Bạch Ngọc Đường hắng giọng :
- Ta đem trả cây Tuyết Tễ, cũng nhân tiện ở lại, háhá. Ngươi còn không biết đâu, Toàn Chân ... Mà bỏ đi, cái này không phải trọng điểm. Đúng lúc gặp đại tẩu cũng lên Toàn Chân, gặp nhân tình bí mật của ngươi.
- Nhân tình bí mật nào của ta?
Lăng Phong trong lòng bắt đầu dự cảm không xong.
Bạch Ngọc Đường thì đang trợn mắt :
- Á, hóa ra ngươi còn có nhiều nhân tình như vậy?
- Đừng có dài dòng.
- Ngươi tự biết thôi. Đại tẩu không biết bằng cách nào mà biết, còn tìm đến tận Toàn Chân. Hai người bọn họ đại chiến trăm hiệp, cát bay đá lở, Toàn Chân tổn thất không ít bảo vật.
- Cái gì?
Lăng Phong trợn mắt.
Đại chiến tạm khoan nói, nhưng hai nàng ấy cũng không ham muốn bảo vật chứ?
Bạch Ngọc Đường một bộ nhàn nhã, còn thêm dầu vừa lửa :
- Ài, ngươi không biết lúc đó thảm cảnh ra sao đâu. Toàn Chân cao thủ đều đi hết, chẳng có ai tọa trấn. Cái vị Cung chủ gì kia căn bản không cần xem ai vào đâu nữa, vừa nghe đại tẩu nói đến ngươi xong, nói hai người tình nồng ân ái, còn có con gái từ lâu. Nàng ta một chưởng đánh ra ...
“Không thể nào, Thành Bích không thể không hiểu chuyện làm ra loại chuyện đánh ghen hạ đẳng này chứ? Còn có, Thanh Nghi lại càng không thể xung động như vậy.”
Lăng Phong yêu thích hai nàng, cũng chính vì tính tình của hai nàng ấy có phong phạm đại phụ trong gia đình, nhân tuyển vợ cả.
Chỉ là ...
Lăng Phong nghĩ lại, phát hiện không có gì chắc chắn được.
Nữ nhân, cho dù bình thường trầm lắng ra sao, một khi đã ghen lên có trời mới biết nàng ta có thể làm gì? Có đôi khi tính càng trầm lên cơn càng khủng. Thành Bích hay Liễu Thanh Nghi đều là nữ nhân cao ngạo, một khi bị tổn thương, không làm thì thôi, đã làm chỉ sợ ... trời đất đều rung chuyển.
Nói ra thì, Lăng Phong lúc này còn chẳng thể quyết chọn ai làm bà lớn. Thanh Nghi tuy tình cảm còn mờ nhạt, nhưng có con với hắn, còn Thành Bích là Lăng Phong thực lòng yêu thương. Hắn vốn dĩ còn đang muốn trốn chuyện này một thời gian, nghĩ cách lưỡng toàn kì mĩ. Thậm chí hắn còn nghĩ, nghe nói cổ đại có cái gọi là “bình thê” gì đó, hai vợ ngang hàng, không biết có thật không?
Vấn đề là hai nàng có chịu chung chồng hay không? Xác suất ... rất thấp.
- Hai nàng sau đó làm sao?
- “Khai sơn liệt thạch”.
- Ta không hỏi cái đó, ta hỏi có ai bị thương gì hay không?
Kỳ thực câu này hỏi hơi thừa.
Nếu Thanh Nghi đã ra tay, Thành Bích võ công không có, chỉ có thần lực, căn bản chỉ có nàng có thể bị thương mà thôi.
Bạch Ngọc Đường vờ thở dài giật cục :
- Đại tẩu ... nàng ấy ...
- Đậu móa ngươi đừng cớ giỡn chơi hoài.
Lăng Phong đứng phắt dậy, chụp lấy cổ áo Bạch Ngọc Đường, trong mắt đã rất vội vàng. Chỉ cần thực sự có chuyện, hắn sẽ vứt hết tất cả bay về. Chuyện của Lâm thị đã môt lần, hắn tuyệt đối không để xảy ra lần hai.
- Chuyện gì vậy? Hai ngươi sao lại đánh nhau rồi?
- Không có gì!
Lăng Phong thả tay.
