Sở Chích Thiên im lặng không lên tiếng khiến cho Trần Cảnh Văn với Đổng Hạo Triết nghĩ lầm là cam chịu, bọn họ đã có đáp án thỏa mãn đặt Sở Tiểu Thất qua một bên, bắt đầu nghiên cứu giải quyết tin tức mới nhất Đổng Hạo Triết mang đến.
Có lẽ những đồ khác trong phòng xe của Sở Chích Thiên không nhiều, nhưng địa đồ các nơi Trung Quốc tuyệt đối được cho là phong phú. Tiêu Tử Lăng rất hiểu thời vụ, không đợi Sở Chích Thiên phân phó, đã tìm ra địa đồ Hoài Thành, giao cho Sở Chích Thiên.
Sở Tiểu Thất thờ ơ lạnh nhạt, phát hiện Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng phi thường có ăn ý, Sở Chích Thiên chỉ cần đưa một ánh mắt, Tiêu Tử Lăng đã có thể lĩnh hội được ý tứ của anh ta, quả nhiên là người hôn ước a! Sở Tiểu Thất thỏa mãn âm thầm gật đầu, thỏa mãn vì bản thân lại có được phát hiện mới (Tiêu Tử Lăng rơi lệ đầy mặt, đây chỉ là một loại biểu hiện của đàn em đắc lực, không phải như nhóc nghĩ đâu. . .).
So sánh địa đồ tỉ mỉ của Hoài Thành, tam đại đầu sỏ lập tức gõ nhịp, quyết định lui lại về phía sau, đi xuống từ trên một đường vòng, tiến vào đường lớn Hồ Đông của Hoài Thành, chuẩn bị đi vòng qua ven hồ, sau đó trở lại đường cao tốc tiếp tục đi tới.
Sau khi thương nghị quyết định, hai người Trần Cảnh Văn với Đổng Hạo Triết nhanh chóng rời đi, mỗi người trở lại cương vị công tác của bản thân an bài công việc lui lại.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Sở Chích Thiên khó nhịn tích tụ trong lòng, hỏi: “Tiểu Lăng, cậu cũng tin nhóc ta là con trai của tôi?”
Tiêu Tử Lăng nghiêm túc suy nghĩ một chút, để biểu thị sự thận trọng của bản thân: “Sở ca, không thể trách bọn Trần phó đội với Đổng phó đội, bình thường mà nói đều sẽ nghĩ như vậy, anh ngẫm lại, không có khả năng vô duyên vô cớ lại có người giống một người nào đó đúng không, trừ phi có quan hệ huyết thống. . .”
Tiêu Tử Lăng nói xong lời này, dừng một chút. Sau đó vung nắm tay lên, đầy mặt tín nhiệm nói: “Bất quá, em tin tưởng Sở ca, Sở ca nói không phải vậy khẳng định không phải.”
Tiêu Tử Lăng nói xong liền giãn mặt ra cười. Mặt mày cong cong một bộ thản nhiên, bộ dáng hoàn toàn tín nhiệm để cho trong lòng Sở Chích Thiên có chút cảm động, bàn tay to của anh vỗ vỗ đầu Tiêu Tử Lăng, trên mặt lộ ra một vẻ khen ngợi: “Coi như cậu hiểu rõ!” Cuối cùng cũng còn có người tin anh, người làm đại ca anh đây còn không phải rất thất bại sao.
Anh lại không biết kỳ thực trong lòng Tiêu Tử Lăng rất không cho là đúng, nếu không phải cậu giám định ra Sở Tiểu Thất là người xuyên qua thời không, cậu cũng sẽ nghĩ như vậy, ai kêu Sở Chích Thiên là đại ngựa giống chứ.
Vì vậy, Sở Chích Thiên không rõ chân tướng cứ như vậy để cho Tiêu Tử Lăng lại lặng lẽ lẻn vào được một chút trong lòng anh. . .
Sở Tiểu Thất bên cạnh giật mí mắt, lãnh nhãn nhìn sự tương tác của hai người này. Đầu của nó có chút hoang mang: đây vẫn là bá chủ truyền kỳ Sở Chích Thiên lãnh tình lãnh tính nhìn rõ trong từng li đều có Càn Khôn khai sáng thế giới mới trong nghe đồn kia sao? Loại biểu cảm với động tác kia của Tiêu Tử Lăng ở trong mắt nó căn bản là đang nói lời trái lương tâm. . . Chẳng lẽ trên sách nói tình yêu khiến người ta mù quáng là thật? Được rồi, vấn đề này nó thoáng cái cũng tìm không được đáp án chính xác, Sở Tiểu Thất quyết định xem xem rồi nghiên cứu tiếp.
