“Lý Huân, anh phát điên cái gì.” Khuôn mặt Long Tường Thiên bình tĩnh và lạnh lùng nhìn Lý Huân công kích điên cuồng. Thực lực của Lý Huân chỉ có thể xem như bình thường, nhưng vũ khí trên tay hắn vô cùng lợi hại. Trong thời gian ngắn Long Tường Thiên che chở cho Mộc Văn Ngạn nên y không thể phản kích.
“Ai cho anh che chở Mộc Văn Ngạn.” Lý Huân hai mắt phiếm hồng, hung hăng trừng mắt Mộc Văn Ngạn, lại nói tiếp, hắn, Long Tường Thiên, Mộc Văn Ngạn đều cùng là học sinh cùng trường đại học, cảm tình coi như không tệ.
Nhưng, thế sự khó lường.
“Đã bao nhiêu tuổi rồi mà Lý Huân anh vẫn ngây thơ ngu xuẩn như vậy.” Mộc Văn Ngạn lạnh lùng nói, tay phải giương lên, ngăn trở công kích của Lý Huân. Đồng thời hung hăn đánh trả lại, người khác luôn biết Lý Huân ôn hòa khiêm tốn, xử sự hào phóng đạm nhạt, nhưng mà người chân chính hiểu được hắn mới biết, Lý Huân có thù tất báo, tâm nhãn cực nhỏ, cũng không phải người hào phóng gì.
“Mộc Văn Ngạn, anh muốn chết!” Nghe được khiêu khích của Mộc Văn Ngạn, Lý Huân trở nên càng thêm điên cuồng, “Long Tường Thiên, anh thật sự phải che chở cho hắn sao? Đừng quên, anh đã đáp ứng tôi là sẽ chiếu cố tôi cả đời, chẳng lẽ anh muốn nuốt lời?”
Long Tường Thiên nghiêm mặt, biểu mặt bình tĩnh, “Lý Huân là chính miệng anh nói, chúng ta không có khả năng sống cả đời. Chuyện của chúng ta đã qua, năm đó anh lợi dụng tôi đánh cắp tình báo của liên minh, tôi cũng không so đo, còn chuyện của tôi và Văn Ngạn cũng không đến phiên anh nhúng tay.”
“Không có khả năng.” Lý Huân lắc đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người Long Tường Thiên và Mộc Văn Ngạn, lộ ra ánh mắt khiến người ta sợ hãi, giống như hận không thể nuốt sống hai người này.
“Phía sau tôi chính là kho lúa được cất giữ tại trấn Long Môn, anh giết Mộc Văn Ngạn, tôi sẽ cho anh đi qua.” Lý Huân khôi phục bình tĩnh, không biết trên người hắn đã bôi cái gì mà thanh đằng xung quanh không dám đến gần, tựa như gặp thiên địch.
Nghe lời nói tào lao của Lý Huân, mấy người Diệp Thần nhịn không được trở mình xem thường, thật muốn rống lớn một câu, Lý Huân anh là nhóc lên ba sao? Loại chuyện ngu ngốc này mà cũng nói ra được. Hay là nói, vì cả ngày đều ở trong phòng nghiên cứu nên đầu óc cũng trở nên ngu si sao.
Phía sau, A Cửu và Mark nghiêm mặt, không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lý Huân không phải là tốt lắm, ẩn ẩn lộ ra sát ý thản nhiên.
“Lý Huân, anh đã quên chuyện gì rồi đúng không?” Khuôn mặt tục tằng của A Cửu lộ ra sắc mặt lạnh như băng, liếc nhìn Lý Huân. Hai mắt khẽ híp, lộ ra ngoan độc, được việc không đủ bại sự có thừa, nếu không phải Lý Huân còn có chút tác dụng thì hắn đã sớm động thụ.
Lý Huân quay đầu qua… nhìn hai người A Cửu và Mark đang chậy vật ứng phó đống dây biến dị, ngẩng đầu lên cao, lạnh lùng nói: “Đã quên thì như thế nào?” Nếu Long Tường Thiên bỏ qua lời thể thì những người ở đây ai cũng đừng mong sống sót rời khỏi trấn Long Môn, trấn Long Môn sơn thanh thủy tú, thực thích hợp làm mồ chôn.
