Thương Triệt cảm thấy mình nhất định bị đùa giỡn, nhưng nhìn gương mặt vô cùng đứng đắn anh hai nhà mình, chỉ đành phải co rút khóe miệng. Giả ngu gì gì đó cậu ghét nhất.
Đùa giỡn em trai nhà mình xong Mộc đại ca cảm giác cực kỳ thỏa mãn. Đầu ngón tay dường như còn vương lại cảm giác lạnh lẽo, Mộc Bác rất tự nhiên nắm tay Thương Triệt đi về chỗ làm việc.
“…” Thương Triệt nghi hoặc nhìn anh trai nhà mình. Anh trai đây là bị trúng tà?
Mộc Bác không biết em trai nhà mình đã định vị cho hành động khác hẳn thường ngày của hắn. Chỉ liên tục cảm thán xúc cảm em trai nhà mình thật tốt.
Thương Triệt thấy anh trai nhà mình làm vậy không có chỗ nào khác thường, cậu cũng không ghét anh trai, trở tay nắm lấy tay anh trai nhà mình. Như thế này cũng không tệ.
Luôn luôn thích bát quái, Không Không lúc này đang bị hai vị lão nhân Mộc gia ôm vào lòng yêu thương, bù đắp tiếc nuối không có cháu. Bằng không, Không Không nhất định sẽ bị cảnh tượng trước mặt dọa cho nhảy dựng.
“Các cậu làm gì vậy?” Cùng mấy người Tiêu Vũ bàn bạc công việc, Dạ Húc thấy hai anh em tình cảm tốt chần chờ hỏi. Đừng ở bên ngoài diễn màn tình huynh đệ tình thâm chứ? Khoe khoang gì gì đó, coi chừng bị sét đánh a.
“Chưa thấy qua huynh hữu đệ cung?” Mộc Bác nhướng mày nhìn Dạ Húc.
“À, hóa ra là huynh hữu đệ cung, tôi còn tưởng là cậu sợ em trai tiểu Triệt ngã.” Dạ Húc không mặn không nhạt nói, Tiêu Vũ và Lục Na vẫn duy trì im lặng. Hai người đều tỏ vẻ nghe không hiểu.
Trong phòng còn có Mông Á và Thư Linh Linh. Thương Triệt nhìn thoáng qua, ánh mắt dò hỏi nhìn Thư Linh Linh.
Thư Linh Linh 囧. “Thương thiếu đang tìm tiểu Hắc?”
Thương Triệt nhẹ gật đầu. Cậu còn chưa nghiên cứu ra được cách tiểu Hắc biến lớn biến nhỏ a.
“…” Cô có thể mặc niệm cho tiểu Hắc được không?! Được Thương thiếu người ta nhớ thương cũng không phải chuyện gì tốt. “Tiểu Hắc gần đây rất nghịch ngợm, tôi cũng không biết nó chạy đi đâu.” Thư Linh Linh mở to đôi mắt thuần khiết, cô không nói dối a, tiểu Hắc chưa bao giờ dám chủ động xuất hiện ở chỗ Thương Triệt có khả năng xuất hiện. (tội nghiệp tiểu Hắc)(Dung:*ngoáy mũi*linh cảm nguy hiểm của loài chó thật nhạy a)
Mọi người ước chừng cũng biết tiểu Hắc sợ Thương Triệt, trong lòng tò mò không biết rốt cuộc Thương Triệt nghiên cứu như thế nào, đồng thời cảm thấy buồn cười hành động của tiểu Hắc. Chẳng lẽ nó không biết, chỉ cần Thương thiếu muốn tìm nó, nó có trốn cũng thoát không được sao?
Quả nhiên, Thương Triệt bất mãn bĩu môi, tinh thần lực vàng nhạt bắt đầu bao trùm toàn bộ căn cứ, tiểu Hắc đang ở chỗ của Nhan Oánh vui vẻ gặm xương đột nhiên giật mình một cái, bản năng động vật khiến nó cảnh giác nhìn bốn phía. Cảm giác không rõ vừa rồi là sao?!
“Ăn no?” Nhan Oánh có chút ngoài ý muốn. Con chó nhỏ này ăn rất nhiều a, sao hôm nay ăn ít như vậy?
Nhan Oánh mỗi ngày đều ra ngoài làm nhiệm vụ, cũng gặp nhiều động vật biến dị. Một lần vô tình biết tiểu Hắc thích ăn động vật biến dị cô liền săn một hai con loại nhỏ mang về, dần dà, tiểu Hắc trở thành khách quen nơi này.
Rất kỳ quái, nhân loại không thể ăn động vật biến dị, nhưng lại là mỹ vị của tiểu Hắc.
Tiểu Hắc lắc đầu, cảm giác vừa rồi đã biến mất.
Nhan Oánh ôm tiểu Hắc vào lòng, lông tiểu Hắc thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp, sờ lên xúc cảm cũng rất tuyệt.
“Tiểu gia hỏa, mỗi ngày có mày bên cạnh tao cảm thấy thoải mái không ít, khó trách Thư Linh Linh cưng chiều mày, mày thật sự rất thông minh.”
Tiểu Hắc liếm liếm lông, không để ý đến lời Nhan Oánh.
“Thật không đáng yêu!” Nhan Oánh vỗ tiểu Hắc một cái. “Bất quá vẫn rất chọc người yêu thích, không biết Hoắc Cương phát điên cái gì lúc nào cũng muốn nhằm vào mày.” Lần đầu tiên gặp tiểu Hắc chính là Hoắc Cương và tiểu Hắc đối đầu. Lúc đó tiểu Hắc bị thương, nếu không phải Nhan Oánh cứu, nói không chừng tiểu gia hỏa này đã không còn.(Dung:thằng cha Hoắc Cương này chỉ số mún bị đánh ngày càng tăng,gần bằng con Lôi kia rồi =.,=)
Nghe được tên nó ghét, tiểu Hắc bất mãn giãy dụa.