Bạch Ngọc Đường bình thản thấp giọng :
- Ngươi xúc động gì chứ? Nếu thực sự có chuyện ta còn rảnh rang mà đùa với ngươi nãy giờ sao? Đại tẩu làm người ra sao, chính ngươi phải rõ hơn ta mới phải.
Bạch gia tuy nhiên lại chỉ nói tốt cho một bên.
Lăng Phong nói :
- Hừm, vậy đừng có dông dài. Không vui chút nào đâu.
Bạch Ngọc Đường nhếch mép, nói :
- Lão Lăng, đừng tưởng bổn Thử chỉ có đẹp trap không thôi ...
- Hử?
- Nhầm, đừng tưởng bổn Thử chỉ biết trộm cắp thôi. Ta quen ngươi một thời gian, cũng biết ngươi có tư tưởng thoáng đạt, rất hợp ý anh em Ngữ Thử chúng ta. Người khác nói gì ngươi ngươi cũng chẳng để tâm. Nhưng là, đại tẩu thì khác. Ngươi có biết người khác sau lưng nói đại tẩu cái gì không?
- Nói gì?
- Lời quá khó nghe ta sẽ không nói. Nhưng nói chung, là xúc phạm đến phu nhân, nói nàng không biết giữ phẩm hạnh, không xứng làm vợ cả. Còn nói nàng chỉ đáng để đùa giỡn.
Lăng Phong tức giận :
- Cái gì? Ai nói? Ta giết chết hắn.
- Ngươi giết được hết kẻ độc mồm trong thiên hạ sao? Thiên hạ không phải ai cũng thoáng đạt.
Lăng Phong bàn tay nắm chặt. Cái này hắn đương nhiên hiểu. Miệng lưỡi thiên hạ, xưa nay là độc nhất. Độc giả cũng có người khinh bỉ Thành Bích đấy thôi.
- Cho nên, không phải là ngươi bịt mồm ai, mà chỉ có ngươi bù đắp cho đại tẩu. Nói luôn cho ngươi biết, anh em Thái Nguyên chúng ta kể cả Tiêu đại ca đều ủng hộ đại tẩu, ngươi không thể bạc đãi nàng.
- Cái này không cần ngươi nói thừa. Chẳng qua, chẳng lẽ ta phải bỏ Thanh Nghi sao?
- Ta cũng không ý này. Vị Cung chủ kia bọn ta cũng không quen, ngươi còn trông ta khách quan hộ nàng ta sao? Ta chỉ nói giúp đại tẩu một câu thôi. Đại tẩu căn dặn ta không nói cho ngươi nàng đã biết chuyện. Nhưng ta e là nàng đang chờ một câu nói của ngươi ...
Lăng Phong trong lòng nặng nề.
Trừ chuyện ngay cả huynh đệ cũng nói sau lưng, còn lại chuyện khác hắn cũng không vô tâm như vậy. Hắn biết Thanh Nghi có con cũng chỉ mới đây, không nghĩ Thành Bích làm sao cũng biết thôi, căn bản không kịp xử lý.
Xong hôm nay phải viết luôn thư cho nàng, nói rõ mọi chuyện, có lẽ phải nhắc lại chuyện kết hôn. Chuyện tình cảm, để trễ một ngày không chừng sẽ phải hối hận. Lúc trước hắn từng nói nàng ấy đã từ chối, có lẽ lần này nàng sẽ đồng ý.
Lại nói, tam thê tứ thiếp cái gì đây, mới 2 người đã đau tim. Cũng không biết thằng nào khởi đầu trào lưu xuyên không phải tam thê tứ thiếp, không làm được thì sẽ bị cộng đồng mạng report. Làm Phong ca gánh nặng trên vai.
Có điều, nói đi cũng phải nói lại. Cũng do khẩu vị của Phong ca mà ra, tự làm tự chịu.
Giá Phong ca cứ như mấy đại thần khác, cứ tuyển mấy em chân dài não ngắn là được rồi. Sau đó tỏa ra chút khí thế bá vương, các em sẽ xin chết đi theo. Cái gi “lão gia nhà người ta đều thê thiếp như mây, phu quân chàng là nam chính sao có thể kém, bọn thiếp cũng thấy xấu hổ thay, chỉ cần chàng dành một góc nhỏ gia sản cho thiếp là thiếp mãn nguyện”.
Đến lúc đó, muốn ending bao nhiêu em, nhắn tin riêng cho tác gỉa là xong, vài chương lại có thêm một vợ. Nam chính ăn không hết, độc giả cũng thỏa thích. Ham hố làm chi toàn thục tỷ nội tâm phức tạp, lại đều cường như vậy.
