Lăng Phong mang bao tay vào, lần này nhờ có cái bao tay khá dai, con chó kia chỉ giống như cảnh khuyển vậy, cứ cắn vào rồi giằng ra. Nhờ vậy Lăng Phong cũng đỡ đau hơn hẳn. Nhìn từ ngoài vào chỉ thấy bụi đất bay lên, loáng thoáng bên trong thì người với chó giống như đang đùa với nhau.
- Về thôi, hôm nay đủ rồi. - Có lẽ thấy con chó yêu không hùng hổ như cũ, tên thiếu gia kia ra lệnh rồi bỏ đi. Người xem cũng tản dần, có lẽ cuối ngày lại thêm một chuyện người chó đại chiến trong quán rượu nào đó.
- Ca ca ... - Tiểu Hoa chạy tới, mặt lấm lem nước mắt ôm lấy tay Lăng Phong.
Lăng Phong cố nhịn đau ở tay xoa đầu nàng. Nhìn cô bé quan tâm đến mình, sự đau đớn cũng giảm đi chút ít. Nhìn về phía tên Hùng, Lăng Phong cố gắng gật đầu, tỏ vẻ đa tạ. Người trung niên này, bình thường khó gần ít nói, luôn tỏ vẻ lạnh lùng vô cảm nhất. Nhưng đến lúc khẩn cấp, cái bao tay của gã quả thật đáng giá.
- Là muội không tốt, huhu. - Tiểu Hoa nhìn hai cánh tay máu me của Lăng Phong không kìm được khóc lên.
- Ta không sao, kiếm cho ta ít nước sạch. - Lăng Phong nói, hắn cần tẩy rửa một chút. Cầu mong con chó kia bình thường, lỡ đâu mà dính chút dại vào thì xong luôn. Tiểu Hoa gật gật rồi chạy đi.
Lăng Phong vừa xé mảnh áo băng bó tạm thì A Quyền đi tới vỗ vai.
- Có người thuê, huynh đi được chứ?
- Được. Thương ngoài da thôi.
- Vừa rồi, xin lỗi, đệ không giúp được gì ... - Tên Quyền ra vẻ áy náy.
- Không có gì. - Lăng Phong cười cười, tỏ vẻ hào phóng.
Trong lòng hắn, dĩ nhiên có chút gợn sóng. Dù gì cũng từng làm cùng nhau, đến lúc gặp nạn thì khoanh tay đứng nhìn. Có điều, vừa rồi tên Hùng đứng ra vứt cái bao tay, coi như đại diện huynh đệ đi, coi như tạm được. Đổi lại, nếu Lăng Phong là người đứng ngoài, hắn tự hỏi không biết hắn có thể làm được gì khác. Nói là huynh đệ, thực chất bèo nước gặp nhau, chỉ cần đừng nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, chơi xấu sau lưng là đã tốt lắm.
Tiểu Hoa cầm một gáo nước chạy tới mắt chớp chớp nhìn Lăng Phong.
- Ca ca, huynh đi đâu vậy?
- Có người thuê, ta phải đi.
- Tay ca ca bị thương thì sao?
- Hết đau rồi, ta thấy hình như da đã liền lại một chút.
- Thật sự? - Tiểu Hoa ngước nhìn hắn hiếu kỳ.
- Ta còn lừa muội làm gì? - Lăng Phong cười xoa đầu cô bé, hắn có thói quen xoa đầu mỗi khi muốn an ủi Tiểu Hoa.
Trấn an Tiểu Hoa một lát, Lăng Phong đi cùng A Quyền tới gần cổng thành. Ở đó tên Hùng đã đứng từ trước với hai tên Vinh và Diệp, đứng cùng còn có một người trung niên khác, có lẽ là chủ thuê.
Tên Diệp là một loại khô khan thích dùng hành động, trong lời nói rất tiết kiệm từ ngữ. Lăng Phong cũng quen dùng câu cụt lủn với hắn, ít khi xưng hô, xem ra như thế tên Diệp còn thích hơn. Ngược hẳn lại là tên Vinh bên kia, lúc nào cũng mồm mép dài dòng, Lăng Phong hầu như chưa bao giờ trò chuyện với kẻ này, hắn không đến mức ghét bỏ gì, chỉ cảm giác đề phòng.
- Việc gì vậy? - Lăng Phong nhìn tên Diệp hỏi trống không.
- Hộ tống người. - Tên Vinh lại là người đáp lời, mắt gã đang nheo lại nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa. Lăng Phong không kìm được cũng nhìn theo.
