Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Chương 105 - Chương 105

/133


Sáng sớm hôm sau làm công tác thông kê nhân số, đoàn đội nguyên bản có 238 người gia nhập lúc này chỉ còn lại có 157, nhìn con số trong danh sách, tâm Ngô Quốc An đều đau đớn, hắn cảm giác như đang nhỏ máu trong lòng.

Tiêu Táp rất vừa lòng kết quả này, lần này tổ hợp đoàn đội là thay đổi giữa chừng, không có trải qua ma hợp cũng không có tình cảm thâm hậu ràng buộc, nếu như vô tình gặp nguy hiểm hay lợi ích càng lớn hơn, ở giữa mạt thế, phản bội chính là chuyện thường ngày, đội ngũ như vậy càng dễ tán loạn.

Tuyên bố đi huyện Vu kỳ thật cũng coi như một khảo nghiệm, chỉ có ngươi chân chính nguyện ý đi theo hắn cùng xông vào nguy hiểm, hắn mới có thể yên tâm giao ra tín nhiệm, cho dù chỉ có tí xíu, nhưng lần này con đường đi kinh đô xa xôi, tín nhiệm và tình cảm đều giao cho nhau, mình khảo nghiệm người khác đồng thời cũng bị khảo nghiệm, ít nhất này đó biết rõ đi huyện Vu còn có người chọn lưu lại khẳng định đều là hàng người tính cách kiên định, nhân phẩm tự nhiên cũng có thể tin được.

Đi đến địa điểm xuất phát, tất cả mọi người đã chuẩn bị chỉnh tề, tám chiếc xe xếp thành hàng, cầm đầu là một chiếc hummer cứng rắn, Ngô Quốc An đang đứng sau xe, chiếc xe này người căn cứ đỏ mắt đã lâu, nhưng rốt cuộc không ai dám đánh chủ ý tới nó, lúc này tẩy rửa sạch sẽ thoạt nhìn rực rỡ hẳn lên, đậu ở chỗ này khiến cho người không thể dời tầm mắt.

Sau khi đến, Tiêu Táp nhìn quét xung quanh đoàn xe một vòng, có lẽ là đập nồi dìm thuyền đi, ở lại căn cứ lâu cũng là chết, rời đi mặc dù chưa biết tiền đồ nhưng có lẽ cũng là một lối thoát khác, mọi người trải qua cả đêm xoay chuyển, dày vò, tự hỏi, lúc này ngược lại lại lắng đọng xuống, mỗi người đều là vẻ mặt nghiêm túc, khí thế phong duệ làm người chấn động, toàn bộ đoàn xe mang loại một loại khí thế phá núi ngăn sông, không thể cản.

Bạch Cảnh hơi hơi miết mi, đại thiếu gia trải qua ngày thoải mái, những người này biết rõ nguy hiểm còn lựa chọn bọn họ, tự nhiên cũng bị nhét vào trong phạm vi người một nhà, trách cứ nhìn Ngô Quốc An một cái, hắn lo chuyện như thế nào vậy a, tám chiếc xe, 157 người, trong đó còn không ít vật tư, chỉ nhìn không gian nhỏ hẹp kia chỉ sợ người ngồi trên xe ngay cả thân thể cũng không thoải mái, trên đường nếu không nghỉ ngơi dưỡng sức, gặp phải hiểm cảnh liền nhiều thêm một phần nguy hiểm.

Ngô Quốc An nằm cũng trúng đạn, nhìn trái nhìn phải một chút, sờ sợ đầu, không rõ vị thiếu gia này không vừa lòng chỗ nào, hiện giờ căn cứ thiếu vật tư, hắn có thể đem đội ngũ làm thành như vậy đã hết khả năng rồi, nhiều hơn nữa mà nói, không từ mà biệt, Hoàng Mậu là người đầu tiên không đáp ứng, mặc kệ những vật phẩm tư hữu này là của người khác hay không, trong mắt Hoàng Mậu đều thuộc về căn cứ.

Bạch Cảnh tự hỏi trong chốc lát, hỏi: “Có bao nhiêu người già và trẻ nhỏ?”

Ngô Quốc An hơi ngẩn ra: “7 trẻ nhỏ, 9 người già.”

Bạch Cảnh gật gật đầu: “Để trẻ nhỏ ngồi trên xe chúng ta, còn cần một tinh thần dị năng giả, ân….Lại cần hai tay súng bắn tỉa và hai tay đấm, còn có một lái xe.”