...
Bạch Ngọc Đường thấy Lăng Phong ngẩn ra, chuyện riêng cũng đã nói xong, lại trở về vẻ đùa cợt cũ, vờ hô to :
- Chu huynh đệ, ngươi làm sao vậy? Sao lại ngất rồi. Muỗi Thục Sơn này là muỗi m* gì, đốt người nôn thì thôi đi, còn phát cả kịch độc công tâm?
Đám Dương Minh nghe vậy vội chạy lại, giữa rừng liền bắt đầu loạn.
- Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ lại một vụ ám sát nữa rồi?
Dương Minh chỉ vào Bạch Ngọc Đường :
- Thì ra ngươi chính là hung thủ vừa rồi?
- Dương huynh ngươi có thành kiến thì cứ có thành kiến, đừng có ngậm máu phun người. Bổn Thử đứng với hắn, ra tay xong còn kêu la, chẳng hóa là đồ ngu sao?
- Hừ, lão tử nói ngươi thông minh bao giờ?
- Ngươi ... Bỏ đi, bỏ đi. Bổn Thử là người có phẩm vị, không chấp nhặt thứ yêu nhân thô lỗ.
Dương Minh trừng mắt :
- Ngươi nói ai yêu nhân?
- Còn không phải sao? Buộc ngực cũng không đâu ra đâu. Làm như bọn ta bị mù chắc? Giả nam thì giả đàng hoàng chút đi đại tỷ. Lão tử lão tử cái gì chứ?
Vương Trường Đông thở dài :
- Ài, lão Bạch ngươi sao lại nói toạc ra thế rồi? Gần đây có con suối, ta còn đang tính rủ Dương huynh đệ đi tắm chung đó.
- Các ngươi, một lũ dâm tặc.
Dương Minh không nói ra lời, hóa ra thằng họ Vương này hồi lúc hỏi nàng ta “có nóng trong người không” là ý tứ này.
Có tên nào đứng tít ở xa buồn chán nói :
- Cãi nhau cái gì? Ai biết bắt mạch mau xem cho hắn đi. Xem chết chưa, chết rồi thì cũng đỡ phải giúp hắn lấy lệnh bài, chúng ta đủ 5 cái rồi đi lên núi thôi.
Ai đó đang buồn bực cũng phải ngóc đầu dậy chửi :
- Đậu móa thằng nào nhẫn tâm như vậy?
Khẳng định là Tần Quyền. Thằng nhãi này chuyên gia có trò đứng xa bàng quan phá game.
Khúc Linh Phong trầm tĩnh xoa tay nói :
- Thực ra có một bí mật kinh thiên ta vẫn giấu các ngươi. Khúc Linh Phong ta vốn hành nghề thú y ...
- Này có cái gì kinh thiên? Lão tử năm đó còn làm nghề giết lợn đây.
Kẻ nào đó yếu ớt nói :
- Thôi không cần đâu Khúc thú y Dương mổ lợn, ta tỉnh táo rồi.
Khúc Linh Phong coi bộ rất có tâm với nghề cũ, nói :
- Vương huynh đệ, năm đó hành nghề, mỗi khi trị bệnh ta đều phải làm thú bất động mới xem được. Cảm phiền ngươi ...
- A, chuyện nhỏ. Bắt mạch ta không biết, đánh đứt mạch bổn công tử là hành gia.
Tên nào đó la hoảng :
- M* nó có y đức hay không?
- Lão phu hành y bên thú, y đức là dành cho thú.
Sau đó cục diện lại càng loạn.
- Các ngươi bắt mạch chỗ nào đó, tay đừng có sờ loạn. Muốn hôi của thì nói đại đi ...
- Nằm im đi, vừa rồi ngươi nôn hai lần. Nếu không phải có thai chỉ e là triệu chứng kịch độc không sai đâu, đừng có chủ quan.
- Ông đương nhiên không thể có thai, có cũng không có đường nào mà sinh ra được.
- Sao không? Chẳng phải sinh con đều từ nách sao? Ngươi chẳng lẽ không có nách?
Tên nào đó sặc nước bọt bất tỉnh. Giáo dục giới tính a, cần phải phổ cập gấp.
