Tên Quyền nghe Lăng Phong nói muốn luyện thân pháp, liền cười.
- Ngươi cười cái gì?
- Phong ca, không phải đệ nói gở. Nhưng Phong ca bây giờ mới bắt đầu luyện, đợi đến khi có thể bay nhảy, chỉ sợ sức lực không còn.
- Tại sao?
- 20 năm nữa.
- Lâu như vậy.
- Phong ca nghĩ cứ luyện là được ngay sao? Hơn nữa ...
- Hơn nữa cái gì? M* nói luôn đi.
- Mặc dù đệ không hiểu Phong ca từ đâu có bộ pháp tinh diệu sẵn trong người, nhưng tiếc là nội công thì một điểm cũng không có.
- Vậy thì sao?
- Thì sẽ mất thêm vài năm nữa luyện khí, mới nên luyện thân pháp.
- Ngươi luyện được bao năm rồi?
- Từ lúc sinh ra.
- M* đừng có nói láo.
- Được rồi, trừ mấy năm đầu quá nhỏ. Nhưng sau đó liên tục luyện.
- Hồi trước lúc làm thuê ta cũng không thấy ngươi luyện.
- Ài, được rồi, trừ thời gian gần đây đệ hơi xao nhãng nữa.
- Ngươi chắc chắn cả chục năm qua, ngươi không ăn không ngủ để luyện?
- Gần như thế.
- Thời gian ngắm gái cũng không có?
"..."
- Ta không tin, ngươi chỉ mất chục năm là căn cơ vững, trong khi ta thông minh hơn hẳn lại không thể rút ngắn.
- Cứ cho là Phong ca đây thông minh hơn người, thì chuyện này huynh vẫn không so với đệ được.
- Ý gì?
- Bí mật sư môn. - A Quyền làm mặt khổ.
Thực ra, luyện thân luyện khí trong dân gian cũng có nhiều bài tập cơ bản lưu truyền, hầu hết người luyện võ đều biết qua. Nhưng những bí kỹ cấp cao, thì tên Quyền không tự tiện nói ra ngoài được. Thứ này chính là điểm khác biệt giữa nhân sĩ giang hồ, và gia tộc võ học.
Lăng Phong sẵng giọng.
- Lòng và lòng vòng. Bí với chả mật, nói cũng như không. Ta tự luyện.
- Phong ca, đừng giận. Đệ có nỗi khổ mà.
- Công tử, thực ra không cần luyện khí hoàn thiện cũng có thể luyện thân pháp. - Mặc lão nói.
Điều này không sai. Đúng là hầu hết người học võ ở thế giới này đều bắt đầu từ khí, luyện khí cơ bản sẽ giúp cơ thể cải thiện, nhẹ nhàng, dẻo dai. Nhờ đó bước vào luyện thân sẽ cực kỳ có lợi. Tuy nhiên, không phải tất cả đều vậy.
Tuyệt kỹ Đoạn Hồn nghe nói xuất phát từ Dương gia, nằm trong một bộ thân pháp đầy đủ. Dương gia là dòng dõi đại tướng của nhà Tống, tham gia quân đội, Thiên Vương bang chỉ biết quyết đầu tiên, Đoạn Hồn quyết.
Người trong quân đội chỉ có số ít có cơ bản khí công, còn lại đều đi lên từ số 0, nhưng vẫn dùng Đọan Hồn tốt. Điều này chứng tỏ vấn đề không nằm ở khí công, mà là ở sự bền bỉ chịu khó trước. Mặc lão là ví dụ điển hình nhất, võ công của lão hoàn toàn không dựa vào khí. Có được ngày hôm nay, Mặc lão phải trải qua việc luyện tập gian khổ, thậm chí chấp nhận ra chiến trường để tôi luyện. Tuy lão không phải là đệ nhất cao thủ, nhưng như bây giờ cũng đủ dùng rồi. Lăng Phong cũng chỉ mong được như lão.
"Đúng vậy, ta chả cần luyện cái gì khí." Lăng Phong cũng đồng ý, hắn không biết sức mạnh của chữ "khí" kia, nhưng hắn cũng không xem trọng. Cái thế giới cũ của hắn, còn chưa thấy qua cái gì huyền diệu của "khí công" cả, mấy bài hít thở dưỡng sinh gì đó sao? Mấy cái đó có gì mà nghiêm trọng? Lăng Phong bỗng nhớ lại một số bài tập cho đặc công ngày trước hắn tìm hiểu, trong đầu lóe lên. Hắn không biết, những bài tập kia, thực ra chính là luyện khí cơ bản.
