Ngày thứ hai, Tiêu Tử Lăng sáng sớm đã kết thúc tu luyện đi ra phòng xe, ngày hôm nay cậu phải đi lên tuyến tiên phong áp trận, đây là xử phạt mấy ngày hôm trước Sở Chích Thiên định ra, cậu cũng không dám vi phạm, Sở Chích Thiên từ trước đến nay nói một không hai.
Bất quá, lần này cậu không phải đi một mình, phía sau mông của cậu có thêm một cái đuôi nho nhỏ, đó chính là thiên tài nhi đồng 0007.
Trải qua một buổi tối nghiên cứu, Sở Chích Thiên cuối cùng giám định, chỉ số thông minh của 0007 tuyệt đối đạt được một loại trình độ mà nhân loại trước mắt không thể đạt được, mà dị năng của nó vừa thức tỉnh đã là cấp ba. . . Được rồi, thế giới này đúng là nhiều yêu nghiệt, Tiêu Tử Lăng đã bị đả kích quen, cậu nghe thấy phán đoán đó, vậy mà phê thường bình tĩnh.
Bởi vì ngay từ đầu Sở Chích Thiên đã kêu 0007 nghe lệnh Tiêu Tử Lăng, mà 0007 lại sai lầm cho rằng Tiêu Tử Lăng là người hôn ước của Sở Chích Thiên, vì vậy quả quyết trở thành cái đuôi nhỏ của Tiêu Tử Lăng.
0007 rất hiếu kỳ vì sao Tiêu Tử Lăng là người hôn ước mà sau cùng sẽ biến mất vô tung vô ảnh trong sông dài lịch sử, hết thảy vết tích đều bị lau sạch sẽ. . . Đây không thể nghi ngờ là một bí mật lớn kinh thiên, vì vậy nó cho rằng chỉ cần theo Tiêu Tử Lăng, có thể tìm được đáp án, sau cùng có thể giải khai được bí mật lớn kinh thiên này. Đương nhiên, 0007 cho rằng nếu đã quyết định thuần phục Sở Chích Thiên, vậy có nghĩa vụ phải bảo hộ người hôn ước của Sở Chích Thiên.
Bất quá hiện tại 0007 không thể gọi nó là 0007 nữa, mà phải gọi nó là Sở Tiểu Thất.
Cái tên Sở Tiểu Thất này là Tiêu Tử Lăng đặt, Tiêu Tử Lăng cảm thấy nếu cậu đã tiếp nhận đứa trẻ này, vậy phải phụ trách tới cùng, cậu cho rằng 0007 căn bản không thể xem như là tên. Vì vậy hạ quyết tâm phải đặt một cái tên dễ nghe lại vang dội để chúc mừng cuộc sống mới của 0007.
Tiêu Tử Lăng suy nghĩ đau khổ nửa ngày, mới nghĩ được cái tên cậu đặc biệt thỏa mãn này, cảm thấy tên này thực sự là dễ đọc vang vang lại hình tượng sinh động, vì vậy rất đắc ý tranh công ở trước mặt Sở Chích Thiên.
Sau khi Sở Chích Thiên nghe xong nhất thời đầu đầy hắc tuyến. Anh nhịn không được hỏi ngược lại: “Vì sao họ Sở.” Nếu đặt cái tên lấy cái họ, có thể lấy họ Tiêu của Tiêu Tử Lăng a, vì sao phải theo họ Sở của anh chứ?
Tiêu Tử Lăng trách cứ liếc liếc nhìn Sở Chích Thiên một cái: “Sở ca. Dựa vào khuôn mặt kia của Tiểu Thất, anh cho rằng họ khác có ý nghĩa sao?”
Sở Chích Thiên tức tức, vậy mà tìm không ra được lời phản đối. Được rồi, coi như Tiêu Tử Lăng có lý, nhưng vì sao phải kêu Tiểu Thất a, chẳng lẽ Tiêu Tử Lăng không cảm thấy tên này đặt rất không có tiêu chuẩn sao?
Tiêu Tử Lăng nghe thấy nghi vấn của Sở Chích Thiên, lần nữa vứt đi một ánh mắt khinh bỉ cho lão đại nhà mình nói: “Số hiệu 0007. Không kêu Tiểu Thất thì kêu cái gì. . .” Khi Tiêu Tử Lăng nói lời này, vẻ mặt rất là đắc ý, cậu cảm thấy rất sinh động đại biểu được lai lịch của Tiểu Thất, thật khó cho cậu nghĩ ra được cái tên hay này.