Chẳng qua còn chưa yên được bao lâu lại la toáng lên :
- Đậu móa thằng nào vừa lợi dụng sờ hàng của ta đó? Tay mềm như vậy? Không phải Dương tặc nương đi?
- Hừ, có cái gì hiếm lạ? Ta còn tưởng to lắm.
- A đù. Đợi chốc nó to ra ta cho tặc nương ngươi xem, lại xỉu ra đấy không ai cứu đâu ...
- Ta sợ ngươi sao?
Cũng chỉ có “Thần Y” đích thực Phi Yến đứng một bên cười khúc khích. Nàng ngay từ đầu đã biết Lăng Phong chỉ bày trò, căn bản chẳng có chuyện gì xảy ra.
...
Lại thêm nửa canh giờ, Lăng Phong rút cục cũng kiếm được một tấm ngân bài cho mình.
Chẳng qua, lại chẳng có trận chiến quỷ khóc thần sầu, cát bay đá chạy nào.
Số là đám Lăng Phong lững thững đi lên núi, thì bắt gặp một vị nhân huynh Thục Sơn đang nhân lúc vắng người, đi vệ sinh bên gốc cây. Phong ca liền nhân đó Tiêu Dao bộ áp sát, thình lình dùng một đòn MMA grappling điển hình, từ sau lưng “Khóa Phát Cứng Luôn”, à không đúng, là “Quật Phát Ngã Luôn”. Nhất chiêu chế địch, đè vị nhân huynh xấu số xuống đất, thậm chí quần vẫn còn chưa kịp kéo.
Người ta nói, đời người có 3 cái gấp, đó là đại tiện trung tiện tiểu tiện .... Mà phải không?
Nói tóm lại, chuyện sau đó rất đơn giản, đối phương đang lúc gấp bị đánh úp sun cả vòi, nước tiên chảy ngược thiếu chút bể cả bàng quang, đành ấm ức ném ra ngân bài, trong lúc sợ hãi còn nói Phong ca nếu muốn vào top Anh Kiệt thì hãy báo danh lấy số 1.
Lăng Phong lúc đó chỉ nghĩ nhân huynh kia gài bẫy hắn. Nhưng về sau mới biết, báo danh số 1 quả thật có chứa huyền cơ.
Ngân bài đã đủ, thẳng tiến đỉnh Thục Sơn.
- Ta đem trả cây Tuyết Tễ, cũng nhân tiện ở lại, háhá. Ngươi còn không biết đâu, Toàn Chân ... Mà bỏ đi, cái này không phải trọng điểm. Đúng lúc gặp đại tẩu cũng lên Toàn Chân, gặp nhân tình bí mật của ngươi.
- Nhân tình bí mật nào của ta?
Lăng Phong trong lòng bắt đầu dự cảm không xong.
Bạch Ngọc Đường thì đang trợn mắt :
- Á, hóa ra ngươi còn có nhiều nhân tình như vậy?
- Đừng có dài dòng.
- Ngươi tự biết thôi. Đại tẩu không biết bằng cách nào mà biết, còn tìm đến tận Toàn Chân. Hai người bọn họ đại chiến trăm hiệp, cát bay đá lở, Toàn Chân tổn thất không ít bảo vật.
- Cái gì?
Lăng Phong trợn mắt.
Đại chiến tạm khoan nói, nhưng hai nàng ấy cũng không ham muốn bảo vật chứ?
Bạch Ngọc Đường một bộ nhàn nhã, còn thêm dầu vừa lửa :
- Ài, ngươi không biết lúc đó thảm cảnh ra sao đâu. Toàn Chân cao thủ đều đi hết, chẳng có ai tọa trấn. Cái vị Cung chủ gì kia căn bản không cần xem ai vào đâu nữa, vừa nghe đại tẩu nói đến ngươi xong, nói hai người tình nồng ân ái, còn có con gái từ lâu. Nàng ta một chưởng đánh ra ...
“Không thể nào, Thành Bích không thể không hiểu chuyện làm ra loại chuyện đánh ghen hạ đẳng này chứ? Còn có, Thanh Nghi lại càng không thể xung động như vậy.”
Lăng Phong yêu thích hai nàng, cũng chính vì tính tình của hai nàng ấy có phong phạm đại phụ trong gia đình, nhân tuyển vợ cả.
Chỉ là ...
Lăng Phong nghĩ lại, phát hiện không có gì chắc chắn được.