Trần Cảnh Văn Đổng Hạo Triết vừa trở lại liền tổ chức đoàn xe rút lui có trật tự. Toàn bộ đoàn xe biến thành: tổ hậu cần của Trần Cảnh Văn thành tiên phong, mà Đổng Hạo Triết thì thành đội ngũ áp trận. Bất quá may mắn, Đổng Hạo Triết trước tiên đã phái ra vài đội trong tổ chiến đấu đến trợ giúp thanh lý tang thi phía dưới đường vòng. Vì vậy không có làm trễ tiến trình của toàn bộ đoàn xe.
Đoàn xe vừa đến đầu đường, xe phía trước liền dựa theo trình tự đậu ở hai sườn đường lớn, nhường ra một con đường để cho đội tiên phong vốn dĩ tiến lên. Sau đó lần lượt dựa theo trình tự vốn dĩ lái đến đường đông của hồ Hoài Dương.
Hồ Hoài Dương vốn là một khu du ngoạn ngắm cảnh, đường đông xem như tương đối hẻo lánh, vì vậy tang thi còn chưa tính là đông đúc. Đổng Hạo Triết tuyệt không gặp phải trắc trở quá lớn đã đả thông được đường đông của hồ Hoài Dương. Trời gần hoàng hôn, Đổng Hạo Triết tìm được một trung tâm nghỉ phép cỡ lớn trên đường đông, chuẩn bị an bài đoàn xe nghỉ ngơi hồi phục ở đây.
Tang thi ở trung tâm nghỉ phép nhiều hơn so với tang thi bên ngoài, bên trong vậy mà còn có một con tang thi cấp ba. Sở Chích Thiên nghe thấy tin tức này, liền dẫn dắt đội viên của tổ công kiên cấp tốc chạy tới. Nhẹ nhàng đối phó con tang thi cấp ba đó. Mà chiến lợi phẩm tinh hạch cấp ba thì phân phối cho thành viên của tổ công kiên Ngô Khánh Vân, hắn đã đến cấp hai đỉnh cấp, thời gian đột phá cấp ba sẽ không quá dài. Điều này làm cho Tiêu Tử Lăng không ngừng tỏa ra mồ hôi lạnh, một luồng cảm giác nguy cơ cường đại đánh tới. . . Chẳng lẽ lão đại đang biến tướng nhắc nhở cậu, phải thu lại cái đuôi nhỏ kiêu ngạo sao?
Mà ba người tổ công kiên lần đầu tiên thấy Sở Tiểu Thất, toàn bộ hóa đá. Nếu không có tiếng hừ lạnh cảnh cáo của Sở Chích Thiên, phỏng đoán một đoạn thời gian rất dài vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Tuy rằng bọn họ chưa rõ Sở Tiểu Thất là thế nào xuất hiện, nhưng bọn họ đã nhận định đó khẳng định là con trai của đội trưởng. Không thấy khi hai cha con họ thấy ba người bọn họ dại ra, vậy mà đồng thời nhếch mi, đồng thời hừ lạnh, đồng dạng lãnh khí tập kích người, đồng dạng nhãn đao lăng trì. . . Khiến cho ba người bọn họ cảm thán đội trưởng nhà mình quả nhiên rất bá đạo, sinh đứa con cũng dựa theo anh ta mà ra.
Tổ chiến đấu đã không còn tang thi cấp ba trở ngại, rất nhanh đã thanh lý sạch sẽ tang thi trong trung tâm nghỉ phép, theo phía sau tổ chiến đấu chính là một số người sống sót bình thường, bọn họ tiếp nhận sự an bài của tổ hậu cần, thanh lý thi thể tang thi ra ngoài, cũng quét tước địa phương sạch sẽ, tiêu độc một lần, miễn cho có bệnh độc lưu lại nguy hại sự an toàn của bọn họ.