- Công tử, nếu muốn luyện Đoạn Hồn quyết, trước nhất phải tôi luyện chiến ý.
- Chiến ý?
Đây là lần thứ hai Lăng Phong nghe đến chiến ý từ này, hắn nhớ lão đùi gà nói qua, thứ này và thần thức của hắn cùng một loại.
Đoạn Hồn quyết khi áp sát, cần đồng thời kích phát chiến ý tối đa chế ngự địch thủ, đây là lý do vì sao môn này trong quân ưa thích. Ra trận nếu bất ngờ áp sát rồi tung chiến ý uy hiếp, có thể khiến đối phương lùi bước hoặc xao nhãng. Chiến ý là ý chí chiến đấu, bình thường thứ này chỉ dành cho những kẻ cuồng đánh đấm. Còn những người thích chơi trò lẩn trốn như Lăng Phong, hay ra vẻ đạo mạo gần như không thể luyện được. Đẳng cấp sau đó là sát ý, chỉ có giết người thì mới tăng lên. Sát ý tính uy hiếp cao hơn chiến ý rất nhiều, thậm chí trực tiếp hù chết đối phương cũng có thể. Quân nhân đêu có chiến ý, sát ý, nên rất ưa thích dùng Đoạn Hồn quyết.
Lăng Phong hứng thú với tu luyện, trái lại rơi vào một sai lầm nguy hiểm, đó là tham lam. Sai lầm này bất kỳ kẻ nào cũng mắc phải, đặc biệt khi mới bắt đầu.
Hắn quên mất một câu của lão đùi gà "Thân pháp, công pháp có thể luyện nhiều. Thần pháp, tâm pháp thì không nên."
Lăng Phong có sẵn thần thức chữ "vô", lại không hề yếu, bây giờ lại nghĩ đến chuyện luyện chữ "ý". Hắn như một đứa trẻ nhà nghèo mới bước lên thành phố, thứ gì cũng thèm muốn, âu cũng là không có tội. Nói lại, hắn đang không biết luyện chữ "vô" tiếp thế nào.
Nhìn lại, tên Quyền xem ra là trẻ nhà giàu thành phố, từ nhỏ nhìn quen đồ ngon, bí mật không ít. Không biết cụ thể xuất thân ra sao nữa?
...
Việc buôn bán của Phong Vân tơ lụa đã tốt lên, gần đây đã mở chi nhánh thứ hai. Nhưng lợi nhuận trái lại tăng khá chậm chạp. Lăng Vân thì thấy vui, đối với nàng, Lăng gia ở kinh không bị chèn ép cho nát là đã tốt, đây là mục đích cơ bản của nàng khi lên kinh thành, nhưng Lăng Phong thì thấy thất bại.
Lăng Phong ở thời hiện đại tới, một loại dịch vụ mang tính chất đột phá như tiệm của hắn, đáng lẽ phải phất lên theo cấp số nhân. Thời của hắn có những thương hiệu chỉ cần 5 năm để từ không có gì trở thành nổi tiếng toàn thế giới. Lăng Phong biết mình đang đi đầu, và luôn trong tình trạng tốc độ cao nhất, nhưng thiếu một cái gì đó khiến nó có thể tạo hiệu ứng "bùng nổ". Thời đại này, tự mình PR quảng cáo là vô vọng. Lăng Phong thực sự bó tay.
Các tiệm trang phục khác ban đầu cũng rất dè chừng Phong Vân tơ lụa ra hàng mới lạ, nhưng dần dà về sau thấy không có gì quá nguy hiểm, cũng bớt để tâm. Trái lại, ý tưởng về thương hiệu của Lăng Phong nhanh chóng bị các thương gia kinh nghiệm nhìn ra và làm theo. Lăng Phong không khác gì chỉ đường cho người khác chạy, còn mình đi bộ theo.
Lăng Phong nhận ra một điều, hắn quá tự tin và vội vàng. Thời điểm mới bắt đầu, Lăng Phong cứ tự nghĩ mình là kẻ bị tách biệt, hắn muốn hét lên với thế giới "ông không giống chúng mày", "ông đến từ nơi khác". Hắn muốn khoe mẽ với người khác mình biết nhiều thứ vượt thời đại.
