta trăm trận trăm thắng”, 10 lượng một quyển, mau mua mau mua.
- Đưa đây một quyển!
Tên nọ mua xong mở ra một lát, liền chửi ầm lên :
- Đệch, 200 người, ông đây thế mà thế mà hẳn 190? Là thằng nào sắp cái bảng dự đoán chết toi này? Không có mắt nhìn sao?
Cùng lúc, ở một góc gần đó, có hai nam một nữ khá thanh tú. Một tên tóc trơn bóng cũng đang cầm quyển cẩm nang, càu nhà càu nhàu :
- Móa, bị xếp hẳn thứ 100, thật mất mặt Tần Quyền ta. Lại còn thằng nào Tào bang Chu Bá Thông? Tào lao vô danh mà xếp trên ông một bậc.
- Kệ đi. Cái xếp hạng rắm thối này chỉ là tên nào rảnh rỗi bày ra, để đặt cửa cược thôi, quá nửa là tin tức giả lừa tiền. Phong Vân đoàn trong võ lâm căn bản không ai biết, thứ 100 đã là khá. Chốc nữa vào trong đánh ra thực lực, ai cao ai thấp sẽ biết ngay. Vả lại, xếp càng thấp càng tốt. Ta với ngươi đều đặt cược vào chính mình, kiểu gì cũng sẽ kiếm được.
Ra là Tần Quyền và Bạch Ngọc Đường.
Tiểu Uyển cũng đang ở cạnh, nhìn quanh đám đông sốt sắng hỏi :
- Bạch đại ca, huynh lại nhìn xem, có thấy Lăng đại ca không vậy?
- Vẫn đang tìm đây, không thấy đâu cả.
Tần Quyền cũng dở cẩm nang một lượt, mới tặc lưỡi :
- Kỳ quái. Ta cũng xem cái quyển này hai lượt rồi, trong này cũng không có tên hắn. Chẳng lẽ đúng như Tiểu Uyển nói, Tứ ca không đi Kiếm hội?
Bạch Ngọc Đường nói :
- Cái quyển này cũng không phải do Thục Sơn chép ra, để sót vài tên cũng dễ hiểu thôi.
Tiểu Uyển liền xụ mặt thất vọng. Tân khổ đến Kiếm hội, rút cục vẫn không thấy đại ca đâu.
- Hay là Lăng đại ca không tham gia Anh Kiệt, chỉ đến xem như muội?
- Tiểu Uyển, lão Lăng mà đến đây, bằng vào cái tính hám tài của hắn, không tham gia kiếm chút gì đó ta đi đầu xuống đất.
- Hay là Tứ ca hắn giả danh?
Bạch Ngọc Đường lắc đầu không cho là đúng :
- Giả danh? Việc gì phải giả danh? Tên hắn ở chỗ này căn bản chỉ có mấy người chúng ta biết, giả cũng có để làm gì? À, từ từ ...
Bạch Ngọc Đường bỗng nghĩ đến ...
Lăng Phong nhưng là mật thám. Có khi nào hắn có nhiệm vụ hay không?
Kỳ thực, tìm kiếm Lăng Phong cũng không chỉ có bọn họ.
Trong đám đông, có một thanh niên cũng đang lẩm bẩm :
- Hừm, thằng nhãi Lăng Phong kia rút cục lại không dám đến, đúng là đồ con rùa. Lần này để xem Tuyết muội làm sao bênh vực hắn.
Đúng lúc này ...
- Chú ý chú ý!
Chỉ thấy trên võ đài, một trung niên nhân sĩ bước ra, chắp tay dõng dạc :
- Tại hạ là người phát ngôn của Thập Đại Anh Kiệt lần này. Các vị thỉnh im lặng lắng nghe một chút, kẻo chốc nữa lại vi phạm thể lệ mà bị loại đáng tiếc ...
Thập Đại Anh Kiệt, rút cục đi vào khai mạc.
Chẳng qua, nhân vật chính của chúng ta, Lăng Phong “Chu Bá Thông”, vẫn thất lạc ...
/485
|