Nữ nhân, cho dù bình thường trầm lắng ra sao, một khi đã ghen lên có trời mới biết nàng ta có thể làm gì? Có đôi khi tính càng trầm lên cơn càng khủng. Thành Bích hay Liễu Thanh Nghi đều là nữ nhân cao ngạo, một khi bị tổn thương, không làm thì thôi, đã làm chỉ sợ ... trời đất đều rung chuyển.
Nói ra thì, Lăng Phong lúc này còn chẳng thể quyết chọn ai làm bà lớn. Thanh Nghi tuy tình cảm còn mờ nhạt, nhưng có con với hắn, còn Thành Bích là Lăng Phong thực lòng yêu thương. Hắn vốn dĩ còn đang muốn trốn chuyện này một thời gian, nghĩ cách lưỡng toàn kì mĩ. Thậm chí hắn còn nghĩ, nghe nói cổ đại có cái gọi là “bình thê” gì đó, hai vợ ngang hàng, không biết có thật không?
Vấn đề là hai nàng có chịu chung chồng hay không? Xác suất ... rất thấp.
- Hai nàng sau đó làm sao?
- “Khai sơn liệt thạch”.
- Ta không hỏi cái đó, ta hỏi có ai bị thương gì hay không?
Kỳ thực câu này hỏi hơi thừa.
Nếu Thanh Nghi đã ra tay, Thành Bích võ công không có, chỉ có thần lực, căn bản chỉ có nàng có thể bị thương mà thôi.
Bạch Ngọc Đường vờ thở dài giật cục :
- Đại tẩu ... nàng ấy ...
- Đậu móa ngươi đừng cớ giỡn chơi hoài.
Lăng Phong đứng phắt dậy, chụp lấy cổ áo Bạch Ngọc Đường, trong mắt đã rất vội vàng. Chỉ cần thực sự có chuyện, hắn sẽ vứt hết tất cả bay về. Chuyện của Lâm thị đã môt lần, hắn tuyệt đối không để xảy ra lần hai.
- Chuyện gì vậy? Hai ngươi sao lại đánh nhau rồi?
- Không có gì!
Lăng Phong thả tay.
Bạch Ngọc Đường bình thản thấp giọng :
- Ngươi xúc động gì chứ? Nếu thực sự có chuyện ta còn rảnh rang mà đùa với ngươi nãy giờ sao? Đại tẩu làm người ra sao, chính ngươi phải rõ hơn ta mới phải.
Bạch gia tuy nhiên lại chỉ nói tốt cho một bên.
Lăng Phong nói :
- Hừm, vậy đừng có dông dài. Không vui chút nào đâu.
Bạch Ngọc Đường nhếch mép, nói :
- Lão Lăng, đừng tưởng bổn Thử chỉ có đẹp trap không thôi ...
- Hử?
- Nhầm, đừng tưởng bổn Thử chỉ biết trộm cắp thôi. Ta quen ngươi một thời gian, cũng biết ngươi có tư tưởng thoáng đạt, rất hợp ý anh em Ngữ Thử chúng ta. Người khác nói gì ngươi ngươi cũng chẳng để tâm. Nhưng là, đại tẩu thì khác. Ngươi có biết người khác sau lưng nói đại tẩu cái gì không?
- Nói gì?
- Lời quá khó nghe ta sẽ không nói. Nhưng nói chung, là xúc phạm đến phu nhân, nói nàng không biết giữ phẩm hạnh, không xứng làm vợ cả. Còn nói nàng chỉ đáng để đùa giỡn.
Lăng Phong tức giận :
- Cái gì? Ai nói? Ta giết chết hắn.
- Ngươi giết được hết kẻ độc mồm trong thiên hạ sao? Thiên hạ không phải ai cũng thoáng đạt.
Lăng Phong bàn tay nắm chặt. Cái này hắn đương nhiên hiểu. Miệng lưỡi thiên hạ, xưa nay là độc nhất. Độc giả cũng có người khinh bỉ Thành Bích đấy thôi.
- Cho nên, không phải là ngươi bịt mồm ai, mà chỉ có ngươi bù đắp cho đại tẩu. Nói luôn cho ngươi biết, anh em Thái Nguyên chúng ta kể cả Tiêu đại ca đều ủng hộ đại tẩu, ngươi không thể bạc đãi nàng.
- Cái này không cần ngươi nói thừa. Chẳng qua, chẳng lẽ ta phải bỏ Thanh Nghi sao?