Ngô Quốc An bị nghẹn một chút, tức giận mà nói: “Tay súng bắn tỉa nào có dễ tìm như vậy.”

Bạch Cảnh nghĩ nghĩ, cảm thấy hắn nói cũng có lý, lui mà tiến: “Vậy muốn hai người có thuật bắn súng tốt.”

Ngô Quốc An không còn gì để nói, Bạch thiếu gia cho rằng súng là cải trắng sao, cẩn thận hồi tưởng lại, trong đoàn đội dường như thật sự có một tay súng thiện xạ, nhìn Tiêu Táp một cái, thấy Tiêu Táp gật đầu đồng ý, lúc này hắn mới xoay người đi tìm người.

Sắc mặt Bạch Cảnh trầm xuống, có chút không vui, Ngô Quốc An này là có ý gì?

Tiêu Táp nhanh chóng thuận mao: “Hảo, đừng nóng giận, hắn cũng là lo lắng nhiều trẻ nhỏ nháo đến ngươi, trong chốc lát liền rời đi, ngươi ngồi chỗ nào?”

Trừng mắt nhìn Tiêu Táp, Bạch Cảnh trả lời: “Tự nhiên là phòng điều khiển, thùng xe tặng cho bọn nhỏ.” Thùng xe gia cố vài tầng thép, bọn nhỏ ở bên trong thực an toàn, chủ yếu nhất là lúc buồn ngủ có thể nằm như ở nhà, hắn cũng không muốn lúc nguy hiểm, còn phải phân thần bảo vệ một đám trẻ con!

Hai người nói xong liền dẫn đầu lên xe, không có một hồi, Ngô Quốc An liền tìm được người đem tới, sáu người lớn bảy trẻ nhỏ, bọn nhỏ một đám xanh xao vàng vọt, cha mẹ bọn chúng lo lắng nhìn qua bên này, sáu người lớn trong đó có Lý Nhiên, năm người khác cũng đều gặp qua, chính là chưa nói chuyện nhiều.

Ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người lên xe, hai người lớn mang theo bảy đứa nhỏ ngồi ở thùng xe, người còn lại thì ngồi ở phòng điều khiển, Ngô Quốc An không có đi theo, lập tức đi đến xe buýt đằng sau, Tiêu Táp và Bạch Cảnh trên danh nghĩa dẫn đầu nhưng cùng mọi người dù sao cũng không quen thuộc, có Ngô Quốc An và Từ Phong ở phía sau tọa trấn, một là vì khiến mọi người an tâm, hai là kéo gần gũi.

Chờ sau khi xuất phát, đoàn xe thong thả chạy, nơi này nguyên là một sân thể dục của K thị, sau mạt thế liền trở thành bãi đỗ xe, cách cửa ra vào của K thị cũng không xa, đi không đến mười phút liền đến chỗ kiểm tra.

Dọc theo đường đi có không ít người chỉ trỏ, đến chỗ kiểm tra người đứng xem náo nhiệt ngày càng nhiều, Hoàng Mậu ở trong một lều nhỏ cách đấy không xa, nhìn tư thế không ngờ là chờ từ lâu.

Bạch Cảnh chớp chớp mắt nhìn Tiêu Táp, sau đó quay kính xe xuống, cười nhìn Hoàng Mậu chào hỏi: “Hoàng thị trưởng, ngươi ở chỗ này chờ ta sao?”

Tươi cười của Hoàng Mậu không giữ được, trên đầu đầy hắc tuyến, lại nghe Bạch thiếu gia nói chuyện, hắn khẳng định sẽ giảm thêm mười năm tuổi thọ, ho khan một tiếng, Hoàng Mậu sửa sang lại biểu tình, vẻ mặt thân thiết nhìn Bạch Cảnh, cõi lòng đầy áy náy: “Chú xin lỗi ngươi a, trong căn cứ thật sự không thể đi được, nếu không ta như thế nào cũng muốn hộ tống ngươi đi kinh đô.”

“Không sao cả, ngươi của ta cũng rất khá, Hoàng thị trưởng có ý tốt ta nhận.” Bạch Cảnh vặn vẹo mặt một chút, lúc này đến phiên hắn cười không nổi, mặc cho ai nhìn đến một cây quýt cũng thấy chua đến dạ dày đều đau.

