Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 174: Ngọc trụy, truyền con dâu không truyền con gái.
/283
|
Lâm Gia Bảo hài lòng vỗ vỗ bờ vai của cậu nói: “Không tồi, rất tinh mắt, cậu đã đồng ý, như vậy chúng ta làm xong chuyện này đi.”
Làm? Chuyện gì? Vì sao hình như cậu nghe không hiểu như đang nghe thiên thư vậy chứ? Tiêu Tử Lăng đầy mắt vòng vòng manh đến mức khiến Lâm Gia Bảo nhịn không được vươn cánh tay tội ác, hung hăng ngắt khuôn mặt Tiêu Tử Lăng một phen, cuối cùng cũng ngắt cho Tiêu Tử Lăng hồi thần lại.
“Bác gái, ngài nói lời đó là có ý gì a?” Cuối cùng Tiêu Tử Lăng cũng nhớ không hiểu phải hỏi cho rõ, mà không phải mơ hồ đáp ứng ký giấy bán mình.
“Có ý gì? Chính là ý ta thận trọng giao con ta cho cậu a.” Lâm Gia Bảo xem xét liếc Tiêu Tử Lăng một cái, có chút buồn bực. Bà đều đã nói sáng tỏ như thế rồi, vì sao tên nhóc trước mắt còn hoang mang đầy mặt chứ.
Chẳng lẽ ý của bác gái là kêu cậu bảo vệ tốt an nguy của Sở Chích Thiên? Vẻ mặt Tiêu Tử Lăng bừng tỉnh, gật gật mạnh đầu, làm đàn em giúp đỡ không tiếc cả mạng sống vì đại ca đó là điều tất yếu, huống hồ mình vốn phải dựa vào chỗ dựa vững chắc bự là Sở Chích Thiên để ăn cơm, đương nhiên phải dốc hết toàn lực bảo hộ sự an toàn của lão đại nhà mình.
Thấy cái gật đầu kiên định của Tiêu Tử Lăng, Lâm Gia Bảo miễn bàn hài lòng bao nhiêu, ánh mắt của con dâu chân thành tha thiết, thái độ kiên quyết, tuyệt không bởi vì tình cảm của cậu ta với con trai nhà mình bị hậu thế không dung, liền trốn trốn tránh tránh, nũng nũng nịu nịu. Yêu chính là yêu, thái độ quang minh lỗi lạc, tuyệt đối là người trung thành với tình yêu, con trai nhà mình tìm được một người trong lòng đáng tin như thế, cũng là sự may mắn của nó a.
Lâm Gia Bảo hài lòng móc ra ngọc trụy truyền gia bảo của Sở gia, truyền con dâu không truyền con gái, đưa cho Tiêu Tử Lăng. Tiêu Tử Lăng nghĩ nghĩ, đây là lễ gặp mặt lần đầu tiên của bác gái, vì vậy cậu thận trọng tiếp nhận. Trong miệng cảm kích nói: “Đa tạ bác gái!”
Ngọc trụy vừa vào tay, liền có một luồng nóng rực, rất cùng loại với cảm giác mà hạt châu nhỏ tìm được trong chợ đêm Trầm Thành mang đến. Nhưng năng lượng của ngọc trụy này lớn hơn mãnh liệt hơn, tin tức không gian trước tiên truyền đưa cho cậu chính là thôn phệ, nó muốn lập tức thôn phệ. Phải biết rằng hạt châu lần trước đã để cho không gian của cậu tăng lên thêm hai mươi ô không gian, chẳng lẽ ngọc trụy này cũng có công năng tương đồng?
Tiêu Tử Lăng vẫn còn nghiên cứu ngọc trụy trong tay, chợt nghe thấy Lâm Gia Bảo tiếp tục nói: “Không cần cảm tạ, ngọc trụy này ta cũng đã giữ 24 năm rồi, cũng đã đến lúc nên giao cho con, đây là truyền gia bảo của Sở gia chúng ta. Con nhận đi.” Lời nói của Lâm Gia Bảo khiến cho trong lòng Tiêu Tử Lăng dâng lên một loại cảm giác không ổn.