Được rồi, Sở Chích Thiên rốt cục thừa nhận là bản thân nghĩ quá phức tạp. Vì vậy không cách nào lý giải được phương thức tư duy đi thẳng về thẳng của Tiêu Tử Lăng.
Vì vậy, Sở Tiểu Thất liền có cái tên để cho nó suốt đời phiền muộn. . .
Tuy rằng sau khi nó dung nhập thế giới này muốn kháng nghị thay tên, bất quá Tiêu Tử Lăng lại cho rằng đã kêu quen, liền không muốn phiền phức nữa. Mà Sở Chích Thiên có thể quyết định chuyện cải danh của Sở Tiểu Thất, được rồi, khi đó ý kiến của anh đã không còn quan trọng. . .
Sở Tiểu Thất nghiêm mặt, đi theo phía sau Tiêu Tử Lăng, hàn khí trên người nó còn lạnh hơn vài phần so với ngày hôm qua. Không phải không muốn theo Tiêu Tử Lăng hành động, mà là nó còn chưa ngủ đủ. Vì vậy sáng nay nó thức dậy thì tâm tình rất hỏng bét.
Cũng khó trách, thật vất vả có một địa phương an ổn, không cần lúc nào cũng phòng bị người khác đánh lén ám sát, buổi tối vừa rồi nó cuối cùng cũng ngủ được một giấc ngon lành, đáng tiếc khi nó đang mộng đẹp vui thích, đã bị Tiêu Tử Lăng kiên quyết túm tỉnh.
Kỳ thực Tiêu Tử Lăng cũng không muốn làm như vậy. Lại càng không muốn mang Sở Tiểu Thất đến tuyến tiên phong, cậu dự cảm mang theo Sở Tiểu Thất đi ra sẽ có phiền phức. Chẳng qua trời không theo ý người, khi cậu mới muốn rời đi, lão đại nhà mình tu luyện trên sô pha một buổi tối chỉ chỉ đứa nhóc đang ngủ phiu phiu trên giường, tỏ ý kêu cậu mang đi.
Vì vậy, cậu mới bất đắc dĩ đi gọi Sở Tiểu Thất tỉnh, lại không ngờ rằng khi Sở Tiểu Thất dường như mộng mà không phải mộng dường như tỉnh mà không phải tỉnh, dị năng trên người đột nhiên bạo động, thiếu chút nữa đã đóng băng toàn bộ bên trong phòng xe. May mắn, Sở Chích Thiên phản ứng rất nhanh, khí thế che trời lấp đất của anh trực tiếp áp bách Sở Tiểu Thất làm bừng tỉnh nó, để cho Sở Tiểu Thất đúng lúc khống chế được dị năng bạo động. Cũng từ đó biết được, Sở Tiểu Thất vậy mà có chứng tức giận rời giường nghiêm trọng.
Sở Tiểu Thất biết bản thân thiếu chút nữa đã gặp rắc rối, không có bất kỳ ý kiến gì đối với sự an bài của Tiêu Tử Lăng, vì vậy nó ngoan ngoãn mặc vào đồng phục tổ công kiên bản mini (Nói đến đồng phục này là do Tiêu Tử Lăng chế tạo thủ công gấp gáp ngay trong đêm, Tiểu Lăng a, cậu còn có cái gì không biết không?), theo Tiêu Tử Lăng cùng đi lên tuyến tiên phong áp trận, để cho Tiêu Tử Lăng rất kinh ngạc vì sao sáng nay tên nít ranh này dễ nói chuyện như vậy.
Một đường bước đi, hết thảy người thấy thân ảnh nho nhỏ phía sau Tiêu Tử Lăng đều kinh rớt tròng mắt, đây cũng là nguyên nhân Tiêu Tử Lăng chế tạo gấp gáp đồng phục tổ công kiên trong đêm, cậu muốn thấy bộ dáng chấn kinh của những người này.
Con riêng a con riêng, tin tức chấn kinh này truyền ra, Giang Khinh Ngữ một lòng muốn bò lên giường của lão đại nhà mình, còn có thể tiếp tục tràn đầy lòng tin được sao? Còn có thể tiếp tục bình tĩnh tiếp sao? Có lẽ, lần này hẳn sẽ buộc được cô ta ra tay đi. . . Cậu nhất định phải để cho Sở Chích Thiên triệt để chán ghét Giang Khinh Ngữ.
Chẳng qua, đích xác có lời đồn đãi đang lặng lẽ truyền lưu trong đoàn xe, nhưng không phải như Tiêu Tử Lăng suy nghĩ. . . Tin tức mà toàn bộ đoàn xe truyền lưu là Sở đội trưởng vậy mà biến thành em bé. . .
