Dùng qua bữa tối, từng người chúng tôi tiến vào túi ngủ, dư quang khóe mắt thoáng nhìn Tiêu kéo lên khóa kéo túi ngủ, một bộ dáng vẻ Xin chớ quấy rối , tôi có chút bận tâm thân thể của nàng, nhưng do dự ở tại chỗ không dám lên trước quan tâm. Gặp phải vấn đề liên quan tới Tiêu tôi cũng dễ dàng sợ đầu sợ đuôi, loại xoắn xuýt lo được lo mất này trước đây tôi cùng Sở Mạch Lăng giao du thì chưa từng có, tôi sợ sệt để Tiêu phát hiện tôi đối với nàng có ý nghĩ không nên có, lại như tôi sợ sệt chính mình sẽ theo càng ngày càng khó khống chế trầm luân mà không nhịn được nói ra. Tôi thậm chí có thể dự đoán được cục diện cuối cùng không thể vãn hồi.
Tôi không muốn bị nàng chán ghét, liền ngay cả hai chữ Bằng hữu trên danh nghĩa này đều bị chém đứt ràng buộc.
Chỉ có thật sâu, sâu sắc giấu đi cái phân vi phạm kia, không được tiếp thu, nghĩ đến cũng sẽ không cần được... lưu luyến si mê.
Nhìn một chút Mặc Mặc đem một đống tiểu bi thép ở ngón tay quăng liên tiếp luyện tập tốc độ phản ứng, lại nhìn một chút Ngô Phóng Ca ngưng thần điều khiển bút chì trên giấy vẽ tranh để luyện tập độ chính xác, trong lòng tôi xấu hổ một hồi, cũng bắt đầu ở trong tay ngưng tụ lửa và băng. Vô vọng nữ nhi tình trường, ở bên trong tận thế chỉ là gánh nặng. Bọn họ nỗ lực như vậy, tôi làm sao có thể dừng lại không tiến?
Túi ngủ của Tiêu vẫn không có động tĩnh, mãi đến tận khi tôi không nhịn được cơn buồn ngủ nghỉ ngơi mấy tiếng, đột nhiên giật mình tỉnh lại, đều không có phát hiện một tia hơi thở của nàng.
Tôi mơ hồ cảm thấy không thích hợp, không khỏi tới gần túi ngủ của nàng, ngón tay mới vừa chạm khóa kéo. Bỗng nhiên, âm thanh Nhị Bảo ở ngoài trướng vang lên, mang theo nồng đậm uy hiếp cảnh cáo.
Tôi lập tức kéo lều vải đem nó bỏ vào, động viên vỗ vỗ đầu của nó, sau đó đi ra ngoài. Mặc Mặc cùng Ngô Phóng Ca cũng bị thanh âm này đánh thức, đi theo phía sau tôi ra ngoài tìm tòi hư thực. Tiêu túi ngủ vẫn không có động tĩnh, trong lòng tôi bị lo lắng lấp kín, nhưng chỉ có thể cố đè xuống.
Xa xa hai đạo ánh sáng đèn trước xe thẳng tắp chiếu lại đây, tôi nheo mắt lại, chỉ có thể nhìn thấy một đường viền mơ hồ. Hai xe tải cao, một cái xe chở nước lớn... Là guồng xúc nước?
Chiếc xe tải kia thẳng tắp hướng vị trí lều vải chúng tôi, dừng lại chỗ cách tôi còn có hơn mười mét, từ trên xe nhảy xuống hai người đàn ông, ánh mắt đánh giá tôi trắng trợn khiến tôi không nhịn được nhíu mày.
Thủ lĩnh, nơi này có cô nàng... A không, là hai tiểu nữ! Một người nam nhân trong đó quay đầu rống lớn một câu, có chút ý vị ngạo mạn, tôi nghe được phía sau Mặc Mặc xì khinh bỉ một tiếng, ý thức được trong lòng nàng không thích, không khỏi thầm than một tiếng, xem ra một hồi xung đột lại tránh không được , dù sao cũng là đối phương nói năng lỗ mãng, tôi cũng nghỉ ngơi vài phần khi cùng sự lão tâm tư.
Cái kia ai! Đúng, nói chính là ngươi! Đại buổi tối nói linh tinh cái gì đây! Tìm đánh a! Mặc Mặc đi tới bên cạnh tôi, ôm cánh tay khiêu khích trừng mắt nam nhân lên tiếng kia, kiêu ngạo hung hăng, thái độ đem hắn khinh bỉ còn nguyên đội trở lại.