“Truyền con dâu không truyền con gái, về sau con truyền cho con dâu của con là được. . .” Lời nói kế tiếp của Lâm Gia Bảo khiến cho Tiêu Tử Lăng ngũ lôi oanh đỉnh. Nha, đây không phải lễ gặp mặt a, vậy bà cho cậu món này là có ý gì?
“Bác gái, đây tới cùng là chuyện gì?” Tiêu Tử Lăng thật vất vả mới nặn ra được câu hỏi này.
Lâm Gia Bảo khinh bỉ liếc Tiêu Tử Lăng một cái, không giải thích được nói: “Con thế nào còn gọi ta là bác gái, phải gọi ta là momy, không phải mới vừa rồi con đã đồng ý gả cho con trai nhà ta rồi sao? Ta đương nhiên phải giao khối ngọc trụy này cho con, bằng không thế nào chứng minh con là con dâu của Sở gia ta?”
Đồng ý gả cho Sở Chích Thiên? Con dâu? Tiêu Tử Lăng vừa nghe lời này, liền cảm thấy một luồng ý lạnh không ngừng tỏa ra từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu, toàn thân không ngừng tỏa ra mồ hôi lạnh, nếu như lão đại nhà mình biết mình lý giải sai ý của mẹ anh ta, nhận ngọc trụy này, khẳng định sẽ thiên lý truy sát cậu a.
Vì để không bị lão đại nhà mình lăng trì chết, Tiêu Tử Lăng quả quyết đưa trả lại ngọc trụy nói: “Không phải, bác gái, con nghĩ ngài nghĩ sai rồi, ngọc trụy này. . .” Không gian tiến hóa thế nào cũng không quan trọng bằng mạng nhỏ của mình, Tiêu Tử Lăng vẫn rất hiểu rõ nặng nhẹ, sẽ không vì một chút lợi nhỏ mà trả giá đắt thảm thống.
“Không sai, ngọc trụy này chính là truyền gia bảo của Sở gia.” Lâm Gia Bảo nghiêm túc nhìn nhìn ngọc trụy, cắt ngang lời nói của Tiêu Tử Lăng.
“Con nói không phải chuyện này, con là nói chuyện của con với Sở ca. . .” Tiêu Tử Lăng nhanh chóng đổi phương thức nói rõ tình hình.
“Chuyện của con với con trai ta cứ làm như thế, đừng nói với ta các con rất tân thời, ở chung liền ok, vì sự phụ trách đối với đôi bên, hình thức vẫn cần thiết, thân phận vẫn cần thiết rõ ràng, con cũng không thể hồ đồ tiếp như thế.” Vẻ mặt Lâm Gia Bảo không tán thành, nếu lưỡng tình tương duyệt, con trai nhà mình cuối sẽ cho cậu một danh phận, nếu như tiếp tục không minh không bạch như thế, bà sẽ trực tiếp gõ nát đầu con trai nhà bà, để cho nó hiểu rõ hết thảy yêu đương không lấy hôn nhân làm cơ sở đều là lưu manh.
Tiêu Tử Lăng sắp tan vỡ, ai tới cứu cứu cậu a, vì sao lão mẹ của lão đại nhà mình là một người khác người như thế, nghe người ta nói luôn chỉ thích nghe nửa câu? Có thể để cho cậu nói xong hết một câu không a?
Khi Tiêu Tử Lăng vô cùng quấn quýt nên giải thích rõ ràng hiểu lầm này thế nào, chợt nghe thấy cánh cửa chính đã đóng lại kia phát sinh oanh một tiếng nổ, liền thấy đá vụn bay loạn, bụi bặm tung bay, trong một mảnh sương bụi mờ mờ có hai bóng người xông ra từ trong cửa.
Tiêu Tử Lăng thấy thế không còn tâm tình giải thích, trực tiếp kéo Lâm Gia Bảo né ra, nhắc nhở một câu: “Cẩn thận!”
Tiêu Tử Lăng với Lâm Gia Bảo né khỏi cánh cửa kia, đứng xa xa ở lối vào thông đạo, lúc này bụi bặm dần dần lắng đọng xuống, hai bóng người từ từ hiện ra, chỉ thấy bọn họ vẫn còn tôi tới ông đi quyền đấm cước đá, vui vẻ quên về.