- Ta cũng không ý này. Vị Cung chủ kia bọn ta cũng không quen, ngươi còn trông ta khách quan hộ nàng ta sao? Ta chỉ nói giúp đại tẩu một câu thôi. Đại tẩu căn dặn ta không nói cho ngươi nàng đã biết chuyện. Nhưng ta e là nàng đang chờ một câu nói của ngươi ...
Lăng Phong trong lòng nặng nề.
Trừ chuyện ngay cả huynh đệ cũng nói sau lưng, còn lại chuyện khác hắn cũng không vô tâm như vậy. Hắn biết Thanh Nghi có con cũng chỉ mới đây, không nghĩ Thành Bích làm sao cũng biết thôi, căn bản không kịp xử lý.
Xong hôm nay phải viết luôn thư cho nàng, nói rõ mọi chuyện, có lẽ phải nhắc lại chuyện kết hôn. Chuyện tình cảm, để trễ một ngày không chừng sẽ phải hối hận. Lúc trước hắn từng nói nàng ấy đã từ chối, có lẽ lần này nàng sẽ đồng ý.
Lại nói, tam thê tứ thiếp cái gì đây, mới 2 người đã đau tim. Cũng không biết thằng nào khởi đầu trào lưu xuyên không phải tam thê tứ thiếp, không làm được thì sẽ bị cộng đồng mạng report. Làm Phong ca gánh nặng trên vai.
Có điều, nói đi cũng phải nói lại. Cũng do khẩu vị của Phong ca mà ra, tự làm tự chịu.
Giá Phong ca cứ như mấy đại thần khác, cứ tuyển mấy em chân dài não ngắn là được rồi. Sau đó tỏa ra chút khí thế bá vương, các em sẽ xin chết đi theo. Cái gi “lão gia nhà người ta đều thê thiếp như mây, phu quân chàng là nam chính sao có thể kém, bọn thiếp cũng thấy xấu hổ thay, chỉ cần chàng dành một góc nhỏ gia sản cho thiếp là thiếp mãn nguyện”.
Đến lúc đó, muốn ending bao nhiêu em, nhắn tin riêng cho tác gỉa là xong, vài chương lại có thêm một vợ. Nam chính ăn không hết, độc giả cũng thỏa thích. Ham hố làm chi toàn thục tỷ nội tâm phức tạp, lại đều cường như vậy.
...
Bạch Ngọc Đường thấy Lăng Phong ngẩn ra, chuyện riêng cũng đã nói xong, lại trở về vẻ đùa cợt cũ, vờ hô to :
- Chu huynh đệ, ngươi làm sao vậy? Sao lại ngất rồi. Muỗi Thục Sơn này là muỗi m* gì, đốt người nôn thì thôi đi, còn phát cả kịch độc công tâm?
Đám Dương Minh nghe vậy vội chạy lại, giữa rừng liền bắt đầu loạn.
- Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ lại một vụ ám sát nữa rồi?
Dương Minh chỉ vào Bạch Ngọc Đường :
- Thì ra ngươi chính là hung thủ vừa rồi?
- Dương huynh ngươi có thành kiến thì cứ có thành kiến, đừng có ngậm máu phun người. Bổn Thử đứng với hắn, ra tay xong còn kêu la, chẳng hóa là đồ ngu sao?
- Hừ, lão tử nói ngươi thông minh bao giờ?
- Ngươi ... Bỏ đi, bỏ đi. Bổn Thử là người có phẩm vị, không chấp nhặt thứ yêu nhân thô lỗ.
Dương Minh trừng mắt :
- Ngươi nói ai yêu nhân?
- Còn không phải sao? Buộc ngực cũng không đâu ra đâu. Làm như bọn ta bị mù chắc? Giả nam thì giả đàng hoàng chút đi đại tỷ. Lão tử lão tử cái gì chứ?
Vương Trường Đông thở dài :
- Ài, lão Bạch ngươi sao lại nói toạc ra thế rồi? Gần đây có con suối, ta còn đang tính rủ Dương huynh đệ đi tắm chung đó.
- Các ngươi, một lũ dâm tặc.
Dương Minh không nói ra lời, hóa ra thằng họ Vương này hồi lúc hỏi nàng ta “có nóng trong người không” là ý tứ này.
Có tên nào đứng tít ở xa buồn chán nói :
- Cãi nhau cái gì? Ai biết bắt mạch mau xem cho hắn đi. Xem chết chưa, chết rồi thì cũng đỡ phải giúp hắn lấy lệnh bài, chúng ta đủ 5 cái rồi đi lên núi thôi.
