Tập đoàn Sinipec quả nhiên là tài đại khí thô*, cổng chính kho dầu xây thập phần rộng lớn, khu đất trống trước cổng diện tích cũng rất lớn, chuyên được dùng để trưng bày hoa tươi nhằm trang trí bề ngoài. (* : giàu có, xa xỉ)
Năm chiếc thiết giáp chậm rãi dừng trước cổng chính, rước lấy không ít tang thi. Nhưng tấm thép dày cùng mùi dầu nồng đậm đã át đi nhân khí[mùi con người], bọn chúng vung móng tay sắc nhọn trảo vài cái, thấy thứ trước mắt không ăn được liền không quay đầu ly khai.
Đợi tang thi không hứng thú với mấy cái ‘hộp di động” nữa, mọi người mới chậm rãi thở ra, nhìn về phía Cung Lê Hân.
Cung Lê Hân cách cửa sổ nhìn địa hình bên ngoài, cầm lấy điện thoại vệ tinh dặn dò,”Lùi xe, rời khỏi khu đất trống này. Đây là vòng chiến của bọn tôi, mọi người cẩn thận đừng để bị ảnh hưởng.”
Năm chiếc xe nghe lời lùi về, đậu ở ven đường.
“Tống đại ca, các anh trước chờ trong xe một lát, em thấy được sẽ gọi các anh vào.” Cung Lê Hân thận trọng nói với Tống Hạo Nhiên.
Tống Hạo Nhiên gật đầu, ôn nhu dặn cậu cẩn thận một chút.
Cung Lê Hân đáp ứng, quay đầu nói với Lý Đông Sinh,”Đưa cái chén đó cho tôi.”
Quyển sách trong tay Lý Đông Sinh liền biến mất, đổi thành một cái chén giữ ấm được đúc bằng thép nguyên chất. Thấy cái chén lóe lên ánh tinh quanh, tinh thần tổ viên tổ một lập tức chấn động. Đặc biệt là La Đại Hải, biểu tình mơ hồ như vừa tỉnh ngủ lập tức rút đi, hai mắt sáng rực, phát ra lục quang sâu thẳm, tựa như một con sói bị bỏ đói mấy ngày.
“Được rồi, xuống đi, thay Điềm Điềm mở đường.” Cung Lê Hân ra lệnh một tiếng, tổ viên tổ một cùng đồng thanh đồng ý, vẻ thoải mái biến mất vô tung vô ảnh, chỉ còn lại chiến ý cuồng nhiệt, trong mắt lộ ra hàn quang rét lạnh cùng sát khí khiến đám tổ viên tổ hai chung xe bọn họ da đầu cũng run lên.
“Đừng nói Cung thiếu định dùng chiêu kia nha?” Một tổ viên tổ hai khẽ nói với đồng đội bên cạnh.
Tên kia nuốt nuốt nước miếng, thanh âm hơi khàn khàn, khó khăn nói,”Chắc là thế.” Dứt lời, cổ họng gã như bị người ta bóp chặt, không thể hít thở, dâng lên cảm giác ghê tởm muốn nôn.
Thấy tổ viên tổ một một chút cũng không đáng tin nháy mắt biến thành phần tử hiếu sát, năm người mới gia nhập liền chấn động, lại thấy mọi người xung quanh sắc mặt xanh trắng như ăn phải thạch tín* cực độc, hiếu kỳ trong lòng lập tức dâng cao.(* : một loại đá có chất kịch độc bên trong, uống vào sẽ chết, ký hiệu hóa học là As)
Một hàng Cung Lê Hân bước xuống xe, một đám liền ghé sát cửa sổ nhìn ra bên ngoài, muốn chứng kiến thực lực thật sự của đội ngũ mạnh nhất trong truyền thuyết.
“Tôi khuyên các cậu tốt nhất không nên…” Một lão tổ viên hảo tâm đề nghị. Gã còn chưa nói hết liền bị đồng đội kế bên giựt giựt tay áo, ngăn lời gã suýt chút phun ra. Năm người quay đầu, dùng ánh mắt hỏi. Tổ viên ngăn lại kia “hiền lành” phất tay với bọn họ, tươi cười quỷ dị, mở miệng nói,”Xem đi, xem đi, xem xong các cậu sẽ biết.”
Năm người tuy rằng do dự, nhưng không thể kìm nổi tò mò, nhìn ra cửa sổ.
Chỉ thấy Cung Lê Hân cầm cái chén kia đứng tại chỗ, tám người còn lại đứng thành vòng bảo hộ Tôn Điềm Điềm ở giữa, vừa chém giết tang thi nghe thấy tiếng mà chạy đến, vừa chạy theo vòng tròn ở giữa khu đất trống.
Thân thủ tám người quả thật rất tốt, khi đánh một chút dị năng cũng chưa dùng, hoàn toàn dựa vào đao pháp quỷ dị kỳ quái cùng thể lực mạnh mẽ để đối kháng với tang thi. Không nói đến tang thi cấp một đều là một nhát giết chết, ngay cả tang thi có dị năng cấp hai, phóng ra dị năng công kích người khác không thể đuổi kịp cùng thân thủ nhanh quỷ dị, cũng chết thảm dưới tay bọn họ. Cả đám chạy xong một vòng, xung quanh khu đất trống đã dính một vòng máu đen.