Tiêu Tử Lăng tập trung nhìn vào, vậy mà là Sở Chích Thiên đang chiến đấu với một nam nhân tuấn mỹ tà khí âm nhu vô cùng. Khi cậu vừa định giơ kiếm đánh lén, lại bị Lâm Gia Bảo một phen kéo lại.
Chỉ nghe thấy Lâm Gia Bảo hiếu kỳ hỏi: “Ông xã, Tiểu Thiên Thiên, hai người làm gì đánh hung như vậy a?”
Tiêu Tử Lăng thiếu chút nữa ngã quỵ, không ngờ tới, lão đại lãnh khốc nhà mình vậy mà có nhũ danh đáng yêu như thế, điều này thực sự khiến cho cậu khó có thể tiếp nhận.
Hai người đối chiến nghe xưng hô đó, nhất thời sửng sốt, hai người đồng thời thu tay lại, nhìn qua. Khi thấy rõ đứng ở lối vào thông đạo chính là hai người Tiêu Tử Lăng với Lâm Gia Bảo, nhất thời vui mừng đầy mặt, nhào tới.
Chỉ thấy nam nhân âm nhu tuấn mỹ tà mị kia nhào tới chỗ Lâm Gia Bảo, nắm tay bà lo lắng hỏi: “Bảo nhi, em không có bị thương chứ.” Không hề che giấu sự thâm tình lo lắng trong mắt.
Mà Tiêu Tử Lăng bên này, Sở Chích Thiên đi tới trước mặt cậu, vẻ mặt thân thiết hỏi: “Tiểu Lăng, cậu không bị thương chứ.” Lời nói gần như tương đồng của hai người khiến cho Tiêu Tử Lăng với Lâm Gia Bảo ở đây nhất thời hắc tuyến.
Liền thấy Lâm Gia Bảo không chút khách khí giận trừng mắt: “Em đương nhiên không có việc gì, em chỉ là nói chuyện phiếm với con dâu, có thể xảy ra chuyện gì?”
Nhận được lại là biểu tình như trút được gánh nặng của Sở lão ba, trên mặt ông nhất thời đẩy lên nụ cười, vốn hẳn là cảm giác tà mị, thoáng cái trở nên ôn hòa hơn.
Tiêu Tử Lăng lại bởi vì câu nói này, nhất thời xấu hổ, cậu cẩn thận liếc liếc Sở Chích Thiên bên người một cái, xem anh ta có phải tức giận hay không. Cậu rất muốn nhảy ra nói với Sở Chích Thiên, đây hoàn toàn là một hiểu lầm. Đều là bác gái tự quyết định, cậu căn bản chưa từng đáp ứng chuyện này a.
Cảm nhận được đường nhìn của Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên vô ý thức chuyển đầu đi. Anh có chút không dám nhìn ánh mắt của đàn em nhà mình, chỉ sợ trong ánh mắt của cậu có ý khinh bỉ.
Anh nhất định phải dỗ lão ba lão mẹ của anh đi trước, sau đó nghiêm túc giải thích một chút với đàn em nhà anh, đây đều là do baba momy của anh tự chủ trương, anh căn bản không có ý nghĩ đó.
Tiêu Tử Lăng thấy bộ dáng Sở Chích Thiên không muốn nhìn cậu, trong lòng có chút lo lắng, chẳng lẽ lão đại nhà mình hiểu lầm rồi, không muốn a. Cậu không hề hủy hoại sự thuần khiết của lão đại nhà mình, cậu nhất định phải giải thích rõ ràng. Không đợi Tiêu Tử Lăng mở miệng đã nghe thấy Sở Chích Thiên bên cạnh lạnh lùng mở miệng nói: “Lão ba. Lão mẹ, hiện tại hai người có thể tiếp tục du lịch vòng quanh thế giới rồi.”
“Cái thằng bất hiếu, không thích nhìn thấy bọn ta như thế a.” Lâm Gia Bảo bĩu môi kháng nghị nói. Thằng nhóc chết bằm này vẫn một bộ biểu tình không vừa mắt bọn họ giống như trước đây.