Ai đó đang buồn bực cũng phải ngóc đầu dậy chửi :
- Đậu móa thằng nào nhẫn tâm như vậy?
Khẳng định là Tần Quyền. Thằng nhãi này chuyên gia có trò đứng xa bàng quan phá game.
Khúc Linh Phong trầm tĩnh xoa tay nói :
- Thực ra có một bí mật kinh thiên ta vẫn giấu các ngươi. Khúc Linh Phong ta vốn hành nghề thú y ...
- Này có cái gì kinh thiên? Lão tử năm đó còn làm nghề giết lợn đây.
Kẻ nào đó yếu ớt nói :
- Thôi không cần đâu Khúc thú y Dương mổ lợn, ta tỉnh táo rồi.
Khúc Linh Phong coi bộ rất có tâm với nghề cũ, nói :
- Vương huynh đệ, năm đó hành nghề, mỗi khi trị bệnh ta đều phải làm thú bất động mới xem được. Cảm phiền ngươi ...
- A, chuyện nhỏ. Bắt mạch ta không biết, đánh đứt mạch bổn công tử là hành gia.
Tên nào đó la hoảng :
- M* nó có y đức hay không?
- Lão phu hành y bên thú, y đức là dành cho thú.
Sau đó cục diện lại càng loạn.
- Các ngươi bắt mạch chỗ nào đó, tay đừng có sờ loạn. Muốn hôi của thì nói đại đi ...
- Nằm im đi, vừa rồi ngươi nôn hai lần. Nếu không phải có thai chỉ e là triệu chứng kịch độc không sai đâu, đừng có chủ quan.
- Ông đương nhiên không thể có thai, có cũng không có đường nào mà sinh ra được.
- Sao không? Chẳng phải sinh con đều từ nách sao? Ngươi chẳng lẽ không có nách?
Tên nào đó sặc nước bọt bất tỉnh. Giáo dục giới tính a, cần phải phổ cập gấp.
Chẳng qua còn chưa yên được bao lâu lại la toáng lên :
- Đậu móa thằng nào vừa lợi dụng sờ hàng của ta đó? Tay mềm như vậy? Không phải Dương tặc nương đi?
- Hừ, có cái gì hiếm lạ? Ta còn tưởng to lắm.
- A đù. Đợi chốc nó to ra ta cho tặc nương ngươi xem, lại xỉu ra đấy không ai cứu đâu ...
- Ta sợ ngươi sao?
Cũng chỉ có “Thần Y” đích thực Phi Yến đứng một bên cười khúc khích. Nàng ngay từ đầu đã biết Lăng Phong chỉ bày trò, căn bản chẳng có chuyện gì xảy ra.
...
Lại thêm nửa canh giờ, Lăng Phong rút cục cũng kiếm được một tấm ngân bài cho mình.
Chẳng qua, lại chẳng có trận chiến quỷ khóc thần sầu, cát bay đá chạy nào.
Số là đám Lăng Phong lững thững đi lên núi, thì bắt gặp một vị nhân huynh Thục Sơn đang nhân lúc vắng người, đi vệ sinh bên gốc cây. Phong ca liền nhân đó Tiêu Dao bộ áp sát, thình lình dùng một đòn MMA grappling điển hình, từ sau lưng “Khóa Phát Cứng Luôn”, à không đúng, là “Quật Phát Ngã Luôn”. Nhất chiêu chế địch, đè vị nhân huynh xấu số xuống đất, thậm chí quần vẫn còn chưa kịp kéo.
Người ta nói, đời người có 3 cái gấp, đó là đại tiện trung tiện tiểu tiện .... Mà phải không?
Nói tóm lại, chuyện sau đó rất đơn giản, đối phương đang lúc gấp bị đánh úp sun cả vòi, nước tiên chảy ngược thiếu chút bể cả bàng quang, đành ấm ức ném ra ngân bài, trong lúc sợ hãi còn nói Phong ca nếu muốn vào top Anh Kiệt thì hãy báo danh lấy số 1.
Lăng Phong lúc đó chỉ nghĩ nhân huynh kia gài bẫy hắn. Nhưng về sau mới biết, báo danh số 1 quả thật có chứa huyền cơ.
Ngân bài đã đủ, thẳng tiến đỉnh Thục Sơn.
/485
|