"Một chiếc xe ngựa thôi, có gì đặc biệt?" Lăng Phong lẩm bẩm.
Lúc này có tiếng đồng ý của tên Hùng, chắc đã thỏa thuận xong. Tên Hùng quay lại, mặt không giấu được nét cười, có lẽ chuyến này giá tiền cao, nói :
- Người này muốn thuê chúng ta bảo vệ vợ chồng họ tới Danh Châu, cách đây khoảng trăm dặm, có lẽ phải ra khỏi thành đi qua đêm. Ngựa bọn họ sẽ thuê cho chúng ta.
- Phải cưỡi ngựa? - Lăng Phong hơi bất ngờ, hắn không biết cưỡi ngựa.
- Ngươi không biết cưỡi ngựa?
- Ta ... có thể đánh xe. - Lăng Phong cười khổ. Hắn là người hiện đại tới đây, lái xe thì còn được, cưỡi ngựa thì đành chịu.
- Hừ, ta phải hỏi người thuê, vì hắn sẽ đánh xe. - A Hùng ra vẻ khó chịu.
Lăng Phong bỗng cảm thấy lạ, tên Hùng biết cưỡi ngựa thì còn lý giải được, dù sao cũng từng làm trong nha môn. Nhưng ba tên còn lại, Vinh, Diệp và Quyền, chẳng lẽ đều cưỡi ngựa được? Nên biết rằng, loại người mà phải chạy ra chợ làm thuê, về cơ bản đến tiền ăn còn không đủ, nói gì đụng đến ngựa để tập cưỡi. Nếu có thể cưỡi ngựa, hoặc nhà có tiền, nếu không thì quân đội đi ra, hoặc thổ phỉ. Hơn nữa, tên Vinh nhìn như một kẻ thư sinh, nếu nói hắn biết làm thơ ra câu đối, Lăng Phong còn tin đôi chút.
Xem ra, đám người bên cạnh Lăng Phong này, cho dù đều chỉ dân làm thuê mướn, nhưng giấu không ít bí mật.
Đột nhiên A Quyền đứng sát vào Lăng Phong nói nhỏ :
- Ngươi không thấy lạ sao?
- Có gì lạ?
- Người này nếu đủ tiền thuê cả ngựa, tại sao không thuê người của tiêu cục, đắt hơn một chút nhưng an toàn hơn đám chúng ta nhiều. Hơn nữa lại đi qua đêm vội vàng như vậy. Có tiền thì thuê khách điếm ở lại không hơn sao, sáng mai rồi đi.
- Ử. - Lăng Phong cũng chỉ gật gật. Có nghĩ phức tạp cũng không ra được gì. Lâu lâu mới có việc nhiều tiền, nghĩ lắm làm gì.
- Haha, ta cũng chỉ thắc mắc thế thôi. - A Quyền cười cười vỗ vai Lăng Phong, gác tay ra sau gáy rồi đi ra xa.
Cạnh kinh thành, về cơ bản không có phỉ tặc sơn trại gì. Danh Châu nằm ở phía tây, giữa Danh Châu và kinh thành là địa bàn đóng quân của Hùng Nhuệ doanh, nghe đâu cả chục vạn quân, chả thằng thổ phỉ nào điên mà hoạt động ở đây, chẳng phải thành bia tập bắn cho quân đội sao. Đi lại thế này, cùng lắm thì bị quan quân hỏi han, chứ không lo bị cướp giữa đường.
Lúc này tên Hùng đã quay lại, đưa roi ngựa cho Lăng Phong.
- Hắn đồng ý để ngươi đánh xe cùng, lên đường thôi.
...
Trời chuyển tối, đám người Lăng Phong đã rời khỏi thành được hơn chục dặm đường.
Lăng Phong và người thuê hắn cùng ngồi ở trước đánh xe. Người này hầu như không nói chuyện mấy, chỉ thi thoảng lấy bầu rượu ra uống. Người này tự xưng lão Hắc. Người này thực ra còn rất trẻ, chắc chỉ khoảng trên dưới 30 tuổi. Cũng lạ, hôm nay chưa gì gặp hai "hắc", một là Đại Hắc cắn hắn, hai là tên này. Dạo này màu đen trào lưu thịnh hành, ai cũng dùng để đặt tên.