Lăng Phong cứ nghĩ rằng người cổ đại đều như những ông già, rất bảo thủ và cầu toàn, họ sẽ không liều lĩnh thay đổi theo cách nghĩ mới, như vậy sẽ cho Lăng Phong một khoảng thời gian lớn mạnh dần, đến lúc chúng nhận ra thì muộn. Thực ra hắn đã sai lầm, bọn họ tiếp nhận thứ mới cực nhanh. Những tiểu tiết bán hàng tiên tiến của Lăng Phong, dần dà đâu đâu cũng học theo. Lăng Phong có cảm giác như mình làm gì cũng có người theo dõi và làm theo ngay mà không cần tính toán gì cả, thậm chí họ áp dụng còn hợp lý hơn hắn. Rút cục, Lăng Phong không hề trở thành cái gì người sáng chế lưu danh, mà chỉ đang giúp kẻ khác làm giàu.
Nói lại, mấy thứ trang phục này cũng khó mà lưu danh sử sách nổi. Đời trước của Lăng Phong, người ta cũng chỉ biết váy xếp li có từ đời Minh, chứ cụ thể vào lúc nào ai thiết kế đầu tiên thì đành chịu.
Lăng Phong đang nghĩ. Xem ra, cái ý tưởng "đồ lót" kinh thiên động địa, tạm thời dừng lại. Ngay cả một vài kiểu trang phục Lăng Phong định tung ra lúc trước, hắn cũng ém lại hết. Trước mắt nếu chưa làm cho Phong Vân tơ lụa đủ lớn mạnh, thì không nên làm điều gì mới cả, kẻo lại bị người ta cướp mất. Bản thân trang phục của tiệm, nếu không có Lý Minh Nguyệt giúp sáng tạo, vậy e là không trụ được bao lâu.
Nói đến Lý Minh Nguyệt, thời gian gần đây cũng ít thấy nàng xuất hiện, nghe Lăng Vân nói, đã sắp đến thời điểm Quốc Tử Giám nhận sinh đồ vào học, Lý Minh Nguyệt phải chuẩn bị.
- Chuyện gì? Nữ nhân cũng có thể vào Quốc Tử Giám?
- Hừ, làm sao? Ngươi khinh thường nữ nhân chúng ta? - Lăng Vân bực dọc nhìn hắn.
- Không không, làm gì có, ta cảm phục các nàng còn không hết. Chỉ là hơi thắc mắc thôi.
- Có lẽ là do công chúa, nên năm nay có chút đặc biệt. Minh Nguyệt là con gái của quan Tư nghiệp, lại là tài nữ nổi tiếng kinh thành, chẳng ai phản đối. Còn lại sẽ là vài tiểu thư nhà quyền quý. Còn nữ nhân bình dân, bấy lâu nay cũng chẳng mấy ai học tập ôn luyện gì, e rằng có ban bố cũng không có ai vào.
- Ra vậy. Vị công chúa nào hứng lên muốn vào Quốc Tử Giám sao? - Lăng Phong nghe đến công chúa, liền hỏi.
- Đương kim thánh thượng ra chỉ, bệ hạ muốn các vị hoàng tử công chúa đều trải qua Quốc Tử Giám công nhận, năm nay đến lượt công chúa.
- Ôi dào, bày vẽ, đằng nào thì chả qua, chả lẽ còn có ông nào mù mắt đánh rớt công chúa không bằng.
- Hừ, ít nói nhảm đi, lỡ vào tai ai, ngươi không bị lôi ra trị tội không thể. Dĩ nhiên công chúa cũng không phải học hành gì nhiều như kẻ khác. - Câu sau Lăng Vân chỉ nói nhỏ. Rõ ràng nàng ta cũng nghĩ như Lăng Phong, chỉ không ai như hắn nói năng phạm thượng chả sợ gì.
Nói đến Quốc Tử Giám cũng như thi cử thời này, Lăng Phong không biết gì. Ở chỗ này, Lăng Phong là người mà chuyện người khác biết hắn không biết, chuyện người khác không biết hắn lại biết. Chỉ tiếc là chuyện hắn không biết thì nhiều gấp chục lần. Thời này cũng chả có máy tính để ngồi tự tìm hiểu kiến thức phổ thông. Hắn chỉ nhớ mang máng nữ nhân thời cổ không được học hành, đại loại thế.
- Xem ra ta cũng nên thi vào Quốc Tử Giám, tiện thể xem mặt công chúa ra sao?
- Phì. Ngươi? Nằm mơ.