Nhan Oánh vội vàng sờ sờ thuận mao nó. “Được rồi, không nói, kỳ thật anh ta trước kia rất tốt, từ khi gặp người phụ nữ kia…” Nhan Oánh nhíu mày, cô không có cách nào thích Âu Dương Tâm Lôi.
Cửa bị gõ vang, đánh gãy Nhan Oánh dong dài. “Ai lại đến lúc này?”
Nhan Oánh ôm tiểu Hắc ra mở cửa, vừa rồi vẫn còn thoải mái tiểu Hắc nháy mắt cứng ngắc thân thể. “Thương thiếu?”
Thương Triệt gật đầu, tầm mắt dừng trên người tiểu Hắc trong ngực Nhan Oánh.
Nhan Oánh lập tức hiểu. “Thương thiếu tới tìm tiểu Hắc?”
Thương Triệt lần thứ hai gật đầu, tiểu Hắc cứng ngắc được chuyển từ ôm ấp êm ái của Nhan Oánh chuyển sang lạnh lẽo của Thương Triệt.
Thấy Thương Triệt không khách khí nắm tiểu Hắc, Nhan Oánh có chút không đành lòng. “Thương thiếu, ngài nắm tiểu Hắc như vậy nó sẽ khó chịu”.
Thương Triệt gật đầu tỏ vẻ cậu đã biết, động tác nắm lại như cũ không thay đổi. Nhìn Thương thiếu đi xa và tiểu Hắc đáng thương hề hề trên tay cậu, Nhan Oánh nhịn không được nghĩ thầm: Tiểu Hắc đáng thương, mày chịu khổ rồi, bất quá không ai có thể giúp được mày, thật đó!(Dung:bi ai a! =.,=)
Thương Triệt biết tiểu Hắc da dày thịt béo, căn bản không lo lắng bị thương. Tiểu Hắc vừa rồi ăn động vật biến dị, trên người hẳn là rất bẩn, cho nên Thương Triệt chỉ có thể hết sức nhẫn nại mang nó về phòng. Khi về đến phòng, Dạ Húc phản xạ có điều kiện tiếp được một sinh vật không rõ.
‘Mang nó đi tắm rửa.’
Thương Triệt thờ ơ ra lệnh.
Dạ Húc mắt trừng lớn, tại sao lại là mình?
Thương Triệt lại không thèm quan tâm đến lý lẽ.
Thấy mọi người làm bộ như không thấy, Dạ Húc trong lòng rơi lệ. Thế giới này đã quá bi thúc?!
Mông Á nhìn dáng vẻ đáng thương của Dạ Húc chỉ âm thầm cười một tiếng. Sau đó xoay người săn đón Thương Triệt, nó muốn thăng cấp a ~ing.(Ha-wai!!!)
Thương Triệt đã sớm nhận định Mông Á thành người của mình, đối với người của mình cậu luôn rất hào phóng. Dùng tinh thần lực truyền tư tưởng của mình — Ta sẽ bảo Không Không dạy ngươi phương pháp rèn luyện tinh thần lực. monganhlau.wordpress.com
Cậu còn phải dạy anh trai, cho nên Mông Á chỉ có thể giao cho Không Không.
Kỳ thật sau khi thăng cấp Thương Triệt đã có thể nói chuyện, nhưng biểu tình mất tự nhiên lúc trước làm cậu hết sức chán nản. Luôn truy cầu hoàn mỹ, Thương thiếu cảm thấy, chờ cậu luyện tập nói chuyện xong rồi cho anh trai một kinh hỉ.
Mấy ngày nay Thương Triệt lén lút luyện tập nói chuyện, bây giờ có thể tùy thời công khai. Chờ khi anh trai biết cậu có thể nói cậu sẽ hướng dẫn anh trai học tập vận dụng tinh thần lực.
Thương Triệt trong lòng an bài.
Bất quá Thương Triệt không biết, khác thường của cậu đã bị người khác chú ý. Thậm chí vì thăm dò cậu, căn cứ thành phố B còn phải nghênh đón một hồi công kích thật lớn.
Thời điểm sóng thây ma tiến đến, tất cả mọi người đều trở tay không kịp.
Không giống trận đánh nhỏ lần trước, sóng thây ma lần này quy mô rất lớn, hơn nữa trước đó còn không có dấu hiệu báo trước.
Tấn công không hề phân chia cấp bậc, đã vậy tất cả đều là thây ma biến dị trên cấp 1.
Tiếng súng, tiếng đại bác trong căn cứ kéo dài không dứt, đám người Mộc Bác đứng trên đầu tường, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Thương Triệt lên trước, thây ma một con tiếp một con tiến lên. Không đánh nát đầu, thây ma sẽ không ngừng tấn công. Song, con người sẽ mệt, mạng cũng chỉ có một.
Máy móc nổ súng, mọi người đều đang nghĩ, trong lần vây công này, bọn họ có bao nhiêu phần trăm sinh tồn?
Thương Triệt thuận tay giải quyết một thây ma cấp 3, tầm mắt nhìn chỗ bí mật rất xa. Tinh thần lực nói cho cậu biết, nơi đó có một tồn tại rất mạnh.
