Bên trọng Bão Độc trại.
Sơn trại này khá đặc biệt, khi xưa nơi đây chỉ là một thôn bình thường, nhưng cướp bóc thường xuất hiện, tên thôn trưởng do châu huyện cử đến sợ hãi chạy mất mật. Về sau thôn dân tự dựng trại, bầu người bản lĩnh làm trưởng lão xử lý việc chung trong trại, quan địa phương cũng mắt nhắm mắt mở không quản nữa, chỉ đến kỳ tới thu thuế. Cả thôn tự bảo vệ mình, cũng khá ít giao du với người ngoài.
Phương Hùng đang đau đầu ngồi uống rượu, bên cạnh có tiếng rèn sắt.
Long Bác Khôn làm kỳ chủ Bạch kỳ, nghe nói càng ngày càng mở nhiều mỏ đá mới. Phương Hùng tuy kỳ chủ Hoàng kỳ ngang hàng, nhưng hắn làm Đại ca, phải ra dáng anh cả, không thể quá thua kém. Hôm trước nhận được đơn hàng rất lớn, thậm chí vượt quá khả năng của tiêu đội, nhưng Phương Hùng vẫn cắn răng làm, dù sao đường giữa Trường An và Lạc Dương là đường lớn, người ngựa tấp nập, thôn trấn liên tiếp. Hơn nữa gần kinh thành, có quân đội đóng quân, khả năng bị cướp tiêu là rất thấp.
Chẳng ngờ sắp tới Đồng Quan thì gặp cướp tiêu thật. May cho Phương Hùng là người của Bão Độc trại xuất hiện kịp thời, hắn bèn tạm thời lánh vào Bão Độc trại. Tuy vậy, tiêu đội tổn thất không nhỏ, Phương Hùng đành đánh tin về cho Lăng Phong gửi người hỗ trợ gấp. Phong Vân tiêu cục mới bắt đầu làm ăn, lần này áp tiêu thất bại, chỉ sợ mai sau khỏi làm nữa.
"Choang choang"
Nhìn người trung niên đang thân trần nhễ nhại, Phương Hùng hỏi :
- Công Tôn thúc, Dao muội còn trẻ, đi ra ngoài không sợ chuyện gì sao?
- Haha, bản lĩnh của nó còn hơn lão già ta đấy.
Phương Hùng nghĩ đến mỹ nữ thanh thuần kia, lòng không khỏi nóng lên :
- Thúc thúc thật có phúc, sinh được đứa con gái xinh đẹp như vậy.
"Choang." Lại có tiếng rèn sắt.
- Ai cũng nói thế. Mẹ nó mất sớm, Dao Nhi cũng là niềm an ủi của ta.
Công Tôn Kỳ không che nổi tự hào, làm thợ rèn mà có đứa con gái đẹp cỡ "quốc bảo" như vậy, không tự hào mới lạ.
Phương Hùng từng có hôn ước, nhưng không may bị vu tội ném vào nhà lao, nhà gái nhân đó giải trừ hôn ước. Kể từ đó lưu lạc giang hồ, Phương Hùng tuy thi thoảng tìm đến thanh lâu, nhưng không còn thiết tha chuyện hôn nhân nghiêm túc nữa. Có điều, hai ngày nay gặp Công Tôn Dao nhẹ nhàng đáng yêu, Phương Hưng như hồi sinh, gã chưa tới 30 tuổi, tinh lực vẫn tràn đầy.
Lúc này đám Lăng Phong đã vào trong trại, suốt đường đi hắn phải cười trừ liên tục, người dân thôn này xem ra khá ác cảm với người ngoài.
- Công Tôn cô nương, ta có cảm giác hàng xóm của cô ghét chúng ta thì phải? - Lăng Phong hỏi.
- Hì, không đâu, bọn họ đều là người tốt, chỉ tò mò thôi.