“Lão mẹ, đừng trách con không nhắc nhở người, trong doanh địa của con có rất nhiều cô gái, nếu như người không ngại ông xã nhà mình bị những cô gái đó nhớ nhung, con sẽ vô cùng hoan nghênh hai người đến doanh địa của con ở một đoạn thời gian.” Sở Chích Thiên liếc liếc lão mẹ nhà mình một cái, nhàn nhạt trình bày một chuyện có thể khiến cho lão mẹ anh phát điên nhất.
Quả nhiên, Lâm Gia Bảo biến sắc, quyết định thật nhanh nói: “Sấc, đều đã quên có chuyện này, ông xã, chúng ta đi.”
Sở lão ba sửng sốt: “Vậy chuyện của con dâu. . .”
Lâm Gia Bảo giơ một thủ thế thắng lợi thật to, kiêu ngạo nói: “Đối phó xong rồi, con dâu đã rất vui vẻ tiếp nhận truyền gia bảo của Sở gia chúng ta.”
Rất vui vẻ? Tiêu Tử Lăng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía lão mẹ của Sở Chích Thiên, chuyện đó là từ đâu ra a. Cậu vừa định nói ra chân tướng, lại bởi vì một câu nói của Sở lão ba khiến cho cậu quyết định đâm lao phải theo lao.
Sở lão ba nghe thấy lời nói của bà xã nhà mình, trong lòng vừa cao hứng vừa áy náy, đứa con trai ngu ngốc bất hiếu nhà mình kia, nếu muốn để cho nó hiểu rõ được tâm tư của nó, sợ rằng còn cần một đoạn đường rất lớn phải đi, điều này tất nhiên phải ủy khuất con dâu đáng yêu trước mắt rồi, ông quyết định không thể để cho con dâu chịu ủy khuất này không công, nhất định phải tạo chỗ dựa một chút, vì vậy liền nói: “Tiểu Lăng à, đứa con trai ngu ngốc nhà ta liền giao cho con, nếu như nó chọc con tức giận, con không cần khách khí, trực tiếp kill nó là được rồi, lão ba lão mẹ đều ủng hộ con.”
Lâm Gia Bảo vừa nghe thấy ánh mắt sáng ngời nói: “Không sai, nếu như nó dám phản kháng, con cứ nói cho bọn ta biết, bọn ta giúp con cùng xử lí nó.”
Sở Chích Thiên hắc tuyến đầy trán, đây tới cùng là cha mẹ của anh hay là cha mẹ của Tiêu Tử Lăng a, có cha mẹ nào cừu thị con mình như thế không?
Tiêu Tử Lăng nghe vậy che miệng cười trộm, suy nghĩ vốn còn muốn tỏ rõ chân tướng sự thực đã không còn, cậu liên tục gật đầu, có đạo thánh chỉ này, khẳng định lão đại nhà mình sẽ không khi dễ cậu, điều này đại biểu nông nô cậu đây sắp xoay người rồi?
Khóe mắt Sở Chích Thiên trông thấy biểu tình cười trộm của Tiêu Tử Lăng, tâm tình vốn bởi vì lời cha mẹ nói mà có chút phiền muộn liền biến mất, nếu có thể để cho đàn em nhà mình sung sướng, bị cha mẹ đạp lên mấy đạp hủy chút hình tượng cũng không sao cả.
Cứ như vậy, Sở lão ba Sở lão mẹ đến đi vội vàng, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của hai người bọn họ. Lúc này Sở Chích Thiên mới quay đầu có chút xấu hổ nói với Tiêu Tử Lăng: “Thế này Tiểu Lăng, momy tôi bà ấy nói chuyện tương đối khoa trương, cậu đừng quá để ý.”
Tiêu Tử Lăng thấy sắc mặt biểu tình của Sở Chích Thiên rất bình thường, biết anh không bởi vì lời nói của lão mẹ anh mà hiểu lầm cậu, cuối cùng cũng thở dài một hơi, cậu nào dám tức giận cái gì, vội vàng cười nói: “Sở ca, không có việc gì, chỉ là ngọc trụy này. . .” Tiêu Tử Lăng không nỡ mà đưa ra, nhu yếu phẩm cho không gian của cậu tiến hóa a.