“Như vậy sao được.” Hoàng Mậu lập tức phản đối, không đồng ý nói: “Ngươi vẫn là một đứa nhỏ a, liền vài người các ngươi đi khiến ta như thế nào yên tâm, lại như thế nào công đạo với ba ba ngươi.”

Nghe hắn quang minh chính đại nói, khóe môi Bạch Cảnh nhịn không được run rẩy, , hàng này rất quen với ba ba hắn sao, hắn như thế nào lại không biết.

“Ta an bài vài người để bọn họ một đường baorveej ngươi, lúc này đều chờ ở phía trước, ngươi yên tâm, bọn họ đều là dị năng giả số một số hai trong căn cứ, nhất định sẽ hộ tống người an toàn đến kinh đô.”

“Vậy đa tậ Hoàng thị trưởng.” Tươi cười của Bạch Cảnh phai nhạt đi chút ít, cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn, sớm biết Hoàng Mậu có tính toán, nguyên lai là chờ ở chỗ này.

Thấy Bạch Cảnh đáp ứng đến sảng khoái, Hoàng Mậu ngược lại bất an, trogn lòng chung quy cảm thấy không thích hợp nhưng lại không nói rõ nguyên nhân gì.

Bạch Cảnh mới mặc kệ hắn nghĩ gì, chỉ nói: “Hoàng thị trưởng, hiện tại chúng ta có thể đi được chưa? Thời gian cũng không còn sớm nữa.”

Hoàng Mậu làm một thủ thế, ý bảo người dưới thả người đi, đoàn xe chậm rãi ra khỏi chỗ kiểm tra, ở lộ khẩu phía trước không xa có thể thấy rõ có 4 chiếc xe khách lớn đang đỗ ở đó, nhìn ra được có hơn một trăm người.

Lý Nhiên rốt cuộc tuổi cũng không lớn lắm, trong lòng lo lắng: “Làm như thế nào? Hoàng thị trưởng không an tâm, hắn lần này khẳng định ra vốn gốc.”

Mấy người còn lại tuy không có biểu hiện gì nhưng Bạch Cảnh nhfin ra được, , bọn họ khẳng định cũng lo lắng, Hoàng Mậu kia phái ra toàn là tinh anh, mà một đội này của chính mình nam nữ già trẻ đều có, chất lượng so le không đồng đều, nếu chính diện chống đối tuyệt không có phần thắng.

Bạch Cảnh và Tiêu Táp nhìn nhau mỉm cười, chẳng hề để ý chiếc xe ở xa xa, phiết phiết khóe môi, khinh thường nói: “Bọn họ muốn liền đi theo, chúng ta là muốn đi huyện Vu, sợ cái gì?” Lão gia hỏa Hoàng Mậu kia khẳng định cho là bọn họ gạt người, cho nên mới phái người đến, hắn muốn nhìn một chút khi đến huyện Vu đám người kia bảo vệ mình như thế nào, bất quá có một đám pháo hôi xung phong cũng tốt, hắn mặc dù không nhẫn tâm được như Trương Thu Thành, nhưng đối mặt với người không có ý tốt cũng tuyệt không nhân từ nương tay.

Đoàn xe chậm rãi lên quốc lộ, 4 chiếc xe khách quay đầu xe, gắt gao theo ở sau cùng, Bạch Cảnh lười lãng phí lực chú ý, để người phía sau quan sát. Lý Nhiên tức giận nắm tay: “Đám người kia còn nói bảo hộ ngươi sao, ngay cả bộ dáng cũng không thèm giả trang một chút.”

Bạch Cảnh cười cười: “Hảo, đừng tức giận, thứ râu ria mà thôi, thả tinh thần lực ra, chú ý quan sát động tĩnh xung quanh.”

“Vâng!” Lý Nhiên ánh mắt sáng lấp lóe lấp lóe, nghe thấy mệnh lệnh liền nhanh chóng tập trung tinh thần, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên nghiêm nghị, hắn vẫn nhớ rõ lời Táp ca nói, trong đoàn đội không nuôi kẻ vô dụng, hắn nhất định phải làm một người hữu dụng, cố cống hiến cho đoàn đội.

Trong xe nhất thời im lặng, có thể là vì đều không quen cũng có thể vì trong lòng khẩn trương, hơn nữa với tương lai mờ mịt, vài lính đánh thuê vẻ mặt nghiêm túc, không có người nào mở miệng.