“Đây là có chuyện gì?” Mark nói.
A Cửu như cười như không, đạm mạc đảo qua Lý Huân, nói: “Hắn muốn chúng ta đều chết ở trấn Long Môn, thật sự là dã tâm không nhỏ!” Nói xong, sắc mặt dần dần âm trầm, sờ mảnh thủy tinh nơi cổ tay, xem ra phải tiến hành sớm rồi, vốn là muốn lưu đến cuối cùng mới lên món chính, nhưng bây giờ dùng thì cũng có kết cục giống vậy không phải sao?
“Cái gì?” Sắc mặt của Mark đột nhiên thay đổi, ánh mắt nhìn Lý Huân lạnh lùng như băng, hắn đúng là thích Lý Huân, nhưng mà cũng không đủ để buông tha cho tính mạng của mình. Hai mắt đỏ lên, rồi đột nhiên trở nên sắc bên, “Lý Huân, tôi mặc kệ anh tên là gì, nếu anh dám chơi lớn thì tôi sẽ xé xác anh, đem anh ủ rượu và làm thức ăn.”
Lý Huân không lên tiếng, vẫn không tính buông tha.
“Dây biến dị này tựa hồ sợ hãi Lý Huân, đây là có chuyện gì?” Tần Phong hơi nghi hoặc, nhịn không được lên tiếng, ánh mắt nhìn hai người Diệp Cẩn và Diệp Thần bên cạnh. Một đường đi này, trên danh nghĩa là Long Tường Thiên dắt đội, nhưng thật ra mọi người càng có khuynh hướng coi Diệp Thần và Diệp Cẩn là đội trưởng hơn.
“Thuốc, trên người Lý Huân có thuốc khắc chế dây biến dị.” Diệp Thần nhỏ giọng nói, khi ở căn cứ, cậu cẩn thận tìm đọc chuyện của Lý Huân ở liên minh, Lý Huân trước khi trốn tránh liên minh thì từng nghiên cứu ra không ít thuốc, có thuốc chuyên môn tăng cường lực lượng, có thuốc đề cao ngũ cảm… đủ loại thuốc, khẳng định là có loại thuốc này, khiến cho người thường cũng có thể đi lại trong khu hoang dã giống như dị năng giả, thậm chí còn có thể giết tang thi và dị thú.
Đáng tiếc chính là, phí tổn cho đám thuốc này quá lớn, không thể nghiên cứu số lượng lớn, bằng không nhân loại cũng không thể càng đánh càng lui về sau.
Sau khi Lý Huân trốn thì hắn nhất định cũng đã mang theo đống phương thuốc này, chỉ để lại mấy bình thành phẩm. Liên minh hiện tại đang muốn dùng mấy bình thành phẩm này để nghiên cứu chế tạo loại thuốc mới, tốt nhất là có thể chế ra càng nhiều càng tốt, như vậy mới có thể phát cho toàn bộ liên minh.
“Đúng, trước khi rời khỏi liên minh cũng đã mang đi không ít loại thuốc.” Tần Phong bất mãn nói.
“Sau khi Lý Huân rời đi thì ai tiếp nhận vị trí của hắn tại liên minh?” Diệp Thần hỏi, cậu rất hiếu kỳ nhưng vẫn không biết ai đã tiếp nhận vị trí của Lý Huân. Phải biết rằng, Lý Huân là tiến sĩ thiên tài sinh hóa mười năm khó gặp ở liên minh.
“Mộc Văn Ngạn.” Diệp Cẩn nói.
“Ân!” Diệp Thần không khỏi kinh ngạc, quay đầu qua… nhìn Mộc Văn Ngạn đang được Long Tường Thiên bảo hộ trong lòng.
Mộc Văn Ngạn vỗ vai Long Tường Thiên, ý bảo y buông mình ra, không nahnh không chậm lấy vài thứ từ trong ba lô ra, cười nói: “Lý Huân, anh thật sự nghĩ chỉ có anh mới nghiên cứu được đống thuốc đó sao?”
“Có ý gì?” Lý Huân biến sắc, biểu tình nhìn Mộc Văn Ngạn có chút khó coi.
Mộc Văn Ngạn cười khẽ, “Anh nghĩ là, chuyện năm đó anh trộm tác phẩm tốt nghiệp của tôi thì tôi hoàn toàn không biết gì sao?”