Trăng giữa tháng, không sáng lắm. Tuy nhiên trời rất trong, nhìn rõ cả dải sao. Nhìn bầu trời này, Lăng Phong bỗng có cảm giác nhớ nhà. Hắn bỗng nghĩ lại, kiếp trước, hắn hình như chưa bao giờ dành thời gian ngửa đầu ngắm trăng sao cả. Nói cho cùng, thành phố hắn ở, không khí ô nhiễm, căn bản có ngắm cũng mù mịt.
"Ư ... ư ..."
Đang mơ màng trăng sao thì Lăng Phong nghe có tiếng rên nho nhỏ từ trong xe phát ra. Từ lúc xuất phát đến giờ, Lăng Phong không hề biết trong xe là ai hay cái gì.
Lão Hắc cũng nghe ra tiếng động kia, đột nhiên quay qua hỏi Lăng Phong, mùi rượu phả vào mặt hắn rất khó chịu :
- Huynh đệ, ngươi là người ở đâu?
- Ta ... là người kinh thành. - Lăng Phong hơi bất ngờ đáp.
- Haha, khẩu âm của ngươi không phải. Có chuyện khó nói sao?
- Ta cũng không biết gốc gác ta ở đâu, nhưng từ nhỏ đều ở kinh thành. - Lăng Phong cố gắng trả lời. Hắn không có nghĩa vụ nói chuyện với người này. Trái lại, rõ ràng từ đầu lão ta cũng không bắt chuyện hắn.
- Ngươi chơi qua nữ nhân chưa? - Lão Hắc lại hỏi một câu kỳ cục.
- Ta ... - Lăng Phong choáng. Lão già này bị thần kinh sao, tự dưng hỏi chuyện này.
- Vẫn chưa sao? Đáng tiếc. Haha.
Lão già kia cười to, uống tiếp ngụm rượu.
"Chưa chơi qua gái có cái gì mà phải cười chê. Hàng còn nguyên, tính ra phải tự hào mới đúng." Lăng Phong hậm hực, hắn không muốn nhiều chuyện thêm.
"Cộc cộc ..."
Lại có tiếng động giống như thứ gì đó đập vào thùng xe phía sau. Hắn không để ý thấy ảnh mắt của lão Hắc đột nhiên lóe lên khác thường. Lăng Phong không kìm được ngoái lại rồi nói :
- Hình như bên trong có chuyện ...
- Để ta vào xem.
Lão Hắc vừa cười, sau đó vén rèm che chui nhanh vào. Trong khoảnh khắc rèm nâng lên hạ xuống, Lăng Phong nhìn thấy bên trong có bóng người, trang phục người kia màu sáng nên dù trời tối hắn có thể thấy mờ mờ. Có điều, người trong xe giống như đang nằm ra, và đang ... giãy dụa.
"Thôi kệ đi." Cố nén lòng hiếu kỳ xuống, Lăng Phong quay người lại tiếp tục với công việc đánh xe. Người ta nói giảm tò mò một chút thì giảm được hầu hết họa ngầm, Lăng Phong cũng chỉ vì miếng ăn thôi, tốt nhất không quan tâm.
"Giá giá ..."
Đúng lúc này, Lăng Phong nghe tiếng người ngựa đuổi ở đằng sau.
"Đừng có nói xui như vậy chứ, đụng cướp?" Lăng Phong lẩm bẩm nghĩ, cầu mong không liên quan gì nhau.
Có điều chỉ một lát sau, có tiếng hét lớn vang lên.
- Dừng xe.
Lăng Phong ngoái cổ lại nhìn. Xem ra không phải cướp, nếu là cướp, đại loại sẽ không nói "dừng xe" như vậy.
Nhóm tên Hùng cũng đã dừng ngựa lại cảnh giác nhìn ra sau. Đám người đang đuổi theo chỉ một chốc đã tiếp cận, khoảng gần chục người vây lấy xe của Lăng Phong. Những người này đều ăn mặc gia đinh, tên ở giữa nói :
- Khương tiểu thư, mời ra xe.
"Tiểu thư?" Lăng Phong nghĩ thầm, có lẽ nói người ở trong xe.
Lăng Phong từ từ xuống xe, nhóm tên Hùng cũng đã xuống ngựa vòng ra đằng trước. Tất cả đều cùng một suy nghĩ, không phải chuyện của mình, tránh xa là tốt nhất.
"Ư ..." Đột nhiên từ trong xe đi ra hai bóng người.
Trời hơi tối, Lăng Phong chỉ thấy phía trước là một cô gái mặc áo váy màu trắng. Chỉ là, nàng ta đang bị khống chế, lão Hắc một tay cầm đao nhỏ kề cổ cô gái nọ.