Bạch Cảnh liếc Tiêu Táp một cái, thấy y mặt không đổi sắc nhìn chăm chú phía trước, trong lòng khẽ thở dài một cái, có đôi khi đoàn đội hợp tác cũng phải thực chú ý bầu không khí, có quan hệ tất yếu trong việc mượn sức đồng đội, Tiêu Táp vốn là một kẻ tính tình lãnh đạm, xem bộ dáng cũng không thể trông cậy gì hơn, Bạch Cảnh nghĩ nghĩ từ trong không gian lấy ra mấy khẩu súng kiểu dáng bất đồng, quay đầu nhìn về phía hai người đằng sau: “Các ngươi quen dùng loại nào?”

Quan hệ giữa nam nhân và nam nhân kỳ diệu như vậy, lúc trước có lẽ nói về nữ nhân, về xe, về rượu, nhưng là hiện tại, Bạch Cảnh lấy ra một khẩu súng lục, ánh mắt hai người sáng lên, ánh mắt nóng cháy tựa như kim quang mạo hiểm sáng lòe lòe, ngay cả lái xe cũng phân ra một phần tâm trí ao ước mà nhìn lại, cho dù chỉ là một cái liếc mắt thưởng thức cũng tốt, nam nhân, không ai không thích súng!

Dương Lâm là một nam nhân cao gầy, kích động qua đi, rất nhanh liền tỉnh táo lại, nghi hoặc nhìn Bạch Cảnh: “Cho ta?”

Bạch Cảnh gật đầu: “Ân, các ngươi có thể tùy tiện chọn, nghe lão Ngô nói thuật bắn súng của các ngươi không tồi.”

Dương Lâm cười cười, bộ dạng có chút đắc ý: “Ta đây liền không khách khí.”

Vương Phàm cũng nở nụ cười: “Đừng nghe lão Ngô thổi phồng, thuật bắn súng của Dương Lâm quả thực tốt, ta thì chỉ thông qua thôi, mỗi lần bắn bia cũng không bằng hắn.”

Bầu không khí trong xe trở nên thoải mái, hai người chọn đông chọn tây, yêu thích mà cầm súng không buông tay, Dương Lâm trong chốc lát hoài niệm, chốc lát lại tiếc hận, chốc lát lại nhíu mày, bộ dáng khiến Bạch Cảnh có chút ngạc nhiên: “Như thế nào? Không thích?”

Dương Lâm lắc lắc đầu lại gật gật đầu, tiếc nuối nói: “Thích là thích, chẳng qua nếu đổi lại là đại gia hỏa thì tốt rồi.”

Vương Phàm khinh bỉ liếc hắn một cái: “Ngươi tưởng là sắt sao, có súng là tốt rồi.” Lúc mạt thế bùng nổ ấy, bọn họ cũng có mấy khẩu súng, chính là dần dần đạn không còn, lại khai phá dị năng cũng không sờ qua thứ đồ chơi này nữa.

Bạch Cảnh hé miệng cười nhạt, đại gia hỏa đích xác hắn có, chính là lúc này đều không thân quen không biết phẩm tính bọn họ thế nào, cho nên mới không lấy ra, kết quả nhìn bộ dáng đối thoại của bọn họ, hẳn là có thể tin được, vả lại trước nhìn kỹ hẵng nói.

Dương Lâm lấy ra một khẩu Five seven, khoa trương hôn một cái, thần tình say mê: “Vợ yêu, ta rất nhớ em.”

Bạch Cảnh “xì” nở nụ cười. Vương Phàm bật người phá rối: “Đây là vợ yêu nhỏ bé thứ mấy của ngươi rồi?”

Dương Lâm liếc hắn một cái, cho Vương Phàm một ánh mắt ngươi không hiểu, nghiêm túc nói: “Người như ngươi như thế nào hiểu được, ta đây là theo đuổi chân lý tình yêu.”

Bạch Cảnh vui vẻ, Vương Phàm thì bị tức đến hôn mê, Bạch Cảnh đang muốn tìm đề tài gì đó dời đi lực chú ý của mọi người, kết quả vừa mới tán gẫu một hai câu, hai người này lại bắt đầu đấu võ mồm, Vương Phàm khi thắng khi bại, có hai kẻ dở hơi này ở trên xe, hành trình cũng trở nên khoan khoái.

/133

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status