Trần Cảnh Văn áp trận cuối cùng tiến vào trung tâm nghỉ phép, phát hiện hoàn cảnh dừng chân của nơi đây phi thường ưu mỹ, rất thỏa mãn. Anh xuống xe tiến vào đại đường tiếp đãi của trung tâm nghỉ phép, Chân Nhất Long theo sát bên cạnh, sau đó lại là hai người Giang Khinh Ngữ với Trương Ngải Ngải.
Nhân viên công tác hậu cần đang quét tước bên trong thấy Trần phó đội tới, nhanh chóng giao lên bản đồ mặt bằng của trung tâm nghỉ phép tìm được khi vừa rồi thanh lý, đây là điều ngay từ đầu đã phân phó, mỗi khi đến một địa phương mới, chỉ cần có loại tin tức tỉ mỉ này thì phải nhanh chóng giao lên, để tổ quản lý bên trên đúng lúc nắm giữ tin tức nhanh chóng làm ra an bài thích đáng.
Trần Cảnh Văn cầm trong tay, tùy ý lật xem một phen, phát hiện bên trong ghi chép tỉ mỉ hết thảy tin tức của các gian phòng, anh suy nghĩ một chút, cầm phần tư liệu trong tay giao cho Giang Khinh Ngữ, để cho cô dựa theo những tin tức này an bài địa phương dừng chân cho mọi người.
Giang Khinh Ngữ cung kính nhận lấy, đứng ở nơi đó bắt đầu lật xem tư liệu bên trong, ghi tạc hết thảy tư liệu vào trong đầu, từ khi xuyên qua đến đây, tuy rằng đại thần xuyên qua chưa cho cô dị năng nghịch thiên nào, nhưng trí nhớ của cô lại tốt thần kỳ, gần như đạt được trình độ đã gặp qua là không quên được, cho dù thứ khó đọc khó lý giải thế nào, chỉ cần cô xem kỹ ba lần đã có thể kể lại được một năm một mười.
Giang Khinh Ngữ đã hiểu rõ trong lòng, bắt đầu suy nghĩ phân phối nhân viên dừng chân như thế nào. Đầu tiên phải an bài đương nhiên là tổ công kiên, Giang Khinh Ngữ lấy ra một bản ghi chép, bắt đầu liệt ra tên của mọi người, cũng điền số gian phòng tương quan ở phía sau tên, khi cô liệt ra từng tên từng tên, cái tên khiến cho cô đố kị kia trong nháy mắt làm đau đớn ánh mắt của cô.
Vốn thành viên của tổ công kiên đều phải an bài ở xung quanh Sở Chích Thiên, cô nhìn số gian phòng của Tiêu Tử Lăng, đột nhiên cắn răng một cái, vạch mạnh trên cái tên đó một dấu chéo, dùng sức dùng ngòi bút đâm lên tên đó, chỉ chốc lát sau, tên của Tiêu Tử Lăng đã bị đâm nhìn không ra được nữa.
Lúc này Giang Khinh Ngữ mới ngừng tay, mày liễu của cô thoáng nhăn, quyết định phải tận lực suy nghĩ một chút, thế nào có thể không vết tích an bài Tiêu Tử Lăng ra, tách xa Sở Chích Thiên.
Cẩn thận châm chước thật lâu, Giang Khinh Ngữ rốt cục an bài xong số gian phòng mọi người đêm nay vào ở, liền nghiêm túc điền lên trên một tờ giấy trắng, sau cùng giao cho Trần Cảnh Văn xem qua.
Trần Cảnh Văn thấy được danh sách, hai mắt hơi hơi híp lại, ngón tay nhẹ búng giấy trắng trong tay, hỏi: “Vì sao phải an bài như thế?”
Sắc mặt của Giang Khinh Ngữ không thay đổi phi thường yên bình trả lời: “Vì thuận tiện cho sự liên hệ giữa đội trưởng với hai vị phó đội các anh, vì vậy tôi an bài như vậy. Nếu như Trần phó đội cho rằng không cần, tôi có thể đổi lại.”
Trần Cảnh Văn nghe vậy ngẩng đầu mỉm cười, nhìn Giang Khinh Ngữ một cái, một cái liếc mắt này khiến cho Giang Khinh Ngữ có chút thấp thỏm, không biết tâm tư nhỏ của bản thân có giấu diếm được vị Trần phó đội yêu nghiệt này hay không.