Năm người bị tố chất cơ thể bưu hãn của tổ viên tổ một làm cho trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc mới ngậm miệng lại, hảo kỳ hỏi,”Bọn họ chạy thành vòng tròn làm gì?”
“À, Tôn Điềm Điềm là thổ hệ dị năng giả, mỗi khi cô ấy chạy một bước, chỗ đất ximăng mà cô ấy từng dừng lại sẽ biến thành cát, mà cát này sẽ ăn sâu xuống đất mấy trăm thước.” Một tổ viên tốt bụng giải thích.
“Chỉ biến đất ximăng thành cát có mấy thước thì có ích lợi gì? Không phải lãng phí dị năng của cô ấy sao?” Tầm mắt năm người gắt gao nhìn vào động tĩnh của tổ một, ngữ khí đầy hoang mang.
Sắc mặt mấy lão tổ viên lập tức biến thành màu xanh, gian nan mở miệng,”Đừng hỏi, cậu nhìn thì biết.”
Biểu tình Tống Hạo Nhiên thập phần bình tĩnh, ánh mắt nhìn tổ viên mới đầy thích thú, như đang chờ mong gì đó.
Năm người không nghi vấn nữa, không hiểu ra sao chuyên tâm quan sát tổ một.
Một vòng che chở Tôn Điềm Điềm chạy xong một vòng, chín người trở lại bên người Cung Lê Hân, không ngừng kích sát tang thi chạy tới. Cung Lê Hân không nhanh không chậm bước đến trung tâm chỗ đất trống được Tôn Điềm Điềm giới hạn, lấy cái chén kia ra đặt xuống đất, sau đó đầu ngón tay ngưng kết ra một ngọn lửa nhỏ cỡ hạt đậu, thả vào chén.
Bên trong chén phát ra tiếng chất lỏng sôi trào, một tầng sương mù màu đỏ nhạt bốc lên, phiêu tán trong không khí.
Tang thi giao thủ với chín người lập tức trở nên kích động, nhất tề phát ra tiếng rống của dã thú, cái miệng với hàm răng sắc nhọn nhiễu đầy nước bọt hôi tanh. Mà ở các kho dầu phụ cận cũng truyền tới từng đợt gào rú của tang thi đến gần.
“Đàn tang thi đang tới! Trong chén kia rốt cuộc là có cái gì?” Năm người hoảng sợ đứng dậy kêu lên.
“Chỉ là một chén máu mà thôi. Không phải hoảng, không có gì đâu.” Tống Hạo Nhiên khoanh tay trước ngực, khóe miệng đeo một nụ cười thoải mái nói. Các tổ viên khác không có khả năng chịu đựng cường đại như hắn, sắc mặt đã sớm xanh mét, môi phát run. Chỉ là, trong mắt bọn họ không phải sợ hãi, là ghê tởm thì đúng hơn.
“Nấu sôi một chén máu tươi còn nói không có gì? Có biết chỉ một chén máu tươi đó thôi sẽ mang đến toàn bộ tang thi quanh đây không! Bọn họ chỉ có mười người, làm sao đối phó với mấy vạn tang thi? Tổ trưởng, mau bảo bọn họ quay lại! Đây là đi chịu chết!” Năm người lo âu vạn phần hô, thấy Tống Hạo Nhiên thờ ơ thì kéo cửa xe muốn nhảy ra, cứu tổ một về.
Phi thường vừa lòng với phản ứng của năm người, Tống Hạo Nhiên nở nụ cười, ngăn bọn họ mở cửa xe, kiên định mở miệng,”Lê Hân không sao, các cậu cứ tiếp tục chờ đi. Tin tưởng tôi!”
Đối mắt Tống Hạo Nhiên một hồi, cuối cùng, dưới ánh mắt cường thế của hắn lui lại, yếu ớt ngồi xuống, tuyệt vọng nhìn ra ngoài cửa sổ, hai mắt mở to còn lớn hơn chuông đồng.
Chỉ thấy vô số hắc ảnh từ các góc hẻo lảnh ở kho dầu phụ cận phóng nhanh tới, hướng về phía mười người đánh tới. Trong đó phần lớn là tang thi cấp một cường hãn, cũng không thiếu tang thi cấp hai, thậm chí còn xen lẫn vài tên tang thi cấp hai cao giai.
Tang thi tiến hóa từ cấp một đến cấp hai, đôi mắt nguyên bản đục ngầu dần trong suốt trở lại, có thể phân biệt được tròng trắng cùng đồng tử. Cái bất đồng với con người chính là đồng tử chúng nó dựng thẳng như mắt dã thú, ngoại trừ hung quang đói khát thì không có bất cứ cảm xúc nào khác. Đều nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, có ánh mắt dữ tợn như vậy, khí thế tang thi cấp hai càng thêm đáng sợ. Có nhiều dị năng giả khi đối chiến với nó, cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập tử khí cùng hắc ám đó.