Này tôi nói cô... Người đàn ông kia còn chưa nói hết, liền bị hai người khác phía sau tới cắt đứt nam nhân , Thằng nhóc cứng đầu!
Bọn họ từ trên một chiếc xe tải theo đuôi khác xuống, một kẻ âu phục giày da nhưng đầy người bĩ khí, một kẻ vóc người cường tráng mà khuôn mặt thô lỗ, theo tôi quan sát, đều không phải hiền lành gì.
Nam nhân mặc âu phục tựa hồ là đầu lĩnh, cái kẻ bị hắn quát lớn Thằng nhóc cứng đầu cúi đầu khom lưng bắt chuyện: Thành ca.
Ba người thoáng lui về phía sau nửa bước, lộ ra địa vị lãnh đạo của người đàn ông kia. Mà phía sau tôi, Mặc Mặc cùng Ngô Phóng Ca hai bên trái phải dựa vào, hình thành tư thế bảo vệ xung quanh, hai phe đối lập, bầu không khí theo xu hướng nghiêm trọng.
Đang lúc ngươi tới ta đi tiến hành công kích trong lời nói thì phía sau lều vải truyền đến động tĩnh nhỏ bé. Bất luận thế cuộc trước mắt thế nào, tôi đều như trước phân ra một tia tinh thần chú ý lều vải phía sau, cái này cũng là nguyên nhân tôi có thể ngay đầu tiên liền phát hiện Tiêu.
Nhìn thấy nàng một khắc đó, tâm treo lên lúc này mới hạ xuống, tôi khống chế lại kích động bản thân như tiểu nữ sinh muốn vồ tới phía nàng, nhẹ nhàng kêu nàng một tiếng: Tiêu!
Của nàng một chữ độc nhất quanh quẩn ở đầu lưỡi tôi, ở bên tai tôi bồi hồi, ở trong lòng tôi dấu ấn, thành lời chú của tôi. Tiêu mất không được, cũng không muốn Tiêu mất.
Tiêu khóe miệng ngậm lấy nhất quán ý cười, biết rõ thói quen của nàng, tôi cảm nhận được lạnh lẽo bên trong ý cười.
Sau ngắn ngủi giao thiệp, Tiêu quyết định cùng bọn họ đi đập chứa nước, tôi biết, nàng nhất định có mục đích khác.
Xe bốn người kia đem Land Rover của chúng tôi vây vào giữa, không nhanh không chậm hướng về đập chứa nước. Ở trên đường, Mặc Mặc không nhịn được tiến đến phía trước, cuối cùng cũng coi như cái tiểu Ma vương này còn biết che giấu, tựa lưng ghế dựa thấp giọng hỏi: Ai, chúng ta tại sao phải cùng đi với bọn hắn a? Bốn tên này rõ ràng không có ý tốt...
Tiêu mỉm cười từ kính chiếu hậu liếc mắt xe tải lớn theo ở phía sau, hướng về Mặc Mặc nhíu mày: Có bọn họ dẫn đường, đi đập chứa nước càng thuận tiện. Xác thực, chúng tôi chỉ biết đại khái phương hướng đập chứa nước, thế nhưng vị trí cụ thể, đối với chúng tôi mất vệ tinh hướng dẫn tới nói, phải thông qua một quãng thời gian tìm tòi mới có thể tìm được, nếu như có bọn họ dẫn đường, có thể đỡ mất không ít thời gian tinh lực.
Vậy cô chấp nhất muốn đi đập chứa nước thành phố K đến cùng là vì cái gì? Vì nước? Vạn nhất bị ô nhiễm thì sao?
Mặc Mặc nhíu lại lông mày một mặt nghiêm túc hỏi, tôi không khỏi kỳ quái nhìn nàng một cái: Thực sự là rất hiếm thấy dáng vẻ nàng thật tình như thế.
Vì nghiệm chứng một ít suy đoán, Tiêu độ cong giương lên mấy phần, nụ cười hơi có chút cao thâm khó dò, tôi liếc trộm gò má của nàng, chỉ cảm thấy trong lòng run sợ một hồi, mặt cũng theo phù một tia nhiệt độ.