Nghe Mộc Văn Ngạn nói, sắc mặt của Lý Huân đại biến, “Tôi nghe không hiểu anh đang nói gì.”
“Không hiểu? Hay là không muốn hiểu!” Mộc Văn Ngạn nhếch lên khóe miệng, nhìn Long Tường Thiên nói: “Năm đó tôi bận tâm vì Long Tường Thiên, tôi làm như không biết. Anh nghĩ chuyện anh trộm tác phẩm tốt nghiệp của tôi thì không có ai biết sao? Còn có thuốc trên tay anh, thật là do anh chế tạo sao?”
“Mộc Văn Ngạn, anh rốt cục muốn nói cái gì?” Lý Huân liếm khóe môi, vẻ mặt mang theo tia tối tăm, thuốc này chính là bí mật che dấu lớn nhất của Lý Huân, là bí mật tuyệt không để ai biết. Chuyện này một khi lộ ra ngoài thì địa vị của hắn tại Địa Ngục sẽ bị tụt dốc không phanh, tuyệt đối không thể lộ ra.
Không nói hai lời, Lý Huân nâng súng sinh hóa lên, nhắm bắn Mộc Văn Ngạn, ý đồ diệt khẩu.
“Văn Ngạn, anh đang nói cái gì?” Long Tường Thiên vung tay lên, mấy đạo lôi điện từ trên trời giáng xuống, đem dây biến dị trong vòng hai mươi thước gần đó đều trở thành tro tàn, xoay người hỏi.
Năm đó, chuyện về tác phẩm tốt nghiệp y từng nháo cùng Mộc Văn Ngạn sau đó trở mặt. Vì Mộc Văn Ngạn nói tác phẩm tốt nghiệp có thể đã bị Lý Huân trộm, Long Tường Thiên không tin, Lý Huân đã cãi lộn với Long Tường Thiên. Vì bình ổn sự bất mãn của Lý Huân, Long Tường Thiên lựa chọn mang Lý Huân rời đi.
Nhưng mà, hôm nay nghe Mộc Văn Ngạn mở miệng giải thích, Long Tường Thiên có cảm giác như bị lừa gạt, bị giấu diếm. Y như thế nào cũng không nghĩ đến, nguyên lai chuyện thế thân không phải là chuyện đầu tiên mà Lý Huân giấu diếm y.
“Còn nhớ rõ nha đầu luôn đi theo bên người Lý Huân không?” Mộc Văn Ngạn thoải mái tránh đi sự đánh lén của Lý Huân, bĩu môi hỏi Long Tường Thiên.
“Hạ Phi?” Long Tường Thiên nói.
“Đúng, Hạ Phi, trên mặt luôn mang theo một cái kính đen, cột tóc đuôi ngựa.” Mộc Văn Ngạn gật đầu, “Năm năm trước, anh ở Bình Giang cứu về một tiểu nha đầu tên Hạ Phi, cô từng là thiên tài sinh hóa nổi danh nhất cả nước, mười tuổi đã trúng tuyển ở cục nghiên cứu khoa học đặc biệt, virus tang thi bùng nổ, cục nghiên cứu khoa xảy ra chuyện, nha đầu kia cũng không biết tung tích.”
“Cái gì? Việc này tôi như thế nào hoàn toàn không biết?” Long Tường Thiên chấn động, chuyện Hạ Phi y không biết nhìn lắm, chỉ biết nha đầu kia là hắn cứu từ Bình Giang về, sau đó Lý Huân thấy được, liền bị hắn mang đi. Nếu không phải Mộc Văn Ngạn nhắc đến thì y đã quên mất người tên Hạ Phi này.
“Hừ! Tôi không biết anh đang nói cái gì.” Khuôn mặt Lý Huân bình tĩnh, ngữ khí cường ngạnh, nhưng sắc mặt xanh mét khó coi đã bán đứng suy nghĩ của hắn.
“Hạ Phi ở đâu?” Long Tường Thiên hỏi.
“Hạ Phi cái gì, tôi không biết.” Lý Huân lạnh lùng nói.