Mà hiện tại, nhiều đôi mắt đầy cơ khát và hung dữ như vậy nhìn chằm chằm mười người giữa khu đất trống, trong đó có mấy đồng tử đã đổi màu, tang thi cấp hai cao giai nhìn có vẻ càng thêm quỷ dị, cảnh tượng như vậy khiến người ta càng thêm run rẩy.
Năm người quay đầu, nhìn về phía Tống Hạo Nhiên đồng tử đã nhiễm một tầng lưu quang màu đỏ, trong mắt đầy ý cầu xin. Màu mắt tổ trưởng đã xảy ra biến dị, có thể thấy cấp bậc của hắn là cấp hai cao giai hiếm thấy, thậm chí là cấp ba, hiện tại chỉ có hắn mới có thể an toàn đưa tổ viên tổ một trở về. Phải biết là, màu mắt tổ trưởng tổ một không hề có chút biến hóa, có thể thấy được cấp bậc không cao hơn tổ trưởng. Đương nhiên, nếu tổ trưởng tổ ba có thể cùng đi thì càng tốt, mắt hắn lưu chuyển một tầng kim sắc nhợt nhạt, nhất định cũng là cao thủ kim hệ dị năng, thực lực không dưới tổ trưởng.
Nhưng Tống Hạo Nhiên vẫn không động, chỉ mỉm cười, ôm tay kiên nhẫn chờ đợi.
Năm người trong lòng phát lạnh, đối với lựa chọn đầu nhập vào căn cứ Cung gia lần đầu nảy sinh hoài nghi. Nhưng mà, sự thật phát sinh trước mắt làm bọn họ rất nhanh quên đi nản lòng hiện tại.
Ngoài cửa sổ, tổ viên tổ một không như lúc đầu tiến lên tàn sát, mà rất kiên nhẫn đá từng tang thi vào trung tâm khu đất. Không đấu đá dư thừa, cũng không phóng ra tuyệt kỹ dị năng làm người ta hoa mắt, chỉ ra tay dứt khoát sạch sẽ, trong vài giây ngắn ngủi, giữa trung tâm đã có hàng trăm tang thi nằm ngã dưới đất.
Cung Lê Hân thấy thế, hét lớn một tiếng,”Lui ra sau!”
Nhóm tổ viên vội vàng lui ra xa, mà Cung Lê Hân đứng ở rìa vòng tròn, vung đao cắm mạnh xuống đất, nội lực theo đao mà xuyên vào lòng đất khiến mặt đất chấn động.
Bắt đầu từ nơi bị Tôn Điềm Điềm biến thành cát trước đó, khối đất ximăng liên tiếp phát ra tiếng nứt bể răng rắc, đường nứt đi theo giới hạn trước đó đã được Tôn Điềm Điềm vạch ra, cuối cùng nối liền thành một vòng tròn.
Cung Lê Hân chuyển động chuôi đao, lần nữa truyền nội lực đẩy xuống lòng đất, làm vỡ nát mặt đất kiên cố dưới chân. Chỉ nghe thấy mặt đất nổ ‘oanh’ một tiếng, những chỗ chưa sụp đều đồng loạt sụp xuống, tạo thành một hố sâu cực lớn, mà đám tang thi chạy vào khu đất trống đó nháy mắt bị đè thành thịt nát.
Năm người ngồi ngoài quan sát cả người cứng đờ, trong lòng chấn động, không thể tin nhìn về phía thiếu niên bóng lưng yếu ớt rút mũi đao.
Làm sụp cả một khu đất lớn cỡ sân bóng rổ, phải dùng tới bao nhiêu sức mạnh a? Có người thật sự có thể chỉ dùng vào một đôi tay mà làm rung chuyển cả trời đất sao? Một cường giả tuyệt thế chỉ có thể trong truyền thuyết thế nhưng lại xuất hiện ngay trước mắt bọn họ? Bọn họ thật sự nằm mơ, dù tận mắt nhìn thấy cũng không thể tin nổi.
Nhưng mà, chấn động tổ một mang tới cho bọn họ còn chưa chấm dứt. Cung Lê Hân ngay giây phút mặt đất sụp đổ đã nhảy cao lên, nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh đồng đội. Mười người ***g tay vào nhau, đá đám tang thi đánh tới xuống hố sâu.(ta thật sự théc méc là cả đám ***g tay vào nhau rồi đánh đấm kiểu gì ==” nhưng mà xem bản raw thì nó lại là như thế, hay ta hiểu sai nhỉ, chữ gốc đây, ai bik thì nói để ta sửa lại nhé 十人拳拳交错 )
La Đại Hải lợi dụng kẽ hở quăng một mầm mống thực vật vào hố, sau đó tỏa ra ánh sáng màu lục nhu hòa, tác động làm cây mọc lên. Bỗng dây leo mũi nhọn điên cuồng lan lên từ dưới đáy hố, đâm xuyên qua cơ thể tang thi bị đá xuống, tựa như quỷ hút máu hút bọn chúng thành từng bộ xương khô, sau đó nhanh chóng nở ra một đóa hoa màu trắng, kết thành một chùm quả màu lam trông tựa như việt quất.