Đi tới tuyến tiên phong, mỗi người vừa nhìn thấy Tiêu Tử Lăng mang kính râm, mặc đồng phục tổ công kiên, lần lượt cung kính gật đầu chào hỏi. Tổ công kiên là mục tiêu của mỗi một thành viên tổ chiến đấu, nhân vật bên trong đó đều là siêu cấp cường giả, mà vị thành viên tổ công kiên mang kính râm này lại càng là thủ hạ đắc lực của Sở Chích Thiên Sở đội trưởng. Thành viên của tổ chiến đấu đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn cậu, thân đồng phục kia làm tất cả mọi người trông mà thèm.
Sau đó một đồng phục tổ công kiên bản mini nhảy vào mi mắt mọi người, bọn họ kinh ngạc, chẳng lẽ tổ công kiên cũng có con nít? Vì vậy hiếu kỳ thoáng nhìn. . . Vì vậy, toàn thể hóa đá! Địa phương vốn còn rộn ràng nhốn nháo nhất thời tĩnh mịch một mảnh.
Đổng Hạo Triết ngồi trong xe việt dã nghiên cứu bản đồ lộ tuyến ngày hôm nay lấy được đột nhiên cảm thụ được quanh thân tĩnh mịch một mảnh, anh nghi hoặc ngẩng đầu, liền thấy Tiêu Tử Lăng đang đi tới phía anh, anh không có suy nghĩ nhiều cười hô: “Tiểu Lăng, tới sớm như vậy a. Sở ca đã dặn anh, ngày hôm nay em theo bọn anh cùng hành động.”
Tiêu Tử Lăng nghe vậy mỉm cười: “Ngày hôm nay xin Đổng phó đội chiếu cố nhiều hơn.”
Đổng Hạo Triết liếc thấy phía sau Tiêu Tử Lăng còn có một thân ảnh nhỏ như ẩn như hiện, vội vàng hiếu kỳ hỏi: “Tiểu Lăng mang Tiểu Duẫn Thư đến sao?” Bởi vì Tiểu Duẫn Thư chiếu cố ẩm thực sinh hoạt thường ngày của năm con tiểu cẩu cẩu, quan hệ với các chủ nhân của chúng nó đều rất thân mật. Vì vậy, Đổng Hạo Triết liền cho rằng đứa trẻ xuất hiện cùng Tiêu Tử Lăng, ngoại trừ Tiểu Duẫn Thư, cơ bản không còn ai khác.
Anh tuyệt không nhận được tiếng chào ngọt ngào của Tiểu Duẫn Thư, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, mỗi lần Tiểu Duẫn Thư thấy anh sẽ rất ngọt gọi anh Hạo Triết ca ca, ngày hôm nay thế nào yên lặng như thế?
Anh nhìn nhìn qua, một khuôn mặt quen thuộc không thể quen thuộc hơn khiến cho anh quên mất không gian của nơi đây, anh đứng mạnh lên. Chợt nghe thấy Bình một tiếng vang lớn, đầu rắn chắc đụng lên đỉnh xe, một tiếng kêu đau aiz u theo đến.
Va chạm này phải nói là thảm liệt a. Tiêu Tử Lăng nhìn mà cũng cảm thấy đỉnh đầu của mình ẩn ẩn đau. Liền thấy Đổng Hạo Triết xoa đỉnh đầu bản thân, vẻ mặt chấn kinh nói: “Sở ca, anh thế nào rút nhỏ rồi. . .” Được rồi, đây hoàn toàn chính là Sở Chích Thiên thời kỳ trẻ nhỏ, bọn họ cùng nhau lớn lên, thế nào có thể quên chứ.
Sở Tiểu Thất nghe xong lời này, một đường nhìn hàn lãnh quét qua, trong miệng lạnh lùng cải chính: “Tôi kêu Sở Tiểu Thất.”
Đổng Hạo Triết ngẩn người, lại nghĩ tới cái gì đó, nhanh chóng nhìn trộm trái phải một chút, lúc này mới phát hiện người xung quanh đều bị một màn trước mắt làm cho kinh hoảng sửng sốt, đều ở vào trạng thái dại ra. Anh vẫn lo lắng, liền vẫy vẫy tay với Tiêu Tử Lăng, tỏ ý cậu tới gần.