“Xem ra đã có chuyện thú vị xảy ra?” Khuôn mặt chữ quốc của A Cửu vô cùng tức giận, như thế nào lại không nghĩ đến lại có người dám đùa giỡn hắn, Địa Ngục dễ dàng tha thứ cho Lý Huân là bởi vì trên tay Lý Huân có thuốc và năng lực của Lý Huân trên phương diện sinh hóa.
Mạt thế thiếu nhất chính là nhân tài và kỹ thuật, hiện giờ cuộc đối thoại giữa Mộc Văn Ngạn và Long Tường Thiên, bản thân Lý Huân cũng không có chỗ đặc biệt, bất quá chỉ là đạp lên người khác để leo lên.
Nghe được thanh âm của A Cửu, sắc mặt của Lý Huân càng thêm khó coi. Lai lịch của A Cửu thần bí, Lý Huân vô cùng kiêng kị đới với A Cửu, Lý Huân chậm chí hoài nghi A Cửu chính là người nọ ở sau lưng Địa Ngục, hắn biết chuyện của Hạ Phi không có khả năng sẽ giấu được cả đời, hắn muốn thoát khỏi Địa Ngục. Cho nên lần này hắn đã bố trí tất cả, đưa mọi người đến trấn Long Môn, một lưới bắt hết, diệt từ hậu hoạn.
“Cẩn thận một chút!” Diệp Thần lui về sau hai bước, ý bảo Diệp Cẩn và Sakiko Suziki cùng lui về sau.
Diệp Cẩn hỏi: “Tiểu Thần, sao vậy?”
“Lý Huân có chút không thích hợp, đừng đến gần!” Diệp Thần nói, tên Lý Huân này luôn tính kế, tuyệt đối sẽ không vô cớ xuất hiện tại trấn Long Môn. Nhìn mọi chuyện đã xảy ra từ lúc đến đây, không chỉ có bọn họ bị Lý Huân tính kế mà ngay cả A Cửu và Mark cũng bị Lý Huân tính kế.
“Quả thật có chút kỳ quái, thành Tuy Viễn là nơi sản xuất lương thực, nhưng thành Tuy Viễn không chỉ có một trấn Long Môn, liên minh cố tình chọn trấn Long Môn làm mục đích của nhiệm vụ, chuyện này nhất định là có quỷ dị. Lúc này không nghĩ đến, hiện tại nghĩ lại các anh không thấy có gì kỳ quái sao?” Diệp Thần mỉm cười, xoa môi, thành Tuy Viễn có bảy huyện lớn nhỏ, trấn Long Môn gần trời, bảo tồn kho lúa không phải là biệc gì khó, nhưng ngoại trừ trấn Long Môn, còn có các trấn khác nữa.
Có lẽ, lúc trước liên minh lựa chọn trấn Long Môn thì đã ở người ở giữa làm khó dễ, mà người làm khó dễ này, không cần nói, nhất định là Lý Huân trước mắt này. Bọn họ tựa hồ đã khinh thường dã tâm của Lý Huân, nghĩ như thế thì Diệp Thần khẽ híp mắt, ý niệm bất tri bất giác bao trầm lên dây biến dị, dần dần mở rộng…
Chợt nghe cách đó không xa truyền đến từng trận tiếng hô trầm thấp, mùi thối thản nhiên từ không khí bay đến, tiếng kêu vang lên liên tục, cảm giác như có thiên quân vạn mã đang đến.
Diệp Thần biến đổi, kéo Diệp Cẩn. Chỉ cảm thấy biểu tình của Diệp Cẩn cũng nghiêm túc, hiển nhiên cũng cảm thấy được sự tình không thích hợp.
“Tích tích…”
Đột nhiên, vài trận chấn động truyền đến, Diệp Cẩn cúi đầu, từ trong túi lấy ra máy liên lạc, “Di! Là Tư Tu Ngạn, lúc này hắn gọi điện tới để làm gì?”
“Ân?” Diệp Thần cũng nghi hoặc,
“Alô! Tôi là Diệp Cẩn.” Diệp Cẩn bắt máy, vừa che chở Diệp Thần lui về sau, vừa nghiêng thân mình bắt máy.