“Không cần, cứ như vậy đi, cô nghĩ rất chu đáo.” Trần Cảnh Văn rốt cục nói ra lời Giang Khinh Ngữ muốn nghe, cô tiếp nhận bảng biểu an bài Trần Cảnh Văn đưa qua, cố nhịn xuống tâm tình hưng phấn, biểu hiện ra một mảnh hờ hững, xoay người rời đi, cô an bài nhân viên công tác theo sau đó chép thêm vài phần bảng biểu tương đồng, lại kêu người chuyển giao đến trong tay Sở đội trưởng với Đổng phó đội.
Trần Cảnh Văn lãnh nhãn nhìn thoáng qua Giang Khinh Ngữ đang trong bận rộn, đột nhiên quay đầu hỏi Trương Ngải Ngải: “Tiểu Ngải, em có cảm ứng dị thường gì không?”
Đường nhìn của Trương Ngải Ngải vốn đang nhìn Giang Khinh Ngữ cách đó không xa, lúc này Giang Khinh Ngữ đang an bài nhân viên hậu cần làm việc ngay ngắn rõ ràng, mắt cô lộ ra hâm mộ, chính là năng lực tổ chức an bài quản lý như vậy, mới để cho Giang Khinh Ngữ từ nữ nhân làm ấm giường của Sở Chích Thiên biến hóa nhanh chóng trở thành bộ trưởng bộ hậu cần của căn cứ Lăng Thiên, trở thành nữ nhân chưởng quản thực quyền duy nhất của căn cứ, là đối tượng mà nữ nhân khắp thiên hạ hâm mộ đố kị hận.
Cô nghe thấy câu hỏi của Trần Cảnh Văn nhanh chóng thu liễm tâm thần, quay đầu lại đáp: “Trần phó đội, em không cảm ứng được gì, hẳn là không có gì nguy hiểm.” Kiếp trước Trương Ngải Ngải chính là ở tòa thành thị này đuổi theo đội ngũ của Sở Chích Thiên, tuyệt không có nghe nói đội ngũ của Sở Chích Thiên đụng phải chuyện gì ở chỗ này. Hơn nữa hiện tại cô lăn lộn cũng không kém, Trần Cảnh Văn xem cô là vũ khí bí mật, phi thường coi trọng cô.
Câu trả lời của Trương Ngải Ngải để cho Trần Cảnh Văn hơi hơi gật đầu, anh có một ý nghĩ mới, có lẽ chờ lát nữa tìm Sở Chích Thiên thương lượng một chút.
Sở Chích Thiên chỉnh lý xong tang thi cấp ba, lại về tới bên trong phòng xe của bản thân, anh ngồi trên sô pha kiên trì chờ tin tức tiếp sau.
Mà ba người Lục Vân Đào thì cẩn thận ngồi trên một chiếc sô pha khác, uống trà nóng Tiêu Tử Lăng pha cho bọn họ. . . Đối mặt áp lực bức người của Sở Chích Thiên, mấy người này cảm thấy ngồi ở chỗ này uống trà là một loại giày vò tàn khốc, rất chịu tội.
Mà Sở Tiểu Thất thì bê một phần kem ly đang vui sướng ăn, khi mới vừa vào phòng xe, Tiêu Tử Lăng đột nhiên lấy ra một ly kem nhỏ từ trong tủ lạnh cho nó, tuy rằng nó mặt ngoài tỉnh rụi, kỳ thực trong lòng đã vui đến hỏng rồi. Mùi vị đó thực sự ăn ngon ghê gớm, nó vẫn luôn nhớ mãi không quên, vốn tưởng rằng nó ăn không được nữa, không ngờ tới Tiêu Tử Lăng hào phóng như vậy, chia sẻ đồ tốt như thế cho nó ăn.
Ừm, nó quyết định rồi! Thế nào cũng phải bảo vệ tốt người hôn ước này của Sở Chích Thiên, bằng không về sau sẽ ăn không được thứ ăn ngon như vậy nữa, nó biết rõ, kem ly này chính là do Tiêu Tử Lăng quấn quýt mè nheo mãi ở chỗ Sở Chích Thiên mới mài ra được, không ngờ tới còn có một phần của mình, cảm động ing! Sở Tiểu Thất một bên ăn kem ly một bên hạ quyết tâm.