Tiêu Tử Lăng hồ nghi nhích lại gần. Chợt thấy Đổng Hạo Triết ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ: “Sở ca, tới cùng đã xảy ra chuyện gì? Tẩu hỏa nhập ma? Thân thể biến dị? Hay là thăng cấp xảy ra vấn đề?” Được rồi, Đổng Hạo Triết nhận định Sở Tiểu Thất là Sở Chích Thiên, cho rằng Sở Chích Thiên vì che giấu gì đó, mà cự tuyệt thừa nhận thân phận của bản thân, dùng tên giả.
“Không có a. Hết thảy bình thường!” Tiêu Tử Lăng nghĩ đến lão đại lạnh lẽo trong phòng xe, không có gì khác với trước đây, liền đáp như thực chất.
Vẻ mặt Đổng Hạo Triết không tin, anh nhìn Tiêu Tử Lăng một cái, chỉ chỉ Sở Tiểu Thất lãnh khí càng nặng phía sau cậu hỏi: “Đừng gạt anh, vậy đó là ai?” Dung mạo, hàn khí, khí thế của người này không có gì khác biệt với Sở Chích Thiên, không phải Sở Chích Thiên thì còn có thể là ai?
“Sở Tiểu Thất a!” Lần này Tiêu Tử Lăng làm sao không hiểu ý tứ của Đổng Hạo Triết, cậu lật ánh mắt xem thường bất đắc dĩ nói.
Vì cái răng những người này sẽ không nghĩ đến vụ con riêng a, phải biết rằng mục đích của cậu chính là điều này.
“Ha ha, Tiểu Lăng, chuyện đùa này tuyệt không hài hước đâu.” Vẻ mặt Đổng Hạo Triết mang vẻ đừng giấu anh nữa, khiến cho Tiêu Tử Lăng câm nín, cậu thế nào biết được sẽ là kết quả này? Chẳng lẽ đây là nguyên nhân lão đại cảnh cáo cậu không nên chơi loạn quỷ kế? Bằng không kỳ vọng vĩnh viễn tương phản với kết quả?
“Tôi thực sự kêu Sở Tiểu Thất.” Sở Tiểu Thất tức giận, tuy rằng nó không cho rằng cái tên này có gì tốt, nhưng ít nhất đây là cái tên chính quy đầu tiên của nó, không được người thừa nhận vẫn khiến cho nó rất tổn thương, vì vậy hàn khí trên người nhóc con càng đậm, nó trực tiếp phán định vị Đổng Hạo Triết tráng niên sớm thệ, được hậu thế bầu thành người trung thành nhất đối với Sở Chích Thiên cũng là người phúc hậu nhất của căn cứ Lăng Thiên này là nhược trí!
Đổng Hạo Triết gật đầu: “Được, vậy kêu Sở Tiểu Thất, như vậy, xin cậu nói cho tôi biết, tới cùng là đã xảy ra chuyện gì?” Đổng Hạo Triết thấy thái độ của Sở Tiểu Thất phi thường kiên quyết khẳng định tên này, chỉ có thể hùa theo, nhưng anh quan tâm nhất chính là, vì sao Sở Chích Thiên đột nhiên nhỏ đi? Đây tới cùng là chuyện gì? Anh cảm thấy anh sắp điên rồi.
Sở Tiểu Thất làm sao nghe không rõ ý tứ anh ẩn hàm, rõ ràng là đối phó qua loa, tuyệt không phải thừa nhận thực sự, khi nó vừa định kháng nghị, một thanh âm càng thêm băng lãnh hơn so với Sở Tiểu Thất vang vọng toàn bộ tuyến tiên phong: “Đổng Hạo Triết, cậu nhất định phải cho tôi một lời giải thích, tổ chiến đấu của cậu đến tột cùng đang làm gì?” Một luồng uy áp thanh thế lớn trực tiếp khiến cho toàn thể nhân viên của tổ chiến đấu cảm thấy hít thở không thông, trên người như đeo lên vài tòa núi lớn, ép tới mức khiến người ta không thở nổi.
Mọi người chấn kinh nhìn về phía chỗ nguồn gốc thanh âm, bao gồm cả Đổng Hạo Triết. . .
Đổng Hạo Triết nhìn Sở Chích Thiên bản người lớn chậm rãi đi tới từ xa xa, lại nhìn nhìn Sở Chích Thiên bản trẻ nhỏ trước mắt, đột nhiên cảm thấy trước mắt sao vàng xoay tròn tư duy choáng váng một trận.
Anh đỡ hờ trán của mình, chỉ chỉ Sở Tiểu Thất, kêu gào hỏi Tiêu Tử Lăng: “Đứa trẻ này tới cùng là ai a. . .”
Tiêu Tử Lăng khinh bỉ nhìn anh một cái, nói: “Không phải đã nói với anh rồi sao, cậu ta kêu Sở Tiểu Thất. . .”