Làm? Chuyện gì? Vì sao hình như cậu nghe không hiểu như đang nghe thiên thư vậy chứ? Tiêu Tử Lăng đầy mắt vòng vòng manh đến mức khiến Lâm Gia Bảo nhịn không được vươn cánh tay tội ác, hung hăng ngắt khuôn mặt Tiêu Tử Lăng một phen, cuối cùng cũng ngắt cho Tiêu Tử Lăng hồi thần lại.
“Bác gái, ngài nói lời đó là có ý gì a?” Cuối cùng Tiêu Tử Lăng cũng nhớ không hiểu phải hỏi cho rõ, mà không phải mơ hồ đáp ứng ký giấy bán mình.
“Có ý gì? Chính là ý ta thận trọng giao con ta cho cậu a.” Lâm Gia Bảo xem xét liếc Tiêu Tử Lăng một cái, có chút buồn bực. Bà đều đã nói sáng tỏ như thế rồi, vì sao tên nhóc trước mắt còn hoang mang đầy mặt chứ.
Chẳng lẽ ý của bác gái là kêu cậu bảo vệ tốt an nguy của Sở Chích Thiên? Vẻ mặt Tiêu Tử Lăng bừng tỉnh, gật gật mạnh đầu, làm đàn em giúp đỡ không tiếc cả mạng sống vì đại ca đó là điều tất yếu, huống hồ mình vốn phải dựa vào chỗ dựa vững chắc bự là Sở Chích Thiên để ăn cơm, đương nhiên phải dốc hết toàn lực bảo hộ sự an toàn của lão đại nhà mình.
Thấy cái gật đầu kiên định của Tiêu Tử Lăng, Lâm Gia Bảo miễn bàn hài lòng bao nhiêu, ánh mắt của con dâu chân thành tha thiết, thái độ kiên quyết, tuyệt không bởi vì tình cảm của cậu ta với con trai nhà mình bị hậu thế không dung, liền trốn trốn tránh tránh, nũng nũng nịu nịu. Yêu chính là yêu, thái độ quang minh lỗi lạc, tuyệt đối là người trung thành với tình yêu, con trai nhà mình tìm được một người trong lòng đáng tin như thế, cũng là sự may mắn của nó a.
Lâm Gia Bảo hài lòng móc ra ngọc trụy truyền gia bảo của Sở gia, truyền con dâu không truyền con gái, đưa cho Tiêu Tử Lăng. Tiêu Tử Lăng nghĩ nghĩ, đây là lễ gặp mặt lần đầu tiên của bác gái, vì vậy cậu thận trọng tiếp nhận. Trong miệng cảm kích nói: “Đa tạ bác gái!”
Ngọc trụy vừa vào tay, liền có một luồng nóng rực, rất cùng loại với cảm giác mà hạt châu nhỏ tìm được trong chợ đêm Trầm Thành mang đến. Nhưng năng lượng của ngọc trụy này lớn hơn mãnh liệt hơn, tin tức không gian trước tiên truyền đưa cho cậu chính là thôn phệ, nó muốn lập tức thôn phệ. Phải biết rằng hạt châu lần trước đã để cho không gian của cậu tăng lên thêm hai mươi ô không gian, chẳng lẽ ngọc trụy này cũng có công năng tương đồng?
Tiêu Tử Lăng vẫn còn nghiên cứu ngọc trụy trong tay, chợt nghe thấy Lâm Gia Bảo tiếp tục nói: “Không cần cảm tạ, ngọc trụy này ta cũng đã giữ 24 năm rồi, cũng đã đến lúc nên giao cho con, đây là truyền gia bảo của Sở gia chúng ta. Con nhận đi.” Lời nói của Lâm Gia Bảo khiến cho trong lòng Tiêu Tử Lăng dâng lên một loại cảm giác không ổn.
“Truyền con dâu không truyền con gái, về sau con truyền cho con dâu của con là được. . .” Lời nói kế tiếp của Lâm Gia Bảo khiến cho Tiêu Tử Lăng ngũ lôi oanh đỉnh. Nha, đây không phải lễ gặp mặt a, vậy bà cho cậu món này là có ý gì?