Khoảng cách quá xa, Thương Triệt không thể cảm nhận chính xác. Nhưng trong mắt lại hết sức ngưng trọng, sóng thây ma lần này là do kẻ đó phát động sao? Có thể kêu gọi nhiều thây ma cấp 3 như vậy, thực lực đối phương tuyệt đối không thể khinh thường.
Mộc Bác và Dạ Húc cũng đã tham gia chiến đấu, thây ma cấp 3 rất nhiều, trừ hắn và Dạ Húc, những dị năng giả khác chỉ có thể đối phó một phần thây ma cấp thấp. Thây ma hai người đối mặt rất nhiều, dần dần có phần mệt mỏi.
Tiểu Hắc lúc này cũng được thả ra, hình thể to lớn xuyên qua đàn thây ma, một chân chụp xuống liền có thể phá đầu thây ma. Đương nhiên, gặp thây ma cấp bậc cao, năng lực chạy trốn cũng rất nhanh.
Ở chỗ rất xa, một thanh niên tóc đỏ thông qua ống nhòm quan sát căn cứ thành phố B. Môi hơi nhếch lên, thú vị, nhân loại cư nhiên nuôi được một con thú lớn như vậy.
Nhìn động vật biến dị dã tính khó thuần chỉ biết chém giết bên cạnh, thanh niên tóc đỏ có chút bất mãn bĩu môi. Quả nhiên những tên kia nuôi ra toàn là thứ ngu ngốc, trừ ăn người ra còn biết cái gì?
Khi ống kính chuyển qua người Thương Triệt, Thương Triệt đang cúi đầu đột nhiên ngẩng lên. Ánh mắt sắc bén nhìn thẳng phương hướng thanh niên tóc đỏ.
Thanh niên tóc đỏ giật mình, vội vàng dời ống kính khỏi mục tiêu.
Ha ha, thật thú vị, đúng là một tên thông minh.
Nhưng thây ma sao có thể đứng về phía nhân loại?
Làm sao có thể? Ở văn minh cấp 2, có thể vượt qua HE3 đều sẽ trở thành người tiến hóa, năng lực kinh khủng, chẳng khác gì siêu nhân. Còn người không vượt qua, vẫn có năng lực cao siêu, nhưng không có tư duy, chỉ là một dã thú có bộ da hình người.
Tại tinh cầu màu xanh cấp thấp này, bị HE3 ảnh hưởng, nhân loại sẽ biến thành dị năng giả hoặc thây ma. Nhưng, tình huống con thây ma kia là như thế nào?
Có năng lực tư duy, chẳng lẽ tinh cầu lạc hậu này còn có người có tinh thần lực cao hơn văn minh cấp 2?
Thanh niên tóc đỏ cảm thấy vô cùng hứng thú.
Nếu có cơ hội, hắn nhất định phải lãnh giáo thây ma này một phen.
Thương Triệt biết có kẻ trốn ở một nơi bí mật gần đó, vậy cũng phù hợp với suy đoán trước đó của cậu. Chẳng lẽ thây ma lại tiến hóa?
Thương Triệt cũng hứng thú với kẻ kia, rất muốn bắt về nghiên cứu. Vì thế, hai tên cuồng nghiên cứu sinh ra hứng thú lẫn nhau, về phần ai chết về tay ai, cuối cùng lấy thực lực đến phân xét.
Trên trận chiến ác liệt, Thương Triệt tùy tay giải quyết vài thây ma, nhìn chiến đấu không quá khả quan, mười ngón tay kết thành phong ấn, huyễn hóa ra sát chiêu khổng lồ.
Sóng tư duy màu vàng tản ra theo hình xoắn ốc, thây ma bất kể cấp bậc cao thấp bị giam giữ trong đó đều giãy không ra. Mười ngón tay từ từ khép lại, thây ma giãy dụa nháy mắt bị đóng băng, lúc rơi vào trung tâm xoắn ốc còn duy trì động tác trước đó. Sau khi xoắn ốc bằng phẳng, thây ma đã ít đi một mảng lớn.
Cảm ứng được tốc độ gió bên tai, Thương Triệt tay phải mang theo ánh sáng vàng nhấc lên, một tiếng ‘thình thịch’ vang thật lớn, mọi người hoảng sợ phát hiện, ngay vừa rồi, cư nhiên có người nhảy lên tường thành. Nếu không phải Thương Triệt năng lực xuất chúng, chỉ sợ mọi người chết như thế nào cũng không biết.
Người tới tướng mạo cao lớn, đáng chú ý là một đầu tóc đỏ. Rõ ràng là người trốn ở nơi bí mật gần đó.
Thương Triệt mặt không đổi sắc đối diện với thanh niên tóc đỏ. Một lúc lâu sau, thanh niên tóc đỏ cười ra tiếng. “Thú vị, ta sẽ vui đùa với ngươi một chút.”
Một loại lực lượng nhân loại chưa từng thấy đánh úp về phía tường thành, Thương Triệt híp mắt, sau đó nhảy lên, tinh thần lực cường đại tạo thành một vòng cung trong suốt ngăn chặn lực lượng kia. Mộc Bác và Dạ Húc nhìn xem mà kinh hãi, nhưng giờ này khắc này, bọn họ không thể không gia tăng tốc độ tiêu diệt thây ma. Chỉ có loại bỏ chướng ngại, bọn họ mới có thời gian trợ giúp tiểu Dịch. monganhlau.wordpress.com
Thương Triệt chuyên tâm đối phó thanh niên tóc đỏ, người này hẳn là người tiến hóa trong miệng Mông Á đi, quả nhiên lợi hại hơn thây ma nhiều. Nhưng bây giờ Thương Triệt vẫn có năng lực đối phó hắn.