Vấn đề là, Sở Tiểu Thất là ai a. . . Đổng Hạo Triết càng hỗn loạn.
Bất quá, lần này cậu không phải đi một mình, phía sau mông của cậu có thêm một cái đuôi nho nhỏ, đó chính là thiên tài nhi đồng 0007.
Trải qua một buổi tối nghiên cứu, Sở Chích Thiên cuối cùng giám định, chỉ số thông minh của 0007 tuyệt đối đạt được một loại trình độ mà nhân loại trước mắt không thể đạt được, mà dị năng của nó vừa thức tỉnh đã là cấp ba. . . Được rồi, thế giới này đúng là nhiều yêu nghiệt, Tiêu Tử Lăng đã bị đả kích quen, cậu nghe thấy phán đoán đó, vậy mà phê thường bình tĩnh.
Bởi vì ngay từ đầu Sở Chích Thiên đã kêu 0007 nghe lệnh Tiêu Tử Lăng, mà 0007 lại sai lầm cho rằng Tiêu Tử Lăng là người hôn ước của Sở Chích Thiên, vì vậy quả quyết trở thành cái đuôi nhỏ của Tiêu Tử Lăng.
0007 rất hiếu kỳ vì sao Tiêu Tử Lăng là người hôn ước mà sau cùng sẽ biến mất vô tung vô ảnh trong sông dài lịch sử, hết thảy vết tích đều bị lau sạch sẽ. . . Đây không thể nghi ngờ là một bí mật lớn kinh thiên, vì vậy nó cho rằng chỉ cần theo Tiêu Tử Lăng, có thể tìm được đáp án, sau cùng có thể giải khai được bí mật lớn kinh thiên này. Đương nhiên, 0007 cho rằng nếu đã quyết định thuần phục Sở Chích Thiên, vậy có nghĩa vụ phải bảo hộ người hôn ước của Sở Chích Thiên.
Bất quá hiện tại 0007 không thể gọi nó là 0007 nữa, mà phải gọi nó là Sở Tiểu Thất.
Cái tên Sở Tiểu Thất này là Tiêu Tử Lăng đặt, Tiêu Tử Lăng cảm thấy nếu cậu đã tiếp nhận đứa trẻ này, vậy phải phụ trách tới cùng, cậu cho rằng 0007 căn bản không thể xem như là tên. Vì vậy hạ quyết tâm phải đặt một cái tên dễ nghe lại vang dội để chúc mừng cuộc sống mới của 0007.
Tiêu Tử Lăng suy nghĩ đau khổ nửa ngày, mới nghĩ được cái tên cậu đặc biệt thỏa mãn này, cảm thấy tên này thực sự là dễ đọc vang vang lại hình tượng sinh động, vì vậy rất đắc ý tranh công ở trước mặt Sở Chích Thiên.
Sau khi Sở Chích Thiên nghe xong nhất thời đầu đầy hắc tuyến. Anh nhịn không được hỏi ngược lại: “Vì sao họ Sở.” Nếu đặt cái tên lấy cái họ, có thể lấy họ Tiêu của Tiêu Tử Lăng a, vì sao phải theo họ Sở của anh chứ?
Tiêu Tử Lăng trách cứ liếc liếc nhìn Sở Chích Thiên một cái: “Sở ca. Dựa vào khuôn mặt kia của Tiểu Thất, anh cho rằng họ khác có ý nghĩa sao?”
Sở Chích Thiên tức tức, vậy mà tìm không ra được lời phản đối. Được rồi, coi như Tiêu Tử Lăng có lý, nhưng vì sao phải kêu Tiểu Thất a, chẳng lẽ Tiêu Tử Lăng không cảm thấy tên này đặt rất không có tiêu chuẩn sao?
Tiêu Tử Lăng nghe thấy nghi vấn của Sở Chích Thiên, lần nữa vứt đi một ánh mắt khinh bỉ cho lão đại nhà mình nói: “Số hiệu 0007. Không kêu Tiểu Thất thì kêu cái gì. . .” Khi Tiêu Tử Lăng nói lời này, vẻ mặt rất là đắc ý, cậu cảm thấy rất sinh động đại biểu được lai lịch của Tiểu Thất, thật khó cho cậu nghĩ ra được cái tên hay này.
Được rồi, Sở Chích Thiên rốt cục thừa nhận là bản thân nghĩ quá phức tạp. Vì vậy không cách nào lý giải được phương thức tư duy đi thẳng về thẳng của Tiêu Tử Lăng.