Ân? Nàng bỗng nhiên quay đầu sang nhìn tôi, mắt vĩ thoáng nhìn lên, đôi mắt có chút hẹp dài mở tròn tròn, thanh oánh thâm thúy, như mèo con tao nhã, thuần bên trong mang mị, tự nhiên mà thành.
Khụ khục... Tôi, ách... Tôi đột nhiên dời ánh mắt, động tác quay đầu quá dùng sức, phảng phất nghe thấy xương gáy tiếng vang lanh lảnh.
Vì che giấu lúng túng, tôi chỉ vào ngoài cửa sổ nói rằng: Đến, đến !
Từ trong kính chiếu hậu đối diện Tiêu đôi mắt đẹp loan như Nguyệt Nha (trăng lưỡi liềm), tôi ảo não cắn cắn môi, chỉ cảm thấy hai gò má nóng hừng hực, trong lòng lại dường như đun một lò đường thủy, đang Ùng ục ùng ục mà bốc lên.
Chiếc xe tải chở nước hạng nặng đứng ở gần núi, Land Rover chúng tôi vòng qua nó, liền nhìn thấy một cái đập lớn khí thế hùng tráng. Đập lớn diện tích hơn vạn mẫu hồ nước, ở dưới ánh trăng lành lạnh hạ phiếm ra trong trẻo ba quang, nguyên là cảnh sắc đặc biệt mỹ lệ, nhưng bởi lúc nửa đêm tịch liêu thê lương mà thêm mấy phần cảm giác thăm thẳm, khiến tôi mất đi tâm tình thưởng thức.
Bốn người chúng tôi từng người nắm một cái đèn pin tiết kiệm năng lượng, ôm bình nước rỗng đến gần bên hồ, tới gần một chỗ gần khe núi nhất.
Bốn nam nhân kia cũng từ trên xe tải bỏ xuống thiết bị, tập trung vào vị trí cách bên bờ hơi xa một chút, cơ khí đại lực vận chuyển lên, hướng vào trong hồ lấy ra nguồn nước, trong lúc nhất thời chỉ nghe Ầm ầm tiếng ồn, ở trong bóng đêm yên tĩnh này đặc biệt vang dội. Mà loại tạp âm đối lập với yên tĩnh này, lại làm cho trong lòng tôi xẹt qua một tia bất an, mảnh hồ nước này, quá mức yên tĩnh.
Tôi nhớ rõ, công trình thuỷ lợi nơi này nổi tiếng bởi màu xanh lục tiết, không chỉ có quan hệ mật thiết gắn bó chặt chẽ cung cấp điện và nước cho thành thị loại nhỏ phụ cận, mà còn nuôi lượng lớn phong phú thủy sinh thực vật có giá trị cùng với các loại cá, thường xuyên có thôn dân phụ cận sẽ đến thả câu, bắt cá, thu hoạch rất dồi dào. Nhưng là, từ khi tôi tới gần mặt hồ này, liền không nhìn thấy một đuôi con cá, dù cho là mặt nước như có như không gợn sóng, cũng bình thản không tầm thường...
Chính đang ngẫm nghĩ, lại nghe thấy máy bơm phát sinh âm thanh dị thường, thở hổn hển hổn hển như con bò già bất động dưới đất hí lên kêu thảm thiết —— một giây sau, cơ khí kẹp lại .
Tất cả mọi người đều nhìn về miệng bộ máy bơm trong hồ nước, nam nhân âu phục gọi là Thành ca vẻ mặt không hiểu phất tay, lập tức có một thủ hạ chạy vội tới, trước tiên đóng cơ khí, sau đó thoát giầy thiệp thủy đến gần miệng máy, cúi người xuống đưa tay đi mò, nói thì chậm, khi đó thì nhanh, dường như bị món đồ gì kéo lại hai tay, lập tức ngã vào trong hồ nước, Ào ào ào gây nên tảng lớn tảng lớn bọt nước.
A a a —— a, ân khục... Khục... Hắn liên tiếp kêu sợ hãi bị bọt nước nhấn chìm, trước khi tất cả mọi người phản ứng lại, cả người hắn đều chìm vào trong hồ nước, theo một đạo sóng gợn hướng giữa hồ vạch tới, thật giống như một đuôi cá bị dây nhợ tha đi.
Thằng nhóc cứng đầu Âu phục nam hét lớn một tiếng, lập tức hướng bên hồ chạy tới, đại hán cường tráng không nói hai lời, thoát áo khoác trên người, thật mạnh lặn vào trong nước.