- Lui hết, nếu không ta giết nàng.
"Lại chuyện gì đây?" Lăng Phong thầm nghĩ, hắn muốn bỏ đi khỏi mấy chuyện rắc rối kiểu này.
- Về thôi, hôm nay đủ rồi. - Có lẽ thấy con chó yêu không hùng hổ như cũ, tên thiếu gia kia ra lệnh rồi bỏ đi. Người xem cũng tản dần, có lẽ cuối ngày lại thêm một chuyện người chó đại chiến trong quán rượu nào đó.
- Ca ca ... - Tiểu Hoa chạy tới, mặt lấm lem nước mắt ôm lấy tay Lăng Phong.
Lăng Phong cố nhịn đau ở tay xoa đầu nàng. Nhìn cô bé quan tâm đến mình, sự đau đớn cũng giảm đi chút ít. Nhìn về phía tên Hùng, Lăng Phong cố gắng gật đầu, tỏ vẻ đa tạ. Người trung niên này, bình thường khó gần ít nói, luôn tỏ vẻ lạnh lùng vô cảm nhất. Nhưng đến lúc khẩn cấp, cái bao tay của gã quả thật đáng giá.
- Là muội không tốt, huhu. - Tiểu Hoa nhìn hai cánh tay máu me của Lăng Phong không kìm được khóc lên.
- Ta không sao, kiếm cho ta ít nước sạch. - Lăng Phong nói, hắn cần tẩy rửa một chút. Cầu mong con chó kia bình thường, lỡ đâu mà dính chút dại vào thì xong luôn. Tiểu Hoa gật gật rồi chạy đi.
Lăng Phong vừa xé mảnh áo băng bó tạm thì A Quyền đi tới vỗ vai.
- Có người thuê, huynh đi được chứ?
- Được. Thương ngoài da thôi.
- Vừa rồi, xin lỗi, đệ không giúp được gì ... - Tên Quyền ra vẻ áy náy.
- Không có gì. - Lăng Phong cười cười, tỏ vẻ hào phóng.
Trong lòng hắn, dĩ nhiên có chút gợn sóng. Dù gì cũng từng làm cùng nhau, đến lúc gặp nạn thì khoanh tay đứng nhìn. Có điều, vừa rồi tên Hùng đứng ra vứt cái bao tay, coi như đại diện huynh đệ đi, coi như tạm được. Đổi lại, nếu Lăng Phong là người đứng ngoài, hắn tự hỏi không biết hắn có thể làm được gì khác. Nói là huynh đệ, thực chất bèo nước gặp nhau, chỉ cần đừng nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, chơi xấu sau lưng là đã tốt lắm.
Tiểu Hoa cầm một gáo nước chạy tới mắt chớp chớp nhìn Lăng Phong.
- Ca ca, huynh đi đâu vậy?
- Có người thuê, ta phải đi.
- Tay ca ca bị thương thì sao?
- Hết đau rồi, ta thấy hình như da đã liền lại một chút.
- Thật sự? - Tiểu Hoa ngước nhìn hắn hiếu kỳ.
- Ta còn lừa muội làm gì? - Lăng Phong cười xoa đầu cô bé, hắn có thói quen xoa đầu mỗi khi muốn an ủi Tiểu Hoa.
Trấn an Tiểu Hoa một lát, Lăng Phong đi cùng A Quyền tới gần cổng thành. Ở đó tên Hùng đã đứng từ trước với hai tên Vinh và Diệp, đứng cùng còn có một người trung niên khác, có lẽ là chủ thuê.
Tên Diệp là một loại khô khan thích dùng hành động, trong lời nói rất tiết kiệm từ ngữ. Lăng Phong cũng quen dùng câu cụt lủn với hắn, ít khi xưng hô, xem ra như thế tên Diệp còn thích hơn. Ngược hẳn lại là tên Vinh bên kia, lúc nào cũng mồm mép dài dòng, Lăng Phong hầu như chưa bao giờ trò chuyện với kẻ này, hắn không đến mức ghét bỏ gì, chỉ cảm giác đề phòng.
- Việc gì vậy? - Lăng Phong nhìn tên Diệp hỏi trống không.
- Hộ tống người. - Tên Vinh lại là người đáp lời, mắt gã đang nheo lại nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa. Lăng Phong không kìm được cũng nhìn theo.
"Một chiếc xe ngựa thôi, có gì đặc biệt?" Lăng Phong lẩm bẩm.