- Hôhô, Vân tỷ, cũng chưa chắc.
- Ngươi cười cái gì?
- Phong ca, không phải đệ nói gở. Nhưng Phong ca bây giờ mới bắt đầu luyện, đợi đến khi có thể bay nhảy, chỉ sợ sức lực không còn.
- Tại sao?
- 20 năm nữa.
- Lâu như vậy.
- Phong ca nghĩ cứ luyện là được ngay sao? Hơn nữa ...
- Hơn nữa cái gì? M* nói luôn đi.
- Mặc dù đệ không hiểu Phong ca từ đâu có bộ pháp tinh diệu sẵn trong người, nhưng tiếc là nội công thì một điểm cũng không có.
- Vậy thì sao?
- Thì sẽ mất thêm vài năm nữa luyện khí, mới nên luyện thân pháp.
- Ngươi luyện được bao năm rồi?
- Từ lúc sinh ra.
- M* đừng có nói láo.
- Được rồi, trừ mấy năm đầu quá nhỏ. Nhưng sau đó liên tục luyện.
- Hồi trước lúc làm thuê ta cũng không thấy ngươi luyện.
- Ài, được rồi, trừ thời gian gần đây đệ hơi xao nhãng nữa.
- Ngươi chắc chắn cả chục năm qua, ngươi không ăn không ngủ để luyện?
- Gần như thế.
- Thời gian ngắm gái cũng không có?
"..."
- Ta không tin, ngươi chỉ mất chục năm là căn cơ vững, trong khi ta thông minh hơn hẳn lại không thể rút ngắn.
- Cứ cho là Phong ca đây thông minh hơn người, thì chuyện này huynh vẫn không so với đệ được.
- Ý gì?
- Bí mật sư môn. - A Quyền làm mặt khổ.
Thực ra, luyện thân luyện khí trong dân gian cũng có nhiều bài tập cơ bản lưu truyền, hầu hết người luyện võ đều biết qua. Nhưng những bí kỹ cấp cao, thì tên Quyền không tự tiện nói ra ngoài được. Thứ này chính là điểm khác biệt giữa nhân sĩ giang hồ, và gia tộc võ học.
Lăng Phong sẵng giọng.
- Lòng và lòng vòng. Bí với chả mật, nói cũng như không. Ta tự luyện.
- Phong ca, đừng giận. Đệ có nỗi khổ mà.
- Công tử, thực ra không cần luyện khí hoàn thiện cũng có thể luyện thân pháp. - Mặc lão nói.
Điều này không sai. Đúng là hầu hết người học võ ở thế giới này đều bắt đầu từ khí, luyện khí cơ bản sẽ giúp cơ thể cải thiện, nhẹ nhàng, dẻo dai. Nhờ đó bước vào luyện thân sẽ cực kỳ có lợi. Tuy nhiên, không phải tất cả đều vậy.
Tuyệt kỹ Đoạn Hồn nghe nói xuất phát từ Dương gia, nằm trong một bộ thân pháp đầy đủ. Dương gia là dòng dõi đại tướng của nhà Tống, tham gia quân đội, Thiên Vương bang chỉ biết quyết đầu tiên, Đoạn Hồn quyết.
Người trong quân đội chỉ có số ít có cơ bản khí công, còn lại đều đi lên từ số 0, nhưng vẫn dùng Đọan Hồn tốt. Điều này chứng tỏ vấn đề không nằm ở khí công, mà là ở sự bền bỉ chịu khó trước. Mặc lão là ví dụ điển hình nhất, võ công của lão hoàn toàn không dựa vào khí. Có được ngày hôm nay, Mặc lão phải trải qua việc luyện tập gian khổ, thậm chí chấp nhận ra chiến trường để tôi luyện. Tuy lão không phải là đệ nhất cao thủ, nhưng như bây giờ cũng đủ dùng rồi. Lăng Phong cũng chỉ mong được như lão.
"Đúng vậy, ta chả cần luyện cái gì khí." Lăng Phong cũng đồng ý, hắn không biết sức mạnh của chữ "khí" kia, nhưng hắn cũng không xem trọng. Cái thế giới cũ của hắn, còn chưa thấy qua cái gì huyền diệu của "khí công" cả, mấy bài hít thở dưỡng sinh gì đó sao? Mấy cái đó có gì mà nghiêm trọng? Lăng Phong bỗng nhớ lại một số bài tập cho đặc công ngày trước hắn tìm hiểu, trong đầu lóe lên. Hắn không biết, những bài tập kia, thực ra chính là luyện khí cơ bản.