Thanh niên tóc đỏ không ngờ Thương Triệt lại mạnh như vậy, trong mắt có chút kinh ngạc. “Ngươi khác chúng nó.” Lời này là khẳng định, người trước mắt rõ ràng bị nhiễm HE3, nhưng không giống thây ma, lại càng không giống người cuồng hóa. Thật thú vị!
Biết mình đánh tiếp cũng không đòi được gì, thanh niên tóc đỏ lộ ra một nụ cười quỷ dị. “Tiểu gia hỏa, ngươi quả nhiên không giống mấy thứ xấu xí kia. Ta rất mong đợi lần gặp mặt thiếp theo của chúng ta, trước tặng ngươi mấy quái vật vui đùa.”
Nói xong, vung tay lên thu lực lượng về, đồng thời ngăn cản công kích Thương Triệt chính là bốn ‘Người khổng lồ!’
Cũng không hẳn là người khổng lồ, bốn thân hình cao lớn, thần tình dữ tợn vươn ra bàn tay to cộng thêm đôi mắt đỏ ngầu. Chỉ với bộ dạng kia đã có thể dọa không ít người.
Người cuồng hóa sao?
Thương Triệt âm thầm gật đầu, không phải chỉ cao lớn hơn thây ma chút, lực lượng lớn hơn chút thôi sao.
Vài cái đã tiêu diệt cái gọi là người cuồng hóa, thanh niên tóc đỏ cũng đã biến mất không thấy. Thương Triệt nhếch môi, không ai có thể trêu đùa cậu như vậy, khoản nợ này cậu nhớ kỹ.
Năm ngón tay vươn ra, liệt hỏa hừng hực thiêu rụi thây ma trước căn cứ. Mộc Bác và Dạ Húc cũng ngừng tay, nhìn tinh hạch đầy đất, tâm tình mọi người đều trầm trọng. Này bất quá là bia đỡ đạn thôi, người chạy kia mới là địch nhân chân chính.
“Anh, cẩn thận!” Tiếng nói trong suốt mang theo lo lắng vang lên, cùng lúc đó, một đạo kim quang sắc bén công kích về phía bên cạnh Mộc Bác. Cảm thấy nguy hiểm, Mộc Bác theo bản năng lui lại, sấm sét màu tím và tinh thần lực màu vàng đồng thời đánh lên người cuồng hóa tập kích kia, người sau bị nổ ra thành từng mảnh vụn.
Tất cả người có mặt đồng loạt nhìn Thương Triệt, mọi người biểu tình đều như nhau. Vừa rồi bọn họ không nghe lầm, vì thế, Thương thiếu ngài có thể nói?
Mà tiếng ‘anh’ kia làm không ít người tò mò, không phải Thương thiếu và Mộc thiếu tướng là bạn sao?
Thương Triệt có chút xấu hổ không dám đối diện anh trai nhà mình, lúng túng nói: “Em có thể giải thích.”
…
Thương thiếu có thể nói chuyện rất nhanh truyền đi khắp căn cứ, mọi người hừng hực lửa bát quái, nhưng nghĩ tới Thương thiếu giá trị vũ lực bưu hãn, không ai dám đi nhổ râu lão hổ.
Dạ Húc lặng lẽ ngồi xổm góc tường, tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình. Bạn thân hiện giờ áp suất rất thấp, em trai tiểu Dịch làm bộ kiên cường ngồi trên sofa, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn buộc chặt kia đã bán đứng chủ nhân. Dạ Húc cực kỳ kích động a, từ khi em trai tiểu Dịch được tìm về, mỗi lần đều là hắn mất mặt. Khó khăn lắm hôm nay mới có thể nhìn em trai tiểu Dịch bị mất mặt, chỉ hy vọng em trai tiểu Dịch đừng phát hiện trong phòng có thêm hắn a!
Kỳ thật nhìn lén đâu chỉ có Dạ Húc, ngoài cửa còn có một siêu não và một tiểu thây ma nằm úp sấp.
Thương Triệt biết bọn họ tồn tại, nhưng cậu tự biết làm sai, nào có tâm tư để ý đến bọn họ, bây giờ cậu chỉ nghĩ làm thế nào để anh trai nhà mình hết giận.
Được rồi, ban đầu là cậu muốn chuẩn bị kinh hỉ, nhưng hiện tại, hình như chuyện đã bị phá hỏng.
“Em có thể giải thích.” Thương Triệt yếu ớt lặp lại lần thứ hai, lưng vẫn cố chấp đứng thẳng.
Mộc Bác kỳ thật đã không còn tức giận, lúc đầu tức giận là vì em trai cư nhiên không chia sẻ chuyện vui này với hắn trước tiên. Bất quá sau đó nghĩ lại, em trai luôn luôn chú trọng hoàn mỹ, hẳn là muốn luyện tập xong rồi cho mình một kinh hỉ. Bây giờ nhìn em trai tủi thân, Mộc Bác đã cảm thấy rất sung sướng.
Em trai càng ngày càng có sức sống đấy chứ.
Bất quá, chỉ hắn mới có thể khi dễ tiểu Dịch, người khác thì quên đi.(Dung:anh em nhà này thiệt là
)
Mộc Bác vô cùng bình tĩnh tóm lấy Dạ Húc, mà hai tên ngoài cửa, dưới ánh mắt tối tăm Mộc Bác, run rẩy từng bước từng bước một dịch đi. monganhlau.wordpress.com
Thấy người xem đều rời đi, Thương Triệt nhẹ nhàng thở ra một hơi. Kỳ thật anh trai vẫn rất chú ý đến mặt mũi của cậu, không phải sao?