“Thực cốt đằng? Cậu ta thế nhưng lại có hạt giống của thực cốt đằng?” Năm người nỉ non không dám tin, lại bị hành động của một người khác làm chấn động đến choáng váng.
Thực cốt đằng, là một trong các loại thực vật biến dị khủng bố nhất cho đến nay. Dây leo của nó hấp thu cốt nhục con người và tang thi làm chất dinh dưỡng, một khi quả mọng do nó kết ra bị vỡ tan, thì tính ăn mòn của chất lỏng này còn mạnh hơn cả C quốcường thủy*, dù là kim loại cũng sẽ tan rã. Hạt giống của loại cây này là thứ vũ khí sắc bén mà tất cả các mộc hệ dị năng giả đều ao ước, nhưng cho tới nay vẫn chưa người nào có được, vì người có ý đồ muốn lấy hạt giống này đều bị biến thành xương khô hoặc một bãi nước mủ.( * : C quốcường toan hay C quốcường thủy [Hán Việt: 強酸水,強水; tên tiếng Latinh là aqua regia, tức “nước hoàng gia”] là chất ăn mòn mạnh, ở dạng lỏng, màu vàng, dễ bay hơi. Nó là một trong số ít thuốc thử có khả năng hòa tan vàng và bạch kim; có tên gọi “aqua regia” vì đặc tính có thể hòa tan được những kim loại “hoàng tộc” hoặc “quý tộc”, mặc dù tantali, iridi, và một vài kim loại cực kỳ thụ động khác không bị hòa tan trong C quốcường toan; được sử dụng trong việc khắc bằng axít và trong những thủ tục phân tích)
Đáy hồ bị dây leo màu lục cùng một chùm quả mọng màu lam bao trùm, hiển thị ra trạng thái tốt nhất của nó. Nhưng mà, động tác sau đó của mười người lại lần lượt phá hủy cảnh tượng hoa mỹ tuyệt đẹp này. Vũ lực của cả bọn toàn bộ bộc phát, không có động tác dư thừa, chỉ dùng quyền cước, phong nhận, hỏa cầu, băng đao, đem từng tang thi đánh cho ngã xuống đáy hố, động tác phi thường nhanh chóng dứt khoát.
Những tang thi này, dù là cấp một hay cấp hai, thậm chí là cấp hai cao giai, đều rớt xuống hố sau đó chớp mắt làm vỡ đám quả mọng. Quả mọng phun ra chất lỏng màu lam lập tức biến thân thể của chúng thành một vũng nước mủ màu đen. Ngày càng có nhiều tang thi rơi vào, mà La Đại Hải cũng không nhàn rỗi, lại cho một hạt giống mọc lên giữa chùm quả mọng, hình thành một mảnh địa ngục mới màu hồ thủy[xanh lơ], nuốt hết toàn bộ tang thi.
Ngàn vạn con tang thi tê rống dưới đáy hố, giãy dụa, sau đó cũng hòa tan thành chất lỏng sủi bọt, mùi hôi tanh dày đặc gay mũi bốc lên cao, xuyên qua tấm thép dày, chui vào mũi mọi người trong xe, làm sắc mặt cả đám trắng bệch muốn nôn.
Đây chính là địa ngục A Tì do con người tạo nên, khiến đám tang thi chạy tới thấy mùi vị chết thảm của đồng loại phải chùn bước. Chúng nó đã nhận thức được nguy cơ nên bắt đầu sợ hãi, không còn tre già măng mọc xông tới công kích mười người phía trước, mà xoay người bỏ chạy tán loạn, trong chốc lát đã không còn một mảnh.
Ở mạt thế, chỉ có nhân loại sợ tang thi, chưa hề có tang thi thấy nhân loại thì sợ mất mật, nghe thấy thì bỏ chạy. Nhưng mà hôm nay, năm người rốt cuộc cũng chứng kiến được kì tích này. Mùi hôi tanh ở đầu mũi khiến người ta khó thở cùng vạn cốt tan rã trong hố sâu lần nữa kích thích thần kinh bọn họ, làm bọn họ suýt nữa té xỉu.
“Người anh em, cố chống đỡ, lát nữa là đến phiên chúng ta lên sân khấu rồi.” Một lão tổ viên rút ra hai miếng giấy nhét vào mũi, tầm mắt tận lực cách xa cửa sổ, hảo tâm nhắc nhở.
“Thấy không, đây chính là một trong các tuyệt kỹ nổi tiếng của tổ một—khanh sát*! Lần đầu khi tôi nhìn thấy, đã bị dọa đến chân nhuyễn ra, lúc về thì gặp ác mộng mấy ngày, cơm cũng ăn không vô. Hì hì, tổ một không chỉ có chiêu này, các cậu phải cố quen đi. Người mới sao, đều cần phải trải qua một quá trình thích ứng a.” Tên tổ viên ban đầu khuyến khích năm người ra ngoài xem trêu tức nói.(* : tên gọi của cách giết bằng cách bỏ người sống xuống hố rồi lấy đao đâm chết hoặc chôn sống)
Năm người chậm rãi xoay người, sắc mặt tái nhợt gật đầu, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ : Không hổ là đội ngũ mạnh nhất trong truyền thuyết, thật con mẹ nó hung tàn! Khanh tử tang thi!