“Diệp Cẩn, mấy người hiện tại đang ở đâu? Ngục giam Hắc Tháp đã xảy ra chuyện…” Sau khi kết nối, Tư Tu Ngạn nhanh chóng nói, nghe được lời của Tư Tu Ngạn, sắc mặt của Diệp Cẩn cũng thay đổi, ánh mắt trở nên sắc bén.
“Ai cho anh che chở Mộc Văn Ngạn.” Lý Huân hai mắt phiếm hồng, hung hăng trừng mắt Mộc Văn Ngạn, lại nói tiếp, hắn, Long Tường Thiên, Mộc Văn Ngạn đều cùng là học sinh cùng trường đại học, cảm tình coi như không tệ.
Nhưng, thế sự khó lường.
“Đã bao nhiêu tuổi rồi mà Lý Huân anh vẫn ngây thơ ngu xuẩn như vậy.” Mộc Văn Ngạn lạnh lùng nói, tay phải giương lên, ngăn trở công kích của Lý Huân. Đồng thời hung hăn đánh trả lại, người khác luôn biết Lý Huân ôn hòa khiêm tốn, xử sự hào phóng đạm nhạt, nhưng mà người chân chính hiểu được hắn mới biết, Lý Huân có thù tất báo, tâm nhãn cực nhỏ, cũng không phải người hào phóng gì.
“Mộc Văn Ngạn, anh muốn chết!” Nghe được khiêu khích của Mộc Văn Ngạn, Lý Huân trở nên càng thêm điên cuồng, “Long Tường Thiên, anh thật sự phải che chở cho hắn sao? Đừng quên, anh đã đáp ứng tôi là sẽ chiếu cố tôi cả đời, chẳng lẽ anh muốn nuốt lời?”
Long Tường Thiên nghiêm mặt, biểu mặt bình tĩnh, “Lý Huân là chính miệng anh nói, chúng ta không có khả năng sống cả đời. Chuyện của chúng ta đã qua, năm đó anh lợi dụng tôi đánh cắp tình báo của liên minh, tôi cũng không so đo, còn chuyện của tôi và Văn Ngạn cũng không đến phiên anh nhúng tay.”
“Không có khả năng.” Lý Huân lắc đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người Long Tường Thiên và Mộc Văn Ngạn, lộ ra ánh mắt khiến người ta sợ hãi, giống như hận không thể nuốt sống hai người này.
“Phía sau tôi chính là kho lúa được cất giữ tại trấn Long Môn, anh giết Mộc Văn Ngạn, tôi sẽ cho anh đi qua.” Lý Huân khôi phục bình tĩnh, không biết trên người hắn đã bôi cái gì mà thanh đằng xung quanh không dám đến gần, tựa như gặp thiên địch.
Nghe lời nói tào lao của Lý Huân, mấy người Diệp Thần nhịn không được trở mình xem thường, thật muốn rống lớn một câu, Lý Huân anh là nhóc lên ba sao? Loại chuyện ngu ngốc này mà cũng nói ra được. Hay là nói, vì cả ngày đều ở trong phòng nghiên cứu nên đầu óc cũng trở nên ngu si sao.
Phía sau, A Cửu và Mark nghiêm mặt, không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lý Huân không phải là tốt lắm, ẩn ẩn lộ ra sát ý thản nhiên.
“Lý Huân, anh đã quên chuyện gì rồi đúng không?” Khuôn mặt tục tằng của A Cửu lộ ra sắc mặt lạnh như băng, liếc nhìn Lý Huân. Hai mắt khẽ híp, lộ ra ngoan độc, được việc không đủ bại sự có thừa, nếu không phải Lý Huân còn có chút tác dụng thì hắn đã sớm động thụ.
Lý Huân quay đầu qua… nhìn hai người A Cửu và Mark đang chậy vật ứng phó đống dây biến dị, ngẩng đầu lên cao, lạnh lùng nói: “Đã quên thì như thế nào?” Nếu Long Tường Thiên bỏ qua lời thể thì những người ở đây ai cũng đừng mong sống sót rời khỏi trấn Long Môn, trấn Long Môn sơn thanh thủy tú, thực thích hợp làm mồ chôn.
“Đây là có chuyện gì?” Mark nói.