Nghĩ như vậy, Thương thiếu lại vui vẻ.
Đùa giỡn em trai nhà mình xong Mộc đại ca cảm giác cực kỳ thỏa mãn. Đầu ngón tay dường như còn vương lại cảm giác lạnh lẽo, Mộc Bác rất tự nhiên nắm tay Thương Triệt đi về chỗ làm việc.
“…” Thương Triệt nghi hoặc nhìn anh trai nhà mình. Anh trai đây là bị trúng tà?
Mộc Bác không biết em trai nhà mình đã định vị cho hành động khác hẳn thường ngày của hắn. Chỉ liên tục cảm thán xúc cảm em trai nhà mình thật tốt.
Thương Triệt thấy anh trai nhà mình làm vậy không có chỗ nào khác thường, cậu cũng không ghét anh trai, trở tay nắm lấy tay anh trai nhà mình. Như thế này cũng không tệ.
Luôn luôn thích bát quái, Không Không lúc này đang bị hai vị lão nhân Mộc gia ôm vào lòng yêu thương, bù đắp tiếc nuối không có cháu. Bằng không, Không Không nhất định sẽ bị cảnh tượng trước mặt dọa cho nhảy dựng.
“Các cậu làm gì vậy?” Cùng mấy người Tiêu Vũ bàn bạc công việc, Dạ Húc thấy hai anh em tình cảm tốt chần chờ hỏi. Đừng ở bên ngoài diễn màn tình huynh đệ tình thâm chứ? Khoe khoang gì gì đó, coi chừng bị sét đánh a.
“Chưa thấy qua huynh hữu đệ cung?” Mộc Bác nhướng mày nhìn Dạ Húc.
“À, hóa ra là huynh hữu đệ cung, tôi còn tưởng là cậu sợ em trai tiểu Triệt ngã.” Dạ Húc không mặn không nhạt nói, Tiêu Vũ và Lục Na vẫn duy trì im lặng. Hai người đều tỏ vẻ nghe không hiểu.
Trong phòng còn có Mông Á và Thư Linh Linh. Thương Triệt nhìn thoáng qua, ánh mắt dò hỏi nhìn Thư Linh Linh.
Thư Linh Linh 囧. “Thương thiếu đang tìm tiểu Hắc?”
Thương Triệt nhẹ gật đầu. Cậu còn chưa nghiên cứu ra được cách tiểu Hắc biến lớn biến nhỏ a.
“…” Cô có thể mặc niệm cho tiểu Hắc được không?! Được Thương thiếu người ta nhớ thương cũng không phải chuyện gì tốt. “Tiểu Hắc gần đây rất nghịch ngợm, tôi cũng không biết nó chạy đi đâu.” Thư Linh Linh mở to đôi mắt thuần khiết, cô không nói dối a, tiểu Hắc chưa bao giờ dám chủ động xuất hiện ở chỗ Thương Triệt có khả năng xuất hiện. (tội nghiệp tiểu Hắc)(Dung:*ngoáy mũi*linh cảm nguy hiểm của loài chó thật nhạy a)
Mọi người ước chừng cũng biết tiểu Hắc sợ Thương Triệt, trong lòng tò mò không biết rốt cuộc Thương Triệt nghiên cứu như thế nào, đồng thời cảm thấy buồn cười hành động của tiểu Hắc. Chẳng lẽ nó không biết, chỉ cần Thương thiếu muốn tìm nó, nó có trốn cũng thoát không được sao?
Quả nhiên, Thương Triệt bất mãn bĩu môi, tinh thần lực vàng nhạt bắt đầu bao trùm toàn bộ căn cứ, tiểu Hắc đang ở chỗ của Nhan Oánh vui vẻ gặm xương đột nhiên giật mình một cái, bản năng động vật khiến nó cảnh giác nhìn bốn phía. Cảm giác không rõ vừa rồi là sao?!
“Ăn no?” Nhan Oánh có chút ngoài ý muốn. Con chó nhỏ này ăn rất nhiều a, sao hôm nay ăn ít như vậy?
Nhan Oánh mỗi ngày đều ra ngoài làm nhiệm vụ, cũng gặp nhiều động vật biến dị. Một lần vô tình biết tiểu Hắc thích ăn động vật biến dị cô liền săn một hai con loại nhỏ mang về, dần dà, tiểu Hắc trở thành khách quen nơi này.
Rất kỳ quái, nhân loại không thể ăn động vật biến dị, nhưng lại là mỹ vị của tiểu Hắc.
Tiểu Hắc lắc đầu, cảm giác vừa rồi đã biến mất.
Nhan Oánh ôm tiểu Hắc vào lòng, lông tiểu Hắc thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp, sờ lên xúc cảm cũng rất tuyệt.
“Tiểu gia hỏa, mỗi ngày có mày bên cạnh tao cảm thấy thoải mái không ít, khó trách Thư Linh Linh cưng chiều mày, mày thật sự rất thông minh.”
Tiểu Hắc liếm liếm lông, không để ý đến lời Nhan Oánh.
“Thật không đáng yêu!” Nhan Oánh vỗ tiểu Hắc một cái. “Bất quá vẫn rất chọc người yêu thích, không biết Hoắc Cương phát điên cái gì lúc nào cũng muốn nhằm vào mày.” Lần đầu tiên gặp tiểu Hắc chính là Hoắc Cương và tiểu Hắc đối đầu. Lúc đó tiểu Hắc bị thương, nếu không phải Nhan Oánh cứu, nói không chừng tiểu gia hỏa này đã không còn.(Dung:thằng cha Hoắc Cương này chỉ số mún bị đánh ngày càng tăng,gần bằng con Lôi kia rồi =.,=)
Nghe được tên nó ghét, tiểu Hắc bất mãn giãy dụa.