Qua mấy phút, chỉ thấy bọt nước bốc lên, nhưng nhìn không rõ động tĩnh dưới nước.
A Sinh, ngươi cũng đi! Âu phục nam ở tại chỗ lo lắng qua lại dừng vài bước, quay đầu quát nam nhân sợ hãi rụt rè đi theo bên cạnh hắn ngó dáo dác.
A, a? Ta ta ta, ta sợ... Cái người nam nhân gọi A Sinh run cầm cập một trận, lùi về sau hai bước, nhưng ở dưới con mắt đe dọa của âu phục nam nhắm mắt kiên trì tiến vào trong nước.
Nhanh đi! Đừng làm phiền! Âu phục nam tàn bạo một cước đạp đến trên lưng hắn, đem hắn đá vào nơi sâu hồ nước, đồng thời quay về trong hồ hô to, Tiểu Cường! Trở về!
Phốc —— tâm tình tôi lo lắng bất an bởi vì hắn kêu gào mà phá công, không thấy được, đại hán khôi ngô cường tráng như vậy không ngờ lại có như thế, như thế... bí danh thú vị, khiến người ta buồn cười.
Sách, gian tình bắn ra bốn phía. Mặc Mặc hướng tôi chen chen lông mày, có ý riêng nhạ nhạ miệng.
Đừng nghịch! Tôi liếc nàng một cái, nhưng không kiềm được chính mình trước tiên nở nụ cười, tâm tình căng thẳng lúc trước tiêu tán không ít.
Ánh mắt bất giác lưu hướng về phía Tiêu đang im lặng không nói, nhưng phát hiện trên mặt nàng vẻ mặt tựa như cười mà không phải cười, đáy mắt ngưng một vệt phúng ý, da thịt trắng hơn tuyết, như băng sương kết thành pho tượng, mỹ lệ làm rung động lòng người nhưng cũng... hàn khí đông người.
Tiêu, làm sao vậy?
Tôi đang muốn mở miệng hỏi, liền nghe thấy sóng lớn tung toé bọt nước kia càng thêm kịch liệt lăn lộn, dường như có món đồ gì ở bên trong kịch liệt giẫy giụa. Tôi muốn tiến lên nhìn kỹ một chút, trên tay mát lạnh, nhưng lại bị một luồng sức mạnh khinh nhu mà chân thật đáng tin lôi kéo hướng lùi lại mấy bước.
Không cần quay đầu lại tôi cũng biết, người kéo tôi, là Tiêu.
Tôi nắm thật chặt tay bị nàng nắm, nhưng không nỡ lòng thả ra, chỉ làm bộ chưa từng chú ý tới, phóng tầm mắt tới mặt nước. Tiêu cũng giống như không có để ý, chỉ là ngưng trọng nhìn chằm chằm mặt nước khắp nơi, đẹp đẽ lông mày phong từng điểm từng điểm nhíu lên.
Bỗng nhiên, bên trong cái bọt nước màu trắng nổi lên một chút hồng hào, cho dù ở trong màn đêm không có ánh sáng cũng vô cùng dễ thấy, vết máu dày đặc mà tươi đẹp, đi kèm màu mực ngất nhiễm ra, vạch trần ra một tia sự thật nhìn thấy mà giật mình: Có người bị thương !
Rầm —— đại hán cường tráng kia từ trong nước dò ra thân thể, mất công sức giẫy giụa hướng về bên bờ bơi lại, đầy mặt sợ hãi mà cấp thiết, phảng phất sau lưng có vật gì đáng sợ đang truy đuổi hắn.
Khiến chúng tôi đều lạnh cả tim, là hắn chỉ dùng cánh tay trái liều mạng vùng vẫy mặt nước, toàn bộ cánh tay phải của hắn đều đã biến mất rồi, chỉ có vết thương chênh lệch không đồng đều lấy tư thái máu thịt be bét tỏ rõ chuyện hắn gặp phải.
Chỗ hổng dữ tợn khủng bố kia, lại như là một đạo chiến thư, đến từ trong hồ tử vong thông cáo.
Tác giả có lời muốn nói: Có một loại ở viết ( rõ ràng sa ) tức coi cảm →_→
Đúng rồi, bởi vì tiểu kho thử quân trường bình, ngày hôm nay sẽ có canh hai... Có điều ta khóa thực sự quá nhiều, canh thứ hai buổi tối mã, không cần chờ ta ╮(╯▽╰)╭
/111
|