A Cửu như cười như không, đạm mạc đảo qua Lý Huân, nói: “Hắn muốn chúng ta đều chết ở trấn Long Môn, thật sự là dã tâm không nhỏ!” Nói xong, sắc mặt dần dần âm trầm, sờ mảnh thủy tinh nơi cổ tay, xem ra phải tiến hành sớm rồi, vốn là muốn lưu đến cuối cùng mới lên món chính, nhưng bây giờ dùng thì cũng có kết cục giống vậy không phải sao?
“Cái gì?” Sắc mặt của Mark đột nhiên thay đổi, ánh mắt nhìn Lý Huân lạnh lùng như băng, hắn đúng là thích Lý Huân, nhưng mà cũng không đủ để buông tha cho tính mạng của mình. Hai mắt đỏ lên, rồi đột nhiên trở nên sắc bên, “Lý Huân, tôi mặc kệ anh tên là gì, nếu anh dám chơi lớn thì tôi sẽ xé xác anh, đem anh ủ rượu và làm thức ăn.”
Lý Huân không lên tiếng, vẫn không tính buông tha.
“Dây biến dị này tựa hồ sợ hãi Lý Huân, đây là có chuyện gì?” Tần Phong hơi nghi hoặc, nhịn không được lên tiếng, ánh mắt nhìn hai người Diệp Cẩn và Diệp Thần bên cạnh. Một đường đi này, trên danh nghĩa là Long Tường Thiên dắt đội, nhưng thật ra mọi người càng có khuynh hướng coi Diệp Thần và Diệp Cẩn là đội trưởng hơn.
“Thuốc, trên người Lý Huân có thuốc khắc chế dây biến dị.” Diệp Thần nhỏ giọng nói, khi ở căn cứ, cậu cẩn thận tìm đọc chuyện của Lý Huân ở liên minh, Lý Huân trước khi trốn tránh liên minh thì từng nghiên cứu ra không ít thuốc, có thuốc chuyên môn tăng cường lực lượng, có thuốc đề cao ngũ cảm… đủ loại thuốc, khẳng định là có loại thuốc này, khiến cho người thường cũng có thể đi lại trong khu hoang dã giống như dị năng giả, thậm chí còn có thể giết tang thi và dị thú.
Đáng tiếc chính là, phí tổn cho đám thuốc này quá lớn, không thể nghiên cứu số lượng lớn, bằng không nhân loại cũng không thể càng đánh càng lui về sau.
Sau khi Lý Huân trốn thì hắn nhất định cũng đã mang theo đống phương thuốc này, chỉ để lại mấy bình thành phẩm. Liên minh hiện tại đang muốn dùng mấy bình thành phẩm này để nghiên cứu chế tạo loại thuốc mới, tốt nhất là có thể chế ra càng nhiều càng tốt, như vậy mới có thể phát cho toàn bộ liên minh.
“Đúng, trước khi rời khỏi liên minh cũng đã mang đi không ít loại thuốc.” Tần Phong bất mãn nói.
“Sau khi Lý Huân rời đi thì ai tiếp nhận vị trí của hắn tại liên minh?” Diệp Thần hỏi, cậu rất hiếu kỳ nhưng vẫn không biết ai đã tiếp nhận vị trí của Lý Huân. Phải biết rằng, Lý Huân là tiến sĩ thiên tài sinh hóa mười năm khó gặp ở liên minh.
“Mộc Văn Ngạn.” Diệp Cẩn nói.
“Ân!” Diệp Thần không khỏi kinh ngạc, quay đầu qua… nhìn Mộc Văn Ngạn đang được Long Tường Thiên bảo hộ trong lòng.
Mộc Văn Ngạn vỗ vai Long Tường Thiên, ý bảo y buông mình ra, không nahnh không chậm lấy vài thứ từ trong ba lô ra, cười nói: “Lý Huân, anh thật sự nghĩ chỉ có anh mới nghiên cứu được đống thuốc đó sao?”
“Có ý gì?” Lý Huân biến sắc, biểu tình nhìn Mộc Văn Ngạn có chút khó coi.
Mộc Văn Ngạn cười khẽ, “Anh nghĩ là, chuyện năm đó anh trộm tác phẩm tốt nghiệp của tôi thì tôi hoàn toàn không biết gì sao?”
Nghe Mộc Văn Ngạn nói, sắc mặt của Lý Huân đại biến, “Tôi nghe không hiểu anh đang nói gì.”