Nhan Oánh vội vàng sờ sờ thuận mao nó. “Được rồi, không nói, kỳ thật anh ta trước kia rất tốt, từ khi gặp người phụ nữ kia…” Nhan Oánh nhíu mày, cô không có cách nào thích Âu Dương Tâm Lôi.
Cửa bị gõ vang, đánh gãy Nhan Oánh dong dài. “Ai lại đến lúc này?”
Nhan Oánh ôm tiểu Hắc ra mở cửa, vừa rồi vẫn còn thoải mái tiểu Hắc nháy mắt cứng ngắc thân thể. “Thương thiếu?”
Thương Triệt gật đầu, tầm mắt dừng trên người tiểu Hắc trong ngực Nhan Oánh.
Nhan Oánh lập tức hiểu. “Thương thiếu tới tìm tiểu Hắc?”
Thương Triệt lần thứ hai gật đầu, tiểu Hắc cứng ngắc được chuyển từ ôm ấp êm ái của Nhan Oánh chuyển sang lạnh lẽo của Thương Triệt.
Thấy Thương Triệt không khách khí nắm tiểu Hắc, Nhan Oánh có chút không đành lòng. “Thương thiếu, ngài nắm tiểu Hắc như vậy nó sẽ khó chịu”.
Thương Triệt gật đầu tỏ vẻ cậu đã biết, động tác nắm lại như cũ không thay đổi. Nhìn Thương thiếu đi xa và tiểu Hắc đáng thương hề hề trên tay cậu, Nhan Oánh nhịn không được nghĩ thầm: Tiểu Hắc đáng thương, mày chịu khổ rồi, bất quá không ai có thể giúp được mày, thật đó!(Dung:bi ai a! =.,=)
Thương Triệt biết tiểu Hắc da dày thịt béo, căn bản không lo lắng bị thương. Tiểu Hắc vừa rồi ăn động vật biến dị, trên người hẳn là rất bẩn, cho nên Thương Triệt chỉ có thể hết sức nhẫn nại mang nó về phòng. Khi về đến phòng, Dạ Húc phản xạ có điều kiện tiếp được một sinh vật không rõ.
‘Mang nó đi tắm rửa.’
Thương Triệt thờ ơ ra lệnh.
Dạ Húc mắt trừng lớn, tại sao lại là mình?
Thương Triệt lại không thèm quan tâm đến lý lẽ.
Thấy mọi người làm bộ như không thấy, Dạ Húc trong lòng rơi lệ. Thế giới này đã quá bi thúc?!
Mông Á nhìn dáng vẻ đáng thương của Dạ Húc chỉ âm thầm cười một tiếng. Sau đó xoay người săn đón Thương Triệt, nó muốn thăng cấp a ~ing.(Ha-wai!!!)
Thương Triệt đã sớm nhận định Mông Á thành người của mình, đối với người của mình cậu luôn rất hào phóng. Dùng tinh thần lực truyền tư tưởng của mình — Ta sẽ bảo Không Không dạy ngươi phương pháp rèn luyện tinh thần lực. monganhlau.wordpress.com
Cậu còn phải dạy anh trai, cho nên Mông Á chỉ có thể giao cho Không Không.
Kỳ thật sau khi thăng cấp Thương Triệt đã có thể nói chuyện, nhưng biểu tình mất tự nhiên lúc trước làm cậu hết sức chán nản. Luôn truy cầu hoàn mỹ, Thương thiếu cảm thấy, chờ cậu luyện tập nói chuyện xong rồi cho anh trai một kinh hỉ.
Mấy ngày nay Thương Triệt lén lút luyện tập nói chuyện, bây giờ có thể tùy thời công khai. Chờ khi anh trai biết cậu có thể nói cậu sẽ hướng dẫn anh trai học tập vận dụng tinh thần lực.
Thương Triệt trong lòng an bài.
Bất quá Thương Triệt không biết, khác thường của cậu đã bị người khác chú ý. Thậm chí vì thăm dò cậu, căn cứ thành phố B còn phải nghênh đón một hồi công kích thật lớn.
Thời điểm sóng thây ma tiến đến, tất cả mọi người đều trở tay không kịp.
Không giống trận đánh nhỏ lần trước, sóng thây ma lần này quy mô rất lớn, hơn nữa trước đó còn không có dấu hiệu báo trước.
Tấn công không hề phân chia cấp bậc, đã vậy tất cả đều là thây ma biến dị trên cấp 1.
Tiếng súng, tiếng đại bác trong căn cứ kéo dài không dứt, đám người Mộc Bác đứng trên đầu tường, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Thương Triệt lên trước, thây ma một con tiếp một con tiến lên. Không đánh nát đầu, thây ma sẽ không ngừng tấn công. Song, con người sẽ mệt, mạng cũng chỉ có một.
Máy móc nổ súng, mọi người đều đang nghĩ, trong lần vây công này, bọn họ có bao nhiêu phần trăm sinh tồn?
Thương Triệt thuận tay giải quyết một thây ma cấp 3, tầm mắt nhìn chỗ bí mật rất xa. Tinh thần lực nói cho cậu biết, nơi đó có một tồn tại rất mạnh.
Khoảng cách quá xa, Thương Triệt không thể cảm nhận chính xác. Nhưng trong mắt lại hết sức ngưng trọng, sóng thây ma lần này là do kẻ đó phát động sao? Có thể kêu gọi nhiều thây ma cấp 3 như vậy, thực lực đối phương tuyệt đối không thể khinh thường.