“Bác gái, đây tới cùng là chuyện gì?” Tiêu Tử Lăng thật vất vả mới nặn ra được câu hỏi này.
Lâm Gia Bảo khinh bỉ liếc Tiêu Tử Lăng một cái, không giải thích được nói: “Con thế nào còn gọi ta là bác gái, phải gọi ta là momy, không phải mới vừa rồi con đã đồng ý gả cho con trai nhà ta rồi sao? Ta đương nhiên phải giao khối ngọc trụy này cho con, bằng không thế nào chứng minh con là con dâu của Sở gia ta?”
Đồng ý gả cho Sở Chích Thiên? Con dâu? Tiêu Tử Lăng vừa nghe lời này, liền cảm thấy một luồng ý lạnh không ngừng tỏa ra từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu, toàn thân không ngừng tỏa ra mồ hôi lạnh, nếu như lão đại nhà mình biết mình lý giải sai ý của mẹ anh ta, nhận ngọc trụy này, khẳng định sẽ thiên lý truy sát cậu a.
Vì để không bị lão đại nhà mình lăng trì chết, Tiêu Tử Lăng quả quyết đưa trả lại ngọc trụy nói: “Không phải, bác gái, con nghĩ ngài nghĩ sai rồi, ngọc trụy này. . .” Không gian tiến hóa thế nào cũng không quan trọng bằng mạng nhỏ của mình, Tiêu Tử Lăng vẫn rất hiểu rõ nặng nhẹ, sẽ không vì một chút lợi nhỏ mà trả giá đắt thảm thống.
“Không sai, ngọc trụy này chính là truyền gia bảo của Sở gia.” Lâm Gia Bảo nghiêm túc nhìn nhìn ngọc trụy, cắt ngang lời nói của Tiêu Tử Lăng.
“Con nói không phải chuyện này, con là nói chuyện của con với Sở ca. . .” Tiêu Tử Lăng nhanh chóng đổi phương thức nói rõ tình hình.
“Chuyện của con với con trai ta cứ làm như thế, đừng nói với ta các con rất tân thời, ở chung liền ok, vì sự phụ trách đối với đôi bên, hình thức vẫn cần thiết, thân phận vẫn cần thiết rõ ràng, con cũng không thể hồ đồ tiếp như thế.” Vẻ mặt Lâm Gia Bảo không tán thành, nếu lưỡng tình tương duyệt, con trai nhà mình cuối sẽ cho cậu một danh phận, nếu như tiếp tục không minh không bạch như thế, bà sẽ trực tiếp gõ nát đầu con trai nhà bà, để cho nó hiểu rõ hết thảy yêu đương không lấy hôn nhân làm cơ sở đều là lưu manh.
Tiêu Tử Lăng sắp tan vỡ, ai tới cứu cứu cậu a, vì sao lão mẹ của lão đại nhà mình là một người khác người như thế, nghe người ta nói luôn chỉ thích nghe nửa câu? Có thể để cho cậu nói xong hết một câu không a?
Khi Tiêu Tử Lăng vô cùng quấn quýt nên giải thích rõ ràng hiểu lầm này thế nào, chợt nghe thấy cánh cửa chính đã đóng lại kia phát sinh oanh một tiếng nổ, liền thấy đá vụn bay loạn, bụi bặm tung bay, trong một mảnh sương bụi mờ mờ có hai bóng người xông ra từ trong cửa.
Tiêu Tử Lăng thấy thế không còn tâm tình giải thích, trực tiếp kéo Lâm Gia Bảo né ra, nhắc nhở một câu: “Cẩn thận!”
Tiêu Tử Lăng với Lâm Gia Bảo né khỏi cánh cửa kia, đứng xa xa ở lối vào thông đạo, lúc này bụi bặm dần dần lắng đọng xuống, hai bóng người từ từ hiện ra, chỉ thấy bọn họ vẫn còn tôi tới ông đi quyền đấm cước đá, vui vẻ quên về.