Vì vậy, Sở Tiểu Thất liền có cái tên để cho nó suốt đời phiền muộn. . .
Tuy rằng sau khi nó dung nhập thế giới này muốn kháng nghị thay tên, bất quá Tiêu Tử Lăng lại cho rằng đã kêu quen, liền không muốn phiền phức nữa. Mà Sở Chích Thiên có thể quyết định chuyện cải danh của Sở Tiểu Thất, được rồi, khi đó ý kiến của anh đã không còn quan trọng. . .
Sở Tiểu Thất nghiêm mặt, đi theo phía sau Tiêu Tử Lăng, hàn khí trên người nó còn lạnh hơn vài phần so với ngày hôm qua. Không phải không muốn theo Tiêu Tử Lăng hành động, mà là nó còn chưa ngủ đủ. Vì vậy sáng nay nó thức dậy thì tâm tình rất hỏng bét.
Cũng khó trách, thật vất vả có một địa phương an ổn, không cần lúc nào cũng phòng bị người khác đánh lén ám sát, buổi tối vừa rồi nó cuối cùng cũng ngủ được một giấc ngon lành, đáng tiếc khi nó đang mộng đẹp vui thích, đã bị Tiêu Tử Lăng kiên quyết túm tỉnh.
Kỳ thực Tiêu Tử Lăng cũng không muốn làm như vậy. Lại càng không muốn mang Sở Tiểu Thất đến tuyến tiên phong, cậu dự cảm mang theo Sở Tiểu Thất đi ra sẽ có phiền phức. Chẳng qua trời không theo ý người, khi cậu mới muốn rời đi, lão đại nhà mình tu luyện trên sô pha một buổi tối chỉ chỉ đứa nhóc đang ngủ phiu phiu trên giường, tỏ ý kêu cậu mang đi.
Vì vậy, cậu mới bất đắc dĩ đi gọi Sở Tiểu Thất tỉnh, lại không ngờ rằng khi Sở Tiểu Thất dường như mộng mà không phải mộng dường như tỉnh mà không phải tỉnh, dị năng trên người đột nhiên bạo động, thiếu chút nữa đã đóng băng toàn bộ bên trong phòng xe. May mắn, Sở Chích Thiên phản ứng rất nhanh, khí thế che trời lấp đất của anh trực tiếp áp bách Sở Tiểu Thất làm bừng tỉnh nó, để cho Sở Tiểu Thất đúng lúc khống chế được dị năng bạo động. Cũng từ đó biết được, Sở Tiểu Thất vậy mà có chứng tức giận rời giường nghiêm trọng.
Sở Tiểu Thất biết bản thân thiếu chút nữa đã gặp rắc rối, không có bất kỳ ý kiến gì đối với sự an bài của Tiêu Tử Lăng, vì vậy nó ngoan ngoãn mặc vào đồng phục tổ công kiên bản mini (Nói đến đồng phục này là do Tiêu Tử Lăng chế tạo thủ công gấp gáp ngay trong đêm, Tiểu Lăng a, cậu còn có cái gì không biết không?), theo Tiêu Tử Lăng cùng đi lên tuyến tiên phong áp trận, để cho Tiêu Tử Lăng rất kinh ngạc vì sao sáng nay tên nít ranh này dễ nói chuyện như vậy.
Một đường bước đi, hết thảy người thấy thân ảnh nho nhỏ phía sau Tiêu Tử Lăng đều kinh rớt tròng mắt, đây cũng là nguyên nhân Tiêu Tử Lăng chế tạo gấp gáp đồng phục tổ công kiên trong đêm, cậu muốn thấy bộ dáng chấn kinh của những người này.
Con riêng a con riêng, tin tức chấn kinh này truyền ra, Giang Khinh Ngữ một lòng muốn bò lên giường của lão đại nhà mình, còn có thể tiếp tục tràn đầy lòng tin được sao? Còn có thể tiếp tục bình tĩnh tiếp sao? Có lẽ, lần này hẳn sẽ buộc được cô ta ra tay đi. . . Cậu nhất định phải để cho Sở Chích Thiên triệt để chán ghét Giang Khinh Ngữ.
Chẳng qua, đích xác có lời đồn đãi đang lặng lẽ truyền lưu trong đoàn xe, nhưng không phải như Tiêu Tử Lăng suy nghĩ. . . Tin tức mà toàn bộ đoàn xe truyền lưu là Sở đội trưởng vậy mà biến thành em bé. . .