Mộc Bác và Dạ Húc cũng đã tham gia chiến đấu, thây ma cấp 3 rất nhiều, trừ hắn và Dạ Húc, những dị năng giả khác chỉ có thể đối phó một phần thây ma cấp thấp. Thây ma hai người đối mặt rất nhiều, dần dần có phần mệt mỏi.
Tiểu Hắc lúc này cũng được thả ra, hình thể to lớn xuyên qua đàn thây ma, một chân chụp xuống liền có thể phá đầu thây ma. Đương nhiên, gặp thây ma cấp bậc cao, năng lực chạy trốn cũng rất nhanh.
Ở chỗ rất xa, một thanh niên tóc đỏ thông qua ống nhòm quan sát căn cứ thành phố B. Môi hơi nhếch lên, thú vị, nhân loại cư nhiên nuôi được một con thú lớn như vậy.
Nhìn động vật biến dị dã tính khó thuần chỉ biết chém giết bên cạnh, thanh niên tóc đỏ có chút bất mãn bĩu môi. Quả nhiên những tên kia nuôi ra toàn là thứ ngu ngốc, trừ ăn người ra còn biết cái gì?
Khi ống kính chuyển qua người Thương Triệt, Thương Triệt đang cúi đầu đột nhiên ngẩng lên. Ánh mắt sắc bén nhìn thẳng phương hướng thanh niên tóc đỏ.
Thanh niên tóc đỏ giật mình, vội vàng dời ống kính khỏi mục tiêu.
Ha ha, thật thú vị, đúng là một tên thông minh.
Nhưng thây ma sao có thể đứng về phía nhân loại?
Làm sao có thể? Ở văn minh cấp 2, có thể vượt qua HE3 đều sẽ trở thành người tiến hóa, năng lực kinh khủng, chẳng khác gì siêu nhân. Còn người không vượt qua, vẫn có năng lực cao siêu, nhưng không có tư duy, chỉ là một dã thú có bộ da hình người.
Tại tinh cầu màu xanh cấp thấp này, bị HE3 ảnh hưởng, nhân loại sẽ biến thành dị năng giả hoặc thây ma. Nhưng, tình huống con thây ma kia là như thế nào?
Có năng lực tư duy, chẳng lẽ tinh cầu lạc hậu này còn có người có tinh thần lực cao hơn văn minh cấp 2?
Thanh niên tóc đỏ cảm thấy vô cùng hứng thú.
Nếu có cơ hội, hắn nhất định phải lãnh giáo thây ma này một phen.
Thương Triệt biết có kẻ trốn ở một nơi bí mật gần đó, vậy cũng phù hợp với suy đoán trước đó của cậu. Chẳng lẽ thây ma lại tiến hóa?
Thương Triệt cũng hứng thú với kẻ kia, rất muốn bắt về nghiên cứu. Vì thế, hai tên cuồng nghiên cứu sinh ra hứng thú lẫn nhau, về phần ai chết về tay ai, cuối cùng lấy thực lực đến phân xét.
Trên trận chiến ác liệt, Thương Triệt tùy tay giải quyết vài thây ma, nhìn chiến đấu không quá khả quan, mười ngón tay kết thành phong ấn, huyễn hóa ra sát chiêu khổng lồ.
Sóng tư duy màu vàng tản ra theo hình xoắn ốc, thây ma bất kể cấp bậc cao thấp bị giam giữ trong đó đều giãy không ra. Mười ngón tay từ từ khép lại, thây ma giãy dụa nháy mắt bị đóng băng, lúc rơi vào trung tâm xoắn ốc còn duy trì động tác trước đó. Sau khi xoắn ốc bằng phẳng, thây ma đã ít đi một mảng lớn.
Cảm ứng được tốc độ gió bên tai, Thương Triệt tay phải mang theo ánh sáng vàng nhấc lên, một tiếng ‘thình thịch’ vang thật lớn, mọi người hoảng sợ phát hiện, ngay vừa rồi, cư nhiên có người nhảy lên tường thành. Nếu không phải Thương Triệt năng lực xuất chúng, chỉ sợ mọi người chết như thế nào cũng không biết.
Người tới tướng mạo cao lớn, đáng chú ý là một đầu tóc đỏ. Rõ ràng là người trốn ở nơi bí mật gần đó.
Thương Triệt mặt không đổi sắc đối diện với thanh niên tóc đỏ. Một lúc lâu sau, thanh niên tóc đỏ cười ra tiếng. “Thú vị, ta sẽ vui đùa với ngươi một chút.”
Một loại lực lượng nhân loại chưa từng thấy đánh úp về phía tường thành, Thương Triệt híp mắt, sau đó nhảy lên, tinh thần lực cường đại tạo thành một vòng cung trong suốt ngăn chặn lực lượng kia. Mộc Bác và Dạ Húc nhìn xem mà kinh hãi, nhưng giờ này khắc này, bọn họ không thể không gia tăng tốc độ tiêu diệt thây ma. Chỉ có loại bỏ chướng ngại, bọn họ mới có thời gian trợ giúp tiểu Dịch. monganhlau.wordpress.com
Thương Triệt chuyên tâm đối phó thanh niên tóc đỏ, người này hẳn là người tiến hóa trong miệng Mông Á đi, quả nhiên lợi hại hơn thây ma nhiều. Nhưng bây giờ Thương Triệt vẫn có năng lực đối phó hắn.