“Không hiểu? Hay là không muốn hiểu!” Mộc Văn Ngạn nhếch lên khóe miệng, nhìn Long Tường Thiên nói: “Năm đó tôi bận tâm vì Long Tường Thiên, tôi làm như không biết. Anh nghĩ chuyện anh trộm tác phẩm tốt nghiệp của tôi thì không có ai biết sao? Còn có thuốc trên tay anh, thật là do anh chế tạo sao?”
“Mộc Văn Ngạn, anh rốt cục muốn nói cái gì?” Lý Huân liếm khóe môi, vẻ mặt mang theo tia tối tăm, thuốc này chính là bí mật che dấu lớn nhất của Lý Huân, là bí mật tuyệt không để ai biết. Chuyện này một khi lộ ra ngoài thì địa vị của hắn tại Địa Ngục sẽ bị tụt dốc không phanh, tuyệt đối không thể lộ ra.
Không nói hai lời, Lý Huân nâng súng sinh hóa lên, nhắm bắn Mộc Văn Ngạn, ý đồ diệt khẩu.
“Văn Ngạn, anh đang nói cái gì?” Long Tường Thiên vung tay lên, mấy đạo lôi điện từ trên trời giáng xuống, đem dây biến dị trong vòng hai mươi thước gần đó đều trở thành tro tàn, xoay người hỏi.
Năm đó, chuyện về tác phẩm tốt nghiệp y từng nháo cùng Mộc Văn Ngạn sau đó trở mặt. Vì Mộc Văn Ngạn nói tác phẩm tốt nghiệp có thể đã bị Lý Huân trộm, Long Tường Thiên không tin, Lý Huân đã cãi lộn với Long Tường Thiên. Vì bình ổn sự bất mãn của Lý Huân, Long Tường Thiên lựa chọn mang Lý Huân rời đi.
Nhưng mà, hôm nay nghe Mộc Văn Ngạn mở miệng giải thích, Long Tường Thiên có cảm giác như bị lừa gạt, bị giấu diếm. Y như thế nào cũng không nghĩ đến, nguyên lai chuyện thế thân không phải là chuyện đầu tiên mà Lý Huân giấu diếm y.
“Còn nhớ rõ nha đầu luôn đi theo bên người Lý Huân không?” Mộc Văn Ngạn thoải mái tránh đi sự đánh lén của Lý Huân, bĩu môi hỏi Long Tường Thiên.
“Hạ Phi?” Long Tường Thiên nói.
“Đúng, Hạ Phi, trên mặt luôn mang theo một cái kính đen, cột tóc đuôi ngựa.” Mộc Văn Ngạn gật đầu, “Năm năm trước, anh ở Bình Giang cứu về một tiểu nha đầu tên Hạ Phi, cô từng là thiên tài sinh hóa nổi danh nhất cả nước, mười tuổi đã trúng tuyển ở cục nghiên cứu khoa học đặc biệt, virus tang thi bùng nổ, cục nghiên cứu khoa xảy ra chuyện, nha đầu kia cũng không biết tung tích.”
“Cái gì? Việc này tôi như thế nào hoàn toàn không biết?” Long Tường Thiên chấn động, chuyện Hạ Phi y không biết nhìn lắm, chỉ biết nha đầu kia là hắn cứu từ Bình Giang về, sau đó Lý Huân thấy được, liền bị hắn mang đi. Nếu không phải Mộc Văn Ngạn nhắc đến thì y đã quên mất người tên Hạ Phi này.
“Hừ! Tôi không biết anh đang nói cái gì.” Khuôn mặt Lý Huân bình tĩnh, ngữ khí cường ngạnh, nhưng sắc mặt xanh mét khó coi đã bán đứng suy nghĩ của hắn.
“Hạ Phi ở đâu?” Long Tường Thiên hỏi.
“Hạ Phi cái gì, tôi không biết.” Lý Huân lạnh lùng nói.
“Xem ra đã có chuyện thú vị xảy ra?” Khuôn mặt chữ quốc của A Cửu vô cùng tức giận, như thế nào lại không nghĩ đến lại có người dám đùa giỡn hắn, Địa Ngục dễ dàng tha thứ cho Lý Huân là bởi vì trên tay Lý Huân có thuốc và năng lực của Lý Huân trên phương diện sinh hóa.