Tiêu Tử Lăng không biết, cậu trong lúc vô ý dùng một ly kem nho nhỏ thu mua được tâm của Sở Tiểu Thất, để cho cậu về sau có thêm một người tử trung, càng bảo hộ cậu mà thiếu chút nữa mất đi tánh mạng. . .
Có lẽ những đồ khác trong phòng xe của Sở Chích Thiên không nhiều, nhưng địa đồ các nơi Trung Quốc tuyệt đối được cho là phong phú. Tiêu Tử Lăng rất hiểu thời vụ, không đợi Sở Chích Thiên phân phó, đã tìm ra địa đồ Hoài Thành, giao cho Sở Chích Thiên.
Sở Tiểu Thất thờ ơ lạnh nhạt, phát hiện Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng phi thường có ăn ý, Sở Chích Thiên chỉ cần đưa một ánh mắt, Tiêu Tử Lăng đã có thể lĩnh hội được ý tứ của anh ta, quả nhiên là người hôn ước a! Sở Tiểu Thất thỏa mãn âm thầm gật đầu, thỏa mãn vì bản thân lại có được phát hiện mới (Tiêu Tử Lăng rơi lệ đầy mặt, đây chỉ là một loại biểu hiện của đàn em đắc lực, không phải như nhóc nghĩ đâu. . .).
So sánh địa đồ tỉ mỉ của Hoài Thành, tam đại đầu sỏ lập tức gõ nhịp, quyết định lui lại về phía sau, đi xuống từ trên một đường vòng, tiến vào đường lớn Hồ Đông của Hoài Thành, chuẩn bị đi vòng qua ven hồ, sau đó trở lại đường cao tốc tiếp tục đi tới.
Sau khi thương nghị quyết định, hai người Trần Cảnh Văn với Đổng Hạo Triết nhanh chóng rời đi, mỗi người trở lại cương vị công tác của bản thân an bài công việc lui lại.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Sở Chích Thiên khó nhịn tích tụ trong lòng, hỏi: “Tiểu Lăng, cậu cũng tin nhóc ta là con trai của tôi?”
Tiêu Tử Lăng nghiêm túc suy nghĩ một chút, để biểu thị sự thận trọng của bản thân: “Sở ca, không thể trách bọn Trần phó đội với Đổng phó đội, bình thường mà nói đều sẽ nghĩ như vậy, anh ngẫm lại, không có khả năng vô duyên vô cớ lại có người giống một người nào đó đúng không, trừ phi có quan hệ huyết thống. . .”
Tiêu Tử Lăng nói xong lời này, dừng một chút. Sau đó vung nắm tay lên, đầy mặt tín nhiệm nói: “Bất quá, em tin tưởng Sở ca, Sở ca nói không phải vậy khẳng định không phải.”
Tiêu Tử Lăng nói xong liền giãn mặt ra cười. Mặt mày cong cong một bộ thản nhiên, bộ dáng hoàn toàn tín nhiệm để cho trong lòng Sở Chích Thiên có chút cảm động, bàn tay to của anh vỗ vỗ đầu Tiêu Tử Lăng, trên mặt lộ ra một vẻ khen ngợi: “Coi như cậu hiểu rõ!” Cuối cùng cũng còn có người tin anh, người làm đại ca anh đây còn không phải rất thất bại sao.
Anh lại không biết kỳ thực trong lòng Tiêu Tử Lăng rất không cho là đúng, nếu không phải cậu giám định ra Sở Tiểu Thất là người xuyên qua thời không, cậu cũng sẽ nghĩ như vậy, ai kêu Sở Chích Thiên là đại ngựa giống chứ.
Vì vậy, Sở Chích Thiên không rõ chân tướng cứ như vậy để cho Tiêu Tử Lăng lại lặng lẽ lẻn vào được một chút trong lòng anh. . .
Sở Tiểu Thất bên cạnh giật mí mắt, lãnh nhãn nhìn sự tương tác của hai người này. Đầu của nó có chút hoang mang: đây vẫn là bá chủ truyền kỳ Sở Chích Thiên lãnh tình lãnh tính nhìn rõ trong từng li đều có Càn Khôn khai sáng thế giới mới trong nghe đồn kia sao? Loại biểu cảm với động tác kia của Tiêu Tử Lăng ở trong mắt nó căn bản là đang nói lời trái lương tâm. . . Chẳng lẽ trên sách nói tình yêu khiến người ta mù quáng là thật? Được rồi, vấn đề này nó thoáng cái cũng tìm không được đáp án chính xác, Sở Tiểu Thất quyết định xem xem rồi nghiên cứu tiếp.