"Chắc lại mặt đen thì đều tốt cả đây." Lăng Phong cười thầm.
Đang quan sát mấy tháp canh bằng gỗ thì có người chặn lại. Đám người này đều mặc vải thô sẫm màu, người đi đầu xem chừng 40 tuổi.
- Dao Dao, cháu đem người ngoài vào trại, sao không báo cho thúc một tiếng?
- Hạo thúc thúc, bọn họ là bằng hữu của Phương đại ca.
- Ai biết thật hay giả, nhỡ đâu phỉ tặc trà trộn vào thì sao?
- Cháu ... - Công Tôn Dao ấp úng.
Lăng Phong thấy lão già này "chỉ cây dâu mắng cây hòe", hắn bước ra trước chắp tay :
- Tại hạ Lăng Phong, người của Phong Vân tiêu cục, đây là thư báo của Phương đại ca. Có chỗ nào đắc tội, mong được bỏ qua.
- Hừ. - Lão già kia cầm thư, chỉ hừ lạnh.
Lăng Phong nhíu mày, người này ngay cả chào hỏi khách sáo cũng không thèm nói.
- Công Tôn Hạo, Pháp trưởng lão, giao lại vũ khí và ngựa cho chúng ta, sau đó mới được vào.
"M* cái sơn thôn mà làm như cung điện hoàng đế không bằng." Lăng Phong khó chịu nghĩ. Cùng một họ Công Tôn, cô gái kia đáng yêu bao nhiêu thì lão này đáng ghét bấy nhiêu.
- Tứ ca, sao đây? - Tần Quyền bên cạnh nói nhỏ, hắn có vẻ không muốn giao đồ đạc mình ra.
- Không sao, cứ giao cho bọn họ đi.
Lăng Phong giang tay chấp nhận.
Có một người trung niên khác đi ra, người này khuôn mặt hòa ái hơn, cười nói :
- Đến rồi à, đi theo ta, Phương tiêu đầu đang ở lò rèn của Đại ca.
- Là nhà của muội đấy. - Công Tôn Dao cười nói.
"Con gái thợ rèn? V*, không biết lão bá rèn cái gì mà sinh con gái thế này, có dịp phải hỏi thử bí quyết." Lăng Phong cười cười.
Đến nơi đã thấy Phương Hùng đứng chờ sẵn, Lăng Phong hồ hởi :
- Đại ca, không sao chứ?
- Ừm, có gì nói sau đi. Trước tiên đệ cám ơn mấy vị thúc bá đây ra tay giúp đỡ cái đã.
- Đa tạ các vị. - Lăng Phong tuy không hiểu ra sao nhưng vẫn thi lễ.
Người trung niên vừa đi ra vỗ vai cười nói :
- Không có gì, cùng cảnh ngộ thôi. Ta là Công Tôn Tán, vào trong đã.
Sau vài chén rượu nhạt, Lăng Phong đại loại hiểu sơ tình hình ở đây.
Bão Độc thôn nhân khẩu không nhiều lắm, trên dưới hai trăm người. Trại chủ họ Mã, hiện tại không có ở trại. Phó trại chủ Tề Nguyên, không quan tâm đến chuyện này, Lăng Phong không gặp. Ngoài ra còn có một quản sự họ Vương.
Công Tôn thị là gia tộc lớn nhất ở đây, tộc nhân đã chiếm gần một phần tư. Đến đời hiện tại, Công Tôn thị do sáu huynh đệ làm chủ. Bởi tộc Công Tôn số lượng đông đúc, lại có truyền thống lâu đời, nên trong trại, sáu huynh đệ rất có tiếng nói, được thôn dân bầu làm trưởng lão, trong đó có bốn trưởng lão Pháp - Trí - Hiền - Đức.