- Công tử, nếu muốn luyện Đoạn Hồn quyết, trước nhất phải tôi luyện chiến ý.
- Chiến ý?
Đây là lần thứ hai Lăng Phong nghe đến chiến ý từ này, hắn nhớ lão đùi gà nói qua, thứ này và thần thức của hắn cùng một loại.
Đoạn Hồn quyết khi áp sát, cần đồng thời kích phát chiến ý tối đa chế ngự địch thủ, đây là lý do vì sao môn này trong quân ưa thích. Ra trận nếu bất ngờ áp sát rồi tung chiến ý uy hiếp, có thể khiến đối phương lùi bước hoặc xao nhãng. Chiến ý là ý chí chiến đấu, bình thường thứ này chỉ dành cho những kẻ cuồng đánh đấm. Còn những người thích chơi trò lẩn trốn như Lăng Phong, hay ra vẻ đạo mạo gần như không thể luyện được. Đẳng cấp sau đó là sát ý, chỉ có giết người thì mới tăng lên. Sát ý tính uy hiếp cao hơn chiến ý rất nhiều, thậm chí trực tiếp hù chết đối phương cũng có thể. Quân nhân đêu có chiến ý, sát ý, nên rất ưa thích dùng Đoạn Hồn quyết.
Lăng Phong hứng thú với tu luyện, trái lại rơi vào một sai lầm nguy hiểm, đó là tham lam. Sai lầm này bất kỳ kẻ nào cũng mắc phải, đặc biệt khi mới bắt đầu.
Hắn quên mất một câu của lão đùi gà "Thân pháp, công pháp có thể luyện nhiều. Thần pháp, tâm pháp thì không nên."
Lăng Phong có sẵn thần thức chữ "vô", lại không hề yếu, bây giờ lại nghĩ đến chuyện luyện chữ "ý". Hắn như một đứa trẻ nhà nghèo mới bước lên thành phố, thứ gì cũng thèm muốn, âu cũng là không có tội. Nói lại, hắn đang không biết luyện chữ "vô" tiếp thế nào.
Nhìn lại, tên Quyền xem ra là trẻ nhà giàu thành phố, từ nhỏ nhìn quen đồ ngon, bí mật không ít. Không biết cụ thể xuất thân ra sao nữa?
...
Việc buôn bán của Phong Vân tơ lụa đã tốt lên, gần đây đã mở chi nhánh thứ hai. Nhưng lợi nhuận trái lại tăng khá chậm chạp. Lăng Vân thì thấy vui, đối với nàng, Lăng gia ở kinh không bị chèn ép cho nát là đã tốt, đây là mục đích cơ bản của nàng khi lên kinh thành, nhưng Lăng Phong thì thấy thất bại.
Lăng Phong ở thời hiện đại tới, một loại dịch vụ mang tính chất đột phá như tiệm của hắn, đáng lẽ phải phất lên theo cấp số nhân. Thời của hắn có những thương hiệu chỉ cần 5 năm để từ không có gì trở thành nổi tiếng toàn thế giới. Lăng Phong biết mình đang đi đầu, và luôn trong tình trạng tốc độ cao nhất, nhưng thiếu một cái gì đó khiến nó có thể tạo hiệu ứng "bùng nổ". Thời đại này, tự mình PR quảng cáo là vô vọng. Lăng Phong thực sự bó tay.
Các tiệm trang phục khác ban đầu cũng rất dè chừng Phong Vân tơ lụa ra hàng mới lạ, nhưng dần dà về sau thấy không có gì quá nguy hiểm, cũng bớt để tâm. Trái lại, ý tưởng về thương hiệu của Lăng Phong nhanh chóng bị các thương gia kinh nghiệm nhìn ra và làm theo. Lăng Phong không khác gì chỉ đường cho người khác chạy, còn mình đi bộ theo.
Lăng Phong nhận ra một điều, hắn quá tự tin và vội vàng. Thời điểm mới bắt đầu, Lăng Phong cứ tự nghĩ mình là kẻ bị tách biệt, hắn muốn hét lên với thế giới "ông không giống chúng mày", "ông đến từ nơi khác". Hắn muốn khoe mẽ với người khác mình biết nhiều thứ vượt thời đại.