Trần Cảnh Văn Đổng Hạo Triết vừa trở lại liền tổ chức đoàn xe rút lui có trật tự. Toàn bộ đoàn xe biến thành: tổ hậu cần của Trần Cảnh Văn thành tiên phong, mà Đổng Hạo Triết thì thành đội ngũ áp trận. Bất quá may mắn, Đổng Hạo Triết trước tiên đã phái ra vài đội trong tổ chiến đấu đến trợ giúp thanh lý tang thi phía dưới đường vòng. Vì vậy không có làm trễ tiến trình của toàn bộ đoàn xe.
Đoàn xe vừa đến đầu đường, xe phía trước liền dựa theo trình tự đậu ở hai sườn đường lớn, nhường ra một con đường để cho đội tiên phong vốn dĩ tiến lên. Sau đó lần lượt dựa theo trình tự vốn dĩ lái đến đường đông của hồ Hoài Dương.
Hồ Hoài Dương vốn là một khu du ngoạn ngắm cảnh, đường đông xem như tương đối hẻo lánh, vì vậy tang thi còn chưa tính là đông đúc. Đổng Hạo Triết tuyệt không gặp phải trắc trở quá lớn đã đả thông được đường đông của hồ Hoài Dương. Trời gần hoàng hôn, Đổng Hạo Triết tìm được một trung tâm nghỉ phép cỡ lớn trên đường đông, chuẩn bị an bài đoàn xe nghỉ ngơi hồi phục ở đây.
Tang thi ở trung tâm nghỉ phép nhiều hơn so với tang thi bên ngoài, bên trong vậy mà còn có một con tang thi cấp ba. Sở Chích Thiên nghe thấy tin tức này, liền dẫn dắt đội viên của tổ công kiên cấp tốc chạy tới. Nhẹ nhàng đối phó con tang thi cấp ba đó. Mà chiến lợi phẩm tinh hạch cấp ba thì phân phối cho thành viên của tổ công kiên Ngô Khánh Vân, hắn đã đến cấp hai đỉnh cấp, thời gian đột phá cấp ba sẽ không quá dài. Điều này làm cho Tiêu Tử Lăng không ngừng tỏa ra mồ hôi lạnh, một luồng cảm giác nguy cơ cường đại đánh tới. . . Chẳng lẽ lão đại đang biến tướng nhắc nhở cậu, phải thu lại cái đuôi nhỏ kiêu ngạo sao?
Mà ba người tổ công kiên lần đầu tiên thấy Sở Tiểu Thất, toàn bộ hóa đá. Nếu không có tiếng hừ lạnh cảnh cáo của Sở Chích Thiên, phỏng đoán một đoạn thời gian rất dài vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Tuy rằng bọn họ chưa rõ Sở Tiểu Thất là thế nào xuất hiện, nhưng bọn họ đã nhận định đó khẳng định là con trai của đội trưởng. Không thấy khi hai cha con họ thấy ba người bọn họ dại ra, vậy mà đồng thời nhếch mi, đồng thời hừ lạnh, đồng dạng lãnh khí tập kích người, đồng dạng nhãn đao lăng trì. . . Khiến cho ba người bọn họ cảm thán đội trưởng nhà mình quả nhiên rất bá đạo, sinh đứa con cũng dựa theo anh ta mà ra.
Tổ chiến đấu đã không còn tang thi cấp ba trở ngại, rất nhanh đã thanh lý sạch sẽ tang thi trong trung tâm nghỉ phép, theo phía sau tổ chiến đấu chính là một số người sống sót bình thường, bọn họ tiếp nhận sự an bài của tổ hậu cần, thanh lý thi thể tang thi ra ngoài, cũng quét tước địa phương sạch sẽ, tiêu độc một lần, miễn cho có bệnh độc lưu lại nguy hại sự an toàn của bọn họ.
Trần Cảnh Văn áp trận cuối cùng tiến vào trung tâm nghỉ phép, phát hiện hoàn cảnh dừng chân của nơi đây phi thường ưu mỹ, rất thỏa mãn. Anh xuống xe tiến vào đại đường tiếp đãi của trung tâm nghỉ phép, Chân Nhất Long theo sát bên cạnh, sau đó lại là hai người Giang Khinh Ngữ với Trương Ngải Ngải.