Đại ca Công Tôn Kỳ cha Công Tôn Dao, làm nghề rèn vũ khí, chỉ thích nghề rèn không để ý chuyện thị phi cho lắm. Nhị ca Công Tôn Hạo là người tỏ vẻ khó chịu Lăng Phong vừa gặp, kẻ này thích quản giáo người khác, có chức "Pháp" trưởng lão, nghe như quan tòa ở trong thôn. Công Tôn Tán vui vẻ hòa đồng, thích dạy chữ cho đám trẻ, là "Trí" trưởng lão.
Công Tôn Tán nói Lăng Phong là người cùng cảnh ngộ, chuyện này phải truy về năm trước.
Bão Độc trại trước kia cũng làm nghề áp tiêu nhỏ lẻ để kiếm thêm thu nhập, chủ yếu chỉ qua lại Đồng Quan. Tuy vậy năm trước có một lần nhận đơn hàng lớn, áp tải từ Lạc Dương về Trường An, chẳng may đến gần Hoa Sơn bị cướp sạch sẽ. Kể từ đó Bão Độc trại mất uy tín, đành phải bỏ nghề áp tiêu. Thời gian gần đây cuộc sống cũng không sung túc như trước, có lẽ thế mấy trưởng lão đâm ra nhăn nhó khó chịu, tỏ vẻ nghi ngờ với người ngoài, đặc biệt là tiêu đội khác.
Mấy hôm trước tình cờ gặp đoàn Phương Hùng có cảnh ngộ tương tự, người của Bão Độc trại mới ra tay cứu.
Lăng Phong nghe chuyện, quay qua hỏi Phương Hùng :
- Có đầu mối gì về đám cướp không?
- Gần như không có. Ngoài việc mấy thúc bá đây nói do cùng một nhóm làm.
- Cùng một nhóm? - Lăng Phong quay sang hỏi Công Tôn Kỳ.
- Đúng vậy. Lục đệ Công Tôn Tán rất giỏi xem ngựa, hắn khẳng định nhóm người này trang phục thay đổi nhưng ngựa vẫn như cũ.
Ngựa ở Nam Tống không dễ mua, phần lớn nằm hết trong quân đội. Dân gian chỉ có thể dùng ngựa già với giá cắt cổ, bởi vậy thứ gì cũng có thể đổi, riêng ngựa không dễ. Cái này khá giống xe ôtô thời trước của Lăng Phong.
Tần Quyền ở cạnh hỏi :
- Võ nghệ chúng thế nào?
- Không tệ, chúng chỉ cướp hàng, không có ý giết người. Lần này tiêu cục của các ngươi hơi lỗ mãng, mới chịu thiệt thòi. - Công Tôn Hạo đáp.
Phương Hùng hơi cúi mặt, chuyện này không thể trách gã, gặp cướp mà lui ra sau cho chúng làm gì thì làm, đây không phải phong cách của Phương Hùng. Vả lại không chống lại làm sao giữ được hàng. Gã ngay cả đâm thuê chém mướn đều làm qua cả. Tiêu cục của Lăng Phong nhân lực có hạn, chỉ hơn 40 người, lần này làm lớn, đi áp tiêu đến 30 người, gặp đám kia đã chết gần chục người.
- Đại ca, không có gì đâu. - Lăng Phong vỗ vai Phương Hùng an ủi.
Nói thì nói vậy, Lăng Phong cũng nhói lên. Hắn rất khổ cực mới tuyển được mấy chục thủ hạ thân thủ tạm ổn, vừa mới làm ăn được mấy tháng đã tổn thất thế này. Giảm số lượng là một chuyện, nhưng tình cảm quan trọng hơn. Hầu hết thủ hạ trong tiêu đội đều từ Lăng gia đem sang, chuyến này về không biết nói sao với Lăng Vân nữa. Cũng may A Trình lần này không đi.
Lăng Phong trầm ngâm. Theo như Công Tôn Tán nói, đám cướp kia rất ít xuất hiện, như vậy phải có lý do gì đó chúng mới nhằm vào chuyến hàng này.