Năm chiếc thiết giáp chậm rãi dừng trước cổng chính, rước lấy không ít tang thi. Nhưng tấm thép dày cùng mùi dầu nồng đậm đã át đi nhân khí[mùi con người], bọn chúng vung móng tay sắc nhọn trảo vài cái, thấy thứ trước mắt không ăn được liền không quay đầu ly khai.
Đợi tang thi không hứng thú với mấy cái ‘hộp di động” nữa, mọi người mới chậm rãi thở ra, nhìn về phía Cung Lê Hân.
Cung Lê Hân cách cửa sổ nhìn địa hình bên ngoài, cầm lấy điện thoại vệ tinh dặn dò,”Lùi xe, rời khỏi khu đất trống này. Đây là vòng chiến của bọn tôi, mọi người cẩn thận đừng để bị ảnh hưởng.”
Năm chiếc xe nghe lời lùi về, đậu ở ven đường.
“Tống đại ca, các anh trước chờ trong xe một lát, em thấy được sẽ gọi các anh vào.” Cung Lê Hân thận trọng nói với Tống Hạo Nhiên.
Tống Hạo Nhiên gật đầu, ôn nhu dặn cậu cẩn thận một chút.
Cung Lê Hân đáp ứng, quay đầu nói với Lý Đông Sinh,”Đưa cái chén đó cho tôi.”
Quyển sách trong tay Lý Đông Sinh liền biến mất, đổi thành một cái chén giữ ấm được đúc bằng thép nguyên chất. Thấy cái chén lóe lên ánh tinh quanh, tinh thần tổ viên tổ một lập tức chấn động. Đặc biệt là La Đại Hải, biểu tình mơ hồ như vừa tỉnh ngủ lập tức rút đi, hai mắt sáng rực, phát ra lục quang sâu thẳm, tựa như một con sói bị bỏ đói mấy ngày.
“Được rồi, xuống đi, thay Điềm Điềm mở đường.” Cung Lê Hân ra lệnh một tiếng, tổ viên tổ một cùng đồng thanh đồng ý, vẻ thoải mái biến mất vô tung vô ảnh, chỉ còn lại chiến ý cuồng nhiệt, trong mắt lộ ra hàn quang rét lạnh cùng sát khí khiến đám tổ viên tổ hai chung xe bọn họ da đầu cũng run lên.
“Đừng nói Cung thiếu định dùng chiêu kia nha?” Một tổ viên tổ hai khẽ nói với đồng đội bên cạnh.
Tên kia nuốt nuốt nước miếng, thanh âm hơi khàn khàn, khó khăn nói,”Chắc là thế.” Dứt lời, cổ họng gã như bị người ta bóp chặt, không thể hít thở, dâng lên cảm giác ghê tởm muốn nôn.
Thấy tổ viên tổ một một chút cũng không đáng tin nháy mắt biến thành phần tử hiếu sát, năm người mới gia nhập liền chấn động, lại thấy mọi người xung quanh sắc mặt xanh trắng như ăn phải thạch tín* cực độc, hiếu kỳ trong lòng lập tức dâng cao.(* : một loại đá có chất kịch độc bên trong, uống vào sẽ chết, ký hiệu hóa học là As)
Một hàng Cung Lê Hân bước xuống xe, một đám liền ghé sát cửa sổ nhìn ra bên ngoài, muốn chứng kiến thực lực thật sự của đội ngũ mạnh nhất trong truyền thuyết.
“Tôi khuyên các cậu tốt nhất không nên…” Một lão tổ viên hảo tâm đề nghị. Gã còn chưa nói hết liền bị đồng đội kế bên giựt giựt tay áo, ngăn lời gã suýt chút phun ra. Năm người quay đầu, dùng ánh mắt hỏi. Tổ viên ngăn lại kia “hiền lành” phất tay với bọn họ, tươi cười quỷ dị, mở miệng nói,”Xem đi, xem đi, xem xong các cậu sẽ biết.”
Năm người tuy rằng do dự, nhưng không thể kìm nổi tò mò, nhìn ra cửa sổ.
Chỉ thấy Cung Lê Hân cầm cái chén kia đứng tại chỗ, tám người còn lại đứng thành vòng bảo hộ Tôn Điềm Điềm ở giữa, vừa chém giết tang thi nghe thấy tiếng mà chạy đến, vừa chạy theo vòng tròn ở giữa khu đất trống.
Thân thủ tám người quả thật rất tốt, khi đánh một chút dị năng cũng chưa dùng, hoàn toàn dựa vào đao pháp quỷ dị kỳ quái cùng thể lực mạnh mẽ để đối kháng với tang thi. Không nói đến tang thi cấp một đều là một nhát giết chết, ngay cả tang thi có dị năng cấp hai, phóng ra dị năng công kích người khác không thể đuổi kịp cùng thân thủ nhanh quỷ dị, cũng chết thảm dưới tay bọn họ. Cả đám chạy xong một vòng, xung quanh khu đất trống đã dính một vòng máu đen.
