Yên Vũ vốn không hề phòng bị, cũng chưa từng nghĩ tới Chu Đồng sẽ đột nhiên tấn công mình, cho nên một đòn này kém chút nữa đâm xuyên qua thân thể cô.
Lúc này Yên Vũ chỉ có thể nhịn đau bắt lấy cánh tay đã thi hóa của Chu Đồng, quang dị năng chập chờn bao bọc lấy vết thương của cô, cũng chậm rãi tẩy đi thi độc trên tay thằng bé.
Mùi máu tươi phảng phất làm Chu Đồng tỉnh táo hơn một chút, sau đó kinh ngạc nhìn cô:
"Chị? Em... chuyện này... em không cố ý..."
Chu Đồng không biết mình đang ở đâu, cũng không biết rốt cuộc bản thân đã làm gì? Tại sao lại tấn công chị chứ? Vừa rồi trong vô thức, hắn nghe được một âm thanh quái dị truyền vào đại não, sau đó cánh tay như bị ai chi phối, tự động di chuyển. Nếu không, cho dù chết, hắn cũng sẽ không để chị bị tổn thương!
Đám người vong ân phụ nghĩa kia, đuổi bọn họ ra khỏi căn cứ, để họ lưu lạc bên ngoài, mặc kệ sống chết. Chị từng nhiều lần có công với căn cứ như vậy, nhưng đến lúc quyết định, người dân nhẫn tâm gạt bỏ hết thảy mọi thứ, ép chị rời đi.
Một lũ hèn hạ.
Tất cả đều ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình.
Tất cả bọn họ... đều đáng chết!
Chu Đồng đột nhiên run lên, trong mắt thiếu niên tràn ngập sát khí, hai bên má cũng xuất hiện vô số mạch máu màu đen.
"Chu Đồng, bình tĩnh!"
Yên Vũ phát hiện ra tình hình không ổn, vội nói, quang dị năng chạy dọc theo cánh tay tràn vào trong người Chu Đồng.
Chu Đồng lâm vào điên cuồng, làm gì còn nghe được. Hắn rút cánh tay đang cắm trên bụng Yên Vũ ra, động tác này khiến máu trên vết thương ồ ạt chảy xuống, Yên Vũ đau đến đổ mồ hôi, vội vàng phân ra một chút dị năng để cầm máu. Nhưng làm vậy, cũng đồng nghĩa với việc tạm dừng thanh tẩy cho Chu Đồng, không thể ngăn cản quá trình thi hóa nữa.
Chỉ trong chớp mắt, thân thể thiếu niên biến đổi, trên người xuất hiện vô số mạch máu ẩn đầy thi độc, làn da từ màu trắng nhợt nhạt biến thành màu xanh đen ghê rợn.
Yên Vũ khẽ run, nhìn chằm chằm vào Chu Đồng. Cô vất vả thu thập tinh hạch bao lâu nay chẳng phải là để giúp đứa nhỏ này sao? Bây giờ đến lúc nguy cấp, cô lại không thể làm gì được, bản thân rốt cuộc vô dụng đến nhường nào chứ?
Yên Vũ không chút nghĩ ngợi trở tay kéo Chu Đồng ra phía sau, một tấm khiên được dựng lên từ quang hỏa dị năng trống rỗng hiện lên, chắn trước người bọn họ.
Cánh tay Vương Hào đấm mạnh lên lớp lá chắn, từ vị trí tiếp xúc bắn ra vô số chấn động mạnh, cuốn bay bụi đá xung quanh. Lôi, hỏa, quang, ba loại năng lượng không ngừng cọ xát, không ngừng triệt tiêu lẫn nhau. Bởi vì Yên Vũ đang bị thương, lại còn vội vàng ngăn cản, nên lá chắn quang hỏa kia căn bản quá yếu. Nhận một đòn tấn công từ dị năng giả cấp bốn, làm sao chống lâu được?
Một tiếng rít cực to vang lên, lôi dị năng mạnh mẽ phá vỡ lá chắn, đánh thẳng lên ngực Yên Vũ. Thân thể cô lùi ra sau mấy bước, té ngã trên đất, thậm chí còn phun ra một đống máu tươi, da thịt trước người bị lôi điện đánh cháy đen một mảng lớn.