Lăng Phong nghĩ ra gì đó, gọi Phương Hùng sang một bên, hỏi kỹ :
- Đại ca, hàng lần này có gì đặc biệt không?
- Lương thực, dược phẩm, ngoài ra không có gì lạ. Đây là hàng cứu tế nạn dân phía bắc, nghe nói hầu hết các thành đều đang vận chuyển về Lạc Dương tập kết.
Lăng Phong rất muốn hỏi Bão Độc trại áp tiêu lần trước hàng gì, nhưng hắn nhịn lại. Những người này khá nhạy cảm, cùng lắm gọi Hàn thúc kia ra hỏi riêng, nãy giờ ánh mắt tên "Pháp" trưởng lão rất bất thiện.
Nghĩ vậy Lăng Phong nói :
- Vậy đi, trước mắt Phong Vân tiêu cục xin đa tạ các vị đã giúp. Không biết có thể làm một buổi tiệc nhỏ, chi phí Phong Vân tiêu cục sẽ lo hết. Sáng sớm ngày mai không làm phiền các vị nữa, tiêu đội sẽ lên đường. Chuyến này áp tiêu thành hay không thành, tiêu cục cũng đều hậu tạ sau.
- Haha, khách sáo quá rồi tiểu huynh đệ. Hậu tạ thì không cần, chuyện ăn uống thì được. - Công Tôn Tán vỗ vai cười.
Công Tôn Hạo liếc mắt tức giận, xem ra lão tức giận Tam đệ quyết định thay mình, người ta hậu tạ còn từ chối.
Công Tôn Dao từ đầu trốn ở sau rèm cửa, lúc này cũng chạy ra cười nói :
- Hihi, tối nay muội múa cho huynh xem nhé.
- A ... - Lăng Phong hơi ngớ ra.
- Công Tôn muội muội múa chắc hẳn rất đẹp đây. - Tần Quyền nịnh nọt.
Phương Hùng ánh mắt lóe lên rồi tắt.
Sơn trại này khá đặc biệt, khi xưa nơi đây chỉ là một thôn bình thường, nhưng cướp bóc thường xuất hiện, tên thôn trưởng do châu huyện cử đến sợ hãi chạy mất mật. Về sau thôn dân tự dựng trại, bầu người bản lĩnh làm trưởng lão xử lý việc chung trong trại, quan địa phương cũng mắt nhắm mắt mở không quản nữa, chỉ đến kỳ tới thu thuế. Cả thôn tự bảo vệ mình, cũng khá ít giao du với người ngoài.
Phương Hùng đang đau đầu ngồi uống rượu, bên cạnh có tiếng rèn sắt.
Long Bác Khôn làm kỳ chủ Bạch kỳ, nghe nói càng ngày càng mở nhiều mỏ đá mới. Phương Hùng tuy kỳ chủ Hoàng kỳ ngang hàng, nhưng hắn làm Đại ca, phải ra dáng anh cả, không thể quá thua kém. Hôm trước nhận được đơn hàng rất lớn, thậm chí vượt quá khả năng của tiêu đội, nhưng Phương Hùng vẫn cắn răng làm, dù sao đường giữa Trường An và Lạc Dương là đường lớn, người ngựa tấp nập, thôn trấn liên tiếp. Hơn nữa gần kinh thành, có quân đội đóng quân, khả năng bị cướp tiêu là rất thấp.
Chẳng ngờ sắp tới Đồng Quan thì gặp cướp tiêu thật. May cho Phương Hùng là người của Bão Độc trại xuất hiện kịp thời, hắn bèn tạm thời lánh vào Bão Độc trại. Tuy vậy, tiêu đội tổn thất không nhỏ, Phương Hùng đành đánh tin về cho Lăng Phong gửi người hỗ trợ gấp. Phong Vân tiêu cục mới bắt đầu làm ăn, lần này áp tiêu thất bại, chỉ sợ mai sau khỏi làm nữa.