Lăng Phong cứ nghĩ rằng người cổ đại đều như những ông già, rất bảo thủ và cầu toàn, họ sẽ không liều lĩnh thay đổi theo cách nghĩ mới, như vậy sẽ cho Lăng Phong một khoảng thời gian lớn mạnh dần, đến lúc chúng nhận ra thì muộn. Thực ra hắn đã sai lầm, bọn họ tiếp nhận thứ mới cực nhanh. Những tiểu tiết bán hàng tiên tiến của Lăng Phong, dần dà đâu đâu cũng học theo. Lăng Phong có cảm giác như mình làm gì cũng có người theo dõi và làm theo ngay mà không cần tính toán gì cả, thậm chí họ áp dụng còn hợp lý hơn hắn. Rút cục, Lăng Phong không hề trở thành cái gì người sáng chế lưu danh, mà chỉ đang giúp kẻ khác làm giàu.
Nói lại, mấy thứ trang phục này cũng khó mà lưu danh sử sách nổi. Đời trước của Lăng Phong, người ta cũng chỉ biết váy xếp li có từ đời Minh, chứ cụ thể vào lúc nào ai thiết kế đầu tiên thì đành chịu.
Lăng Phong đang nghĩ. Xem ra, cái ý tưởng "đồ lót" kinh thiên động địa, tạm thời dừng lại. Ngay cả một vài kiểu trang phục Lăng Phong định tung ra lúc trước, hắn cũng ém lại hết. Trước mắt nếu chưa làm cho Phong Vân tơ lụa đủ lớn mạnh, thì không nên làm điều gì mới cả, kẻo lại bị người ta cướp mất. Bản thân trang phục của tiệm, nếu không có Lý Minh Nguyệt giúp sáng tạo, vậy e là không trụ được bao lâu.
Nói đến Lý Minh Nguyệt, thời gian gần đây cũng ít thấy nàng xuất hiện, nghe Lăng Vân nói, đã sắp đến thời điểm Quốc Tử Giám nhận sinh đồ vào học, Lý Minh Nguyệt phải chuẩn bị.
- Chuyện gì? Nữ nhân cũng có thể vào Quốc Tử Giám?
- Hừ, làm sao? Ngươi khinh thường nữ nhân chúng ta? - Lăng Vân bực dọc nhìn hắn.
- Không không, làm gì có, ta cảm phục các nàng còn không hết. Chỉ là hơi thắc mắc thôi.
- Có lẽ là do công chúa, nên năm nay có chút đặc biệt. Minh Nguyệt là con gái của quan Tư nghiệp, lại là tài nữ nổi tiếng kinh thành, chẳng ai phản đối. Còn lại sẽ là vài tiểu thư nhà quyền quý. Còn nữ nhân bình dân, bấy lâu nay cũng chẳng mấy ai học tập ôn luyện gì, e rằng có ban bố cũng không có ai vào.
- Ra vậy. Vị công chúa nào hứng lên muốn vào Quốc Tử Giám sao? - Lăng Phong nghe đến công chúa, liền hỏi.
- Đương kim thánh thượng ra chỉ, bệ hạ muốn các vị hoàng tử công chúa đều trải qua Quốc Tử Giám công nhận, năm nay đến lượt công chúa.
- Ôi dào, bày vẽ, đằng nào thì chả qua, chả lẽ còn có ông nào mù mắt đánh rớt công chúa không bằng.
- Hừ, ít nói nhảm đi, lỡ vào tai ai, ngươi không bị lôi ra trị tội không thể. Dĩ nhiên công chúa cũng không phải học hành gì nhiều như kẻ khác. - Câu sau Lăng Vân chỉ nói nhỏ. Rõ ràng nàng ta cũng nghĩ như Lăng Phong, chỉ không ai như hắn nói năng phạm thượng chả sợ gì.
Nói đến Quốc Tử Giám cũng như thi cử thời này, Lăng Phong không biết gì. Ở chỗ này, Lăng Phong là người mà chuyện người khác biết hắn không biết, chuyện người khác không biết hắn lại biết. Chỉ tiếc là chuyện hắn không biết thì nhiều gấp chục lần. Thời này cũng chả có máy tính để ngồi tự tìm hiểu kiến thức phổ thông. Hắn chỉ nhớ mang máng nữ nhân thời cổ không được học hành, đại loại thế.
- Xem ra ta cũng nên thi vào Quốc Tử Giám, tiện thể xem mặt công chúa ra sao?
- Phì. Ngươi? Nằm mơ.
- Hôhô, Vân tỷ, cũng chưa chắc.
/485
|