Thanh niên tóc đỏ không ngờ Thương Triệt lại mạnh như vậy, trong mắt có chút kinh ngạc. “Ngươi khác chúng nó.” Lời này là khẳng định, người trước mắt rõ ràng bị nhiễm HE3, nhưng không giống thây ma, lại càng không giống người cuồng hóa. Thật thú vị!
Biết mình đánh tiếp cũng không đòi được gì, thanh niên tóc đỏ lộ ra một nụ cười quỷ dị. “Tiểu gia hỏa, ngươi quả nhiên không giống mấy thứ xấu xí kia. Ta rất mong đợi lần gặp mặt thiếp theo của chúng ta, trước tặng ngươi mấy quái vật vui đùa.”
Nói xong, vung tay lên thu lực lượng về, đồng thời ngăn cản công kích Thương Triệt chính là bốn ‘Người khổng lồ!’
Cũng không hẳn là người khổng lồ, bốn thân hình cao lớn, thần tình dữ tợn vươn ra bàn tay to cộng thêm đôi mắt đỏ ngầu. Chỉ với bộ dạng kia đã có thể dọa không ít người.
Người cuồng hóa sao?
Thương Triệt âm thầm gật đầu, không phải chỉ cao lớn hơn thây ma chút, lực lượng lớn hơn chút thôi sao.
Vài cái đã tiêu diệt cái gọi là người cuồng hóa, thanh niên tóc đỏ cũng đã biến mất không thấy. Thương Triệt nhếch môi, không ai có thể trêu đùa cậu như vậy, khoản nợ này cậu nhớ kỹ.
Năm ngón tay vươn ra, liệt hỏa hừng hực thiêu rụi thây ma trước căn cứ. Mộc Bác và Dạ Húc cũng ngừng tay, nhìn tinh hạch đầy đất, tâm tình mọi người đều trầm trọng. Này bất quá là bia đỡ đạn thôi, người chạy kia mới là địch nhân chân chính.
“Anh, cẩn thận!” Tiếng nói trong suốt mang theo lo lắng vang lên, cùng lúc đó, một đạo kim quang sắc bén công kích về phía bên cạnh Mộc Bác. Cảm thấy nguy hiểm, Mộc Bác theo bản năng lui lại, sấm sét màu tím và tinh thần lực màu vàng đồng thời đánh lên người cuồng hóa tập kích kia, người sau bị nổ ra thành từng mảnh vụn.
Tất cả người có mặt đồng loạt nhìn Thương Triệt, mọi người biểu tình đều như nhau. Vừa rồi bọn họ không nghe lầm, vì thế, Thương thiếu ngài có thể nói?
Mà tiếng ‘anh’ kia làm không ít người tò mò, không phải Thương thiếu và Mộc thiếu tướng là bạn sao?
Thương Triệt có chút xấu hổ không dám đối diện anh trai nhà mình, lúng túng nói: “Em có thể giải thích.”
…
Thương thiếu có thể nói chuyện rất nhanh truyền đi khắp căn cứ, mọi người hừng hực lửa bát quái, nhưng nghĩ tới Thương thiếu giá trị vũ lực bưu hãn, không ai dám đi nhổ râu lão hổ.
Dạ Húc lặng lẽ ngồi xổm góc tường, tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình. Bạn thân hiện giờ áp suất rất thấp, em trai tiểu Dịch làm bộ kiên cường ngồi trên sofa, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn buộc chặt kia đã bán đứng chủ nhân. Dạ Húc cực kỳ kích động a, từ khi em trai tiểu Dịch được tìm về, mỗi lần đều là hắn mất mặt. Khó khăn lắm hôm nay mới có thể nhìn em trai tiểu Dịch bị mất mặt, chỉ hy vọng em trai tiểu Dịch đừng phát hiện trong phòng có thêm hắn a!
Kỳ thật nhìn lén đâu chỉ có Dạ Húc, ngoài cửa còn có một siêu não và một tiểu thây ma nằm úp sấp.
Thương Triệt biết bọn họ tồn tại, nhưng cậu tự biết làm sai, nào có tâm tư để ý đến bọn họ, bây giờ cậu chỉ nghĩ làm thế nào để anh trai nhà mình hết giận.
Được rồi, ban đầu là cậu muốn chuẩn bị kinh hỉ, nhưng hiện tại, hình như chuyện đã bị phá hỏng.
“Em có thể giải thích.” Thương Triệt yếu ớt lặp lại lần thứ hai, lưng vẫn cố chấp đứng thẳng.
Mộc Bác kỳ thật đã không còn tức giận, lúc đầu tức giận là vì em trai cư nhiên không chia sẻ chuyện vui này với hắn trước tiên. Bất quá sau đó nghĩ lại, em trai luôn luôn chú trọng hoàn mỹ, hẳn là muốn luyện tập xong rồi cho mình một kinh hỉ. Bây giờ nhìn em trai tủi thân, Mộc Bác đã cảm thấy rất sung sướng.
Em trai càng ngày càng có sức sống đấy chứ.
Bất quá, chỉ hắn mới có thể khi dễ tiểu Dịch, người khác thì quên đi.(Dung:anh em nhà này thiệt là
)
Mộc Bác vô cùng bình tĩnh tóm lấy Dạ Húc, mà hai tên ngoài cửa, dưới ánh mắt tối tăm Mộc Bác, run rẩy từng bước từng bước một dịch đi. monganhlau.wordpress.com
Thấy người xem đều rời đi, Thương Triệt nhẹ nhàng thở ra một hơi. Kỳ thật anh trai vẫn rất chú ý đến mặt mũi của cậu, không phải sao?
Nghĩ như vậy, Thương thiếu lại vui vẻ.
/83
|