Nhân viên công tác hậu cần đang quét tước bên trong thấy Trần phó đội tới, nhanh chóng giao lên bản đồ mặt bằng của trung tâm nghỉ phép tìm được khi vừa rồi thanh lý, đây là điều ngay từ đầu đã phân phó, mỗi khi đến một địa phương mới, chỉ cần có loại tin tức tỉ mỉ này thì phải nhanh chóng giao lên, để tổ quản lý bên trên đúng lúc nắm giữ tin tức nhanh chóng làm ra an bài thích đáng.
Trần Cảnh Văn cầm trong tay, tùy ý lật xem một phen, phát hiện bên trong ghi chép tỉ mỉ hết thảy tin tức của các gian phòng, anh suy nghĩ một chút, cầm phần tư liệu trong tay giao cho Giang Khinh Ngữ, để cho cô dựa theo những tin tức này an bài địa phương dừng chân cho mọi người.
Giang Khinh Ngữ cung kính nhận lấy, đứng ở nơi đó bắt đầu lật xem tư liệu bên trong, ghi tạc hết thảy tư liệu vào trong đầu, từ khi xuyên qua đến đây, tuy rằng đại thần xuyên qua chưa cho cô dị năng nghịch thiên nào, nhưng trí nhớ của cô lại tốt thần kỳ, gần như đạt được trình độ đã gặp qua là không quên được, cho dù thứ khó đọc khó lý giải thế nào, chỉ cần cô xem kỹ ba lần đã có thể kể lại được một năm một mười.
Giang Khinh Ngữ đã hiểu rõ trong lòng, bắt đầu suy nghĩ phân phối nhân viên dừng chân như thế nào. Đầu tiên phải an bài đương nhiên là tổ công kiên, Giang Khinh Ngữ lấy ra một bản ghi chép, bắt đầu liệt ra tên của mọi người, cũng điền số gian phòng tương quan ở phía sau tên, khi cô liệt ra từng tên từng tên, cái tên khiến cho cô đố kị kia trong nháy mắt làm đau đớn ánh mắt của cô.
Vốn thành viên của tổ công kiên đều phải an bài ở xung quanh Sở Chích Thiên, cô nhìn số gian phòng của Tiêu Tử Lăng, đột nhiên cắn răng một cái, vạch mạnh trên cái tên đó một dấu chéo, dùng sức dùng ngòi bút đâm lên tên đó, chỉ chốc lát sau, tên của Tiêu Tử Lăng đã bị đâm nhìn không ra được nữa.
Lúc này Giang Khinh Ngữ mới ngừng tay, mày liễu của cô thoáng nhăn, quyết định phải tận lực suy nghĩ một chút, thế nào có thể không vết tích an bài Tiêu Tử Lăng ra, tách xa Sở Chích Thiên.
Cẩn thận châm chước thật lâu, Giang Khinh Ngữ rốt cục an bài xong số gian phòng mọi người đêm nay vào ở, liền nghiêm túc điền lên trên một tờ giấy trắng, sau cùng giao cho Trần Cảnh Văn xem qua.
Trần Cảnh Văn thấy được danh sách, hai mắt hơi hơi híp lại, ngón tay nhẹ búng giấy trắng trong tay, hỏi: “Vì sao phải an bài như thế?”
Sắc mặt của Giang Khinh Ngữ không thay đổi phi thường yên bình trả lời: “Vì thuận tiện cho sự liên hệ giữa đội trưởng với hai vị phó đội các anh, vì vậy tôi an bài như vậy. Nếu như Trần phó đội cho rằng không cần, tôi có thể đổi lại.”
Trần Cảnh Văn nghe vậy ngẩng đầu mỉm cười, nhìn Giang Khinh Ngữ một cái, một cái liếc mắt này khiến cho Giang Khinh Ngữ có chút thấp thỏm, không biết tâm tư nhỏ của bản thân có giấu diếm được vị Trần phó đội yêu nghiệt này hay không.