Năm người bị tố chất cơ thể bưu hãn của tổ viên tổ một làm cho trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc mới ngậm miệng lại, hảo kỳ hỏi,”Bọn họ chạy thành vòng tròn làm gì?”
“À, Tôn Điềm Điềm là thổ hệ dị năng giả, mỗi khi cô ấy chạy một bước, chỗ đất ximăng mà cô ấy từng dừng lại sẽ biến thành cát, mà cát này sẽ ăn sâu xuống đất mấy trăm thước.” Một tổ viên tốt bụng giải thích.
“Chỉ biến đất ximăng thành cát có mấy thước thì có ích lợi gì? Không phải lãng phí dị năng của cô ấy sao?” Tầm mắt năm người gắt gao nhìn vào động tĩnh của tổ một, ngữ khí đầy hoang mang.
Sắc mặt mấy lão tổ viên lập tức biến thành màu xanh, gian nan mở miệng,”Đừng hỏi, cậu nhìn thì biết.”
Biểu tình Tống Hạo Nhiên thập phần bình tĩnh, ánh mắt nhìn tổ viên mới đầy thích thú, như đang chờ mong gì đó.
Năm người không nghi vấn nữa, không hiểu ra sao chuyên tâm quan sát tổ một.
Một vòng che chở Tôn Điềm Điềm chạy xong một vòng, chín người trở lại bên người Cung Lê Hân, không ngừng kích sát tang thi chạy tới. Cung Lê Hân không nhanh không chậm bước đến trung tâm chỗ đất trống được Tôn Điềm Điềm giới hạn, lấy cái chén kia ra đặt xuống đất, sau đó đầu ngón tay ngưng kết ra một ngọn lửa nhỏ cỡ hạt đậu, thả vào chén.
Bên trong chén phát ra tiếng chất lỏng sôi trào, một tầng sương mù màu đỏ nhạt bốc lên, phiêu tán trong không khí.
Tang thi giao thủ với chín người lập tức trở nên kích động, nhất tề phát ra tiếng rống của dã thú, cái miệng với hàm răng sắc nhọn nhiễu đầy nước bọt hôi tanh. Mà ở các kho dầu phụ cận cũng truyền tới từng đợt gào rú của tang thi đến gần.
“Đàn tang thi đang tới! Trong chén kia rốt cuộc là có cái gì?” Năm người hoảng sợ đứng dậy kêu lên.
“Chỉ là một chén máu mà thôi. Không phải hoảng, không có gì đâu.” Tống Hạo Nhiên khoanh tay trước ngực, khóe miệng đeo một nụ cười thoải mái nói. Các tổ viên khác không có khả năng chịu đựng cường đại như hắn, sắc mặt đã sớm xanh mét, môi phát run. Chỉ là, trong mắt bọn họ không phải sợ hãi, là ghê tởm thì đúng hơn.
“Nấu sôi một chén máu tươi còn nói không có gì? Có biết chỉ một chén máu tươi đó thôi sẽ mang đến toàn bộ tang thi quanh đây không! Bọn họ chỉ có mười người, làm sao đối phó với mấy vạn tang thi? Tổ trưởng, mau bảo bọn họ quay lại! Đây là đi chịu chết!” Năm người lo âu vạn phần hô, thấy Tống Hạo Nhiên thờ ơ thì kéo cửa xe muốn nhảy ra, cứu tổ một về.
Phi thường vừa lòng với phản ứng của năm người, Tống Hạo Nhiên nở nụ cười, ngăn bọn họ mở cửa xe, kiên định mở miệng,”Lê Hân không sao, các cậu cứ tiếp tục chờ đi. Tin tưởng tôi!”
Đối mắt Tống Hạo Nhiên một hồi, cuối cùng, dưới ánh mắt cường thế của hắn lui lại, yếu ớt ngồi xuống, tuyệt vọng nhìn ra ngoài cửa sổ, hai mắt mở to còn lớn hơn chuông đồng.
Chỉ thấy vô số hắc ảnh từ các góc hẻo lảnh ở kho dầu phụ cận phóng nhanh tới, hướng về phía mười người đánh tới. Trong đó phần lớn là tang thi cấp một cường hãn, cũng không thiếu tang thi cấp hai, thậm chí còn xen lẫn vài tên tang thi cấp hai cao giai.
Tang thi tiến hóa từ cấp một đến cấp hai, đôi mắt nguyên bản đục ngầu dần trong suốt trở lại, có thể phân biệt được tròng trắng cùng đồng tử. Cái bất đồng với con người chính là đồng tử chúng nó dựng thẳng như mắt dã thú, ngoại trừ hung quang đói khát thì không có bất cứ cảm xúc nào khác. Đều nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, có ánh mắt dữ tợn như vậy, khí thế tang thi cấp hai càng thêm đáng sợ. Có nhiều dị năng giả khi đối chiến với nó, cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập tử khí cùng hắc ám đó.
Mà hiện tại, nhiều đôi mắt đầy cơ khát và hung dữ như vậy nhìn chằm chằm mười người giữa khu đất trống, trong đó có mấy đồng tử đã đổi màu, tang thi cấp hai cao giai nhìn có vẻ càng thêm quỷ dị, cảnh tượng như vậy khiến người ta càng thêm run rẩy.