"Choang choang"
Nhìn người trung niên đang thân trần nhễ nhại, Phương Hùng hỏi :
- Công Tôn thúc, Dao muội còn trẻ, đi ra ngoài không sợ chuyện gì sao?
- Haha, bản lĩnh của nó còn hơn lão già ta đấy.
Phương Hùng nghĩ đến mỹ nữ thanh thuần kia, lòng không khỏi nóng lên :
- Thúc thúc thật có phúc, sinh được đứa con gái xinh đẹp như vậy.
"Choang." Lại có tiếng rèn sắt.
- Ai cũng nói thế. Mẹ nó mất sớm, Dao Nhi cũng là niềm an ủi của ta.
Công Tôn Kỳ không che nổi tự hào, làm thợ rèn mà có đứa con gái đẹp cỡ "quốc bảo" như vậy, không tự hào mới lạ.
Phương Hùng từng có hôn ước, nhưng không may bị vu tội ném vào nhà lao, nhà gái nhân đó giải trừ hôn ước. Kể từ đó lưu lạc giang hồ, Phương Hùng tuy thi thoảng tìm đến thanh lâu, nhưng không còn thiết tha chuyện hôn nhân nghiêm túc nữa. Có điều, hai ngày nay gặp Công Tôn Dao nhẹ nhàng đáng yêu, Phương Hưng như hồi sinh, gã chưa tới 30 tuổi, tinh lực vẫn tràn đầy.
Lúc này đám Lăng Phong đã vào trong trại, suốt đường đi hắn phải cười trừ liên tục, người dân thôn này xem ra khá ác cảm với người ngoài.
- Công Tôn cô nương, ta có cảm giác hàng xóm của cô ghét chúng ta thì phải? - Lăng Phong hỏi.
- Hì, không đâu, bọn họ đều là người tốt, chỉ tò mò thôi.
"Chắc lại mặt đen thì đều tốt cả đây." Lăng Phong cười thầm.
Đang quan sát mấy tháp canh bằng gỗ thì có người chặn lại. Đám người này đều mặc vải thô sẫm màu, người đi đầu xem chừng 40 tuổi.
- Dao Dao, cháu đem người ngoài vào trại, sao không báo cho thúc một tiếng?
- Hạo thúc thúc, bọn họ là bằng hữu của Phương đại ca.
- Ai biết thật hay giả, nhỡ đâu phỉ tặc trà trộn vào thì sao?
- Cháu ... - Công Tôn Dao ấp úng.
Lăng Phong thấy lão già này "chỉ cây dâu mắng cây hòe", hắn bước ra trước chắp tay :
- Tại hạ Lăng Phong, người của Phong Vân tiêu cục, đây là thư báo của Phương đại ca. Có chỗ nào đắc tội, mong được bỏ qua.
- Hừ. - Lão già kia cầm thư, chỉ hừ lạnh.
Lăng Phong nhíu mày, người này ngay cả chào hỏi khách sáo cũng không thèm nói.
- Công Tôn Hạo, Pháp trưởng lão, giao lại vũ khí và ngựa cho chúng ta, sau đó mới được vào.
"M* cái sơn thôn mà làm như cung điện hoàng đế không bằng." Lăng Phong khó chịu nghĩ. Cùng một họ Công Tôn, cô gái kia đáng yêu bao nhiêu thì lão này đáng ghét bấy nhiêu.
- Tứ ca, sao đây? - Tần Quyền bên cạnh nói nhỏ, hắn có vẻ không muốn giao đồ đạc mình ra.
- Không sao, cứ giao cho bọn họ đi.
Lăng Phong giang tay chấp nhận.
Có một người trung niên khác đi ra, người này khuôn mặt hòa ái hơn, cười nói :
- Đến rồi à, đi theo ta, Phương tiêu đầu đang ở lò rèn của Đại ca.