“Không cần, cứ như vậy đi, cô nghĩ rất chu đáo.” Trần Cảnh Văn rốt cục nói ra lời Giang Khinh Ngữ muốn nghe, cô tiếp nhận bảng biểu an bài Trần Cảnh Văn đưa qua, cố nhịn xuống tâm tình hưng phấn, biểu hiện ra một mảnh hờ hững, xoay người rời đi, cô an bài nhân viên công tác theo sau đó chép thêm vài phần bảng biểu tương đồng, lại kêu người chuyển giao đến trong tay Sở đội trưởng với Đổng phó đội.
Trần Cảnh Văn lãnh nhãn nhìn thoáng qua Giang Khinh Ngữ đang trong bận rộn, đột nhiên quay đầu hỏi Trương Ngải Ngải: “Tiểu Ngải, em có cảm ứng dị thường gì không?”
Đường nhìn của Trương Ngải Ngải vốn đang nhìn Giang Khinh Ngữ cách đó không xa, lúc này Giang Khinh Ngữ đang an bài nhân viên hậu cần làm việc ngay ngắn rõ ràng, mắt cô lộ ra hâm mộ, chính là năng lực tổ chức an bài quản lý như vậy, mới để cho Giang Khinh Ngữ từ nữ nhân làm ấm giường của Sở Chích Thiên biến hóa nhanh chóng trở thành bộ trưởng bộ hậu cần của căn cứ Lăng Thiên, trở thành nữ nhân chưởng quản thực quyền duy nhất của căn cứ, là đối tượng mà nữ nhân khắp thiên hạ hâm mộ đố kị hận.
Cô nghe thấy câu hỏi của Trần Cảnh Văn nhanh chóng thu liễm tâm thần, quay đầu lại đáp: “Trần phó đội, em không cảm ứng được gì, hẳn là không có gì nguy hiểm.” Kiếp trước Trương Ngải Ngải chính là ở tòa thành thị này đuổi theo đội ngũ của Sở Chích Thiên, tuyệt không có nghe nói đội ngũ của Sở Chích Thiên đụng phải chuyện gì ở chỗ này. Hơn nữa hiện tại cô lăn lộn cũng không kém, Trần Cảnh Văn xem cô là vũ khí bí mật, phi thường coi trọng cô.
Câu trả lời của Trương Ngải Ngải để cho Trần Cảnh Văn hơi hơi gật đầu, anh có một ý nghĩ mới, có lẽ chờ lát nữa tìm Sở Chích Thiên thương lượng một chút.
Sở Chích Thiên chỉnh lý xong tang thi cấp ba, lại về tới bên trong phòng xe của bản thân, anh ngồi trên sô pha kiên trì chờ tin tức tiếp sau.
Mà ba người Lục Vân Đào thì cẩn thận ngồi trên một chiếc sô pha khác, uống trà nóng Tiêu Tử Lăng pha cho bọn họ. . . Đối mặt áp lực bức người của Sở Chích Thiên, mấy người này cảm thấy ngồi ở chỗ này uống trà là một loại giày vò tàn khốc, rất chịu tội.
Mà Sở Tiểu Thất thì bê một phần kem ly đang vui sướng ăn, khi mới vừa vào phòng xe, Tiêu Tử Lăng đột nhiên lấy ra một ly kem nhỏ từ trong tủ lạnh cho nó, tuy rằng nó mặt ngoài tỉnh rụi, kỳ thực trong lòng đã vui đến hỏng rồi. Mùi vị đó thực sự ăn ngon ghê gớm, nó vẫn luôn nhớ mãi không quên, vốn tưởng rằng nó ăn không được nữa, không ngờ tới Tiêu Tử Lăng hào phóng như vậy, chia sẻ đồ tốt như thế cho nó ăn.
Ừm, nó quyết định rồi! Thế nào cũng phải bảo vệ tốt người hôn ước này của Sở Chích Thiên, bằng không về sau sẽ ăn không được thứ ăn ngon như vậy nữa, nó biết rõ, kem ly này chính là do Tiêu Tử Lăng quấn quýt mè nheo mãi ở chỗ Sở Chích Thiên mới mài ra được, không ngờ tới còn có một phần của mình, cảm động ing! Sở Tiểu Thất một bên ăn kem ly một bên hạ quyết tâm.
Tiêu Tử Lăng không biết, cậu trong lúc vô ý dùng một ly kem nho nhỏ thu mua được tâm của Sở Tiểu Thất, để cho cậu về sau có thêm một người tử trung, càng bảo hộ cậu mà thiếu chút nữa mất đi tánh mạng. . .
/283
|