Thấy Yên Vũ bị thương ngã xuống, hai mắt Chu Đồng đỏ lên. Hắn gào to một tiếng xông về phía trước. Theo bước chân của hắn, vô số dây mây màu xanh sẫm phá đất mà ra, cuộn lại thành từng bó lớn. Phần đầu của đám dây mây này đều là gai ngọn, chúng xòe ra tứ phía, lao vụt về phía Vương Hào.
"Đáng chết! Dám làm chị bị thương!"
Chu Đồng tựa như phát điên đánh về phía Vương Hào, nhưng đối phương cũng không phải là hạng người dễ bắt nạt.
Chỉ thấy từng luồng tử điện chớp lóe đánh lên dây mây, trong nháy mắt khiến đám dây mây kia rã thành bột, bay tứ tán. Nhưng là những sợi dây mây này chẳng khác gì vô cùng vô tận, mỗi lần Vương Hào đánh nát một đám nhỏ, thì lại có một đám khác hung hãn xuất hiện, thậm chí càng ngày càng nhiều. Mặt đất xung quanh bị tàn phá kinh khủng, bị đâm lủng không biết bao nhiêu lỗ, tựa như một tổ ong vò vẽ vậy.
Vương Hào không ngờ tới thằng nhóc này còn chưa tiến nhập cấp bốn đã mạnh như vậy, vừa đánh vừa lui, trong lòng có chút hoảng hốt. Rốt cuộc căn cứ phía Bắc có bao nhiều yêu nghiệt? Một Hàn Vệ tiến cấp cực nhanh, một Yên Vũ song hệ dị năng giả, bây giờ có thêm một tên nhóc vượt cấp chiến đấu!
Dây mây mỗi lúc một nhiều, Vương Hào tránh né và chống chọi bắt đầu có chút khó khăn. Cánh tay hắn đã bị đục lủng vài lỗ, máu tươi vung vẩy khắp nơi. Hắn liên tiếp lùi về phía sau, gấp gáp kêu lên:
"Mộng Kỳ! Còn không mau ra lệnh cho nó dừng lại!"
Nhìn bọn họ điên cuồng đánh nhau như vậy, Tiết Mộng Kỳ sao có thể đứng yên chứ? Chỉ là cô ta huýt sáo bao nhiêu lần, Chu Đồng vẫn không có phản ứng!
"Không xong, em không điều khiển được thằng nhóc đó!"
Ù ù ù.
Quanh thân Chu Đồng tràn ra vô số thi độc, không trung như bị nhiễm một tầng năng lượng quái dị, càng tích càng nhiều. Băng trận vừa tiếp xúc với thứ này liền tan ra, hóa thành bọt nước rơi xuống đất, chẳng mấy chốc đã thủng một góc cực lớn.
"Các người... đều phải chết!"
Trên người Chu Đồng lúc này cũng rách be bét, máu thịt trộn lẫn vào nhau rơi vãi xuống đất, cảnh tượng này khiến người ta không dám nhìn thẳng. Nhưng là hắn không thấy đau, hắn cảm nhận được sức mạnh to lớn đang lan tràn trong mỗi tế bào. Hắn mạnh lên, như thế này, hắn sẽ có thể bảo vệ chị...
Yên Vũ ngồi ở nơi đó nhìn chằm chằm bóng lưng của Chu Đồng, nước mắt đọng lại bên mi, thấp giọng khẽ gọi:
"Chu Đồng..."
Ánh sáng xung quanh dần dần bị cắn nuốt, bầu trời trở nên ảm đạm vô cùng, thân thể bé nhỏ của Chu Đồng như lệ quỷ bước ra từ địa ngục, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chặp vào Vương Hào và Tiết Mộng Kỳ.
Dưới chân khẽ dùng sức, Chu Đồng biến mất tại nguyên chỗ, trên không trung kéo ra từng đạo tàn ảnh màu đen, dây leo từ khắp nơi phá đất lao ra trợ uy cho hắn. Vô số gai nhọn như mưa trút bắn về phía Vương Hào, một phần khác thì tấn công Tiết Mộng Kỳ. Mỗi sợi gai đều mang theo lực lượng không kém, ép cho không khí phát ra tiếng vù vù.
Khóe miệng Chu Đồng hơi cong lên, nở nụ cười quỷ dị.
Cả hai người này đều phải chết! Hắn muốn gϊếŧ bọn họ! Gϊếŧ hết tất cả những kẻ dám làm tổn thương chị!
/56
|