Tiêu Tử Lăng tập trung nhìn vào, vậy mà là Sở Chích Thiên đang chiến đấu với một nam nhân tuấn mỹ tà khí âm nhu vô cùng. Khi cậu vừa định giơ kiếm đánh lén, lại bị Lâm Gia Bảo một phen kéo lại.
Chỉ nghe thấy Lâm Gia Bảo hiếu kỳ hỏi: “Ông xã, Tiểu Thiên Thiên, hai người làm gì đánh hung như vậy a?”
Tiêu Tử Lăng thiếu chút nữa ngã quỵ, không ngờ tới, lão đại lãnh khốc nhà mình vậy mà có nhũ danh đáng yêu như thế, điều này thực sự khiến cho cậu khó có thể tiếp nhận.
Hai người đối chiến nghe xưng hô đó, nhất thời sửng sốt, hai người đồng thời thu tay lại, nhìn qua. Khi thấy rõ đứng ở lối vào thông đạo chính là hai người Tiêu Tử Lăng với Lâm Gia Bảo, nhất thời vui mừng đầy mặt, nhào tới.
Chỉ thấy nam nhân âm nhu tuấn mỹ tà mị kia nhào tới chỗ Lâm Gia Bảo, nắm tay bà lo lắng hỏi: “Bảo nhi, em không có bị thương chứ.” Không hề che giấu sự thâm tình lo lắng trong mắt.
Mà Tiêu Tử Lăng bên này, Sở Chích Thiên đi tới trước mặt cậu, vẻ mặt thân thiết hỏi: “Tiểu Lăng, cậu không bị thương chứ.” Lời nói gần như tương đồng của hai người khiến cho Tiêu Tử Lăng với Lâm Gia Bảo ở đây nhất thời hắc tuyến.
Liền thấy Lâm Gia Bảo không chút khách khí giận trừng mắt: “Em đương nhiên không có việc gì, em chỉ là nói chuyện phiếm với con dâu, có thể xảy ra chuyện gì?”
Nhận được lại là biểu tình như trút được gánh nặng của Sở lão ba, trên mặt ông nhất thời đẩy lên nụ cười, vốn hẳn là cảm giác tà mị, thoáng cái trở nên ôn hòa hơn.
Tiêu Tử Lăng lại bởi vì câu nói này, nhất thời xấu hổ, cậu cẩn thận liếc liếc Sở Chích Thiên bên người một cái, xem anh ta có phải tức giận hay không. Cậu rất muốn nhảy ra nói với Sở Chích Thiên, đây hoàn toàn là một hiểu lầm. Đều là bác gái tự quyết định, cậu căn bản chưa từng đáp ứng chuyện này a.
Cảm nhận được đường nhìn của Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên vô ý thức chuyển đầu đi. Anh có chút không dám nhìn ánh mắt của đàn em nhà mình, chỉ sợ trong ánh mắt của cậu có ý khinh bỉ.
Anh nhất định phải dỗ lão ba lão mẹ của anh đi trước, sau đó nghiêm túc giải thích một chút với đàn em nhà anh, đây đều là do baba momy của anh tự chủ trương, anh căn bản không có ý nghĩ đó.
Tiêu Tử Lăng thấy bộ dáng Sở Chích Thiên không muốn nhìn cậu, trong lòng có chút lo lắng, chẳng lẽ lão đại nhà mình hiểu lầm rồi, không muốn a. Cậu không hề hủy hoại sự thuần khiết của lão đại nhà mình, cậu nhất định phải giải thích rõ ràng. Không đợi Tiêu Tử Lăng mở miệng đã nghe thấy Sở Chích Thiên bên cạnh lạnh lùng mở miệng nói: “Lão ba. Lão mẹ, hiện tại hai người có thể tiếp tục du lịch vòng quanh thế giới rồi.”
“Cái thằng bất hiếu, không thích nhìn thấy bọn ta như thế a.” Lâm Gia Bảo bĩu môi kháng nghị nói. Thằng nhóc chết bằm này vẫn một bộ biểu tình không vừa mắt bọn họ giống như trước đây.