Lúc này có tiếng đồng ý của tên Hùng, chắc đã thỏa thuận xong. Tên Hùng quay lại, mặt không giấu được nét cười, có lẽ chuyến này giá tiền cao, nói :
- Người này muốn thuê chúng ta bảo vệ vợ chồng họ tới Danh Châu, cách đây khoảng trăm dặm, có lẽ phải ra khỏi thành đi qua đêm. Ngựa bọn họ sẽ thuê cho chúng ta.
- Phải cưỡi ngựa? - Lăng Phong hơi bất ngờ, hắn không biết cưỡi ngựa.
- Ngươi không biết cưỡi ngựa?
- Ta ... có thể đánh xe. - Lăng Phong cười khổ. Hắn là người hiện đại tới đây, lái xe thì còn được, cưỡi ngựa thì đành chịu.
- Hừ, ta phải hỏi người thuê, vì hắn sẽ đánh xe. - A Hùng ra vẻ khó chịu.
Lăng Phong bỗng cảm thấy lạ, tên Hùng biết cưỡi ngựa thì còn lý giải được, dù sao cũng từng làm trong nha môn. Nhưng ba tên còn lại, Vinh, Diệp và Quyền, chẳng lẽ đều cưỡi ngựa được? Nên biết rằng, loại người mà phải chạy ra chợ làm thuê, về cơ bản đến tiền ăn còn không đủ, nói gì đụng đến ngựa để tập cưỡi. Nếu có thể cưỡi ngựa, hoặc nhà có tiền, nếu không thì quân đội đi ra, hoặc thổ phỉ. Hơn nữa, tên Vinh nhìn như một kẻ thư sinh, nếu nói hắn biết làm thơ ra câu đối, Lăng Phong còn tin đôi chút.
Xem ra, đám người bên cạnh Lăng Phong này, cho dù đều chỉ dân làm thuê mướn, nhưng giấu không ít bí mật.
Đột nhiên A Quyền đứng sát vào Lăng Phong nói nhỏ :
- Ngươi không thấy lạ sao?
- Có gì lạ?
- Người này nếu đủ tiền thuê cả ngựa, tại sao không thuê người của tiêu cục, đắt hơn một chút nhưng an toàn hơn đám chúng ta nhiều. Hơn nữa lại đi qua đêm vội vàng như vậy. Có tiền thì thuê khách điếm ở lại không hơn sao, sáng mai rồi đi.
- Ử. - Lăng Phong cũng chỉ gật gật. Có nghĩ phức tạp cũng không ra được gì. Lâu lâu mới có việc nhiều tiền, nghĩ lắm làm gì.
- Haha, ta cũng chỉ thắc mắc thế thôi. - A Quyền cười cười vỗ vai Lăng Phong, gác tay ra sau gáy rồi đi ra xa.
Cạnh kinh thành, về cơ bản không có phỉ tặc sơn trại gì. Danh Châu nằm ở phía tây, giữa Danh Châu và kinh thành là địa bàn đóng quân của Hùng Nhuệ doanh, nghe đâu cả chục vạn quân, chả thằng thổ phỉ nào điên mà hoạt động ở đây, chẳng phải thành bia tập bắn cho quân đội sao. Đi lại thế này, cùng lắm thì bị quan quân hỏi han, chứ không lo bị cướp giữa đường.
Lúc này tên Hùng đã quay lại, đưa roi ngựa cho Lăng Phong.
- Hắn đồng ý để ngươi đánh xe cùng, lên đường thôi.
...
Trời chuyển tối, đám người Lăng Phong đã rời khỏi thành được hơn chục dặm đường.
Lăng Phong và người thuê hắn cùng ngồi ở trước đánh xe. Người này hầu như không nói chuyện mấy, chỉ thi thoảng lấy bầu rượu ra uống. Người này tự xưng lão Hắc. Người này thực ra còn rất trẻ, chắc chỉ khoảng trên dưới 30 tuổi. Cũng lạ, hôm nay chưa gì gặp hai "hắc", một là Đại Hắc cắn hắn, hai là tên này. Dạo này màu đen trào lưu thịnh hành, ai cũng dùng để đặt tên.
Trăng giữa tháng, không sáng lắm. Tuy nhiên trời rất trong, nhìn rõ cả dải sao. Nhìn bầu trời này, Lăng Phong bỗng có cảm giác nhớ nhà. Hắn bỗng nghĩ lại, kiếp trước, hắn hình như chưa bao giờ dành thời gian ngửa đầu ngắm trăng sao cả. Nói cho cùng, thành phố hắn ở, không khí ô nhiễm, căn bản có ngắm cũng mù mịt.