- Là nhà của muội đấy. - Công Tôn Dao cười nói.
"Con gái thợ rèn? V*, không biết lão bá rèn cái gì mà sinh con gái thế này, có dịp phải hỏi thử bí quyết." Lăng Phong cười cười.
Đến nơi đã thấy Phương Hùng đứng chờ sẵn, Lăng Phong hồ hởi :
- Đại ca, không sao chứ?
- Ừm, có gì nói sau đi. Trước tiên đệ cám ơn mấy vị thúc bá đây ra tay giúp đỡ cái đã.
- Đa tạ các vị. - Lăng Phong tuy không hiểu ra sao nhưng vẫn thi lễ.
Người trung niên vừa đi ra vỗ vai cười nói :
- Không có gì, cùng cảnh ngộ thôi. Ta là Công Tôn Tán, vào trong đã.
Sau vài chén rượu nhạt, Lăng Phong đại loại hiểu sơ tình hình ở đây.
Bão Độc thôn nhân khẩu không nhiều lắm, trên dưới hai trăm người. Trại chủ họ Mã, hiện tại không có ở trại. Phó trại chủ Tề Nguyên, không quan tâm đến chuyện này, Lăng Phong không gặp. Ngoài ra còn có một quản sự họ Vương.
Công Tôn thị là gia tộc lớn nhất ở đây, tộc nhân đã chiếm gần một phần tư. Đến đời hiện tại, Công Tôn thị do sáu huynh đệ làm chủ. Bởi tộc Công Tôn số lượng đông đúc, lại có truyền thống lâu đời, nên trong trại, sáu huynh đệ rất có tiếng nói, được thôn dân bầu làm trưởng lão, trong đó có bốn trưởng lão Pháp - Trí - Hiền - Đức.
Đại ca Công Tôn Kỳ cha Công Tôn Dao, làm nghề rèn vũ khí, chỉ thích nghề rèn không để ý chuyện thị phi cho lắm. Nhị ca Công Tôn Hạo là người tỏ vẻ khó chịu Lăng Phong vừa gặp, kẻ này thích quản giáo người khác, có chức "Pháp" trưởng lão, nghe như quan tòa ở trong thôn. Công Tôn Tán vui vẻ hòa đồng, thích dạy chữ cho đám trẻ, là "Trí" trưởng lão.
Công Tôn Tán nói Lăng Phong là người cùng cảnh ngộ, chuyện này phải truy về năm trước.
Bão Độc trại trước kia cũng làm nghề áp tiêu nhỏ lẻ để kiếm thêm thu nhập, chủ yếu chỉ qua lại Đồng Quan. Tuy vậy năm trước có một lần nhận đơn hàng lớn, áp tải từ Lạc Dương về Trường An, chẳng may đến gần Hoa Sơn bị cướp sạch sẽ. Kể từ đó Bão Độc trại mất uy tín, đành phải bỏ nghề áp tiêu. Thời gian gần đây cuộc sống cũng không sung túc như trước, có lẽ thế mấy trưởng lão đâm ra nhăn nhó khó chịu, tỏ vẻ nghi ngờ với người ngoài, đặc biệt là tiêu đội khác.
Mấy hôm trước tình cờ gặp đoàn Phương Hùng có cảnh ngộ tương tự, người của Bão Độc trại mới ra tay cứu.
Lăng Phong nghe chuyện, quay qua hỏi Phương Hùng :
- Có đầu mối gì về đám cướp không?
- Gần như không có. Ngoài việc mấy thúc bá đây nói do cùng một nhóm làm.
- Cùng một nhóm? - Lăng Phong quay sang hỏi Công Tôn Kỳ.
- Đúng vậy. Lục đệ Công Tôn Tán rất giỏi xem ngựa, hắn khẳng định nhóm người này trang phục thay đổi nhưng ngựa vẫn như cũ.