Đi tới tuyến tiên phong, mỗi người vừa nhìn thấy Tiêu Tử Lăng mang kính râm, mặc đồng phục tổ công kiên, lần lượt cung kính gật đầu chào hỏi. Tổ công kiên là mục tiêu của mỗi một thành viên tổ chiến đấu, nhân vật bên trong đó đều là siêu cấp cường giả, mà vị thành viên tổ công kiên mang kính râm này lại càng là thủ hạ đắc lực của Sở Chích Thiên Sở đội trưởng. Thành viên của tổ chiến đấu đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn cậu, thân đồng phục kia làm tất cả mọi người trông mà thèm.
Sau đó một đồng phục tổ công kiên bản mini nhảy vào mi mắt mọi người, bọn họ kinh ngạc, chẳng lẽ tổ công kiên cũng có con nít? Vì vậy hiếu kỳ thoáng nhìn. . . Vì vậy, toàn thể hóa đá! Địa phương vốn còn rộn ràng nhốn nháo nhất thời tĩnh mịch một mảnh.
Đổng Hạo Triết ngồi trong xe việt dã nghiên cứu bản đồ lộ tuyến ngày hôm nay lấy được đột nhiên cảm thụ được quanh thân tĩnh mịch một mảnh, anh nghi hoặc ngẩng đầu, liền thấy Tiêu Tử Lăng đang đi tới phía anh, anh không có suy nghĩ nhiều cười hô: “Tiểu Lăng, tới sớm như vậy a. Sở ca đã dặn anh, ngày hôm nay em theo bọn anh cùng hành động.”
Tiêu Tử Lăng nghe vậy mỉm cười: “Ngày hôm nay xin Đổng phó đội chiếu cố nhiều hơn.”
Đổng Hạo Triết liếc thấy phía sau Tiêu Tử Lăng còn có một thân ảnh nhỏ như ẩn như hiện, vội vàng hiếu kỳ hỏi: “Tiểu Lăng mang Tiểu Duẫn Thư đến sao?” Bởi vì Tiểu Duẫn Thư chiếu cố ẩm thực sinh hoạt thường ngày của năm con tiểu cẩu cẩu, quan hệ với các chủ nhân của chúng nó đều rất thân mật. Vì vậy, Đổng Hạo Triết liền cho rằng đứa trẻ xuất hiện cùng Tiêu Tử Lăng, ngoại trừ Tiểu Duẫn Thư, cơ bản không còn ai khác.
Anh tuyệt không nhận được tiếng chào ngọt ngào của Tiểu Duẫn Thư, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, mỗi lần Tiểu Duẫn Thư thấy anh sẽ rất ngọt gọi anh Hạo Triết ca ca, ngày hôm nay thế nào yên lặng như thế?
Anh nhìn nhìn qua, một khuôn mặt quen thuộc không thể quen thuộc hơn khiến cho anh quên mất không gian của nơi đây, anh đứng mạnh lên. Chợt nghe thấy Bình một tiếng vang lớn, đầu rắn chắc đụng lên đỉnh xe, một tiếng kêu đau aiz u theo đến.
Va chạm này phải nói là thảm liệt a. Tiêu Tử Lăng nhìn mà cũng cảm thấy đỉnh đầu của mình ẩn ẩn đau. Liền thấy Đổng Hạo Triết xoa đỉnh đầu bản thân, vẻ mặt chấn kinh nói: “Sở ca, anh thế nào rút nhỏ rồi. . .” Được rồi, đây hoàn toàn chính là Sở Chích Thiên thời kỳ trẻ nhỏ, bọn họ cùng nhau lớn lên, thế nào có thể quên chứ.
Sở Tiểu Thất nghe xong lời này, một đường nhìn hàn lãnh quét qua, trong miệng lạnh lùng cải chính: “Tôi kêu Sở Tiểu Thất.”
Đổng Hạo Triết ngẩn người, lại nghĩ tới cái gì đó, nhanh chóng nhìn trộm trái phải một chút, lúc này mới phát hiện người xung quanh đều bị một màn trước mắt làm cho kinh hoảng sửng sốt, đều ở vào trạng thái dại ra. Anh vẫn lo lắng, liền vẫy vẫy tay với Tiêu Tử Lăng, tỏ ý cậu tới gần.
Tiêu Tử Lăng hồ nghi nhích lại gần. Chợt thấy Đổng Hạo Triết ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ: “Sở ca, tới cùng đã xảy ra chuyện gì? Tẩu hỏa nhập ma? Thân thể biến dị? Hay là thăng cấp xảy ra vấn đề?” Được rồi, Đổng Hạo Triết nhận định Sở Tiểu Thất là Sở Chích Thiên, cho rằng Sở Chích Thiên vì che giấu gì đó, mà cự tuyệt thừa nhận thân phận của bản thân, dùng tên giả.