Năm người quay đầu, nhìn về phía Tống Hạo Nhiên đồng tử đã nhiễm một tầng lưu quang màu đỏ, trong mắt đầy ý cầu xin. Màu mắt tổ trưởng đã xảy ra biến dị, có thể thấy cấp bậc của hắn là cấp hai cao giai hiếm thấy, thậm chí là cấp ba, hiện tại chỉ có hắn mới có thể an toàn đưa tổ viên tổ một trở về. Phải biết là, màu mắt tổ trưởng tổ một không hề có chút biến hóa, có thể thấy được cấp bậc không cao hơn tổ trưởng. Đương nhiên, nếu tổ trưởng tổ ba có thể cùng đi thì càng tốt, mắt hắn lưu chuyển một tầng kim sắc nhợt nhạt, nhất định cũng là cao thủ kim hệ dị năng, thực lực không dưới tổ trưởng.
Nhưng Tống Hạo Nhiên vẫn không động, chỉ mỉm cười, ôm tay kiên nhẫn chờ đợi.
Năm người trong lòng phát lạnh, đối với lựa chọn đầu nhập vào căn cứ Cung gia lần đầu nảy sinh hoài nghi. Nhưng mà, sự thật phát sinh trước mắt làm bọn họ rất nhanh quên đi nản lòng hiện tại.
Ngoài cửa sổ, tổ viên tổ một không như lúc đầu tiến lên tàn sát, mà rất kiên nhẫn đá từng tang thi vào trung tâm khu đất. Không đấu đá dư thừa, cũng không phóng ra tuyệt kỹ dị năng làm người ta hoa mắt, chỉ ra tay dứt khoát sạch sẽ, trong vài giây ngắn ngủi, giữa trung tâm đã có hàng trăm tang thi nằm ngã dưới đất.
Cung Lê Hân thấy thế, hét lớn một tiếng,”Lui ra sau!”
Nhóm tổ viên vội vàng lui ra xa, mà Cung Lê Hân đứng ở rìa vòng tròn, vung đao cắm mạnh xuống đất, nội lực theo đao mà xuyên vào lòng đất khiến mặt đất chấn động.
Bắt đầu từ nơi bị Tôn Điềm Điềm biến thành cát trước đó, khối đất ximăng liên tiếp phát ra tiếng nứt bể răng rắc, đường nứt đi theo giới hạn trước đó đã được Tôn Điềm Điềm vạch ra, cuối cùng nối liền thành một vòng tròn.
Cung Lê Hân chuyển động chuôi đao, lần nữa truyền nội lực đẩy xuống lòng đất, làm vỡ nát mặt đất kiên cố dưới chân. Chỉ nghe thấy mặt đất nổ ‘oanh’ một tiếng, những chỗ chưa sụp đều đồng loạt sụp xuống, tạo thành một hố sâu cực lớn, mà đám tang thi chạy vào khu đất trống đó nháy mắt bị đè thành thịt nát.
Năm người ngồi ngoài quan sát cả người cứng đờ, trong lòng chấn động, không thể tin nhìn về phía thiếu niên bóng lưng yếu ớt rút mũi đao.
Làm sụp cả một khu đất lớn cỡ sân bóng rổ, phải dùng tới bao nhiêu sức mạnh a? Có người thật sự có thể chỉ dùng vào một đôi tay mà làm rung chuyển cả trời đất sao? Một cường giả tuyệt thế chỉ có thể trong truyền thuyết thế nhưng lại xuất hiện ngay trước mắt bọn họ? Bọn họ thật sự nằm mơ, dù tận mắt nhìn thấy cũng không thể tin nổi.
Nhưng mà, chấn động tổ một mang tới cho bọn họ còn chưa chấm dứt. Cung Lê Hân ngay giây phút mặt đất sụp đổ đã nhảy cao lên, nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh đồng đội. Mười người ***g tay vào nhau, đá đám tang thi đánh tới xuống hố sâu.(ta thật sự théc méc là cả đám ***g tay vào nhau rồi đánh đấm kiểu gì ==” nhưng mà xem bản raw thì nó lại là như thế, hay ta hiểu sai nhỉ, chữ gốc đây, ai bik thì nói để ta sửa lại nhé 十人拳拳交错 )
La Đại Hải lợi dụng kẽ hở quăng một mầm mống thực vật vào hố, sau đó tỏa ra ánh sáng màu lục nhu hòa, tác động làm cây mọc lên. Bỗng dây leo mũi nhọn điên cuồng lan lên từ dưới đáy hố, đâm xuyên qua cơ thể tang thi bị đá xuống, tựa như quỷ hút máu hút bọn chúng thành từng bộ xương khô, sau đó nhanh chóng nở ra một đóa hoa màu trắng, kết thành một chùm quả màu lam trông tựa như việt quất.
“Thực cốt đằng? Cậu ta thế nhưng lại có hạt giống của thực cốt đằng?” Năm người nỉ non không dám tin, lại bị hành động của một người khác làm chấn động đến choáng váng.