“Lão mẹ, đừng trách con không nhắc nhở người, trong doanh địa của con có rất nhiều cô gái, nếu như người không ngại ông xã nhà mình bị những cô gái đó nhớ nhung, con sẽ vô cùng hoan nghênh hai người đến doanh địa của con ở một đoạn thời gian.” Sở Chích Thiên liếc liếc lão mẹ nhà mình một cái, nhàn nhạt trình bày một chuyện có thể khiến cho lão mẹ anh phát điên nhất.
Quả nhiên, Lâm Gia Bảo biến sắc, quyết định thật nhanh nói: “Sấc, đều đã quên có chuyện này, ông xã, chúng ta đi.”
Sở lão ba sửng sốt: “Vậy chuyện của con dâu. . .”
Lâm Gia Bảo giơ một thủ thế thắng lợi thật to, kiêu ngạo nói: “Đối phó xong rồi, con dâu đã rất vui vẻ tiếp nhận truyền gia bảo của Sở gia chúng ta.”
Rất vui vẻ? Tiêu Tử Lăng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía lão mẹ của Sở Chích Thiên, chuyện đó là từ đâu ra a. Cậu vừa định nói ra chân tướng, lại bởi vì một câu nói của Sở lão ba khiến cho cậu quyết định đâm lao phải theo lao.
Sở lão ba nghe thấy lời nói của bà xã nhà mình, trong lòng vừa cao hứng vừa áy náy, đứa con trai ngu ngốc bất hiếu nhà mình kia, nếu muốn để cho nó hiểu rõ được tâm tư của nó, sợ rằng còn cần một đoạn đường rất lớn phải đi, điều này tất nhiên phải ủy khuất con dâu đáng yêu trước mắt rồi, ông quyết định không thể để cho con dâu chịu ủy khuất này không công, nhất định phải tạo chỗ dựa một chút, vì vậy liền nói: “Tiểu Lăng à, đứa con trai ngu ngốc nhà ta liền giao cho con, nếu như nó chọc con tức giận, con không cần khách khí, trực tiếp kill nó là được rồi, lão ba lão mẹ đều ủng hộ con.”
Lâm Gia Bảo vừa nghe thấy ánh mắt sáng ngời nói: “Không sai, nếu như nó dám phản kháng, con cứ nói cho bọn ta biết, bọn ta giúp con cùng xử lí nó.”
Sở Chích Thiên hắc tuyến đầy trán, đây tới cùng là cha mẹ của anh hay là cha mẹ của Tiêu Tử Lăng a, có cha mẹ nào cừu thị con mình như thế không?
Tiêu Tử Lăng nghe vậy che miệng cười trộm, suy nghĩ vốn còn muốn tỏ rõ chân tướng sự thực đã không còn, cậu liên tục gật đầu, có đạo thánh chỉ này, khẳng định lão đại nhà mình sẽ không khi dễ cậu, điều này đại biểu nông nô cậu đây sắp xoay người rồi?
Khóe mắt Sở Chích Thiên trông thấy biểu tình cười trộm của Tiêu Tử Lăng, tâm tình vốn bởi vì lời cha mẹ nói mà có chút phiền muộn liền biến mất, nếu có thể để cho đàn em nhà mình sung sướng, bị cha mẹ đạp lên mấy đạp hủy chút hình tượng cũng không sao cả.
Cứ như vậy, Sở lão ba Sở lão mẹ đến đi vội vàng, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của hai người bọn họ. Lúc này Sở Chích Thiên mới quay đầu có chút xấu hổ nói với Tiêu Tử Lăng: “Thế này Tiểu Lăng, momy tôi bà ấy nói chuyện tương đối khoa trương, cậu đừng quá để ý.”
Tiêu Tử Lăng thấy sắc mặt biểu tình của Sở Chích Thiên rất bình thường, biết anh không bởi vì lời nói của lão mẹ anh mà hiểu lầm cậu, cuối cùng cũng thở dài một hơi, cậu nào dám tức giận cái gì, vội vàng cười nói: “Sở ca, không có việc gì, chỉ là ngọc trụy này. . .” Tiêu Tử Lăng không nỡ mà đưa ra, nhu yếu phẩm cho không gian của cậu tiến hóa a.
/283
|