“Không có a. Hết thảy bình thường!” Tiêu Tử Lăng nghĩ đến lão đại lạnh lẽo trong phòng xe, không có gì khác với trước đây, liền đáp như thực chất.
Vẻ mặt Đổng Hạo Triết không tin, anh nhìn Tiêu Tử Lăng một cái, chỉ chỉ Sở Tiểu Thất lãnh khí càng nặng phía sau cậu hỏi: “Đừng gạt anh, vậy đó là ai?” Dung mạo, hàn khí, khí thế của người này không có gì khác biệt với Sở Chích Thiên, không phải Sở Chích Thiên thì còn có thể là ai?
“Sở Tiểu Thất a!” Lần này Tiêu Tử Lăng làm sao không hiểu ý tứ của Đổng Hạo Triết, cậu lật ánh mắt xem thường bất đắc dĩ nói.
Vì cái răng những người này sẽ không nghĩ đến vụ con riêng a, phải biết rằng mục đích của cậu chính là điều này.
“Ha ha, Tiểu Lăng, chuyện đùa này tuyệt không hài hước đâu.” Vẻ mặt Đổng Hạo Triết mang vẻ đừng giấu anh nữa, khiến cho Tiêu Tử Lăng câm nín, cậu thế nào biết được sẽ là kết quả này? Chẳng lẽ đây là nguyên nhân lão đại cảnh cáo cậu không nên chơi loạn quỷ kế? Bằng không kỳ vọng vĩnh viễn tương phản với kết quả?
“Tôi thực sự kêu Sở Tiểu Thất.” Sở Tiểu Thất tức giận, tuy rằng nó không cho rằng cái tên này có gì tốt, nhưng ít nhất đây là cái tên chính quy đầu tiên của nó, không được người thừa nhận vẫn khiến cho nó rất tổn thương, vì vậy hàn khí trên người nhóc con càng đậm, nó trực tiếp phán định vị Đổng Hạo Triết tráng niên sớm thệ, được hậu thế bầu thành người trung thành nhất đối với Sở Chích Thiên cũng là người phúc hậu nhất của căn cứ Lăng Thiên này là nhược trí!
Đổng Hạo Triết gật đầu: “Được, vậy kêu Sở Tiểu Thất, như vậy, xin cậu nói cho tôi biết, tới cùng là đã xảy ra chuyện gì?” Đổng Hạo Triết thấy thái độ của Sở Tiểu Thất phi thường kiên quyết khẳng định tên này, chỉ có thể hùa theo, nhưng anh quan tâm nhất chính là, vì sao Sở Chích Thiên đột nhiên nhỏ đi? Đây tới cùng là chuyện gì? Anh cảm thấy anh sắp điên rồi.
Sở Tiểu Thất làm sao nghe không rõ ý tứ anh ẩn hàm, rõ ràng là đối phó qua loa, tuyệt không phải thừa nhận thực sự, khi nó vừa định kháng nghị, một thanh âm càng thêm băng lãnh hơn so với Sở Tiểu Thất vang vọng toàn bộ tuyến tiên phong: “Đổng Hạo Triết, cậu nhất định phải cho tôi một lời giải thích, tổ chiến đấu của cậu đến tột cùng đang làm gì?” Một luồng uy áp thanh thế lớn trực tiếp khiến cho toàn thể nhân viên của tổ chiến đấu cảm thấy hít thở không thông, trên người như đeo lên vài tòa núi lớn, ép tới mức khiến người ta không thở nổi.
Mọi người chấn kinh nhìn về phía chỗ nguồn gốc thanh âm, bao gồm cả Đổng Hạo Triết. . .
Đổng Hạo Triết nhìn Sở Chích Thiên bản người lớn chậm rãi đi tới từ xa xa, lại nhìn nhìn Sở Chích Thiên bản trẻ nhỏ trước mắt, đột nhiên cảm thấy trước mắt sao vàng xoay tròn tư duy choáng váng một trận.
Anh đỡ hờ trán của mình, chỉ chỉ Sở Tiểu Thất, kêu gào hỏi Tiêu Tử Lăng: “Đứa trẻ này tới cùng là ai a. . .”
Tiêu Tử Lăng khinh bỉ nhìn anh một cái, nói: “Không phải đã nói với anh rồi sao, cậu ta kêu Sở Tiểu Thất. . .”
Vấn đề là, Sở Tiểu Thất là ai a. . . Đổng Hạo Triết càng hỗn loạn.
/283
|