Thực cốt đằng, là một trong các loại thực vật biến dị khủng bố nhất cho đến nay. Dây leo của nó hấp thu cốt nhục con người và tang thi làm chất dinh dưỡng, một khi quả mọng do nó kết ra bị vỡ tan, thì tính ăn mòn của chất lỏng này còn mạnh hơn cả C quốcường thủy*, dù là kim loại cũng sẽ tan rã. Hạt giống của loại cây này là thứ vũ khí sắc bén mà tất cả các mộc hệ dị năng giả đều ao ước, nhưng cho tới nay vẫn chưa người nào có được, vì người có ý đồ muốn lấy hạt giống này đều bị biến thành xương khô hoặc một bãi nước mủ.( * : C quốcường toan hay C quốcường thủy [Hán Việt: 強酸水,強水; tên tiếng Latinh là aqua regia, tức “nước hoàng gia”] là chất ăn mòn mạnh, ở dạng lỏng, màu vàng, dễ bay hơi. Nó là một trong số ít thuốc thử có khả năng hòa tan vàng và bạch kim; có tên gọi “aqua regia” vì đặc tính có thể hòa tan được những kim loại “hoàng tộc” hoặc “quý tộc”, mặc dù tantali, iridi, và một vài kim loại cực kỳ thụ động khác không bị hòa tan trong C quốcường toan; được sử dụng trong việc khắc bằng axít và trong những thủ tục phân tích)
Đáy hồ bị dây leo màu lục cùng một chùm quả mọng màu lam bao trùm, hiển thị ra trạng thái tốt nhất của nó. Nhưng mà, động tác sau đó của mười người lại lần lượt phá hủy cảnh tượng hoa mỹ tuyệt đẹp này. Vũ lực của cả bọn toàn bộ bộc phát, không có động tác dư thừa, chỉ dùng quyền cước, phong nhận, hỏa cầu, băng đao, đem từng tang thi đánh cho ngã xuống đáy hố, động tác phi thường nhanh chóng dứt khoát.
Những tang thi này, dù là cấp một hay cấp hai, thậm chí là cấp hai cao giai, đều rớt xuống hố sau đó chớp mắt làm vỡ đám quả mọng. Quả mọng phun ra chất lỏng màu lam lập tức biến thân thể của chúng thành một vũng nước mủ màu đen. Ngày càng có nhiều tang thi rơi vào, mà La Đại Hải cũng không nhàn rỗi, lại cho một hạt giống mọc lên giữa chùm quả mọng, hình thành một mảnh địa ngục mới màu hồ thủy[xanh lơ], nuốt hết toàn bộ tang thi.
Ngàn vạn con tang thi tê rống dưới đáy hố, giãy dụa, sau đó cũng hòa tan thành chất lỏng sủi bọt, mùi hôi tanh dày đặc gay mũi bốc lên cao, xuyên qua tấm thép dày, chui vào mũi mọi người trong xe, làm sắc mặt cả đám trắng bệch muốn nôn.
Đây chính là địa ngục A Tì do con người tạo nên, khiến đám tang thi chạy tới thấy mùi vị chết thảm của đồng loại phải chùn bước. Chúng nó đã nhận thức được nguy cơ nên bắt đầu sợ hãi, không còn tre già măng mọc xông tới công kích mười người phía trước, mà xoay người bỏ chạy tán loạn, trong chốc lát đã không còn một mảnh.
Ở mạt thế, chỉ có nhân loại sợ tang thi, chưa hề có tang thi thấy nhân loại thì sợ mất mật, nghe thấy thì bỏ chạy. Nhưng mà hôm nay, năm người rốt cuộc cũng chứng kiến được kì tích này. Mùi hôi tanh ở đầu mũi khiến người ta khó thở cùng vạn cốt tan rã trong hố sâu lần nữa kích thích thần kinh bọn họ, làm bọn họ suýt nữa té xỉu.
“Người anh em, cố chống đỡ, lát nữa là đến phiên chúng ta lên sân khấu rồi.” Một lão tổ viên rút ra hai miếng giấy nhét vào mũi, tầm mắt tận lực cách xa cửa sổ, hảo tâm nhắc nhở.
“Thấy không, đây chính là một trong các tuyệt kỹ nổi tiếng của tổ một—khanh sát*! Lần đầu khi tôi nhìn thấy, đã bị dọa đến chân nhuyễn ra, lúc về thì gặp ác mộng mấy ngày, cơm cũng ăn không vô. Hì hì, tổ một không chỉ có chiêu này, các cậu phải cố quen đi. Người mới sao, đều cần phải trải qua một quá trình thích ứng a.” Tên tổ viên ban đầu khuyến khích năm người ra ngoài xem trêu tức nói.(* : tên gọi của cách giết bằng cách bỏ người sống xuống hố rồi lấy đao đâm chết hoặc chôn sống)
Năm người chậm rãi xoay người, sắc mặt tái nhợt gật đầu, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ : Không hổ là đội ngũ mạnh nhất trong truyền thuyết, thật con mẹ nó hung tàn! Khanh tử tang thi!
/171
|