"Ư ... ư ..."
Đang mơ màng trăng sao thì Lăng Phong nghe có tiếng rên nho nhỏ từ trong xe phát ra. Từ lúc xuất phát đến giờ, Lăng Phong không hề biết trong xe là ai hay cái gì.
Lão Hắc cũng nghe ra tiếng động kia, đột nhiên quay qua hỏi Lăng Phong, mùi rượu phả vào mặt hắn rất khó chịu :
- Huynh đệ, ngươi là người ở đâu?
- Ta ... là người kinh thành. - Lăng Phong hơi bất ngờ đáp.
- Haha, khẩu âm của ngươi không phải. Có chuyện khó nói sao?
- Ta cũng không biết gốc gác ta ở đâu, nhưng từ nhỏ đều ở kinh thành. - Lăng Phong cố gắng trả lời. Hắn không có nghĩa vụ nói chuyện với người này. Trái lại, rõ ràng từ đầu lão ta cũng không bắt chuyện hắn.
- Ngươi chơi qua nữ nhân chưa? - Lão Hắc lại hỏi một câu kỳ cục.
- Ta ... - Lăng Phong choáng. Lão già này bị thần kinh sao, tự dưng hỏi chuyện này.
- Vẫn chưa sao? Đáng tiếc. Haha.
Lão già kia cười to, uống tiếp ngụm rượu.
"Chưa chơi qua gái có cái gì mà phải cười chê. Hàng còn nguyên, tính ra phải tự hào mới đúng." Lăng Phong hậm hực, hắn không muốn nhiều chuyện thêm.
"Cộc cộc ..."
Lại có tiếng động giống như thứ gì đó đập vào thùng xe phía sau. Hắn không để ý thấy ảnh mắt của lão Hắc đột nhiên lóe lên khác thường. Lăng Phong không kìm được ngoái lại rồi nói :
- Hình như bên trong có chuyện ...
- Để ta vào xem.
Lão Hắc vừa cười, sau đó vén rèm che chui nhanh vào. Trong khoảnh khắc rèm nâng lên hạ xuống, Lăng Phong nhìn thấy bên trong có bóng người, trang phục người kia màu sáng nên dù trời tối hắn có thể thấy mờ mờ. Có điều, người trong xe giống như đang nằm ra, và đang ... giãy dụa.
"Thôi kệ đi." Cố nén lòng hiếu kỳ xuống, Lăng Phong quay người lại tiếp tục với công việc đánh xe. Người ta nói giảm tò mò một chút thì giảm được hầu hết họa ngầm, Lăng Phong cũng chỉ vì miếng ăn thôi, tốt nhất không quan tâm.
"Giá giá ..."
Đúng lúc này, Lăng Phong nghe tiếng người ngựa đuổi ở đằng sau.
"Đừng có nói xui như vậy chứ, đụng cướp?" Lăng Phong lẩm bẩm nghĩ, cầu mong không liên quan gì nhau.
Có điều chỉ một lát sau, có tiếng hét lớn vang lên.
- Dừng xe.
Lăng Phong ngoái cổ lại nhìn. Xem ra không phải cướp, nếu là cướp, đại loại sẽ không nói "dừng xe" như vậy.
Nhóm tên Hùng cũng đã dừng ngựa lại cảnh giác nhìn ra sau. Đám người đang đuổi theo chỉ một chốc đã tiếp cận, khoảng gần chục người vây lấy xe của Lăng Phong. Những người này đều ăn mặc gia đinh, tên ở giữa nói :
- Khương tiểu thư, mời ra xe.
"Tiểu thư?" Lăng Phong nghĩ thầm, có lẽ nói người ở trong xe.
Lăng Phong từ từ xuống xe, nhóm tên Hùng cũng đã xuống ngựa vòng ra đằng trước. Tất cả đều cùng một suy nghĩ, không phải chuyện của mình, tránh xa là tốt nhất.
"Ư ..." Đột nhiên từ trong xe đi ra hai bóng người.
Trời hơi tối, Lăng Phong chỉ thấy phía trước là một cô gái mặc áo váy màu trắng. Chỉ là, nàng ta đang bị khống chế, lão Hắc một tay cầm đao nhỏ kề cổ cô gái nọ.
- Lui hết, nếu không ta giết nàng.
"Lại chuyện gì đây?" Lăng Phong thầm nghĩ, hắn muốn bỏ đi khỏi mấy chuyện rắc rối kiểu này.
/485
|