Ngựa ở Nam Tống không dễ mua, phần lớn nằm hết trong quân đội. Dân gian chỉ có thể dùng ngựa già với giá cắt cổ, bởi vậy thứ gì cũng có thể đổi, riêng ngựa không dễ. Cái này khá giống xe ôtô thời trước của Lăng Phong.
Tần Quyền ở cạnh hỏi :
- Võ nghệ chúng thế nào?
- Không tệ, chúng chỉ cướp hàng, không có ý giết người. Lần này tiêu cục của các ngươi hơi lỗ mãng, mới chịu thiệt thòi. - Công Tôn Hạo đáp.
Phương Hùng hơi cúi mặt, chuyện này không thể trách gã, gặp cướp mà lui ra sau cho chúng làm gì thì làm, đây không phải phong cách của Phương Hùng. Vả lại không chống lại làm sao giữ được hàng. Gã ngay cả đâm thuê chém mướn đều làm qua cả. Tiêu cục của Lăng Phong nhân lực có hạn, chỉ hơn 40 người, lần này làm lớn, đi áp tiêu đến 30 người, gặp đám kia đã chết gần chục người.
- Đại ca, không có gì đâu. - Lăng Phong vỗ vai Phương Hùng an ủi.
Nói thì nói vậy, Lăng Phong cũng nhói lên. Hắn rất khổ cực mới tuyển được mấy chục thủ hạ thân thủ tạm ổn, vừa mới làm ăn được mấy tháng đã tổn thất thế này. Giảm số lượng là một chuyện, nhưng tình cảm quan trọng hơn. Hầu hết thủ hạ trong tiêu đội đều từ Lăng gia đem sang, chuyến này về không biết nói sao với Lăng Vân nữa. Cũng may A Trình lần này không đi.
Lăng Phong trầm ngâm. Theo như Công Tôn Tán nói, đám cướp kia rất ít xuất hiện, như vậy phải có lý do gì đó chúng mới nhằm vào chuyến hàng này.
Lăng Phong nghĩ ra gì đó, gọi Phương Hùng sang một bên, hỏi kỹ :
- Đại ca, hàng lần này có gì đặc biệt không?
- Lương thực, dược phẩm, ngoài ra không có gì lạ. Đây là hàng cứu tế nạn dân phía bắc, nghe nói hầu hết các thành đều đang vận chuyển về Lạc Dương tập kết.
Lăng Phong rất muốn hỏi Bão Độc trại áp tiêu lần trước hàng gì, nhưng hắn nhịn lại. Những người này khá nhạy cảm, cùng lắm gọi Hàn thúc kia ra hỏi riêng, nãy giờ ánh mắt tên "Pháp" trưởng lão rất bất thiện.
Nghĩ vậy Lăng Phong nói :
- Vậy đi, trước mắt Phong Vân tiêu cục xin đa tạ các vị đã giúp. Không biết có thể làm một buổi tiệc nhỏ, chi phí Phong Vân tiêu cục sẽ lo hết. Sáng sớm ngày mai không làm phiền các vị nữa, tiêu đội sẽ lên đường. Chuyến này áp tiêu thành hay không thành, tiêu cục cũng đều hậu tạ sau.
- Haha, khách sáo quá rồi tiểu huynh đệ. Hậu tạ thì không cần, chuyện ăn uống thì được. - Công Tôn Tán vỗ vai cười.
Công Tôn Hạo liếc mắt tức giận, xem ra lão tức giận Tam đệ quyết định thay mình, người ta hậu tạ còn từ chối.
Công Tôn Dao từ đầu trốn ở sau rèm cửa, lúc này cũng chạy ra cười nói :
- Hihi, tối nay muội múa cho huynh xem nhé.
- A ... - Lăng Phong hơi ngớ ra.
- Công Tôn muội muội múa chắc hẳn rất đẹp đây. - Tần Quyền nịnh nọt.
Phương Hùng ánh mắt lóe lên rồi tắt.
/485
|