Mạt thế thiếu nhất chính là nhân tài và kỹ thuật, hiện giờ cuộc đối thoại giữa Mộc Văn Ngạn và Long Tường Thiên, bản thân Lý Huân cũng không có chỗ đặc biệt, bất quá chỉ là đạp lên người khác để leo lên.
Nghe được thanh âm của A Cửu, sắc mặt của Lý Huân càng thêm khó coi. Lai lịch của A Cửu thần bí, Lý Huân vô cùng kiêng kị đới với A Cửu, Lý Huân chậm chí hoài nghi A Cửu chính là người nọ ở sau lưng Địa Ngục, hắn biết chuyện của Hạ Phi không có khả năng sẽ giấu được cả đời, hắn muốn thoát khỏi Địa Ngục. Cho nên lần này hắn đã bố trí tất cả, đưa mọi người đến trấn Long Môn, một lưới bắt hết, diệt từ hậu hoạn.
“Cẩn thận một chút!” Diệp Thần lui về sau hai bước, ý bảo Diệp Cẩn và Sakiko Suziki cùng lui về sau.
Diệp Cẩn hỏi: “Tiểu Thần, sao vậy?”
“Lý Huân có chút không thích hợp, đừng đến gần!” Diệp Thần nói, tên Lý Huân này luôn tính kế, tuyệt đối sẽ không vô cớ xuất hiện tại trấn Long Môn. Nhìn mọi chuyện đã xảy ra từ lúc đến đây, không chỉ có bọn họ bị Lý Huân tính kế mà ngay cả A Cửu và Mark cũng bị Lý Huân tính kế.
“Quả thật có chút kỳ quái, thành Tuy Viễn là nơi sản xuất lương thực, nhưng thành Tuy Viễn không chỉ có một trấn Long Môn, liên minh cố tình chọn trấn Long Môn làm mục đích của nhiệm vụ, chuyện này nhất định là có quỷ dị. Lúc này không nghĩ đến, hiện tại nghĩ lại các anh không thấy có gì kỳ quái sao?” Diệp Thần mỉm cười, xoa môi, thành Tuy Viễn có bảy huyện lớn nhỏ, trấn Long Môn gần trời, bảo tồn kho lúa không phải là biệc gì khó, nhưng ngoại trừ trấn Long Môn, còn có các trấn khác nữa.
Có lẽ, lúc trước liên minh lựa chọn trấn Long Môn thì đã ở người ở giữa làm khó dễ, mà người làm khó dễ này, không cần nói, nhất định là Lý Huân trước mắt này. Bọn họ tựa hồ đã khinh thường dã tâm của Lý Huân, nghĩ như thế thì Diệp Thần khẽ híp mắt, ý niệm bất tri bất giác bao trầm lên dây biến dị, dần dần mở rộng…
Chợt nghe cách đó không xa truyền đến từng trận tiếng hô trầm thấp, mùi thối thản nhiên từ không khí bay đến, tiếng kêu vang lên liên tục, cảm giác như có thiên quân vạn mã đang đến.
Diệp Thần biến đổi, kéo Diệp Cẩn. Chỉ cảm thấy biểu tình của Diệp Cẩn cũng nghiêm túc, hiển nhiên cũng cảm thấy được sự tình không thích hợp.
“Tích tích…”
Đột nhiên, vài trận chấn động truyền đến, Diệp Cẩn cúi đầu, từ trong túi lấy ra máy liên lạc, “Di! Là Tư Tu Ngạn, lúc này hắn gọi điện tới để làm gì?”
“Ân?” Diệp Thần cũng nghi hoặc,
“Alô! Tôi là Diệp Cẩn.” Diệp Cẩn bắt máy, vừa che chở Diệp Thần lui về sau, vừa nghiêng thân mình bắt máy.
“Diệp Cẩn, mấy người hiện tại đang ở đâu? Ngục giam Hắc Tháp đã xảy ra chuyện…” Sau khi kết nối, Tư Tu Ngạn nhanh chóng nói, nghe được lời của Tư Tu Ngạn, sắc mặt của Diệp Cẩn cũng thay đổi, ánh mắt trở nên sắc bén.
/100
|